Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chuong 51
Brittany
Tôi đang đứng trước cửa hàng sửa xe của Enrique, hít một hơi thật sâu để khỏi hồi hộp. Không có chiếc Camry nào, vậy là Alex đang ở trong đó một mình. Tôi sẽ quyến rủ Alex. Nếu bộ đồ tôi đang mặc không đủ thu hút sự chú ý của anh, sẽ chẳng gì có thể nữa.
Tôi đặt cược tất cả vào vụ này… đưa hết vũ khí ra trận. Tôi gõ nhẹ lên cửa, rồi nhắm chặt mắt và cầu nguyện mọi chuyện sẽ xảy ra như kế hoạch. Tôi mở chiếc áo khoác dài bằng sa-tanh màu bạc, luồng khí lạnh ban đêm ập lên những khoảng da trần. Tiếng cửa kêu kẽo kẹt báo hiệu sự hiện diện của Alex, tôi chầm chậm mở mắt.
Nhưng không phải đôi mắt đen của Alex đang nhìn chằm chằm vào tấm thân thiếu vải của tôi. Đó là Enrique - anh ta đang dán mắt vào chiếc áo lót ren hồng và chiếc váy ngắn cổ động của tôi như thể trúng số vậy. Quá ngượng, tôi quấn vội áo khoác quanh mình. Ước gì tôi có thể quấn nó tận hai vòng.
“Ừm, Alex,” Enrique cười lớn. “Có người đến để chơi trò “Lừa-hay-Lộc[1] với chú mày này.”
Bộ mặt tôi chắc đỏ như củ cải, nhưng tôi quyết tâm đi tới cùng. Tôi đến để chứng minh cho Alex thấy tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy. “Ai thế?” Giọng Alex vọng ra từ bên trong ga-ra.
“Anh đi đây,” Enrique nói, đi lướt qua tôi. “Nhớ nhắc Alex khóa cửa lại nhé. Tạm biệt.” Enrique đi ra con phố tối đen, vừa đi vừa ngâm nga. “Này anh Enrique, ai ở đó vậy?” Tiếng Alex nhỏ dần khi anh ra đến phía trước cửa hàng. Anh nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. “Cần chỉ đường hay muốn sửa xe?” “Không,” tôi nói.
“Vậy em đang chơi Lừa-hay-Lộc ở khu này à?” “Không.” “Kết thúc rồi, cô gái. Em nghe rõ chứ? Tại sao em vẫn tiếp tục xen vào cuộc sống của tôi và khiến tôi điên đầu vậy? Mà không phải lẽ ra giờ này em đang ở vũ hội Halloween nhảy nhót với gã bạn nào sao?” “Em đã lờ anh ta rồi.
Chúng ta có thể nói chuyện không?” “Nghe này, tôi có cả đống việc phải làm. Em đến đây làm gì? Còn anh Enrique đâu?” “Anh ấy, ừm, vừa đi rồi,” tôi nói trong hồi hộp. “Em nghĩ em đã làm anh ấy sợ chết khiếp.” “Em ư? Tôi không nghĩ thế.” “Em đang cho anh ấy xem đồ em mặc dưới tấm áo khoác này.” Alex nhướng mày.
“Hay cho em vào nhà trước khi em chết cóng ngoài này. Làm ơn.” Tôi ngoảnh nhìn ra sau. Bóng tối dường như rất mời gọi trong khi mạch máu trong người tôi đang căng lên. Kéo chặt áo khoác quanh người, tôi nổi da gà. Và run bần bật. Thở dài, anh dẫn tôi vào trong rồi khóa cửa lại. Thật may, có một chiếc lò sưởi ở ngay chính giữa cửa hàng.
Tôi đứng cạnh nó và xoa hai tay vào nhau. “Nghe này, thật lòng là anh vui vì em tới đây. Nhưng chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?” “Em muốn cho chúng ta một cơ hội nữa. Việc giả vờ chỉ là bạn học môn Hóa ở lớp như một cực hình. Em nhớ anh. Anh không nhớ em sao?” Alex có vẻ hoài nghi.
Đầu anh nghiêng sang một bên như thể không chắc chắn những gì mình nghe thấy là đúng. “Em biết đó, anh vẫn ở trong băng Blood.” “Em biết. Em sẽ chấp nhận mọi thứ về anh, Alex.” “Anh sẽ không bao giờ có thể giống như em kỳ vọng.” “Nếu em nói với anh rằng em không kỳ vọng gì nữa thì sao?” Alex hít sâu và thở ra từ từ.
Chắc anh ấy đang suy nghĩ kĩ về chuyện này, bởi trông anh ấy có vẻ nghiêm túc. “Anh nói em nghe điều này,” Alex nói. “Hãy ngồi cùng anh trong khi anh ăn bữa tối. Anh sẽ không hỏi xem em có… hay không có gì… dưới lớp áo khoác đó. Đồng ý chứ?” Tôi cười ngập ngừng và vuốt nhẹ tóc.
“Nhất trí.” “Em không nhất thiết phải làm điều này vì anh,” anh nói, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra khỏi tóc. “Anh sẽ lấy cho em một chiếc chăn để em không bị bẩn.” Tôi đợi đến khi anh lấy từ trong tủ một chiếc chăn màu xanh nhạt. Chúng tôi ngồi trên tấm chăn. Alex nhìn đồng hồ.
“Có muốn dùng chút không?” Anh hỏi, chỉ vào bữa tối của mình. Có lẽ ăn vào sẽ giúp chúng tôi bình tĩnh hơn. “Món gì vậy?” “Bánh Enchiladas[2]. Mẹ anh làm món này ngon tuyệt cú mèo.” Anh lấy dĩa xiên một miếng rồi đưa cho tôi. “Không biết em có quen ăn mấy món cay kiểu này không…” [2] Enchidalas: Món bánh truyền thống của người Mexico, trong đó họ dùng vỏ bánh ngô kẹp nhân ăn cùng với nước sốt cay làm từ ớt.
Tùy theo sở thích hay vùng miền, món ăn này có thể sử dụng thịt gà, thịt bò… làm nhân. Loại bánh này cũng có thể ăn kèm với hành tây, kem chua và pho mát… “Em thích đồ ăn cay,” tôi ngắt lời, đưa miếng bánh vào miệng. Tôi bắt đầu nhai, tận hưởng hương vị của món ăn. Nhưng khi tôi nuốt, lưỡi từ từ trở nên nóng như lửa.
Đâu đó phía sau ngọn lửa đó có hương vị, nhưng hầu như tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là sự bỏng rát. “Cay,” là tất cả những gì tôi có thể nói trong khi cố nuốt. “Anh nói với em rồi mà.” Alex đưa tôi cốc nước anh đang uống. “Đây này, em uống đi. Sữa sẽ giúp nhiều hơn, nhưng anh chỉ có nước thôi.” Tôi chộp lấy ly nước.
Chất lỏng này làm mát lưỡi của tôi, nhưng khi tôi uống hết thì như thể có ai đó lại châm lửa vậy. “Nước…” Tôi nói. Anh rót thêm một cốc nữa cho rôi. “Đây, em uống thêm đi, nhưng anh không nghĩ nó sẽ giúp được nhiều đâu. Nó sẽ dịu dần thôi.” Lần này thay vì uống nước, tôi thọc lưỡi vào cốc nước lạnh và ngâm trong đó.
Ahhh… “Em ổn không?” “Tông-em-ó-ổn-ông?” Tôi hỏi. “Nhìn lưỡi của em nhúng trong nước như vậy, thật ra rất là khiêu gợi. Thêm miếng nữa không?” Anh hỏi lém lỉnh, như Alex mà tôi từng biết. “K-h-ông, ám ơn ooh.” “Lưỡi em vẫn rát à?” Tôi rụt lưỡi khỏi cốc nước.
“Cứ như là có hàng triệu cầu thủ bóng đá đang giẫm giày đinh lên nó vậy.” “Uầy,” anh vừa nói vừa cười. “Anh nghe nói hôn nhau sẽ làm giảm bớt cảm giác rát đấy.” “Ý anh là anh muốn hôn em hả?” Anh nhìn vào mắt tôi, tôi như bị hút vào đôi mắt đen ấy. “Em yêu, anh luôn muốn hôn em.” “Sẽ không dễ dàng thế đâu, Alex.
Em muốn có những câu trả lời. Hãy trả lời em trước, sau đó mới được hôn.” “Đây là lý do em đến đây và không mặc gì ngoài trừ chiếc áo khoác à?” “Ai nói là em không mặc gì phía trong?” Tôi nói, dựa gần hơn vào anh. Alex đặt đĩa xuống. Tôi không còn để ý là miệng mình còn rát hay không nữa.
Giờ là lúc tôi nẫng thế tay trên. “Mình chơi một trò chơi nhé, Alex. Em gọi nó là trò Hỏi và Cởi. Mỗi khi hỏi một câu, anh sẽ phải cởi một món đồ trên người. Mỗi khi em hỏi, em sẽ cởi một món.” “Anh nghĩ anh sẽ hỏi bảy câu, em yêu. Em có mấy câu?” “Cởi đi, Alex, anh vừa hỏi câu đầu tiên rồi đấy.” Anh ấy gật đầu đồng ý và cởi một chiếc giày.
“Sao anh không bắt đầu với chiếc áo của anh?” Tôi hỏi. “Em cũng vừa hỏi một câu nhé. Anh nghĩ là em đang gợi ý…” “Em không hỏi,” tôi cãi lại. “Em hỏi là sao anh không cởi áo trước.” Alex cười toe toét. Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi cởi chiếc váy của mình, vẫn giữ trên người chiếc áo khoác dài che kín.
“Giờ thì còn bốn câu.” Alex đang cố giữ khoảng cách, nhưng trong mắt anh ánh lên sự thèm khát mà tôi đã từng thấy trước đây. Và điệu cười ngớ ngẩn ấy biến mất ngay khi anh liếm môi. “Anh rất thèm một điếu thuốc. Thật là tệ, anh đang thử cai thuốc lần nữa. Em nói là còn bốn câu đúng không?” “Nghe có vẻ giống câu hỏi lắm đấy, Alex.” Anh ấy lắc đầu.
“Không, cô nàng khôn lỏi ạ, đó không phải là câu hỏi. Nhưng cũng hay đấy. Ừm, để xem nào. Lý do thật sự khiến em đến đây là gì?” “Em muốn cho anh biết em yêu anh nhiều như thế nào,” tôi nói. Alex chớp mắt vài lần, nhưng không thể hiện cảm xúc nào với tôi cả. Lần này anh ấy kéo áo lên, cởi qua khỏi đầu rồi quẳng nó sang một bên, để lộ cơ bụng màu đồng rắn rỏi.
Tôi quỳ xuống gần anh ấy, hy vọng sẽ quyến rủ và khiến anh ấy chao đảo. “Anh có muốn theo học lên cao không? Nói sự thật nhé.” Anh ngập ngừng. “Có, nếu cuộc sống của anh khác đi.” Tôi cởi một chiếc xăng-đan. “Em đang bao giờ quan hệ với Colin chưa?” Anh ấy hỏi.
“Chưa.” Anh ấy cởi chiếc giầy bên phải, không rời mắt khỏi tôi. “Vậy anh đã quan hệ với Carmen chưa?” Tôi hỏi. Anh lưỡng lự. “Em không muốn nghe đâu.” “Có, em muốn. Em muốn biết mọi thứ. Anh đã ngủ với bao nhiêu người rồi, người đầu tiên anh ngủ cùng là ai…” Alex xoa đầu, như thể có nút thắt nào đó mà anh ấy đang cố gỡ.
“Đó là rất nhiều câu hỏi đó.” Anh ngập ngừng. “Carmen và anh… ừm, bọn anh đã quan hệ. Lần cuối cùng là vào tháng Tư, khi anh nhận ra cô nàng ngủ lang chạ với nhiều người. Trước Carmen thì khá mờ nhạt. Khi ấy anh hẹn hò mỗi tuần một cô gái khác nhau, suốt một năm ròng. Và ngủ với hầu hết bọn họ.
Một quãng thời gian thật sa đọa.” “Anh luôn dùng biện pháp bảo vệ chứ?” “Ừ.” “Kể cho em về lần đầu tiên đi?” “Lần đầu tiên của anh là với Isabel.” “Isabel Avila?” Tôi hỏi, hoàn toàn bất ngờ. Anh gật đầu. “Không phải như em nghĩ đâu. Chuyện đó xảy ra vào mùa hè trước khi bọn anh nhập học, bọn anh cùng muốn biết về chuyện trinh tiết cũng như mọi điều về tình dục.
Chuyện đó tệ lắm. Anh thì lóng ngóng, còn cô ấy thì cười suốt. Bọn anh đều đồng ý rằng làm chuyện đó với người mà mình đối xử như anh chị em là ý tưởng thảm họa nhất. Được rồi, anh đã khai hết với em rồi. Giờ thì hãy cởi áo khoác ra.” “Chưa được, cậu bé à. Nếu anh đã từng ngủ với nhiều người như vậy, làm sao em biết được anh không mang bệnh gì? Hãy nói là anh đã đi kiểm tra đi.” “Ở phòng khám, nơi anh bị đóng kẹp vào vết thương trên cánh tay, họ đã kiểm tra anh.
Tin anh đi, anh sạch sẽ mà.” “Em cũng vậy. Nếu anh muốn biết.” Tôi cởi chiếc xăng-đan còn lại, may mà anh không làm tôi thấy ngớ ngẩn vì đã hỏi hơn một câu hỏi vừa rồi. “Đến lượt anh.” “Em có bao giờ nghĩ đến chuyện làm tình với anh không?” Anh tháo một chiếc tất trước khi tôi kịp trả lời.
Chú thích
[1] Lừa hay Lộc là một phong tục cho trẻ em vào đêm Halloween. Trẻ em trong trang phục Halloween, xách theo một túi để đựng kẹo đi từ nhà này sang nhà khác đòi kẹo, đôi khi đòi tiền bạc với câu hỏi, “Trick-or-treat (Lừa hay Lộc)”.Những đứa trẻ sẽ nghịch ngợm, chọc phá chủ nhà hoặc tài sản của họ nếu kẹo không được đưa ra.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo