Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
Alex
“Tao cần thông tin mới về vụ Brittany,” Lucky nói lúc tôi đang ở bên ngoài nhà kho. “Bọn con trai đang chia phe đặt cược, hầu hết bọn nó đặt cược vào mày. Tụi nó biết chuyện gì mà tao không biết ha?” Tôi nhún vai, nhìn qua chiếc Julio, vẫn sáng bóng từ lần trước tôi rửa nó.
Nếu chiếc xe của tôi cũng biết nói, hẳn nó sẽ cầu xin tôi cứu nó khỏi tay Lucky. Nhưng tôi sẽ không để lộ thông tin gì về Brittany. Chí ít cũng chưa phải lúc. Hector đi lại chỗ bọn tôi và xua tay đuổi Lucky đi. “Chúng ta cần nói chuyện, Fuentes,” ông ta nói, “Về việc chúng ta đã bàn.
Trong đêm Halloween, chú mày sẽ phải thuê một chiếc xe, lái nó tới điểm thả hàng rồi đổi hàng lấy tiền. Chú mày xử lý được chứ?” Thằng em tôi nói đúng. Chảy trong huyết quản tôi là dòng máu của bố tôi. Bằng việc tham gia buôn ma túy, tôi sẽ đảm bảo tương lai của tôi trong băng Blood, đấy là thứ mà tôi được kế thừa.
Những đứa trẻ khác thừa hưởng từ cha mẹ chúng tiền hay công việc kinh doanh của gia đình. Tôi thừa hưởng vị trí trong băng Latino Blood. “Không có gì tôi không xử lý được,” tôi nói với Hector, dù đang cảm thấy bụng mình nhộn nhạo. Tôi đã cố ý nói dối Brittany khi cô ấy vừa cười rạng rỡ vừa nói tới chuyện bọn tôi sẽ cùng nhau học tiếp lên cao.
Tôi không thể nói thật rằng mình không chỉ phải ở lại trong băng Latino Blood, mà còn phải tham gia vụ đổi hàng lấy tiền. Hector vỗ lưng khen ngợi tôi. “Chú mày là đệ tử trung thành của ta. Ta biết băng Blood còn quan trọng hơn cả nỗi sợ hãi của chú mày. Chúng ta là anh em, phải không?” “Hiển nhiên!” Tôi trả lời, để ông ta biết tôi trung thành với ông ta và băng Blood.
Không phải chuyện buôn ma túy khiến tôi sợ hãi, mà là buôn ma túy sẽ đặt dấu chấm hết cho giấc mơ của tôi. Nhúng tay vào chuyện này, tôi sẽ bị cuốn theo nó. Như bố tôi. “Ê này, Alex.” Paco đứng cách đó vài mét. Tôi thậm chí chẳng nhận ra Hector đã bỏ đi. “Chuyện gì thế?” “Tao cần sự giúp đỡ của mày, bạn hiền,” Paco nói.
“Mày cũng cần á?” Nó nhìn tôi bằng ánh mắt tao-là-Paco-và-tao-đang-cáu. “Cứ đi với tao.” Ba phút sau, tôi đã ngồi trong chiếc xe đi mượn màu đỏ hiệu Camaro. Tôi thở dài. “Mày sẽ cho tao biết mày muốn được giúp thế nào hay mày tính làm tao hồi hộp?” “Trên thực tế, tao tính làm mày hồi hộp.” Tôi nhìn tấm biển chỉ đường cắm bên lề.
“Winnetka?” Cái gì khiến Paco muốn tới thành phố ngoại ô giàu có này? “Niềm tin,” Paco nói. “Cái gì?” “Bạn thân thì cần phải tin tưởng lẫn nhau.” Tôi ngả người ra, hoàn toàn nhận thức được mình đang trầm ngâm lo lắng như một kẻ xấu xa trong một bộ phim về miền Tây dở ẹc.
Tôi đồng ý đi buôn ma túy, giờ tôi lại vô duyên vô cớ xâm nhập vào một thành phố ngoại ô dành cho tầng lớp thượng lưu. “A, nó đây rồi,” Paco nói. Tôi nhìn lên tấm biển. “Mày đùa à.” “Không.” “Nếu mày lên kế hoạch cướp chỗ này, tao sẽ ngồi yên trong xe. Paco trợn tròn mắt.
“Chúng ta không đến đây để cướp một đám người chơi gôn.” “Thế tại sao mày kéo tao tới đây?” “Đây là chỗ chơi gôn của tao. Thôi nào, nhấc cái mông của mày xuống đây và giúp đi.” “Bây giờ đang là giữa tháng Mười, ngoài trời chỉ khoảng mười ba độ thôi, Paco.” “Chỉ là vấn đề ưu tiên và nhận thức thôi mà.” Tôi ngồi trong xe, tính toán làm cách nào để về nhà.
Đi bộ sẽ mất nhiều thời gian. Tôi không biết trạm xe buýt gần nhất nằm ở đâu và…và…và tôi sẽ đá đít thằng Paco vì mang tôi tới sân gôn chết tiệt này. Tôi lén ra chỗ Paco đang đặt một giỏ bóng xuống. Ôi trời, hẳn là có trăm quả ở đó. “Mày lấy chúng ở đâu?” tôi hỏi.
Paco vung gậy trong khi khí như một cánh quạt. “Từ cái thằng cho thuê bóng chứ đâu. Mày muốn thử đánh một quả không?” “Không.” Paco chỉ vào một băng ghế gỗ màu xanh nằm cuối sân gôn, sau lưng nó. “Vậy ngồi đó.” Trong lúc ngồi, tôi nhìn những người khác đang đánh bóng trong khu vực của họ, thận trọng liếc mắt quan sát chúng tôi.
Tôi cũng nhận ra mình và Paco ăn mặc khác họ. Quần jean, áo phông, những hình xăm và mảnh khăn rằn trên đầu khiến chúng tôi nổi bật, trong khi hầu hết đám người chơi mặc áo sơ mi đánh gôn tay dài, quần Dockers và chẳng có dấu vết gì trên da. Tôi thường không quan tâm, nhưng sau khi nói chuyện với Hector tôi muốn về nhà, không phải làm trò cười cho thiên hạ.
Tôi gác khuỷu tay lên đầu gối, nhìn Paco tự biến mình thành một thằng ngốc thực sự. Paco lấy một quả bóng nhỏ màu trắng đặt lên bệ phát bóng. Khi nó vung gậy lên, tôi túm lại. Cây gậy sượt qua bóng và đập xuống mặt cỏ nhân tạo. Paco chửi thề. Gã chơi kề Paco nhìn nó rồi bỏ sang khu khác.
Paco thử lần nữa. Lần này đập trúng, nhưng bóng chỉ lăn một đoạn ngắn trước mặt nó. Nó cố thử lại, nhưng mỗi lần vụt gậy là một lần làm trò cười. Thằng này đang nghĩ mình chơi khúc côn cầu chắc? “Mày xong chưa?” Tôi hỏi lúc nó đã chơi hết nửa giỏ bóng. “Alex,” Paco nói, chống gậy chơi gôn xuống như thể nó là một cây ba toong.
“Mày nghĩ tao đến đây chỉ để chơi gôn ha?” Nhìn thẳng vào mắt Paco, tôi trả lời, “Không.” “Tao đã nghe mày nói chuyện với Hector. Tao cũng biết mày không muốn làm việc đó.” “Vậy nên mày kéo tao tới đây? Mày tính làm gì?” “Nghe này,” Paco nhấn mạnh. “Tao đã bỏ chùm chìa khóa xe vào túi và xe không đi đâu cho đến khi đánh hết số bóng kia, vậy mày tốt nhất nên nghe.
Tao không thông minh như mày. Tao chẳng có sự lựa chọn nào trong đời. Nhưng mày, mày thông minh đủ để học tiếp lên cao và trở thành một bác sĩ, chuyên gia tin học hay cái gì đó đại loại thế. Giống như tao sinh ra không phải để chơi gôn, mày sinh ra không phải để buôn ma túy. Hãy để tao làm chuyện đó cho may.” “Không thể được, bạn hiền.
Tao cảm kích chuyện mày tự biến mình thành một trò hề để làm dẫn chứng, nhưng tao biết những gì cần phải làm,” tôi nói với nó. Paco nhặt một quả bóng mới, vung gậy, và một lần nữa bóng lại lăn ra khỏi nó. “Brittany chắc chắn ngon cơm nhỉ. Cô nàng sẽ học lên cao đúng không?” Tôi biết những gì Paco đang làm, thằng bạn tôi rõ ràng chẳng hề biết úp mở chút nào.
“Ừ. Ở Colorado.” Để được gần chị mình, người cô ấy quan tâm hơn cả bản thân. Paco huýt sáo. “Tao chắc là cô nàng sẽ gặp nhiều anh chàng ở Colorado. Những anh chàng thực sự, đội mũ cao bồi ấy.” Cơ bắp của tôi căng lên. Tôi không muốn nghĩ về chuyền đó. Tôi làm lơ Paco cho đến khi bọn tôi vào trong xe.
“Tới chừng nào thì mày mới thôi nhúng mũi vào chuyện của tao?” Tôi hỏi nó. Nó cười khoái trá. “Không bao giờ.” “Vậy chắc mầy sẽ không ngại tao xen vào chuyện của mày đâu nhỉ. Chuyện gì đã xảy ra giữa mày với Isa, hả?” “Bọn tao ở cạnh nhau một chút. Kết thúc rồi.” “Có thể mày nghĩ đã kết thúc, nhưng tao không nghĩ Isa cũng thấy thế đâu.” “Ờ, vậy đó là vấn đề của cô ấy.” Paco bật đài và mở nhạc ầm ĩ.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo