Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
Alex
Brit đã lao ngay ra khỏi trường hôm nay, đi theo thằng Mặt Lừa. Trước khi ra về, tôi thấy bọn họ ở cạnh nhau, trò chuyện thân thiết ở sân sau. Brit chọn thằng đó mà không chọn tôi. Tôi không nên ngạc nhiên đến thế. Khi Brit hỏi tôi trong tiết Hóa là nên làm gì, lẽ ra tôi nên bảo con nhỏ bỏ quách thằng khốn kia đi.
Như thế bây giờ tôi sẽ vui vẻ hơn thay vì bực bội thế này. Đồ cứng đầu chết tiệt! Thằng đó không xứng với Brit. Thôi được rồi, tôi cũng không xứng luôn. Sau giờ học, tôi đến nhà kho để xem có tìm được chút thông tin nào về bố mình không. Chẳng có kết quả gì. Những gã từng biết bố tôi lúc ấy chẳng nhớ gì nhiều ngoại trừ việc ông luôn nói về mấy đứa con trai của ông.
Mọi cuộc trò chuyện ngưng bặt ngay khi băng Satin Hood ào vào nhà kho, mang theo súng ống. Bọn nó đến trả đũa, và sẽ không dừng lại cho đến khi xong chuyện. Tôi không biết nên mừng hay nên lo khi nhà kho nằm tách biệt phía sau ga xe lửa cũ. Không một ai biết chúng tôi ở đây, thậm chí cả cớm.
Đặc biệt là bọn cớm. Bọn Satin Hood muốn trả đũa ngay trên lãnh địa của chúng tôi. Văn hóa là thế. Mày xâm phạm địa bàn của tao, tao cũng sẽ không tôn trọng địa bàn của mày. Trận này không có ai bị thương, vì đây chỉ là hành động trả đũa chứ không phải vụ trả thù cho ai đó bị giết.
Nhưng chắc chắn sẽ có miếng trả miếng. Bọn chúng rồi sẽ quay về, chờ chúng tôi đến. Và chúng tôi sẽ không khiến chúng thất vọng. Phía bên này thành phố, vòng đời của bạn phụ thuộc vào vòng xoáy của bạo lực. Sau khi cuộc chiến tan đi, tôi trở về nhà, rồi bỗng nhận ra mình đang chạy xe ngang nhà Brittany.
Tôi không thể cưỡng được. Nhưng khi tôi vừa băng qua đường ray xe lửa để về nhà thì một xe cảnh sát yêu cầu tôi dừng lại, hai gã mặc đồng phục bước ra. Thay vì thông báo cho tôi lý do bị dừng xe thì một trong hai gã cớm yêu cầu tôi xuống xe và hỏi bằng lái. Tôi đưa bằng lái cho gã.
“Tại sao tôi bị dừng xe?” Gã cảnh sát kiểm tra bằng lái của tôi và nói, “Cậu có thể đặt câu hỏi sau khi trả lời vài câu hỏi của tôi. Cậu có tàng trữ thuốc không, Alejandro?” “Không, thưa ông.” “Còn vũ khí?” Gã kia hỏi. Có chút do dự trước khi tôi nói ra sự thật.
“Có.” Một gã cớm lập tức rút súng ra khỏi bao, chĩa vào ngực tôi. Tên còn lại ra lệnh cho tôi giơ tay lên rồi nằm xuống đất trong khi gã gọi viện trợ. Chết tiệt. Tôi bị bắt, tiêu rồi. “Vũ khí loại nào? Nói rõ.” Tôi nhăn mặt trước khi trả lời, “Một khẩu Glock 9 ly.” Ơn Chúa là tôi đã trả thằng Wil khẩu Beretta, không thì tội còn nặng gấp đôi.
Câu trả lời của tôi khiến gã cớm hơi căng thẳng và ngón tay bóp cò súng hơi run. “Nó ở đâu?” “Bên chân trái.” “Không được động đậy. Tao sẽ tước vũ khí của mày. Nếu nằm yên, mày sẽ không bị thương.” Sau khi gã lấy súng của tôi, gã thứ hai đeo găng tay cao su vào rồi lên giọng cửa quyền đúng kiểu mà cô P sẽ tự hào, “Mày có mang theo kim tiêm trên người không, Alejandro?” “Không, thưa sếp,” tôi đáp.
Gã quỳ trên lưng tôi, còng tay tôi lại. “Đứng lên,” gã ra lệnh, kéo mạnh tôi dậy rồi đẩy tôi nằm lên mui xe. Thật nhục nhã khi bị gã soát người. Chết tiệt, dẫu biết trước sau gì mình cũng sẽ bị bắt, nhưng tôi chưa thực sự sẵn sàng cho việc này. Gã chìa khẩu súng ra trước mặt tôi.
“Mày có thể coi đây là nguyên nhân mày bị dừng xe.” “Alejandro Fuentes, anh có quyền giữ im lặng,” một gã đọc. “Bất cứ điều gì anh nói có thể được dùng để làm bằng chứng chống lại anh trước tòa…”
o O o
Buồng giam sặc mùi nước tiểu và thuốc lá. Hoặc là cái tụi xui xẻo bị nhốt chung với tôi mang mùi như nước tiểu và thuốc lá.
Dù thế nào thì tôi cũng nóng lòng muốn ra khỏi đây. Tôi sẽ gọi ai để bảo lãnh cho mình đây? Paco thì không có tiền. Anh Enrique thì đã đổ tất cả vốn liếng vào cửa hàng sửa xe. Mẹ sẽ giết tôi nếu bà biết tôi bị bắt. Tôi dựa lưng vào những song sắt buồng giam, vắt óc ra nghĩ, dù điều đó gần như bất khả thi trong cái chốn hôi thối này.
Lũ cớm gọi đây là buồng giam, nhưng đó chỉ là cách gọi hoa mỹ thay cho “cái cũi”. Tạ ơn Chúa đây là lần đầu tiên tôi vào đây. Và, khốn kiếp, cầu cho nó cũng là lần cuối. Tôi thề! Tôi vốn luôn xác định hy sinh cuộc đời mình cho lũ em trai, nhưng ý nghĩ bị nhốt giam suốt đời ở đây lại khiến tôi khó chịu.
Có lẽ vì trong thâm tâm tôi không muốn cuộc sống này. Tôi muốn mẹ được tự hào khi tôi trở thành cái gì đó hơn là một thành viên băng đảng. Tôi muốn có một tương lai đáng tự hào. Và tôi rất muốn Brittany nghĩ rằng tôi là một người đàn ông tốt. Tôi đập đầu vào song sắt, nhưng những ý nghĩ ấy chẳng chịu biến đi.
“Tao đã gặp mày ở trường Fairfield. Tao cũng học ở đó,” một thằng da trắng lùn xủn cỡ tuổi tôi nói. Thằng ngốc này đang mặc một chiếc sơ mi chơi gôn màu san hô với quần trắng, như thể nó vừa bước ra từ một giải đấu gôn với đám công dân thượng lưu. Trông nó như có cả dòng chữ “con nhà giàu đến từ khu bắc” xăm trên trán.
“Sao phải vào đây?” Công Tử Bột hỏi tỉnh bơ như kiểu hỏi chuyện thời tiết trong một ngày bình thường vậy. “Mang vũ khí.” “Súng hay dao?” Tôi trừng mắt nhìn nó. “Liên quan quái gì?” “Tao chỉ đang thử bắt chuyện thôi mà,” Công Tử Bột nói. Có phải bọn da trắng đều thế này không - mở mồm chỉ để bắt chuyện, để nghe xem giọng mình ra sao? “Thế làm sao mày phải vào đây?” Tôi hỏi.
Công Tử Bột thở dài. “Ông già tao gọi cớm và báo tao lấy cắp xe ông ta.” Tôi trợn tròn mắt. “Ông già tống mày vào cái chỗ quái quỷ này hả? Ông ta cố ý à?” “Ông ta nghĩ làm thế sẽ dạy cho tao một bài học.” “Tuyệt,” tôi nói. “Bài học là: ông già mày là một tên khốn.” Ông ta lẽ ra nên dạy cho thằng con cách ăn mặc sao cho đẹp hơn.
“Mẹ tao sẽ bảo lãnh tao ra.” “Chắc chứ?” Công Tử Bột ưỡn thẳng người. “Bà ấy là một luật sư, và bố tao trước kia cũng từng làm thế này với tao vài lần rồi. Chắc là để chọc tức và gây sự chú ý của mẹ tao. Bọn họ đã ly dị rồi mà.” Tôi lắc đầu. Ôi người da trắng.
“Thật đó,” Công Tử Bột nói. “Tao tin là thật.” “Fuentes, bây giờ cậu có thể gọi điện thoại,” một gã cớm quát vọng qua song sắt. Chết tiệt, mãi nghe thằng Công Tử Bột lải nhải nãy giờ mà tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ gọi ai đến bảo lãnh cho mình. Một ý nghĩ đập mạnh vào đầu tôi, như cái điểm F to đùng trong bài kiểm môn Hóa.
Chỉ có một người có tiền và thế lực để đưa tôi ra khỏi đống rắc rối này - Hector. Ông trùm của băng Blood. Tôi chưa bao giờ nhờ vả điều gì ở Hector. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết lúc nào ông ta đòi trả ơn. Và nếu tôi thiếu nợ Hector, vấn đề sẽ không chỉ có tiền. Nhưng đôi khi cuộc đời chẳng cho bạn sự lựa chọn nào.
Ba tiếng sau, sau bài thuyết giảng của vị thẩm phán tới mức tai tôi muốn rỉ máu cùng với việc nộp tiền bảo lãnh, Hector đưa tôi ra khỏi tòa án. Ông ta là một người đàn ông quyền lực với mái tóc đen hơn cả tóc tôi được chải hất ngược ra sau, và chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy ngay ông ta không phải kẻ tầm thường.
Tôi rất tôn trọng Hector, vì ông ta là người dẫn dắt tôi vào băng Latino Blood. Ông ta lớn lên trong cùng thị trấn với bố tôi, họ đã quen biết nhau từ khi còn là những đứa trẻ. Hector để mắt trông chừng tôi và gia đình sau khi bố tôi chết. Ông ta dạy tôi những cụm từ mới đại loại như “thế hệ thứ hai” và những từ ngữ hoa mỹ như “kế thừa.” Tôi sẽ không bao giờ quên nó.
Hector đấm một phát vào lưng tôi khi chúng tôi trên đường ra bãi giữ xe. “Chú mày gặp phải thẩm phán Garrett. Một lão khốn khó nhằn. May mắn là tiền bảo lãnh không quá cao.” Tôi gật đầu, giờ chỉ muốn về nhà. Khi chúng tôi lấy xe rời khỏi, tôi nói, “Tôi sẽ trả lại tiền cho ông, Hector.” “Đừng lo chuyện đó, chú em,” Hector nói.
“Anh em giúp đỡ nhau thôi. Nói thật chứ ta cũng ngạc nhiên khi chú mày mới bị bắt lần đầu đó. Chú mày trong sạch hơn bất cứ thằng nào trong băng Blood.” Tôi nhìn chằm chằm qua cửa xe Hector, những con đường tĩnh lặng và tăm tối như hồ Michigan. “Chú mày là một thằng thông minh, đủ thông minh để lên cao trong băng Blood,” Hector nói.
Tôi sẽ chết vì ai đó trong băng Latino Blood, nhưng leo lên cao ấy à? Buôn ma túy và súng ống là một trong những vụ phi pháp các vị cấp cao làm. Tôi thích vị trí của mình bây giờ, cưỡi trên những ngọn sóng nguy hiểm nhưng không thực sự bị nhúng chàm. Tôi nên cảm thấy vui vì Hector dự tính giao cho tôi nhiều trọng trách hơn trong băng.
Brittany và tất cả những gì quanh con nhỏ chỉ là mơ mộng. “Suy nghĩ chuyện đó đi,” Hector nói khi đỗ xe lại trước cửa nhà tôi. “Được. Cám ơn ông đã bảo lãnh tôi ra,” tôi nói “Đây, cầm lấy,” Hector lôi ra một khẩu súng từ dưới ghế. “Bọn cớm đã tịch thu khẩu kia của chú mày rồi.” Tôi chần chừ, nhớ lại lúc cảnh sát hỏi tôi có mang vũ khí nào trên người không.
Chúa ơi, thật là nhục khi bị súng chĩa vào đầu và bị tước đi khẩu Glock. Nhưng từ chối súng Hector đưa sẽ bị xem là hành động thiếu tôn trọng. Tôi cầm khẩu súng, giắt vào lưng quần jean. “Ta nghe nói chú mày hỏi thăm chuyện về ông già. Lời khuyên của ta là chuyện qua rồi thì cho qua đi, Alex.” “Tôi không thể.
Ông biết mà.” “Ờ, vậy nếu biết thêm gì hơn, nói ta hay với nhé. Ta luôn ủng hộ chú mày.” “Tôi biết. Cảm ơn ông.” Trong nhà thật yên tĩnh. Tôi bước vào phòng ngủ, hai thằng em đều đang say giấc. Mở ngăn kéo trên cùng, tôi giấu khẩu súng dưới lớp ván gỗ, nơi sẽ không ai tình cờ tìm thấy.
Đó là một mẹo mà Paco đã dạy tôi. Tôi nằm trên giường, lấy tay che mắt lại, hy vọng tối nay ngủ được chút đỉnh. Ngày hôm qua lướt lại trước mắt tôi. Hình ảnh về Brit, với đôi môi áp lên môi tôi, hơi thở ngọt ngào hòa lẫn hơi thở tôi, là những thứ duy nhất nấn ná trong tâm trí.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo