Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Sáp
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 120
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 672 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:49:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60 Xem Kịch Vui
gày hôm sau Tiểu Thảo tỉnh dậy trí nhớ hoàn toàn mơ hồ, ngồi ở trên giường, nàng cúi đầu nhìn bộ áo ngủ trên người, sau đó vuốt vuốt má, vẻ mặt mê mang.
Cỏ mẹ đẩy cửa ra thấy Tiểu Thảo ngồi ở trên giường thẩn thờ liền cười cười, đặt chậu nước ở một bên sau đó hỏi “Thức rồi sao? Đến đây rửa mặt đi..”
“Dạ!” Tiểu Thảo nhỏ giọng đáp lời, giọng nói còn có chút khàn khàn, ánh mắt cũng sưng húp lên khiến nàng có chút khó chịu, nàng cố nhớ lại chút gì đó trong lúc bò xuống giường đi đến bên cạnh Cỏ mẹ, sau khi cầm lấy khăn xoa xoa lên mặt, nước ấm làm cho mí mắt nàng bị kích thích liền có chút đau nhói, nhưng một chút đau đớn này làm cho Tiểu Thảo dần dần khôi phục lại ý thức, từng màn một chuyên tối hôm qua nàng với Phong Uyển Nhu xảy ra cứ thong thả từ trong đầu trôi về, tâm nàng trong nháy mắt liền trùng xuống.
Cỏ mẹ ở một bên vẻ mặt rất ung dung đánh giá Tiểu Thảo, tuy mấp máy môi nhưng lại không hề lên tiếng, tuy nói rằng từ nhỏ đến lớn bà đối với Tiểu Thảo không có chút khách sáo nào, muốn biết cái gì cũng trực tiếp hỏi, thế nhưng hôm nay lại có chút bất đồng. Cũng vì từ trước tới giờ bà chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Thảo đau lòng mà khổ sở đến như vậy, lần này bà cũng phải thật cẩn thận mà dò xét vấn đề.
“Đói bụng không?”
“Mấy giờ rồi?”
Tiểu Thảo ngửa đầu nhìn Cỏ mẹ, Cỏ mẹ cười nói “Mười một giờ!”
“Chết, con đi trễ..” Tiểu Thảo kích động mở to đôi mắt, Cỏ mẹ nhìn thấy đáy lòng liền thở dài một hơi, nhìn nàng nói “Mẹ đã nhờ Dạ Ngưng xin phép dùm con, nói con bị sốt”
“Thật sao?” Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Cỏ mẹ,
Lại có lúc hảo tâm như vậy sao? Trước kia không phải giáo huấn mình nói mình ‘đầu có thể đoạn, máu có thể phun’ nhưng không thể nghỉ phép sao?
“Thật!” Cỏ mẹ liếc mắt, nàng hiểu rõ một điều đó là không thể đối xử tốt với đứa nhóc này được “Được rồi” Cỏ mẹ đi đến bên giường xoay người sắp xếp chăn gối “Thời gian qua nhanh thật, con cái trưởng thành rồi đều uống thành như vậy, thật sự là không để cho bà già này bớt lo lắng đi một chút, đúng rồi, Dạ Ngưng có nói là tan tầm sẽ tới thăm con, con còn không nhanh chóng dọn dẹp chút đi”
“Tan tầm không phải là buổi chiều sao?” Tiểu Thảo ở một bên vừa mang tất chân vừa nói, Cỏ mẹ nghe vậy liền tức giận nghiến cả răng “Bây giờ cô muốn bắt bẻ sao? Là nghỉ trưa, nghỉ trưa đến tìm cô có được không?”
“Nhaa…” Tiểu Thảo gật đầu đáp ứng, mang tất chân xong thì xoa tóc đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa thì liền quay đầu nhìn thoáng qua người mẹ đang khom người xếp chăn gối cho mình, trong lòng nàng lúc này vô cùng cảm động, tràn ngập lòng biết ơn nói,
“Cảm ơn mẹ!”
“Cút đi rửa mặt nhanh đi!”
“...”
Bị Cỏ mẹ mắng trong phòng, Tiểu Thảo cũng nhanh đi vào phòng tắm, nghe thấy trên người mình dường như có mùi rượu liền nhíu nhíu mày, sau đó đóng cửa lại, nàng vội vàng cởi bỏ bộ áo ngủ trên người, mở nước từ vòi sen, đón nhận những giọt nước ấm áp chảy dọc xuống da thịt, Tiểu Thảo lúc này nhìn chính mình ở trong gương, nàng cắn cắn môi.
Phong tổng..
“Cỏ mẹ ơiii, Cỏ mẹ, cháu tới rồi!”
Tiểu Thảo ở bên này vừa mới tắm xong thì Dạ Ngưng ở bên kia bắt đầu gõ cửa, Cỏ mẹ vội vàng đi ra ngoài mở cửa, Dạ Ngưng vừa vào nhà thì liền trao cho Cỏ mẹ một cái ôm thật chặt, sau đó còn thuận tiện đưa một bó hành lá đưa cho bà.
“Lúc đi tới đây có chút vội, vốn định mua cho dì một bó hoa Cẩm chướng, nhưng lại không kịp, cái này coi như được thông qua nha!”
“...”
Cỏ mẹ dở khóc dở cười nhìn bó hành lá trong tay mình, Dạ Ngưng thế nhưng lại không để ý đến Cỏ mẹ, vừa đến đã vọt trực tiếp vào phòng Tiểu Thảo, vừa đi vào nhìn không thấy ai lại đi ra.
“Dì ah,Tiểu Thảo đâu?”
“Nó ở phòng vệ sinh rửa mặt chứ đâu!”
Cỏ mẹ nói xong ôm lấy bó hành vào phòng bếp, Dạ Ngưng vừa nghe thấy bà nói vây liền không nói gì trực tiếp đi thẳng về phía phòng tắm, Cỏ mẹ lúc này vừa đẩy cửa phòng bếp đi ra thì liền nghe thấy Tiểu Thảo thét một tiếng chói tai, tiếp theo đó thì mơ hồ nghe được âm thanh có chút lưu manh, sau đó thì Dạ Ngưng khuôn mặt đầy nước bị đẩy ra ngoài.
Cỏ mẹ quay đi như đang di chuyển chậm, Dạ Ngưng vẻ mặt đầy nước thì có hơi đỏ mặt, thấy Cỏ mẹ nhìn mình thì có chút ngượng ngùng cười xấu hổ. Cỏ mẹ nhìn thấy trên mặt cô đầy nước, liền cười cười “Muốn tắm không?”
“Cũng muốn lắm…” Dạ Ngưng gật gật đầu, Cỏ mẹ tiếp tục cười “Còn ngượng ngùng, hai đứa không phải thường xuyên tắm với nhau sao?”
“… Hai con từ khi nào lại tắm cùng nhau chứ” Dạ Ngưng cắn răng,
Dương Tiểu Thảo, cô dám bại hoại danh dự của tôi?
Cỏ mẹ thấy bộ dạng tức giận của Dạ Ngưng thì liền cười trộm, đưa tay quơ quơ “Lại đây!”
“Chuyện gì a…” Dạ Ngưng hồ nghi đi tới, cô ở Cáp Nhĩ Tân đã hơn một năm, nhà Tiểu Thảo cũng giống như nhà cô không có gì khác nhau, Cỏ mẹ cũng giống như mẹ cô. Đôi lúc cô còn có cảm giác Cỏ mẹ và mẹ mình cũng có những điểm khá giống nhau, ngoại trừ làn da so với mẹ mình thì đen hơn một chút, nói chung quả là giống Twins, cho nên vừa nhìn thấy bộ dạng của Cỏ mẹ như vậy thì trong lòng cô đã linh cảm không có chuyện gì đó không tốt.
“Nhìn con khẩn trương như vậy, dì nấu cơm cũng không có ý nghĩa gì, con tới bồi giúp dì một tay đi!”
“Nha… được a!”
Làm sao có thể… không có ý nghĩa được? Là ai một bên vừa nấu cơm vừa hát bài Mãn Giang Hồng, hát đến dưới lầu cho đến đầu ngõ đường còn nghe a, dì còn nói là không có ý nghĩa sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Dạ Ngưng cũng không vạch trần suy nghĩ của Cỏ mẹ, chỉ chậm chạp đi tới.
Cỏ mẹ ở một bên lột củ hành, một bên quay đầu nhìn Dạ Ngưng, vẻ mặt nịnh hót cười “Dì sẽ làm cho con món thịt bò mà con yêu thích nhất, con đến đây nói chuyện với dì một chút…”
“Được ah! Nhưng nói gì?” Dạ Ngưng cầm một quả cà chua trong rổ cắn một cái đi tới, còn cười hỏi, Cỏ mẹ nghĩ nghĩ liền hỏi “Hôm qua các con đi ăn với ai? Tiểu Thảo tại sao lại uống nhiều như vậy?”
“Dì làm sao biết con và Tiểu Thảo đi cùng nhau chứ?”
“Hỏi thừa, hai đứa toàn là đồ bị cắm sừng, sao lại rời bỏ nhau chứ”
Dạ Ngưng thiếu chút nữa là bị cà chua làm cho mắc nghẹn, không nói gì nhìn lên Cỏ mẹ “Dựa vào đâu mà dì lại tưởng tượng ra con gái nhà mình như vậy chứ, haizz, chỉ là cùng với đồng nghiệp trong cơ quan đi ăn và uống tùy tiện vài ly rượu nhỏ thôi”
“Uống tùy tiện?” Cỏ mẹ chọn câu nhấn mạnh, cấm lấy con dao trong tay ấn xuống một đao, Dạ Ngưng có chút run rẩy, nhìn miếng bò trên thớt bị cắt làm đôi thì nuốt khẩu nước miếng.
“Là thật…”
Đùa sao, làm sao con có thể nói cho dì biết sự thật, chỉ mới vậy thôi mà dì còn hơn Lão Hồ ly tinh rồi, nếu nói thật là đi cùng với Tổng giám thì dì cho phép Tiểu Thảo đi ăn sao?
Cỏ mẹ không nói lời nào, híp mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cũng đứng thẳng thân mình giống như quân lính anh dũng chấp nhận bị trị tội, hai người mắt to đối với mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, Tiểu Thảo mặc áo ngủ trắng của Cỏ mẹ, mơ mơ màng màng đi vào “Con đói bụng, khoai tây đâu?”
“Vẫn chưa xong đâu” Dạ Ngưng trả lời thay, Cỏ mẹ nhìn thấy Tiểu Thảo mặc áo ngủ của bà, mắt ngay lập tức liền phát nổ “Áo ngủ đó ta mới mua, ai cho ngươi mặc?”
Tiểu Thảo dịu dịu mắt, ngáp dài “Dù sao ba cũng không có ở nhà, mẹ mặc vào cho ai xem?”
“Dù không ai xem nhưng ai cho ngươi mặc?”
“Cơ bản là con không thích” Tiểu Thảo vốn tâm tình không tốt, bị Cỏ mẹ nói như vậy thì lại càng thấy khó chịu, liền bỉu môi hướng về phòng ngủ đi “Con chỉ là không tìm thấy áo ngủ, mặc áo ngủ này vào thấy cứ như Trinh Tử(*), mẹ nghĩ rằng con gái của mẹ thích mặc sao?”
“...”
Tiểu Thảo đi thay quần áo, để lại hai đôi mắt một to một nhỏ là Dạ Ngưng và Cỏ mẹ nhìn mình, qua muốn hơn nửa ngày, Cỏ mẹ mới kịp phản ứng, không thể tưởng tượng nổi nhìn lên Dạ Ngưng “Tiểu Thảo… nó… nó rống ta?”
Dạ Ngưng cười cười xấu hổ, lắc đầu “Không, không, dì thấy ảo giác rồi. Chúng ta nói đến đâu rồi, chúng ta nên tiếp tục tán gẫu”
May mắn Cỏ mẹ là người không thù lâu, Dạ Ngưng lại tùy tiện đem chuyện này ra để đánh lạc hướng, một bữa cơm mà cũng làm náo nhiệt như vậy, chờ lúc cơm làm xong bưng lên cái bàn thì Tiểu Thảo đã sớm an vị ngồi trên ghế đẩu chờ đợi, vừa lúc thịt kho tàu khoai tây mới vừa bưng lên thì nhanh chóng bật người nhất chiếc đũa lên.
Dạ Ngưng ở một bên len lén đánh giá Tiểu Thảo thì trong lòng có chút khó tin, ngày hôm qua uống thành như vậy hẳn là do cải nhãu với Phong tổng, nhưng tại sao chỉ mới một ngày thì lại giống như không có việc gì vậy ta? Đừng nói là do hôm qua uống quá nhiều nên đầu bị nóng cháy đến hỏng rồi sao?
“Ngưng Ngưng ăn đi”
Tiểu Thảo gấp cho Dạ Ngưng một miếng thịt bỏ, Dạ Ngưng nhìn nàng liền gật gật đầu.
Không đúng, không có bị sốt đến nổi hư não, vẫn còn nhớ rất rõ mình thích ăn thịt bò.
“Chiều nay con cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi” Cỏ mẹ nhìn sắc mặt Tiểu Thảo trắng bệch nên trong lòng có chút khó chịu, cũng không biết là do tên tiểu tử mặt trắng nào lại dám đem linh hồn bé nhỏ của con gái bà quyến rũ đi mất.
“Ngưng Ngưng, buổi chiều mình với bồ cùng đi làm”
“Không được, bồ như vậy mà đi với mình?” Dạ Ngưng liếc mắt đánh giá qua Tiểu Thảo một cái, nói gì thì nói, vừa cảm thụ qua Tiểu Thảo nhắc nhở như vậy, cô thật đúng là có cảm giác Tiểu Thảo hiện tại cùng Trinh Tử có thể cho là thông gia.
“Không sao đâu, không phải ngày mốt công ty tổ chức đi dã ngoại chơi sao, mình hôm nay không đi làm lỡ như quên mất không cho mình đi thì làm sao bây giờ?”
“...”
Dạ Ngưng thực sự chấn động kinh phách rồi.
Không phải chứ, Dương Tiểu Thảo, việc đến nước này mà bồ còn tâm trạng muốn đi chơi?
Tiểu Thảo lại không để ý đến ánh mắt kinh bỉ của nàng, liền cúi đầu chuyên tâm ăn nốt khoai tây.
Cỏ mẹ ở một bên nhìn Dạ Ngưng đang chăm chú nhìn Tiểu Thảo trước sau không nói một câu nào, chỉ một bữa cơm dường như lại rất im lặng, chờ đến lúc Dạ Ngưng cùng Tiểu Thảo giúp Cỏ mẹ đem chén đĩa đi rửa rồi chuẩn bị cáo biệt thì Cỏ mẹ liền nhịn không được lôi kéo Dạ Ngưng dặn dò một câu “Ngưng Ngưng ah, giúp dì chăm sóc cho Tiểu Thảo nhé!”
Tiểu Thảo ở một bên nghe xong hốc mắt liền lập tức đỏ, Dạ Ngưng cũng có chút cảm động, tay liền nắm lấy tay Cỏ mẹ vỗ nhẹ như muốn cam đoan không thành vấn đề, Cỏ mẹ cũng ngay lập tức thu tay trở về, chỉ chỉ vào não bộ của mình, nhỏ giọng nói “Nó gần đây đầu óc không được bình thường…”
“...”
“...”
Tiểu Thảo và Dạ Ngưng một trước một sau liền đi ra hàng lang, ngay tức khắc Dạ Ngưng ở sau lưng nàng nén cười, còn Tiểu Thảo kéo kéo lại áo khoác, bốn mươi lăm độ ngửa đầu nhìn bầu trời. Vì sao nàng lại cảm giác hôm nay gió lạnh như vậy? Thổi đến tâm nàng đều có chút lãnh thấu.
“Được rồi, lại giống như tiểu hài tử rồi…” Dạ Ngưng tiến lên túm lấy tay nàng, Tiểu Thảo liền bĩu môi, không phản ứng cô.
Vừa đi Dạ Ngưng vừa liếc trộm Tiểu Thảo, môi mấp máy nửa ngày muốn hỏi Tiểu Thảo một chút chuyện hôm qua nàng và Phỏng Uyển Nhu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ nếu mình vừa hỏi thì Tiểu Thảo lại kích động ngồi ở giữa đường buồn bực mà khóc, trong lúc đang do dự, Tiểu Thảo quay đầu nhìn Dạ Ngưng “Bồ không muốn hỏi sao?”
“... Hỏi gì?” Dạ Ngưng bị Tiểu Thảo đoán được tim đen nên có chút sợ hãi,
Thiệt là, cứ như vậy mà lại hiểu rõ mình vậy?
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, đặc biệt rất bình tĩnh nói “Tối qua mình và Phong tổng không có gì cả”
“Không có gì mà bồ uống nhiều như vậy?” Dạ Ngưng khó tiếp nhận được loại vẻ mặt này của Tiểu Thảo, cô đã quen với vẻ mặt cười ngây ngô của Tiểu Thảo, còn bộ dạng như ‘chị lớn’ thành thục bày mưu tính kế như thế này nàng chỉ nghĩ muốn buồn nôn.
Tiểu Thảo không nói chuyện, quay đầu nhìn chằm chằm thùng rác đối diện bên kia đường.
“Được rồi, mình không nói nữa bồ cứ nói đi” Dạ Ngưng cảm thấy không vui,
Làm gì đây? Thùng rác kia so với mình tốt hơn sao?
Tiểu Thảo lắc lắc đầu, quay đầu liếc nhìn Dạ Ngưng một cái rồi nhẹ nhàng nói “Ngưng Ngưng, mình cảm thấy bản thân mình cũng giống cái thùng rác kia”
“Có ý gì chứ?” Dạ Ngưng ngạc nhiên, Tiểu Thảo có tinh thần sa sút như vậy đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, Tiểu Thảo mấp máy môi không nói thêm gì, sau đó cúi đầu đi lên phía trước.
“Ấy!” Dạ Ngưng vài bước đuổi theo, giữ chặt lấy tay Tiểu Thảo mới vừa muốn nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn nóng bỏng trước mắt, sau đó nhịn không được sợ hãi “WOW!”
Tiểu Thảo nhíu mày nhìn nàng một cái, cũng ngẩng đầu lên nhìn qua bên đường thấy một cô gái toàn thân một màu đen là Phong Uyển Tư đang nắm lấy cổ tay Lăng Sương như hung thần ác sát ồn ào nói gì đó, nhưng Lăng Sương ngược lại thì đôi mắt đỏ lên quật cường nhìn chằm chằm vào cô gái bướng bỉnh trước mặt, rõ ràng là nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.
“Hắc hắc, có trò hay để xem…” Dạ Ngưng chỉ làm một động tác đó là đưa tay lên bắt lấy người đang muốn xông lên là Tiểu Thảo, hai tay cứ như thế ấn lấy bả vai của nàng không cho nàng hành động. Tiểu Thảo thì lại dùng sức giãy giụa, nàng không thể đứng yên nhìn bạn bè mình chịu uất ức, nhưng do hai tay Dạ Ngưng dùng sức nên đè lại bả vai của nàng khiến nàng muốn động cũng không thể cử động. Tiểu Thảo thấy lo lắng, đang chuẩn bị quay đầu lại cắn lấy tay Dạ Ngưng thì liền nghe thấy một giọng hét lớn vang lên, Dạ Ngưng và Tiểu Thảo trong nháy mắt cùng nhau đình chỉ động tác, cả hai người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, cũng thực ăn ý há to miệng.
PS: Ngày mai có chương mới nha, vậy là mình đã post xong 60 chương cũ và sẽ bắt đầu post 54 chương mới còn lại bắt đầu từ ngày mai:"> Mấy bạn nhớ ủng hộ tác phẩm Edit tiếp theo của mình nha ^_^
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng - Diệp Sáp