The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 755
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
à đã đến cái ngày Arrakis nằm ở trục vũ trụ với bánh xe trong tư thế sẵn sàng xoay.
- trích "Arrakis thức tỉnh" của Công chúa Irulan
"Anh nhìn cái này xem!" Stilgar thì thầm.
Paul nằm cạnh ông trong một kẽ đá cao trên mép Tường Chắn, mắt dán vào bộ phận thu của một kính viễn vọng Fremen. Các thấu kính dầu đang tập trung vào một chiếc xà lan tàu vũ trụ phơi mình dưới ánh bình minh trong vùng lòng chảo bên dưới họ. Mặt cao về phía Đông của con tàu lấp lánh dưới ánh mặt trời đơn điệu, nhưng ở mặt tối thì vẫn còn thấy rõ những ô cửa sổ màu vàng do ánh đèn cầu thắp ban đêm. Xa xa phía sau con tàu, thành phố Arrakeen giá lạnh, sáng lập lòe dưới ánh mặt trời phương Bắc.
Paul biết, cái làm cho Stilgar kinh ngạc chẳng phải con tàu kia mà chính là cái cấu trúc mà với nó chiếc xà lan chỉ là cột trung tâm. Một ngôi nhà tạm độc nhất làm bằng kim loại, cao nhiều tầng, vươn ra một chu vi có tới ngàn mét kể từ chân đế xà lan - một chiếc lều bao gồm nhiều phiến kim loại khớp vào nhau - nơi trú ngụ tạm thời cho năm quân đoàn Sardaukar và Hoàng thượng, Hoàng đế Padishah Shaddam Đệ Tứ.
Đang ngồi xổm bên trái Paul, Gurney Halleck nói: "Tôi đếm được có chín tầng. Chắc chỉ có một ít quân Sardaukar trong đó thôi."
"Năm quân đoàn," Paul nói.
"Trời sáng rồi," Stilgar khẽ nói. "Chúng tôi không thích ngài để lộ mình ra như thế, Muad'Dib. Chúng ta quay về các tảng đá thôi."
"Ta hoàn toàn bình an vô sự ở đây," Paul nói.
"Cái tàu đó có nhiều vũ khí phóng đạn," Gurney nói.
"Chúng tin rằng chúng ta được tấm chắn bảo vệ," Paul nói. "Dù có nhìn thấy chúng ta thì chúng cũng sẽ không phung phí đạn bắn vào một bộ ba không thể xác định."
Paul lia kính viễn vọng quan sát bức tường phía xa của vùng lòng chảo, thấy những vách đá lỗ rỗ, những vết đá trượt nơi ghi dấu biết bao nhiêu nấm mồ binh lính của phụ thân chàng. Và trong khoảnh khắc chàng cảm nhận được cái phần số đích đáng của sự vật mà vong hồn những người đó hẳn sẽ nhìn xuống đầy khinh khi vào lúc này. Những pháo đài và thành phố Harkonnen ở phía bên kia các vùng đất có rào chắn cẩn mật đó hiện nằm trong tay người Fremen hoặc bị cắt đứt khỏi nguồn cội chúng như những cuống lá bị cắt lìa khỏi thân rồi để mặc cho tàn héo. Chỉ có lòng chảo này cùng thành phố nằm trong đó là vẫn thuộc về kẻ thù.
"Chúng có thể thử xuất kích bằng tàu chim," Stilgar nói. "Nếu chúng thấy ta."
"Cứ mặc chúng," Paul nói. "Hôm nay chúng ta có tàu để mà đốt... và chúng ta biết bão đang đến."
Giờ thì chàng lia kính viễn vọng về phía xa của bãi đáp tàu Arrakeen, về phía các tàu vũ trụ của Harkonnen đậu thành hàng ở đó, lá cờ của công ty CHOAM bay phấp phới nơi đỉnh cột cờ cắm trên mặt đất bên dưới chúng. Và chàng nghĩ tới nỗi tuyệt vọng đã buộc Hiệp hội phải cho phép hai nhóm này hạ cánh trong khi mọi nhóm khác đều được để dự phòng. Hiệp hội giống như một người đang dùng ngón chân chọc chọc vào cát nhằm đo nhiệt độ của nó trước khi dựng lều.
"Nhìn từ đây có thấy gì mới không?" Gurney hỏi. "Chúng ta nên vào chỗ có che chắn. Bão đang đến rồi."
Paul lại hướng sự chú ý vào ngôi nhà tạm khổng lồ. "Chúng thậm chí mang cả đàn bà theo," chàng nói. "Cả tôi tớ, kẻ hầu người hạ. Ái chà chà, Hoàng đế thân mến ơi, ngài mới tự tin làm sao."
"Có những người đang lên đây bằng đường bí mật." Stilgar nói. "Có lẽ Otheym cùng Korba đang trở về."
"Được rồi, Stil," Paul nói. "Chúng ta quay lại thôi."
Nhưng chàng nhìn quanh một lần cuối qua kính viễn vọng - quan sát kỹ vùng bình nguyên với những chiếc tàu cao, ngôi nhà tạm bằng kim loại lấp lánh, thành phố câm lặng, các tàu vũ trụ của lính đánh thuê cho Harkonnen. Rồi chàng nhẹ nhàng trượt về phía sau, vòng qua một dốc đá dựng đứng. Một vệ sĩ Fedaykin đứng thay vị trí của chàng ở chỗ kính viễn vọng.
Paul tiến vào một vùng trũng nông trên bề mặt Tường Chắn. Đó là một nơi đường kính khoảng ba mươi mét và sâu chừng ba mét, một hình thái tự nhiên của đá mà người Fremen đã che giấu bên dưới một tấm phủ ngụy trang trong suốt. Thiết bị liên lạc được tập trung quanh một lỗ trống trên bức vách bên phải. Các vệ sĩ Fedaykin dàn trận khắp chỗ trũng này, đợi lệnh tấn công của Muad'Dib.
Hai người nhô ra từ lỗ trống bên cạnh thiết bị liên lạc, nói chuyện với các vệ sĩ ở đó.
Paul liếc sang Stilgar, gật đầu về phía hai người kia. "Nhận báo cáo của họ đi, Stil."
Stilgar tuân lệnh, đi về phía đó.
Paul khom mình tựa lưng vào đá, căng các cơ ra, thẳng người lên. Chàng thấy Stilgar cử hai người kia quay trở lại chỗ lỗ trống đen ngòm trên vách đá, nghĩ đến việc họ phải trèo cả một quãng dài theo đường hầm hẹp đào bằng tay thì mới xuống được nền lòng chảo.
Stilgar trở lại chỗ Paul.
"Có gì quan trọng đến nỗi họ không thể cho cielago đem thư về?" Paul hỏi.
"Họ để dành lũ chim đến khi vào trận," Stilgar nói. Ông liếc sang thiết bị liên lạc, rồi nhìn lại Paul. "Ngay cả với một tia hạn chế thì vẫn không nên dùng những thứ này, Muad'Dib ạ. Chúng có thể tìm ra chúng ta bằng cách xác định vị trí phát ra nó."
"Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ bận đến nỗi chẳng còn hơi đâu để tìm ta," Paul nói. "Mấy người kia báo cáo gì?"
"Quân Sardaukar yêu quý của chúng ta đã được thả ra gần Đèo Cũ ở mạn thấp của mép đèo và hiện đang trên đường về với chủ. Các bệ phóng tên lửa và vũ khí bắn đạn khác đều đã vào vị trí. Quân ta đã được triển khai như Người ra lệnh. Tất cả là thủ tục thôi."
Paul nhìn khắp vùng trũng nông hình lòng bát, quan sát kỹ đội quân của chàng dưới ánh sáng lọc qua lớp ngụy trang. Chàng cảm thấy thời gian như con côn trùng đang bò ngang qua một tảng đá phơi trần.
"Mấy gã Sardaukar ta thả ra đó sẽ phải đi bộ một đoạn rồi mới có thể gửi tín hiệu đến tàu chuyển quân," Paul nói. "Chúng ta vẫn đang theo dõi chúng đấy chứ?"
"Chúng ta vẫn đang theo dõi chúng," Stilgar nói.
Bên cạnh Paul, Gurney Halleck hắng giọng. "Chẳng phải tốt nhất là chúng ta nên tìm đến một chỗ an toàn sao?"
"Chẳng có nơi nào như vậy," Paul nói. "Dự báo thời tiết vẫn thuận lợi chứ?"
"Một cơn bão thuộc hàng cố nội đang đến," Stilgar nói. "Người không cảm nhận được nó sao, Muad'Dib?"
"Cảm nhận bằng không khí thì thật bấp bênh," Paul tán thành. "Nhưng ta thích dự báo bằng cách nhìn các cột cắm trên cát cho chắc chắn."
"Bão sẽ đến đây trong một giờ tới," Stilgar nói. Ông gật đầu về phía khe hở nhìn ra ngôi nhà tạm của Hoàng đế và dãy tàu vũ trụ của nhà Harkonnen. "Chúng cũng biết là sắp bão. Không còn chiếc tàu chim nào trên trời. Mọi thứ đều được kéo vào, buộc chặt. Chúng nhận được báo cáo thời tiết do bạn bè ngoài không gian gửi tới."
"Có thêm chuyến xuất kích thăm dò nào không?" Paul hỏi.
"Chẳng có thêm chuyến nào từ đêm hôm qua," Stilgar nói. "Bọn chúng biết chúng ta ở đây. Tôi nghĩ lúc này bọn chúng chờ đợi để lựa chọn thời điểm hành động."
"Chính chúng ta lựa chọn thời điểm," Paul nói.
Gurney liếc lên phía trên, lầm bầm: "Nếu bọn chúng để chúng ta lựa chọn."
"Đội tàu bay đó sẽ ở lại trong không gian," Paul nói.
Gurney lắc đầu.
"Bọn chúng không thể lựa chọn gì hết," Paul nói. "Chúng ta có thể phá hủy hương dược. Hiệp hội không dám mạo hiểm đến thế đâu."
"Những kẻ tuyệt vọng là những kẻ nguy hiểm nhất," Gurney nói.
"Chúng ta chẳng không tuyệt vọng hay sao?" Stilgar hỏi.
Gurney quắc mắt nhìn ông giận dữ.
"Ông chưa sống với giấc mơ Fremen," Paul cảnh báo. "Stil đang nghĩ về tất cả số lượng nước mà chúng ta đã dành dụm làm của đút lót, những năm tháng chờ đợi mà chúng ta thêm vào trước khi Arrakis có thể nở hoa. Ông ấy không..."
"Hừm," Gurney cau có.
"Tại sao ông ấy lại u sầu đến thế?" Stilgar hỏi.
"Ông ấy luôn u sầu trước một trận chiến," Paul nói. "Đó là hình thức hài hước duy nhất mà Gurney cho phép mình thể hiện."
Gurney chầm chậm nở nụ cười toe toét như chó sói, bộ răng sáng trắng bên trên chiếc chén con của bộ sa phục. "Tôi thật u sầu khi nghĩ đến tất cả bọn Harkonnen khốn khổ mà chúng ta sẽ kết liễu nhanh chóng không để cho kịp xưng tội," ông nói.
Stilgar tủm tỉm cười. "Ông ta nói giống như một Fedaykin vậy."
"Gurney sinh ra đã là một lính đặc công gieo rắc cái chết," Paul nói. Và chàng nghĩ: Đúng vậy, cứ để cuộc trò chuyện vặt vãnh choán đầy tâm trí họ trước khi chúng ta thử thách chính mình chống lại lực lượng đó trên vùng bình nguyên này.Chàng nhìn về phía lỗ hổng trên bức tường đá rồi quay lại nhìn Gurney, nhận thấy người chiến binh hát rong đã lại tiếp tục cau mày ủ ê.
"Lo lắng làm hao mòn sức mạnh," Paul thì thầm. "Thầy đã một lần nói với ta như vậy, Gurney ạ."
"Công tước của tôi," Gurney nói, "nỗi lo lắng chính của tôi là nguyên tử. Nếu Người dùng chúng để làm nổ tung một cái hang trong Tường Chắn..."
"Bọn người trên đó sẽ không dùng vũ khí nguyên tử chống lại chúng ta," Paul nói. "Bọn chúng không dám... và cũng vì lý do đó chúng không thể liều lĩnh để chúng ta phá hủy nguồn hương dược."
"Nhưng lệnh của tòa cấm..."
"Lệnh của tòa!" Paul quát lên. "Các Gia tộc không dám phóng vũ khí nguyên tử chống lại nhau chẳng phải do lệnh của tòa mà là do họ sợ. Ngôn ngữ của Đại Hiệp định là rất rõ ràng: 'Dùng vũ khí nguyên tử chống lại con người sẽ là nguyên nhân phá hủy hành tinh.' Chúng ta cho nổ tung Tường Chắn, chứ không phải con người."
"Đó là một điểm quá hay," Gurney nói.
"Những người ưa chẻ sợi tóc làm tư ở trên kia thì điểm nào họ cũng hoan nghênh," Paul nói. "Không cần nói thêm gì về chuyện đó nữa."
Chàng quay đi, thầm ước mình thực sự cảm thấy tự tin như thế. Ngay sau đó chàng nói: " Thế còn những người thành thị thì sao? Họ đã vào vị trí chưa?"
"Rồi," Stilgar nói khẽ.
Paul nhìn ông. "Cái gì đang làm ông lo ngay ngáy vậy?"
"Tôi chưa bao giờ biết là có thể tin tưởng hoàn toàn vào người thành thị," Stilgar nói.
"Trước kia chính tôi cũng là người thành thị," Paul nói.
Stilgar thẳng người lên. Gương mặt ông ta sậm lại màu máu. "Muad'Dib biết là tôi không có ý..."
"Tôi biết ông có ý gì, Stil. Nhưng thử thách đối với một con người không nằm ở chỗ ông nghĩ anh ta sẽ làm gì. Thử thách là ở chỗ anh ta thực sự làm gì. Những dân thành thị đó có dòng máu Fremen. Chỉ có điều họ vẫn chưa học được cách thoát khỏi cảnh nô lệ. Chúng ta sẽ dạy họ."
Stilgar gật đầu, nói giọng buồn bã: "Những thói quen của đời người, Muad'Dib ạ. Trên Bình nguyên Tang chế đó chúng ta đã học được cách xem thường bọn người sống trong những cộng đồng."
Paul liếc Gurney, thấy ông đang quan sát Stilgar. "Này Gurney, hãy cho chúng tôi biết tại sao đám dân thành thị dưới kia bị bọn Sardaukar đánh đuổi ra khỏi nhà?"
"Một mánh lới xưa cũ, thưa Công tước. Bọn chúng nghĩ sẽ chất thêm gánh nặng cho chúng ta bằng đám dân tị nạn này."
"Cái thời quân du kích hành động có hiệu quả đã qua quá lâu đến nỗi những kẻ quyền thế đã quên mất phải đánh nhau với họ như thế nào," Paul nói. "Bọn Sardaukar làm vậy chỉ có lợi cho chúng ta thôi. Chúng vồ lấy vài người đàn bà thành phố làm trò giải trí, trang hoàng cờ trận bằng đầu của những người đàn ông chống lại chúng. Và bọn chúng gây nên cơn sốt căm hờn ở đám dân mà nếu không vì những chuyện đó thì họ đã chỉ coi cuộc chiến sắp tới này không hơn gì một mối phiền phức lớn... không hơn gì việc đổi chủ nhân này lấy chủ nhân kia. Bọn Sardaukar đang tuyển quân cho chúng ta, Stilgar ạ."
"Đám dân thành thị có vẻ hăm hở," Stilgar nói.
"Lòng căm hờn của họ còn sôi sục và thật rõ ràng," Paul nói. "Đó là lý do chúng ta dùng họ làm quân xung kích."
"Sự tàn sát họ gây ra sẽ cực kỳ đáng sợ," Gurney nói.
Stilgar gật đầu đồng ý.
"Họ đã nghe nói về tỉ lệ cược," Paul nói. "Họ biết cứ mỗi tên Sardaukar họ giết được thì bên ta sẽ bớt một kẻ thù. Các vị biết đấy, thưa các vị, họ có một điều gì đó để hy sinh vì nó. Họ vừa nhận ra họ là một dân tộc. Họ đang thức tỉnh."
Người quan sát kính viễn vọng khẽ reo lên. Paul đi về phía khe nứt hỏi: "Có gì ngoài đó vậy?"
"Có sự rung chuyển dữ dội, thưa Muad'Dib," người quan sát thì thầm. "Tại căn lều kim loại khổng lồ đó. Một chiếc xe xuất hiện từ phía Tây Tường Rìa, giống một con chim ưng tiến vào tổ gà gô đá."
"Lính Sardaukar bị ta giam giữ đã đến," Paul nói.
"Bây giờ chúng có một tấm chắn vây quanh toàn bộ sân đáp," người quan sát nói. "Tôi có thể thấy bầu không khí đang nhảy múa thậm chí tới tận mép kho dự trữ nơi chúng cất hương dược."
"Giờ thì chúng đã biết chúng đang đánh nhau với ai," Gurney nói. "Hãy để chính lũ Harkonnen tàn bạo phải run sợ bất an vì có một người nhà Atreides vẫn còn sống!"
Paul nói với binh sĩ Fedaykin ở chỗ kính viễn vọng. "Quan sát cột cờ ở đỉnh tàu của Hoàng đế. Nếu cờ của ta được giương lên ở đó..."
"Sẽ không có chuyện đó đâu," Gurney nói.
Paul nhìn nét cau mày bối rối trên gương mặt Stilgar rồi nói: "Nếu Hoàng đế công nhận yêu sách của ta, ông ấy sẽ ra hiệu bằng cách phục hồi lá cờ Atreides cho Arrakis. Sau đó chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch thứ hai, chỉ hành động chống lại bọn Harkonnen. Lính Sardaukar sẽ đứng sang một bên và để chúng ta tự dàn xếp vấn đề."
"Tôi không có kinh nghiệm về những chuyện của thế giới bên ngoài," Stilgar nói. "Tôi có nghe về chúng, nhưng dường như khó mà..."
"Ông không cần có kinh nghiệm thì mới biết họ sẽ làm gì," Gurney nói.
"Họ đang giương một lá cờ mới trên con tàu cao," người quan sát nói. "Lá cờ màu vàng... có một vòng tròn đỏ và đen ở trung tâm."
"Đó là một động thái làm ăn khôn khéo," Paul nói. "Cờ công ty CHOAM."
"Nó giống lá cờ ở những con tàu khác," vệ sĩ Fedaykin nói.
"Tôi không hiểu," Stilgar nói.
"Quả là một động thái làm ăn khôn khéo," Gurney nói. "Nếu ông ta giương ngọn cờ Atreides, ông ta sẽ phải làm theo đúng ý nghĩa của hành động đó. Có quá nhiều người theo dõi chuyện này. Ông ta cũng có thể ra hiệu bằng cờ Harkonnen trên cọc tiêu, nhưng làm vậy khác nào một lời tuyên bố quá rõ ràng. Nhưng, không - ông ta giương cờ CHOAM. Ông ta đang nói với những người trên đó..." Gurney chỉ vào khoảng không, "... rằng lợi nhuận nằm ở đâu. Ông ta đang nói ông ta không quan tâm liệu có tên Atreides nào ở đây hay không."
"Còn bao lâu nữa thì cơn bão đánh vào Tường Chắn?" Paul hỏi.
Stilgar quay ra, trao đổi với một trong những lính Fedaykin gác ở chỗ trũng hình chiếc bát. Ngay sau đó, ông quay lại nói: "Sắp rồi, Muad'Dib ạ. Sớm hơn chúng ta nghĩ. Một cơn bão thuộc hàng cố nội... thậm chí có thể lớn hơn Người mong đợi."
"Nó là cơn bão của ta," Paul nói, và nhìn thấy nỗi kính sợ câm lặng trên những gương mặt Fedaykin đang lắng nghe chàng nói. "Dù có làm cả thế giới kinh hoàng thì nó vẫn không thể lớn hơn ta mong đợi. Nó sẽ đánh trực tiếp vào Tường Chắn chứ?"
"Nó tới rất gần nên không thể chệch hướng được," Stilgar nói.
Từ cửa hầm dẫn xuống vùng lòng chảo, một người đưa tin băng tới, nói: "Đội tuần tra Sardaukar và Harkonnen đang kéo về phía sau, thưa Muad'Dib."
"Chúng sợ cơn bão sẽ làm quá nhiều cát tràn vào vùng lòng chảo khiến tầm nhìn giảm," Stilgar nói. "Chúng nghĩ chúng ta sẽ ở trong cùng tình thế khó khăn như chúng."
"Hãy bảo pháo thủ của ta bố trí những vị trí quan sát tốt trước khi tầm nhìn giảm," Paul nói. "Bọn họ phải nhanh chóng bắn vỡ mũi từng chiếc tàu một ngay khi cơn bão phá hủy những tấm chắn." Chàng bước về phía vách căn hầm hình bát, vẹt một nếp gấp của nắp đậy ngụy trang ra rồi nhìn lên bầu trời. Có thể nhìn thấy cát bay vẽ thành những vòng xoắn hình đuôi ngựa nổi bật trên nền trời tối om. Paul đặt nắp đậy vào chỗ cũ rồi nói: "Bắt đầu phái người của chúng ta xuống đi, Stil."
"Người không đi cùng chúng tôi sao?" Stilgar hỏi.
"Ta sẽ đợi ở đây một lúc với lính Fedaykin," Paul nói.
Stilgar nhún vai về phía Gurney ra vẻ hiểu ý, đi về phía cửa hang trong bức tường đá, biến vào bóng tối.
"Cú bắn phá hủy một bên Tường Chắn, ta giao cho thầy, Gurney," Paul nói. "Thầy sẽ làm chứ?"
"Tôi sẽ làm."
Paul ra hiệu cho một phụ tá Fedaykin, nói: "Otheym, bắt đầu chuyển các đội tuần tra ra khỏi vùng bị tàn phá đi. Họ phải ra khỏi đó trước khi cơn bão đánh vào."
Viên phụ tá cúi chào, đi theo Stilgar.
Gurney tì vào khe đá nứt, nói với người đứng ở chỗ kính viễn vọng: "Cứ tiếp tục quan sát bức tường phía Nam. Nó sẽ hoàn toàn không được bảo vệ cho tới khi chúng ta cho nó nổ tung."
"Hãy gửi một con dơi mang theo tín hiệu thời gian," Paul ra lệnh.
"Vài chiếc xe đi trên mặt đất đang tiến về bức tường phía Nam," tay thuộc hạ đứng ở chỗ kính viễn vọng nói. "Một số đang sử dụng vũ khí phóng đạn, đang thử vũ khí. Người của chúng ta đang dùng tấm chắn hộ thân như ngài ra lệnh. Những chiếc xe đi trên mặt đất vừa dừng lại."
Trong im lặng đột ngột, Paul lắng nghe những con quỷ gió nô đùa phía trên đầu - mặt trước của cơn bão. Cát bắt đầu giạt xuống căn hầm hình bát xuyên qua những kẽ hở ở nắp hầm. Một cơn gió đột ngột xô tới quật xuống nắp hầm, giật nó tung ra.
Paul ra hiệu cho đội Fedaykin tìm chỗ ẩn náu, đi đến chỗ đám thuộc hạ đứng ở nơi đặt thiết bị truyền thông gần miệng hầm. Gurney đứng cạnh chàng. Paul khom người phía trên những người đánh tín hiệu.
Một người nói: "Một cơn bão cố cố nội, thưa Muad'Dib."
Paul nhìn lên bầu trời tối đen rồi nói: "Gurney, cho những người quan sát bức tường phía Nam rút đi." Chàng phải nhắc lại mệnh lệnh, quát to át tiếng cơn bão đang lớn dần.
Gurney tuân lệnh quay đi.
Paul cài chặt bộ lọc trên mặt, thắt chặt chiếc mũ sa phục.
Gurney quay lại.
Paul chạm vào vai ông, chỉ về phía cò súng đặt trong miệng hầm phía bên kia nhóm người đánh tín hiệu. Gurney đi vào hầm, dừng lại ở đó, một tay đặt lên cò súng, nhìn Paul chằm chằm.
"Chúng ta không nhận được tin gì," người đánh tín hiệu bên cạnh Paul nói. "Khí quyển rất nhiễu loạn."
Paul gật đầu, mắt gắn chặt vào bộ phím thời gian chuẩn ở phía trước người đánh tín hiệu. Ngay sau đó, Paul nhìn Gurney rồi giơ tay lên, chuyển sự chú ý vào bộ phím. Bộ đếm thời gian chậm chạp nhích quanh vòng tròn cuối cùng.
"Bắn!" Paul hét lên rồi thả tay xuống.
Gurney bóp cò.
Dường như có một giây trọn vẹn trôi qua trước khi họ cảm thấy đất dưới chân mình khẽ lay động, sau đó thì rung lên dữ dội. Một tiếng động ầm ầm hòa vào tiếng gầm rú của cơn bão.
Người quan sát Fedaykin từ chỗ kính viễn vọng xuất hiện bên cạnh Paul, kính viễn vọng kẹp dưới cánh tay. "Tường Chắn bị bắn thủng rồi, thưa Muad'Dib!" anh ta hét lên. "Cơn bão đang ở bên trên chúng và pháo thủ của ta đã nổ súng rồi."
Paul nghĩ về cơn bão đang quét qua vùng lòng chảo, điện tích tĩnh trong bức tường cát đã phá hủy mọi hàng rào chắn trong trại quân thù.
"Bão!" người nào đó hét lên. "Chúng ta phải núp dưới nắp hầm thôi, Muad'Dib!"
Paul cảm nhận trở lại bằng giác quan, cảm thấy cát như những mũi kim châm vào hai bên má phơi trần. Chúng ta thật tận tâm,chàng nghĩ. Chàng khoác một tay vòng qua vai người đánh tín hiệu rồi nói: "Cứ để thiết bị lại! Trong hầm còn nhiều hơn." Chàng cảm thấy mình bị đẩy ra xa, quân Fedaykin siết chặt xung quanh để bảo vệ chàng. Họ len vào miệng hầm, cảm thấy sự tĩnh lặng tương đối của nó, rẽ qua một góc để vào một phòng nhỏ có những ngọn đèn cầu trên đầu và một đường hầm khác mở ra ngoài.
Có một người đánh tín hiệu khác ngồi ở đó bên thiết bị.
"Khí quyển nhiễu loạn quá," anh ta nói.
Một xoáy cát tràn vào bầu không khí xung quanh họ.
"Bịt kín đường hầm lại!" Paul hét lên. Sức ép đột ngột của sự tĩnh lặng cho thấy mệnh lệnh của chàng đã được thi hành. "Đường dẫn xuống vùng lòng chảo vẫn thông chứ?" Paul hỏi.
Một Fedaykin đi ra quan sát rồi quay lại nói: "Vụ nổ khiến một khối đá nhỏ rơi xuống, nhưng đội kỹ thuật nói nó vẫn thông. Họ đang dọn đường bằng chùm laze."
"Bảo họ dùng tay đi!" Paul quát lên. "Dưới đó có tấm chắn đang hoạt động đấy."
"Họ đang làm việc rất cẩn thận, thưa Muad'Dib," tay thuộc hạ nói, nhưng anh ta tuân lệnh quay ra.
Đội đánh tín hiệu ở phía ngoài đang hối hả băng qua họ mang theo thiết bị.
"Ta đã bảo những người đó bỏ thiết bị lại mà!" Paul nói.
"Người Fremen không muốn bỏ lại thiết bị, thưa Muad'Dib," một người trong đội Fedaykin nhắc nhở chàng.
"Lúc này con người quan trọng hơn thiết bị," Paul nói. "Hoặc chúng ta sẽ có quá nhiều thiết bị dùng không xuể, hoặc sẽ không còn cần tới thiết bị nào nữa cả."
Gurney Halleck tiến đến cạnh chàng nói: "Tôi nghe họ nói đường dưới đó thông rồi. Chúng ta ở rất gần bề mặt, thưa Tướng công, bọn Harkonnen sẽ cố gắng ăn miếng trả miếng."
"Cái thế của bọn chúng bây giờ thì không thể trả miếng được," Paul nói. "Bây giờ chúng mới nhận ra rằng chúng không có tấm chắn và không thể thoát khỏi Arrakis."
"Dù vậy sở chỉ huy mới cũng sẵn sàng rồi, thưa Tướng công," Gurney nói.
"Họ vẫn chưa cần ta có mặt trong cái sở chỉ huy đó," Paul nói. "Không có ta thì kế hoạch vẫn tiến hành. Chúng ta phải đợi..."
"Tôi nhận được một tin nhắn, thưa Muad'Dib," người đánh tín hiệu ở chỗ thiết bị truyền thông nói. Anh ta lắc đầu, ép chặt ống nghe vào tai. "Nhiễu quá!" Anh ta bắt đầu viết nguệch ngoạc lên một tờ giấy đặt trước mặt, lắc đầu chờ đợi, viết... chờ đợi.
Paul bước tới chỗ người đánh tín hiệu. Đội Fedaykin lùi lại, nhường chỗ cho chàng. Chàng nhìn xuống những gì tay thuộc hạ đã viết, đọc lên:
"Cuộc đột kích... tại Sietch Tabr... bắt giữ... Alia (để trống) những gia đình của (để trống) người chết là... họ (để trống) con trai của Muad'Dib..."
Lại một lần nữa, người đánh tín hiệu lắc đầu.
Paul ngước lên thấy Gurney nhìn mình chằm chằm.
"Tin bị cắt," Gurney nói. "Nhiễu khí quyển. Người không biết rằng..."
"Con trai ta chết rồi," Paul nói, và ngay khi nói, chàng biết đó là sự thật. "Con trai ta chết rồi... và Alia bị bắt... làm con tin." Chàng cảm thấy trống rỗng, một cái vỏ không cảm xúc. Mọi thứ chàng chạm vào đều mang lại chết chóc tang thương. Và nó giống như một căn bệnh có thể lan tràn khắp vũ trụ.
Chàng có thể cảm thấy sự thông thái như của ông già, sự tích lũy qua kinh nghiệm từ vô số những cuộc đời chàng có thể sống qua. Có cái gì đó như đang cười lặng lẽ và xoa hai tay bên trong chàng.
Và Paul nghĩ: Vũ trụ này biết về bản chất của sự hung ác đích thực mới ít ỏi làm sao!
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát