Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 755
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
UYỂN HAI: MUAD’DIB
Khi Hoàng đế Padishah cha ta biết tin Công tước Leto đã chết và chết như thế nào, ông nổi cơn thịnh nộ trước nay chưa từng thấy. Ông đổ lỗi cho mẹ ta và cái hiệp ước buộc ông đặt một Bene Gesserit lên ngai vàng. Ông đổ lỗi cho Hiệp hội và tên quỷ già Nam tước. Ông đổ lỗi cho mọi người xung quanh ông, thậm chí không ngoại trừ cả ta, vì ông nói ta là một mụ phù thủy như hết thảy các mụ phù thủy khác. Và khi ta cố an ủi ông, khi ta nói chuyện đó được thi hành theo đúng quy luật tự bảo tồn cổ xưa, cái quy luật mà đến cả những người cai trị từ thời xa xưa nhất cũng phải trung thành, thì ông cười ta khinh bỉ và hỏi ta có nghĩ ông là kẻ yếu đuối không. Vậy là ta nhận ra cơn giận dữ của ông bị khuấy động không phải bởi mối quan tâm đến cái chết của Công tước mà bởi điều cái chết đó muốn nhắn nhủ với tất cả hoàng tộc. Khi nhìn lại sự việc, ta nghĩ có thể cha ta cũng phần nào có năng lực tiên tri, bởi vì nhất định dòng dõi của ông và của Muad'Dib có cùng một tổ tiên.
- "Trong Gia tộc cha ta" của Công chúa Irulan
"Giờ thì Harkonnen sẽ giết Harkonnen," Paul thì thầm. Cậu đã thức giấc ngay trước khi bóng đêm đổ xuống, ngồi dậy trong căn lều kín mít tối om. Trong khi nói, cậu nghe thấy tiếng cựa quậy mơ hồ của mẹ vọng ra từ bức tường đối diện, chỗ mẹ dựa vào ngủ.
Paul liếc nhìn chiếc máy dò ở bên cạnh trên nền lều, quan sát bộ phím được chiếu sáng nhờ những ống phốt pho.
"Trời sắp tối rồi," mẹ cậu nói. "Sao con không bỏ những mảnh ngăn ánh sáng của căn lều ra?"
Paul nhận ra hơi thở của mẹ đã khác đi vài nhịp, rằng mẹ đã nằm im lặng trong bóng tối cho đến khi chắc chắn cậu đã thức giấc.
"Bỏ những mảnh đó ra cũng chẳng ích gì," cậu nói. "Vừa có một cơn bão. Cát bao phủ lều. Con sẽ dọn dẹp để chúng ta sớm ra khỏi đây."
"Vẫn không có dấu hiệu gì của Duncan à?"
"Không."
Paul lơ đãng cọ vào ấn Công tước trên ngón tay cái, toàn thân cậu run lên vì cơn giận dữ đột ngột đối với cái tinh chất của hành tinh này, nó đã giúp bọn chúng giết cha cậu.
"Mẹ nghe thấy bão bắt đầu nổi lên," Jessica nói.
Sự trống rỗng, không đòi hỏi trong lời của nàng giúp cậu trấn tĩnh phần nào. Tâm trí cậu tập trung vào cơn bão khi cậu nhìn thấy nó bắt đầu nổi lên qua tấm vách trong suốt của căn lều - những dòng cát nhỏ giọt lạnh lẽo tạt qua vùng trũng, sau đó những dòng nhỏ và đuôi cát tạo thành những luống cày trên nền trời. Cậu nhìn lên đỉnh khối đá, thấy nó thay đổi hình dạng dưới luồng gió, biến thành một cái nêm thấp có màu vàng đậm như pho mát. Một dòng cát màu cà ri mờ đục luồn qua cái khe hình phễu tuôn vào khu vực trũng chỗ họ dựng lều, làm tối sầm cả bầu trời, sau đó che phủ toàn bộ ánh sáng khi chiếc lều bị cát vùi lấp.
Rồi phần trước căn lều kêu cót két khi hứng chịu áp lực - im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng khò khè yếu ớt như ống bễ phát ra từ cái ống thông hơi của họ đang bơm không khí từ trên bề mặt xuống.
"Thử lại máy thu xem," Jessica nói.
"Không dùng được," cậu nói.
Cậu tìm ống dẫn nước của bộ sa phục trong chiếc kẹp nằm ở cổ, hút một ngụm ấm áp vào miệng, và nghĩ rằng ở đây cậu thực sự bắt đầu sống đúng theo cách của dân Arrakeen - sống nhờ hơi ẩm tái chế từ chính hơi thở và cơ thể mình. Nước nhạt thếch chán ngắt, nhưng làm dịu cổ họng.
Jessica nghe tiếng Paul uống nước, cảm thấy sự trơn mượt của bộ sa phục bám vào cơ thể, nhưng nàng từ chối chấp nhận cơn khát của mình. Việc chấp nhận cơn khát sẽ buộc nàng ý thức đầy đủ về những nhu cầu khủng khiếp ở Arrakis, nơi họ phải bảo vệ ngay cả những lượng hơi ẩm cực nhỏ, dành dụm vài giọt hơi ẩm trong những chiếc túi hứng của căn lều, bực bội khi lãng phí một hơi thở ra ngoài không khí.
Buông mình trôi vào giấc ngủ thì dễ hơn nhiều.
Nhưng nàng đã có một giấc mơ trong giấc ngủ ngày, và rùng mình khi nhớ về nó. Trong mơ, nàng giữ đôi bàn tay bên dưới dòng cát nơi một cái tên đã được viết ra: Công tước Leto Atreides. Cái tên mờ đi theo cát và nàng di chuyển để khôi phục nó, nhưng chữ cái cuối cùng chưa kịp bắt đầu thì chữ đầu tiên đã bị lấp mất.
Cát không ngừng trôi.
Giấc mơ của nàng biến thành tiếng kêu khóc: càng lúc càng to. Tiếng kêu khóc kỳ cục đó - một phần tâm trí nàng nhận ra âm thanh này là giọng nói của chính nàng khi nàng còn bé tí, chỉ lớn hơn đứa bé sơ sinh một chút. Một người đàn bà không nhìn thấy rõ trong trí nhớ đang rời đi.
Người mẹ mà ta không được biết, Jessica nghĩ. Người Bene Gesserit đã sinh ra ta và trao ta cho các Nữ tu vì bà được lệnh phải làm thế. Liệu bà có vui mừng khi thoát khỏi một đứa trẻ Harkonnen không?
"Nơi để tấn công bọn họ là trong hương dược," Paul nói.
Sao thằng bé lại có thể nghĩ về việc tấn công tại một thời điểm như lúc này? Nàng tự hỏi.
"Cả một hành tinh chứa đầy hương dược," nàng nói, "con có thể tấn công bọn chúng bằng cách nào đây?"
Nàng nghe cậu cựa quậy, nghe thấy tiếng chiếc ba lô bị kéo lê trên nền lều.
"Trên Caladan là sức mạnh của biển và sức mạnh không trung," cậu nói. "Ở đây, đó là sức mạnh sa mạc. Người Fremen chính là chìa khóa."
Giọng cậu phát ra gần chiếc van bịt cửa. Bằng sự huấn luyện Bene Gesserit, nàng cảm thấy trong giọng cậu có sự gay gắt nhưng không cương quyết đối với nàng.
Suốt đời nó đã được huấn luyện phải căm thù Harkonnen, nàng nghĩ. Giờ đây, nó nhận ra nó là Harkonnen... vì ta. Thằng bé biết quá ít về ta! Ta là người đàn bà duy nhất của Công tước. Ta chấp nhận sự sống và những giá trị của nó thậm chí bất chấp mệnh lệnh Bene Gesserit.
Phím sáng của căn lều bừng sáng dưới tay Paul, tỏa ánh xanh rực rỡ tràn ngập vùng không gian hình vòm của căn lều. Paul cúi xuống cái van bịt cửa, điều chỉnh mũ trùm đầu bộ sa phục để thích ứng với vùng sa mạc trống - trán được bịt kín, miệng gắn bộ lọc đâu vào đó, phích cắm vào mũi được điều chỉnh. Chỉ có đôi mắt đen là để hở: một khoảng hẹp của khuôn mặt hướng về phía nàng một lần rồi quay đi.
"Mẹ hãy tự bảo vệ mình để con mở cửa," cậu nói, giọng nghe không rõ dưới bộ lọc.
Jessica đưa bộ lọc lên miệng, bắt đầu điều chỉnh chiếc mũ khi thấy Paul mở miếng bịt căn lều.
Cát rít lên chói tai khi cậu mở van bịt cửa và những hạt cát kêu xì xì chảy tràn vào lều trước khi cậu có thể ngăn lại bằng dụng cụ nén cát. Một cái hố to dần lên trong bức tường cát khi dụng cụ nén gom cát lại. Cậu trườn ra ngoài, và tai nàng dõi theo quá trình cậu tiến lên bề mặt cát.
Chúng ta sẽ tìm thấy cái gì ngoài đó? nàng tự hỏi. Quân đoàn Harkonnen và Sardaukar là những mối nguy chúng ta có thể nghĩ tới. Nhưng còn những mối nguy nào mà chúng ta không biết đây?
Nàng nghĩ về cái dụng cụ nén cát và những thiết bị kỳ lạ khác trong ba lô. Mỗi món đồ trong những thứ dụng cụ đó đột nhiên hiện rõ trong tâm trí nàng như dấu hiệu của những mối hiểm nguy bí ẩn.
Sau đó nàng cảm thấy một luồng gió nóng từ cát trên bề mặt phả vào hai má, chỗ bị lộ ra phía trên bộ lọc.
"Đưa ba lô lên đây." Đó là giọng Paul, nghe nhỏ và thận trọng.
Nàng di chuyển theo lời Paul, lắng nghe tiếng nước óc ách trong hai chiếc bình khi nàng đẩy mạnh chiếc ba lô ngang nền căn lều. Nàng nhìn lên, thấy hình dáng Paul nổi bật dưới những vì sao.
"Con ở đây," cậu nói và với tay xuống, kéo chiếc ba lô lên bề mặt.
Lúc này nàng chỉ nhìn thấy một vòng tròn sao. Chúng giống như những đầu vũ khí phát sáng nhắm vào nàng. Một vệt sao băng bay ngang qua vùng tối trên đầu. Đối với nàng những ngôi sao băng đó giống như lời cảnh báo, giống những đường vằn vện trên mình con hổ, giống các thanh màu tối tỏa ánh dạ quang làm máu nàng như sánh lại. Và nàng cảm thấy sự giá lạnh của cái giải thưởng trao cho ai lấy được đầu hai mẹ con.
"Nhanh lên," Paul nói. "Con muốn gấp lều lại."
Một cơn mưa cát từ bề mặt đổ xuống tay trái nàng. Tay ta có thể giữ được bao nhiêu cát? nàng tự hỏi.
"Có cần con giúp không?" Paul hỏi.
"Không."
Nàng nuốt khan, trượt vào trong hốc, cảm thấy cát tĩnh điện lạo xạo dưới tay. Paul với xuống, nắm lấy cánh tay mẹ. Nàng đứng bên cạnh con trên một vùng sa mạc bằng phẳng phơi mình dưới ánh sao, chăm chú nhìn xung quanh. Cát gần như lấp đầy vùng trũng nơi họ trú ẩn, chỉ chừa ra một đường viền mờ mờ của khối đá bao quanh. Nàng thăm dò vùng bóng tối xa hơn bằng những giác quan được huấn luyện.
Có tiếng động của những loài thú nhỏ.
Những con chim.
Cát đổ ập xuống và có tiếng kêu yếu ớt của những loài sinh vật ở trong cát.
Paul gấp gọn lều, đặt trở lại vào phía trên chiếc hốc.
Ánh sao thế chỗ bóng đêm chỉ vừa đủ để khiến mỗi cái bóng đều có vẻ đầy hung hiểm. Nàng nhìn những vùng bóng tối.
Màu đen là trí nhớ mù lòa, nàng nghĩ. Ta lắng nghe tiếng sủa của bầy chó săn, nghe tiếng la hét của những người săn đuổi tổ tiên ta trong một quá khứ xa xưa đến nỗi chỉ những tế bào nguyên thủy nhất của ta là còn nhớ được. Đôi tai lắng nghe. Lỗ mũi đánh hơi.
Ngay sau đó, Paul đến đứng cạnh mẹ rồi nói: "Duncan nói với con rằng nếu bị bắt, anh ấy có thể chịu đựng... lâu chừng này. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay." Cậu đeo ba lô lên vai, đi đến mép thấp của vùng trũng, trèo lên một cái gờ nhìn xuống sa mạc trơ trụi.
Jessica tự động theo sau, nhận thấy bây giờ nàng đang sống trong quỹ đạo của con trai.
Đến bây giờ, nỗi thương tiếc của ta nặng hơn cả cát của nhiều biển cả, nàng nghĩ. Cái thế giới này đã rút cạn của ta mọi thứ ngoại trừ cái mục đích cổ xưa nhất: cuộc sống của ngày mai. Bây giờ ta sống vì Công tước bé nhỏ và đứa con gái chưa chào đời.
Nàng cảm thấy cát kéo chân nàng lại khi trèo lên đứng cạnh Paul.
Cậu nhìn về phía Bắc qua dãy đá lớn, quan sát một vách núi dựng đứng ở đằng xa.
Hình bóng vách núi đằng xa trông như một chiến hạm cổ xưa trên biển cả nổi bật dưới những vì sao. Tiếng rít dài của nó cất lên trên một làn sóng vô hình với những âm tiết của cái ăng ten bu mê rang, những ống khói cong về phía sau theo hình cung, phần đuôi chiến hạm trồi lên có hình pi.
Một ánh sáng màu cam bùng lên trên vách đá và một đường màu tía rực rỡ cắt xuống phía ánh sáng cam.
Thêm một đường màu tía khác!
Thêm một ánh sáng màu cam bùng lên!
Trông giống như một trận thủy chiến thời xưa, giống ánh lửa đạn pháo, và họ nhìn chằm chằm vào đó.
"Những cột lửa," Paul thì thầm.
Một vòng tròn mắt đỏ nhô lên trên vách đá phía xa. Những vạch màu tía tạo thành đường viền trên bầu trời.
"Vòi phụt lửa và súng laze," Jessica nói.
Mặt trăng đầu tiên đỏ ửng màu phấn hoa của Arrakis nhô lên trên đường chân trời phía trái và họ nhìn thấy ở đó có vệt bão - một dải chuyển động trên sa mạc.
"Chắc đó là những tàu Harkonnen đang săn lùng chúng ta," Paul nói. "Cái kiểu chúng cắt sa mạc ra từng mảnh... như thể chúng muốn nghiền nát cho bằng được bất cứ thứ gì ở đó... giống như mẹ nghiền nát một tổ côn trùng."
"Hoặc một sào huyệt Atreides," Jessica nói.
"Chúng ta phải kiếm chỗ ẩn nấp," Paul nói. "Chúng ta sẽ đi về phía Nam và men theo đá. Nếu bọn chúng bắt gặp hai mẹ con ta trong vùng trống..." Cậu quay người, xốc lại ba lô trên vai. "Bọn chúng sẽ giết chết bất cứ thứ gì chuyển động."
Cậu vừa bước thêm một bước dọc theo gờ đá thì, ngay lúc đó, nghe thấy tiếng xì xì khe khẽ của những con tàu đang lướt đi, nhìn thấy những cái bóng tàu tối sẫm bên trên họ.
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát