Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 755
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ào cái ngày đầu tiên đó khi Muad'Dib cùng gia đình ngồi xe đi qua những con phố của Arrakeen, vài người dân ven đường đã nhớ lại những truyền thuyết và lời tiên tri, liền đánh liều hò reo: "Mahdi!" Nhưng tiếng hét của họ là một sự hoài nghi hơn là lời tuyên bố, vì cho đến lúc này họ chỉ có thể hy vọng cậu là người mà lời tiên tri nói là Lisan al-Gaib, Giọng nói Từ Thế giới Bên ngoài. Họ cũng tập trung chú ý đến người mẹ, bởi vì họ nghe nói bà là một Bene Gesserit và họ thấy hiển nhiên là bà giống như một Lisan al-Gaib khác.
- trích "Sách về Muad'Dib" của Công chúa Irulan
Công tước tìm thấy Thufir Hawat đang ở một mình trong góc căn phòng mà người gác cửa chỉ cho ông. Có tiếng mọi người đang xếp đặt thiết bị liên lạc trong phòng kế bên, nhưng nơi này khá yên tĩnh. Công tước đưa mắt nhìn quanh khi Hawat hiện ra từ chiếc bàn bừa bộn giấy. Đó là một căn phòng có tường bao màu xanh, ngoài chiếc bàn ra còn có ba chiếc ghế treo mà chữ "H" nghĩa là Harkonnen trên đó vừa được người ta vội vàng xóa đi, để lại một mảng màu nhem nhuốc.
"Những chiếc ghế này tuy lỏng lẻo nhưng cũng khá an toàn," Hawat nói. "Paul đâu rồi, thưa Chúa công?"
"Ta để nó lại phòng họp. Ta hy vọng nó sẽ được nghỉ ngơi chút ít nếu không có ta ở đó làm nó sao lãng."
Hawat gật đầu, đi về phía cửa dẫn sang phòng kế bên, đóng lại, tách ra khỏi tiếng ồn của tia lửa điện và tiếng nhiễu tín hiệu.
"Thufir này," Leto nói, "Những kho dự trữ hương dược của Đế quốc và Harkonnen khiến ta chú ý."
"Là sao, thưa Chúa công?"
Công tước mím môi. "Những nhà kho ấy rất dễ phá hủy." Ông đưa một tay lên khi Hawat định nói. "Bỏ qua kho dự trữ của Hoàng đế đi. Nếu bọn Harkonnen bị rắc rối thì ông ta sẽ ngầm vui sướng đấy. Và liệu tay Nam tước có thể tỏ ra chống đối nếu có cái gì đó bị phá hủy mà hắn ta không thể công khai thừa nhận nó là của mình không?"
Hawat lắc đầu. "Chúng ta có rất ít người rảnh rỗi, thưa Chúa công."
"Hãy dùng người của Idaho. Có lẽ vài người Fremen sẽ thích một cuộc du ngoạn ngoài hành tinh. Một cuộc đột kích trên Giedi Prime - có những lợi thế chiến lược đối với một trò nghi binh như thế, Thufir ạ."
"Xin làm theo lời ngài, thưa Chúa công." Hawat quay đi, và Công tước nhận thấy dấu hiệu bồn chồn lo lắng của ông già này, liền nghĩ: Có thể ông ấy ngờ rằng ta không tin ông ấy. Ông ấy phải biết rằng ta có báo cáo mật về những tên phản bội. Thế đấy- tốt nhất là ngay lập tức làm lắng dịu nỗi sợ hãi của ông ấy.
"Thufir này," ông nói, "vì ông là một trong số rất ít người ta có thể tin tưởng tuyệt đối, có một vấn đề khác cần thảo luận. Cả hai ta đều biết phải luôn canh phòng nghiêm ngặt như thế nào để ngăn chặn những tên phản bội len lỏi vào lực lượng của chúng ta... nhưng ta có hai bản báo cáo mới."
Hawat quay lại, nhìn ông chằm chằm.
Leto kể lại những chuyện Paul đã kể cho ông nghe.
Đáng lẽ phải làm cho vị Mentat tập trung cao độ thì bản báo cáo lại chỉ làm tăng thêm sự lo âu của Hawat.
Leto quan sát ông, rồi nói ngay: "Ông đang che giấu chuyện gì đó, ông bạn già. Lẽ ra tôi đã phải nghi ngờ khi thấy ông lo lắng đến vậy trong suốt cuộc họp Ban tham mưu. Có vấn đề gì mà lại quá gay gắt đến mức ông không thể trút ra trước đông đủ bàn họp như vậy?"
Đôi môi nhuộm màu sapho của Hawat mím lại nghiêm nghị, thành một đường thẳng với những nếp nhăn nhỏ xíu châu vào chúng. Khi ông nói, chúng vẫn giữ nguyên những nếp nhăn cứng nhắc: "Thưa Chúa công, tôi không rõ phải bắt đầu chuyện này như thế nào."
"Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều nỗi đau, Thufir," Công tước nói. "Ông biết ông có thể đề cập đến bất cứ chuyện gì với tôi mà."
Hawat vẫn nhìn ông chằm chằm, suy nghĩ: Đây là lý do ta thích ông ấy nhất. Đây là một người đáng trọng, người xứng đáng với tất cả lòng trung thành và sự phục vụ của ta. Tại sao ta phải làm tổn thương ông ấy?
"Thế nào?" Leto hỏi gặng.
Hawat nhún vai. "Nó là một mẩu thư nhỏ. Chúng tôi lấy nó từ người liên lạc Harkonnen. Bức thư gửi cho một đặc vụ có tên là Pardee. Chúng tôi có lý do chính đáng để tin rằng Pardee là người đứng đầu tổ chức bí mật Harkonnen ở đây. Bức thư - nó có thể mang tầm quan trọng lớn lao mà cũng có thể không. Nó dễ bị hiểu theo nhiều cách khác nhau."
"Nội dung tế nhị của bức thư này là gì?"
"Một mẩu thư thôi, thưa Ngài. Không hoàn chỉnh. Nó được viết trên phim minimic có kèm viên nang tự hủy thông thường. Chúng tôi đã làm ngưng tác động bằng axít ngay trước lúc bức thư sắp bị xóa sạch, chỉ còn lại một mẩu nhỏ. Tuy nhiên cái mẩu còn lại đó lại gợi mở nhiều điều."
"Sao?"
Hawat xoa môi. "Nó nói: '... eto sẽ không bao giờ nghi ngờ, và khi cú đòn ập xuống ông ta từ bàn tay yêu dấu, chỉ một đòn ấy thôi cũng đủ hạ gục ông ta.' Bức thư có đóng dấu của chính Nam tước và tôi vừa xác nhận con dấu đó."
"Sự nghi ngờ của ông rất rõ ràng," Công tước nói, và giọng ông bất ngờ trở nên lạnh lẽo.
"Tôi thà chặt tay mình đi còn hơn là làm Ngài tổn thương," Hawat nói. "thưa Chúa công, giá như..."
"Lệnh bà Jessica," Leto nói, và ông cảm thấy cơn tức giận bừng bừng thiêu đốt ông. "Ông không thể moi được sự thật từ tên Pardee này à?"
"Thật không may, khi chúng tôi chặn được gã đưa thư thì tên Pardee không còn sống nữa. Tôi tin chắc gã đưa thư đó chẳng biết hắn đang mang cái gì đâu."
"Ta hiểu."
Leto lắc đầu, nghĩ: "Thật là một mẩu chuyện nhơ nhớp. Chẳng có gì đúng trong đấy cả. Ta hiểu người phụ nữ của ta."
"Thưa Chúa công, liệu..."
"Không!" Công tước quát lên. "Có một sai lầm ở đây..."
"Chúng ta không thể phớt lờ chuyện này, thưa Ngài."
"Cô ấy đã ở với ta mười sáu năm trời! Có vô số cơ hội để... Chính ông đã điều tra ngôi trường và người phụ nữ ấy!"
Hawat chua chát nói: "Người ta cũng biết xưa nay từng có những chuyện mà tôi không phát hiện ra."
"Không thể như thế được, ta nói cho ông biết! Bọn Harkonnen muốn tiêu diệt dòng họ Atreides - cũng có nghĩa là Paul. Bọn chúng đã thử một lần rồi. Có thể nào một người đàn bà lại âm mưu sát hại chính con trai mình?"
"Có thể cô ấy không âm mưu sát hại con mình. Và vụ tấn công ngày hôm qua có thể là một sự giả vờ khôn khéo."
"Không thể là giả vờ được."
"Thưa Chúa công, cô ấy không được người ta cho biết cha mẹ mình là ai, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy biết? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, hay nói cách khác là bị một người trong họ Atreides làm cho mồ côi?"
"Lẽ ra cô ấy phải hành động từ lâu rồi mới phải. Chất độc trong đồ uống của ta... con dao găm nhỏ trong đêm. Ai có cơ hội tốt hơn đây?"
"Bọn Harkonnen định hủy hoại Ngài, thưa Chúa công. Mục đích của bọn chúng không chỉ là giết người thôi đâu. Có một loạt những khác biệt tinh tế trong kanly. Đây có thể là cả một tác phẩm nghệ thuật trong số những mối thù máu."
Đôi vai Công tước sụp xuống. Ông nhắm mắt, trông già nua và mệt mỏi. Không thể thế được, ông nghĩ. Người phụ nữ ấy đã mở cánh cửa trái tim của cô ấy cho ta.
"Có cách nào hủy hoại ta hay hơn cách gieo sự nghi ngờ vào người đàn bà ta yêu?" ông hỏi.
"Tôi vừa nghĩ ra một cách giải thích," Hawat nói. "Tuy nhiên..."
Công tước mở mắt, nhìn chằm chằm vào Hawat mà nghĩ: Cứ mặc cho ông ấy nghi ngờ. Nghi ngờ là nghề của ông ấy, không phải của ta. Có lẽ nếu ta tỏ vẻ tin vào chuyện này, điều đó sẽ khiến một người khác sơ suất.
"Ông nghĩ ra điều gì?" Công tước thì thầm.
"Từ bây giờ sẽ giám sát liên tục, thưa Chúa công. Cô ấy sẽ bị canh chừng mọi nơi mọi lúc. Tôi sẽ bảo đảm thực hiện việc này một cách kín đáo. Idaho là lựa chọn lý tưởng cho công việc này. Có lẽ quãng một tuần nữa chúng ta có thể đưa anh ấy về. Có một thanh niên đang được huấn luyện trong đơn vị của Idaho có thể là người lý tưởng để chúng ta cử đến chỗ người Fremen thay cho Idaho. Anh ta là người có khiếu ngoại giao."
"Đừng gây nguy hiểm cho vị trí chắc chắn của chúng ta bên người Fremen."
"Tất nhiên là không rồi, thưa Chúa công."
"Thế còn Paul thì sao?"
"Có lẽ chúng ta nên cảnh báo bác sĩ Yueh."
Leto quay lưng lại Hawat. "Ta giao việc này vào tay ông."
"Tôi sẽ hành động thật thận trọng, thưa Chúa công."
Ít nhất ta còn có thể hy vọng vào điều đó, Leto nghĩ. Ông nói: "Bây giờ ta sẽ đi dạo, nếu ông cần gặp ta, ta chỉ quanh quẩn gần đây thôi. Đội bảo vệ có thể..."
"Thưa Chúa công, trước khi ngài đi, tôi có một đoạn phim mà ngài nên xem. Đó là bản phân tích gần đúng đầu tiên về tôn giáo Fremen. Ngài chắc hẳn còn nhớ ngài đã yêu cầu tôi báo cáo về chuyện này."
Công tước dừng bước, ông nói mà không quay lại. "Việc này không để sau được sao?"
"Tất nhiên là không rồi, thưa Chúa công. Ngài đã hỏi họ hét cái gì vậy. Đó là 'Mahdi!' Họ hướng cái từ này vào cậu chủ trẻ. Khi họ..."
"Vào Paul ư?"
"Đúng vậy, thưa Chúa công. Ở nơi này họ có một truyền thuyết, một lời tiên tri, rằng một thủ lĩnh, người con của một Bene Gesserit, sẽ đến với họ để dẫn dắt họ giành lấy tự do đích thực. Chuyện này theo đúng khuôn mẫu quen thuộc về đấng cứu tinh."
"Họ nghĩ Paul là đấng... đấng..."
"Họ chỉ hy vọng thôi, thưa ngài." Hawat đưa ra một chiếc hộp đựng trích đoạn phim.
Công tước cầm lấy, nhét vào túi. "Ta sẽ xem sau."
"Tất nhiên rồi, thưa Chúa công."
"Bây giờ, ta cần thời gian để... suy nghĩ."
"Vâng, thưa Chúa công."
Công tước thở dài sườn sượt, sải bước qua cánh cửa. Ông rẽ phải xuống đại sảnh, bắt đầu đi dạo, tay chắp sau lưng, chẳng mấy quan tâm mình đang ở đâu. Có các hành lang, cầu thang, ban công, tiền sảnh... những người cúi chào và đứng về một phía nhường lối cho ông.
Cuối cùng ông quay lại phòng họp, nhận thấy căn phòng chìm trong bóng tối và Paul đang nằm ngủ trên bàn, đắp áo choàng của một người bảo vệ, một chiếc túi đựng đồ lặt vặt kê làm gối. Công tước bước thật nhẹ dọc căn phòng rồi đi ra ngoài ban công nhìn xuống sân đáp. Một người bảo vệ đứng ở góc ban công, nhận ra Công tước nhờ ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ sân đáp, liền vội vã đứng nghiêm.
"Nghỉ!" Công tước thì thầm. Ông dựa vào thành lan can bằng kim loại lạnh lẽo.
Sự im lặng trước lúc rạng đông bao trùm vùng lòng chảo sa mạc. Ông ngước mắt lên. Ngay trên đầu ông, dải ngôi sao như chiếc khăn choàng lấp lánh những đồng xu bạc phủ trùm lên màu xanh đen. Ở dưới thấp nơi chân trời phía Nam, mặt trăng thứ hai của đêm ló ra qua màn bụi mỏng - một mặt trăng hoài nghi nhìn ông với ánh sáng đầy ngờ vực.
Trong khi Công tước ngắm nhìn, mặt trăng lặn xuống dưới những vách đá Tường Chắn, rắc ánh sáng bạc như sương giá lên mặt đá, và trong bóng đêm đột nhiên đen đặc, ông cảm thấy ớn lạnh. Ông rùng mình.
Cơn giận dữ vụt qua ông.
Đây sẽ là lần cuối bọn Harkonnen cản trở, săn đuổi và lùng sục ta, ông nghĩ. Bọn chúng là một đống phân với cái não trạng của tay lý trưởng nhà quê. Ở đây ta sẽ gây dựng chỗ đứng cho mình! Và ông nghĩ với chút đau buồn: Ta phải thống trị bằng mắt và móng vuốt - như con chim ưng ở giữa những con chim bé hơn. Vô tình bàn tay ông chạm nhẹ vào huy hiệu con chim ưng trên ngực áo.
Phía Đông, bóng tối ngả sang màu xám nhạt, rồi thành màu trắng đục như vỏ ốc làm các ngôi sao mờ dần. Bình minh từ từ ló dạng báo hiệu một ngày mới, dần tỏa sáng ngang qua đường chân trời nhấp nhô.
Một khung cảnh thật đẹp, thu hút toàn bộ sự chú ý của ông.
Có vài thứ giống nhau khôn tả, ông nghĩ.
Ông chưa bao giờ tưởng tượng ra ở nơi đây có bất cứ thứ gì có thể đẹp như đường chân trời đỏ lởm chởm và những vách núi màu tía, màu hoàng thổ đó. Phía ngoài sân đáp nơi màn sương đêm mờ nhạt đã mang lại sự sống và thúc cho hạt giống của Arrakis sớm đâm chồi, ông nhìn thấy những vũng nước lớn ngập tràn hoa đỏ, và chạy ngang qua chúng là một vết tím rõ mồn một... như những dấu chân của người khổng lồ.
"Thật là một buổi sáng tươi đẹp, thưa Chúa công," người bảo vệ nói.
"Đúng thế, thật tươi đẹp."
Công tước gật đầu nghĩ: Có lẽ hành tinh này có thể đơm hoa kết trái. Nó có thể là một mái ấm cho con trai ta.
Rồi ông thấy những bóng người đi vào những cánh đồng hoa, dùng các thiết bị lạ lùng giống như chiếc hái mà quét qua quét lại - những người gom sương.
Ở đây nước quý giá đến mức thậm chí sương cũng phải gom lại.
Và nó có thể là một nơi chẳng dễ chịu gì, Công tước nghĩ.
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát