Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 755
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ánh cửa khép hờ, và Jessica bước qua cửa vào căn phòng có tường màu vàng. Phía bên trái nàng là một chiếc sofa thấp bọc da đen và hai tủ sách rỗng, một chai nước treo lơ lửng, những mặt phình ra đầy bụi bám. Bên phải nàng là một cánh cửa khác, thêm nhiều tủ sách rỗng, một cái bàn từ Caladan và ba chiếc ghế. Bác sĩ Yueh đứng bên cửa sổ ngay trước mặt nàng, quay lưng lại phía nàng, đăm đăm nhìn ra thế giới bên ngoài.
Jessica khẽ tiến thêm một bước vào phòng.
Nàng nhìn thấy áo của Yueh nhăn nhúm, một vết bẩn màu trắng gần khuỷu tay trái như thể ông đã tì vào phấn viết. Nhìn từ đằng sau trông ông giống một cái que khẳng khiu trong bộ y phục màu đen quá rộng, một bức biếm họa trong tư thế sẵn sàng chuyển động dưới sự giật dây điều khiển của nghệ sĩ rối. Chỉ có khối đầu vuông với mái tóc dài đen như mun giắt vào chiếc vòng bạc trường Suk ở vai là còn có vẻ sống động - nó xoay nhẹ theo những chuyển động bên ngoài.
Nàng lại nhìn khắp căn phòng, không thấy dấu hiệu nào của con trai, nhưng nàng biết cánh cửa khép kín bên phải nàng dẫn vào một phòng ngủ nhỏ mà Paul tỏ ra rất thích.
"Xin chào, Bác sĩ Yueh," nàng nói. "Paul đâu?"
Ông gật đầu như thể với cái gì đó ngoài cửa sổ, trả lời một cách lơ đãng mà không quay lại: "Con trai bà mệt, Jessica ạ. Ta đã cho nó vào phòng bên cạnh nghỉ rồi."
Bất ngờ, ông cứng đờ người, rồi quay phắt lại, bộ ria rung rung trên đôi môi màu tía. "Hãy thứ lỗi cho tôi, thưa Lệnh bà! Những ý nghĩ của tôi đã đi quá xa... Tôi... không có ý suồng sã."
Nàng mỉm cười, đưa bàn tay phải ra. Trong một thoáng, nàng e rằng ông có thể quỳ xuống. "Wellington, xin ông."
"Gọi tên bà như thế... tôi..."
"Chúng ta biết nhau đã sáu năm rồi," nàng nói. "Sau một khoảng thời gian dài như thế, lẽ ra giữa chúng ta nên chấm dứt những nghi thức đi - ở chỗ riêng tư."
Yueh đánh bạo khẽ mỉm cười, nghĩ: Ta tin nó đã phát huy tác dụng. Giờ thì cô ấy sẽ cho rằng bất cứ điều gì khác thường trong thái độ của ta chỉ là do ta lúng túng thôi. Cô ấy sẽ không tìm những lý do sâu xa hơn khi đã tin là mình biết câu trả lời rồi.
"Ta e rằng mình đã tỏ ra lơ đãng," ông nói. "Bất cứ lúc nào ta... đặc biệt cảm thấy rất tiếc cho Lệnh bà, ta e rằng ta nghĩ về Lệnh bà như... ồ, Jessica."
"Tiếc cho tôi ư? Về cái gì?"
Yueh nhún vai. Từ lâu rồi, ông thấy rõ năng khiếu Nói Sự thật ở Jessica không trọn vẹn như ở Wanna, vợ ông. Dù vậy, ông luôn dùng sự thật với Jessica bất cứ lúc nào có thể. Như thế là an toàn nhất.
"Nàng thấy nơi này rồi đấy, Jessica... của ta." Ông nói vấp cái tên, rồi cứ thế tiếp luôn: "Quá cằn cỗi, khác xa Caladan. Và dân chúng nữa chứ! Ở đây, những người đàn bà mà chúng ta đã đi qua trên đường đang khóc than sau tấm mạng che mặt. Cái kiểu họ nhìn chúng ta kìa."
Nàng khoanh tay trước ngực, ôm lấy chính mình, cảm thấy con dao pha lê ở đó, một con dao rèn từ răng sâu cát, nếu điều người ta nói là sự thật. "Chỉ là vì với họ chúng ta là những người xa lạ - một dân tộc khác, những tập quán khác. Bọn họ chỉ biết về Harkonnen thôi." Nàng nhìn qua ông ra ngoài cửa sổ. "Ông đang nhìn gì ngoài kia vậy?"
Ông quay lại phía cửa sổ: "Dân chúng."
Jessica bước đến cạnh ông, nhìn về bên trái, phía ngôi nhà đã thu hút sự chú ý của Yueh. Ở đó có một hàng hai mươi cây chà là, đất dưới gốc cằn cỗi, được quét dọn sạch sẽ. Một hàng rào ngăn chúng với con đường nơi những người mặc áo choàng dài đang đi lại. Jessica phát hiện ra có một thứ ánh sáng lung linh yếu ớt trong không khí giữa nàng và những người dân - một tấm chắn bảo vệ ngôi nhà - và tiếp tục quan sát đám người qua lại, tự hỏi tại sao Yueh thấy họ hấp dẫn đến vậy.
Cái mẫu hình hiện ra và nàng đặt tay lên má. Cái cách đám người qua lại nhìn hàng cây chà là kìa! Nàng nhìn thấy vẻ ghen tị, sự căm hờn nào đó... thậm chí cả cảm giác hy vọng. Mỗi người nhìn hàng cây với vẻ mặt không thay đổi.
"Lệnh bà có biết họ đang nghĩ gì không?" Yueh hỏi.
"Ông tự cho mình đọc được ý nghĩ sao?" nàng hỏi.
"Những ý nghĩ đó à," ông nói. "Họ nhìn hàng cây đó mà nghĩ: 'Ấy là một trăm người dân ta đấy.' Đó chính là điều họ nghĩ."
Nàng hướng cái cau mày khó hiểu về phía ông. "Sao kia?"
"Vấn đề là những cây chà là này," ông nói. "Một cây chà là cần bốn mươi lít nước mỗi ngày. Nhưng một người chỉ cần tám lít nước. Do đó, một cây tương đương với năm người. Ngoài đó có hai mươi cây - tương đương một trăm người."
"Nhưng trong số đó có những người nhìn hàng cây với vẻ hy vọng."
"Họ chỉ hy vọng vài cây chà là sẽ chết, ngoại trừ lúc trái mùa."
"Chúng ta nhìn nơi này với con mắt quá chỉ trích," nàng nói. "Ở đây hy vọng cũng nhiều như nguy hiểm. Hương dược có thể làm chúng ta trở nên giàu có. Với một ngân khố đầy ắp, chúng ta có thể biến hành tinh này thành bất cứ thứ gì chúng ta muốn."
Nàng lặng lẽ cười chính mình: Ta đang cố gắng thuyết phục ai đây? Tiếng cười bật ra khỏi sự kiềm chế của nàng, nghe sắc nhọn, không chút hài hước. "Nhưng ông không thể mua sự an toàn," nàng nói.
Yueh quay đi tránh đối mặt với nàng. Giá mà có thể ghét những người này thay vì yêu mến họ! Trong dáng vẻ của Jessica, xét trên nhiều phương diện, nàng giống Wanna của ông. Tuy nhiên ý nghĩ đó mang tính khắc nghiệt của chính nó, làm ông cứng rắn hơn với mục đích của mình. Những phương pháp của bọn Harkonnen tàn độc thật xảo quyệt. Wanna có thể chưa chết. Ông cần phải chắc chắn.
"Đừng lo lắng cho chúng tôi, Wellington," Jessica nói. "Vấn đề đó là của chúng tôi, không phải của ông."
Cô ấy nghĩ ta lo lắng cho cô ấy! Ông chớp mắt ngăn dòng lệ. Và ta lo lắng cho cô ấy chứ, tất nhiên rồi. Nhưng ta phải đứng trước lão Nam tước xấu xa đó sau khi đã làm tròn việc của lão, và nắm lấy cơ hội duy nhất mà ta có để tấn công lão đúng lúc lão dễ bị đánh bại nhất - khoảnh khắc lão đang hể hả vì chiến thắng!
Ông thở dài.
"Nếu tôi ghé vào phòng Paul thì có làm phiền nó không?" nàng hỏi.
"Hoàn toàn không. Tôi cho cậu ấy uống thuốc an thần rồi."
"Nó thích nghi tốt với sự thay đổi chứ?"
"Tốt, chỉ có điều hơi quá mệt. Cậu ấy bị kích động, nhưng trong hoàn cảnh này thì có đứa trẻ mười lăm tuổi nào mà không thế cơ chứ?" Ông đi về phía cửa, mở ra. "Cậu ấy ở trong này."
Jessica bước theo sau, ghé mắt nhòm vào một căn phòng tối.
Paul nằm trên chiếc giường hẹp, một tay để dưới chiếc chăn mỏng, tay kia vắt qua đầu. Các bức rèm dát gỗ mỏng ở cửa sổ cạnh giường hắt những cái bóng lờ mờ ngang qua khuôn mặt và tấm chăn.
Jessica nhìn con, nhìn dáng trái xoan của khuôn mặt, giống mặt nàng biết bao. Nhưng mái tóc là của Công tước - rối bù, đen như than. Hàng mi dài che đôi mắt màu vàng chanh. Jessica mỉm cười, cảm thấy nỗi sợ của mình vợi đi. Đột nhiên nàng nghĩ đến dấu vết di truyền trong những đường nét của con trai - đôi mắt và khuôn mặt mang nét của nàng, song những nét sắc nhọn của người cha đang ló ra qua cái hình dáng đó như sự trưởng thành hé lộ ra từ tuổi thơ ấu.
Nàng nghĩ đến những đường nét của cậu bé như nghĩ về một sự chưng cất tinh diệu từ các mẫu hình ngẫu nhiên - những chuỗi ngẫu nhiên vô tận gặp nhau ở điểm kết nối này. Ý nghĩ đó khiến nàng những muốn quỳ xuống bên giường ôm lấy con, nhưng sự có mặt của Yueh khiến nàng kìm mình lại. Nàng lùi lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Yueh đã quay lại phía cửa sổ, không chịu đựng nổi khi nhìn cung cách Jessica ngắm con trai. Tại sao Wanna chẳng đẻ đứa con nào cho ta? ông tự hỏi. Là bác sĩ, ta biết chẳng có lý do nào về mặt sinh lý ngăn cản điều đó. Liệu có lý do nào từ phía Bene Gesserit chăng? Có lẽ cô ấy đã được lệnh phải phụng sự cho một mục đích khác chăng? Mục đích đó có thể là gì? Cô ấy yêu ta, điều đó thì chắc chắn.
Lần đầu tiên, ông nảy ra ý nghĩ có thể ông là một phần của một cái mẫu hình thật rắc rối và phức tạp mà trí óc ông không nắm bắt nổi.
Jessica dừng lại bên cạnh ông, nói: "Một đứa trẻ đang ngủ trông mới tự do thư thái biết bao."
Ông nói một cách máy móc: "Giá như người lớn cũng có thể nghỉ ngơi như thế."
"Phải."
"Chúng ta đã đánh mất điều đó ở đâu?" ông lẩm bẩm.
Nàng liếc ông, nhận thấy cái giọng điệu kỳ quặc đó, nhưng tâm trí vẫn để vào Paul, nghĩ về những khó khăn gian khổ mới trong việc huấn luyện cậu bé ở nơi này, nghĩ về những khác biệt trong cuộc sống hiện tại của cậu - rất khác biệt so với cuộc sống họ đã dành cho cậu trước kia.
"Chúng ta, quả thực, đánh mất một cái gì đó," nàng nói.
Nàng liếc mắt qua bên phải, nhìn con dốc với những bụi cây lúp xúp xanh xám gió dập tơi bời - lá đầy bụi, cành khô co quắp. Bầu trời tối mịt treo trên con dốc như một vết mực, ánh sáng màu trắng sữa của mặt trời Arrakeen làm cho khung cảnh đó nhuốm đầy ánh sáng bạc - ánh sáng giống như con dao pha lê giấu trong áo lót của nàng.
"Bầu trời tối quá," nàng nói.
"Một phần là do thiếu độ ẩm," ông nói.
"Nước!" nàng cáu kỉnh. "Ở cái xứ này quay đi đâu thì rồi cũng bị vướng vào chuyện thiếu nước!"
"Đó là điều bí ẩn ghê gớm của Arrakis," ông nói.
"Tại sao có quá ít nước vậy? Ở đây có đá núi lửa. Có cả tá nguồn năng lượng mà tôi có thể kể tên. Có băng ở địa cực. Người ta nói không thể khoan trong sa mạc được - thiết bị chưa lắp đặt xong thì bão cát và triều cát đã phá hủy mất rồi, ấy là nếu trước đó chúng ta chưa bị bọn sâu cát tóm. Dù thế nào thì họ cũng chưa bao giờ tìm thấy dấu vết của nước ở đó. Nhưng điều bí ẩn, Wellington à, điều thực sự bí ẩn là ở đây người ta đã từng khoan giếng trong những vùng đất thấp và vùng trũng. Ông đã đọc về những điều này chứ?"
"Đầu tiên nước chảy nhỏ giọt, sau đó thì chẳng giọt nào nữa," ông nói.
"Nhưng, Wellington ạ, đó chính là điều bí ẩn. Nước từng có ở đó. Nó đã khô cạn đi. Và không bao giờ có nước lại nữa. Rồi một lỗ khác ở không xa những vị trí đào này thì cũng cho cùng kết quả: nước chảy nhỏ giọt rồi ngừng hẳn. Chưa từng có ai muốn tìm hiểu điều này à?"
"Kỳ lạ thật," ông nói. "Lệnh bà nghi ngờ đó là do một sinh vật nào gây ra sao? Nếu đúng vậy thì liệu điều đó có thể hiện ở một số mẫu vật tiêu biểu không?"
"Thể hiện cái gì đây? Một loài cây lạ ư... hay một loài động vật? Ai có thể nhận ra nó chứ?" Nàng quay về phía con dốc. "Nước ngừng hẳn. Cái gì đó đã chặn nước lại. Đó là mối nghi ngờ của tôi."
"Có thể người ta đã biết lý do," ông nói. "Bọn Harkonnen bưng bít rất nhiều nguồn thông tin về Arrakis. Có thể họ có lý do để ỉm chuyện này đi."
"Lý do gì?" nàng hỏi. "Lại còn hơi ẩm trong không khí nữa chứ. Hơi ít, tất nhiên rồi, nhưng vẫn có. Đó là nguồn nước chính ở đây, lấy từ các bẫy gió và thiết bị thu sương. Chúng từ đâu đến?"
"Từ các điểm địa cực chăng?"
"Không khí lạnh đưa đến một chút độ ẩm, Wellington ạ. Ở đây đằng sau bức màn ngụy trang của Harkonnen có những chuyện đáng được điều tra kỹ, và không phải mọi chuyện này đều liên quan trực tiếp đến hương dược đâu."
"Quả thực chúng ta ở đằng sau bức màn ngụy trang của bọn Harkonnen," ông nói. "Có thể chúng ta sẽ..." Ông ngừng lại, nhận ra cái nhìn của nàng hướng vào ông đột ngột trở nên chăm chú. "Có vấn đề gì sao?"
"Cách ông nói chữ 'Harkonnen'," nàng nói. "Khi nhắc đến cái tên đáng ghét này, ngay cả Công tước của tôi cũng không có cái giọng nặng trĩu căm thù đến thế. Tôi không biết là ông lại có những lý do cá nhân để căm thù bọn chúng, Wellington ạ."
Mẹ Vĩ đại ơi! ông nghĩ. Ta vừa khơi gợi sự nghi ngờ của cô ấy! Giờ thì ta phải sử dụng tất cả thủ thuật mà Wanna đã dạy ta. Chỉ có một giải pháp duy nhất: nói sự thật trong chừng mực ta có thể.
Ông nói: "Lệnh bà không biết rằng vợ tôi, Wanna..." Ông nhún vai, không thể nói qua cơn co thắt thình lình trong cổ họng. Rồi ông nói tiếp: "Họ..." Những lời nói không thể bật ra. Ông cảm thấy hoang mang, nhắm chặt hai mắt, trải nghiệm sự đau đớn cực độ trong lồng ngực và nỗi đau ở một nơi nào đó nữa cho đến khi một bàn tay chạm nhẹ vào cánh tay ông.
"Hãy thứ lỗi cho tôi," Jessica nói. "Tôi không có ý gợi lại vết thương cũ." Và nàng nghĩ: Lũ thú vật ấy! Vợ ông ta là Bene Gesserit - dấu hiệu có trên khắp người ông ta. Và hiển nhiên là bọn Harkonnen đã giết cô ấy. Thêm một nạn nhân khốn khổ ràng buộc với Atreides vì một cherem thù hận.
"Tôi xin lỗi," ông nói. "Tôi không thể nói về chuyện này được." Ông mở mắt, chìm đắm vào nhận thức bên trong về nỗi đau. Ít nhất, đó cũng là sự thật.
Jessica quan sát ông, ngắm hai gò má cao góc cạnh, cặp đồng tử sẫm màu của đôi mắt hình quả hạnh, nước da màu bơ, chòm râu xõa sợi rủ xuống như một cái khung cong ôm lấy đôi môi màu tía và chiếc cằm nhọn. Nàng nhận thấy những vết nhăn trên má và trán ông là những đường hằn không chỉ của tuổi tác mà còn của nỗi đau buồn. Một sự thương cảm sâu sắc trùm lên nàng.
"Wellington, tôi xin lỗi vì chúng tôi đã đưa ông vào chỗ nguy hiểm này," nàng nói.
"Tôi tự nguyện đến đây," ông nói. Và điều đó cũng là sự thật.
"Nhưng toàn bộ hành tinh này là cái bẫy của bọn Harkonnen. Ông phải biết điều đó chứ."
"Để bắt được Công tước Leto thì một cái bẫy chưa đủ đâu," ông nói. Và điều đó cũng là sự thật.
"Có lẽ tôi nên tin tưởng ông ấy hơn," nàng nói. "Ông ấy là một nhà chiến thuật tài ba."
"Chúng ta đã bị nhổ khỏi cội rễ," ông nói. "Đó là lý do khiến chúng ta bứt rứt không yên."
"Và giết chết cái cây đã bị nhổ rễ thì thật dễ làm sao," nàng nói. "Đặc biệt là khi ông cắm nó xuống một mảnh đất thù nghịch."
"Chúng ta có chắc đây là mảnh đất thù nghịch không?"
"Đã có những cuộc nổi loạn vì nước khi người ta biết Công tước đang cho thêm biết bao nhiêu người vào làm cư dân xứ này," nàng nói. "Chúng chỉ dừng lại khi mọi người biết ta đang lắp đặt các bẫy gió và bình ngưng tụ mới để chăm lo cho số người kia."
"Có nhiều nước để hỗ trợ cuộc sống của mọi người nơi đây," ông nói. "Mọi người biết rằng nếu lượng nước hạn chế mà số người đến uống lại đông hơn thì giá nước sẽ tăng và những người quá nghèo sẽ chết. Nhưng Công tước đã tìm ra cách tháo gỡ vấn đề này. Các cuộc nổi dậy kia không có nghĩa là người ta luôn thù địch với ông ấy."
"Còn đội bảo vệ," cô nói. "Bảo vệ ở khắp nơi. Cả các lá chắn bảo vệ nữa. Nhìn đâu ông cũng thấy cái bóng mờ mờ của chúng. Ở Caladan chúng ta có phải sống theo kiểu này đâu."
"Hãy cho hành tinh này một cơ hội," ông nói.
Nhưng Jessica vẫn chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ khó chịu. "Tôi ngửi thấy mùi chết chóc ở nơi này," nàng nói. "Hawat cử đến đây cả một tiểu đoàn đặc vụ tiên phong. Đội bảo vệ vòng ngoài này là người của ông ấy. Đám nhân viên vận chuyển hàng cũng là người của ông ấy. Ngân khố vừa bị thâm hụt những số tiền lớn một cách khó hiểu. Lượng tiền này chỉ có thể nói lên một điều: đút lót cho những cấp cao." Nàng lắc đầu. "Thufir Hawat đến đâu, sự chết chóc và lừa gạt theo sau đến đó."
"Lệnh bà nói xấu ông ấy đấy à."
"Nói xấu? Tôi đang ca ngợi ông ấy thì có. Lúc này thì sự chết chóc và lừa gạt là hy vọng duy nhất của chúng ta. Tôi chỉ không tự lừa dối mình về những phương pháp của Thufir thôi."
"Lệnh bà nên... giữ cho mình bận rộn," ông nói. "Không để mình có thời gian cho những u sầu đó..."
"Bận rộn ư! Cái gì đã lấy đi hầu hết thời gian của tôi hả Wellington? Tôi là thư ký cho Công tước - và bận rộn đến nỗi mỗi ngày tôi lại biết thêm những chuyện mới để lo sợ... những chuyện mà ngay cả ông ấy cũng không ngờ là tôi biết." Nàng mím môi, nói khẽ: "Nhiều khi tôi tự hỏi nền tảng huấn luyện Bene Gesserit của tôi đóng vai trò như thế nào trong việc ông ấy chọn tôi."
"Lệnh bà muốn nói gì thế?" Ông nhận ra mình bị cuốn vào trong cái giọng giễu cợt kia, trong cái vẻ chua xót mà ông chưa bao giờ thấy nàng lộ ra.
"Ông không nghĩ rằng một thư ký ràng buộc với một người bằng tình yêu thì sẽ an toàn hơn rất nhiều sao, Wellington?" nàng hỏi.
"Đó là một ý nghĩ không thích hợp, Jessica ạ."
Lời khiển trách bật ra từ môi ông một cách tự nhiên. Không thể nghi ngờ gì về chuyện Công tước cảm nhận thế nào về người thiếp của ông. Chỉ cần quan sát ông khi ông đưa mắt nhìn theo nàng là đủ hiểu.
Nàng thở dài: "Ông nói đúng. Không thích hợp."
Lại một lần nữa nàng ôm lấy người mình, ép con dao pha lê trong vỏ tì vào da thịt và nghĩ về cái nhiệm vụ chưa hoàn thành mà nó đại diện.
"Sẽ sớm có đổ máu thôi," nàng nói. "Bọn Harkonnen sẽ không dừng lại chừng nào chúng chưa chết hoặc Công tước chưa bị tiêu diệt. Tay Nam tước không thể quên rằng Leto là một vị hoàng thân quốc thích - dù khoảng cách như thế nào cũng chẳng hề gì - trong khi các tước vị Harkonnen có được đều là nhờ túi tiền của CHOAM. Nhưng cái chất độc ở trong hắn, sâu thẳm trong tâm trí hắn, là việc hắn biết rằng sau Trận chiến Corrin, một người nhà Atreides đã khiến một người nhà Harkonnen bị trục xuất vì tỏ ra hèn nhát."
"Mối thù xưa," Yueh lẩm bẩm. Trong một thoáng ông cảm thấy nhói lên căm hận. Cái mối thù xưa này đã bẫy ông vào lưới của nó, giết chết Wanna của ông, hay - tồi tệ hơn cả - để bọn Harkonnen tra tấn cô ấy chừng nào chồng cô chưa tuân theo lệnh chúng. Mối thù xưa đó đã cho ông vào bẫy và những người này chính là một phần của hành vi hiểm độc kia. Điều trớ trêu là sự chết chóc đó sẽ đến để nở rộ ở đây, trên xứ Arrakis này, nơi duy nhất trong vũ trụ chứa nguồn melange, nơi kéo dài sự sống, nơi ban sức khỏe.
"Ông đang nghĩ gì thế?" nàng hỏi.
"Tôi đang nghĩ rằng trong thời điểm hiện tại, cứ một đề ca gam hương dược thì đem lại sáu trăm hai mươi ngàn solari trên thị trường mở. Đó là cả một tài sản có thể mua được rất nhiều thứ."
"Tính tham lam cũng lan sang ngay cả ông rồi sao, Wellington?"
"Không phải tính tham lam."
"Thế thì là cái gì?"
Ông nhún vai. "Sự phù phiếm." Ông liếc nhanh nàng. "Lệnh bà có nhớ lần đầu tiên nếm hương dược không?"
"Nó có vị giống như quế."
"Nhưng lần sau không bao giờ giống lần trước," ông nói. "Nó giống như cuộc sống - mỗi lần Lệnh bà nếm, nó lại mang một khuôn mặt khác. Một số người cho rằng hương dược tạo ra phản ứng đối với mùi vị đã biết. Cơ thể ta, do biết điều gì tốt cho nó, tiếp nhận mùi vị này như một thứ mang lại niềm vui thú - phởn phơ nhẹ nhàng. Và, cũng như cuộc sống, cái hương vị đó không bao giờ được tổng hợp một cách thực sự."
"Tôi nghĩ giá như chúng ta trở thành kẻ phản loạn, tự đặt mình ra ngoài vòng cương tỏa của Đế quốc thì có lẽ khôn ngoan hơn," nàng nói.
Ông thấy nàng không lắng nghe ông; tập trung vào những lời nàng nói, ông tự hỏi: Đúng - tại sao cô ấy không bắt ông ta làm việc này chứ? Cô ấy có thể bắt ông ta làm gần như bất cứ chuyện gì.
Ông nói nhanh vì đây là sự thật và để thay đổi chủ đề: "Lệnh bà có nghĩ là tôi trơ tráo không... Jessica, nếu tôi hỏi một câu riêng tư?"
Nàng tựa vào mép cửa sổ trong một cảm giác bứt rứt không thể giải thích. "Tất nhiên là không rồi. Ông là... bạn tôi mà."
"Tại sao Lệnh bà không buộc Công tước cưới bà?"
Nàng xoay người, ngẩng cao đầu, nhìn giận dữ. "Buộc ông ấy cưới tôi? Nhưng..."
"Lẽ ra tôi không nên hỏi," ông nói.
"Không." Nàng nhún vai. "Có một lý do thích đáng về chính trị - chừng nào Công tước còn chưa cưới vợ, một vài Đại gia tộc vẫn có thể hy vọng vào sự liên minh. Và..." Nàng thở dài. "... nếu ông thúc đẩy mọi người, buộc họ tuân theo ý muốn của ông thì điều đó sẽ khiến ông có thái độ hoài nghi đối với nhân loại. Nó làm giảm giá trị của tất cả những gì nó chạm vào. Nếu tôi buộc ông ấy làm... điều này, thì đó sẽ không phải là hành động của ông ấy."
"Có lẽ Wanna của ta cũng nói như vậy," ông lẩm bẩm. Và điều này cũng là sự thật. Ông đưa tay lên miệng, nuốt nước bọt thật mạnh. Ông chưa bao giờ đến gần nguy cơ buột miệng nói ra, thú nhận vai trò bí mật của ông đến thế.
Jessica nói, phá vỡ khoảnh khắc im lặng. "Bên cạnh đó, Wellington ạ, Công tước thực sự là hai con người. Một người tôi rất yêu. Ông ấy quyến rũ, hóm hỉnh, chu đáo... dịu dàng - tất cả những gì một người đàn bà có thể ao ước. Nhưng người kia thì... lạnh lùng, nhẫn tâm, khắt khe, ích kỷ - thô bạo và tàn nhẫn như cơn gió mùa đông. Đó là người đàn ông mà cha ông ấy đã nhào nặn." Mặt nàng méo xệch. "Giá như lão già đó chết quách đi ngay khi Công tước mới chào đời!"
Trong khoảng tĩnh lặng trùm xuống giữa họ, có thể nghe thấy một làn gió nhẹ từ hệ thống thông gió lướt trên những tấm mành che.
Ngay sau đó, nàng hít một hơi sâu, nói: "Leto nói đúng - những phòng này đẹp hơn phòng ở các khu khác trong ngôi nhà." Nàng quay người, nhìn đăm đăm khắp căn phòng. "Nếu ông thứ lỗi cho tôi, Wellington, tôi muốn nhìn kỹ hơn chái nhà này trước khi tôi phân chỗ ở."
Ông gật đầu. "Tất nhiên rồi." Rồi ông nghĩ: Giá như có cách nào đó để có thể không làm điều mình phải làm này.
Jessica buông tay xuống, đi về phía cánh cửa dẫn ra hành lang, đứng ở đó một lát, do dự, rồi rời khỏi phòng. Nãy giờ nói chuyện với ta ông ấy luôn giấu giếm một chuyện gì đó, kìm lại một điều gì đó, nàng nghĩ. Để tránh cho ta bị tổn thương, không còn nghi ngờ gì nữa. Ông ấy là người tốt. Nàng lại do dự, suýt nữa đã quay lại để chất vấn Yueh và lôi ra ánh sáng điều ông che giấu. Nhưng như thế chỉ làm cho ông ấy hổ thẹn, làm ông ấy hoảng sợ khi biết ông ấy dễ bị người ta đọc thấu tâm can đến thế nào. Ta nên tin tưởng bạn bè hơn.
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát