Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 755
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ặc dù nghe thấy bác sĩ Yueh đi vào phòng tập, nhận ra bước chân thong thả cứng nhác của ông ta, Paul vẫn duỗi người nằm sấp trên chiếc bàn tập luyện nơi người xoa bóp đã để cậu lại. Cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm sau buổi tập cường độ cao với Gurney Halleck.
"Trông con có vẻ thoải mái," Yueh nói bằng chất giọng cao, bình thản của ông.
Paul ngẩng đầu, thấy cái dáng cứng đơ của người đàn ông đứng cách cậu vài bước, liếc nhìn bộ quần áo màu đen nhàu nhĩ, cái đầu vuông vức với đôi môi đỏ tía và bộ ria rủ xuống, hình xăm kim cương của Tối thượng Y pháp trên trán ông, mái tóc đen dài giát vào chiếc vòng bạc của Trường Suk đeo nơi vai trái.
"Con sẽ rất vui nếu biết hôm nay chúng ta không có thì giờ học hành như thường lệ," Yueh nói. "Cha con sẽ đến ngay bây giờ."
Paul ngồi dậy.
"Tuy nhiên, ta đã thu xếp để con xem một cuốn sách phim và học một vài bài trên đường đến Arrakis."
"Ồ."
Paul bắt đầu mặc quần áo. Cậu cảm thấy phấn khích vì cha cậu đang tới. Từ khi Hoàng đế hạ lệnh tiếp quản thái ấp Arrakis, hai cha con có quá ít thời gian ở bên nhau.
Yueh vừa đi về phía chiếc bàn hình chữ L vừa nghĩ: Mấy tháng gần đâythằng bé mới lớn nhanh làm sao. Thật lãng phí. ôi, một sự lãng phí đáng buồn. Ông tự nhác nhở mình: Ta không được dao động. Ta làm việc này là để đảm bảo Wanna của ta không bị lũ Harkonnen độc ác hành hạ nữa.
Paul đến ngồi cùng ông ở bàn, cài cúc áo vest. "Con sẽ học gì trên đường đi?"
"À-à-à-à, những dạng sống kiểu trái đất ở Arrakis. Có vẻ như hành tinh này đã mở rộng tay tiếp nhận một số dạng sống kiểu trái đất. Không rõ bằng cách nào. Khi đến đó, ta phải tìm nhà sinh thái học hành tinh - tiến sĩ Kynes - và đề nghị được giúp ông ta nghiên cứu."
Và Yueh nghĩ: Ta đang nói gì vậy? Ta chơi trò giả nhân giả nghĩa ngay với chính mình sao.
"Sẽ có gì đó về người Fremen chứ?" Paul hỏi.
"Người Fremen?" Yueh gõ gõ ngón tay lên bàn, bắt gặp ánh mắt Paul đang nhìn chằm chằm vào hành động bồn chồn đó, liền rút tay lại.
"Có lẽ thầy nắm được điều gì đó về toàn bộ dân cư Arrakeen," Paul nói.
"Có chứ, chắc chắn rồi," Yueh nói. "Về dân cư, họ thường được chia ra làm hai loại: người Fremen là một nhóm, còn nhóm kia gồm những người sống trong địa hào, vùng đầm lầy, và khu đất trũng. Có vài cuộc hôn nhân khác chủng tộc, ta nghe nói thế. Đàn bà vùng đầm lầy và khu đất trũng thích lấy chồng người Fremen; còn đàn ông xứ họ thích lấy vợ là người Fremen. Họ có một câu nói: 'Lịch lãm đến từ thành phố; thông thái đến từ sa mạc.' "
"Thầy có ảnh của họ không?"
"Ta sẽ xem có thể cho con biết được gì nào. Đặc điểm thú vị nhất, tất nhiên là mắt họ - toàn màu xanh nước biển, không có chút màu trắng nào."
"Do đột biến à?"
"Không phải; nó liên quan đến sự bão hòa chất melange trong máu họ."
"Hẳn người Fremen phải gan dạ lắm mới sống ở rìa sa mạc."
"Theo thông tin thu thập được, họ làm thơ tặng những con dao của mình," Yueh nói. "Đàn bà hung dữ chẳng khác gì đàn ông. Thậm chí bọn trẻ Fremen cũng dữ tợn và nguy hiểm. Con sẽ không được phép giao tiếp với họ đâu, ta dám nói như thế."
Paul chằm chằm nhìn Yueh, tìm thấy trong đôi lời kể sơ sài về người Fremen đó một sức mạnh ngôn từ đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu. Nếu thu phục được giống dân này làm đồng minh thì hay biết mấy!
"Thế còn sâu thì sao?" Paul hỏi.
"Ta muốn tìm hiểu kỹ hơn về sâu cát."
"À-à-à, chắc chắn rồi. Ta có cuốn sách phim về một tiêu bản nhỏ, chỉ dài 110 mét, đường kính 22 mét. Người ta phát hiện ra nó ở vùng phía Bác. Các nhân chứng đáng tin cậy cũng đã ghi chép về những con sâu dài hơn 400 mét, và có lý do để tin rằng có những con còn lớn hơn cả thế."
Paul liếc xuống tấm bản đồ sử dụng phép chiếu hình nón về vùng phía Bác Arrakeen đang trải rộng trên mặt bàn. "Vành đai sa mạc và những vùng Cực Nam được đánh dấu là khồng thể ở được. Có phải do sâu không?"
"Cả bão nữa."
"Nhưng chỗ nào cũng có thể được cải tạo để làm nơi ở."
"Nếu khả thi về mặt kinh tế," Yueh nói. "Arrakis có nhiều hiểm họa làm hao tiền tốn của." ông vuốt thẳng chòm râu. "Cha con sắp đến đây. Trước khi đi, ta có món quà dành cho con, một thứ ta đã tình cờ tìm được trong khi gói ghém đồ đạc." Ông đặt một vật lên bàn, giữa hai người - màu đen, hình chữ nhật, không lớn hơn đầu ngón tay cái Paul.
Paul nhìn nó. Yueh nhận thấy cậu bé không với lấy món đồ, thầm nghĩ: Thằng bé mới thận trọng làm sao.
"Nó là một cuốn Kinh thánh Toàn Nhân loại Màu Cam rất cổ dành cho người du hành không gian. Không phải sách phim, mà thật ra được in trên giấy làm bằng sợi. Nó có bộ phận phóng đại và hệ thống điện tích tĩnh điện." ông nhấc nó lên, giải thích. "Quyển sách được đóng lại nhờ điện tích, điện tích tạo ra lực hút giữa các trang sách và hai bìa sách có khóa lò xo. Con ấn vào mép, thế, và những trang con chọn sẽ đẩy lẫn nhau làm quyển sách mở ra."
"Sách nhỏ quá."
"Nhưng dày tới 1800 trang cơ đấy. Con ấn vào mép sách - thế này, thế... cứ mỗi lần ấn thì điện tích lại chuyển đến trang sau trong khi con đọc. Đừng bao giờ chạm ngón tay vào trang sách. Giấy bằng sợi mỏng lắm." ông đóng quyển sách lại, đưa cho Paul. "Con thử đi."
Yueh nhìn Paul tập thao tác trên trang sách mà nghĩ: Ta xoa dịu lương tâm của mình. Ta trao cho cậu bé sự cáo chung của tôn giáo trước khi phản bội cậu. Làm vậy ta có thể tự bảo mình rằng cậu bé đã đi đến một nơi mà ta không thể đến.
"Chắc hẳn quyển sách này được làm ra trước khi có sách phim," Paul nói.
"Nó khá cổ rồi. Hãy coi nó là bí mật giữa chúng ta, nhé? Cha mẹ con sẽ nghĩ nó có giá trị quá lớn với một người còn trẻ thế."
Yueh nghĩ: Mẹ cậu bé chắc chắn sẽ muốn biết động cơ của ta.
"Được rồi..." Paul đóng sách lại, cầm trong tay. "Nếu nó có giá trị đến thế..."
"Con hãy thỏa mãn mong muốn của một lão già đi," Yueh nói. "Nó được trao cho ta khi ta còn rất trẻ." Và ông nghĩ: Ta phải nắm bắt được tâm lý cũng như tính tham lam của cậu ta. "Hãy mở đến trang 467 Kalima - trong đó viết: 'Mọi sự sống đều bắt đầu từ nước.' Có một vết khía mảnh hình chữ V ở mép bìa sách để đánh dấu trang này."
Paul sờ vào bìa sách, phát hiện hai vết khía, một vết nông hơn vết kia. Cậu ấn vào vết nông hơn và quyển sách mở rộng trong lòng bàn tay cậu, bộ phận phóng đại của nó trượt vào trang này.
"Đọc to lên," Yueh nói.
Paul đưa lưỡi liếm môi, đọc: "Hãy nghĩ đến sự thật rằng người điếc thì không thể nghe thấy. Vậy, đâu là cái tật điếc mà chẳng phải tất cả chúng ta đều có? Chúng ta thiếu những giác quan gì để đến nỗi không nhìn hay nghe thấy cái thế giới khác bao quanh chúng ta? Có cái gì ở quanh chúng ta mà chúng ta không thể..."
"Dừng lại!" Yueh quát.
Paul sững lại, nhìn ông trân trối.
Yueh nhắm mắt, đấu tranh để lấy lại bình tĩnh. Sự trớ trêu nào khiến cuốn sách mở đúng đoạn tâm đắc nhất của Wanna vợ ta? ông mở mắt, thấy Paul đang trân trân nhìn ông.
"Có chuyện gì sao?" Paul hỏi.
"Ta xin lỗi," Yueh nói. "Đó là... đoạn mà người vợ đã chết của ta tâm đắc nhất. Đó không phải đoạn ta muốn con đọc. Nó gợi lên những kỷ niệm... đau thương."
"Có hai vết khía," Paul nói.
Tất nhiên, Yueh nghĩ. Wanna đã đánh dấu đoạn cô ấy thích. Ngón tay cậu bé nhạy cảm hơn ngón tay ta và đã tìm ra chỗ cô ấy đánh dấu. Đó là một sự ngẫu nhiên, không hơn.
"Con có thể thấy quyển sách này khá thú vị," Yueh nói. "Nó chứa nhiều sự thật lịch sử cũng như triết lý đạo đức hay ho."
Paul nhìn xuống quyển sách tí hon trong lòng bàn tay - một vật mới nhỏ làm sao. Vậy mà, nó chứa một bí ẩn... một điều gì đó đã xảy ra trong lúc cậu đọc nó. Cậu cảm thấy một điều gì đó khuấy động cái mục đích kinh khủng của cậu.
"Vài phút nữa cha con sẽ đến đây," Yueh nói. "Cất cuốn sách này đi, khi nào rảnh thì đọc."
Paul ấn vào mép sách theo hướng dẫn của Yueh. Quyển sách tự đóng lại. Cậu nhét nó vào trong áo. Mãi một lúc sau khi Yueh quát cậu, Paul vẫn sợ ông sẽ đòi lại cuốn sách.
"Ta cám ơn thầy về món quà, Bác sĩ Yueh," Paul nói, lời nói trang trọng. "Nó sẽ là bí mật giữa hai ta. Nếu thầy muốn ta tặng một món quà để tỏ lòng quý mến, xin thầy đừng ngại nói."
"Ta... không cần gì cả," Yueh nói.
Và ông nghĩ: Tại sao ta đứng ở đây để tra tấn mình? Và tra tấn cậu bé tội nghiệp này... mặc dù cậu bé không biết điều đó. Ôi! Bầy thú dữ Harkonnen khốn khiếp! Tại sao bọn chúng chọn ta để làm cái việc ghê tởm này cho chúng?
Chúng ta tiếp cận việc nghiên cứu về cha của Muad'Dib như thế nào? Công tước Leto Atreides, một người nồng ấm khác thường và lạnh lùng cũng khác thường. Tuy nhiên, rất nhiều sự thật đã mở ra con đường tiếp cận vị Công tước này: tình yêu vĩnh cửu dành cho quý bà Bene Gesserit của ông; những giấc mơ ông gìn giữ cho đứa con trai; sự nhất tâm tận tụy của những người phụng sự ông. Ta thấy ông ở đó - một người bị số phận giăng bẫy, một dáng hình cô độc với ánh sáng lu mờ bên cạnh hào quang của đứa con trai. Thế nhưng, người ta phải đặt câu hỏi: Cậu bé là cái gì ngoài sự tiếp nối người cha?
Trích “Muad'Dib, Ghi chú vẽ gia đình" của Công chúa Irulan
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát