A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 755
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hầm chậm, cảm thấy sự ép buộc và không tài nào cưỡng lại được, Paul đút tay vào trong hộp. Đầu tiên cậu cảm thấy lạnh khi bóng tối phủ quanh tay cậu, rồi chất kim loại trơn tuột áp vào các ngón tay và một cảm giác kiến bò như thể tay cậu tê dại.
Khuôn mặt bà lão toát lên vẻ hung tợn như của loài thú dữ. Bà ta nhấc tay phải ra khỏi cái hộp và gí sát bàn tay vào một bên cổ Paul. Cậu nhìn thấy ánh kim loại ở tay bà ta và định quay đầu về phía nó.
"Đứng yên đấy!” bà ta cáu kinh
Lại dùng Giọng nói! Cậu chuyển sự chú ý quay trở lại khuôn mặt bà ta.
"Ta giữ gom jabbar ở cổ ngươi," bà ta nói. "Gom jabbar, kẻ thù siêu việt. Nó là cái kim có một giọt thuốc độc ở mũi. Ái chà chà! Chớ có lùi lại kẻo ngươi sẽ cảm thấy chất độc đấy."
Paul cố gắng nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc. Cậu không thể rời mắt khỏi khuôn mặt già nua nhăn nheo, đôi mắt lấp lánh, bộ nướu nhợt nhạt bao quanh hàm răng kim loại màu bạc lóe sáng khi bà ta nói.
"Con trai của Công tước hẳn phải biết về chất độc," bà ta nói. "Cái kiểu của thời đại chúng ta là thế, phải không nào? Musky, để đầu độc đồ uống của ngươi. Aumas, để đầu độc thức ăn của ngươi. Chất độc phát tác nhanh, chất độc phát tác chậm và loại phát tác trung bình. Còn đây là loại mới dành cho ngươi: gom jabbar. Nó chỉ dùng để giết thú vật."
Niêm kiêu hãnh đã chiến thắng nỗi sợ hãi của Paul. "Bà dám ám chỉ con trai Công tước là một con vật sao?" cậu hỏi.
"Thì cứ coi như ta cho rằng ngươi có thể là con người," bà ta nói. “Đứng yên! Ta cảnh cáo trước là đừng có cố gắng giật lùi lại. Ta già rồi nhưng tay ta vẫn có thể đâm cái kim này vào cổ ngươi trước khi ngươi thoát khỏi ta đấy."
“Bà là ai?" cậu thì thầm. “Làm thế nào bà lừa được mẹ tôi bỏ tôi lại một mình với bà? Có phải bà thuộc bọn Harkonnen không?"
“Bọn Harkonnen? Chúa ơi, ồ không! Giờ thì im lặng nào." Một ngón tay khô héo chạm vào cổ cậu và cậu cố gắng kiềm chế sự thôi thúc mạnh mẽ muốn lao ra ngoài.
"Tốt,” bà ta nói. “Ngươi đã vượt qua thử thách thứ nhất. Bây giờ đến phần còn lại: nếu rút tay ra khỏi hộp, ngươi sẽ chết. Đây là quy tắc duy nhất. Giữ nguyên tay trong hộp thì sống. Rút ra thì chết."
Paul hít một hơi thớ sâu để kiềm chế cơn run. “Nếu ta gọi ra ngoài kia, chi trong vài giây bọn người hầu sẽ xông vào và bà sẽ chết."
“Bọn người hầu sẽ không qua được mẹ ngươi đang đứng canh gác ngoài cửa. Cứ tin thế đi. Mẹ ngươi đã vượt qua thử thách này. Bây giờ đến lượt ngươi. Hãy lấy đó làm vinh dự. Chúng ta hiếm khi thực hiện thử thách này với một cậu bé."
Tính hiếu kỳ làm nỗi sợ hãi của Paul giảm xuống mức có thể kiểm soát được. Cậu nhận ra sự thật trong giọng bà lão, không thể phủ nhận sự thật ấy. Nếu mẹ cậu đứng canh gác ở phía ngoài … nếu đây thực sự là một thử thách … Và dù cho nó là gì đi nữa thì cậu cũng biết mình đã vướng vào nó, đã bị bàn tay đặt ở cổ khống chế: cái gom jabbar. Cậu nhớ lại cách đối phó ghi trong Kinh cầu nguyện Chống Nỗi sợ mà mẹ đã dạy ngoài những nghi thức Bene Gesserit.
"Takhông được sợ hãi. Sợ hãi giết chết tâm trí. Sợ hãi là cái chết nhỏ mang đến sự phá hủy hoàn toàn. Ta sẽ đối mặt với nỗi sợ. Ta sẽ để nó đi khắp người ta và xuyên qua ta. Rồi khi nó đã đi qua, ta sẽ xoay con mắt bên trong để nhìn đường đi của nó. ở những nơi nỗi sợ đi qua chẳng còn gì cả. Chỉ còn lại chính ta. "
Cậu cảm thấy điềm tĩnh trở lại, liền nói: "Tiếp tục đi, bà lão."
"Bà lão!" bà ta cáu kỉnh.
"Ngươi can đảm đấy, không thể phủ nhận điều đó. Được thôi, rồi chúng ta sẽ thấy, sirra." Bà ta cúi sát người, hạ giọng xuống gần như chỉ còn là tiếng thì thầm. "Ngươi sẽ cảm thấy đau đớn ở bàn tay đút trong chiếc hộp này. Đau đớn. Nhưng! Chỉ cần ngươi rút tay ra là ta sẽ đâm gom jabbar vào cổ ngươi - cái chết sẽ đến mau lẹ như đầu rơi dưới lưỡi rìu đao phủ. Hễ ngươi rút tay ra là gom jabbar sẽ đâm vào ngươi. Hiểu không?"
"Cái gì ở trong hộp vậy?"
"Sự đau đớn."
Cậu thấy cảm giác ran ran ở tay tăng dần, mím nhẹ môi. Thế này mà là thử thách sao? cậu tự hỏi. Cảm giác ran ran trở thành cơn ngứa.
Bà lão nói: "Ngươi đã nghe kể về những con vật tự cắn đứt chân mình để thoát khỏi bẫy rồi chứ? Đó là mánh lới của loài vật.
Con người thì sẽ ở nguyên trong bẫy, chịu đựng nỗi đau, giả chết để có thể giết kẻ đặt bẫy và thủ tiêu mối đe dọa cho đồng loại hắn."
Sự ngứa ngáy biến thành cảm giác bÔng rát mơ hồ. "Tại sao bà làm việc này?" cậu hỏi.
"Để xác định liệu ngươi có phải con người không. Im lặng đi."
Paul nắm chặt tay trái thành một quả đấm khi cái cảm giác bÔng rát tăng lên ở tay phải. Nó từ từ tăng lên: nóng dần, nóng dần, nóng … nóng dần lên. Cậu cảm thấy móng tay của bàn tay đang tự do bấm vào gan bàn tay đau nhói. Cậu cố gắng gập các ngón tay phải đang bị thiêu đốt lại, nhưng chúng không cử động được.
"Nóng quá," cậu thì thầm.
"Im lặng!"
Cơn đau lan đến tận cánh tay. Mồ hôi toát ra trên trán cậu. Mọi
đường gân thớ thịt kêu gào cậu rút tay ra khỏi cái hố nóng bÔng … nhưng … còn gom jabbar. Không quay đầu lại, cậu cố gắng
đưa mắt nhìn cây kim khủng khiếp treo lơ lửng bên cổ. Cậu cảm thấy mình đang thở hổn hển bèn cố gắng thở chậm lại nhưng không thể.
Đau!
Thế giới của cậu trở nên trống rỗng ngoại trừ bàn tay đang đắm chìm trong nỗi đau đớn cực độ, cái khuôn mặt già nua cách cậu vài phân đang nhìn chòng chọc vào cậu.
Hai môi cậu khô nứt đến nỗi
khó mà tách được chúng ra.
Nóng như thiêu! Nóng như thiêu!
Cậu tưởng như có thể cảm thấy được làn da quắn lại sém đen trên bàn tay quằn quại đau đớn kia, lớp thịt giòn tan rồi rơi xuống cho đến khi chỉ còn trơ lại những cái xương đen như than.
Nó đã dừng lại!
Như thể một cái công tắc được tắt đi, cơn đau đã dừng lại.
Paul cảm thấy tay phải run lên, mồi hôi đầm đìa khắp người.
"Đủ rồi," bà lão lầm bầm. "Kull wahad! Chưa từng có đứa con gái nào chịu đựng được đến mức này. Ta đã thực sự mong ngươi thua cuộc." Bà ta ngả người ra phía sau, rút gom jabbar ra khỏi cổ cậu.
"Rút tay ra khỏi hộp rồi nhìn đi, cậu bé."
Cậu nén cơn run do nỗi đau
gây ra, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối om nơi bàn tay cậu dường như tự nó muốn tiếp tục ớ yên trong đó. Ký ức về nỗi đau đớn ngăn chặn mọi cử động. Lý trí bảo cậu rằng khi rút ra khỏi hộp thì tay cậu chỉ còn là cái chỏm cụt đen thui.
“Làm đi!” bà ta cáu kinh.
Cậu giật tay ra khỏi hộp, nhìn trân trối vào nó đầy kinh ngạc.
Không có một dấu vết nào.
Không có dấu hiệu của sự đau đớn trên da thịt. Cậu đưa tay lên, xoay xoay, gập các ngón tay lại.
“Đau đớn do phản ứng của thần kinh,” bà nói. "Ta không thể đi loanh quanh gây thương tật cho những người tiềm năng.
Dẳu vậy, có những người sẵn sàng trả giá để biết được bí mật của chiếc hộp này.” Bà ta đút nhanh nó vào những nếp gấp áo choàng.
“Nhưng còn cơn đau … " cậu nói.
“Cơn đau," bà ta khịt mũi. “Một con người có thể không thèm
đếm xỉa đến bất cứ dây thần kinh nào trong cơ thể."
Paul thấy tay trái đau nhức bèn duỗi các ngón tay nãy giờ nắm chặt, rồi nhìn bốn vết lằn đỏ như máu ở những chỗ móng tay bấm vào gan bàn tay. Cậu thả tay xuống, nhìn bà lão: "Bà từng làm việc này với mẹ tôi à?"
"Ngươi đã bao giờ sàng cát qua một cái giần chưa?" bà ta hỏi.
Câu hỏi đột ngột lạc ra ngoài chủ đề của bà lão khiến đầu óc cậu choáng váng, đẩy nó lên một nhận thức cao hơn. Sàng cát qua giần. Cậu gật đầu.
“Bene Gesserit chúng ta sàng lọc mọi người để tìm ra những con người thực thụ."
Cậu đưa tay phải lên, hồi tướng về cơn đau. “Và tất cả chi có thế thôi sao - sự đau đớn?"
“Ta đã quan sát ngươi trong cơn đau, cậu bé ạ. Đau đớn chỉ đơn thuần là cái trục của bài thử thách này. Mẹ ngươi đã chi cho ngươi những cách thức quan sát của chúng ta. Ta nhận thấy ớ ngươi dấu hiệu sự dạy dỗ của mẹ ngươi. Thử thách của chúng ta là cơn khủng hoảng và khả năng quan sát."
Cậu thấy sự xác quyết trong giọng bà ta, liền nói: "Đó là sự thật!"
Bà ta nhìn cậu chăm chăm. Nó cảm nhận được sự thật! Nó có thể là người đó không? Nó có thể thực sự là người đó sao? Bà ta thôi kích động, tự nhắc nhở mình: " Hy vọng làm mờ khả năng quan sát
"Ngươi biết khi nào người ta tin vào những điều họ nói,” bà ta nói.
"Tôi biết."
Trong giọng nói của cậu toát ra sự hài hòa của năng lực được xác nhận qua thử thách lặp đi lặp lại. Bà ta nhận thấy điều đó, liền nói: "Có lẽ ngươi là Kwisatz Haderach. Ngồi xuống đi, anh bạn nhỏ, ngồi bên chân ta đây này."
"Tôi thích đứng hơn."
"Mẹ ngươi đã từng ngồi bên chân ta."
"Tôi không phải là mẹ tôi."
"Ngươi không ưa bọn ta, nhỉ?" Bà ta nhìn về phía cửa, gọi với ra ngoài: "Jessica!"
Cánh cửa bật mở và Jessica
đứng đó nhìn trừng trừng vào phòng. Vẻ cứng rắn tan chảy khi nàng nhìn thấy Paul. Nàng gượng cười.
“Jessica, đã có lúc nào ngươi ngừng ghét ta chưa?" bà lão hỏi.
"Con vừa yêu vừa ghét Mẹ,” Jessica nói. “Ghét - là vì những đau đớn mà con không bao giờ quên. Yêu - là … "
"Chi là điều sơ đẳng," bà lão nói, nhưng giọng bà thật nhẹ nhàng. “Giờ ngươi có thể vào được rồi, nhưng giữ im lặng đấy. Đóng cửa lại và lưu ý không để ai làm gián đoạn chúng ta."
Jessica bước vào phòng, đóng cửa lại rồi đứng quay lưng về phía cửa. Con trai ta còn sống, nàng nghĩ. Con trai ta còn sống và là … con người. Ta biết nó là người … nhưng … nó còn sống.
Giờ thì ta có thể tiếp tục sống rồi … Cánh cửa tì vào lưng nàng có vẻ rắn chắc và có thực. Mọi thứ trong phòng thật gần gũi và ép mạnh vào các giác quan của nàng.
Con trai ta vẫn sống.
Paul nhìn mẹ. Mẹ đã nói sự thật. Cậu muốn rời khỏi đây một mình và suy nghĩ thông suốt về trải nghiệm này, nhưng cậu biết nếu chưa được phép thì cậu không thể đi được. Bà lão này có quyền lực đối với cậu. Họ đã nói sự thật. Mẹ cậu đã trải qua thử thách này. Chắc hẳn nó phải có mục đích kinh khủng … cơn đau và nỗi sợ hãi thật khủng khiếp. Cậu hiểu những mục đích kinh khủng. Chúng nhằm đến những điều hầu như bất khả. Chúng là cái không thể thiếu của chính chúng. Paul cảm thấy mình đã bị tiêm nhiễm cái mục đích kinh khủng này. Nhưng cậu vẫn chưa hiểu cái mục đích kinh khủng này là gì.
"Một ngày nào đó, cậu bé ạ," bà lão nói, "ngay cả ngươi cũng có thể phải đứng ngoài cửa như thế. Việc này cần phải làm nhiều đấy."
Paul nhìn xuống bàn tay đã nếm trải nỗi đau, rồi ngước nhìn Mẹ Chí tôn. Trong giọng nói của bà chứa đựng một sự khác biệt so với bất cứ giọng nói nào khác cậu từng nghe. Những từ ngữ có đường viền sáng rực. Chúng thật sẳc sảo. Cậu cảm thấy bất cứ câu hỏi nào cậu có thể đặt ra cho bà sẽ đều đem lại một câu trả lời có khả năng nâng cậu lên khỏi thế giới thể xác mà hướng về một cái gì đó vĩ đại hơn.
"Tại sao bà thử thách để tìm con người?" cậu hỏi.
"Để ngươi được tự do."
"Tự do ư?"
"Đã có thời con người chuyển giao sự tư duy của họ sang máy móc với hy vọng điều đó cho họ tự do. Nhưng nó lại chỉ cho phép những người khác cùng với máy móc biến họ thành nô lệ.”
"Ngươi không được tạo ra một cỗ máy giống như trí óc con người," Paul trích dẫn.
"Trích thẳng từ Thánh chiến Butler và Kinh thánh Toàn Nhân loại Màu Cam," bà lão nói. "Nhưng Kinh thánh Màu Cam lẽ ra phải nói là: 'Ngươi không được tạo ra một cỗ máy giả mạo trí óc loài ngườiNgười đã nghiên cứu vị Mentat phục vụ Gia tộc ngươi chưa?"
"Tôi đã học hỏi cùng Thufir Hawat."
"Cuộc Nổi dậy Lớn đã lấy đi một chỗ dựa," bà ta nói. "Điều đó bắt buộc trí tuệ loài người phải phát triển. Trường học được mở ra để đào tạo năng lực của loài người”
"Có phải các trường Bene Gesserit không?"
Bà lão gật đầu. "Trong số các ngôi trường cổ xưa này, chúng ta còn giữ lại được hai trường chính: Bene Gesserit và Hiệp hội Không gian. Hiệp hội, theo chúng ta nghĩ, chú trọng vào toán học gần như thuần túy. Bene Gesserit thì thực hiện một chức năng khác."
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát