Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:48:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Hiệp Hội Chế Thuốc
ôm sau, trong hiệp hội chế thuốc phát ra một trận mùi thơm, mùi thơm kia so với bất kỳ hương liệu gì cũng đều khiến cho người ta cảm thấy say mê hơn, đồng thời máu trong cơ thể càng thêm sôi trào, đây rốt cuộc là mùi thơm gì? Làm tất cả mọi người đều không tìm được nguyên nhân.
Trưởng lão của hiệp hội chế thuốc rối rít theo phương hướng phát ra mùi thơm mà chay đi.
Bên trong phòng chế thuốc, Xích Liên Vũ trợn to hai mắt, không thể tin được mà ngoan ngoãn nhìn bốn lò luyện chế lưỡng sinh hoa, lưỡng sinh hoa này khi nào thì trở nên không đáng giá một đồng như vậy? lại còn có tới bốn lò!
Xích Liên Vũ chính là một người điên cuồng say mê chế thuốc, rất nhiều dược liệu trân quý đều đã gặp, duy nhất chỉ có lưỡng sinh hoa này thì hắn mới thấy qua một lần, hơn nữa chỉ có một cánh hoa mà đã mất ngàn vàng. Hôm nay lại để hắn thấy những bốn lò, đây cũng quá điên cuồng rồi.
"Đệ muội.... Ngươi từ đâu mà có nhiều lưỡng sinh hoa như vậy?" Dược liệu trân quý như thế mà Bạch Băng chỉ tùy tiện mỗi lần lấy ra đều là một đống.
"Gọi ta Bạch Băng". Bạch Băng đưa một cây đuốc vào trong lò luyện đan, liếc mắt nói, cứ suốt ngày đệ muội đệ muội, nghe thật đúng là không được tự nhiên!
"Ach, Băng nhi... lưỡng sinh hoa này..." Xích Liên Vũ nhìn lò luyện đan, nếu như luyện ra thành công, vậy đan dược sẽ đếm không xuể ạ!
"Bên trong núi" Bạch Băng tùy ý trả lời, nàng cũng không nói láo, chính xác là bên trong núi.
Xích Liên Vũ kinh ngạc, hoảng sợ đến cằm cũng muốn rớt trên đất, bên trong núi? Mẹ nó! cái núi vừa dài vừa nguy hiểm đó.
"Đó là sơn động?" Xích Liên Vũ phản ứng kịp vội vàng hỏi.
"Có nói cũng vô ích, bởi vì.... Giờ có đi cũng sẽ không tìm được một bông!" Bạch Băng nheo mắt cười, đồ tôt, nàng đương nhiên sẽ vơ vét sạch sẽ!
"Tại sao?" Xích Liên Vũ nghi ngờ hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Băng nheo mắt, nhất thời hiền hiểu ra, toàn bộ đã bị nàng hái đi. Khó trách nàng vừa rồi biến mất hơn hai mươi ngày, hái nhiều hoa như vậy thật đúng là cần rất nhiều thời gian ạ.
Bốn lò lưỡng sinh hoa phát ra mùi thơm truyền khắp cả học viện. Trưởng lão có kinh nghiệm lâu năm vừa ngửi đã biết là lưỡng sinh hoa, khiến cho các trưởng lão bên trong học viện đều không thể bình tĩnh nổi. Mùi thơm nồng nạc này, thì số lượng phải như thế nào ạ.
Là ai? người nào sẽ có nhiều lưỡng sinh hoa như thế.
Thời gian không tới một khắc, cửa phòng chế thuốc đã tụ tập rất nhiều trưởng lão cùng học viên. Rất nhiều học viên đều chưa gặp qua lưỡng sinh hoa, chỉ biết là mùi hương rất thơm mà chạy đến.
Thấy một số trưởng lão hành động vội vàng, cho nên mới đi theo tới, vì từ cửa học viện đã ngửi được mùi vị không tầm thường rồi. Hơn nữa lại thấy các vị trưởng lão lại để ý như vậy, nên đoán chừng mùi thơm gì đó chắc sẽ không thể là vật tầm thường được.
"Ai, ngươi nói đây là mùi gì?"
"Ta làm sao biết, dù sao thì mùi này cũng rất dễ chịu".
"Ta nghĩ sẽ không đơn giản đâu, ngươi xem vẻ mặt của các trưởng lão kìa, rõ ràng là rất giật mình". Học viên nhỏ giọng bàn luận.
Ngoài cửa phòng chế thuốc, có bốn gã trưởng lão người mặc áo khoác màu trắng, nhìn như năm sáu chục tuổi.
"Doãn trưởng lão, đây là chuyện gì xảy ra?" Hiệp hội đấu khí, Đỗ trưởng lão nhìn phòng chế thuốc quanh năm đóng chặt cửa nghi vấn, nhưng trong lòng lại dâng lên vẻ hâm mộ. Khá lắm lão già, hiệp hội chế thuốc không ngời lại cất giấu vật quý báu như thế, hơn nữa lại còn rất nhiều.
"Chuyện này ta cũng không rõ ràng". Trưởng lão hiệp hội chế thuốc, Doãn Nguyệt vẻ mặt cũng tràn đầy nghi ngờ.
Lưỡng sinh hoa là vật rất trân quý, hiệp hội chế thuốc của hắn chỉ có một bông, hiện nay vẫn ở trong bảo các. Nhưng giờ đây lại truyền ra một lượng lớn mùi của lưỡng sinh hoa, khiến hắn rất khó hiểu.
"Doãn trưởng lão, ngươi đang ở đây nói đùa sao, chuyện xảy ra ở bên trong hiệp hội chế thuốc của ngươi như vậy, ngươi lại bảo không biết?" Trưởng lão hiệp hội thuần thú giọng điệu không có ý tốt, khiến ọi vừa nghe liền hiểu ý tứ bên trong giọng nói kia.
"Gian phòng chế thuốc này hình như là dược phòng riêng của Xích Liên Vũ, hôm nay mùi thơm được truyền ra từ đó, Doãn trưởng lão nói không biết, hình như cũng quá miễn cưỡng đi". Trưởng lão của hiệp hội vũ tu, ánh mắt cũng rơi vào trên người của Doãn Nguyệt "Người nào mà không biết Xích Liên Vũ chính là môn sinh đắc ý của ngươi, tuổi còn trẻ đã là trung cấp dược sư. Theo ta thấy, nếu Doãn trưởng lão không ra lệnh thì Xích Liên Vũ làm sao lại đem lưỡng sinh hoa ra chế thành đan dược được!"
Lưỡng sinh hoa? Mọi ngươi nghe thấy cái tên mà khiếp sợ, nguyên lai mùi thơm này là của lưỡng sinh hoa, khó trách sẽ có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như thế, nội lực trong cơ thể cũng có cảm giác ra tăng.
Một số học viên biết là mùi thơm của lưỡng sinh hoa, thì ra sức hít lấy hít để.
Mấy người đối thoại, đều đem mũi nhọn hướng về phía trưởng lão hiệp hội chế thuốc Doãn Nguyệt. Ở trong học viện, trưởng lão hiệp hội vũ tu cùng với trưởng lão hiệp hội thuần thú vốn cùng với hiệp hội chế thuốc cũng không hợp nhau. Cho nên hiện tại xuất hiện loại chuyện như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Doãn Nguyệt, bọn họ vốn đã thèm thuồng những dược vật này của hiệp hội chế thuốc đã lâu.
"Hai vị cũng đừng nói như vậy, hôm nay hiệp hội chế thuốc có nhiều lưỡng sinh hoa như vây, không phải là chuyện tốt sao, lại nói, khi những đan dược này ra lò, Doãn trưởng lão làm sao có thể một mình hưởng dụng, nhất định là phải chia đều ọi người rồi, ngươi nói có phải hay không Doãn trưởng lão". Đỗ trưởng lão ra vẻ có ý tốt lên tiếng.
Nhưng người nghe được ý tứ trong câu nói này, nhiều lưỡng sinh hoa như vậy, sao có thể không có phần của bọn họ.
"Mấy vị, chuyện này còn chưa có làm rõ ràng, hơn nữa lưỡng sinh hoa này vốn không phải là của hiệp hội chế thuốc của ta sở hữu. Hiệp hội chế thuốc chỉ có một đóa lưỡng sinh hoa, bây giờ vẫn còn đặt ở bên trong bảo các, mà mùi của lưỡng sinh hoa kia không phải là của hiệp hội chế thuốc ta, nên ta không thể có quyền quyết đinh được". Doãn Nguyệt khuôn mặt âm trầm, giọng nói quả quyết không lưu lại một tia hi vọng.
"Doãn Nguyệt, ý của ngươi là sao, nhiều lưỡng sinh hoa như vậy mà ngươi kêu không biết, ngươi định lừa gạt ai ạ" Quý Liên quát to.
"Quý trưởng lão cần gì tức giận chứ? Hiệp hội chế thuốc của ta nếu có nhiều lưỡng sinh hoa như vậy, làm sao mấy vị trưởng lão lại không biết được. Hiệp hội của ta mỗi lần chế đan dược đều sẽ có thống kê rõ ràng, hóa đơn tháng trước các vị cũng đều nhìn rồi". Doãn Nguyệt lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.
"Đúng vậy, toàn là một đám lòng tham như quỷ!" Lúc này một vị nam tử trẻ tuổi từ trong đám người đi ra, hai hàng lông mày rậm xếch lên, cong cong giống như luôn mang theo nụ cười vui vẻ.Làn da thắng nõn tôn lên đôi môi hồng đào mê người, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ làm cho người ta không kiềm chế được mà say mê.
..............
"Ngươi là người nào? Dám ở nơi này càn rỡ!" Quý Liên nghe thấy thế thì bất mãn lên tiếng, Tại sao lại tự nhiên xuất hiện một tiểu quỷ ở nơi này nói năng thô lỗ.
"Ta là ai?" Thiếu nhiên vừa thấy Quý Liên đem tất cả lửa đạn đều chuyển đến trên người mình, thì một đội mắt xinh đẹp nhíu lại "Ta tên là Kiều Mộc Âm, Thiếu chủ gia tộc Kiều Thị! Thế nào? Ngươi có ý kiến?"
Vừa nghe thấy tên Kiều Mộc Âm, Quý Liên trong lòng liền có mấy phần kiêng kị, gia tộc Kiều Thị và học viện Đế Ma có mối quan hệ sâu xa đến ngay cả hắn cũng không thể hiểu được. Hơn nữa Kiều Mộc Âm cũng là người có thiên phú hơn người, cùng hắn đối nghịch căn bản cũng sẽ không có chuyện gì tốt!
Đỗ trưởng lão ánh mắt chợt lóe, thấy không khí căng thẳng như vậy thì nét mặt già nua liền cười một tiếng, lập tức ha hả đi ra hòa giải nói: "Mọi người không nên tức giận, chuyện quan trong nhất là ai đang ở bên trong phòng chế thuốc luyện đan ạ, và chuyện lưỡng sinh hoa này là chuyện gì xảy ra".
Lời của Đỗ trưởng lão liền cấp cho Quý Liên một bậc thang để đi xuống. Vẻ mặt hắn đen xì, quay đầu nhìn về phía phòng chế thuốc.
"Chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng chúng ta vào xem thử một chút". Điền Khánh chờ không nổi mà vội vàng lên tiếng.
Chẳng qua còn chưa đợi mọi người trả lời, cửa phòng chế thuốc đã mở ra.
Bạch Băng từ bên trong đi ra, thấy một đám người trợn to hai mắt, bên trong lộ ra ánh mắt tham lam, quả nhiên là tìm mùi mà tới.
"Thế nào lại là nàng?"
"Đúng thế, đây không phải là người đã cạo tóc của Đinh Lam học tỷ sao".
"Vậy, chẳng lẽ nàng ở đây để luyện lưỡng sinh hoa?"
Thấy Bạch Băng đi ra ngoài, mọi người liền bàn tán một trận ầm ĩ, vì mới trải qua chuyện của Đinh Lam nên mọi người đối với nàng rất quen thuộc.
"A, ngươi thế nào lại ở nơi này?" Kiều Mộc Âm nhìn thấy Bạch Băng thì vô cùng kinh ngạc, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước.
Bạch Băng nhìn về phía Kiều Mộc Âm, chân mày nhẹ nhàng nhếch lên: "Còn muốn thử thuốc lần nữa một chút không?"
Lời này vừa thốt ra, Kiều Mộc Âm lập tức lui từng bước về sau, lắc đầu, lần trước vì thuốc của nàng mà bị một đêm dục hỏa thiêu đốt đã gần chết, thiếu chút nữa nhịn không được mà đi tìm nữ nhân!
Mọi người nhìn dáng vẻ của hai người, có chuyện, nhất định có chuyện!
"Tiểu cô nương, bên trong có phải là Xích Liên Vũ đang luyện chế lưỡng sinh hoa?"
"Tiểu cô nương, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu cây lưỡng sinh hoa?" Đỗ trưởng lão cùng Điền Khánh thấy Quý Liên hỏi thăm, lập tức cũng không chịu ngồi yên mà lên tiếng hỏi.
"Này, đám lão già kia, ta tại sao phải trả lời các ngươi!" Bạch Băng vừa lên tiếng, nhất thời mọi người thiếu chút nữa thì nghẹn chết!
Lão già? Những người này đều là trưởng lão của học viện ạ, một tân học viên như vậy mà dám cùng các trưởng lão nói lời như thế, khiến mọi người không khỏi cảm khái, cái người xấu xí này thật đúng là không phải càn rỡ bình thường ạ!
"Ngươi chỉ là một học viên nho nhỏ mà lại dám bất kính đối với các trưởng lão? muốn chết sao!" Quý Liên chỉ vào mặt Bạch Băng lớn tiếng nói.
"Bất kính? Lão già, ngươi nên nói cho rõ ràng, ta không phải là người trong môn phái của bốn người các ngươi, tại sao ta phải kính sợ các ngươi. Nhiều lắm thì các ngươi cũng chỉ có thể ở trong học viện phát ra uy phong mà thôi, chậc chậc, ta thật nghi ngờ các ngươi liệu có biết gì về thế giới bên ngoài hay không, thật đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng!" Bạch Băng ra vẻ lắc đầu suy tư, nhưng trong lời nói thì vô cùng khinh miệt.
"Ngươi.... ngươi...." Quý Liên bị chặn họng không biết phản đối ra sao, gương mặt đỏ bừng.
Trong lúc nhất thời, không khí giống như vô cùng căng thẳng.
Hai vị trưởng lão khác không phản bác, nhưng lại đem chuyện này để ở trong mắt, trong lòng đối với Bạch Băng hết sức khó chịu.
"Tiểu cô nương, nói đi cũng phải nói lại, nếu hôm nay hiệp hội chế thuốc không xuất hiện nhiều lưỡng sinh hoa, thì sao bọn ta có thể vội vã truy hỏi như thế. Đan dược tốt như vậy, nếu bị người có tâm tư xấu đoạt đi, vậy thì không ổn" Điền Khánh miệng cười giả dối nói, nhưng lại không biết Bạch Băng chán ghét nhất chính là loại người như thế.
"Hừ, bị người khác trộm đi? Chỉ sợ ngươi là người muốn đánh cắp nhất đi, con lừa già ngốc ăn ở hai mặt" Bạch Băng không nhanh không chậm nói.
Con Lừa già ngốc? Ngất ạ, bốn chữ này, trực tiếp để ọi người hôn mê!
Kiều Mộc Âm lúc này thật muốn giơ một ngón tay cái lên với Bạch Băng, quá mạnh mẽ, Ngày thường các trưởng lão đều ngang ngược càn rỡ, hôm nay lại bị ăn thua thiệt lớn như vậy, nhìn mà thấy sáng khoái vô cùng. Hắn đã sớm không vừa mắt mấy lão già này rồi!
Sắc mặt Điền Khánh trầm xuống, nhìn Bạch Băng mơ hồ lộ ra sát khí, con lừa già ngốc?
Xin hỏi học
Vương Phi Xà Y Vương Phi Xà Y - Long Ngạo Tuyết