There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Chân Tướng Rõ Ràng .
ắn thuỷ chung đã đến muộn . Lúc hắn gặp được nàng, nàng đã sớm gả cho người khác .
Có phải hay không khi yêu một người, thì mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, mỗi cái liếc mắt, khoát tay hay bất cứ cái gì của người ấy đều làm cho trái tim của mình đập nhanh lên ?
Nếu phải mang theo sự tiếc nuối cả đời thì không bằng hãy dứt khoát buông tay .
Buông tay, là lựa chọn tốt nhất của hắn .
Chỉ cần Liễu Thiên Mạch hạnh phúc thì tất cả đều không còn quan trọng, không còn quan trọng .
Hoắc Thiên đứng nghỉ chân ở cửa hồi lâu bây giờ đã chậm rãi xoay người, không thể che dấu sự cô đơn . Người Liêu Thiên Mạch yêu chính là Tần Mộ Phong . Từ trước đến nay, người nàng yêu đều là hắn .
“Họ Hoắc kia, ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì ?” Một âm thanh mơ hồ không rõ vang lên bên tai, tiếng nói vừa dứt, một nữ nhân nhỏ nhắn, xinh xắn đã bám vào người hắn . ( Băng Băng tỷ lên sàn )
Ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, Hoắc Thiên tức giận, nhíu mày “Ngươi lại uống rượu ?” Mỗi lần đều uống thành bộ dáng say mềm, hắn đối với nữ nhân này đã không còn gì để nói .
Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào cổ hắn, mơ mơ hồ hồ, nhỏ giọng lầm bầm “Đúng vậy, tướng quân phủ không hổ danh là tướng quân phủ, rượu cũng có mùi vị không giống với bên ngoài .”
“A...” Hoắc Thiên cúi đầu nhìn vô lại tiểu nữ nhân đang bám ở trên người mình, vô lực thở dài một cái . Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, tự nhiên lại bị nữ nhân kêu là Băng Băng này quấn lấy, đây chính là sai lầm lớn nhất của đời hắn . (phúc ba đời đấy anh ơi, anh có tấm kim bài miễn tử mà không biết à, lại còn dám gọi Băng ỷ là vô lại nữa chứ )
Dung nhan thanh tú không hề có chút son phấn, giống như một đoá hoa phù dung nở trên mặt nước . Lúc này, bị hương rượu làm cho mê say, đôi má vốn trắng nõn nay đã ửng hồng, mi không vẽ mà xanh, môi không tô mà đỏ, đôi mắt phượng hàm chứa tình cảm, xinh đẹp giống như một con búp bê bằng sứ từ trong tranh đi ra . Đuôi lông mày cũng như khoé mắt của nàng đều mơ hồ toát lên vẻ phong tình, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng có thêm vài phần quyến rũ .
Nàng khịt khịt mũi, ngủ mơ màng, tỉnh tỉnh mê mê, khi nói chuyện, mùi rượu xộc vào mũi, khiến nàng hách xì “Ách...ta đói bụng, đưa ta đến đại sảnh ăn điểm tâm . Ách...”
Hoắc Thiên ngửa đầu thở dài một tiếng, ôm nữ nhân đang ngủ mơ mơ màng màng này lên .
Hắn dừng lại một chút, đưa ngón tay lên gõ nhẹ lên trên cánh cửa gỗ vài cái, tiếng nói du dương, thuần hậu vọng vào trong phòng “Mộ Phong, Thiên Mạch, đến đại sảnh ăn bữa khuya đi .” Hai tay hắn vững vàng ôm lấy Băng Băng, hắn nhìn gương mặt giống như đứa trẻ đang say ngủ trong lòng, không khỏi than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi .
Đi vào đình viện, thân ảnh ấm áp của bọn họ đã dần dần biến mất trong bóng đêm....
Thời đỉểm mà Tần Mộ Phong cùng Liễu Thiên Mạch xuất hiện ở đại sảnh, cái đầu tiên khiến họ chú ý chính là một vị nữ tử .
Nàng không mặc y phục hoa mỹ nhưng tư sắc vẫn không hề suy giảm, có một dung mạo xuất trần giống như một viên ngọc bích trong thiên nhiên . Nàng mặc một cái quần rộng thùng thình có đôi chỗ rách nát . Mái tóc rõ ràng không có chải, hiện đang rối tung rối mù . Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, hình như là say rượu chưa tỉnh, tay áo rộng thùng thình, trong tay còn cầm hai cái bánh bao, không hề chú ý đến hình tượng mà cắn như điên .
Nhìn thoáng qua, nàng gióng hệt như một tên ăn may . Quần áo thì kỳ dị quái đản, rõ ràng bất đồng với khí chất của nàng .
Là Nàng ? Nhìn thấy dung nhan của nàng, Thiên Mạch trong chớp mắt tự nhiên đứng ngẩn ra . Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến sẽ gặp nàng ở tướng quân phủ .
Kinh ngạc trôi qua, khoé miệng nàng chậm rãi nhếch lên, trong mắt hàm chứa những tia tính kế, nụ cười càng lúc càng sâu .
“Nàng là ai ?” Tần Mộ Phong kéo Thiên Mạch ngồi xuống, ánh mắt nghi hoặc không rời khỏi khuôn mặt của Băng Băng .
Hoắc Thiên liếc nhìn Băng Băng đang ngủ say trong lòng, nhịn không được cười khổ “Tiểu thiếp của ta .”
Tiểu thiếp ? Liễu Thiên Mạch vừa sửng sốt lại lắc đầu cười khổ . Nữ nhân này a, không biết lại muốn diễn trò gì, vô luận là nàng muốn đùa cái gì, chỉ có thể khẳng định một điều là Hoắc Thiên đang đứng ở nước sôi lửa bỏng . Chỉ cần là người có quan hệ với nàng thì chẳng khác gì rơi vào trong biển lửa .
“Nàng ?” Tần Mộ Phong ‘xì’ một tiếng cười đi ra, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Hoắc Thiên, trong giọng nói mang theo vài phần cảm thông “Nàng là tiểu thiếp của ngươi ? Nhìn tới nhìn lui nàng không khác gì một tên ăn mày, không hề giống tướng quân phu nhân, tuy có dung nhan thoát tục nhưng lại không có khí độ của đại gia khuê tú, lại càng không có khí chất của nữ nhân .”
Băng Băng mơ màng mở mắt nhìn Tần Mộ Phong “Bổn cô nương làm cho hắn táng gia bại sản . Lấy thân báo đáp làm tiểu thiếp cho hắn cũng là phạm pháp sao ?” Nếu không phải tự nhiên lương tâm của nàng đại phát từ bi thì cái tên Hoắc tướng quân xui xẻo này đã phá sản rồi .
Trừ bỏ cười khổ, Hoắc Thiên không thể làm ra cái biểu tình nào khác . Hắn thở dài một tiếng, đưa tay lên vén tóc ra sau tai cho nàng, động tác nhẹ nhàng, ôn nhu trìu mến, hắn không hề biết mình đối với nũ nhân này đã phát sinh tình cảm “Vị này là Bình Nam Vương, bên cạnh là Bình Nam Vương phi .”
Trong đôi mắt say sưa của Băng Băng hiện lên một tia tinh quang, quay đầu nhìn Liễu Thiên Mạch “Hắc, Bình Nam vương phi, ngươi khoẻ .” Nàng đứng lên, lảo đảo như muốn ngã, vươn tay ra nhéo nhẹ lên mặt Thiên Mạch một cái “Tiểu muội, là ngươi a, ngươi khi nào thì chuyển thành chính vậy ? Ngươi không phải là tiểu thiếp sao ? Khi nào biến thành Vương phi ?”
Hoắc Thiên nhìn cảnh tượng này nhanh chóng kéo nàng ngồi lại trên ghế, ngữ khí thoáng chốc lạnh băng “Băng Băng, không nên sờ loạn, nàng không phải tiểu muội của ngươi .”
Liễu Thiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ “Ai...” Thói quen thích uống rượu của đại tỷ lúc nào mới có thể từ bỏ .
Đôi mắt nheo lại, nhìn nam nhân bên cạnh, lại nhìn tiểu muội bên kia, lại nấc một cái, Băng Băng đẩy cánh tay đang đỡ nàng ra, lảo đảo như muốn ngã, hai tay không ngừng quờ quạng, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tần Mộ Phong, bàn tay đè lên vai của hắn, kỳ dị nói “Huynh đệ, bệnh của ngươi không nhẹ a . Cơ bản là thuộc về loại bệnh hiểm nghèo, không có thuốc nào cứu được . Gặp được ta, coi như ngươi có vận khí tốt .”
Ý cười trên mặt Thiên Mạch lập tức biến mất, trong nháy mắt sắc mặt liền biến đổi, nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng “Đại tỷ, ngươi nói cái gì ?” Tần Mộ Phong mắc bệng hiểm nghèo, có phải nàng đang nghe nhầm không ?
Băng Băng ngây ngô gật đầu, tay nắm lấy cổ tay tái nhợt của Tần Mộ Phong, ấn trụ mạch môn của hắn, thoáng chốc, ngữ điệu đã chuyển sang dạng nghiền ngẫm, nàng nghiêm mặt nói “Ta nói nam nhân ngươi bị bệnh hiểm nghèo, không có thuốc nào cứu được .”
Hoắc Thiên ở bên cạnh nhìn thái độ của nàng, lại càng thêm bất lực, cường ngạnh đem nàng kéo về phía sau, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận “Băng Băng, đừng nói lung tung .”
Băng Băng bướng bỉnh cười rất phóng túng, bả vai nhỏ bé của nàng rung rung theo tiếng cười, dùng sức dùng sức đánh vào trong ngực Hoắc Thiên “Con lợn giống này là bằng hữu của ngươi sao ? Ta nói cho ngươi biết, hắn bị bệnh, bệnh nguy kịch, không có thuốc nào chữa được .”
Bị một nữ nhân say rượu điên điên khùng khùng chửi bới, Tần Mộ Phong không hờn giận, sắc mặt chỉ hơi trầm xuống “Nói hươu nói vượn .”
Liễu Thiên Mạch không để ý tới Tần Mộ Phong, nhanh chóng túm lấy quần áo của Băng Băng, thấp giọng hỏi “Đại tỷ, hắn rốt cuộc bị làm sao ?” Nàng tin tưởng đại tỷ của mình, trên thế giới này, bất luận kẻ nào đều có thể nói bậy, nói xạo, nhưng nàng có thể khẳng định, Băng Băng tuyệt đối sẽ không .
“Theo nhiều năm kinh nghiệm hành y của ta, hắn hẳn là đã trúng cổ ( cổ : một loại trùng độc ) . Cổ và độc không giống nhau, rất ít người có thể hạ, cũng rất ít người có thể giải .” Nàng lại vừa nấc một cái, say khướt, mềm nhũn nằm ở trên bàn, nói thì thầm, thanh âm giống như tiếng muỗi kêu “Dì cả năm đó cũng từng trúng cổ, Quỷ Y tiền bối, Vô Danh tiền bối cùng dì ba đã nghiên cứu ra hàng trăm cách giải cổ . Sau đó cả ba người bọn họ đều đem sở học cả đời truyền thụ cho ta, chính là phương pháp giải cổ . Chỉ liếc nhìn nam nhân của ngươi một cái, ta đã biết hắn trúng cổ .” Nếu không phải nàng nói rất nhỏ thì không ai tin nàng đã thanh tỉnh .
“Băng Băng, ngươi lại nói bậy .” Quỷ Y cùng Vô Danh đều là tông sư một đời, y thuật cao mình, võ công trác tuyệt . Quỷ Y không có truyền nhân, Vô Danh thì có ba đệ tử, mỗi người đều là tiền bối oai phong một đời . Vô luận là như thế nào, một tiểu nha đầu chỉ biết lừa gạt như nàng làm sao có thể học được chân truyền của Quỷ Y và Vô Danh .
Liễu Thiên Mạch hit một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt nghiêm túc “Không, nàng không có nói bậy .”
“Tại sao ?” Hoắc thiên và Tần Mộ Phong đồng thời mở miệng, ánh mắt đều nhìn về phía nàng .
“Bởi vì...Nàng họ Lãnh .” Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư, tả thủ thần y Lãnh Băng Băng . Là truyền nhân duy nhất của thiên hạ đệ nhất độc y, cũng học được chân truyền của Quỷ Y và Vô Ganh . Nàng đột nhiên cười lên một tiếng . Bí mật rốt cuộc cũng không thể giấu mãi được, giấy không thể gói được lửa, cái gì nên tới cũng sẽ tới .
“Họ Lãnh thì nói lên cái gì ?” Hoăc Thiên vẫn như cũ không giải thích được, vẻ mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc .
Tần Mộ Phong lại hít một ngụm khí lạnh, thần sắc ngưng trọng, gắt gao nhìn vào Băng Băng “Lãnh...Băng Băng .” Người có thể trị bách bệnh trong truyền thuyết, có thể khởi tử hồi sanh - tả thủ thần y Lãnh Băng Băng .
Hoắc Thiên cũng hít phải một ngụm khí lạnh “Nàng là tả thủ thần y ?” Hắn đột nhiên tỉnh ngộ .
“Đúng vậy, nàng là tả thủ thần y, dì cả trong miệng nàng là Đại phu nhân của Vô Tranh sơn trang, thiên hạ đệ nhât kiếm vô ảnh la sát, dì ba là Tam phu nhân - thiên hạ đệ nhất độc y .” Năm đó Đại sư phó từng trúng cổ, vì thế Vô Tranh sơn trang không tiếc bất cứ cái gì để tìm ra phương pháp giải cổ . Lãnh Băng Băng đối với cổ phi thường hiểu rõ .
Ánh mắt của Tần Mộ Phong đột nhiên tan rã, hai tròng mắt trừng lớn nhìn người bên cạnh, mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt đã biến thành những cơn sóng dữ khiến cho người ta khiếp sợ, ánh mắt của hắn bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé của Thiên Mạch, giống như đem nàng vĩnh viễn chôn vùi ủitong đó . Trong giọng nói bao hàm sự kinh ngạc và hoài nghi “Tại sao ngươi biết .”
Thiên Mạch cúi đầu trốn tránh ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lùng của hắn .
Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm không sắc lạnh như ngày thường, lại mỏng manh u ám giống như từ một nơi xa truyền đến .
“Bởi vì...Ta họ Bạch, đứng hàng thứ bảy .” Nói xong, đôi mắt nàng ảm đạm không có chút ánh sáng, trống rỗng đến nỗi không có lấy nửa điểm hào quang .
Nàng vừa nói ra khỏi miệng, linh quang trong đầu Tần Mộ Phong chợt loé, lập tưc đoán được lai lịch của nàng, lập tức kinh hô “Vô tranh sơn trang Bạch thất cô nương .” Trong giọng nói lộ ra vẻ khó tin .
Lãnh Băng Băng vốn đang nằm chảy nước dãi trên bản, hồ ngôn loạn ngữ, nói mê linh tinh bỗng dưng đứng bật dậy, vừa cười hì hì vừa lấy mu bàn tay lau sạch nước miếng ở bên mép, sau đó lấy mu bàn tay còn tương đối sạch sẽ vỗ vỗ lên vai Tần Mộ Phong “Tiểu tử, tính ngươi có kiến thức .” Sắc đỏ trên khuôn mặt biến mất, Lãnh Băng Băng thần thanh khí sảng, hoàn toàn không có vẻ gì là say rượu .
Hoắc Thiên nghi hoặc đánh giá nàng “Ngươi không phải đang say sao ?”
“Nam nhân của tiểu muội ta bị bệnh, ta đương nhiên phải thanh tỉnh . Ta là một thầy thuốc rất có trách nhiệm, say khướt thì làm sao chẩn bệnh .” Lãnh Băng Băng tiện tay móc từ bên hông ra một cây ngọc trâm, thành thạo đem mái tóc vấn lên .
Tần Mộ Phong không để ý tới Lãnh Băng Băng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch “Thiên Mạch, nàng không có gì để nói với ta sao ?” Về thân phận của nàng, hắn cần một lời giải thích hợp lý .
Thiên Mạch trầm mặc một hồi, gỡ ‘vụ lý hoa’ từ trên tóc xuống, tay vừa động, một làn sóng màu bạc xuất hiện . Ngân quang chói mắt tụ thành một sợi dây màu bạc nhanh chóng dừng ở trên bàn ăn . Một tiếng nứt vỡ vang lên, cái bàn bị chia làm hai nửa .
Thu hồi cây roi bạc, Thiên Mạch thản nhiên nói “Vô Tranh sơn trang Bạch Phi Yên bêu xấu .”
:panda30::panda30: chap sau hình như có cả sự xuất hiện của sếp tam vs cả Y Tiểu Lục vs cả 1 đóng người nữa đến thăm quan:panda30::panda30:
ko bjy tmp sẽ có thái độ như thế nào với chuyện này đây? shock toàn tập:panda49::panda49::panda49:
hé hé... mong cho hết đi...cứ chờ wai` dài cổ lun...:panda10:
Cao trào gồy bà kon ơi....hok bik TMP sẽ xử lí thế nào đây...!!! :panda62:
haizz thật là đợi thế này không bit bjo mới đọc hết ha`!
mà phần convert 2 đó t đọc thấy khác j đâu, nhưng ma` bạn dịch có lòng thì dịch giúp cho bọ t đọc ké nhé:panda62:, thanks nhìu
cuối cùng thì cũng phải nói rõ thân thế! chẹp chẹp! TMP khờ! hohoho..:panda84: cho nhà ngươi sáng mắt ra! Thiên Mạch tỉ tỉ nhà ta tuyệt như thế mà trc' kia mi đối xử chẳng ra gì! :panda41: haizz...nhưng mà biết sự thật roài k biết ông í có giận lẫy hết chap sau k! :panda62: ca ca đừng có giận zai nha,để sức dưỡng bệnh,roài ở bên chăm sóc bù đắp cho Thiên Mạch tỉ tỉ! :panda84:
Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn cây roi bạc trong tay nàng, thì thào nói nhỏ “’vụ lý hoa’ của Thanh Lương phái .” Đây chính là ‘vụ lý hoa’ trong truyền thuyết bị Phi Yến đánh cắp .
Lãnh Băng Băng nghiêm trang gật gật đầu “Di, ngươi thật có kiến thức . Đúng vậy, đúng là ‘vụ lý hoa’ trong truyền thuyết .”
“Phi Yên...Phi Yến...Thiên Mạch...Phi Yên... Thiên Mạch...Phi Yến ....” Ánh mắt của Tần Mộ Phong nhất thời trở nên hung ác, sâu không thấy đáy “Thiên Mạch, đáng lẽ ta nên gọi ngươi là Phi Yến mới đúng . Ngươi năm lần bảy lượt trêu ta, đến cuối cùng là có mục đích gì ?”
Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, huyết sắc trên mặt từ từ biến mất “Một cuộc giao dịch .” Đúng vậy, chính là giao dịch, những dây dưa giữa bọn họ trong lúc đó đều có nguồn gốc từ một cuộc giao dịch .
“Ngươi lấy ta làm giao dịch ?” Ánh mắt của Tần Mộ Phong càng thêm hung ác, hận không thể bóp chết tươi nữ nhân đang đứng trước mắt này .
Thiên Mạch tránh né ánh mắt hung ác của hắn, cố nén cảm giác chột dạ “Ngươi đừng quên, ta là trộm, là sát thủ . Ngươi không phải đã từng mời ta ra tay hay sao ?”
Tần Mộ Phong nắm lấy cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh, đôi mắt lạnh lẽo, tàn khốc nhìn nàng trừng trừng “Nhìn ta tự mình hại mình ngươi rất đắc ý phải không ?”
“Ta không có.” Nàng giải thích .
Tần Mộ Phong cười lạnh, bàn tay đang giữ lấy cằm của nàng gia tăng lực đạo “Không có ? Ở Yên Nguyệt lâu, ngươi dùng tánh mạng của Thiên Mạch bắt ta tự đâm mình một nhát . Ngươi rõ ràng biết ta quan tâm ngươi, nhưng lại dùng cách này để đối xử với ta, ngươi khiến cho ta thất vọng .” Dưới cơn thịnh nộ, hắn căn bản không có chú ý tới mình đang nói cái gì .
Thiên Mạch giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn “Khi đó ta nghĩ ngươi không cần ta .” Nàng vĩnh viễn không thể đoán được tâm tư của nam nhân này . Cho đến bây giờ nàng cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì .
“Ngươi có .” Tần Mộ Phong giống như một con dã thú đang tức giận, không suy nghĩ mà rít lên “Ngươi biết ta quan tâm ngươi, biết ta yêu ngươi, cố ý dùng cách này để trả thù ta, trả thù ta từng thương tổn ngươi . Ta vì ngươi mà tự đâm chính mình . Vì ngươi mà ta khép nép cầu xin hoàng huynh . Vì ngươi, ta không hề phong lưu . Vì ngươi, ta xin lỗi Thải Hà . Ta vì ngươi mà phá vỡ tất cả nguyên tắc . Nhưng ngươi đã làm cái gì ? Ngươi vẫn đang trêu đùa ta, dụng tâm tính kế ta . Ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy, nhưng ngươi lại dùng hai chữ giao dịch để hình dung tình cảm trong lúc đó của chúng ta . Từ nay về sau, ta nhất định sẽ không bị ngươi đùa bỡn nữa . Đi đi, ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa .” Hắn phong lưu nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được nữ tử khiến cho hắn động tâm, nhưng lại phát hiện nàng vì lợi ích mà tiếp cận hắn, thật sự là châm chọc biết bao . Đây chính là báo ứng sao ? Là báo ứng cho việc phong lưu của hắn sao ?
“Ta không có .” Đôi mắt Thiên Mạch đỏ lên, mở miệng kêu to “Ta không có đùa bỡn ngươi, cho tơi bây giờ cũng chưa từng . Lúc gả cho ngươi, ta thực sự chán ghét ngươi, thậm chí nghĩ đến việc đùa bỡn ngươi . Nhưng là, lúc ta đánh cắp trái tim ngươi, ta cũng đã đánh mất trái tim mình . Ta yêu ngươi, cả trái tim ta đều đặt trên người ngươi . Lúc ngươi chắn ám khí cho ta, hết thảy đều đã thay đổi . Đã thay đổi, ngươi biết không ? Lúc đầu ta muốn ngươi tự đâm mình là ta có ý muốn dò xét trái tim ngươi . Mặc dù khi đó ta không thừa nhận, nhưng ta thực sự đã yêu ngươi . Ta yêu ngươi và cũng hy vọng ngươi yêu ta . Nguyên nhân chính là như thế, nên ta mới có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy . Ta muốn biết trong lòng ngươi ta có quan trọng hay không ?” Đêm đó, trong ngôi miểu đổ nát kia đã làm thay đổi hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người bọn họ . Trừ bỏ giáo dịch còn có một tia tình cảm mập mờ .
Lần thứ hai ở cùng với hắn, nàng đã yêu hắn, yêu hắn đến mức không còn thuốc chữa .
Một khi đã thật lòng yêu đối phương thì chuyện giao dịch kia đã trở thành trò cười . Nàng muốn trái tim hắn, không phải vì tiền, mà bởi vì nàng yêu hắn .
Nụ cười của Tần Mộ Phong cực kỳ châm chọc, ánh mắt như băng tuyết lạnh đến thấu xương . Hắn từ từ buông nàng ra “Tần Mộ Phong ta có tài đức gì mà có thể làm cho Phi Yến cô nương vốn vô tình yêu thương ta ?” Hắn nắm chặt hai tay, cực lực đè nén tức giận .
Thiên Mạch cắn môi, buồn bã nói “Tại sao ngươi không tin ta ? Ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi .” Cho dù lúc đầu nàng có ý định khác nhưng bây giờ nàng đã thực sự yêu hắn . Trái tim của nàng hoàn toàn đặt lên trên người hắn .
Khoé miệng Tần Mộ Phong nhếch lên, hiện ra một nụ cười mai mỉa “Phi Yến cô nương, người ngươi yêu chỉ sợ không phải một mình ta .” Ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển sang Hoắc Thiên, ý cười châm chọc trên môi càng sâu .
Hoắc Thiên có ý muốn tránh ánh mắt của hắn, lôi kéo Lãnh Băng Băng đứng sang một bên . Hắn thích Liễu Thiên Mạch, đây là sự thật, đối mặt với sự hoài nghi của Tần Mộ Phong, hắn không còn gì để nói .
Thiên Mạch nhìn theo ánh mắt của Tần Mộ Phong mà liếc qua, nhìn hắn với vẻ khó tin “Ngươi hoài nghi ta cùng Hoắc đại ca ?” Trong đầu nam nhân này chứa toàn đậu hũ hay sao ? Nàng cùng Hoắc Thiên...
“Chẳng nhẽ không đúng ?” Tần Mộ Phong cười lạnh, trong giọng nói không hề dấu diếm sự trào phúng cùng khinh miệt “Thuỷ tính dương hoa...” (ý chỉ người hay thay lòng đổi dạ )
Thuỷ tính dương hoa ? Trong lòng Thiên Mạch lập tức chấn động, cánh tay đang để ở bên người cơ hồ run lên .
Đôi mắt từ từ nheo lại, Liễu Thiên Mạch bước từng bước tới bên Tần Mộ phong “Bình Nam vương, ngươi nói cái gì ?” Trong lòng hắn, nàng là một nữ tử như vậy sao ?
Phản bội cùng lừa gạt, tất cả đã che lấp lý trí của hắn . Xưa nay hắn vốn bình tĩnh cơ trí, bây giờ thì tràn ngập hờn ghen . Tần Mộ Phong nói không suy nghĩ “Ngươi là loại đàn bà coi người đàn ông nào cũng như chồng mình, thuỷ tính dương hoa...”
‘Ba’
Âm thanh thanh thúy của một cái tát vang lên, tất cả mọi ngươi đều sửng sốt .
Liễu Thiên Mạch run rẩy, mạnh mẽ ngẩng mặt lên, nói từng câu từng chữ “Tần Mộ Phong, ta thuỷ tính dương hoa, còn ngươi phong lưu khắp chốn . Ta ít nhất cũng còn là người, còn ngươi, ngươi là cầm thú .”
Tần Mộ phong nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên dữ tợn, hung ác vô cùng “Ta là cầm thú, ngươi cũng là nữ nhân cầm thú .” Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự hung hăng, giống như muốn ăn sống nuốt tươi nàng .
Liễu Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, vô lực nhắm mắt lại “Tần Mộ Phong, ngươi lại vũ nhục ta, dẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, dẫm lên tình cảm của ta .” Nàng ngẩng đầu, đem nước mắt giữ lại trong hốc mắt .
“Tình cảm ?” Hắn cười châm chọc “Được Phi Yến cô nương yêu thương, Tần Mộ Phong đảm đương không nổi .” Giọng nói âm trầm, lạnh đến thấu tim .
Mười ngón tay ngọc nắm chặt lại . Liễu Thiên Mạch cắn môi, khó khăn thốt ra một chữ “Đi....”
“Cáo từ .” Tần Mộ phong hừ lạnh một tiếng, không chút lưu luyên xoay người rời đi . Bóng lưng tiêu sái của hắn đã biên mất ở cửa .
Thiên Mạch mở mắt, một giọt lệ từ trong hốc mắt rơi xuống . Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến nào của hắn, ngực của Thiên Mạch đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn . Một mùi máu tươi tự nhiên truyền đến, một cỗ chất lỏng ấm áp đang dâng lên . Một vị ngọt đọng ở yêt hầu, một ngụm máu đỏ tươi phun ra từ cổ họng .
Trước mắt tối sầm, Liễu Thiên Mạch từ từ ngã xuống, giống như một con diều giấy đứt dây...
Một tiểu lâu xinh xắn được xây dựng trong khu vườn thanh nhã, trăm hoa nở rộ rất đẹp, muôn hồng nghìn tía . Bên hồ những cành liễu theo gió lắc lư, tơ liễu bị gió thổi bay, nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ . Gió mắt thổi qua mặt hồ làm thành những vòng tròn gợn sóng . Nếu để ý, còn có thể nghe thấy tiếng đàn . Tiếng đàn mờ ảo, như hư như thực, cũng không biết người đang gảy đàn là ai .
“Ngươi biết ngươi là ai không ?” Liễu Thiến uống trà, thản nhiên hỏi nàng .
“Ta là Bạch Phi Yên .” Bạch Phi Yên quay đầu nhìn những gợn sóng trên mặt hồ . “Sự thật không thể thay đổi, ta là Bạch Phi Yên .”
“Nơi này đẹp không ?” Liễu Thiến mỉm cười, gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt hồ .
“Đẹp, đẹp đến nỗi ta không muốn di ra ngoài .”
“Đẹp ở đâu ?” Liễu Thiến biết cái mà Liễu Thiên Mạch cho là đẹp không phải là ở cảnh sắc .
“Không tranh đoạt với đời, vô cùng yên tĩnh . Không có ân oán giang hồ, không có triều đình tranh đấu, không có những vướng mắc tình cảm . Ở trong này, ta chính là ta . Ta đã có được cuộc sống của riêng mình .”
“Mỗi người đều muốn có cuộc sống của riêng mình, trải qua nhiều mưa gió như vậy, ngươi và ta rốt cuộc cũng phải mỗi người mỗi ngả .”
“Có ý gì ?”
“Ngươi có sự theo đuổi của riêng mình, lại có người mình yêu thương . Sự tôn tại của ta sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến ngươi mà thôi .”
“Ngươi sẽ đi ?” Liễu Thiên Mạch không còn cảm thấy bối rối, ngược lại phi thường trấn tĩnh . Nàng sớm đã ngờ tới sẽ có một ngày như vậy . Theo một ý nghĩa nào đó, nàng cùng Liễu Thiến không thể đồng thời tồn tại .
“Không biết, có lẽ ta sẽ biến mất .” Liễu Thiến mỉm cười .
“Cảm ơn ngươi đã làm bạn với ta lâu như vậy .”
“Ta chỉ là hư cấu, là nhân vật mà ngươi tự mình tưởng tượng ra . Ngươi nhìn xem, tất cả đều là hư cấu, đều là giả hết .”
“Ta biết .”
“Nơi này rất đẹp nhưng thuỷ chung vẫn là giả . Hoa không hương, nước không lạnh . Hết thảy mọi cảm giác đều là do ngươi tưởng tượng mà thôi . Nếu muốn có một cuộc sống như vậy thì hãy tự mình đi sáng tạo, những thứ tự tay mình làm ra mới là sự thật .”
Liễu Thiên Mạch mỉm cười “Những gì tốt đẹp nhất sợ rằng chỉ trong mơ mới có .”
“Những vật đẹp đẽ trong mộng đều là giả, hãy đối mặt với sự thật, những gì đang ở trước mắt mới thật sự quan trọng . Nếu ngươi thực lòng yêu Tần Mộ Phong thì phải đi tranh đoạt, không thể cứ trốn mãi ở nơi này .”
“Thật sự phải đi tranh đoạt ?” Thiên Mạch chột dạ .
“Thể diện đáng giá bao nhiêu tiền ? Kỳ thực những vấn đề xảy ra giữa các ngươi đều là chuyện nhỏ, chẳng qua các ngươi không chịu bỏ qua hai chữ thể diện mà thôi .”
“Cũng đúng, ta và hắn đều là những người kiêu ngạo, không thể nhún nhường, không chịu khuất phục .”
“Ngươi cứ tự mình ngẫm nghĩ lại xem .”
“Ta sẽ đi, sẽ đi tranh đoạt .”
“Xin lỗi, ta không thể tiếp tục làm bạn với ngươi, ta cũng có cuộc sống của riêng mình .”
“Cám ơn .” Bạch Phi Yên đứng lên, ôm chầm lấy Liễu Thiến . Lúc chạm đến thân thể Liễu Thiến, bàn tay của nàng bỗng dưng xuyên qua người nàng ta .
“Ngươi...” Bạch Phi Yên ngây dại, nhìn vào bàn tay của mình . “Tại sao lại như vậy ?”
“Ngươi hãy nhìn cho rõ, ta không phải là người . Ta chỉ là một hư ảnh vốn không hề tồn tại .”
Liêu Thiến thối lui vài bước, đưa tay lên vẫy chào nàng . “Vĩnh biệt .” Thân thể Liễu Thiến dần dần trở nên trong suốt . Trên người tự nhiên tản mát ra một vầng sáng, đem cả người nàng bao phủ ở trong đó . Vầng sáng rực rỡ dần dần lan rộng, thân thể của nàng càng thêm trong suốt, dần dần mờ ảo . Vầng sáng từ từ ảm đạm, thân thể của liễu thiến giống như những hạt cát, phiêu tán tại không trung .
Một hạt cát trong suốt rơi xuống thảm cỏ trên mặt đất, từ thảm cỏ đó xuất hiện một cây bồ công anh . gió mát thổi qua, những đoá hoa của cây bồ công anh bị gió thổi bay ...
:panda20::panda20:sắp hết rồi:panda20::panda20:
tôi nghiệp Thiên Mạch wá
TMP là đồ ngốc:panda61::panda61::panda61::panda61::panda61:
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở