In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Băng Thích Tiền Hiềm .
gón tay của ta a, ô...., ngón tay thân yêu của ta a... đau a .” Liễu Thiến nằm ở trên giường, nhìn ngón trỏ . Than vãn một cách đau khổ .
“Tiểu thư, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi .” Không phải chỉ bị xước một chút thôi sao, có cần kêu thành thế này không ? Người không biết còn tưởng nàng mắc bệnh nan y .
Liễu Thiến đập tay một cái “Tử Hồng Ngạc . Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thế . Người bị thương không phải ngươi nên ngươi mới nói dễ nghe như vậy .”
“Tiểu thư, sao ngươi lại làm thế ?”
“Nói nhảm, không để lại dấu máu trên ga trải giường, hắn sẽ cho rằng ta từng qua tay người đàn ông khác, căn bản sẽ không có khả năng yêu ta . Sau khi uống rượu say bị hắn chiếm tiện nghi, ta đương nhiên phải đòi lại một chút lợi tức .” Tửu lượng của nàng luôn luôn không sai, vậy mà cùng một người đàn ông uống rượu, sau khi tỉnh dậy cư nhiên thất thân ...
Hồng Ngạc nhỏ giọng nói thầm “Liễu Thiên Mạch cũng không có lạc hồng .”
“Có Thải Hà chắn ở giữa, hơn nữa hôn nhân này cũng không phải do hắn tự nguyện, hắn sẽ không dễ dàng yêu thương Thiên Mạch .Ta đã điều tra qua quá khứ của Tần Mộ Phong, phát hiện hắn thích nhất là loại đàn bà xinh đẹp, quyến rũ, Thiên Mạch tính tình lãnh đạm, muốn lấy được lòng hắn quả thật là gian nan . Sau khi cẩn thận lập kế hoạch, Thiên Mạch thâu chứng cứ, Liễu Thiến thâu tâm . Ngươi cũng đã biết Thiên Mạch ghét nhất là bị nam nhân ‘ăn’ nàng, vì muốn Tần Mộ Phong chán ghét nàng, quên nàng, lãnh đạm với nàng, Thiên Mạch trước hôn lễ đã cố ý phá thân . Vật mà Phi Yến và Thiên Mạch muốn trộm không giống nhau, không thể nhầm lẫn . Thiên Mạch muốn Tần Mộ Phong chán ghét nàng mà Liễu Thiến lại muốn Tần Mộ Phong thích nàng . Ngươi thật là ngốc, theo ta lâu như vậy ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu . Tần Mộ Phong thích đùa giỡn với đàn bà nhưng là hắn không ‘ăn’ đàng hoàng nữ tử, không ‘ăn’ xử nữ . Đây chính là những điều ta đã điều tra được .
Nam nhân này tám phần bị trói buộc bởi xử nữ nên ta mới cố ý cải trang thành xử nữ .”
Hồng ngạc nhỏ giọng nói thầm “Có lạc hồng hay không thì có liên quan gì ? Dù sao nam nhân đầu tiên của ngươi cũng là hắn .”
Liễu Thiến trừng mắt nhìn nàng “Ngu ngốc, ta biết nam nhân đầu tiên của ta là hắn, còn hắn có biết không ?”
“Ách.”
“Ách cái gì mà ách, ta nghĩ sẽ biến mất một tháng . Hắn nếu có đến tìm thì nói ta đã mất tích . Nam nhân này tại nữ tử chiếm hết tiện nghi, phải cho ngươi nếm mùi bị bỏ rơi vài lần .
“Thật sự biến mất ?”
“Đương nhiên, như vậy mới khiến cho hắn nhớ kỹ ta . Ta là xử nữ đầu tiên bị hắn ‘ăn’ qua, là người đàn bà đầu tiên bỏ rơi hắn, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ ta .” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Thiến hiện ra nụ cười cao thâm khó lường “Ta rất rõ ràng, trong tất cả những người đàn bà của hắn ta là người đặc biệt nhất . Một ngày nào đó ta sẽ làm cho hắn yêu ta . Nam nhân đều là như vậy, thứ không có được mới là thứ tốt nhất . Trò chơi này vừa mới bắt đầu, kịch hay còn ở phía trước .”
Nói một thôi một hồi, Liễu Thiến đột nhiên phục hồi tinh thần lại “Ta giải thích nhiều với ngươi như vậy làm gì nhỉ ? Thật là kỳ quái .” Thông minh như Liễu Thiến cũng có lúc mơ hồ . Đều do mấy vị sư phó của nàng, mỗi người đều được thiên hạ xưng tựng là đệ nhất kỳ nhân, nhưng sự thật bọn họ lại rất ngốc . Chỉ có tam sư phó là hơi bình thường . Cùng các nàng ở chung lâu như vậy đã lây nhiễm những thói quen của các nàng .
“Đừng nhiều lời, ta đi . Thật sự là mệnh khổ, chạy nhiều như vậy, ta sớm muộn cũng bị kiệt sức mà chết ...ai, tiền thật là khó kiếm, cuộc sống thật bất hạnh... ”
Hồng Ngạc nhịn không được lải nhải “Tiểu thư, ngươi thực sự dài dòng .” Tiểu thư không thể ngậm miệng lại, mỗi lần mở miệng đều khiến cho người ta phiền muốn chết .
“Tốt lắm, tốt lắm, không nhiều lời với ngươi . Lệnh bài của tiểu sư tỷ đã đánh mất, ta phải nghĩ biện pháp lấy lại . Không biết Tần Mộ Phong đem lệnh bài cất ở đâu, nếu không lấy lại được, tiểu sư tỷ sẽ bóp chết ta, sau đó đem ta xắt nhỏ làm thành nhân bánh bao, đó là cuộc sống của ta a . Đi . Trông coi Túy Yên lâu nha .”
Hồng Ngạc ngẩng đầu muốn nói cái gì nhưng đã không nhìn thấy cái bóng của Liễu Thiến, chỉ thấy cửa sổ mở rộng ra, lắc lư không ngừng . Không hổ là phi tặc, công phu leo cửa sổ quả là nhất lưu .
************
Bắt đầu từ khi Tần Mộ Phong quan hệ với đàn bà, chưa bao giờ gặp khó khăn . Diện mạo của hắn, quyền lực của hắn khiến cho tất cả đều hướng hắn xu nịnh . Mỗi người đàn bà bên người hắn đều nghĩ biện pháp lấy lòng hắn, hy vọng kiếm lợi từ hắn .
Bị hắn chiếm đi trong sạch, Liễu Thiến tại sao không hề khóc lóc, không dùng cái chết uy hiếp bắt hắn phải chịu trách nhiệm ?
Chỉ cần có thể đi vào Vương phủ, cho dù làm một tiểu thiếp nho nhỏ, cũng hưởng không hết vinh hoa phú quý . Vậy mà người đàn bà kia cư nhiên...chạy trốn . Sau khi cùng hắn phát sinh quan hệ xác thịt, Liễu Thiến cư nhiên đang đêm chạy trốn .
Hắn có đáng sợ như thế không ?
Chẳng lẽ ông trời thấy hắn quá phong lưu, cố ý muốn trừng phạt hắn sao ? (quá chuẩn)
Tại sao gần đây đàn bà liên tục cự tuyệt hắn ?
Liễu Thiên Mạch vĩnh viễn lạnh lùng với hắn, cho dù đang ở trên giường cũng không thấy nàng biểu hiện chút nhiệt tình nào . Thậm chí sau khi xong việc, một chưởng đem hắn đánh xuông giường . Hắn ngủ với vô số phụ nữ, lần đầu tiên bị đẩy xuống giường .
(đáng đời, đồ lăng nhăng còn dám khoe ra => mặt dầy .)
Mà Liễu Thiến không ngừng cùng hắn đối nghịch, khiêu chiến quyền uy của hắn, không hề đem hắn để vào mắt . Sau khi bọn họ có quan hệ xác thịt, nàng cư nhiên đang đêm chạy trốn .
Hắn không biết trúng phải tà gì, từ lúc trở về từ Tuý Yên lâu, hắn vẫn luôn nghĩ đến Liễu Thiến . Nghĩ dung nhan quyến rũ của nàng, nghĩ đến đôi mắt loé ra ánh nhìn xảo quyệt . Sáng sớm ngày thứ hai, hắn giống như phát điên, đến Tuý Yên lâu tìm nàng . Hoa nương nói cho hắn, Liễu Thiến đang đêm rời đi .
Hắn tưởng phát điên, Bình Nam Vương Tần Mộ Phong cư nhiên lại bị một phong trần nữ tử bỏ rơi, chẳng nhẽ trời sập.
“Đáng chết .” Nắm tay Tần Mộ Phong nện ở thư án, tâm lý buồn bực không nói ra được .
Phi Dương canh giữ bên ngoài thư phòng nghe thấy bên trong có động tĩnh, nhanh chóng lao tới .
Tần Mộ Phong một tay cầm binh thư, một tay nắm chặt lại để ở trên thư án, con mắt không biết đang nhìn về nơi nào, tựa hồ đang ngẩn người .
Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Phi Dương biết Tần Mộ Phong vừa mới trút giận lên thư án . Hắn còn tưởng rằng có thích khách, hoá ra là chủ tử nổi điên . Hắn liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong, quay đầu đi ra ngoài .
“Phi Dương .” Tần Mộ Phong ngẩng đầu lên, gọi Phi Dương lại .
“Vương gia, có gì phân phó .” Phi Dương xoay người lại, mặt vẫn như cũ không thay đổi . Từ lúc Tần Mộ Phong không phân rõ trắng đen mà đánh hắn, quan hệ của bọn họ vẫn rất cương .
Tần Mộ Phong dừng một chút “Giúp ta đi điều tra một người .”
“Người nào ?” Người nào đáng để Vương gia phải điều tra ? Địch quốc gian tế ?
“Liễu Thiến, hoa khôi Tuý Yên lâu.”
Phi Dương thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ .
“Vâng” Phi Dương ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại vô cùng khinh bỉ Tần Mộ Phong . Chính sự không làm, chỉ nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt . Phi Dương hắn là Hoàng Thượng ngự phong ngũ phẩm hộ vệ, chức trách là bảo vệ Bình Nam Vương, không phải đi điều tra nơi ở của một nữ tử thanh lâu .
Huynh đệ nhiều năm, Tần Mộ Phong lập tức nhìn ra sự bất mãn trên gương mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào của Phi Dương . Hắn thấp giọng nói “Ta uống rượu say, huỷ đi sự trong sạch của nàng .”
Tần Mộ Phong không ‘ăn’ xử nữ, nguyên tắc này hắn đã biết, nghe hắn nói như vậy, tâm lý của Phi Dương thoải mái hơn nhiều “Thuộc hạ lập tức đi làm .”
“Phi Dương” Tần Mộ Phong bỏ lại binh thư trong tay, đứng lên “Ta biết ngươi còn đang tức giận chuyện lần trước, nhưng đã lâu như vậy, ngươi cũng đừng giận nữa .” Tần Mộ Phong tự biết mình không đúng, nhưng hết lần này đến lần khác không chịu xin lỗi .
“Thuộc hạ không dám giận Vương gia .” Ngữ khí của hắn rất lãnh đạm nhưng Tần Mộ Phong nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn .
Tần Mộ Phong muốn phát điên, tại sao mọi người đều không cho hắn sắc mặt tốt ?
Hắn cắn răng, xanh mặt “Ta cho phép ngươi đi nhìn Liễu Thiên Mạch, chỉ được nhìn . Nhớ kỹ, nàng là đàn bà của ta .” Cái này coi như là cách xin lỗi đi . Hắn biết Phi Dương vẫn rất muốn thấy Liễu Thiên Mạch, cho hắn đi nhìn nàng, hắn hẳn là không tức giận nữa .
Phi Dương hết giận nhưng trong lòng Tần Mộ Phong tự nhiên lại xuất hiện một cổ tức giận . Liễu Thiên Mạch, đàn bà kia thật đáng chết . Thân là đàn bà của hắn nhưng lại cùng hộ vệ của hắn làm loạn, câu dẫn bạn tốt của hắn, hoàn toàn không đem trượng phu như hắn để vào mắt .
Phi Dương liếc nhìn Tần Mộ Phong “Vương gia, ta đối với Liễu cô nương không có tư tâm .” Hắn tưởng mọi nam nhân đều giống như hắn, đối với nữ tử xinh đẹp có ý xấu .
Tần Mộ Phong nắm chặt nắm tay, cố nén lửa giận, nói từng câu từng chữ “Nhanh đi, ngươi chỉ có thời gian một nén hương.”
“Một canh giờ có thể không ?” Nếu nhìn cẩn thận có thể phát hiện trong mắt hắn ẩn chứa ý cười .
Tần Mộ Phong lửa giận càng bốc cao, giống như sư tử giận dữ gầm lên “Thời gian một nén hương, ngươi phải biết rõ, nàng là đàn bà của ta .” Đáng chết, hắn rốt cuộc giận cái gì ?
“Tạ Vương gia .” Phi Dương đi ra ngòai cửa, trong lời nói mang theo ý cười “Vương gia, ngươi rất kích động, ta có thể nói ngươi đang ghen không nhỉ ?” Lúc nhắc đến Liễu Thiên Mạch, trong mắt Tần Mộ Phong toát ra sự chiếm hữu mãnh liệt . Nếu nói hắn đối với Liễu Thiên Mạch không có cảm giác, có quỷ mới tin .
Ghen ? Hắn vì Liễu Thiên Mạch mà ghen ? Gặp quỷ, tiện nhân kia đáng giá để hắn ghen sao ?
Hắn quan tâm đến nàng hoàn toàn là vì hắn hận nàng . Đúng, là hận, không phải yêu . Hắn sẽ không yêu Liễu Thiên Mạch, sẽ không vì nàng mà ghen .
Hắn sẽ xem Liễu Thiên Mạch như tù nhân .
Liễu Thiến, Liễu Thiên Mạch . Hai người đàn bà này khiến cho hắn tức chết .
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở