Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Phiêu Hốt Không Ngừng
oắc Thiên cùng Hương nhi đứng canh ở cửa Đạm Tình cư, lo lắng nhìn vào bên trong, sợ Tần Mộ Phong tức giận sẽ đem Thiên Mạch đánh chết . Đừng hoài nghi, với tính tình của hắn, cái gì cũng có thể .
Nhất là Hoắc Thiên, hắn lo đến độ cứ đi tới đi lui . Hắn cũng không lý giải được tâm trạng lo lắng của mình .
Như vậy sợ rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, Hoắc đại tướng quân bên người hồng nhan vô số nhưng lại vì một nữ tử mà lo lắng đến hai lần . Trong đó có một lần còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng của nàng .
Địa lao hồi đó hắn còn không chú ý đến nàng, thẳng đến hôm nay hắn mới nhận thức được nàng . Không, hắn chỉ nhìn thấy được vẻ bề ngoài của nàng . Rốt cuộc nàng là dạng nữ tử nào ? Hắn không biết, một chút cũng không biết .
Hoắc đại tướng quân tự xưng cơ trí, không người nào hắn không nhìn thấu, nhưng hắn lại nhìn không ra Liễu Thiên Mạch
Tâm tư của nàng quá khó hiểu . Tựa hồ sau lưng nàng còn có rất nhiều chuyện xưa . Nàng thâm trầm đến nỗi khiến cho người ta không hiểu rõ, mờ ảo đến mức tựa hồ không tồn tại .
Tâm tình của nàng, tính cách của nàng, khí chất của nàng, đương thời ít có . Một nữ tử như nàng tụa hồ không nhìn thấy khói lửa nhân gian, tựa hồ không thuộc về phàm trần thế tục .
Nàng có một đôi mắt trong suốt, trong con ngươi không có một tí tạp chất . Nhìn từ xa, nàng thuần khiết giống hệt như một trang giấy trắng .
Song, trong sự lãnh đạm ưu nhã của nàng lại hiển lộ ra sự thành thục .
Nàng phảng phất không màng thế sự, lại phảng phất từng trải qua tang thương . Thái độ lạnh nhạt của nàng tựa hồ đã nhìn thấy hết thảy mệt mỏi của trần thế .
Nàng biểu hiện ra sự thành thục hoàn toàn không phù hợp với tuổi của nàng .
Nàng của hôm nay cao phú, sang trọng cùng nàng ở địa lao ngày đó yếu đuối đáng thương thật sự không bất đồng .
Sau lưng nàng chắc chắc có bí mật .
Ánh mắt nàng nói cho hắn biết, nàng có bí mật . Tiếng tiêu của nàng nói cho hắn biết nàng có một quá khứ .
Nàng có sự mê hoặc, có lực hấp dẫn trí mạng, làm cho người ta không tự chủ được ý muốn tìm hiểu .
Hoắc Thiên cười khổ, hắn bất quá thấy nàng một lần, đã bị tình cảm, khí chất, sự can đảm của nàng hấp dẫn . Tại sao Tần Mộ Phong lại chán ghét nàng như thế ?
Một nữ tử như Liễu Thiên Mạch sợ rằng rất ít nam tử có thể kháng cự, Tần Mộ Phong đúng là có phúc mà không biết hưởng .
Hắn đã hai mươi sáu, so với Tần Mộ Phong nhỏ hơn một tuổi, tại sao lúc đó đối tượng hoàng thượng tứ hôn lại không phải là hắn ?
Hắn thưởng thức nàng, nữ tử giống như mây đó . Nàng không thuộc về hắn, nàng là thiếp của Bình Nam Vương, đây là sự thật không cách nào thay đổi .
Tần Mộ Phong đi ra khỏi Đạm Tình cư, nhìn thấy thân ảnh lo lắng của Hoắc Thiên . Liễu Thiên Mạch rốt cuộc có cái gì tốt ? Tại sao người nào cũng lo lắng cho nàng ? Nàng rốt cuộc có ma lực gì ? Đàn bà kia ...trước tiên câu dẫn Phi Dương, bây giờ lại cùng Hoắc Thiên măt liếc mày đưa, nàng không thể an phận sao ?
“Hoắc Thiên, ngươi làm gì ?” Tần Mộ Phong sắc mặt âm trầm, tâm tình bất mãn đều hiện rõ trên gương mặt .
Hương nhi vừa thấy hắn đi ra cũng không kịp thỉnh an đã chạy vụt vào trong nhìn Thiên Mạch .
Hoắc Thiên thấy Tần Mộ Phong, lập tức chạy đến bên người hắn, hai tay giữ lấy vai hắn “Ngươi đối xử với nàng thế nào ?”
“Ta có thế nào?” Tần Mộ Phong gạt hai tay Hoắc Thiên ra, vẻ mặt càng thêm âm trầm .
Hoắc Thiên một lần nữa giữ lấy vai hắn, bởi vì xúc động hai tay hắn run lên “Ngươi có hay không ... đánh nàng ?” Người này tuyệt đối không phải quân tử, ngay cả việc đánh phụ nữ hắn cũng làm, nhất là đối tượng lại chính là Thiên Mạch .
Tần Mộ Phong phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hoắc Thiên, giống như con sư tử đang tức giận “Nàng chỉ làm nghĩa vụ một thê tử nên làm . Đây là việc của vợ chồng chúng ta, không đến phiên ngươi can thiệp .”
“Ta đi xem nàng .” Hoắc Thiên buông Tần Mộ Phong ra, xoay người đi vào trong viện .
Tần Mộ Phong một tay nắm lấy quần áo của hắn “Ngươi quay lại cho ta, nàng là tiểu thiếp của ta, ngươi không thể thấy .”
Hoắc Thiên lạnh lùng nói “Tiểu thiếp của ngươi rất nhiều, không chỉ có một người .”
“Đáng chết, ngươi tại sao phải đối nghịch với ta .” Tần Mộ Phong tức giận, nếu trước mắt có cái gì để đập, hắn nhất định một chưởng đập nát .
“Không phải, mà là ta đồng tình với nàng, thưởng thức nàng .” Hoắc Thiên lạnh lùng nhìn hắn .
“Nàng tốt chỗ nào ?”
“Ta bình sanh nhìn qua vô số nữ tử, tài hoa của nàng, khí chất của nàng không có người nào có thể sánh ngang . Nếu ngươi tỉ mỉ quan sát sẽ thấy được chỗ tốt của nàng . Trên người nàng có một loại khí chất đặc thù .” Mà loại khí chất này đủ khiến cho tất cả nam nhân mê mẩn, trừ bỏ cái tên không phải người này .
Liễu Thiên Mạch là thiếp của hắn, không đến phiên tên kia bình luận .
Đàn bà kia khí chất, tài hoa quả thực đều xuất chúng, cũng như bản lãnh câu dẫn nam nhân không có người nào có thể sánh kịp .
Tần Mộ Phong trừng lớn con mắt, con ngươi tràn ngập tức giận .
Hoắc Thiên hướng trong viện nhìn thoáng qua, thản nhiên nói “Ta đã nói hết .” Hoắc Thiên đi qua người Tần Mộ Phong, mới đi vài bước, Hoắc Thiên dừng lại “Ngươi lấy được một kỳ nữ như vậy, hy vọng ngươi có thể quý trọng .” Hắn có một dự cảm, nếu Tần Mộ Phong tiếp tục lăng nhục, ngược đãi Thiên Mạch, sớm hay muộn hắn cũng bức nàng rời đi . Một nữ tử như nàng không phải là người có thể bị một tờ thánh chỉ vây khốn .
Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng của Hoắc Thiên, tức giận dâng lên, bộc phát qua tiếng gào thét “Hoắc Thiên, ngươi biến đi cho ta, ta không muốn gặp ngươi . Vương phủ không chào đón ngươi, sau này ngươi đừng có đến đây .” Hắn đem tức giận phát tiết lên một cây liễu ở bên cạnh, cây liễu bị hắn một chưởng làm cho chấn động, lá cây rụng xuống rơi trên mặt đất .
Bộc phát trôi qua, Tần Mộ Phong nhìn lá liễu không ngừng bay xuống, có chút mê man .
Hắn vươn tay, đón lấy một chiếc lá rụng, đầu ngón tay vuốt lên lá liễu, hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn vào trong viện, ánh mắt trở nên âm trầm .
Tiếng tiêu của nàng, hắn nghe thấy được, thơ từ của nàng hắn cũng nghe thấy . Sự ưu nhã của nàng trong đêm tân hôn hắn đã từng thấy qua . Không thể phủ nhận ma lực của nàng .
Vợ chồng đã hai tháng, hắn vẫn không có thực sự nhận thức nàng . Thiên Mạch ngày hôm nay mới thật sự là nàng sao .
Nàng thay đổi vì sự lăng nhục, ngược đãi của hắn, hay do bản tính nàng vốn như vậy ?
Hắn đối với nàng rất có hứng thú, nhưng đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt .
Hắn tình nguyện thấy nàng vẫn như cũ là một nữ tử yếu nhược vô năng, cũng không muốn thấy nàng lãnh đạm, phiêu dật, tao nhã, thông tuệ . Một nữ tử như vậy thực sự có lực hấp dẫn rất lớn, thực sự nguy hiểm .
Hai tay hắn chắp đằng sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong giọng nói thể hiện sự ngao ngán vô hạn “Liễu Thiên Mạch, ngươi thật sự rất hấp dẫn . Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi rất đặc biệt . Nếu không có vô số ân oán chen vào giữa chúng ta, có lẽ ta sẽ đối với ngươi tốt một chút, có lẽ ... ta sẽ để ngươi làm người đàn bà chính thức của ta . Ta từng có vô số đàn bà nhưng không một ai có thể giống như ngươi .” Nếu bọn họ không có ân oán, hắn có thể để Thiên Mạch làm thị thiếp của hắn, trở thành người đàn bà chính thức của hắn, chứ không như bây giờ hữu danh vô thực, không có đến nửa điểm tình nghĩa . Có lẽ đến một ngày hắn sẽ chán ghét nàng, ít nhất trước khi hắn chán ghét nàng, hănh sẽ để nàng hiểu được thế nào là tiểu thiếp của Bình Nam Vương .
Xa xa, một nữ tử si ngốc nhìn Tần Mộ Phong, khoé miệng hiện ra một nụ cười lạnh, trong mắt loé lên quang mang cừu hận .
“Liễu Thiên Mạch, Tần Mộ Phong là của ta, ngươi đừng mơ tưởng sẽ cướp đi .”
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở