One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Mâu Thuẫn Bộc Phát .
hông cần nhìn cũng biết người nói là ai, giọng nói khắc nghiệt như vậy ngoại trừ Tần Mộ Phong ra thì không có người khác .
Thiên Mạch không giống như mọi lần khóc đến phát run, nàng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói “Thiếp thân tham kiến Vương gia .” Nàng cũng không tự xưng là tiện thiếp .
“Nô tỳ tham kiến Vương gia .” Hương nhi trốn ở đằng sau Thiên Mạch không dám đi ra . Thiên Mạch đem ngọc tiêu đưa cho nàng, vỗ vỗ vai nàng trấn an .
Tần Mộ Phong không thích Thiên Mạch, Hoắc Thiên sợ Thiên Mạch lại phải chịu phạt, lập tức giải thích “Mộ Phong, ta thích âm luật ngươi cũng biết, ta chỉ là bị tiếng tiêu của phu nhân thu hút mà tìm đến, không có ý tứ gì khác .”
“Có đúng không ?” Tần Mộ Phong cười lạnh “Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của Liễu Thiên Mạch thật sự là cao minh . Một tháng ngắn ngủi nàng câu dẫn thị vệ thân tín của bổn vương, khiến cho huynh đệ xuất sanh nhập tử của bổn vương giúp nàng nói chuyện .”
“Mộ Phong, ngươi đừng hiểu lầm .” Gặp phải người không nói đạo lý như vậy, Hoắc Thiên cảm thấy thật đau đầu .
Ánh mắt sắc bén của Tần Mộ Phong đảo qua Thiên Mạch, lại chuyển sang nhìn hoắc Thiên “Bổn vương hiểu lầm cái gì ? Bạn tốt của bổn vương cùng với tỳ thiếp của bổn vương ở cùng một chỗ, mượn tiếng tiêu truyền tình, chẳng nhẽ bổn vương nhìn nhầm ?”
Tần Mộ Phong vô lý như vậy, Hoắc Thiên có vài phần tức giận “Tần Mộ Phong, là tự ngươi mời ta tới . Đi ngang qua Đạm Tình cư, ta nghe thấy tiếng tiêu của Thiên Mạch phu nhân, ta tìm theo tiếng tiêu mà đến thôi .” Nói hắn cùng Liễu Thiên Mạch có tư tình ? Quả thực chính là lời nói vô căn cứ . Từ khi Thải Hà qua đời, tính tình của hắn ngày càng cổ quái .
“Nói như vậy là do Liễu Thiên Mạch cố tình dụ dỗ ngươi ?” Tần Mộ Phong chuyển qua nhìn Liễu Thiên Mạch, trong con mắt bắn ra quang mang đáng sợ .
Hoắc Thiên nhíu mày, giải thích “Không phải, chẳng nhẽ nàng ngay cả tư cách thổi tiêu cũng không có sao ?” Hắn thật sự muốn xông lên đánh tên hỗn đản này .
“Vương gia nói thế nào tài là như thế đi .” Thiên Mạch vẫn thản nhiên như cũ, nhìn không ra tâm tình của nàng . Không có bất mãn, cũng không có gì không cam lòng, lại càng không định vì mình mà giải thích .
“Ngươi thừa nhận ?” Tần Mộ Phong nheo mắt lại, từng bước đi tới gần nàng .
“Vương gia có từng cho ta cơ hội giải thích sao ?” Thiên Mạch hỏi lại, con mắt nhìn ra hướng cửa sổ .
“Rõ ràng là ngươi làm sai .”
“Xin hỏi Vương gia, hoàng thượng tứ hôn có phải do ta thỉnh cầu ? Thải Hà cô nương có hay không là do ta giết ? Thải Y cô nương bị cái chén ném tới làm cho bất tỉnh có phải là do ta làm ?” Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên, trên gương mặt lãnh đạm lộ ra một nụ cười châm chọc . “Vương gia chưa từng cho ta cơ hội giải thích, vậy ta cần gì giải thích .” Ý cười châm chọc trong mắt Thiên Mạch biến mất, nàng lại như cũ lãnh đạm giống một bức tượng gỗ không có linh hồn .
Tần Mộ Phong nheo lại con ngươi, nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào hắn . “Mấy ngày không thấy, lá gan càng lúc càng lớn .” Trong trí nhớ của hắn Liễu Thiên Mạch duy nhất chỉ có thể khóc lóc, ở trước mặt hắn ngay cả một câu cũng nói không được . Liễu Thiên Mạch hôm nay ăn nói lợi hại, ánh mắt sắc bén giống như một mũi tên nhọn . Trên người tồn tại một loại khí chất lạnh nhạt, tỉnh táo, mờ ảo giống như cơn gió, thâm trầm đến đáng sợ . Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã cảm giác được người đàn bà này không hề đơn giản . Có lẽ hắn đã đoán đúng .
“Vương gia, ngươi có biết sau khi vào địa lao ta có cuộc sống như thế nào không ?” Thiên Mạch mỉm cười nhìn Tần Mộ Phong, ngay cả trong con mắt cũng hàm chứa ý cười, không ai biết được rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì .
Thiên Mạch đẩy cánh tay Tần Mộ Phong đang nắm lấy cằm của nàng, nhìn lá rụng bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói “Ngươi biết rõ ta bị người khác hãm hại nhưng lại đem ta ném vào địa lao . Sự nhục nhã của Thải Y, sự ngược đãi của ngươi đã khiến cho trái tim ta bị tổn thương sâu sắc . Ngươi làm ta bị thướng cái trán, phạt ta năm mươi trượng, sau đó ngươi lại để mặc ta tự sanh tự diệt . Mệnh ta như sợi tơ, suýt chút nữa tiến nhập quỷ môn quan, ngay cả ta cũng không biết ta như thế nào có thể sống lại . Vương gi a, ngươi có biết nửa tháng qua ta sống như thế nào không ? Là nhân gian địa ngục . Ta nhớ kỹ cuộc sống khi bị giam tại địa lao âm u, không ăn không uống, còn phải chịu sự nhục nhã của Thải Y, chịu sự đánh chửi của ngươi, ta bất quá chỉ nhận của Phi Dương đại ca một cái áo choàng nhưng lại phải lãnh 50 trượng . Toàn thân thương tích nhưng ngươi lại hạ lệnh không cho phép ta tìm đại phu .” Thiên Mạch quay đầu nhìn Tần Mộ Phong, ánh mắt phảng phất như muốn hỏi “Ngươi muốn ta chết, đúng không ?” Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt “Xin lỗi Vương gia, ta không những không chết mà còn sống rất tốt . Ta phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta vĩnh viễn không có dũng khí và can đảm cùng ngươi đối chọi, là ngươi nói cho ta biết, chỉ biết nhẫn nhịn sẽ khiến cho bản thân mình chịu khổ, không chừng còn mất cả mạng sống, ta đã suýt chết một lần, giờ trên đời này không còn gì có thể khiến cho ta sợ hãi, kể cả tử vong .”
Tần Mộ Phong nheo mắt, nghiến răng “Tốt lắm, Liễu Thiên Mạch, ngươi dám phảng kháng ta .” Nhân gian địa ngục ? Vương phủ đối với cô ta là nhân gian địa ngục ? Vậy hắn - chủ nhân Vương phủ sẽ là cái gì ?
“Cám ơn Vương gia, ta tốt lắm .” Thiên Mạch hướng hắn nở nụ cười mờ nhạt .
Hoắc Thiên đứng nhìn đôi vợ chồng kia đang chuẩn bị rút kiếm đánh nhau, trong lòng tự nhủ, vô luận như thế nào người bị hại chính là Thiên Mạch .
Sự tức giận kìm nén bấy lâu trong nháy mắt bộc phát, Tần Mộ Phong nắm lấy cổ của Thiên Mạch, hận hận nói “Ngươi chết đi cho ta .” Hắn tức giận giống như sói hoang, mắt lộ ra hung quang, tay không ngừng gia tăng lực đạo .
Đợi Hoắc Thiên kịp phản ứng, Thiên Mạch đã bị hắn bóp cổ đến nỗi sắc mặt tím ngắt . Nàng nhắm mắt lại, không có phản kháng . Có Hoắc Thiên ở đây, hắn nhất định không để cho nàng chết .
“Ngươi làm gì ?” Hoắc Thiên thấy hắn bóp cổ Thiên Mạch, thiếu chút nữa bị hù chết .
“Tiểu thư .”
Hoắc Thiên quýnh lên, một chưởng bổ về phía bàn tay của Tần Mộ Phong . Hương nhi chạy vội tới, không nghĩ đến cũng há miệng cắn vào cánh tay hắn .
“Các ngưi làm gì ?” Bị bổ một chưởng, sức mạnh đang bóp cổ Thiên Mạch của Tần Mộ Phong giảm đi không ít . Hơn nữa Hương nhi cắn vào tay hắn, hắn cơ hồ lấy không ra sức mạnh . Nhưng dường như hắn quyết tâm bóp chết Thiên Mạch, bàn tay vẫn như cũ để trên cái cổ thanh mảnh của nàng không buông .
“Tần Mộ Phong, ngươi không ngừng tay thì tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta kể như xong rồi .” Hoắc Thiên nắm lấy tay hắn, lại bổ thêm một chưởng .
Thiên Mạch nhắm mắt lại, một giọt lệ chảy xuống “Để cho hắn bóp chết ta đi, ta không muốn sống thêm nữa . Vương phủ qủa thực là địa ngục nhân gian, ta không muốn cùng ác ma sống chung một chỗ .”
“Tần Mộ Phong, ngươi còn không buông tay ta sẽ không khách khí .” Trong giọng nói của Hoắc Thiên mang theo sự trách cứ .
Hoắc Thiên đã giơ tay lên, chuẩn bị một chưởng đánh hắn bất tỉnh .
Tần Mộ Phong hai mắt màu đỏ, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hoắc Thiên . Mắt hắn chậm rãi chuyển qua nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Thiên Mạch, bỗng dưng đẩy nàng ra, thống hận hét lên “Lưu ngươi một cái tiện mệnh .” Lúc hắn đẩy Thiên Mạch ra, tất cả sức lực đồn cả vào trong một cái tát, đánh vào trên mặt Thiên Mạch .
Hương nhi kịp thời đỡ lấy, Thiên Mạch mới tránh khỏi bị ngã sấp xuống .
Lửa giận của Tần Mộ Phong không có chỗ phát tiết, hung hăng nói “Liễu Thiên Mạch, ngươi còn dám dụ dỗ nam nhân, ta giết ngươi .” Người đàn bà này ... không hề ý thức được mình là tiểu thiếp của hắn .
Thiên Mạch lãnh đạm, không mở mắt, coi như không nghe thấy hắn nói .
“Liễu Thiên Mạch, ngươi câm rồi hả .” Tần Mộ Phong càng thêm phẫn nộ .
Thiên Mạch vỗ vỗ khuôn mặt, thản nhiên nói “Vương gia, ngươi chắc không phải dục hoả quá thịnh a ? Đi tìm mấy vị tiểu thiếp của ngươi đi, đừng ở nơi này của ta nổi điên . Người không biết còn tưởng ngươi là con lợn đang phát tình, Phi Yến nữ hiệp nói không sai, ngươi chính là đồ lợn .” Nàng lạnh lùng liếc hắn, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt .
“Cái gì ?” Tần Mộ Phong giận dữ, tiếng rống giận của hắn cơ hồ truyền khắp cả Vương phủ .
“Không phải sao ?” Thiên Mạch mở miệng nói, không có chút cảm xúc .
“Phu nhân, ngươi nói ít vài câu .”
“Tiểu thư, mau cùng Vương gia nhận lỗi .” Hương nhi đã sợ đến nỗi hai chân phát run .
“Các ngươi đi ra ngoài cho ta ...” Tần Mộ Phong khắp người tức giận không chỗ phát tiết, quay đầu trừng mắt, hung ác nhìn Hoắc Thiên và Hương nhi .
“Mộ Phong, ngươi muốn làm gì ?” Hắn sẽ không muốn giết Liễu Thiên Mạch chứ ?
Tần Mộ Phong nheo mắt, lạnh nhạt nói “Ta là nam nhân của nàng, nàng cư nhiên dám nói ta là đồ lợn .” Hắn từng có vô số đàn bà nhưng không một ai dám tại trước mặt hắn sỉ nhục hắn .
“Vậy thì sao ?” Thiên Mạch lạnh như băng hỏi lại hắn .
Tần Mộ Phong từng bước đi tới gần nàng, đột nhiên xé áo ngoài của nàng, hắn nheo mắt, trên người tràn ngập khí tức nguy hiểm “Ta cho ngươi nếm thử tư vị của ta .” Tần Mộ Phong quay đầu lại,cười lạnh hỏi “Hoắc tướng quân muốn nhìn sao ?”
Hoắc Thiên há mồm, muốn nói gì đó nhưng thuỷ chung cũng không có nói ra .
Hoắc Thiên cùng Hương nhi đi ra ngoài cửa, trong phòng tràn ngập mùi vị chết chóc .
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở