Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Không Cốc U Lan .
ên Chi thân hình diễm lệ vô song, trang phục tỉ mỉ, càng thêm phong hoa tuyệt đại .
Hai nha hoàn đỡ nàng chậm rãi đi đến bên giường Thiên Mạch .
Thân thể giờ đang đau đớn khiến cho Thiên Mạch vô lực ứng phó nàng, Thiên Mạch nhắm mắt lại không nói gì .
“Phu nhân, ngươi có khoẻ không ?” Trong giọng nói của Yên Chi hàm chứ sự lo lắng .
Thiên Mạch hơi thở yếu ớt, thản nhiên nói “Ta không có việc gì .” Nàng có thể không hiểu sự tranh giành giữa những người đàn bà, nhưng nàng không phải là loại ngu ngốc . Yên Chi một thân sang trọng, rõ ràng quần áo đã được chuẩn bị tỉ mỉ, nàng hôm nay đại giá quang lâm tám phần chính là muốn thị uy.
“Nếu không ta sẽ gọi đại phu đến xem bệnh cho ngươi .” Yên Chi cầm lấy cái khăn mặt trong chậu nước, giúp Thiên Mạch lau đi mồ hôi trên người nàng .
“Giờ là lúc nào rồi, ngươi đừng khách khí với ta . Chúng ta chình là người một nhà, ngươi khách khí cái gì .”
Thiên Mạch trong lòng cười lạnh, từ nhỏ đến lớn đâu có ai coi nàng như người một nhà .
Trước đây nàng sống như một con chó, nếu không phải trời đất đảo điên để cho nàng gặp được sư phó, nàng sẽ không có cuộc sống như ngày hôm nay .
“Yên Chi cô nương, ý tốt của ngươi ta xin ghi tạc trong lòng .” Đây chỉ là một vết thương nhỏ, không thể giết chết được nàng .
“Không được, xem người ngươi nóng như vậy, ta phải mời đại phu đến .” Yên Chi đứng lên, hướng nha hoàn phân phó, nói “Mau đi mời đại phu .”
Thiên Mạch vội nói “Không nên, đừng để liên luỵ đến ngươi .”
Từ ngày tiến vào Vương phủ nàng đã biết, mỗi người đàn bà trong Vương phủ đều không đơn giản .
Yên Chi một thân trang phục sang trọng lại đối xử với tốt với nàng, mơ hồ hàm chứa sự uy hiếp và lôi kéo .
Liễu Thiên Mạch nàng chỉ là nô lệ, đáng để nàng lôi kéo sao ?
Lúc mới vào Vương phủ, là Yên Chi miệt thị nàng .
Hôm nay đột nhiên lôi kéo nàng, đến tột cùng là có mục đích gì ?
Chuyện tới hôm nay, chỉ có thể để nó thuận theo tự nhiên, tương kế tựu kế . Nàng nhất định phải làm được điều nàng muốn, ai cũng không thể ngăn cản .
Yên Chi thở dài nặng nề “Tốt thôi, đã như thế ta giúp ngươi lấy thuốc .”
Thiên Mạch lắc đầu “Cảm ơn hảo ý của cô nương, ta muốn ngủ một chút, mời cô nương trước tiên đi ra ngoài .” Thiên Mạch thanh âm suy yếu đến mức cơ hồ nghe không rõ, môi trắng bệch, trên đó đã có vài vết nứt nhợt nhạt . Hơn nữa mái tóc rối tung, tiều tuỵ giống hệt như bóng ma .
“Cái này ...” Yên Chi có chút do dự .
“Ta biết ngươi có ý tốt nhưng Vương gia đã có lệnh không cho phép kẻ nào giúp đỡ ta, ngươi đi đi .” Trong mắt nàng hắn chính là nam nhân độc ác nhất .
Yên Chi bất đắc dĩ liêc nhìn nàng một cái “Được.”
Thiên Mạch nhắm mắt lại, nước mắt từ khoé mắt chảy ra .
Nàng là thiếp duy nhất của Bình Nam Vương nhưng ở Vương phủ nàng cái gì cũng không có .
Thân là tể tướng thiên kim cũng không sánh bằng những thị thiếp xuất thân từ thanh lâu .
Nàng nguyên là chủ nhân, nhưng địa vị lại giống như nô tài .
Tại Tướng phủ, nàng đã nhìn thấy và nếm thử biết bao thăng trầm . Nàng đã tự nhận Tướng phủ chính là địa ngục của nàng .
Nhưng đến bây giờ nàng mới biết được, Vương phủ mới chánh thức là địa ngục nhân gian .
Tần Mộ Phong, ta nguyền rủa tổ tiên 18 đời của ngươi nằm dưới đất cũng không được yên lành .Tất cả những người đàn bà của ngươi đều là hồ ly tinh hoá thân, đem ngươi hấp thành xác khô rồi đưa đến cái gì ... được rồi, đưa đến bảo tàng để người ta quan sát . Tần Mộ Phong ngươi chết đi cho ta . Ngươi sanh nhi tử sẽ giống như con gấu chó . Bổn cô nương sớm muộn cũng đem đồ lợn ngươi làm nhân bánh bao để ăn, con mẹ nó phân chó ...”
Liễu Thiến ở trong viện Dương Liễu mắng to . Hoa khôi vốn nên ưu nhã nhưng tất cả đều đã bị nàng ném xuống cống .
Lúc nàng đại phát lôi đình, Hoa Linh cùng Hồng Ngạc không dám lại gần nàng, trước tiên trốn phía sau cửa tị nạn .
“Tiểu thư, ngài chửi đủ chưa vậy ?” Hoa Linh rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, nếu nàng tiếp tục chửi như vậy, sớm muộn cả Tuý Yên lâu cũng nghe thấy .
“Không đủ .” Liễu Thiến rống to “Hắn ta cư nhiên đánh Thiên Mạch sau đó lại đem nàng nhét vào trong phòng chờ chết . Mụ nội nó con gấu, kia xem như cái gì nam nhân, quả thực chính là ... chính là ... biến thái điên cuồng, cô nương ta bây giờ xúc động đến mức muốn làm thịt hắn .”
Liễu Thiến xinh đẹp tuyệt thế vô song, nhưng giờ phút này nàng phong hoa mất hết, lại giống như một bà điên .
“Hoa Linh, hôm nay bản cô nương không tiếp khách, để cho đồ lợn kia cút đi .” Liễu Thiến lấy từ trong vòng tay ra một viên dược hoàn, đưa tới “Đem cái này cho hắn uống .”
“Tiểu thư, đây là ...” Tiểu thư sẽ không hạ độc hại Bình Nam Vương chứ ?
Liễu Thiến liếc nàng “ Không chết được .” Chỉ biết làm cho hắn toàn thân khó chịu vô cùng .
Hắn ngược đãi Thiên Mạch, cho hắn uống thuốc này xem như một sự trừng phạt nho nhỏ .
Một lát sau ...
“Tiểu thư, đã làm theo những gì người phân phó, đem dược hoàn hoà vào rượu cho hắn uống “ Hoa Linh đứng ở cửa, không dám tiến đến .
Tiểu thư trong lúc giận dữ rất có thể sẽ giết người, tránh xa nàng lúc này chính là lựa chọn tốt nhất .
“Vậy đồ lợn đó nói cái gì ?” Liễu Thiến có chút không kiên nhẫn, nàng bây giờ không muốn nghe chuyện liên quan đến đồ lợn đó .
“Hắn nói.” Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Liễu Thiến ( chỗ này không hiểu sao tác giả lại viết là Thiên Mạch ), Đối diện với con mắt phẫn nộ của nàng . Hoa Linh lại cúi đầu “Hắn nói hắn nhất định phải nhìn thấy tiểu thư .”
Liễu Thiến đem nước trà đổ vào trong miệng, cầm cái chén đi tới đi lui “Bà nó con gấu, hắn thật sự không có chuyện gì .”
Cái chén trong tay bể nát, nàng đem mảnh vỡ ném trên mặt đất, tức giận nói “Trong nhà nuôi dưỡng một đám hồ ly tinh, còn muốn đến trêu chọc ta . Nếu không phải vì 10 vạn lượng hoàng kim, ta ăn no dỗi hơi mới có thể đi câu dẫn hắn . Mẹ kiếp, tiền này thật khó nhằn . Làm xong vụ này, Phi yến ta giải nghệ . Người mời ta thâu trái tim hắn thật sự là biến thái, trái tim có gì đáng để trộm ? Thật sự quá nhàm chán .
Đúng vậy, Liễu Thiến chính là Phi Yến, là thiên hạ đệ nhất đạo tặc trong truyền thuyết .
Nàng có một thân võ công xuất thần nhập hoá, có một bản lĩnh trộm đồ thiên hạ vô song .
Nàng mười bốn tuổi xuất đạo, chưa hề thất thủ . Lần nầy cũng không ngoại lệ, nàng nắm chắc có thể làm cho đồ lợn kia phải yêu nàng .
“Tiểu thư, gặp hay không ?” Hoa Linh cúi đầu hỏi .
Liễu Thiến lạnh lùng đáp “Không gặp, đối với nam nhân không thể quá tốt nếu không sẽ khiến cho bọn họ xem thường .” Nam nhân chính là rẻ tiền, cái gì không có được mới là thứ tốt nhất .
“Hắn muốn thấy là thấy sao, tìm gái lầu xanh a ... Ách, ta bây giờ không phải đạo tặc mà là kỹ nữ . Cho dù là gái lầu xanh, cũng không phải muốn làm gì cũng được, kỹ nữ cũng phải có tôn nghiêm . Bây giờ ta không nghe theo, hắn dám làm gì ta, đường đường là Vương gia, cùng con gà giống nhau .
***************
Vết thương của Thiên Mạch rất nặng, phải tu dưỡng nửa tháng mới hoàn toàn bình phục . Nửa tháng đã bình phục chính là kỳ tích, đối với người bình thường mà nói sợ rằng phải mất mấy tháng, thậm chí nửa năm .
Vết thương trên trán cũng tốt lắm, nhưng lại để lại một vết sẹo nhỏ, có sẹo thì như thế nào ? Nàng cũng không để ý . Không ai quan tâm dung mạo của nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không quan tâm .
Ngồi ở cửa sổ nhìn lá rụng trong sân, khoé miệng có chút nhếch lên, trên gương mặt điềm đạm có một nụ cười ấm áp và thoả mãn .
“Tiểu thư, đi ra ngoài một chút đi, ngươi đã ở trong nhà nửa tháng .” Hương nhi đóng cửa dổ, không cho gió thổi vào . “Tiểu thư, thân thể ngươi không tốt, không thể để trúng gió .” Mấy hôm trước tiểu thư còn sốt cao không ngừng, thiếu chút nữa hù chết nàng, may mà tiểu thư cát nhân thiên tướng, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an .
Thiên Mạch đứng lên, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, nhắm mắt hưởng thụ những làm gió mát rượi . “Tại sao lại ngăn không cho gió mát vào ? Trong Vương phủ này sợ rằng chỉ có trăng thanh gió mát là sạh sẽ .” Nàng mỉm cười điềm đạm, áo trắng cùng tóc đen bay lên khiến cho nàng giống hệt một vị tiên nhân .
“Tiểu thư ...” Hương nhi thở dài không biết nên nói cái gì .
Nàng biết trong lòng tiểu thư có oán, có hận, lại cũng không cam lòng . Một nữ tử trong sáng như vậy mà bị hành hạ, cho dù là ai cũng đều không cam lòng .
Thiên Mạch quay đầu lại nhìn Hương nhi, thản nhiên nói “Hương nhi, đem tiêu của ta mang tới đây .”
Hương nhi từ đầu giường lấy ra một cây tiêu màu xanh ngọc, nhẹ nhàng đưa đến trong tay nàng .
Thiên Mạch mở lòng bàn tay ra, màu của ngọc tiêu nàng cầm trong tay ẩn chứa vài phần xanh biếc .
Ngón tay ngọc nhẹ nhàng nắm lấy, ngọc tiêu trong tay nàng xoay một vòng tròn .
Thiên mạch cười chế giễu chính mình, có lẽ ngọc tiêu này là thứ có giá trị nhất của nàng .
“Tiểu thư, ngài biết thổi tiêu sao ?” Động tác ngoạn tiêu của tiểu thư rất nhàn nhã, thành thục, tụa hồ thường xuyên thổi tiêu .
Thiên Mạch không có trả lời, nhìn về phía cửa sổ, Ánh mắt trống rỗng dừng ở phương xa, tư lự, mờ ảo .
Ngọc tiêu trong tay nàng lại vừa chuyển, nhẹ nhàng đặt ở trên môi .
Một khúc tiêu nhu mỹ thê lương, như nước như băng, trầm thấp, dịu dàng, uyển chuyển, tĩnh lặng xa vời . Âm thanh hoa mỹ, uyển chuyển kia chất chứa những tâm sự vô cùng vô tận . Nữ tử thổi tiêu phảng phất giống như cửu thiên tiên nữ, rời xa trần thế, siêu phàm thoát tục . Những giai điệu tinh tế, giống như sự đạm bạc của nàng, hiện ra thật lâm ly, tỉ mỉ .
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngón tay ngọc cầm ngọc tiêu để ra phía sau .
“Tiểu thư, đây là khúc gì ?”
Gió thổi khiến cho mái tóc đen có chút tán loạn, Thiên Mạch nhẹ nhàng đáp .
“Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều
Thu tận Giang nam thảo vị điêu
Nhị ngọc tứ kiều* minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu .”
Thiên Mạch cười, một nụ cười ưu nhã, điềm tĩnh, tựa như gió xuân ấm áp .
“Tiểu thư, đây là thơ của người nào ?” Hương nhi tò mò hỏi, Hương nhi đọc không nhiều, nhưng cũng từng học thơ văn được mấy ngày .
“Đây là thơ của thi nhân Đỗ Mục ở Đường triều tại Trung Quốc cổ đại, người đời sau sửa lại thành tiêu khúc .” Ngôn từ kia thanh đạm, nho nhã như gió, so với tiếng tiêu đẹp hơn .
“Trung Quốc, Đường triều . Không rõ .” Trong trí nhớ của nàng chưa từng nghe qua tên địa phương kia .
“Dù ta có nói ra ngươi cũng không biết .” Trong con mắt của Thiên Mạch vừa thâm thúy lại lãnh đạm, tựa hồ còn có chút ấm áp, càng khiến cho người ta xem không hiểu .
Hương nhi trái lại gật đầu, nàng đúng là không biết .
Thiên Mạch lại đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, từ đôi môi anh đào vang lên những thanh âm hoa mỹ . Đạm nhã như gió, mờ ảo như mây, phảng phất giống như một bức tranh sơn thuỷ nhiều màu sắc .
Cùng với tiếng tiêu, thân ảnh của nàng càng thêm mờ ảo .
“Tiểu thư, này lại là khúc gì ?”
“Trích bất tận tương tư huyết lệ phao hồng đậu,
Khai bất hoàn, xuân liễu xuân hoa mãn hoạch lâu .
Thuỵ bất ổn, sa song phong vũ hoàng hôn hậu,
Vong bất liễu, tân sầu dữ cựu sầu,
Yến bất há, ngọc lạp kim ba ế mãn hầu,
Chiếu bất tận, lăng hoa kính lí hình dung sấu,
Triển bất khai để mi đầu,
Nhai bất minh để canh lậu,
Nha!
Cáp tiện tự : già bất trú để thanh sơn ẩn ẩn,
Lưu bất đoạn để lục thuỷ du du,
Lục thuỷ du du lục thuỷ du du ……” (Hồng đậu từ )
“Tiểu thư, này là thơ của ai ?” Hương nhi tò mò hỏi
Nói với nàng đây là Hồng đậu từ, nàng có hiểu không ?
Thiên mạch không có trả lời, chuyển sang ngâm thơ “Cuồn cuộn trường giang đông thệ thuỷ,
Lãng hoa đào tận anh hùng,
Thị phi thành bại chuyển đầu không .
Thanh sơn y cựu tại,
Kỉ độ tịch dương hồng ?
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khan thu nguyệt xuân phong,
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng,
Cổ kim đa thiếu sự,
Đô phó tiếu đàm trung .
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng,
Cổ kim đa thiếu sự,đô phó tiếu đàm trung .
Thị phi thành bại chuyển đầu không,
Chuyển đầu không a .” ( Lâm Giang Tiên )
“Hay cho một người thị phi thành bại chuyển đầu không, hay cho một cái cổ kim đa thiếu sự, đô phó tiếu đàm trung ...” Một sự tán thưởng cắt đứt Thiên Mạch phong hoa tuyết nguyệt, vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử tuổi còn trẻ đứng ở cửa .
Nam tử trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên, trong nụ cười hàm chứa sự tán thưởng, một thân thanh sam, tiêu sái tuấn dật .
“Ngươi là ai ?” Hắn là Hoắc Thiên tướng quân, Thiên Mạch nhận ra .
“Tại hạ Hoắc Thiên, bị tiếng tiêu của phu nhân hấp dẫn, nương theo âm thanh mà đến .” Hoắc Thiên tiêu sái, văn nhã tựa như một tài tử phong lưu hơn là một tướng quân .
Ngày đó trong địa lao không có thấy rõ, giờ hắn mới biết được Liễu Thiên Mạch là một nữ tử thanh tú, nhã nhặn, không giống như Tần Mộ Phong nói xấu không chịu nổi .
Thiên Mạch đem ngọc tiêu để ở đằng sau, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất có ngạo khí . “Nguyên lai là Hoắc tướng quân, tiểu nữ thất lễ .” Vẫn lãnh đạm như bình thường .
“Tiếng tiêu của phu nhân hay, thơ cũng tuyệt .” Phòng của nữ quyến hắn thuỷ chung không nên tuỳ tiện tiến vào, vẫn đứng ở cửa .
“Phòng ốc bừa bội, thật thất lễ” Trên gương mặt thanh tú điềm đạm của Thiên Mạch không lộ một chút cảm xúc .
Hoắc Thiên liếc mắt nhìn gương mặt Thiên Mạch, cũng nhìn không ra, nàng không phải mỹ nhân nhưng lại hơn cả mỹ nhân .
Nàng điềm đạm, ưu nhã, đạm bac, khí chất cao quý như hoa lan .Thế gian ít có . Dù chỉ là động tác vung tay nhấc chân nhưng đều lộ ra vẻ ưu nhã .
Trong ưu nhã đạm bạc lại mang theo vài phần khí thế coi trời bằng vung .
Đây rốt cuộc là dạng gì nữ tử ?
Nhìn nàng có sự trong sáng của một đứa bé gái, lại có sự cao quý của con gái nhà giàu, hơn nữa lại có sự tiêu sái của giang hồ nữ tử .
Liễu Thiên Mạch giống như một đoá hoa lan thanh nhã trong u cốc, khí chất toả ra từ trên người nàng, ngay đến tuyệt thế mỹ nhân như Liễu Thiến chưa chắc đã có .
Nữ tử như vậy ...
Lần đầu nhìn thấy nàng chính là ở địa lao . Khi đó nàng giống như một con thỏ nhỏ bị người ta làm cho sợ hãi . Bây giờ nàng tựa hồ rất tự nhiên, thanh nhã .
Nửa tháng ngắn ngủi, nữ tử này đã thay đổi rất nhiều .
Rốt cuộc là do nàng đã thay đổi ? Hay là do hắn nhìn lầm ?
“Tài nghệ của phu nhân, đường thời ít có .”
“Hoắc tướng quân quá khen, tiểu nữ nhất thời đùa nghịch, khiến cho tướng quân chê cười .” Thiên Mạch khẽ cúi người .
“Thiên Mạch phu nhân, nghe nói ngươi bị thương ?”
“Thiên Mạch làm sai, cam tâm chịu phạt .” Thiên Mạch ngước đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt khiến cho người ta nhìn không ra nàng có tâm tình gì .
“Phu nhân, tại hạ đối với âm luật cũng có nghiên cứu, không biết có hay không vinh hạnh hướng phu nhân lãnh giáo .” Hoắc Thiên thái độ tỏ ra rất thành khẩn . Nếu nàng không muốn nói đến chuyện bị thương thì hắn cũng không hỏi nhiều .
“Tướng quân, Thiên Mạch đối với âm luật hiểu biết không nhiều, mời tướng quân đi thỉnh giáo cao nhân khác .” Thiên Mạch từ nhỏ đối với âm nhạc rất có thiên phú, hơn nữa được sư phó chỉ dạy, có thể nói là một trong những cao thủ, nếu chỉ luận về cầm tiêu sợ rằng không có người có thể hơn nàng .
“Phu nhân khách khí, tiếng tiêu của phu nhân có thể nói đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh .” Hắn cũng là người yêu thích âm luật, cũng không hề thiếu những hồng nhan tri kỷ tài mạo song toàn, nhưng chưa bao giờ nghe thấy tiếng tiêu hay đến như vậy . Cho dù là kinh thành đệ nhất hoa khôi trước đây cũng thổi không ra được tiêu âm lãng mạn như thế .
“Không có việc gì làm, tự mình tìm kiếm sự vui vẻ trong âm nhạc thôi .”
Nương theo một tiếng cười lạnh, một thanh âm mỉa mai vọng đến “Tìm thú vui trong âm nhạc thì được, đừng công khai dụ dỗ đàn ông .”
(Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan .)
Dịch :
Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu .
(*)Nhị thập tứ kiều : còn có tên là Hồng Dược kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
Hồng đậu từ
Dịch :
Bao giờ hết, giọt lệ tương tư rơi đỏ ngòm,
Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
Nét ngài cau cau lại,
Giọt đồng hồ dồn dập hơn.
Chao ôi!
Nào khác gì : trôi đi, nước biếc dòng man mác,
Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.
Lâm Giang Tiên
Dịch :
Trường giang cuồn cuộn chảy về đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thị phi thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẻ cũ
Bao độ ánh chiều hồng.
Ngư tiều bạc tóc trên bến sông
Kìa xem trăng thu gió xuân
Một bầu rượu nhạt vui mừng gặp
Luận bàn chuyện xưa nay.
Trong ung dung cười nói.
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở