Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 96
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:16:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Cái Mông Nhỏ Bị Đánh.
ai năm sau, sáng sớm nào đó, Tử Lan Thanh bò dậy không vui nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt mình, nàng nhớ rõ ràng tối hôm qua chờ tiểu quỷ này ngủ mới bò đến chỗ cạnh hắn để ngủ, nhưng sáng nay tỉnh lại nàng vẫn ở trong ngực tiểu quỷ này.
Chẳng lẽ buổi tối nàng thật sự có tật xấu như vậy?
"Đã tỉnh rồi hả?" Mở hai mắt ra, tiểu quỷ nào đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trước mặt, đưa bàn tay nhỏ bé nhéo khuôn mặt đáng yêu tròn tròn kia.
"Không được nhéo ta!" Giọng nói hung ác vang lên, nhưng với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tử Lan Thanh nó không có tí hung ác, ngược lại càng vẻ dễ thương nổi bật lên.
"Không nhéo thì không nhéo, thật nhỏ mọn." Tiểu quỷ kia vừa nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan Thanh, vừa vô cùng vui vẻ nói.
Nghe thấy lời của hắn, nhìn cái vẻ mặt vui thích kia của hắn, cảm thụ bàn tay của hắn không ngừng nắn khuôn mặt của mình, Tử Lan Thanh rất hoài nghi vừa nãy tiểu quỷ này có nghe nàng nói chuyện hay không.
"Nếu như ngươi không dừng lại, ta sẽ cắn người." Tử Lan Thanh hé miệng, làm cho tiểu quỷ nhìn thấy hàm răng nhỏ bé của nàng, không nên nhìn hàm răng nhỏ này mà suy đoán, bị nó cắn vào thực sự rất đau!
Mà chính hắn đã được thử nghiệm qua.
"Ngươi thích cắn người như vậy, không biết đời trước có phải do con chó biến ra không nữa." Tiểu quỷ mao đầu làm một cái mặt quỷ với Tử Lan Thanh, sau đó buông khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan Thanh ra.
Hắn hiểu biết rõ, con nhóc này nói cắn người thì thật sự sẽ cắn người!
"Đời trước ta là con chó nhỏ, thì ngươi chính là con trai của con chó nhỏ!" Tử Lan Thanh nói xong câu đó thì sững sờ, sao nàng có cảm giác lời này của mình có chút xíu giống như đời trước của cô thật sự là con chó con.
"Dù đời trước ta là con chó nhỏ, thì ngươi cũng là nữ nhi của ta! Phải nhớ kỹ, ta là cha của ngươi!" Mặt tiểu quỷ mao đầu hung ác nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh.
Nghe hắn nói xong, Tử Lan Thanh cảm giác nàng càng lúc càng giống một con chó nhỏ rồi.
Tử Lan Thanh trợn trắng cả mắt, vội bò dậy. Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng thể trọng không nhẹ, toàn thân đều là thịt, mỗi lần nhìn cả người đều bực mình nửa ngày.
Nhưng lúc nàng vừa lảo đảo đứng lên, cảm thấy y phục của mình bị người ta nhẹ nhàng kéo lại, vì vậy...
Nàng ngã trở về trong ngực mao đầu tiểu quỷ này lần nữa.
"Ha ha ha... Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ngươi nên giảm cân đi!" Tiểu quỷ giễu cợt nói, tay lại không ngừng sờ loạn trên người Tử Lan Thanh.
Làm cho nàng rất muốn một gậy đánh chết tiểu quỷ này.
"Bà vú nói, hiện tại ta đang lớn, nên ăn nhiều một chút!" Tử Lan Thanh nhìn mao đầu tiểu quỷ trước mặt, liên tục ngăn cản cái tay đang sờ loạn kia.
Nhưng cuối cùng toàn thân vẫn bị sờ soạng qua một lần.
"Là nên ăn nhiều một chút, nhưng không phải là ăn ngốn ngấu như ngươi."
Tiểu quỷ sờ hết thân thể mập mạp của Tử Lan Thanh, liền buông Tử Lan Thanh ra, mặc nàng đứng dậy lần nữa.
Nhưng khi nàng vừa đứng ngay ngắn thì hắn lại kéo nàng vào trong ngực lần nữa.
"Làm sao lần nào ngươi cũng ôm ấp yêu thương ta vậy?" Mặt tiểu quỷ mao đầu chán ghét nói.
Nhìn cái vẻ mặt chán ghét kia, Tử Lan Thanh quát lên, "Chu Tử Mặc!"
"Ngươi nên gọi ta là phụ thân." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc sửa lại.
"Phụ thân cái đầu ngươi ấy, bây giờ ngươi lập tức buông ta ra, ta có thể suy tính không so đo chuyện sáng sớm hôm nay, nếu như... Ngươi không thả, thì đừng trách ta không khách khí!" Tử Lan Thanh uy hiếp nói.
Cả khuôn mặt nhỏ mập phì đều là nghiêm túc, khiến Chu Tử Mặc càng lúc càng yêu thích.
"Hắc hắc... Ta cứ không thả đó!" Tiểu quỷ Chu Tử Mặc tiểu quỷ hiển nhiên đã quên, mình đã từng bị Tử Lan Thanh chỉnh đến thê thảm, vì vậy lại phạm
sai lầm một lần nữa.
Hắn cho là, hắn đang ôm chặt Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh không có biện pháp đả động đến hắn.
Vậy mà...
Chu Tử Mặc đang đắc ý đột nhiên cảm thấy đũng quần ươn ướt, chửi thề một tiếng! Hắn lại quên mất Tử Lan Thanh đang ngồi trên người của hắn, mà con nhóc này không biết liêm sỉ chút nào đi tiểu lên quần hắn!
"Phụ thân, người tè ra quần." Sảng khoái đi tiểu xong, Tử Lan Thanh nói to lên, âm thanh non nớt truyền ra ngoài.
"Ngươi..." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc lập tức trợn tròn mắt, con nhóc này có ý gì.
Nhân lúc Chu Tử Mặc sững sờ, Tử Lan Thanh bò xuống thân Chu Tử Mặc, trốn sang một bên, nhanh chóng đổi quần của mình, rồi ném quần ướt vào
trong chậu tắm.
Động tác liên tục đó được làm liền một mạch.
Chờ lúc Chu Tử Mặc phản ứng lại, Tử Lan Thanh đã hủy diệt ‘ chứng cớ ’xong.
"Tiểu vương gia đái dầm hả?" Tiếng bà vú truyền vào từ ngoài cửa, nhưng bà vú không có đẩy cửa vào. Rõ ràng nàng đang đợi các chủ tử ra lệnh, cho dù thân phận của nàng đặc biệt, nhưng nô tì vĩnh viễn không phải chủ tử.
"Mẹ, mau vào, phụ thân muốn khi dễ ta." Tử Lan Thanh núp ở trong góc truyền ra âm thanh.
Giọng nói non nớt và hoảng sợ này khiến tâm bà vú nhói lên, vội đẩy cửa đi vào.
Mà lúc này, Chu Tử Mặc đang tức giận nắm tay con nhóc, chuẩn bị sử dụng bạo lực với nàng.
"Đừng!" Bà vú kêu lên, sau đó tiến lên, bảo hộ Tử Lan Thanh ở trong lòng ngực.
"Bà vú, ta không đái dầm, là Tử Lan đi tiểu trên đũng quần của ta, sau đó đổ oan cho ta." Chu Tử Mặc vội vàng nói, đối với hắn chuyện đái dầm này rất không tốt.
Bà vú sờ sờ đáy quần Tử Lan Thanh, sau đó nhìn đáy quần ướt át của tiểu vương gia.
"Tiểu vương gia, tè ra quần cũng không mất mặt, nhưng vì tè ra quần mà nói láo, thì không thể tha thứ được!" Bà vú bỏ lại một câu nói rồi ôm Tử Lan Thanh đi.
Còn mỗi Chu Tử Mặc đang trừng lớn cặp mắt ở trên giường.
Trong tình cảnh này hắn giải thích thì có tác dụng gì?
Hắn biết, âm mưu của hắn không thể làm đối thủ của con nhóc kia, con nhóc đó chính là tổ tông âm mưu, là yêu nghiệt!
Ủ rũ cúi đầu xuống chờ nha hoàn hầu hạ thay xong quần áo cho mình, nhìn mấy cái tiểu nha hoàn buồn cười mà không dám cười, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng, Chu Tử Mặc rất muốn bóp chết con nhóc kia.
Đều là do con nhóc chết tiệt làm hại, hiện tại thì tốt rồi!
Về sau hắn gặp người khác như thế nào?
"Vương Gia, y phục đã thay xong, chúng ta sẽ cầm cái mền đi phơi khô, bây giờ ngài có thể đi ‘ Vũ Đình các ’ dùng bữa." Đại nha hoàn Thùy Liễu buồn cười nói.
Nghe thấy âm thanh buồn cười của cô, Chu Tử Mặc tất nhiên biết cô đang buồn cười chuyện gì, hừ lạnh một tiếng, Chu Tử Mặc cố giả bộ làm vẻ mặt nghiêm túc, từng bước đi đến ‘ Vũ Đình các ’.
Lúc đang đi, hắn không chỉ nhìn thấy sai vặt, nha hoàn, thị vệ chỉ chỉ chõ chõ hắn, vậy mà lúc con mắt hắn nhìn lại, tất cả bọn họ đều làm đúng chức trách, mắt nhìn thẳng để cho người khác biết là mình đang nghiêm túc làm việc.
Làm tiểu quỷ nào đó giận đến nghiến răng.
Chẳng lẽ tại đây là ‘ việc tốt không ra tới cửa tiếng dữ đã đồn xa ’ trong truyền thuyết sao?
Khi tiểu quỷ kia đi vào ‘ Vũ Đình các ’, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đen kịt, trên đường tới đây trong lúc vô tình hắn còn nghe được một đoạn ngắn về tin đồn‘ hắn đái dầm ’.
"Ngươi nghe nói không? Tiểu vương gia đái dầm đó!" Nha hoàn thứ nhất.
"Đã nghe từ sớm rồi, tiểu vương gia không chỉ đái dầm, còn đi nặng!" Nha hoàn thứ hai.
"Đó coi là cái gì, ta còn nghe nói, trước kia tiểu vương gia thường đái dầm, hơn nữa đều là tiểu phân cùng nhau." Nha hoàn thứ ba.
"Thật ra thì các ngươi đều không biết, tiểu vương gia bị như vậy, bởi vì đầu óc hắn có bệnh, bằng không tại sao sáu tuổi lại bị đuổi ra hoàng cung, hơn nữa đồ cứt đái thường ra ở trên quần." Nha hoàn thứ tư.
"Thì ra là như vậy." Tiếng nói đồng loạt của nha hoàn thứ nhất, nha hoàn thứ hai, nha hoàn thứ ba.
Nghe đến đây, Chu Tử Mặc thiếu chút nữa xông ra loạn côn đánh chết những bà cô ba hoa này.
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, ổn định phẫn nộ trong lòng, nếu hắn thật xông ra như vậy, khó đảm bảo những lời đồn kia không truyền đi kinh khủng hơn nữa, nên để thời gian chứng minh thôi.
Nhưng là cho dù Chu Tử Mặc an ủi tự mình như thế, tức giận trong lòng hắn không giảm bớt chút nào, ngược lại sau khi nhìn thấy Tử Lan Thanh thì hoàn toàn bộc phát.
Bởi vì Tử Lan Thanh đang ngồi ở cái ghế cao đặc biệt làm cho nàng, nhàn nhã ăn cháo, không hề có ý nghĩ chờ hắn dùng bữa.
"Đây là hành động một nữ nhi cần có sao?" Chu Tử Mặc rất tức giận, quát
lên với Tử Lan Thanh.
Tử Lan Thanh nghe thấy tiếng hét của hắn nâng đầu nhỏ của mình nên, rất nghiêm túc nhìn tiểu phụ thân của nàng, sau đó méo miệng, "Oa oa oa... Về sau Tử Lan không nên ngủ với phụ thân, phụ thân muốn đái dầm, còn để Tử Lan gánh tội thay." Tiểu nữ oa nước mắt lưng tròng đáng thương kể rõ.
Thân thể mập mạp không ngừng rung động, không phải tự nhiên khóc thút thít, mà là không nhịn được nụ cười trong lòng. Nàng đột nhiên cảm thấy, lúc nhàm chán có thể chơi đùa với tiểu phụ thân của nàng chút, cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
"Ngươi..." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc hít vào một hơi, hắn vẫn không nghĩ tới, con nhóc dám làm chiêu này với hắn!
Nhìn sai vặt với nha hoàn tứ phía gương mặt đỏ lên, cố gắng khống chế không để mình cười ra tiếng, Chu Tử Mặc tức giận tí nữa thổ huyết.
"Tiểu vương gia,ngày hôm qua sư phụ người truyền tin tức đến, nhắc người sáng sớm hôm nay phải vào cung, có chuyện quan trọng cần trao đổi." Bà vú nhìn Chu Tử Mặc tức giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng đỏ lên, có chút không đành lòng.
Nhưng lại không thể không bảo vệ bảo bối Tử Lan bị khi dễ.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp tức giận lần này của Chu Tử Mặc.
Hắn không để ý tới lời của bà vú, Chu Tử Mặc tức giận vọt tới bên người Tử Lan Thanh, nâng thân thể mập mạp của Tử Lan Thanh lên, đặt lên đùi của mình, ‘ bốp ’ một tiếng đánh tới mông nhỏ Tử Lan Thanh.
Vì vậy, trong nháy mắt...
‘ Vũ Đình các ’ trở nên yên tính đến quỷ dị!
Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi