When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Annie Pietri
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Hưng
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 961 / 8
Cập nhật: 2016-07-02 00:20:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
arion leo bốn bước một lên cầu thang dẫn đến tầng áp mái và ào vào phòng.
- Chị đang chờ em để xuống bếp gặp anh Martin, - Lucie nói với cô. - Anh ấy hứa sẽ để dành cho chị em mình một đĩa pa-tê và mấy cái bánh tẩm bột chiên.
- Khoan đã Lucie! Em có cái này cho chị coi.
Marion mở một cái ngăn nhỏ thiết kế trong bề dày bức tường, ngay cạnh giường. Từ đó cô lôi ra một cái lọ thủy tinh đầy một chất lỏng trong vắt ánh hoa cà.
- Nước hoa này có màu kỳ há? - Lucie ngạc nhiên - Em chế ra nó hả?
- Không phải nước hoa đâu, mà là một loại thuốc bả được em chế tạo để bắt những mùi hôi mà em không chịu nổi.
- Em chế ra nó với chất gì vậy? Không phải trò phù thủy chứ?
Marion giải thích ý tưởng đến với cô ra sao và bằng cách nào cô đã thực hiện được dự án của mình.
Lucie há hốc mồm nghe cô nói:
- Nó có hiệu nghiệm không?
- Em cũng không biết nữa. Em chưa thử. Nhưng rồi chúng ta sẽ sớm biết nó có hoạt động như em nghĩ không.
Marion không chậm trễ nặn một giọt của chất lỏng ánh xà cừ đó lên cánh mũi và chìa cái lọ cho chị bạn của mình. Hơi do dự, Lucie bắt chước cô. Sau khi cẩn thận cất cái lọ, hai cô ra khỏi phòng.
Cái mùi thường lan tỏa trên tầng này sẽ được dùng làm mốc. Vào đầu hè, sức nóng còn làm tăng thêm mùi hôi toát ra từ những bếp lò mà một số cô hầu dùng để nấu bữa ăn của mình, từ những cái bô rửa không kỹ, từ những cái xô đầy rác, từ bụi bặm, từ phân chuột, và từ những cái chậu đầy bát đĩa dơ.
Hai cô bạn tiến bước chậm rãi trên hành lang dài, hai mắt đăm đăm. Thỉnh thoảng hai cô xoay đầu qua lại và hếch nhẹ mũi lên hít vào.
Không thấy gì. Hai cô chẳng ngửi thấy mùi gì! Khi hoàn toàn chắc chắn về điều này, hai chị em ôm chầm lấy nhau và cười như nắc nẻ. Những cô hầu khác, đang quan sát hai cô làm trò, tự hỏi cái gì đã khiến hai cô vui thích như vậy.
Marion và Lucie nắm tay nhau ào xuống cầu thang để đi tìm bữa ăn trưa. Nửa đường, hai cô đi qua nhà trang phục, gần như vắng bóng người vào giờ này. Chỉ có Mathilde và Fiacrine còn ở đó, ngồi trong một góc đang ăn súp. Nhưng không một loại mùi nào đến được mũi của hai cô, họ vừa phóng thật nhanh vừa cười lớn hơn nữa.
Khi hai cô đến được chỗ quay thịt, nơi Martin làm việc, niềm vui của hai cô tắt ngấm. Chất bả có một hiệu ứng mà hai cô không ngờ: nó cũng vô hiệu hóa luôn những mùi thơm đã làm hai cô hân hoan mỗi lần vào bếp. Những con gà Nhật béo ngậy, đang diễu qua dưới mũi hai cô, trước khi bay đến bàn ăn của bà hầu tước, cũng thơm như thể chúng được làm bằng giấy bồi!
Hai cô bạn nhìn nhau, kinh ngạc và rất thất vọng.
- Đừng lo! - Martin nói, hoàn toàn lầm lẫn về nguyên nhân của hai gương mặt buồn so. - Anh đã để dành cho bọn mình một thứ mà hai em sẽ cho anh biết ngon cỡ nào!
Anh mau chóng dọn ra ba cái đĩa từ tủ chén và xếp chúng lên cái bàn rộng mênh mông nằm giữa bếp.
Marion và Lucie dọn ra mấy cái vại, dao ăn và bánh mì trong lúc Martin đi vào kho dự trữ.
Từ đó, anh trở ra, vẻ đắc thắng, tay bưng một cái pa-tê sáng loáng và vàng rộm với cái vỏ được trang trí đẹp đến nỗi mọi người không muốn cắt nó ra.
- Nó còn tươi lắm! Anh mới làm sáng nay. Thịt đã chín riu riu trong nước dùng gồm rau thơm và gia vị. Hai em ngửi coi! - Vừa nói anh vừa đẩy đĩa thức ăn về phía hai chị em, đang làm bộ như thưởng thức mùi hương của nó.
Marion không biết chất bả của cô sẽ tác động trong bao lâu. Cô cũng sợ nó sẽ làm mất đi vị giác của hai cô.
Cũng may là dù cái pa-tê đã không còn mùi thơm gì, nó vẫn rất ngon. Martin có thể tự hào vì công trình của mình. Marion cho rằng chàng trai này biết cách phối hợp vị ngon như cô biết kết hợp mùi hương.
Trước khi chia tay, chàng bếp trẻ đề nghị hai cô đem về những gì còn lại của cái pa-tê và một vài cái bánh bột chiên, được anh gói lại trong một cái khăn. Hai cô gái trẻ cám ơn anh và biến đi.
Khi leo lên tầng áp mái, hai cô đi ngang qua Claude des Œillets trên bậc chờ ở tầng một. Marion nhận ra rằng hiệu ứng của chất bả đang dần dần biến mất.
Mũi cô bắt được cái mùi hương kinh khủng có gốc từ tinh dầu hoa géranium, mà bà tùy tùng của bà hầu tước tưới lên người mỗi ngày. Lucie, đến lượt mình, cũng nhận ra nó, tìm lại nụ cười và bỏ nhỏ vào tai bạn mình:
- Em đúng là một thuật sĩ!
Hiệu ứng ma thuật của chất cồn ngọt đó kéo dài khoảng nửa giờ.
- Ta đã tìm mi nhiều lần, Marion, - bà des Œillets phán với giọng gay gắt. - Trưa nay mi phải ngủ. Bà hầu tước muốn mi canh thức đêm tới và mi theo hầu bà ngày mai ở điện Trianon.
Marion ngập tràn niềm vui. Chất bả của cô hiệu nghiệm hơn dự tính nữa, và ngày mai, cô sẽ được cùng ái nương tham dự buổi đi dạo của nhà vua...
Ngủ ư? Không dám đâu! Lúc này, chỉ có một việc quan trọng: gởi tâm tư hạnh phúc cho giấy và đất ở Versailles. Khi qua vườn ươm cam để tìm cái chai và một bông hoa cam, cô sẽ tới nói với bác Augustine rằng, ngày mai, cuối cùng cô cũng được đến điện Trianon bằng sứ. Chưa gì cô đã nghe bác gái dễ thương đó vừa cười vừa trả lời cô: “Thiệt tình, coi bộ bà hầu tước không thiếu cháu nữa rồi!”.
Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân - Annie Pietri Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân