Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Annie Pietri
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Hưng
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 961 / 8
Cập nhật: 2016-07-02 00:20:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hỉ có một mình Lucie bên cạnh Athénaïs, khi Marion trở lại căn phòng trong dãy phòng tắm bồn.
- Bà hầu tước đã đủ khỏe để ra lệnh lại rồi. Đêm nay em sẽ phải ở lại canh thức cho bà. Em cũng phải chế ra một mùi nước hoa nữa. Nhưng lần này là dành cho một quý ông: công tước Vivonne, anh trai của bà, người mà bà muốn tặng. Đây là những hộp tinh dầu mà bà vừa sai chị đi lấy. Em có muốn chị ở lại với em không?
- Thôi, Lucie ạ! Em không buồn ngủ đâu. Chị đi ngủ đi, trông mặt chị ghê quá.
Ngay khi bạn vừa đi khuất, Marion xem lại tất cả những ngọn nến, lắc lắc những bao hương và đặt viên thơm vào những cái lư hương. Athénaïs ngủ thật yên. Cô gái nhỏ nhân lúc đó, ngồi vào cái ghế bành, để có thời gian suy nghĩ... Trong cái cung điện này, ngoại trừ vài ngoại lệ hiếm hoi, chỗ nào mùi hôi hám cũng ngự trị tuyệt đối, cô phải nương nhẹ cái mũi của mình thôi. Đi đâu, làm gì, những mùi hôi cũng tấn công cô, rồi có ngày chúng cũng sẽ làm khứu giác của cô phải hư hỏng hoàn toàn mất.
Những nhà phẫu thuật thì, để tự bảo vệ, họ đặt lên mặt mình những cái mặt nạ dài ngoẵng hình mỏ chim, trong đó chứa đầy cỏ thơm. Tất nhiên, Marion không thể làm công việc hầu hạ bà hầu tước trong bộ dạng như vậy. Cô cần phải có cái gì đó cũng hiệu quả như vậy mà không ai nhìn thấy.
Theo dòng suy tư, ánh mắt cô đảo khắp phòng. Bỗng, ánh mắt ngừng lại ở bó hoa tuyệt đẹp mà cô đã tạo nên cùng với Lucie. Marion đứng bật dậy. Một ý tưởng kỳ lạ vừa lóe lên trong đầu cô. Đối với cô, che phủ mùi hôi bằng sự thừa mứa mùi nước hoa không phải là giải pháp. Cô phải chế tạo ra một loại cồn ngọt có khả năng hút mùi hôi và làm chúng biến mất. Cô cho rằng nếu để một giọt chất đó trên cánh mũi mình, các loại mùi hôi hám sẽ bị thu hút, tiêu diệt và như vậy khứu giác cô sẽ được bảo toàn. Một ý tưởng thật mới lạ và rất táo bạo, vì cô gái trẻ này chỉ có những kiến thức sơ đẳng về nghề làm nước hoa mà lại chẳng có đồ nghề gì. Bất chấp! Cô cứ thử xem.
Nguyên tắc rất đơn giản. Để chống lại mùi hôi, cô phải chọn những loài hoa trắng, biểu tượng của sự trong sạch. Sau đó phải khu trú chúng trong loại vải có tẩm dầu, chất mỡ có đặc tính là hút mọi phân tử mùi. Rất nhanh, những cánh hoa bị làm cho tàn đi sẽ tạo thành một khối xam xám, trong mờ và không mùi, đến mức Marion cũng không thể phát hiện được một tí hương nào. Lúc đó chỉ cần dùng cồn ê-ta-nôn tẩm vào cái đống hoa tàn, đã bị vắt sạch hoàn toàn mọi chất tạo mùi. Cái chất bả ấy, sau khi được ép, sẽ có tính chất thật bất ngờ. Thèm khát mùi hương, nó sẽ bẫy bất cứ mùi gì, giống như miếng bọt biển khô hút giọt nước vậy...
Cô rảo khắp những căn phòng trong dãy phòng tắm bồn và thu thập tất cả những loại hoa trắng có trong bình.
Ngay sau đó, chất đống trên cái bàn phụ là hàng loạt cánh hoa đẹp lấp lánh ánh xà cừ và mềm mại. Hoa lài, hoa trà, hoa hồng, hoa lys, hoa huệ, hoa iris và hoa cam tỏa hương ngát thơm bầu không khí.
Marion lục lọi trong kho dự trữ. Cô tìm thấy ở đó hai chai dầu to và một chồng váy áo vải trắng. Trong một cái chậu đất lớn bằng sứ, cô chồng lên nhau những váy áo tẩm dầu xen kẽ với hỗn hợp hoa và đặt lên trên một cái đĩa ăn đựng quả tạ để dồn chặt tất cả lại. Bây giờ thì phải chờ. Cô gái giấu cái chậu dưới gầm tủ và quay lại với bà hầu tước. Ngày mai, cô sẽ đi gặp bác Augustine để lấy số lượng cồn ê-ta-nôn cần thiết.
Như ngài d’Aquin đã báo cô biết, giấc ngủ của bà hầu tước rất chập chờn. Đôi má của bà đã hồng hào lại, nhưng bà thở rất gấp và xoay đầu liên tục theo nhịp những cơn ác mộng. Marion, lúc này phải tuân lệnh để chế ra mùi nước hoa mới, ngồi trước cái bàn mà vị lương y đã sử dụng, bắt đầu làm việc. Cô cân đong và pha trộn tinh dầu hết sức cẩn thận bỗng, ái nương bất chợt la lên một tiếng chói tai. Suýt nữa thì Marion đã đánh rơi những cái lọ. Cô ngưng làm một lúc để đến bên giường.
Gương mặt của người đẹp Athénaïs đỏ rực và đẫm mồ hôi. Con chó Pyrrhos, nằm dài dưới chân giường, đầu đặt trên hai cẳng trước, hai mắt láo liên vì sợ.
Marion đang tự hỏi có nên mời lại ngài d’Aquin không thì bà hầu tước bắt đầu nói. Giọng nói của bà trầm xuống, không còn nhận ra, gần như đáng sợ, và bà rành rọt từng chữ:
- Hoàng hậu chỉ là con rối mà vua Tây Ban Nha dựng nên để gây áp lực với nước Pháp... “Coi chừng nhé, nếu Louis XIV không cưới con gái ta, các người sẽ có chiến tranh...”. Hoàng thượng phải nhường bước trước quyền lợi quốc gia... Và quyền lợi quốc gia, chính là bà công chúa vừa xấu vừa ngây ngô kia... Cuộc hôn nhân đó là một trò bịp... Ta là phối ngẫu duy nhất xứng đáng với hoàng thượng... Ta là người dòng họ Mortemart cơ mà! Hơn nữa, danh tước quý tộc của dòng họ nhà ta còn lâu đời hơn dòng họ Bourbon nữa kìa... Nhà chiêm tinh còn nói với ta ngay sáng nay rằng: ta sinh ra để làm hoàng hậu, và bà ta sẽ cung cấp cho ta phương tiện để thực hiện điều đó... Ta sẽ thành hoàng hậu nước Pháp! Các người có nghe ta nói không?
Marion nhíu mày. Cơn mê sảng vừa rồi đủ để gây lo ngại. Mụ thầy bói phải chăng sắp cung cấp cho lệnh bà phương tiện để trở thành hoàng hậu nước Pháp? “Phương tiện” gì mà ái nương muốn nói đến? Hoàng hậu liệu có gặp nguy hiểm không?
Lúc này, bà hầu tước đã ngồi thẳng lên trên giường, cặp mắt mở to và hai tay đưa ra trước. Marion cho rằng sự bồn chồn như vậy cuối cùng đã khiến bà thức giấc. Không hẳn vậy. Bà lại đổ vật xuống giường, mặt mũi vẫn đỏ bừng và đầm đìa mồ hôi, nhưng yên tĩnh hơn, và cuối cùng chìm hẳn vào giấc ngủ.
Trầm tư, Marion trở lại bàn và mau chóng hoàn thành công việc của mình. Cô đang có mối bận tâm khác: công lao chế tạo ra mùi nước hoa mới sẽ thuộc về ai? Chắc hẳn nó sẽ thuộc về một nghệ nhân từ Florence hay từ đâu đó, nảy sinh từ trí tưởng tượng phong phú của bà hầu tước, khi đã quyết định đẩy Marion vào bóng tối... Cô gái trẻ cảm thấy buồn bã vì điều đó.
Nhưng, khi nhìn lại quãng đường mà mình đã đi qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cô lấy lại sự tự tin. Một ngày nào đó, cô dám chắc, công việc của cô sẽ được thừa nhận và đảm bảo cho cô một tương lai tốt đẹp hơn.
Lúc rạng sáng, Marion mở hé hai cánh cửa thếp vàng trang trí hình những con cá heo chạm khắc. Nắm chặt tấm mề đay của mẹ Marie trong tay, cô để tâm trí bay bổng theo màn sương nhẹ lởn vởn trên các bồn hoa. Ánh sáng của một ngày mới, đầy hứa hẹn rạng lên ở phía chân trời.
Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân - Annie Pietri Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân