Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đạo Hiếu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: ISach Master
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1422 / 14
Cập nhật: 2015-11-30 16:17:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Giang Sơn Hiu Quạnh
rong vòng một tháng, cơ quan xảy ra mấy chuyện quan trọng: Lọ Lem bị đuổi việc vì vắng mặt nhiều lần mà không xin phép, cô Thu đi nạo thai bị sốt cao suýt chết, bà Mỹ vì không được quần chúng tín nhiệm nên phải phấn đấu thêm bằng cách đi học chính trị một năm và cuối cùng là chuyện chàng trai đột ngột biến mất. Mọi người tin rằng chàng đã đi vượt biên. Có người quả quyết rằng chàng đã đến đảo Bidong Mã Lai.
Bà Mỹ tuy đi học chính trị một năm nhưng buổi trưa bà vẫn về cơ quan nghỉ ngơi, hơn nữa bà cảm thấy xa cơ quan là một cái gì rất khổ tâm, bà nhớ cơ quan và muốn hàng ngày được gần gũi nó. Bà chiếm cái kho giấy của Lọ Lem vì ở đó yên tĩnh nhất bà có thể “tranh thủ” học bài vào buổi trưa, vả lại thời kỳ phấn đấu là thời kỳ tu nhân tích đức nên việc ăn chay nằm đất theo kiểu Lọ Lem là chuyện rất nên làm. Buổi trưa bà thường đem theo một cái lon ghi-gô đựng lưng gô cơm và một hũ chao, có khi là mấy con tép rang hay nửa cái hột vịt. Bà ăn xong là cầm lấy sách. Bà đã lớn tuổi rồi, việc ngủ trưa đối với bà không phải là một nhu cầu cần thiết. Bà tựa lưng vào một cuộn giấy lớn, đeo kính lão vào mắt và lẩm nhẩm đọc:
-Người ưu tú nhất trong quần chúng là người có những phẩm chất như sau: Có giác ngộ lý tưởng cộng sản chủ nghĩa. Trung thành với tổ quốc với chủ nghĩa xã hội. Gương mẫu trong lao động sản xuất trong chiến đấu và học tập.
Bà gấp sách lại, lẩm nhẩm đọc cho đến khi thuộc lòng rồi mới sang đoạn khác. Bỗng bà thấy một cô gái đứng sừng sững trên cuộn giấy đang nhìn bà và cười. Ðó là Lọ Lem. Bà kéo sệ cái kính lão xuống gần sát chót mũi và hỏi:
-Em trở lại đây làm gì?
-Em lấy cuốn sổ tay.
-Sổ tay nào? Có phải cái cuốn vẽ đầy rắn rít và chim cò đấy không?
Lọ Lem gật đầu. Bà Mỹ cúi lom khom moi móc trong các xó xỉnh rồi lôi cuốn sổ tay ra thảy lên cao cho Lọ Lem. Cô lật mấy trang ra xem rồi nhún mình nhảy xuống đất. Bà Kim Anh chờ cô ngoài cổng cơ quan và chở cô đi bằng chiếc Cub 50 màu rêu của bà. Hai người đến một cửa hàng bán quần áo. Kim Anh nói:
-Ðây là cửa hàng của cô em gái chị. Em cứ tạm ở đây một thời gian, nếu không thích nghề này chị sẽ kiếm việc khác cho em.
Lọ Lem đứng ngẩn ngơ nhìn ngắm những quần áo đủ mầu đủ kiểu. Một cô gái nhỏ nhắn từ trong nhà bước ra tươi cười nắm lấy tay Lọ Lem kêu lên rối rít:
-Trời ơi, dễ thương quá! Chị đẹp quá đi!
Lọ Lem cười, bước theo cô gái trẻ. Kim Anh nói:
-Ðây là Kim Ngọc, em gái của chị. Còn đây là Lọ Lem.
-Hèn chi giống hệt cô Lọ Lem trong phim.
-Phim nào? Lọ Lem ngạc nhiên hỏi.
-Phim “Ba hạt dẻ”…
Nhưng trước nay Lọ Lem chưa hề đi xem phim bao giờ và trong lòng cô hoàn toàn không có ý muốn đó.
Cô bé Kim Ngọc cứ quấn quít bên Lọ Lem và nói đủ thứ chuyện:
-Ðược rồi. Em sẽ trang điểm lại cho chị. Em sẽ diện cho chị thật mốt. Rồi chị sẽ trở thành một cô tiên cho mà xem.
Lọ Lem nói:
-Hồi nhỏ nhiều người đã bảo mình là một cô tiên rồi.
-Chị đi mỹ viện với em ngay bây giờ. Ði uốn tóc.
-Không được. Lọ Lem nói. Mình phải đi bây giờ.
-Ði đâu?
-Ði tìm Vua Mèo.
-Ông ấy điên rồi.
-Chính mình đã làm cho ông ấy điên.
-Không phải. Ông đã điên từ lâu. Chị hỏi chị Kim Anh đi.
Kim Anh làm thinh, bà ngồi xuống chiếc ghế mây lấy cái gương nhỏ ra soi mặt và nói:
-Cứ từ từ. Thế nào mình cũng sẽ tìm thấy.
-Nhưng anh ấy đã điên rồi mà? Kim Ngọc lại nói.
Bà Kim Anh trở nên trầm tĩnh khác thường:
-Anh ấy không điên đâu. Anh ấy là một con người hoàn toàn cô độc.
o O o
Tại một ngõ hẻm sâu hun hút trong xóm cá có một cái am nhỏ lợp ngói âm dương đã đổ nát trông có vẻ hoang vu lắm, tuy vậy khi vào bên trong thì cái vẻ hoang tàn ấy không còn nữa. Phía sau có một cái sân rộng lát đá xanh lâu ngày cỏ mọc xen vào giữa những kẽ đá. Giữa sân có một cây bàng cổ kính, tàng rộng che mát cả một khoảng sân. Nơi cái vòm lá dày um tùm ấy chim sẻ làm tổ rất nhiều. Chúng bay lượn trên cao kêu lách chách, chúng sà xuống từng bầy kiếm côn trùng nơi những kẽ nứt của sân đá đầy cỏ mọc. Viền quanh cái sân rộng là một vòng tường rêu phủ.
Trước đây Lọ Lem có biết cái am này nhưng cô chưa vào lần nào. Cô đi tìm Vua Mèo khắp nơi trong thành phố và cuối cùng cô đến đây. Khi cô bước vào trong sân thì tất cả đều im lặng. Những con chim sẻ cũng thôi không kêu lách chách nữa. Chừng một phút sau chúng đồng loạt bay vụt lên, mất hút trong vòm cây rậm rạp. Lọ Lem đi quanh bờ tường, vòng qua phía bên kia gốc bàng to lớn nhưng cô cũng không thấy ai. Cô tần ngần đứng dưới gốc bàng và thấy ở đó có một cái giỏ mây nhỏ. Cô ngồi xuống định cầm cái giỏ mây thì nhận ra bên trong có một con rắn đang nằm ngủ, cuộn tròn lại như một đoạn dây thừng. Loại rắn này rất quen thuộc đối với Lọ Lem, cô chỉ nhìn qua đã biết nó là rắn đeo kính. Tuy nhiên cô không gọi nó, cô để cho nó ngủ.
Cô gom những trái bàng chín rụng rải rác quanh đó, chọn một trái chín nhất đưa lên miệng cắn. Con rắn vẫn ngủ, vảy của nó ánh lên như những đóm sáng mờ trong cái giỏ mây. Lúc ấy Lọ Lem nghe có tiếng cánh cửa am sịch mở và tiếng bước chân dẫm trên lá khô. Vua Mèo ăn mặc như một người dân chài, vai vác cần câu tay xách giỏ cá nhỏ đi băng qua cái sân lát đá dọc theo bức tường rêu phủ. Cái giọng khàn khàn quen thuộc của ông vang lên:
Lạc phách giang hồ tái tửu thành
Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh
Thập niên nhất giác Dương Châu mộng
Doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh.
(thơ Đỗ Mục)
Ngâm vừa hết câu thơ thì chân đã dừng lại trước mặt cô gái rồi. Ông không chào Lọ Lem và cũng không có vẻ gì ngạc nhiên về sự có mặt của cô, lặng lẽ ngồi xuống dưới cỏ.
-Bài thơ ấy nói gì vậy? Lọ Lem hỏi.
-Ðó là bài “Khiển Hoài” của thi sĩ Ðỗ Mục đời Ðường, bài thơ ấy có thể diễn nôm như thế này: Ta mang hồ rượu chuếnh choáng say trong chốn giang hồ, ngắm nhìn các kỹ nữ lưng thon nhẹ nhàng nhảy múa. Sau mười năm trời, chợt tỉnh giấc mộng Dương Châu, chẳng còn gì, chỉ còn lại cái tiếng bạc tình ở chốn thanh lâu mà thôi.
Vua Mèo mở nắp giỏ cá trút ra ba con cá hồng lớn bằng bàn tay, ông moi trong hốc cây ra một cái nồi đất đen nhẻm để bên cạnh giỏ rắn. Lọ Lem mở vung nồi ra xem thấy bên trong còn một ít cơm nguội. Cô hỏi:
-Ông sẽ làm gì với những con cá này?
Vua Mèo sửa lại ba cục gạch nám khói và bảo Lọ Lem:
-Em đi gom cho tôi một ít củi.
Lọ Lem chỉ đi quanh quẩn một chút trong sân đã nhặt được một bó củi khô gồm những cành nhỏ như ngón tay. Khi cô trở lại dưới gốc cây thì Vua Mèo đã làm cá sạch sẽ dùng ba chiếc đũa tre xiên ba con cá gác trên những hòn gạch. Ông ngồi vấn thuốc rê và nhìn Lọ Lem nhóm lửa. Ngọn lửa nhỏ vàng rực như đóa hoa nở trong buổi sáng ảm đạm. Trong lúc Lọ Lem nướng cá trên ngọn lửa, Vua Mèo với tay lấy cái sáo trúc nhỏ mắc trên thân cây bàng xuống và bắt đầu thổi. Khúc nhạc có giai điệu đơn giản nhưng lạ tai. Thế là từ dưới cái giỏ mây, con rắn ngóc đầu lên. Rõ ràng là một con đeo kính. Vua Mèo thổi sáo một cách nhàn nhã nhưng con rắn thì uốn éo rất uyển chuyển. Lọ Lem quay nhìn ông và cười nhưng cô có vẻ không chú ý đến trò chơi ấy. Ngọn lửa đã tắt, cô gom những mẩu than hồng lại và trở mấy con cá. Tiếng sáo vẫn vang lên réo rắt, con rắn vẫn uốn éo, mang của nó bạch ra, cái đầu lắc lư như một cô vũ nữ Ấn Ðộ. Lọ Lem nhẹ nhàng bước đến bên giỏ rắn, cô nhìn con rắn nhảy múa một lúc rồi dịu dàng bảo:
-Ngủ đi!
Lập tức con rắn khựng lại. Và khi nhận ra cô, nó vội thụp đầu xuống khoanh tròn, hiền lành như một đoạn dây thừng. Tiếng sáo im bặt. Vua Mèo ngạc nhiên nhìn cô gái một lúc rồi lại đưa sáo lên miệng. Ông thổi một khúc nhạc khác, chậm hơn và cũng huyền bí hơn, con rắn lại từ từ chuyển mình rồi ngóc đầu dậy. Nhưng lần này Lọ Lem không cần phải nói gì cả, cô chỉ đưa bàn tay ra trước mặt nó, thế là con rắn thụp đầu xuống, khoanh tròn lại, không dám động đậy. Vua Mèo vội ném cái sáo trúc xuống cỏ, quỳ mọp trước mặt cô gái.
Lọ Lem hỏi:
-Ông không còn việc gì để làm sao lại đi làm nghề dụ rắn?
-Tôi làm đủ nghề nhưng tất cả chỉ là tạm bợ.
-Ông có biết làm rừng không?
-Hồi trước cha tôi là một người gác rừng, ông nuôi ong mật và rắn độc lấy nọc cho nên tôi biết những nghề đó.
-Nhưng ở trong am nhỏ này có được mấy con rắn độc. Cùng lắm ông cũng chỉ làm được một trò xiếc.
Mỡ trong những con cá nướng nhểu xuống than hồng làm khói bốc lên nghi ngút.
-Chín rồi.
Lọ Lem nói và đem cá lại chỗ Vua Mèo đang ngồi. Ông lấy một tàu lá chuối trải dưới cỏ và cạy cục cơm nguội ra để lên đó. Một tí muối trắng đựng trong mảnh vỏ dừa, ba con cá nướng để một bên.
-Em ăn với tôi nhé?
-Em rất vui lòng.
Nhưng Lọ Lem không ăn, cô nhìn Vua Mèo ăn uống một cách mạnh bạo và có phần thích thú. Cô hỏi:
-Có lẽ ông đã khỏi bệnh hoàn toàn?
-Bệnh gì?
-Người ta nói ông đã đập bể kính, leo qua cửa sổ, đánh ngã người gác cổng và trốn khỏi bệnh viện. Có không?
-Có. Lúc ấy tâm thần tôi bất định. Ðến giờ này vẫn thế. Cứ thỉnh thoảng nó lại bất định, hành động một cách ngông cuồng. Người ta nói tôi điên. Em có tin như thế không?
-Cho dù có như thế em vẫn tin rằng em có thể giúp ông lành bịnh. Ông có dám sống một mình trong rừng không?
-Ðể làm gì?
-Ông sẽ nuôi rắn hay nuôi ong tùy thích. Ðó là khu rừng của em.
-Em làm chủ cả một khu rừng à?
-Trước đây đó chỉ là một vùng đất hoang ven chân núi. Ba em làm rẫy ở đó, ông trồng bạch đàn. Vậy là có được năm mẫu rừng chạy dọc theo chân núi, cả trên triền núi. Khi ba em mất em đã sống một mình trong khu rừng ấy một thời gian nhưng nghề làm rẫy đối với em nặng nhọc quá.
Vua Mèo ngồi nghe chăm chú, ông cầm một que củi đang cháy, đưa nó gần sát mặt mình để mồi thuốc lá. Lọ Lem nói:
-Em muốn ông về ở tạm trong túp lều của em. Ông sẽ được sống gần với thiên nhiên và những sinh vật mà ông yêu mến. Mỗi tuần em sẽ về với…
Lọ Lem ngừng lại nửa chừng vì thấy Vua Mèo ngửa mặt lên trời, hai tay giang rộng ra, sụp lạy.
-Dừng lại đi. Lọ Lem nói.
Nhưng Vua Mèo cứ quỳ mọp dưới đất, không dậy nữa.
Lọ Lem vuốt mái tóc bờm xờm của ông, sờ lên những chỗ sờn rách trên áo ông và thấy thương ông vô bờ bến. Cô hỏi:
-Ông đang điên đấy phải không?
-Ta đang nhớ.
-Nhớ ai vậy?
-Không biết. Ta không biết người đó ở nơi nào.
Lọ Lem nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vua Mèo, ông vừa giống như một người hành khất, vừa giống một đạo sĩ.
-Hãy tỉnh lại đi. Hãy trở về với cuộc đời thực tế này.
Vẫn quỳ gối trước mặt Lọ Lem, Vua Mèo hai tay ôm lấy mặt:
-Đừng nói nữa. Ðầu của ta sắp vỡ toang ra rồi. Em im đi. Hãy đưa cái giỏ rắn cho ta.
Vua Mèo huýt sáo mấy tiếng, lập tức con rắn đeo kính bò ra khỏi cái giỏ mây, nó trườn tới chỗ ông ngồi và leo lên người ông, khoanh tròn trong lòng ông, đầu nó nghểnh cao gác lên vai ông. Vua Mèo đặt một tay lên vai Lọ Lem và nói:
-Em cứ ngồi im đó. Ta phải đi ra ngoài một chút không thì ta sẽ chìm mất. Bên này sông là Tagore, bên kia là Tô Ðông Pha.
Lọ Lem nắm lấy bàn tay ông, nhìn ông, đầy nước mắt. Cô nói, cô van xin ông:
-Hãy ngồi lại. Ông đừng làm thế.
Nhưng Vua Mèo đã đi ra đến giữa sân rồi. Con rắn bò thật nhanh trong sân đá. Ông lảm nhảm đọc những bài thơ vô nghĩa và cười. Lọ Lem cảm thấy bất lực, cô đứng lên và bước theo ông.
Con rắn đã trở lại, quấn trên tay ông. Vua Mèo bật cười ha hả, giọng cười tự tại và đầy sảng khoái. Lúc ấy có bốn năm người mặc áo blouse trắng từ ngoài cửa am ùa vào, theo sau họ là một người công an. Lọ Lem la lên:
-Chạy đi!
Vua Mèo quay người lại, tung con rắn về phía họ. Tất cả đều hoảng hốt dạt qua một bên. Lọ lem kéo tay ông chạy ngõ sau ra khỏi am, xuyên qua những ngõ hẻm ngoằn ngoèo của xóm cá hướng về phía biển. Các nhân viên y tế đuổi theo rất gấp nhưng họ không thể thông thạo đường bằng Lọ Lem vì thế họ bị bỏ rơi một cách dễ dàng.
Lọ Lem dẫn Vua Mèo băng qua những đồi cát đi thẳng vào rừng.
Vua Mèo Vua Mèo - Đạo Hiếu Vua Mèo