Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Đạo Hiếu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: ISach Master
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1422 / 14
Cập nhật: 2015-11-30 16:17:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Tử Đạo
hàng trai ra đi vào sáng chủ nhật, chàng đi thật sớm và chỉ mang theo một bình nước, một ổ bánh mì khô và một bao thuốc lá.
Lúc mặt trời chưa lên chàng đi vòng qua bãi biển, không vội vã. Chàng đi qua rừng dương, lên một cái dốc mọc đầy cỏ gai và đi xuống mé nước. Gió biển nhẹ và sóng cũng nhẹ. Hình như biển chưa thức dậy và hãy còn mơ màng. Chỉ có những con hải âu là bay rất sớm, chúng chao đi chao lại nhìn ngắm những ngọn sóng nhỏ. Chàng đứng ngắm biển ngủ và dường như có ý đợi nó thức dậy để nói một điều gì đấy nhưng chàng đợi một lúc lâu mà biển vẫn lặng thinh nên chàng quay lưng đi về phía rừng bạch đàn ở sát chân núi. Chàng đã nhiều lần theo Lọ Lem đến mé rừng nhưng chưa bao giờ chàng dám đi sâu vào bên trong. Không phải vì chàng sợ rắn độc mà vì Lọ Lem đã cấm chàng. Nhưng bây giờ thì không ai có thể cấm chàng được nữa.
Chàng đã từng đi đến rừng bạch đàn bằng cách xuyên qua cồn cát, con đường ấy vắng vẻ nhưng ngắn hơn là từ biển đi lên. Chàng phải leo qua những đồi cỏ gai sắc cạnh và qua mấy vạt rừng dương liễu. Trên đường đi chàng gặp vô số những kỳ nhông, kỳ đà và chồn. Chúng sống thầm lặng trong cồn cát và sanh sôi nẩy nở ở đó từ đời kiếp nào. Chàng lảng tránh chúng nhưng chúng vẫn sợ chàng. Chàng đi rất nhanh, băng mình qua những bụi gai và gặp một vùng dày đặc gai nhọn, chàng không vượt qua nổi, chung quanh chàng toàn gai. Chàng bị mắc kẹt vào giữa. Bấy giờ chàng mới thấy đau rát khắp mình mẩy. Chàng đứng im một lúc lâu để đợi mặt trời lên. Quả nhiên khi ánh sáng rực lên phía chân trời thì chàng nhận ra lối thoát ở phía bên trái. Thực ra thì cũng không có con đường nào ở phía đó nhưng gai mọc thưa hơn. Chàng băng bừa qua, đi thẳng tới bãi cỏ tiếp giáp với rặng bạch đàn. Khi nắng lên, thiên nhiên đẹp rực rỡ nhưng chàng không chú ý đến vẻ đẹp ấy. Màu núi màu rừng màu cồn cát và cỏ non cứ nối tiếp xen kẽ nhau tạo một cảm giác bình lặng thanh thản.
Nhưng chàng thì lơ đãng, mọi thứ quanh chàng đều mờ nhạt, vô tình. Ngay cả tiếng chim hót nghe rất rõ chàng cũng thấy như vang lên từ một cõi nào rất xa. Thực ra thì bầy chim chào mào đang ăn trái lồng đèn trong lùm cây rậm rạp. Chúng đánh rơi một hạt xuống đầu chàng, lúc đó chàng mới dừng lại ngẩng nhìn và thấy cả một bầy chim đội mũ ca-lô đen trên đầu, đít thì màu da cam y hệt màu trái lồng đèn chín.
Chàng đứng tựa lưng vào một cây bạch đàn lớn để nhìn ngắm đàn chim và lấy thuốc lá ra hút. Chàng vẫn nghĩ rằng ở trong ruột khu rừng này có nhiều điều bí ẩn nhưng càng đi càng thấy mênh mông quạnh quẽ. Lá bạch đàn dài, mảnh. Gió như sóng lùa qua đó từng đợt, từng đợt lấp lánh, tiếng nó đi nghe rì rào như tiếng biển xa. Vậy mà vẫn không át được tiếng chim hót dù là tiếng chim lẻ loi nhất. Chàng cứ lang thang vô định trong rừng cho đến khi thấy có một vệt sáng ánh lên trước mặt, chỗ sát chân núi. Chàng lần mò đến đó và tìm thấy một hồ nước trong vắt, chung quanh cỏ mọc um tùm. Những bụi nho dại, lau lách, dứa dại, sim và những cây chồi thấp thì mọc xen kẽ nhau chi chít. Chàng ngồi trên một hòn đá ẩm ướt sát mé nước nhìn bóng mình in trên mặt hồ. Tiếng chim hót làm cho chàng thấy cô đơn ghê gớm. Tiếng chim lạ lùng quá, nó trầm trầm đều đặn như tiếng mõ của người gác rừng, có khi giống như tiếng tụng niệm kinh kệ. Hoa chuối nở rực rỡ ở sát mé nước. Hoa màu da cam, màu vàng tươi hoặc màu vàng nổi gân đỏ sẫm. Chàng nhìn sững chúng, chúng không làm chàng xúc động, chúng chói chang trong mắt. Chỉ có tiếng chim thì vẫn khắc khoải.
Chàng ngắt một cái lá bìm bìm thả trên mặt nước. Nó trôi ra xa, xoay vòng một chút. Lập tức có bóng cá đớp lia lịa tạo ra những vòng sóng. Chiếc lá chao qua chao lại một lúc rồi im. Ðàn cá đã bỏ đi hay đã lặn xuống dưới đáy rồi. Mặt nước lại phẳng lặng. Ðột nhiên chàng nhìn thấy cái bóng trắng của một người con gái in dưới đáy nước, cái bóng ấy lung linh như hư như thực. Lúc ấy lòng chàng đã ngây dại, chàng lội xuống hồ, vẫn mặc nguyên quần áo, chàng thả người vào nước bơi ra chỗ cái bóng trắng ấy. Chàng lặn xuống mở mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy gì ngoài rong rêu. Ðáy hồ sâu vô tận, những cọng rong to xù ra như cây chổi lông gà, ánh nắng trưa xuyên xuống mặt hồ đã làm chúng ánh lên màu xanh non. Thế mà có cả một rừng rong như thế. Chàng bơi lạc trong khu rừng ấy. Rong quấn quanh người chàng, lướt qua mặt chàng, vướng vào tay chân chàng. Những con cá diếc, cá lóc, cá bảy màu khắp nơi như hoa confetti nhiều màu lấp lánh. Cuối cùng chàng ngoi lên và bơi vào bờ. Chàng quan sát bờ hồ. Chung quanh hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người, không một bóng thú rừng, không có gì cả ngoài tiếng chim hót lẻ loi đâu đó. Sự yên tĩnh của buổi trưa làm chàng rợn cả người. Chàng cởi bỏ quần áo phơi trên cành cây thấp và ngồi trên vạt cỏ sưởi nắng. Có thể cái bóng trắng lúc nãy chỉ là hình phản chiếu của đám mây đang ở trên cao kia. Ðám mây mỏng và thanh thản.
Chàng lấy ổ bánh mì khô ra ăn và uống mấy ngụm nước rồi chọn một bóng mát dưới tàng cây, nằm ngửa trên vạt cỏ. Lúc này chàng mới nhận ra ngay trên chỗ chàng nằm, lủng lẳng cả chục ổ chim giồng giộc. Loài chim này làm tổ rất công phu. Những cọng cỏ khô được chọn lựa kỹ, mảnh dẻ mềm mại kết thành một cái túi dài hai ngăn. Ngăn trên có cửa thông ra ngoài. Ðó là căn phòng của lũ chim con, ngăn dưới bỏ trống, có một cái vòi thòng xuống gần mặt đất. Ðó là đường hầm bí mật dành cho chim con tẩu thoát khi bị kẻ thù tấn công từ phía trên. Những cái vòi voi dài ngoằn ấy cứ đong đưa đong đưa trước mắt chàng. Chàng biết lũ chim con đang nằm ở đâu nhưng chàng không muốn dậy. Chàng nhìn những ngón tay gầy gò của mình và bỗng nhiên sợ hãi. Chàng không dám nhìn nữa và nhắm mắt lại.
Giấc ngủ của chàng đầy ác mộng, khi thức dậy chàng không còn nhớ gì cả nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong chàng vị đắng, chàng thấy cổ họng khô rát nên quay tìm cái bi đông nước. Một con kỳ nhông leo ngồi trên bình nước, chàng phải đuổi nó đi để lấy nhưng cái bi đông nhẹ tênh. Chàng ném nó dưới cỏ và đi ra phía hồ nước. Trên đường đi chàng khám phá ra một khe nước nhỏ từ trên sườn núi chảy róc rách xuống phía hồ. Tiếng nước nhỏ, thủ thỉ như tiếng giun dế, nước trong và sáng như thủy tinh, chàng cúi xuống, chàng quỳ dưới cỏ ướt khum hai bàn tay vốc nước uống.
Chàng ngồi trên tảng đá bên bờ hồ. Thiên nhiên vẫn yên tĩnh như lúc chàng mới đến đây. Hình như thiên nhiên đang nhìn ngắm chàng và chờ xem chàng làm gì. Nắng đã nhạt trên những tán lá cao, trên những lá bạch đàn dài nhọn mong manh đang lay động kia. Bao giờ nhìn cây bạch đàn chàng cũng nhớ đến Lọ Lem và đôi mắt đen cứ đăm đăm nhìn chàng. Ðôi mắt ấy hiền lành, thẳng thắn nhưng rất cương quyết. Ðã có lúc chàng thử nhìn thẳng vào nó để xem ai là người thắng cuộc nhưng lần nào chàng cũng phải quay nhìn chỗ khác. Những lúc Lọ Lem bực mình thì chàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô mặc dù nó rất đẹp. Nó giống hệt đôi mắt của các cô gái Ả Rập. Những cô gái ấy ra đường trùm khăn kín mặt chỉ chừa có đôi mắt vì thế đôi mắt vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn. Ðôi mắt ấy có khả năng thay thế cho cả cái nhan sắc diễm lệ và huyền bí của những cô gái nghìn một đêm lẻ.
Trong lúc mơ màng chàng bỗng thấy trên cái nền trời xanh lơ vô tận kia tự nhiên mọc lên những đôi mắt của Lọ Lem như những vì sao đen. Chàng ngây dại nhìn bầu trời cho đến khi những đôi mắt ấy biến mất. Ðó là lúc chàng nghe một tiếng động lạ sát bên mình. Con rắn-đeo-chuông toàn thân xanh vàng lốm đốm, dưới cổ lủng lẳng một cái bướu trông giống như quả chuông. Ðã có lần chàng nghe Lọ Lem mô tả về nó. Ðó là một loại rắn kịch độc, người ta còn gọi nó là “con ba bước” vì khi bị nó cắn, chỉ bước đi ba bước là đã lăn đùng ra rồi. Nhưng loại rắn này không bao giờ chủ động tấn công người. Quả thực nó đang nằm phơi mình trên một nhánh cây thấp ngay cạnh chỗ chàng ngồi. Nó giương đôi mắt đỏ nhìn chàng một cách bình thản. Chàng cũng không nhìn con vật ấy, chàng vẫn ngồi im trên tảng đá ngắm nó hồi lâu. Ðột nhiên chàng thấy nó ngẩng đầu lên, cong mình lại thành vòng tròn rồi bật đi rất nhanh. Chỉ thấy một tia chớp xanh lóe ra trước mặt chàng rồi tiếng chuột kêu thì cái đuôi rắn đã quấn gọn con chuột đồng vàng lườm vào trong rồi.
Chàng thở dài đứng dậy bỏ đi. Chàng loanh quanh bên bờ hồ một lúc rồi biến mất trong rừng bạch đàn. Chàng vẫn hy vọng gặp được một cái chòi tranh, một ngôi nhà sàn nhỏ hay một hang đá nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một vết tích gì của con người. Khi nắng đã gần tắt và gió ở đâu kéo về rì rào thì rừng bạch đàn buồn hơn bao giờ hết. Nỗi buồn ấy ẩn mình trong tiếng gió, tỏa ra từ những lớp sóng lá lao xao, từ những mảng trời hiu hắt phía sau vùng lá thưa.
Rừng bạt ngàn vây quanh chàng nhưng rừng vẫn trơ trọi. Dường như chính cái vẻ thưa thớt của rừng bạch đàn đã làm cho hoàng hôn hiu hắt hơn, tả tơi và tàn lụi hơn. Chàng đứng im, ngửa mặt nhìn trời qua kẽ lá nhỏ, tóc chàng cũng bay lất phất như những cánh lá dài. Chàng cảm nhận rất rõ những bước đi lặng lẽ mà nặng nề của đêm. Ðêm đang đến gần chàng, vây phủ chàng và chàng không có gì để tự vệ cả. Nhưng chàng không thể rời bỏ khu rừng vì ở đây ấm hơn ngoài hồ nước và vì ở đây chàng còn có hy vọng nhìn thấy Lọ Lem trở về.
Chàng đi tìm những lối mòn trong rừng, cố phân biệt lối đi của thú và lối đi của người nhưng chàng không làm được chuyện đó, chàng chọn lối mòn nào to nhất và ngồi xuống đó, lưng tựa vào gốc bạch đàn. Biết đâu đây chẳng phải là cái cây mà năm bảy năm trước chính tay Lọ Lem đã trồng xuống. Chàng đặt cái bi-đông đầy nước suối, bao thuốc lá hút dở ở đó rồi đi gom các cành khô chất thành một đống nhỏ bên gốc cây. Chàng lục trong túi áo còn một cái đuôi bánh mì, chàng lấy ra ngồi nhai trong tối. Ăn xong chàng nhóm lửa lên để xua đuổi muỗi và sương lạnh. Chàng có thể nằm xuống vạt cỏ úa dưới gốc cây nhưng chàng vẫn thích ngồi tựa lưng và hút thuốc lá.
Ðêm đã xóa nhòa tất cả, đã trùm lên rừng núi, chỉ còn lại đống lửa của chàng. Nó xé rách một mảnh đêm để có chỗ cho chàng thở, để cho những con dơi bay qua bay lại tìm mồi, những con sóc chuyền trên cành cây nhìn lửa. Những gốc bạch đàn sáng chập chờn quanh chàng. Trên đầu chàng những chiếc lá dài ửng lên mầu hoàng yến. Ðó cũng là mầu một chiếc áo cụt Lọ Lem thường mặc khi ở trong kho giấy. Cái áo ấy có một chỗ rách nhỏ bằng ngón tay cái phía sau lưng ngay dưới cái gáy thon thả của cô. Lửa đỏ rực và sinh động như một con dơi lớn đang nhảy múa bay lượn trước mặt chàng. Dường như nó muốn làm những trò hề, những trò ảo thuật để cho chàng được vui nhưng chàng không vui. Chàng nhìn nó đăm đăm và có lúc chàng muốn đưa tay vốc lấy nó như bắt một con chim non để ôm vào lòng. Nhưng lửa cứ như hư như thực. Củi nổ lách tách bắn ra những chùm hoa cải vàng cam, có khi xẹt ra như pháo bông. Lửa cười như một chú lùn trong truyện cổ tích. Những chú lùn đội mũ vải nhọn có ngù bông gòn ở trên chóp cứ hiện ra cười rồi biến mất. Chàng có cảm tưởng như mình đang ngồi trong một hang đá lớn của thời tiền sử xa lắc xa lơ nào. Một con cú mèo ở đâu bay đến đậu trước mặt chàng, nó giương cặp mắt sáng rực nhìn chàng. Chàng cũng nhìn nó, muốn vẫy gọi nó lại nhưng không biết làm cách nào. Con cú mèo cứ đứng im không nhúc nhích. Một lúc nó cất tiếng kêu như muốn hỏi chàng là ai vậy. Chàng mỉm cười với nó và ném bao thuốc lá rỗng không vào lửa.
Phía hồ nước có nhiều tiếng gầm gừ và tiếng những con chim bìm bịp la quang quác, nhưng con cú mèo thì vẫn làm thinh. Chàng thấy đói và muốn có một con thịt để nướng ăn trên đống lửa. Trong giấc ngủ chập chờn chàng thấy mình mọc đầy lông lá, những ngón tay của chàng dài ra và đầy móng vuốt. Chàng cầm một chiếc chày vồ bằng đá đi lang thang trong rừng già săn mồi. Chàng săn được một con nai nhỏ và cõng nó về ném bên đống lửa.
Chàng thức dậy, thấy đói cồn cào. Ðống lửa đã gần tàn chỉ còn lại than hồng và vài nhánh nhỏ leo lét cháy. Chàng nằm co người dưới cỏ nhắm mắt lại. Nhưng đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề từ phía hồ nước đi lại. Tiếng bước chân không đều giống hệt tiếng của một người có một chân giả bằng gỗ. Một bước nặng và trầm, một tiếng khô và rõ. Cứ như thế cái tiếng động kỳ quái ấy tiến lần tới chỗ chàng nằm. Cho đến khi chàng cảm thấy nó ở sát cạnh mình thì chàng vùng dậy vơ lấy một thanh củi đang cháy, chàng hét lên một tiếng và đứng bật dậy thủ thế. Chung quanh im lặng. Con cú mèo hoảng hốt bay vụt đi. Chàng không còn nghe tiếng chân ấy nữa nhưng chàng cũng không thấy gì ngoài đêm tối và những gốc cây bạch đàn chập chờn lờ mở trong ánh lửa đã tàn.
Chàng ném thanh củi vào đống lửa rồi nằm xuống trở lại. Chàng thấy mệt và buồn ngủ ghê gớm. Chàng nhắm mắt lại và nghĩ, nếu con vật ấy có trở lại thì mặc nó, chàng cũng không sợ nữa. Chàng thấy lạnh sau lưng mặc dù đang nằm cạnh đống than hồng. Chàng quay lưng lại để sưởi một chút và ngủ quên đi.
Chàng không mơ thấy gì cả, chàng ngủ rất say, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ mặc dù sương mù vẫn còn tản mạn trong những cành lá. Ðống lửa đã tàn nhưng tro của nó thì hãy còn ấm. Những con rắn hổ đất màu nâu đen đã bò vào nằm quanh đống tro từ lúc chàng còn đang ngủ say, đến khi chàng mở mắt ra thì thấy mình đang nằm giữa bầy rắn độc. Nhiều nhất là rắn hổ đất, chúng nằm vắt vẻo lên nhau, quấn quít lấy nhau và đang ngủ say. Con rắn-đeo-chuông chàng gặp trưa hôm qua cũng có mặt ở đó. Những con rắn cạp nong có khoang vàng đen thì nằm khoanh ngay trước ngực chàng. Dưới chân chàng là bầy rắn lục. Chỉ có con rắn hổ chúa King Cobra là nằm xa chàng nhất và cũng là con vật nhạy cảm nhất. Lúc chàng mở mắt ra là nó đã ngẩng đầu lên rồi, hai mang của nó phình ra, phun hơi độc phì phì. Nhưng bầy rắn kia thì vẫn cứ ngủ im trong tro ấm. Chàng tỉnh ngủ hẳn và ngạc nhiên thấy mình không hề sợ hãi, trái lại chàng còn cảm thấy bầy rắn độc rất thân mật với mình.
Chàng xoay nghiêng người lại để nhìn ngắm chúng. Cử động của chàng làm cho những con rắn cạp nong đang nằm khoanh trước ngực chàng thức dậy. Chúng ngẩng đầu lên nhìn chàng nhưng không có vẻ gì đe dọa. Chàng ngắm chúng một lúc rồi chậm chạp xòe bàn tay ra, đưa vào giữa những cái đầu đang ngẩng cao ấy. Chàng thấy nhói lên một cái và một giọng buồn vang lên trong chàng:
-Lọ Lem ơi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Cánh tay chàng rơi xuống mặt tro xám mềm mại. Ngay cả trong giây phút ấy chàng vẫn thấy tro ấm một cách lạ thường.
Vua Mèo Vua Mèo - Đạo Hiếu Vua Mèo