A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: trinh ngoc thang
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2321 / 32
Cập nhật: 2017-03-13 15:42:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 239: Núi Không Có Hổ, Trầm Côn Xưng Đại Vương
ỹ nữ, có công cụ chế tạo sư sao?
Trầm Côn cười híp mắt đi tới sau lưng Y Y.
- Đương nhiên là có rồi, vì biểu diễn chân thực, tiểu thư đã mua sắm hai mươi bộ công cụ chế tạo rồi, mở một cửa tiệm rèn cũng không vấn đề gì.
Y Y kinh ngạc nói:
- Nhưng ngươi muốn vật kia làm cái gì? Không phải là muốn đi làm thợ rèn chứ.
Vuốt vuốt cằm suy nghĩ nói:
- Nhưng con mắt của ngươi nhỏ như vậy, chắc không thấy rõ được lò luyện đâu.
"..."
- Có thể đem công cụ cho ta mượn chứ? Đảm bảo không làm chậm trễ diễn xuất là được.
Trầm Côn cố gắng mở to hai mắt nói.
Y Y cười hắc hắc, viết cho Trầm Côn một tờ giấy có thể tùy tiện lấy ra một nhóm công cụ nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, Trầm Côn mặc trang phục giống như một thợ rèn. Xích bạc trên người, trước ngực đeo tạp dề, trên bả vai còn mang đầy đủ thiết chùy, búa lớn.
Hắn còn mang tóc giả, trang điểm trông giống như là một chế tạo sư thanh tú.
Trang phục hoàn hảo, Trầm Côn cười híp mắt đi trong đêm tối.
Lúc hắn đi được nửa giờ, trên đường cái vang lên mấy tiếng âm thanh búa nện vào binh khí. Quay đầu nhìn lại, Công Thâu Huyền dẫn Công Thâu Lâm, còn có mấy ngàn người nhà Công Thâu mang binh khí chạy tới đây. Bọn họ đều cỡi cơ quan chiến khí đủ để sánh ngang đội ngũ mấy vạn kỵ binh.
- Nguyên Quân tiểu thư.
Chiến đội đem trọn con đường cái phong tỏa. Công Thâu Huyền thấy trong trời đêm xuất hiện một thợ rèn, hiển nhiên rất sửng sốt. Sau đó hắn hướng về phía đội ngũ của Nguyên Quân chắp tay:
- Biết được Nguyên Quân tiểu thư hôm nay vào thành, Công Thâu gia đặc biệt tới hoan nghênh.
Các diễn viên của đoàn biểu diễn nhìn nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.
Hoan nghênh? Tiểu hài tử cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện ma quỷ này. Công Thâu Lâm đầu tiên là bắt không được Quang Minh hoàng, trên đường còn bị người phục kích, làm mất cả vũ hồn Tử Đông Phong. Chuyện này đã truyền khắp Xuất Vân Hải Thành, tất cả mọi người hiểu, Công Thâu gia tuyệt sẽ không bỏ qua Nguyên Quân.
- Công Thâu lão gia, đã lâu...
Nguyên Quân trong đám người kia, chắp tay đáp lễ nói:
- Minh nhân không nói tiếng lóng. Công Thâu lão gia mang theo mấy ngàn binh mã, mấy ngàn cơ quan chiến khí, cũng không phải là hoan nghênh ta. Nói đi, có yêu cầu gì thì nói ra.
- Thực sảng khoái.
Công Thấu Huyền vuốt vuốt chòm râu:
- Mấy ngày trước, hung thủ giết con thứ hai của ta trốn trong đoàn biểu diễn của ngươi. Tôn nữ của ta theo sát hắn cũng bị người phục kích, rồi làm mất Vũ Hồn. Chuyện này, Nguyên Quân tiểu thư có phải hay không cho Công Thâu gia chúng ta một cái công đạo?
- Công Thâu lão gia, ông muốn gì?
- Một câu, đem Quang Minh Hoàng giao ra đây.
- Công Thâu lão gia, ngài có phải là đang làm khó ta.
Nguyên Quân bất đắc dĩ mở hai tay ra:
- Quang Minh Hoàng đúng là ở chỗ ta, nhưng chuyện này Lệ Thiên tướng quân cùng Lâm tiểu thư cũng biết. Chuyện này không có quan hệ cùng với Nguyên Quân. Hơn nữa...
Nàng thở dài:
- Quang Minh Hoàng đã đi rồi, không còn ở chỗ của ta nữa.
- Quang Minh Hoàng là tội phạm truy nã quan trọng của Hoàng Kim Huyết Tộc, ngươi dám thả đi?
Công Thâu Huyền biến sắc.
- Công Thâu lão gia, ta là người của Hoàng Kim Huyết tộc các ngươi sao?
- Ngươi còn không xứng trở thành Hoàng Kim Huyết tộc.
- Vậy thì không liên quan đến ta.
Nguyên Quân nhún vai nói:
- Ta chỉ là một diễn viên, đến Đoạt Nhật lâu biểu diễn. Ta đây có cần phải mạo hiểm mang họa sát thân, giúp Công Thâu lão gia đi bắt hung thủ sao?
Chỉ chỉ phía Tây:
- Cho dù là Đông Ca Thánh Nhân ở chỗ này, cũng chỉ nói là ta vì sao không làm mà thôi. Còn không đến mức phán tội của ta.
Sự thật là như vậy. Mấy ngày trước A Phúc cùng Công Thâu Lâm tranh đấu, Nguyên Quân bất quá chỉ cung cấp một cái sân mà thôi, hơn nữa Lệ Thiên tướng quân toàn bộ đều tham dự. Làm sao không truy cứu nàng, cũng chưa đến mức phải truy cứu Nguyên Quân.
Nếu quả thực muốn truy cứu, trong đoàn biểu diễn chỉ có một người có thể có vấn đề, đó là Dương Ngũ đã cùng hợp xướng với A Phúc. Nhưng vừa nghĩ đến chữ "Dương", Công Thâu Huyền rất sáng suốt chợt nghĩ tới tin đồn về Dương Ngũ...Tấm bia Dương môn, chọc không nổi, phải bỏ qua.
- Hô.
Công Thâu Huyền thở dốc có chút ồ ồ rồi, tức giận nói:
- Nguyên Quân, ngươi là bạn thân của Thánh Nhân, ta không so đo với ngươi. Nhưng mấy ngày nay, ai đề nghị để cho Quang Minh Hoàng ở lại đoàn biểu diễn, đứng ra cho ta.
Hắn quát to:
- Nếu là chủ ý của ngươi, hôm nay Quang Minh Hoàng đã chạy, ngươi nhất định phải cho Công Thâu gia chúng ta một cái công đạo.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Trầm Côn.
- Ách.
Trầm Côn tính toán làm sao để làm thợ rèn, không để ý đến tràng tranh đấu vừa rồi:
- Lão huynh, mọi người nhìn ta làm gì?
- Đúng, chính là chủ ý của ngươi.
Công Thâu Huyền lạnh lùng cười một tiếng, phất tay nói:
- Cũng bởi vì chủ ý của ngươi, mới làm cho tội phạm truy nã quan trọng chạy thoát. Bắt lại cho ta, mang về Công Thâu gia tra hỏi. Ngươi đối tốt với Quang Minh Hoàng, nhất định biết tung tích của hắn.
Theo âm thanh của hắn, hơn mười Hoàng Kim công binh lấy ra thứ giống với hỏa pháo, nòng pháo từ từ hướng về phía Trầm Côn. Hơn mười viên đạn kết thành một tấm lưới lớn từ khẩu pháo bắn ra ngoài, bao bọc lấy Trầm Côn.
- Công Thâu lão gia, đây cũng là diễn viên của ta.
Sắc mặt Nguyên Quân đột nhiên âm trầm.
- Nguyên Quân tiểu thư, ta đã không so đo với ngươi chuyện bao che Quang Minh Hoàng rồi, ngươi cũng không cần làm quá phận.
Công Thâu Huyền lạnh lùng nói:
- Nhi tử Công Thâu Thiên của ta đã chết còn chưa nói. Nhưng mà Lâm nhi, là một trong những Thánh nữ dự khuyết. Nàng mất đi Vũ Hồn, Công Thâu gia chúng ta tất phải đòi một cái công đạo.
- Vậy ngươi sẽ dùng diễn viên của ta làm công đạo?
Nguyên Quân lạnh lùng cười. Nàng vừa đáp ứng Trầm côn, đảm bảo Trầm Côn đến Xuất Vân Hải Thành an toàn. Mấy phút đồng hồ sau Trầm Côn liền bị bắt. Cho dù tính tình Nguyên Quân có tốt hơn cũng không thể chịu nổi việc này.
- Ngũ gia, Công Thâu lão tử muốn mang diễn viên của ta đi, phá hủy diễn xuất của ta. Nguyên Quân không có bản lãnh, đành nhờ ngươi vậy.
Nguyên Quân khom người mời.
- À á a...
Dương Ngũ tối hôm qua một đêm uống rượu, đang mơ mơ màng màng. Một tay hắn cầm hồ lô rượu, tay còn lại giơ lên đại thương, mắt say lờ đờ chỉ vào Công Thâu Huyền:
- Giết tất, hay chỉ giết một mình hắn.
- Ngũ gia, cần gì phải chém chém giết giết đâu?
Trầm Côn trong lưới lớn đột nhiên nở nụ cười:
- Mấy ngày hôm trước chính xác là chủ ý của ta, nên để cho Công Thâu lão già này một cái công đạo. Việc này không liên quan đến ngài cùng Nguyên Quân tiểu thư.
Mọi người sửng sốt, trong lòng tự nhủ tiểu tử này điên rồi sao. Nguyên Quân thay hắn ra mặt, hắn còn không lĩnh tình.
Hắn thực sự muốn để Công Thâu gia bắt đi sao?
- Hừ. Coi như là tiểu tử ngươi thức thời.
Vừa nhìn Trầm Côn chủ động chịu trói, đáy lòng Công Thâu Huyền thở phào nhẹ nhõm. Hắn thực không dám liều chết cùng Dương Ngũ.
- Nhìn tiểu tử ngươi coi như hiểu chuyện. Các đệ tử, cho hắn vào trong cũi thoải mái một chút, mang về chiêu đãi thật tốt.
- Công Thâu lão gia, ta có trở về với ngươi hay không không quan trọng.
Trầm Côn hơi nháy mắt một cái:
- Nhưng mà giết người không cúi đầu xuống đất. Ta còn chút chuyện riêng, ngươi có nên để cho ta giải quyết xong xuôi?
- Không cần phải nói nhảm nhiều như vậy.
- Công Thâu lão gia, đây là chuyện riêng của ta, nhưng có liên quan đến đại thiếu gia Dạ gia của ông đó.
Trầm Côn cười híp mắt, một ngón tay chỉ về hướng Dạ Trung Thiên.
Liên quan đến mình?
Dạ Trung Thiên vốn đứng một bên xem náo nhiệt, đột nhiên bị cuốn vào, không khẽ mỉm cười:
- Tiểu huynh đệ, ta và ngươi không quen biết. Tìm ta có chuyện gì?
- Ngươi là chế tạo sư đúng không?
Trầm Côn cười hì hì, ngón tay chỉ về phái lò rèn.
- Chẳng lẽ ngươi cũng là chế tạo sư?
Dạ Trung Thiên cười cười:
- Chỗ này của ta đúng là cần chế tạo sư, nhưng điều kiện vô cùng hà khắc. Một là lý lịch phải trong sạch, cần người có thân phận đảm bảo. Hai là phải có tài nghệ tuyệt kỹ, ít nhất thông qua sáu vị đại chế tạo sư khảo hạch.
- Trong sạch cùng kỹ nghệ?
Trầm Côn suy nghĩ một chút:
- Nguyên Quân tiểu thư, đảm bảo cho ta được không?
Nguyên Quân sửng sốt:
- Dĩ nhiên. Lấy danh dự của Nguyên Quân ta đảm bảo, gia thế người này trong sạch. Công Thâu lão nhân hoàn toàn là vu khống hắn.
- Đa tạ.
Trầm Côn cười híp mắt nhìn Dạ Trung Thiên:
- Dạ thiếu gia, nội dung khảo hạch là gì?
Dạ Trung Thiên đã đã gọi ra đầy đủ thợ rèn, ném cho Trầm Côn một khối sắt nói:
- Từ vật này, tùy tiện chế tạo một đồ vật cho ta. Nhóm chế tạo sư đang ngồi kia sẽ cho ngươi một đánh giá công bằng.
Nói xong, sáu vị chế tạo sư từ trong lò đi ra.
Bọn họ vừa nhìn bộ dạng của Trầm Côn còn trẻ tuổi, khóe miệng nổi lên sự khinh thường, ngạo nghễ ngồi ở bên cạnh Trầm Côn. Bọn hắn chỉ chỉ lò luyện bên cạnh, ý là Trầm Côn có thể dùng lò luyện này chế tạo. Ngay cả một câu
Cũng không nói, hiển nhiên rất xem thường tay nghề của Trầm Côn.
Trầm Côn cũng không để ý tới bọn họ, cân nhắc khối sắt trong tay, chỉ là một khối bằng nắm tay trẻ con:
- Tùy tiện chế tạo một linh kiện.
Vừa nói, hắn nhấc khối sắt trên tay lên.
Thấy động tác của Trầm Côn, sáu vị chế tạo sư rối rít lắc đầu. Nói đùa gì vậy, chế tạo phải dùng đến lò luyện, cái này hài tử ba tuổi cũng nhận thức được. Nhưng tiểu tử này không có chui ra từ trong tấm lưới, cũng không thèm nhìn lò luyện một cái. Rõ ràng chính là một chế tạo thường dân.
- Dạ thiếu gia, không cần tiếp tục nữa rồi.
Một chế tạo sư vào trong bên trong rạp:
- Người này chính là một người bình thường, ngay cả việc nấu chảy nguyên liệu cũng không biết.
- Đúng vậy.
Dạ Trung Thiên vốn sẽ không đem một chế tạo sư trẻ tuổi như vậy để trong lòng. Hắn nhấp một ngụm trà, phất tay nói:
- Công Thâu lão gia, chuyện ở đây kết thúc. Kế tiếp...
Đinh đương...
Lời còn chưa dứt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đánh. Một cái bánh răng thường thấy rơi dưới chân Dạ Trung Thiên.
Chỉ sau hai câu nói, bất quá chỉ bảy tám giây. Dạ Trung Thiên chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn thoáng qua Trầm Côn, chỉ thấy hắn cười híp mắt ngồi trong tấm lưới, thiết thạch trong tay cũng không thấy. Mà năm vị chế tạo sư còn lại bên cạnh hắn, vẫn ở trạng thái ngồi trên ngựa, hiển nhiên la muốn đứng nên. Nhưng mà hắn sợ ngây người đứng không nổi.
- Đây là do ngươi chế tạo?
Dạ Trung Thiên nhặt bánh răng lên.
- Hắc hắc, trừ ta ra còn có người khác sao?
Trầm Côn phá lệ cười vui vẻ.
- Tháo lưới trên người hắn ra, cho hắn thêm năm trăm cân gang.
Ánh mắt Dạ Trung Thiên sáng lên, cực nhanh phân phó:
- Toàn bộ công cụ bên trong lò ngươi có thể tùy tiện dùng. Trong vòng một khắc đồng hồ, đem năm trăm cân gang đúc thành mười ba cái xà nhà. Ít nhất có thể dùng được cho một tòa thiên điện.
- Một khắc đồng hồ à...
Trầm Côn chậm rãi chui ra từ trong lưới lớn, đi vào bên trong lò, tay không đặt lên năm trăm cân gang. Sau đó hai tay khẽ vỗ ở phía trên. Một phần gang trong đó nhăn nhó biến hình, trở thành, một khối xà nhà. Mà những thứ gang khác thì hóa thành dạng lỏng, rót vào trong khuôn đúc, sau đó lành lạnh lại. Không tới một phút đồng hồ, mười ba xà nhà đã đúc xong. Mà Trầm Côn chậm rãi nói tới nửa câu sau:
- Quá lâu. Chế tạo sư đủ tư cách, một phút đồng hồ là đủ rồi.
Dạ Trung Thiên lặng yên nhìn qua xà nhà, bỗng nhiên vẫy tay một cái. Sáu vị chế tạo sư vây quanh bên cạnh hắn:
- Thiếu gia, có việc gì phân phó?
- Lấy thủ nghệ của các ngươi, cũng không thể trong một phút đồng hồ đúc nóng mười ba cái xà nhà sao?
Dạ Trung Thiên híp mắt hỏi. Nhóm chế tạo sư đỏ mặt:
- Chế tạo không thể ly khai thực lực võ đạo. Chúng ta...chúng ta tự nhận, trên phương diện kỹ thuật còn thua thiếu niên này một chút, nhưng thực lực võ đạo thấp hơn hắn quá nhiều, tuyệt đối không có loại tốc độ này.
Đây là cách nói khiêm tốn gì. Cái gì là kỹ thuật còn kém một chút. Kỹ thuật của Trầm Côn dùng chính là luyện pháp mà Âu Dã Tử truyền lại, so với bọn hắn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Dĩ nhiên, Trầm Côn chỉ nắm dữ phương pháp dung luyện cùng cơ quan thuật cơ sở trong Âu Dã Phổ, chỉ có thể một lòng luyện hai môn thủ nghệ công tượng này. Nhưng là Hàn gia diệt môn, Trầm Niệm Tổ thăng thiên. Trên đại lực này không thể tìm được chế tạo sư giỏi nhất rồi. Trong núi không còn lão hổ, Trẩm côn này dĩ nhiên trở thành chế tạo sư số một rồi.
Ít nhất ở phương diện này, Trầm Côn sử dụng Thập Bát Thủ, Tinh Hà Thiên Huyễn, Đại Nhật Càn Khôn ba thứ hợp nhất. Tại Cửu Châu này không ai có thể so sánh được với hắn.
- Lấy ánh mắt của ngươi, tài nghệ của người này đạt đến trình độ nào?
Dạ Trung Thiên tiếp tục hỏi. Chế tạo sư chần chờ chốc lát:
- Nếu như Hàn gia không diệt môn, Trầm Niệm Tổ không chết, tại giới chế tạo Cửu Châu chỉ có thể coi hắn là một nhân tài ưu tú mới xuất hiện. Nhưng Hàn gia cùng Trầm gia đã mất...Cả thành Xuất Vân Hải, cũng không thể tìm được chế tạo sư nào so được với hắn. Nhất là dung luyện, hắn có lẽ là chế tạo đại sư duy nhất có tư cách chủ trì "Địa tâm lò luyện".
- Ta hiểu, các ngươi về nghỉ ngơi đi. Nói cho những người khác, trọng tu Đoạn Nhật Lâu sẽ không kéo dài bao lâu nữa.
Nhàn nhạt phân phó một câu, Dạ Trung Thiên thân thiết kéo cánh tay Trầm Côn lại:
- Tiểu huynh đệ...
Vừa nói một câu, hắn tự giễu cười cười.
- Thành thật mà nói. Bàn về tuổi, ta so sánh với tổ phụ của ngươi còn lớn hơn. Nhưng mà ta với ngươi hợp ý, nên lấy ngang hàng mà luận với nhau.
Dạ Trung Thiên cũng đã hơn một trăm tuổi, chí ít cũng gần hai trăm tuổi rồi. Nhưng hắn chủ động hạ thấp thân phận, cười hỏi:
- Tiểu huynh đệ, chế tạo thuật là từ đâu học được.
- Gia truyền.
Trầm Côn nói láo không đỏ mặt:
- Ta họ Trầm, là Âu Dã Kiếm phái, xuất thân từ Thôi Hỏa Trì.
- Nguyên lai là truyền nhân của Âu Dã Tử. Nhưng ta nghe nói, Trầm gia chỉ còn lại một mình Trầm Ưng?
- Ai, thật sự không cần mở miệng. Nhà chúng ta mấy trăm năm trước bị trục xuất khỏi Tôi Hỏa Trì rồi. Tài nghệ học được, cũng không bằng Thôi Hỏa Trì Trầm gia.
- Tiểu huynh đệ quá khiêm nhường. Chế tạo thuật của ngươi quả thật không bằng Thôi Hỏa Trì Trầm gia. Nhưng dõi mắt khắp Cửu Châu, cũng không có mấy người vượt qua được ngươi. Ha ha...
Dạ Trung Thiên vỗ vỗ bả vai Trầm Côn cười lớn. Hiển nhiên rất hài lòng đối với câu trả lời của Trầm Côn. Hắn lại hỏi:
- Nhìn thủ pháp vừa rồi của huynh đệ, thực lực cũng không phải là thấp. Cấp bậc võ đạo của ngươi là...
- Hồng Nguyên Vũ tông hạ đoạn.
Trầm Côn ẩn tàng ba cấp thực lực.
- Tuổi trẻ mà đã là Hồng Nguyên vũ tông. Không tệ, không tệ.
Dạ Trung Thiên lần nữa nở nụ cười. Hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu tán gẫu. Sắc mặt Công Thâu Huyền lúc này thực khó coi. Hắn đã hiểu, Dạ Trung Thiên dò xét lai lịch của Trầm Côn. Một khi thông qua dò xét, hắn sẽ phải thỉnh Trầm Côn tham gia trọng tu Đoạt Nhật lâu.
- Dạ thiếu gia.
Công Thâu Huyền bước nhanh tới. Tuổi của hắn bất quá hơn tám mươi tuổi, còn không so lớn được với Dạ Trung Thiên. Chắp tay nói:
- Người nọ là tội phạm quan trọng của Công Thâu gia. Dạ thiếu gia cho mặt mũi, hãy đem hắn giao cho ta.
- Tiểu Huyền Tử, lời của ngươi thực không đúng.
Thoạt nhìn Dạ Trung Thiên hai mươi mấy tuổi, gọi thằng nhũ danh Công Thâu Huyền, hắn nói:
- Chuyện tình của Lâm Lâm ta cũng có nghe thấy. Lúc ấy, vị tiểu huynh đệ này quả thật có chủ ý. Nhưng hắn cũng là vì cho Lệ tướng quân cùng Lâm tiểu thư lối thoát. Không có chủ ý của vị tiểu huynh đệ này, Lệ tướng quân cùng Lâm tiểu thư có thể bình an trở lại sao?
Hắn vỗ vỗ bả vai Công Thâu Huyền:
- Tiểu Huyền tử, ta nhìn ngươi lớn lên, ta cũng hiểu tánh khí của ngươi. Lâm Lâm đã mất Vũ Hồn, sắp bị thủ tiêu tư cách làm dự bị thánh nữ, trong lòng ngươi nhất định không thoải mái, cũng phải giết người để cấp cho các trưởng lão Công Thâu gia một cái công đạo. Nhưng là...đại sự làm trọng, cũng không nên làm khó vị tiểu huynh đệ này. Hắn đã là một trong các chế tạo sư tu sửa Đoạt Nhật lâu rồi.
- Dạ thiếu gia.
Công Thâu Thiên bực tức biến sắc, nhưng Dạ Trung Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Tốt lắm, chuyện này hôm nay cứ như vậy chấm dứt. Vị tiểu huynh đệ này ta mang đi, binh mã Công Thâu gia cũng giải tán đi.
Sắc mặt Công Thâu Thiên lúc trắng lúc xanh. Hắn đã nghĩ đến việc mạnh mẽ trở mặt lưu lại Trầm Côn, nhưng mà xét từ thực lực mà nói, hắn tuyêt đối đánh không lại tam đại hoàng kim Dạ Trung Thiên. Từ thân phận đã nói, Dạ gia là tổng đốc trọng tu xây cất, mà Công Thâu gia là nhà thiết kế. Hắn so sánh với Công Thâu gia là ngang hàng.
- Tiểu Huyền tử, không nên buồn bực. Nắm cái tay, cười một cái, hắn cũng là đồng nghiệp trọng tu xây cất rồi.
Dạ Trung Thiên một tay nắm lên tay Trầm Côn, một tay nắm lên cánh tay Công Thâu Thiên, bắt buộc hai người nắm tay. Dĩ nhiên, Trầm Côn híp mắt cười nắm tay, mà con ngươi Công Thâu Huyền hai con ngươi đều nhanh đỏ tới chảy ra tơ máu...Kiểu nắm tay này...
- Ngươi thật sự muốn đi làm chế tạo sư?
Sau khi nhân mã Công Thâu gia rời đi, Nguyên Quân cau mày đi tới:
- Ngươi đi, diễn xuất của ta phải làm sao? Ngươi gây phiền toái cho ta rồi.
Cho ngươi tìm phiền toái, ngươi sẽ đảm bảo an toàn cho bần tăng phải không? Trầm Côn cười nói:
- Ta làm cả hai, một ngày diễn xuất, một ngày chế tạo nha. Hắc hắc, các ngươi còn không tin diễn kỹ cùng chế tạo thuật của ta?
Nguyên Quân nhìn Dạ Trung Thiên một chút:
- Dạ thiếu gia, ý của ngươi là?
- Ta sẽ cho vị tiểu huynh đệ này an bài công việc. Chỉ cần hắn hoàn thành, thời gian còn lại làm cái gì, ta không quan tâm.
Dạ Trung Thiên lộ ra vẻ rất rộng lượng:
- Hơn nữa biểu diễn cần phải tập luyện. Ta trước tiên đem vị tiểu huynh đệ này tặng cho tiểu thư. Ba ngày sau, khi tiểu thư chấm dứt biểu diễn, hắn lại đến Đoạt Nhật lâu tìm ta.
- Đa tạ Dạ Thiếu gia.
Nguyên Quân thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi hắn rồi cùng Trầm Côn tiếp tục lên đường.
Đi tới, Trầm Côn chợt phát hiện một chuyện rất thú vị. Miệng Nguyên Quân nói không muốn để cho Trầm Côn làm chế tạo sư, vẻ mặt cũng thật không tình nguyện. Nhưng mà Y Y...Nha đầu này vừa nghe Trầm Côn tham gia trùng tu Đoạt Nhật lâu. Đôi mắt to của nàng chợt lóe, sau đó nàng qua chỗ Nguyên Quân thấp giọng nói mấy câu. Lúc trở lại, khóe miệng nàng nở nụ cười, dường như lấy tay cũng không thể che hết.
Nha đầu này, dường như rất muốn bần tăng làm trễ buổi biểu diễn sao?
Nhìn từ xa, Đoạt Nhật lâu thật rầm rộ. Nhưng vừa đến gần, cả công trường đều bị màn che phủ, từng cửa vào đều có Hoàng Kim Phong kỵ canh gác. Trầm Côn lặng lẽ vòng quanh công trường, vòng vo hai vòng cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài công tượng đang vận chuyển đất cát. Phía ngoài còn có một chút màn che, chính là tửu quán cung cấp thức ăn, thức uống cho công nhân.
Theo như Nguyên Quân nói, Đoạt Nhật Lâu là sửa chữa ở bên ngoài nhưng thực chất là sửa chữa ở bên trong. Xuất phát từ kết cấu cơ quan phức tạp, việc này ít nhất kéo dài hơn nửa năm.
Nguyên Quân đến Xuất Vân Hải Thành, chính là biểu diễn cho nghi thức đặt móng công trình.
Mà ở đối diện Đoạt Nhật lâu, Công Thâu gia đã dựng lên một trang viên không lồ. Tất cả các tân khách tới tham gia nghi thức đặt móng đều được an bài trong trang viên.
- Ha ha, Nguyên Quân tiểu thư đại giá quang lâm, cả thành Xuất Vân hải đều oanh động.
Đi tới cửa trang viên, một người mập mạp mặc áo hồng ra đón. Vừa nhìn Nguyên Quân cùng A La bên cạnh nàng, thấy hai đại mỹ nữ trước mắt, hắn lập tức đắm đuối.
- Khuê La thành chủ, đã lâu không gặp.
Nguyên Quân mỉm cười nói lời khách sáo.
Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Trầm Côn lặng lẽ đánh giá Khuê La. Chỉ thấy hắn so với A Phúc còn mập mạp hơn, trên ót cũng chảy ra dầu mỡ, đi trên đường lung la lung lay giống như con heo vô cùng mập mạp. Trầm côn không khỏi lôi léo Y Y, thấp giọng hỏi:
- Ngươi chính là thành chủ Xuất Vân Hải thành? Bộ dạng hắn như vậy...Thực không giống.
- Chớ xem thường bản lãnh thực sự của hắn. Nếu không tại sao Hoàng Kim Huyết tộc lại để cho hắn chấn giữ Đông Cửu Châu.
Môt diễn viên nhỏ giọng giải thích:
- Trong Hoàng Kim Huyết tộc, rất nhiều người là nhân, thú hỗn huyết. Ngươi nhìn Lệ Thiên, chính là hỗn huyết với rắn. Mà Khuê La, chính là hỗn huyết với con nhím. Hắn một cái có thể đánh bay một tòa núi lớn.
- Con bà nó.
Trầm Côn âm thầm cắn lưỡi. Lúc này, Khuê La đã dẫn Nguyên Quân vào trong trang viên, là nam diễn viên duy nhất, cũng sắp đảm nhiệm đốc công chế tạo sư, Trầm Côn cũng được coi là khách quý. Rất nhiều cường giả cũng đã vào trong trang viên. Nghe Nguyên Quân giá lâm, mấy trăm người đồng thời từ trong phòng đi ra, làm cho hành lang đông tới mức nước chảy không lọt. Khuê La chào hỏi bọn họ, đám người hầu đã chuẩn bị tiệc rượu, ở trong đại sảnh bày ra một yến hội hoành tráng hoan nghênh.
Vừa nghe sắp cử hành yến hội, Y Y không khỏi nhíu mày. Nàng vẫn mặc trang phục nam nhân, phải trốn vào thiên điện đổi lại trang phục thiếu nữ. Mà Trầm Côn cũng không tiện mặc y phục thợ rèn, có một người hầu dẫn hắn vào một tòa thiên điện khác thay quần áo. Sau đó hắn vừa ngẩng đầu, không khỏi một chút sửng sốt.
Chỗ sâu nhất thiên điện, một bóng lưng ưu nhã quỳ gối dưới điện thờ, đang lặng yên cầu nguyện.
- Người nào?
Nghe có bước chân tiến vào, thân ảnh ấy nhanh nhẹn đóng nắp điện thờ lại, quay đầu không vui hỏi.
- Yến nguyên soái, có một vị khách nhân phải thay đổi lễ phục. Thật xin lỗi, không biết ngài ở chỗ này.
Người hầu vội vàng giải thích, Trầm Côn cũng rõ ràng thấy bộ dạng người này. Chính là Tổng Đốc binh vương triều đại Triệu, Mã đại Nguyên soái, Yến Sơn Hầu, Yến Nan Quy. Hắn cũng là một trong những Bắc Đấu Thất Tinh, Bắc Đấu Diêu Quang.
- Thôi, cũng đến lúc ta cũng kết thúc cầu nguyện rồi.
Mấy tháng không thấy, Yến Nan Quy không những trở thành quyền thần lớn nhất vương triều đại Triệu, khí chất toàn thân cũng trở nên uy nghiêm túc mục. Làm cho người ta vừa nhìn liền sinh ra một cố áp lực xuất phát từ đáy lòng. Hắn thu hồi điện thờ, bước ra khỏi thiên điện.
Hắn cũng không có nhận ra Trầm Côn sau khi hóa trang. Chỉ làm như một khách nhân bình thường, đi ngang qua gật đầu coi như chào hỏi. Nhưng Trầm Côn đè Bất Sắc biến thành đai lưng đang gắt gao xuống, trong mắt nhỏ tràn đầy kinh hãi. Yến Nan Quy quay đầu trong nháy mắt, Áo Lục thần tướng trong cơ thể Bất Sắc mở con mắt, trường đao trong tay cũng khẽ run rẩy, mãnh liệt phóng khí thế lên cao.
Yến Nan Quy cũng tới...
Nam nhân cưỡi hồng mã kia cũng tới...
Thiết Kích Ôn hầu.
Quan Thánh Đế quân.
Hai đại tuyệt thế cường giả vô tình đối mặt với nhau.
Vũ Toái Hư Không Vũ Toái Hư Không - Du Tạc Bao Tử Vũ Toái Hư Không