Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: trinh ngoc thang
Số chương: 361
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2321 / 32
Cập nhật: 2017-03-13 15:42:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Hồn Kinh Tầng Thứ Ba, Thực Lực Tuyệt Đối Của Vương Kiêu
huyện Thiên đạo mật hạp có thể tới Lăng Vân tông rồi mới nói, nhưng còn có một vài việc khác, đêm dài lắm mộng, nhất định phải hỏi rõ ở đây.
Chung hộ pháp cười lạnh một tiếng, hắn trói Trầm Côn vào một cây cột nhà, dao găm ở tay phải đâm vào trong mồm Trầm Côn, đặt dưới lưỡi hắn, cười lạnh nói:
- Trầm Côn, chiêu này của ta tên là Độc long tỏa. Nếu như ngươi không nói thật, kịch độc trên dao găm của ta sẽ từ đầu lưỡi ngươi mà lan ra toàn thân, làm tan huyết nhục của ngươi, cho tới khi ngươi chỉ còn là một vũng máu đục!
- Lão huynh, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, có gì ngươi cứ hỏi. Ta, ta nhất định sẽ nói thật!
Lưỡi Trầm Côn không thể cử động mạnh, nói chuyện cũng không lưu loát.
- Ừ. Vậy mới ngoan!
Nữ tử áo đỏ Hàn hộ pháp tới đối diện Trầm Côn, cười nói:
- Trầm Côn, nói thật với ngươi, Thiên đạo mật hạp mặc dù rất quan trọng, nhưng thứ đồ đó ở Lăng Vân tông mấy trăm năm, không ai biết nó có tác dụng gì, cũng không có ai có thể mở phong ấn. Cho nên, thứ đồ này rơi vào tay Tô gia cũng được, ngươi lấy đi rồi, giao ra ta liền có thể tha cho ngươi, nhưng...
Két, ả mở một chiếc hộp nhở tinh xảo, từ trong lấy ra một tờ linh phù:
- Nhưng ngươi nhất định phải nói cho rõ, tờ linh phu này là như thế nào?
Thứ ả ta lấy ra chính là Liên tỏa Bạo viêm phù mà Tô gia đã mua đi!
- Hóa ra tờ linh phù này đã rơi vào tay các ngươi rồi!
Trầm Côn cả kinh.
Hàn hộ pháp tiếp tục nói:
- Nửa tháng trước, Tô An Chi đem tờ linh phù này dâng lên tông chủ của bọn ta. Mật thám của bọn ta ở Bách Bảo Trai cũng đã tra rõ, linh phù này là Bách Bảo Trai lấy được từ tay ngươi. Như vậy Trầm Côn, bắt đầu từ lai lịch của tờ linh phù này đi, ngươi lấy được từ đâu?
- Mỹ nữ, không phải chỉ là một tờ linh phù thôi sao? Lăng Vân tông bọn ngươi là đại gia linh phù, có cần huy động nhân lực như vậy không?
Trầm Côn muốn kéo dài thời gian để nghĩ đối sách, nhưng Hàn hộ pháp cắt lời hắn:
- Bớt nói nhảm đi! Chính bởi vì bọn ta là một trong nhưng tông phái linh phù mạnh nhất bây giờ, mới có thể nhìn ra sự khác biệt của tờ linh phù này!
Trong giọng nói của ả toát ra một chút nôn nóng:
- Trầm Côn, ta nhắc nhở ngươi, bút pháp trên tờ linh phù này gọi là 'Bút tẩu thái hư, Càn khôn thần phù'. Loại bút pháp này lại xuất phát từ một trong tam đại kỳ công, Tinh hà thiên huyễn!
- Các ngươi muốn Tinh hà thiên huyễn?
Trầm Côn thất thanh nói.
Trong đầu hắn hiện lên lời của Vương Kiêu, Đại nhật càn khôn, Nguyệt luân vũ, Tinh hà thiên huyễn, tam đại thần công ám hợp biến hóa thiên mệnh của vtinh tú vũ trụ, hợp lại làm một liền có thể, bạch nhật phi thăng!
Trầm Côn đã hiểu rõ rồi. Lần này Lăng Vân tông tới, đoạt lại Thiên đạo mật hạp là nhiệm vụ phụ, mục tiêu chủ yếu của chúng là Tinh hà thiên huyễn. Chỉ cần tìm được Tinh hà thiên huyễn trên người Trầm Côn, lại thêm vào Đại nhật càn khôn của Lăng Vân tông, bọn chúng liền hoàn thành hai phần ba con đường!
Mẹ nó chứ!
Mục tiêu cuối cừng của chúng là.
- Ai ui, tiểu gia hỏa thông minh quá. Ngươi cũng hiểu ra rồi, vậy thì nói ra đi!
Hàn hộ pháp rất vừa lòng với lực lý giải của Trầm Côn, cười nói:
- Nói đi, Tinh hà thiên huyễn ở đâu?
Tinh hà thiên huyễn ở ngay trong thân thể bần tăng, ở trong đầu Vương Kiêu, nhưng lời này có thể nói ra sao? Trầm Côn đảo mắt một cái:
- Mỹ nữ, ta nói thật, linh phù này là ta lấy được từ tay một lão hòa thượng, nhưng lão hòa thượng đó đã thất tung lâu lắm rồi, ngươi hỏi ta cũng bằng thừa...
Bốp
Hàn hộ pháp tát vào mặt Trầm Côn một cái:
- Đừng có giả hồ đồ với ta, hôm nay ngươi không giao ra Tinh hà thiên huyễn, đừng mong sống sót.
- Mỹ nữ, ta thật sư không biết mà!
Trầm Côn vẻ mặt chân thành.
Hắn đã quyết định rồi, giả hồ đồ, cho dù có phải chịu một vài cực hình cũng có cơ hội sống sót, nhưng một khi giao ra Tinh hà thiên huyễn, khẳng định là bị chúng diệt khẩu.
- Ài, tiểu gia hỏa, đây là do ngươi không thành thật đó, thế thì đừng trách tỷ tỷ!
Hàn hộ pháp thở dài:
- Chung hộ pháp, tiếp theo giao cho ngươi rồi!
- Đồng ý
Chung hộ pháp vung nắm đấm, đấm một phát vào cằm Trầm Côn. Càng nguy hiểm chính là, dao găm còn đang ở trong mồm, Trầm Côn vì để không bị dao găm cắt lưỡi, chỉ có thể quay đầu theo động tác của Chung hộ pháp, kết quả nơi trúng quyền càng thêm đau.
- Có nói không?
Chung hộ pháp lớn giọng hỏi.
- Lão huynh, ta cũng không phải là thằng ngu, nếu ta biết thì sớm đã nói ra rồi, làm gì còn chịu đòn chứ?
Trầm Côn ủy khuất nói.
Chung hộ pháp cười lạnh một tiếng, lại một đấm nữa.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...
Đấm liên tục vào đầu, miệng Trầm Côn phun ra máu tươi, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng trong lòng hắn lại cảnh cáo bản thân:
- Chịu đựng. Chịu không được nói ra, mày sẽ bị diệt khẩu. Hiện tại là hơn mười giờ tối rồi, chịu quá mười hai giờ, bần tăng liền có thể sử dụng 'hồn kinh', gọi Vương lão huynh giúp nghĩ biện pháp...
Đang suy nghĩ, một cước đã tới, đánh cho Trầm Côn đầu óc biến ảo khôn lường, dường như mất đi ý thức.
...
Thời gian từ từ trôi qua, đệ tử Lăng Vân tông thủ ở ngoài động chỉ nghe thấy bên trong truyền ra các tiếng động kỳ quái, binh, binh, đây chắc là tay đấm chân đá. Xèo xòe, đây chắc là que hàn, còn có rắc rắc, dường như là Phân kinh thác cốt thủ...
- Gần một thời thần mà tên Trầm Côn này còn chưa chịu mở miệng, quả là có khí phách!
- Tam vị hộ pháp rốt cục là muốn hỏi gì mà tới mức phải dùng những loại cực hình này nhỉ?
- Ai mà biết được? Chúng ta canh chừng cho tốt là được rồi. Ài, giờ tý rồi, thật đúng là muốn ngủ một giấc.
Trong lúc đám đệ tử đang nói chuyện, một đám mây đen che phủ mặt trăng, nửa đêm giờ tý và ngày mới cũng nhau đến. Mà trong sơn động, Trầm Côn đã bị tra tấn tới mức thê thảm, hắn bị treo xiêu vẹo trên dụng cụ tra tấn, nhấc môi muốn nói, nhưng máu so với thanh âm còn nhanh hơn...
- Hàn hộ pháp, tên tiểu tử này chịu không nổi rồi, còn đánh nữa không?
Chung hộ pháp đánh đến mềm nhũn chân tay, nhỏ giọng hỏi.
- Đánh!
Hàn hộ pháp hung ác nói:
Cho hắn hai tờ Hộ thân phù, đảm bảm hắn không chết. Sau đó ngươi ra tay thật ác cho ta, đánh gẫy một chân, móc một mắt, tùy ngươi!
- Các lão huynh, các ngươi có cần đến mức đó không? Ta thật sự không biết!
Trầm Côn uể oải ngẩng đầu, thương thế trên người hắn là thứ yếu, quan trọng nhất chính là sau hai giờ bị tra tấn, trạng thái tinh thần cũng sắp chịu không nổi rồi!
Nhưng, ngày mới cũng tới rồi, hắn đã lén lút khởi động Linh tự chân ngôn, hỏi:
- Vương lão huynh, có cách nào để thoát ra được không? Nếu còn tiếp tục, ta nói không chừng xe đem ngươi nói ra đó.
Vương Kiêu mười mấy giây không nói gì.
- Rất khó!
Lần đầu giọng nói của hắn xuất hiện sự thiếu tự tin:
- Trong sơn động có ba tên Lục Nguyên trung đoạn, ngoài sơn động còn có bốn tên Hoàng Nguyên vũ tông, mười hai tên Bạch Nguyên vũ tông, lại thêm hơn ba mươi tên Vũ Linh. Cho dù ngươi thoát khỏi gông cùm, cũng không thể dưới sự bao vây của nhiều cường giả như vậy mà giết ra!
Hắn im lặng trong chốc lát:
- Nếu nhất định muốn một biện pháp, vậy chỉ có...
Vương Kiêu thở dài một tiếng:
- Được rồi, vốn không muốn đem công phu hao tổn dương đức này cho ngươi, nhưng không dạy cho ngươi cũng không được rồi.
- Công phu gì
Trầm Côn trong lòng chấn động.
- Đệ nhị trận trong Phù ma thất tuyệt trận, Liệp nguyên sát!
Vương Kiêu ngữ khí trầm trọng:
- Trầm Côn, Liệp nguyên sát trận này ác độc vô cùng, ngươi nếu dùng nó, nhẹ thì hao tổn dương thọ, năng thì lập tức nhận lấy sự trừng phạt của thiên địa! Hơn nữa với thực lực bây giờ của ngươi, cho dù ngươi dùng cũng chỉ nắm chắc hai phần là có thể làm được!
- Quản dương thọ chó má gì, trước tiên sống đã rồi nói!
Trầm Côn cục súc nhổ một ngụm nước bọt!
- Vậy được. Ngươi ghi nhớ đoạn khẩu quyết này, sau đó dùng huyết nhục làm bút, thân thể làm giấy, viết ra một đạo bản mệnh linh phù...
Vương Kiêu nặng nề nói ra một đoạn khẩu quyết, cuối cùng còn than:
- Trầm Côn, một khi sử dụng Liệp nguyên sát trận, ngươi liền đặt chân lên ma đạo không thể quay đầu, kết cục có thể so với ta còn thảm hơn. Thận trọng, thận trọng đấy!
Vương Kiêu chưa từng có chần chừ như vậy, nếu như trong lúc khác, Trầm Côn cũng sẽ không dùng trận pháp này, nhưng hiện tại hắn còn lựa chọn nào khác sao?
- Vương lão huynh, tới đi!
Ngoài hiện thực, Chung hộ pháp nâng cằm Trầm Côn lên, đang muốn móc mắt hắn, nhưng mắt Trầm Côn bỗng nhiên mở to.
- Làm gì?
Chung hộ pháp kinh hãi phát hiện, con ngươi đen của Trầm Côn đã biến thành màu huyết hồng đoạt nhân tâm phách.
- Nhổ một ngụm máu, không được sao?
Trầm Côn cười hô hô một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, rơi đúng vào ngực mình! Chung hộ pháp thở phào một hơi, nhưng sau đó, ngụm máu này từ ngực Trầm Côn từ từ lan ra, huyết lưu màu nhũ đỏ bạc tạo thành một đồ án của một con sói hung ác.
- Đây là...
Hàn hộ pháp ở bên nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên, ả bỗng nghĩ tới một truyền thuyết xa xửa, điên cuồng hét lên:
- Liệp nguyên sát trận, ứng dụng ma đạo của Tinh hà thiên huyễn. Tinh hà thiên huyễn quả nhiên ở trong tay ngươi. Chung hộ pháp mau ra tay, đừng để hắn hoàn thành linh phù.
Chung hộ pháp nhất thời không có phản ứng. Một người vừa rồi còn mặc cho người khác dùng cực hình tra tấn, đột nhiên sử dụng thượng cổ thần công. Việc này ai nhìn thấy cũng phải chấn kinh vài giây.
Đúng vào lúc Chung hộ pháp chấn kinh, ở ngực Trầm Côn đã hiện ra một cái đầu sói hoàn chỉnh:
- Grao..." Thương lang gầm nhẹ, lập tức, hai tay, trán, hai chân, còn có giữa lưng, tổng cộng bảy vị trí xuất hiện bảy đầu sói hung tàn dữ tợn.
Đầu sói này dường như còn sống, mắt đỏ ngầu chuyển động, hàm răng sắc nhọn ma sát, mơ hồ còn lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị.
- Grao!
Trầm Côn không tự giác phát ra một tiếng sói gầm, bùm bùm, khóa trên thân hắn chia năm xẻ bảy, dụng cụ tra tấn nổ tan tành.
Lúc này, Chung hộ pháp cuối cùng cũng phản ứng lại, tay trái vung một cái, dao găm hướng vào ngực Trầm Côn.
- Không thể công kích cận thân!
Hàn hộ pháp kinh hãi hét lớn.
Thế nhưng đã quá muộn rồi, chỉ thấy khi dao găm đâm tới trước ngực, đầu sói trước ngực Trầm Côn đột nhiên há to miệng, sinh động vươn cổ ra, một phát cắn dao găm của Chung hộ pháp, đến cả cổ tay hắn cũng nuốt vào trong mồm.
Phập!
Miệng sói cắn xé, tay trái của Chung hộ pháp đứt lìa, mà cánh tay rơi xuống lại biến thành một đạo quang mang màu lục, tiến vào trong thân thể Trầm Côn.
Một giây sau, Trầm Côn sướng khoái gào như điên, nồng độ linh khí trên người càng tăng thêm một tầng, không ngờ đạt tới đỉnh phong Hoàng Nguyên thượng đoạn!
- Thất thương lang hộ thân, giết một người nhất định hấp thu linh khí của người đó để sử dụng, giết nghìn vạn người, hút linh khí nghìn vạn người, lập địa thành ma...
Vương hộ pháp điều tức liệu thương ở xa nhìn thấy cảnh nayfm, chấn kinh lẩm bẩm:
- Hàn hộ pháp, đây, đây là đệ nhị trận phù ma trong truyền thuyết sao?
...Đừng lắm lời nữa.
Hàn hộ pháp tức giận mà chửi:
- Mau ra tay giúp đỡ, nếu không lão Chung sẽ bị hút thành xác khô! Nhớ, ngàn vạn lần không thể cận thân đánh với Trầm Côn, nếu không sẽ gặp phải đầu sói của hắn, đánh từ xa, đánh từ xa!
- Hàn hộ pháp này lại biết cái này nha!
Trầm Côn cười lạnh một tiếng, nhờ Liệp nguyên sát trận xuất hiện, tâm tính hắn cũng trở nên lạnh lùng hiếu sát, sau khi nuốt chửng tay trái của Chung hộ pháp, đầu sói ở tay trái vung lên, lại cắn nuốt tay phải của Chung hộ pháp. Nhưng giống như Vương Kiêu nói, Trầm Côn cùng chưa thể sử dụng toàn bộ lục lượng của Liệp nguyên sát trận, chỉ nuốt hai cánh tay, thân thể hắn đã sắp nổ tung rồi.
- Trầm Côn, nòng cốt của Liệp nguyên sát trận, chính là khi giết người, đồng thời cắt nuốt linh khí của kẻ đó. Ngươi hiện tại còn chưa nuốt được quá nhiều linh khí, mau chạy!
Thanh âm thúc giục của Vương Kiêu truyền tới.
Trầm Côn hơi gật đầu, xông ra khỏi động huyệt.
Lăng Vân tông đệ tử ở bên ngoài sớm đã nghe thấy tiếng kêu thảm, đã bố trí mai phục trùng trùng ở cửa động.
Trầm Côn vừa mới đi ra, hai thanh trường kiếm đã tới trước mặt hắn.
Mà Trầm Côn một tay nắm lấy mũi kiếm, đầu sói động một cái...
Cực kỳ quỷ dị chính là, hai tên Bạch Nguyên vũ tông bị Trầm Côn nuốt vào người, lập tức chuyển thành linh khí của Trầm Côn, khiến nồng độ linh khí của hắn lại tiến thêm một tầng, dường như sắp đột phá Hoàng Nguyên đỉnh phong rồi.
- Đột phá thăng cấp?
Trầm Côn ngẩn ra, lập tức cuồng hỉ trong lòng, Liệp nguyên sát trận quả nhiên lợi hại, bần tăng nếu như giết thêm nhiều người, không phải có thể tăng cấp lên Lục Nguyên hạ đoạn sao?
Nghĩ như vậy, sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong lòng Trầm Côn càng lúc càng tăng, lý trí cũng càng lúc càng ít. Cuối cùng, hắn dứt khoát dừng bước, tung chiêu giết chết đệ tử Lăng Vân tông. Thi thể ngã dưới chân hắn lập tức bị hút vào thể nội chuyển hóa thành linh khí. Mà Trầm Côn cũng đã không còn ý thức, tiến vào trạng thái ma hóa hoàn toàn.
- Ài. Vẫn nhập ma rồi!
Vương Kiêu buồn bã thở dài!
Liệp nguyên sát trận này sở dĩ là công pháp ma đạo, thứ nhất là do nó dùng để luyện công khi giết người, chuyên môn hấp thu linh khí của người bị giết, giết một người giống như đoạt đi linh khí của đối phương, độc ác vô cùng.
Thứ hai, cũng chính bởi vì nó ảnh hưởng đến tâm tính của người sử dụng, giết người liền có thể dễ dàng thăng cấp, đỡ tốn vài chục năm tu luyện, đây là dụ hoặc cỡ nào. Dưới sự dẫn dụ của loại tâm tính này, người sử dụng rất dễ ma hóa, biến thành một con quái vật chỉ biết giết người!
Cho dù là Vương Kiêu ở thời kỳ đỉnh phong, cũng không thể hoàn toàn khống chế loại tâm tính ma hóa này, không dám tuỳ tiện dùng Liệp nguyên sát trận.
Nhưng hôm nay...Ài, mặt dù nói không dùng không được, nhưng Trầm Côn cuối cùng cũng ma hóa rồi! Nên làm thế nào đây?
Nhất thời, Vương Kiêu cũng không có chủ ý gì.
Lúc này, Hàn Vương hai đại hộ pháp đã đuổi theo ra, bọn chung biết sự lợi hại của Liệp nguyên sát trận, lập tức tổ chức tấn công Trầm Côn từ xa, Bạch Nguyên vũ tông trở xuống dùng các loại cung tiễn đánh từ xa, mà đạt tới Hoàng Nguyên trở lên liền dùng sóng xung kích Hoàng Nguyên, từ xa đánh vào chỗ yếu hại của Trầm Côn.
Mà Hàn, Vương hai người lại là Lục Nguyên vũ tông, dễ dàng sử dụng đặc trưng võ học của Lục Nguyên - Lục Nguyên kiếp!
Nếu nói sóng xung kích Hoàng Nguyên là đánh từ xa bình thường, có một loại hỏa cầu giống trong ma pháp chỉ có thể công kích một điểm, một đường. Lục Nguyên kiếp chính là tấn công trong phạm vi rộng, giống như tường lửa đánh ra một mảng lớn.
Chỉ thấy Hàn hộ pháp bay lên lưng chừng trời, hay tai lật một cái, một quả cầu ánh sáng màu lục từ trên trời rơi xuống, bắn lên trên mặt đất, vết thương trên người Trầm Côn cũng liên tục xuất hiện.
- Grao...
Trầm Côn trong trạng thái vô ý thức phát ra tiếng gào chói tai, trong cái đầu hung bạo kia của hắn chỉ còn xót lại một ý nghĩ, đám gia hỏa các ngươi, tránh cái gì? Để ta ăn các ngươi, ăn sạch các ngươi!
Hắn không đếm xỉa đến việc trúng vài đòn nghiêm trọng, xông vào trong trận địa cung tên của đệ tử Lăng Vân tông, một phát một tên, ăn một lúc mười ba mười bốn tên đệ tự, sau đó hắn ngưỡng thiên cuồng tiếu, hài lòng giống như một thằng điên dính máu, một ác ma khát máu.
Sau mười mấy phút, đệ tử Lăng Vân tông đã sắp bị diệt tuyệt rồi, đều biến thành linh khí trong người Trầm Côn, nhưng Trầm Côn cũng không chịu nổi rồi, loạng choạng như sắp ngã.
- Đáng chết, rốt cục cũng kết thúc rồi!
Hàn hộ pháp thở phào một hơi, gọi:
- Vương hộ pháp, ngươi chiếu cố Chung hộ pháp tới Tân Nguyệt thành, mau tìm thuốc liệu thương cho hắn, ta đi đánh cho Trầm Côn một đòn cuối cùng!
- Được!
Vương hộ pháp mang theo Chung hộ pháp đã hôn mê đi xa, Hàn hồ pháp cũng bay lên trời một lần nữa, một đạo Lục Nguyên kiếp liền đánh ngã Trầm Côn.
- Xong rồi, vẫn không giết ra được!
Vương Kiêu bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này!
Thân thể Trầm Côn run lên kịch liệt, quang mang Hoàng Nguyên trên người hắn từ từ trở nên đậm hơn, trở thành màu lục nhạt.
Thăng cấp rồi?
Trầm Côn ăn một lúc linh khí của mây chục vũ giả, không ngờ đột phá Hoàng Nguyên thượng đoạn, trở thành cường giả Lục Nguyên hạ đoạn.
Mười bảy tuổi đã là Lục Nguyên hạ đoạn, nếu hiện tại không phải là trạng thái chiến đấu, Vương Kiêu nhất định kinh ngạc hét lớn, thiên phú của Trầm Côn đơn giản là đệ nhất nhân trong lịch sử ba nghìn năm Cửu Châu. Đáng tiếc, hắn hiện tại chỉ có thể mau chóng suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể giúp Trầm Côn thoát hiểm.
- Đáng chết, nghĩ không ra được, Vương Kiêu ta chỉ là một linh hồn, không thể ảnh hưởng trực tiếp tới chiến đấu tại thế giới hiện thực. Đáng chết, nếu lúc này ta có thể xuất thủ, dù cho chỉ có thực lực Lục Nguyên hạ đoạn của Trầm Côn, nhưng bằng vào kinh nghiệm võ học của ta, cũng đã đủ...
- Thí chủ! Ngươi muốn tự thân xuất thủ sao?
Đột nhiên, Vương Kiêu nghe thấy một tiếng phật hiệu mờ ảo như tiên âm.
Giống như vô căn cứ mà xuất hiện, trong thế giới linh hồn, trước mặt Vương Kiêu xuất hiện một lão hòa thượng ngồi trên lưng thần thú Đế Thính, pháp tướng trang nghiêm, trên người phát ra phật quang nhàn nhạt. Hòa thượng này mi trắng quá ngực, râu bạc rủ xuống, đơn giản là giống hệt lúc Trầm Côn giả làm hòa thượng!
- Lão là...
Thấy hình dáng của lão hòa thượng, trong lòng Vương Kiêu hơi hiểu ra, nhưng còn không nói ra được là tư vị gì.
- Bần tăng là sư phụ của Trầm Côn, nhưng cũng không phải là sư phụ của hắn!
Lão hòa thượng mỉm cười.
Vương Kiêu lập tức hiểu ra câu nói nghe thì giống không đầu không đuôi này.
- Ta hiểu rồi, lão là một đạo thần niệm do sư phụ Trầm Côn lưu lại trong linh hồn Trầm Côn!
- Đúng vậy.
Lão hòa thượng cười nói:
- Tên đồ nhi này của bần tăng, có đại phật duyên nhưng không có đại phật tâm! Bần tăng sợ hắn quên mất nội dung của 'Hồn kinh', liền lưu lại trong đầu hắn một đạo thần niệm, giúp hắn ghi nhớ 'Hồn kinh!'
Lão nói xong thở dài một tiếng.
- Hôm nay Trầm Côn tiến bộ, đã có thể sử dụng 'Hồn kinh' tầng thứ ba rồi, nhưng hắn đã nhập ma, không còn thần trí, mà đạo thần niệm này của bần tăng rất nhanh sẽ tiêu tán, không kịp nhắc nhở hắn nữa!
- Vậy ngài định...
- Bần tăng muốn xin thí chủ ra tay giúp đỡ, đem nội dung tiếp theo của 'Hồn kinh' chuyển cho Trầm Côn!
Lão hòa thượng mỉm cười nhàn nhạt.
Vương Kiêu cúi thấp đầu:
- Đại sư yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài làm, chỉ là...Bây giờ Trầm Côn sắp bị kẻ khác đánh chết rồi, ta giữ khẩu quyết, cũng không có biện pháp chuyển cho hắn.
- Vô phương! 'Hồn kinh' tầng thứ ba, tên gọi là (thống) tự chân ngôn, có thể để ngươi tạm thời chiếm cứ thân xác thối tha của Trầm Côn, thay hắn ra tay giải vây.
Thanh âm của lão hòa thượng rất bình thản, nhưng trong đầu Vương Kiêu lại 'ầm' một tiếng, cơ hồ nói không nên lời.
Chiếm cứ thân xác thối tha của Trầm Côn!
Ý tứ này không phải là nói, Vương Kiêu ta có thể dùng cách 'quỷ thượng thân ', tạm thời mượn thân xác của Trầm Côn mà trọng hiện nhân gian sao?
Vũ hồn lại có thể mượn thân xác của chủ nhân? Vương Kiêu ta lại còn có thể xuất hiện ở nhân gian?
Hòa thượng này rốt cục là ai, bộ 'Hồn kinh' này là loại công pháp cường đại tới mức độ nào?
- Đại sư, Vương Kiêu có thể trở lại nhân gian, cảm kích bất tận!
Vương Kiêu cười lớn.
Lão hòa thượng mỉm cười, rủ rỉ nói ra một đoạn khẩu quyết, sau đó lão thở dài nói:
- Khẩu quyết đã giao cho ngươi rồi, đạo thần niệm này của bần tăng cũng công đức viên mãn, sắp biến mất rồi. Thí chủ, xin ngươi nói với Trầm Côn, bảo hắn tự thu xếp cho ổn thỏa...
Vừa nói, thân ảnh của lão hòa thượng từ từ tan biến.
- Đại sư, ngài đợi một chút đã!
Vương Kiêu nói:
- Vừa rồi Trầm Côn dùng Liệp nguyên sát trận của ta, không những nhập ma, hơn nữa còn giết quá nhiều người, ta sợ hắn gặp phải thiên phạt, có kết cục giống như ta. Ngài có thể nghĩ cách giúp hắn không?
Thiên phạt?
Lão hòa thượng cười nhạt:
- Thiên khiển chẳng qua là lôi kiếp mà thôi. Bần tăng còn có vài phần thể diện, một đạo pháp chỉ lệnh cho Lôi Công và Điện Mẫu rút lui là xong.
Một đạo pháp chỉ...Lôi Công và Điện Mẫu rút lui...
Vương Kiêu nghe mà đầu óc có chút hồ đồ nói:
- Vậy, cho dù không có thiên phạt, hắn cũng có khả năng hao tổn dương thọ đấy!
Nụ cười của lão hòa thượng càng thêm bình thản:
- Sinh tử nằm trong tay ta, giúp hắn sửa đổi là được.
Vương Kiêu ngớ ra ngồi trên đất, mãi lâu sau mới ý thức được lão hòa thượng đã biến mất rồi, hắn vuốt trán mình, chỉ cảm thấy vừa rồi tất cả đều là hư ảo.
Là nằm mơ sao?
Không, khẩu quyết lão hòa thượng vừa rồi truyền đạt lại còn vang vọng bên tai. Sư phụ của Trầm Côn quả nhiên là thần tiên, chắc chắn mạnh tới nỗi không thể ước đoán.
Vương Kiêu bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó hắn quan sát tình hình thế giới hiện thực một chút: Lục Nguyên kiếp của Hàn hộ pháp sắp đánh trúng Trầm Côn rồi, lòng biết không thể trì hoán, vội sử dụng 'thống' tự chân ngôn tầng thứ ba, chiếm lấy thân thể của Trầm Côn...
Thế giới hiện thực!
Hàn hộ pháp nộ hỏa xung thiên, hung hăng lườm Trầm Côn, Lục Nguyên kiếp trong tay cũng đã ở trạng thái mạnh nhất.
Ả tức điên rồi! Trận chiến vừa rồi Trầm Côn giết sạch đệ tử Lăng Vân tông, phế Chung hộ pháp, cơ hồ khiến đội ngũ của Lăng Vân tông toàn quân bị diệt. Mấy chục người tới, lại chỉ còn hai người rưỡi có thể trở về, Hàn hộ pháp ăn nói làm sao với Lăng Vân tông chủ đây!
- Ta giết chết ngươi!
Hàn hộ pháp bất chấp tất cả, thẹn quá hoá giận muốn giết Trầm Côn.
Đúng lúc này, hào quang màu lục trên người Trầm Côn mơ hồ lóe sáng một cái, dường như phát sinh biến hóa kỳ diệu nào đó, tâm lý Hàn hộ pháp hơi run rẩy một cách khó hiểu.
Sau đó, chỉ nghe 'Trầm Côn' phát ra một nụ cười lạnh cao ngạo:
- Tiểu gia hỏa, để cho ngươi sống thêm một đêm!
Thoại âm vừa dứt, thân thể 'Trầm Côn' co rút quỷ dị lại một chút, sau đó bỗng bay vút lên, xuyên qua Lục Nguyên kiếp của Hàn hộ pháp, cơ hồ như biến mất chỉ trong nháy mắt.
- Đây, đây là khinh công gì?
Một tên Lục Nguyên hạ đoạn vừa mới thăng cấp, trọng thương thê thảm, lại có thể biến mất trước mặt Lục Nguyên trung đoạn trong trạng thái đỉnh phong, việc này khiến Hàn hộ pháp kinh hãi trợn mắt.
Có khinh công như vậy, Trầm Côn vừa rồi vì sao lại không sử dụng?
Bất quá, Hàn hộ pháp không có thời gian mà nghĩ nhiều. Trầm Côn đào tẩu, có lẽ là trở lại Tân Nguyệt thành, ả cũng đuổi theo hướng Tân Nguyệt thành.
- Trầm Côn, Lăng Vân tông tại Tân Nguyệt thành còn có một lượng lớn đệ tử trẻ tuổi, ngươi đợi đó, tụ tập những đệ tử này xong, ta sẽ sao Trầm gia các ngươi, không sợ ngươi không xuất hiện.
...
Trong vùng núi rộng lớn!
'Trầm Côn' chắp hai tay sau lưng, đứng trên đỉnh núi, lạnh lùng quan sát hướng sơn mạch, trên người hắn máu tươi rơi lộp độp, vết thương ngang dọc khắp nơi, nhìn đến gai mắt.
Nếu không phải nhanh chóng liệu thương, tên 'Trầm Côn' này sớm đã giết chết Hàn hộ pháp!
- Địa thế rồng cuốn, ba sông hội tụ, quả nhiên là nơi liệu thương tuyệt vời trong phong thủy học, lại thêm đệ tam trận của Vương Kiêu ta, phong thủy linh phù hợp bích, chỉ trong khoảnh khắc là có thể trị khỏi thương thế...
'Trầm Côn' xác định xong đặc điểm phong thủy của dãy núi này, sau đó hắn lạnh lùng cười một tiếng, ngón trỏ tay phải quệt một ít máu trên thân, sau đó giơ lên cao, ngón trỏ tay trái cũng quệt một ít máu, chỉ xuống dưới đất.
- Cửu trọng lăng tiêu thiên, nghe lệnh của ta, lấy ngươi làm giấy!
- Thập bát tầng u minh địa, di chuyển theo ý ta, lấy ngươi làm bút!
- Đệ tam phù ma Phù ma, Dẫn địa, Liệt thiên...
'Trầm Côn" phát ra một loạt tiếng quát nặng nề. Đồng thời, ngón trỏ tay trái của hắn từ từ nhấc lên, dưới sự dẫn dắt của ngón tay hắn, hướng sơn mạch từ từ biến hóa, đứng dậy, giơ vuốt, ngẩng cao đầu, sơn mạnh trải dài này lại như một con cuồng long vùng vẫy, từ từ bay lên cửu thiên!
Mặt khác, ngón trỏ tay phải của 'Trầm Côn' cũng chỉ lên bầu trời mà vũ động, một đạo huyết quang lóe lên, không trung xuất hiện một vết rách, giống như bị chia cắt từ trong vậy. Không biết bao nhiêu lần huy động ngón trỏ, phiến thiên địa này giống như những tờ giấy đã được cắt, phân thành mấy vạn, hoặc mười mấy vạn đạo linh phù trắng tinh.
- Thái hư hối nguyên!
'Trầm Côn' cuối cùng quát một tiếng, chỉ thấy Long hành đại sơ theo đó mà động, như một chiếc bút, vẽ số lượng linh phù chú văn mà mắt trần không thể đong đếm trên bầu trời, cả bầu trời đều biến ra chi chít những điểm sáng màu đỏ đậm.
Sau đó, thiên không hạ xuống, đại địa bay lên, tất cả đều lấy Trầm Côn làm trung tâm mà xoay tròn. Bóng hình hư nhược của hắn ẩn trong trùng trùng ảnh mạc.
- Phá!
Chỉ trong vài giây, 'Trầm Côn' lại quát một tiếng, nhất thời trời đất đều trở về vị trí cũ, dường như cả thế giới đều khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mà 'Trầm Côn' cao ngạo bay lơ lửng tại lưng chừng trời, máu trên người hắn đã không thấy đâu nữa cả, vết thương cũng biến mất, đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhất.
- Mẹ nó chứ! Vương lão huynh, đây là chuyện gì thế?
Từ miệng 'Trầm Côn' đột nhiên phát ra một thanh âm, cười hì hì, tràn đầy mùi vị hòa khí sinh tài.
- Ta tại sao lại vào trong thế giới linh hồn rồi. Ngươi tại sao lại chiếm cứ thân thể của ta, còn có vết thương của ta nữa...
- 'Hồn kinh' của ngươi đã tu luyện đến tầng thứ ba rồi!
'Trầm Côn' mỉm cười, lời ít mà ý nhiều nói: 'Hồn kinh' tầng thứ ba có thể sử dụng pháp tướng trong ba phút, đồng thời ngươi cũng sở hữu hồn xác thứ ba, có thể sở hữu ba vũ hồn cùng một lúc...Ngoài ra, vũ hồn của ngươi còn có thể tạm thời chiếm cứ thân thể ngươi.
- Mẹ nó chứ!
Nghe được chuyện sư quét rác lưu lại trong linh hồn mình một đạo thần niệm, Trầm Côn ảo não vỗ trán:
- Ài, ngươi sao lại để sư phụ ta đi mất chứ? Giữ ông ấy lại, kiếm chác thêm vài món đồ tốt chứ!
- Ngươi đến sư phụ mình cũng dám xảo trá sao?
Vương Kiêu cười:
- Được rồi, thân thể ngươi đã lành lặn, mau đổi lại đi! Trong một ngày, ta chỉ có thể sử dụng thân thể ngươi ba phút, vừa rồi giúp ngươi trị thương đã hao phí không ít, chỉ còn lại ba mươi giây!
Trầm Côn vội tìm tòi biện pháp thu hồi quyền khống chế thân thể, hắn kiểm tra một lượt, phát hiện trong thân thể có thêm ba thứ.
Thứ nhất, trong đầu xuất hiện thêm một cái thủ ấn phật môn và một bộ kinh văn, phân biệt là Ngoại sư tử ấn, Kim cương tát chủy thần chú!
Thứ hai, trong thế giới linh hồn, đằng sau hồn xác thứ hai của Trầm Côn còn có thêm một tên tiểu Trầm Côn, đồng dạng hai mắt vô thần, biểu tình đờ đẫn, không cần phải nói, đây chính là hồn xác thứ ba, có thể dung nạp vũ hồn thứ ba.
Mẹ nó chứ! Xem ra bần tăng phải nhanh chóng tìm ra một đệ nhị vũ hồn cường đại rồi.
Trầm Côn cười chửi một câu, sau đó, hắn ở phụ cận linh hồn phát hiện một viên phật châu đang xoay tròn. Lợi dụng viên phật châu này và 'thống' tự chân ngôn, Trầm Côn liền có thể đổi quyền sử dụng thân thể với Vương Kiêu.
Tay cầm phật châu, niệm 'thống' tự chân ngôn, lấy lại thân thể của mình, sau đó hắn vuốt cằm, liền cười nói:
- Vương lão huynh, hôm nay ngươi còn có thể ra tay ba mươi giây đúng không?
- Không tới ba mươi giây!
- Thế hai mươi giây có không?
Trầm Côn hỏi lại:
- Nếu cho ngươi hai mươi giây, dùng thân thể Lục Nguyên hạ đoạn của ta, lại đối mặt với ba tên Lục Nguyên hộ pháp vừa rồi, ngươi có thể dành lấy chiến quả gì?
Vương Kiêu cười ngạo nghễ:
- Bọn chúng quá non! Cho dù thấp hơn bọn chúng một cấp, với chiêu pháp và kinh nghiệm của ta, giết bọn chúng cũng chả cần tới hai mươi giây!
- Thế còn chờ gì nữa?
Trầm Côn bỗng cười tủm tìm chỉ hướng Tân Nguyệt thành:
- Giết bằng được, bọn chúng đối với bần tăng ra sao, báo đáp chúng gấp mười lần!
Sáng sớm, phủ thành chủ Tân Nguyệt thành.
Một tia nắng từ phía đông rọi xuống, cho giáo binh tràng thêm một tầng màu hoàng kim nhàn nhạt, đây là ngày thứ ba của lưỡng tông chiêu sinh, các đại biểu của nhiều tông môn và mấy trăm học sinh ưu tú nhất đều tụ tập ở bên ngoài giáo binh tràng, đợi cuộc sát hạch cuối cùng bắt đầu. Cá chép vượt long môn, hay là về nhà làm ruộng cả đời, chỉ trông chờ vào cuộc chiến sát hạch cuối cùng này thôi.
Trong bầu không khí vốn phải khẩn trương và nghiêm túc, lại lộ ra một chút xơ xác tiêu điều và đẫm máu!
- Chư vị, ta là Lăng Vân tông Phiêu Miễu Phong - Chu Nhiên. Thứ hạng cuối cùng của mọi người là do ta xác định.
Chu Nhiên đứng trên đài cao ở giữa giáo binh tràng, lạnh lùng đánh giá đông đảo thí sinh, khóe miệng còn vô ý lộ ra vẻ mỉa mai. Đám học sinh này thông qua sát hạch cũng chỉ là ngoại vi đệ tử hầu hạ hắn, nếu như không thông qua, liền trở thành nông dân không đáng được nhắc tới.
- Quy tắc sát hạch rất đơn giản, muốn vào Lăng Vân tông, lên đây đối chiêu với ta, tiếp được ta ba chiêu thì coi là đạt yêu cầu, có tư cách định giá thứ hạng, tiếp không được thì mời chư vị tới các tông môn khác đi.
Nói xong, hắn ngồi lên chiếc ghế lớn ở giữa đài, đợi học sinh lên khiêu chiến.
- Ta lên!
Một bóng người xông lên trên đài cao, nhưng còn chưa kịp đợi hắn báo danh, Chu Nhiên vứt một tờ linh phù, ầm, đánh tên học sinh này bay lên lưng chừng trời.
- Không đạt tiêu chuẩn!
Thanh âm của Chu Nhiên và tiếng tên học sinh kia rơi xuống đồng thời truyền tới, mọi người nhìn chỉ thấy ngực tên học sinh kia có một lỗ to, máu tuôn ra ngoài, hiển nhiên là không sống nổi rồi.
- Chu Nhiên, ngươi lại dám giết người?
- Thì sao?
Chu Nhiên cười lạnh:
- Muốn gia nhập Lăng Vân tông, nhất định phải giác ngộ không làm được ắt phải chết, Lăng Vân tông không cần loại sợ chết! Đây là quy tắc của Chu Nhiên ta!
Giáo binh tràng lặng ngắt như tờ, đám học sinh đều bị thủ đoạn đẫm máu này dọa chết.
Mà trên ghế giám khảo, mọi người hình như không nhìn thấy sự tàn nhẫn của Chu Nhiên, vẫn thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Nghe thấy gì chưa? Hôm qua Lăng Vân tông huyết tẩy Trầm gia sơn trang, bắt Trầm Côn đi rồi!
- Trầm gia rốt cục đã gây ra chuyện gì mà lại dẫn tam đại hộ pháp Lăng Vân tông tới?
- Quản làm chó gì, dù sao thì Trầm gia cũng hết hi vọng rồi.
- Y nhi, lần trước cha bảo con đi thăm dò thái độ của Trầm Côn, hắn có đáp ứng thành hôn không?
- Cha, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thíchTrầm Côn.
Công Tôn Y hơi nhíu mày:
- Hơn nữa Trầm Côn cũng không thích con!
- Nói vậy là sao? Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, bao giờ đến lượt con và Trầm Côn quyết định?
Công Tôn Viễn thuận thế dạy bảo một câu, lập tức cười nói:
- Nhưng mà không thích cũng tốt, Trầm Côn đắc tội với Lăng Vân tông, cho dù hắn là đại tướng quân, đại tước gia cũng sắp bị lột da rồi. May là các con chưa thành thân, nếu không, tên tiểu tử Trầm Côn có thể liên lụy tới Công Tôn gia chúng ta!
Vừa nói, Công Tôn Viễn đột nhiên lưu ý thấy nữ nhi luôn ôm ngực, đôi mắt cũng trở thành màu vàng nhạt, vội vã:
- Y nhi, khó chịu sao? Khó chịu cũng phải chịu, lát nữa con còn phải sát hạch, không thể làm mắt mặt Công Tôn gia đó!
- Khó chịu là vũ hỗn của con.
Công Tôn Y đột nhiên cúi đầu, khẽ nói:
- Cha, cẩn thận một chút, tình hình có biến.
- Tình hình gì?
Công Tôn Y còn chưa kịp trả lời, bên ngoài giáo binh tràng đột nhiên truyền tới tiếc gào khóc không ngớt.
Dưới sự áp giải của mấy chục tên đệ tử Lăng Vân tông, mấy trăm thành viên Trầm gia bị xích sắt trói thành một đoàn, nối đuôi nhau bị áp giải vào giáo binh tràng, đi ở trước đội ngũ áp giải, không ngờ lại chính là Hàn hộ pháp, Vương hộ pháp.
Hôm qua khi chạy về, bọn chúng lập tức bắt thành viên Trầm gia, mặc dù thời gian gấp rút, chúng chỉ bắt được người phụ trách cửa hàng Trầm gia, nhưng cũng đã dụ được Trầm Côn hoặc Trầm Phù Đồ ra rồi!
Để tù binh đứng thành vòng tròn quanh giáo binh tràng, Hàn hộ pháp hạ giọng nói với Chu Nhiên vài câu, Chu Nhiên lập tức gật đầu, cười lớn nói:
- Chư vị thí sinh, các ngươi không phải là cảm thấy thủ đoạn vừa rồi của ta quá ác độc không, muốn đổi cách thi khác đúng không?
- Nếu các ngươi đã không thích, ta đổi cách khác là được!
Vừa nói, Chu Nhiên chỉ đám tù binh Trầm gia:
- Mọi người nhìn thấy chưa? Đây đều là tử tù của Lăng Vân tông, có không ít võ giả cấp Vũ Linh, ai muốn gia nhập Lăng Vân tông, cứ chọn lấy một tên, toàn lực giết chết. Ta sẽ căn cứ vào tình hình chiến đấu của ngươi mà đánh giá thứ hạng.
Giết tử tù? Đám học sinh vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm hơn.
Cửu Châu đại lục vốn có truyền thống lấy tử tù để luyện sự gan dạ, hơn nữa đám học sinh đại đa số đều là người nơi khác, chưa từng dính líu tới Trầm gia, giết mấy tên tử tù Trầm gia đối với chúng mà nói thực sự quá dễ, lại không có gáng nặng tâm lý nào.
- Để ta!
Một tên học sinh toàn thân châu báu đi lên trên đài cao, chỉ vào một tên tử tù nhất phẩm Vũ Linh:
- Chính là hắn!
Hàn hộ pháp mỉm cười, lập tức ném tên tử tù lên đài.
- Vị tiểu ca này, ta không phải là tử tù, ta là tam chưởng quỹ của cửa hàng binh khí Trầm gia đó!
'Tử tù' run rẩy cầu xin.
- Lăng Vân tông nói ngươi là tử tù, ngươi chính là tử tù, hiểu rõ chưa?
Tên học sinh người đầy châu báu bĩm mồm cười, từ thắt lưng lấy ra một quả cầu hình tròn màu vàng, to bằng quả trứng gà, thuận tay ném về phía đỉnh đầu tên tử tù.
Bùm! Quả cầu vàng nổ tung, cái đầu của tên 'tử tù' cũng nổ tung.
- Hóa ra là thiếu gia của Kim Ngọc Lâu, rất tốt, thực lực của ngươi ta đã biết rõ rồi, miểu sát nhất phẩm Vũ Linh, Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn!
Chu Nhiên nhận ra thủ pháp của tên học sinh này, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi là người đầu tiên ra tay, tạm thời đứng thứ nhất!
Dễ dàng như vậy đã có thể được xếp thứ hạng? Đám người mơ hồ rối loạn, lập tức có mười mấy tên thí sinh xông lên:
- Tiếp theo là ta, ta chọn tên tử tù đứng thứ ba bên tay trái.
Hết học sinh này nối tiếp học sinh khác, thi thể này nối tiếp thi thể khác, hơn nữa vì để đảm bảo mình có thể dành được thứ hạng đủ cao, có tên còn lên hai lần, ba lần!
Từ từ, đàn ông trong đám tử tù sắp chết hết rồi, ánh mắt của đám thí sinh hướng về phía người già và phụ nữ.
Thấy cảnh này, Công Tôn Viễn vội vã nói:
- Y nhi, con cũng mau lên đi, nếu không tử tù bị giết hết, con không có cơ hội gia nhập Lăng Vân tông rồi!
Công Tôn Y hơi lắc đầu:
- Đừng vội!
- Lúc này là lúc nào rồi, con còn không vội?
Công Tôn Viễn giậm chân nói:
- Con gái, quyết tâm đi, Trầm gia xong rồi, con dẫm lên thi thể của bọn chúng mà đi lên, mới có thể không phụ lòng liệt tổ liệt tông Công Tôn gia.
Nói xong, hắn đẩy nữ nhi, thậm chí thay nữ nhi hô lớn:
- Tiếp theo là Công Tôn Y - trưởng nữ Công Tôn gia.
Lời còn chưa nói xong, Công Tôn Y che mồm hắn lại, lạnh lùng nói:
- Cha, việc khác con đều nghe theo cha, cho dù cha gả con cho kẻ con không thích, con cũng không dám phản bác. Nhưng hôm nay, vì sinh tử tồn vong của Công Tôn gia, người nhất định phải nghe con, bắt đầu từ bây giờ, con tiếp quản Công Tôn gia.
Lúc này Chu Nhiên nghe thấy tiếng của Công Tôn Viễn, cười hỏi:
- Tiếp theo có phải là tiểu thư Công Tôn gia không?
- Không, Chu huynh nghe nhầm rồi.
Công Tôn Y đứng lên cười nói:
- Ý tứ của Công Tôn gia chúng ta là: Ta, Công Tôn Y, vô cùng chán ghét thủ đoạn của các ngươi, quyết định từ bỏ cuộc thi lần này, không giết bất cứ ai của Trầm gia cả.
- Con gái, con điên rồi sao?
Công Tôn Viễn thất thanh hô lớn.
Sắc mặt của Chu Nhiên cũng trở nên âm trầm:
- Công Tôn tiểu thư, ngươi ngang nhiên xem thường Lăng Vân tông, muốn cùng Lăng Vân tông đối địch sao?
- Công Tôn gia không dám đối địch với Lăng Vân tông, chỉ là không tán đồng với thủ đoạn của Lăng Vân tông! Nếu Chu huynh không vui, Công Tôn Y tại đây hướng huynh xin lỗi và biến mất trước mặt huynh ngay lập tức!
Công Tôn Y không kiêu ngạo không siểm nịnh, thân trước cúi xuống, nàng ta kéo cha rời khỏi giáo binh tràng.
- Y nhi, rốt cục là con muốn làm gì?
Công Tôn Viễn thoát khỏi tay con gái, phẫn nộ nói.
- Cha, đây là con cứu Công Tôn gia, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, về nha còn sẽ giải thích với người.
Công Tôn Y thần sắc gấp gáp.
- Cứt chó, ngươi hôm nay phải nói rõ ràng cho ta.
Công Tôn Viễn mới nói được nửa câu, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng nổ như sấm rền, lập tức một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- A di đà phật. Tam thiên hồng trần không dứt, ngã phật cũng không thể độ hết tà ma trên thế gian, bần tăng cũng không thể nhẫn, duy chỉ có thể lấy trái tim bồ tát, sử dụng thủ đoạn lôi đình thôi!
Trong chớp mắt, bầu trời bị mây đen che phủ, dưới đất sương mù dày đặc, một bóng người mặc áo tăng hạ xuống đài cao ở giáo binh tràng.
Theo hắn hạ xuống, mây đen trên trời cũng nhanh chóng bức tới gần mặt đất, bị tầng mây này đè xuống, đám thí sinh đang đồ sát người Trầm gia trên đâì giống như bị thái sơn áp đỉnh, đứng không vững, bị cỗ đại lực to lớn này dồn nén thành bánh thịt.
Sau khi khói và huyết vụ tan biến, mọi người mới nhìn rõ, người đến là một lão hòa thượng già nua nhìn không ra bao nhiêu tuổi, lông mày ngang ngực, dung mạo hiền từ, nhưng lúc này, ánh mắt của lão lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười lạnh mà tuyệt đối chỉ có kẻ từng giết hàng nghìn hàng vạn người mới có.
Trầm Côn, cuối cùng cũng tới rồi!
Hoặc nói, Phù Ma Vương Kiêu, cuối cùng cũng trọng hiện nhân gian!
Trầm Côn xuất hiện, trong lòng Hàn hộ pháp lập tức cả kinh, vô ý thức muốn ra tay đánh chết lão hòa thượng này, nhưng ả vừa mới cất bước, bỗng thấy nơi xảy ra vụ nổ phiên tán mấy cái chân gãy, còn có dao găm nhuốm máu quá nửa.
- Đây không phải là vải từ y phục của Chung hộ pháp và dao găm của hắn sao? Chung hộ pháp bị lão hòa thượng này giết chết rồi?
Hàn hộ pháp chợt hiểu, lão hòa thượng này đã bắt được Chung hộ pháp đang trốn ở hậu viện dưỡng thương, hơn nữa còn dùng thi thể của Chung hộ pháp mà tạo ra vụ nổ vừa rồi.
- Hàn hộ pháp, làm sao bây giờ? Chung hộ pháp đã chết rồi, hai người chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Lúc này, Vương hộ pháp tiến đến gần, dè dặt hỏi.
Hàn hộ pháp nhất thời cũng mông muội, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc bọn chúng ngây người, Trầm Côn cũng không thừa cơ làm khó chúng, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lẽo kia quét toàn bộ đám thí sinh, lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi, tên nào giết người của Trầm gia?
- Ta, ta không giết.
Dưới áp lực của ánh mắt hắn, các học sinh đã giết người mở miệng nói láo, nhấc chân chạy.
- Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, bần tăng hôm nay thay trời hành đạo.
Không thèm nhìn đám học sinh đang chạy, trong tay áo Trầm Côn xuất ra một tờ giấy la sát, ngón tay đan chéo, trang giấy biến thành nghìn vạn mẩu, lại thuận tay ném đi.
Tên công tử Kim Ngọc Lâu kia chạy nhanh nhất, nhưng khi hắn vừa chạy tới cửa, một bước nữa liền có thể chạy thoát, phập, một mẩu giấy xuyên qua ngực hắn, hắn yếu ớt ngã xuống.
Trước khi chết quay đầu lại nhìn, phàm là thí sinh chạy trốn, toàn bộ đều gặp phải kết cục giống như mình.
Một chiêu giết chết hơn bảy mươi người.
Những thí sinh khác xem mà ngây người, đại biểu của các đại tông môn nhìn mà đờ đẫn. Nhưng, Hàn hộ pháp lại biết rõ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Ả khẽ giọng nói:
- Vương hộ pháp, lão hòa thượng này chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, ta và ngươi liên thủ cũng đủ giết chết hắn! Thế nào? Động thủ chứ?
Vương hộ pháp thần sắc chần chừ:
- Đẳng cấp của chúng ta đích xác cao hơn hắn, nhưng đẳng cấp không thể quyết định tất cả, khi thế và chiêu thức của người này.
- Lục Nguyên hạ đoạn cũng đủ để độ hóa các ngươi rồi!
Vương hộ pháp còn chưa nói xong, lão hòa thượng đã quỷ dị tới trước mặt hắn và Hàn hộ pháp, vừa vặn chặn lấy đường tiến thoái của hai người. Không ai nhìn rõ làm sao mà đến được đây, càng không có ai biết hắn làm sao lại chỉ trong chớp mắt cắt đứt đường chạy của lưỡng đại hộ pháp.
Đây lá ánh mắt gì đây!
Hàn hộ pháp vừa vặn đối thị với ánh mắt của lão hòa thượng, sau đó, ả chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, da đầu tê dại. Lão hòa thượng này rõ ràng chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, nhưng nhìn cái cách hắn xuất chiêu, cái cách hắn phán đoán vị trí trước khi chiến đấu, còn có ánh mắt liếc nhìn vạn vật kia, rõ ràng là một tên ác ma khiếu ngạo thiên cổ.
Lẽ nào lão hòa thượng này không chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn?
Chút dũng khí vữa nãy đã biến mất rồi, Hàn hộ pháp cứng đờ, quên mất ra tay công kích.
Nhưng lúc này, lão hòa thượng đã nhấc tay khẽ vung một quyền, đánh vào trán Hàn hộ pháp.
- Đây, đây không phải chỉ làm một quyền bình thường nhất sao?
Nhìn ra lai lịch của quyền pháp này, Hàn hộ pháp lại ngớ ra, ả nghĩ chiêu thức của lão hòa thượng không thể đơn giản như vậy được, cho nên không dám chính diện chống cự, rút người lùi về sau.
Tạp ba!
Hàn hộ pháp dường như dẫm phải thứ gì đó, cúi xuống nhìn, hóa ra là một tờ Liên tỏa Bạo viêm phù.
Bùm! Hỏa quang xung thiên, nổ tung kịch liệt, mảnh vụn của thi thể Hàn hộ pháp bay lên lưng chừng trời, cái đầu còn nguyên vẹn chợt lóe lên ý nghĩ cuối cùng. Hiểu rồi, lão hòa thượng này mặc dù chỉ dùng lực lượng Lục Nguyên hạ đoạn, nhưng kinh nghiệm võ học của lão quá mạnh, trước khi xuất thủ đã tính được hướng mình sẽ tránh. Thủ đoạn dự đoán tiên cơ này, mình chết cũng không oan.
Đúng rồi, Vương hộ pháp đâu?
Ấn tượng cuối cùng của Hàn hộ pháp, là Vương hộ pháp bị hai đạo linh phù xé rách thân thể, đầu lâu bay tới trước mặt mình, sau đó hai người cùng nhau nhắm mắt.
Mọi ngươi xôn xao, lão hòa thượng này dựa vào lực lượng Lục Nguyên hạ đoạn đã có thể phát huy ra lực chiến đấu đủ để sánh ngang với Lục Nguyên thượng đoạn! Kinh nghiệm như vậy, vận dụng chiêu pháp như vậy, lão ta đã trải qua bao nhiên trận chiến chứ?
- A di đà phật!
Trầm Côn tru sát lưỡng đại hộ pháp xong, chậm rãi bước tới trước mặt Chu Nhiên. Chu Nhiên đã bị dọa đến mặt cắt không còn một hột máu:
- Đại sư, đại sự, ta, ta.
- Bần tăng sẽ không giết ngươi!
Trầm Côn' thấp giọng nói:
- Xin thí chủ chuyển lời tới Lăng Vân tông chủ La Hàn.
Giọng nói của hắn âm trầm:
- Ngươi nói với La Hàn, cũng nói với toàn bộ mọi người, Trầm Côn là đồ đệ của bần tăng, linh phù của hắn đều do bần tăng tặng. Muốn truy cứu chuyện linh phù, cứ việc tìm bần tăng! Khi phụ vãn bối, lăng nhục Trầm gia, không phải là chuyện hậu duệ Tiêu Khinh Hoàng nên làm! Nếu còn phát sinh chuyện như thế này.
Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo như hàn băng:
- Bần tăng sẽ cho trên dưới Lăng Vân tông biết, cái gì gọi là mười vạn độc phù, tùy ba trục lưu, không giết vạn người vĩnh viễn không ngừng tay!
(Tùy ba trục lưu - nước chảy bèo trôi)
Hắn chậm rãi thối lui:
- Tiêu Khinh Hoàng cả đời anh hùng, không ngờ lại có một đám hậu duệ như vậy. Thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng cười a! Tiêu Khinh Hoàng, Tiêu huynh, ta cảm thấy buồn thay cho ngươi đấy!
Câu cuối cùng này là do Vương Kiêu cảm động mà thốt ra, hắn vốn nhận thức Tiêu Khinh Hoàng, gọi Tiêu Khinh Hoàng một tiếng 'Tiêu huynh' cũng không gì đáng trách, nhưng người ngoài nghe thấy.
- Trời ơi, lão hòa thượng này là đồng lứa với Tiêu Khinh Hoàng ư? Lão, lão ta đã bao nhiêu tuổi rồi?
- Lão không phải là đang khoác lác đấy chứ?
- Khoác lác cái đầu ngươi, ngươi vừa rồi không thấy bộ dạng lão xuất thủ sao. Chỉ dựa vào kinh nghiệm võ học như vậy, tuyệt đối là cao nhân thế hệ trước.
Trầm Côn đi thẳng tới đại môn, kinh hãi vì uy thế của hắn khi miểu sát hai Lục Nguyên cường giả, đám người nhao nhao nhường đường, sau đó ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn biến mất.
Phù phù!
Khi Trầm Côn đi qua Công Tôn Viễn, Công Tôn Viễn ngồi phịch xuống đất, răng lợi không ngừng phát run, tới khi Trầm Côn không thèm nhìn hắn mà đi xa, Công Tôn Viễn mới thở một hơi dài:
- Y nhi.
- Cha, còn cần con gái giải thích nữa không?
Công Tôn Y giọng nói khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm hướng Trầm Côn ly khai.
- Không cần nữa, Y nhi, con đã cứu toàn bộ Công Tôn gia rồi!
Vũ Toái Hư Không Vũ Toái Hư Không - Du Tạc Bao Tử Vũ Toái Hư Không