Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Chúc Long Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 2120
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5885 / 141
Cập nhật: 2016-08-15 11:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1555-56: Không Cần Chờ.
hí Độc lão tổ thấy, đó là một đầu tiểu thú nhỏ bé đáng yêu đem phiến lá ngay cả Hồn Phiên lão tổ không dám tiếp trực tiếp nuốt xuống, trong lúc nhất thời không ai có phản ứng gì, chỉ một mực nhìn xem. Ba lần hít thở còn chưa qua, tiểu thú đáng yêu kia trở mình, bốn chân đặt lên bụng, lăn đi lăn lại trên không, không chút thống khổ.
Thấy cảnh này Chí Độc lão tổ cười ra tiếng:
- Tiểu chút chít, độc của lão tổ há để ngươi tuỳ tiện nuốt hay sao? Bất quá, ngươi đã nuốt độc của lão tổ, có thể kiên trì đến giờ chưa chết cũng coi như lợi hại. Tiểu chút chít, đi theo lão tổ, lão tổ cho ngươi sống, thế nào?
Chí Độc lão tỏ vừa nói xong câu đó liền chứng kiến tiểu chút chít vốn phải thống khổ đột nhiên đứng thẳng dậy, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười, hưng phấn, hai chân trước giơ lên, hướng về phía Chí Độc lão tổ làm ra một cái động tác đầy khinh bỉ.
Tiểu thú đáng yêu, dĩ nhiên là Ác thú!
Nghe tiếng cười "ha ha ha" vang lên, Chí Độc lão tổ cảm thấy chói tai vô cùng, hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật một phương, ai thấy hắn cũng phải nể ba phần mặt mũi, nhưng không ngờ lại bị một con súc sinh đùa bỡn, nộ hoả Chí Độc lão tổ theo đó thoáng bộc phát ra, một ngón búng ra, một khoả bọt nước óng ánh bắn thẳng tới Ác thú.
Ác thú thấy thế hiện lên vẻ khổ sáp, bốn phía cuống quít loé sáng, như thế nào cũng không tránh khỏi bọt nước được, nó tránh tới đâu bọt nước liền theo tới đó, Chí Độc lão tổ nói:
- Hiện tại biết sợ chưa? Đáng tiếc, đã muộn!
Dứt lời, Ác thú không hề trốn tránh nữa mà chu cái miệng nhỏ lên, trực tiếp đem khoả bọt nước nuốt vào bụng, ngay lập tức còn vỗ vỗ bụng, chân trước còn ngoéo một cái, ở đâu ra nào có bộ dáng sợ hãi, giống như một màn tránh né lúc nãy chính là vì để Chí Độc lão tổ nói ra câu kia vậy.
Chí Độc lão tổ híp mắt lại, không thấy lửa giận, ngược lại còn kinh hỉ:
- Thật sự là hảo tiểu chút chít, lão tổ nhất định sẽ thu phục ngươi, có ngươi, chống lại bất cứ Võ Tổ cường giả nào, dựa vào độc quỷ dị, lão tổ cũng có thể liều mạng được. Ngươi đã ưa thích ăn độc như vậy, lão tổ liền thoả mãn ngươi, xem ngươi đến tột cùng là ăn được bao nhiêu.
Lúc này, một mảng lớn khói đen xuất hiện trên trời, bao phủ xuống, Ác thú hít một hơi, đem toàn bộ khói đen nuốt vào, Ác thú sau khi nuốt khói đen vào bụng nhỏ cũng trướng lên tròn trịa, nhưng mà Chí Độc lão tổ căn bản là không để cho Ác thú kịp tiêu hoá, đủ loại độc dung vào trong Quy tắc bắn tới.
Ác thú hợp lực ngăn cản.
Chí Độc lão tổ nhìn về phía trước một chút, đối với đám tầm mười tên võ giả sau lưng quát:
- Các ngươi không phải muốn đoạt bảo sao? Còn không thừa cơ giết vào!
Chí Độc lão tổ một câu làm bọn chúng hoàn hồn, mười ba tên võ giả lập tức xông về phía trước.
Đồng thời, trong nội tâm Chí Độc lão tổ còn đang nói một câu:
"Đợi lão tổ thu phục xong tiểu chút chít này, vô luận bên trong có bảo bối gì cũng sẽ là của lão tổ!"
Đúng lúc này, cùng trung niên nhân chiến đấu tới bất diệc nhạc hồ, Chiến Thần đột nhiên nhảy lên không một cái, Kình Thiên chiến côn xuất ra đánh tới mười ba tên võ giả kia, mười ba người vội vàng né qua một bên, Chiến Thần quát:
- Ai dám đi về phía trước một bước, gia gia liền đập chết!
Trung niên nhân nhảy lên đuổi theo, nói:
- Có phải hay không đã đánh thắng ta? Muốn thừa cơ chạy trốn sao?
- Trong tự điển của gia gia, không có từ "trốn"!
- Vậy chúng ta chiến tiếp ba trăm hiệp!
- Đợi gia gia đem đám oắt con này đánh thành bánh thịt rồi nói sau.
- Phiền toái.
Chí Độc lão tổ phun ra một câu, tay xoay lại, một đạo thuỷ quang đánh về phía Chiến Thần.
Thân thể Chiến Thần tê rần, trung niên nhân thừa cơ giết tới, liên tiếp hai quyền nện lên người Chiến Thần, thân thể Chiến Thần theo đó mà nện lên trên mặt đất, đánh ra một cái hố to, trung niên nhân lộ ra tướng mạo sẵn có, cười nói:
- Côn này để trong tay ngươi, quả thực là lãng phí, đưa đây cho ta!
- Gia gia khuyên ngươi, cút cho nhanh, bằng không đợi lão đại ta trở về, các ngươi liền thảm rồi.
- Lão đại? Đánh chưa tỉnh sao?
Trung niên nhân một tay bắt lấy Kình Thiên chiến côn, trên người Chiến Thần bộc phát một cỗ quang huy càng thêm chói mắt, Kình Thiên chiến côn đánh ra, trung niên nhân biến sắc, muốn tránh né nhưng lại phát hiện thân thể đã bị khoá chặt, chỉ có thể đón đỡ, trung niên nhân roóng to:
- Ngũ Thiên Lực Long Quyền!
Ngũ thiên long lực quyền, có năm ngàn long chi lực!
- Phanh!!
Quyền côn va chạm, trung niên nhân lui vài trăm mét, khoé miệng vương huyết dịch, trung niên nhân chỉ vào Chiến Thần nói ra:
- Ngươi không có trúng độc?
- Chỉ là tiểu độc, còn không làm gì được gia gia.
Chiến Thần nói ra, đánh tới Chí Độc lão tổ, Chí Độc lão tổ ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi này không phải là màu đỏ mà là màu đen, máu tươi vừa phun ra lập tức hoá thành sương mù đem Chiến Thần bao phủ. Chiến Thần cảm thấy cảm giác thoát lực, mỗi lần đem lực lượng tụ lại lại không hiểu tại sao bị thoái hoá đi, lúc này trung niên nhân lại đánh tới, quyền đầu như mưa rền gió giật đánh tới.
Lúc này, Sở Nam vừa xuất hiện bên trên hải vực.
Mười ba tên võ giả phóng tới trước, Hồn Phiên lão tổ cùng Hoa Phương tránh vào trong trận, trong trận sớm đã có đám người Tứ Quý, Cửu Võ, Tư Đồ Dật Tiêu toạ trấn. Mười ba tên võ giả vọt tới trước sơn cốc liền bị một cỗ vô hình chi lực ngăn trở, Tiền sư đệ quát:
- Trận pháp!
Lúc này có người lên tiếng hỏi:
- Có ai thông thạo trận pháp không?
Không có ai đáp lời.
Chí Độc lão tổ nói:
- Quản trận pháp khỉ gió gì, đánh tới là được.
- Đúng, dĩ lực phá trận!
Mười ba tên võ giả ngưng tụ lấy năng lượng bản thân, dùng để phá trận.
Bên kia, bụng của Ác thú so với đầu của nó đã lớn hơn ba trăm lần, đã đạt đến cực hạn của nó, nếu nó tiếp tục nuốt vào vậy thì phải chịu phản phệ rồi, bởi vì độc nó nuốt vào có một bộ phận trong đó nó không thể nào dễ dàng tiêu hoá được. Hai mắt Ác thú loé lên, sau đó nó ngơ ngác nhìn về phía sau, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, chân trước còn lay động mấy cái.
Chí Độc lão tổ như phản xạ mà quay đầu lại, cái gì cũng không thấy, lập tức lão giật mình, lại bị tiểu chút chít lừa, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên Ác thú đã biến mất trước mắt hắn.
- Chạy được không?
Chí Độc lão tổ cười lạnh một tiếng, gia nhập vào đội ngũ dĩ lực phá trận, hắn vừa ra tay đại trận xuất hiện chấn động, dù sao thực lực của hắn tại bí cảnh này cũng không có bị ảnh hưởng gì. Trong trận, Tư Đồ Dật Tiêu thấy vậy liền nói ra:
- Tiếp tục như vậy đại trận sẽ không kiên trì được vài lần, không bằng mở đại trận ra, dẫn bọn chúng vào trong trận, tuỳ thời phục sát.
- Tốt!
Mọi người đồng ý, đại trận mở ra, mười ba người đại hỉ, vuốt mông ngựa Chí Độc lão tổ mấy cái xong cả đám tranh thủ thời gian tiến vào trong, bọn hắn đều nghĩ muốn thu được bảo bối trước, còn Chí Độc lão tổ lại cười lạnh, như đi dạo mà tiến vào.
Bên ngoài, trung niên nhân vẫn còn quần ẩu với Chiến Thần.
Xa xa, có một người nói thầm:
- Phá đi, phá đi, chúng ta làm sao bây giờ? Có muốn hay không xông vào?
- Không cần sợ, chờ thêm một chút.
- Chờ cái gì?
- Người kia vẫn chưa về, đợi người kia trở về, xem xem thế cục.
Hai người gật đầu phụ hoạ, trong tai ba người chợt truyền đến một thanh âm:
- Không cần chờ rồi.
- Vì cái gì?
- Bởi vì ta đã trở về.
- Ngươi là...
Người phía trước chăm chú nhìn quay đầu lại, thoáng cái thấy được gương mặt Sở Nam, chữ "ai" trong miệng liền chuyển thành "động thủ"!
Ba người phản ứng thật nhanh, ngay ngắn hướng Sở Nam công tới, phân ra đầu, tim, đan điền ba vị trí.
Ba người ra tay, tàn nhẫn vô cùng.
Sở Nam liếc mắt liền nhận ra ba người, tay phất lên, ngón tay phiêu động, trong miệng quát ra:
- Các ngươi một đường từ hải vực theo ta đến đây, rất vất vả a.
- Tiểu tử, đi chết đi!
- Định!
Sở Nam phun ra một chữ, ba người rốt cuộc không thể động đậy, mà đao, kiếm, chưởng của bọn hắn vừa vặn đặt lên ba vị trí trí mạng trên người Sở Nam. Ba người bị định trụ, nhãn châu trong mắt một nửa mừng, một nửa sợ hãi.
Mừng rỡ chính là ba người cho rằng đồng loạt xuất thủ có thể đem Sở Nam bắt giữ, tiếp đó là áp chế người trong sơn cốc, sợ hãi chính là trong nháy mắt Sở Nam hô lên một chữ "định" kia, chỉ có điều, mới từ trong nội tâm xông ra được một nửa thì đã bị định trụ rồi.
Trên không, trôi nổi đúng là Định Hồn Phù Văn!
Con mồi đưa tới cửa Sở Nam tự nhiên không chút khách khí nào, đặc biệt là những người này còn đánh chủ ý lên người nhà, bằng hữu hắn, mà hắn lại càng không thích thả hổ về rừng, lấy máu huyết của ba người, dùng Sinh Tử Quyết luyện hoá.
Ba người thật sự không phải hạng tầm thường, nếu ở bên ngoài bí cảnh mà nói, Sở Nam muốn bắt lấy bọn hắn, coi như dùng tới Định Hồn Phù Văn cũng không nhẹ nhàng như vậy, chỉ tiếc đây là đang trong bí cảnh, đối mặt với Sở Nam dùng tụ lượng quang điểm hoạ ra Định Hồn Phù Văn bọn hắn không hề có sức chống cự.
Đồng thời luyện hoá ba gã Võ Tổ, cho dù Sở Nam vừa vượt qua "diệt" chi kiếp thu được đại thu hoạch thì cũng không phải một lần là xong, vừa luyện hoá được nửa đường ba gã đã thoát khỏi khống chế của Định Hồn Phù Văn.
Vừa cử động được, ba người tiếp tục công tới, người trước kia không biết Sở Nam lấy máu của bọn hắn lúc trước làm gì, nhưng mà theo trực giác, bọn hắn cảm thấy nguy hiểm, hắn vội vàng hô lên:
- Không thể hắn đem bí pháp thi triển thành công, ngăn cản hắn!
- Ngăn cản được không?
Sở Nam lạnh nhạt hỏi.
Định Hồn Phù Văn lại được vẽ ra, ba người công kích đều là dùng tới bí pháp, nhưng mà tốc độ bọn hắn thi triển ra căn bản là không bì kịp tốc độ Sở Nam hoạ phù!
Ngay tại lúc bọn hắn muốn tế ra, Định Hồn Phù Văn đã thành hình.
Ba người lần nữa bị định trụ, lúc này sợ hãi đã tràn ngập hốc mắt bọn hắn!
Dưới uy năng cái Định Hồn Phù Văn thứ hai sắp sửa biến mất Sở Nam rốt cuộc đem Sinh Tử Quyết luyện hoá thành công, lúc ba người có thể tiếp tục công kích thì một đạo Sinh tử ấn ký cắm rễ trong óc bọn hắn.
Ba người kinh hãi.
Sở Nam tiến về phía trước, ba người vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cũng chưa theo kịp bước chân của Sở Nam, tâm niệm Sở Nam vừa động, từ trong thân thể ba người truyền đến đau đớn vạn phần kịch liệt, trong lỗ tai lại nghe được một thanh âm:
- Nếu không theo kịp, sẽ chết a.
- Tiểu tử, ngươi biết lão phu là ai không? Lão phu là Huyền Thiên đại lục...
Mới nói đến đây hắn liền không thể nói tiếp được nữa, chỉ là không ngừng kêu la thảm thiết, chân lông toàn thân rỉ ra máu tươi, Sở Nam nói:
- Ngươi là ai, ta không có hứng thú muốn biết, chỉ biết là, ai không nghe lời, tức là muốn chết!
Hai người khác thấy vậy liền rối rít theo sau, người kia cũng không nói thêm gì nữa, nhịn đau theo sau. Ba người thành thành thật thật theo sát Sở Nam mà đi về phía trước, ngay lúc trung niên nhân muốn đoạt Kình Thiên chiến côn của Chiến Thần thì cũng đã nhìn thấy Sở Nam.
Chiến Thần kêu lên:
- Lão đại!
- Hắn chính là lão đại của ngươi?
- Không sai!
Trung niên nhân hừ lạnh một tiếng, lách mình công tới, vừa ra tay chính là đại chiêu:
- Vạn Long Quyền!
"Chơi quyền sao?"
Sở Nam nhất niệm, mười đợt lực lượng mãnh liệt áp súc, quát:
- Phá Thiên Quyền!
Hai quyền ẩn hàm lực lượng mênh mông va chạm vào nhau, Chiến Thần rối rít hô:
- Lão đại, đừng đánh chết hắn, hắn là đối thủ của ta, trên người hắn ta cảm thấy có thể đột phá!
- Ngươi rất may mắn.
Sở Nam nói, lực lượng giảm xuống, hai quyền đụng vào nhau trong hư không lập tức vang lên một trận "tích tích ba ba" loạn hưởng, trung niên nhân lui về sau, sau bảy bước mới dừng lại được, nhìn chằm chằm Sở Nam mà cả kinh nói:
- Ngươi cũng là thể tu giả?
- Không phải.
- Không có khả năng, không phải thể tu giả lực lượng tuyệt đối sẽ không mạnh như vậy, tinh khiết như vậy, còn quyền đầu của ngươi...
Trung niên nhân nói tới đây liền nhìn về phía quyền đầu của mình, lại phát hiện ra trên đó đã có máu huyết loang lổ.
- Biết Lực quyết sao?
- Như thế nào?
Trung niên nhân hai mắt lộ rõ cảnh giác, Sở Nam từ trong ánh mắt hắn nhận được đáp án mà mình muốn, không chút để ý nữa, Sở Nam nói với Chiến Thần:
- Hắn muốn chạy, ngươi cứ truy.
- Yên tâm đi, lão đại.
- Trên người ngươi trúng độc...
- Không có gì, độc này cũng là cơ hội để ta đột phá.
Sở Nam không có cường hành giải độc cho Chiến Thần, Chiến Thần sau khi tiếp nhận truyền thừa cũng đã có rất nhiều bí mật, Sở Nam đem ba người giữ lại kia lách mình tiến vào trong trận. Trong trận, tình cảnh đám người Tứ Quý tràn ngập nguy cơ, Tư Đồ Dật Tiêu mượn trận đánh lén một gã bán Tổ cường giả, trên người đã là vết thương chồng chất.
- Ta đã trở về.
Sở Nam hô to một tiếng, thanh âm truyền ra ngoài, những người trong sơn cốc treo lên tâm tình đang lo lắng không thôi nhất thời được hạ xuống, đám người Tứ Quý cũng thở phào một hơi, Chí Độc lão tổ quát:
- Ai ở nơi nào hô to gọi nhỏ?
- Phanh!
Sở Nam một cước đá ra, chấn vỡ trận pháp, thân ảnh mười ba tên võ giả cùng Chí Độc lão tổ lập tức xuất hiện trước mắt.
Trung niên nhân đang quần ẩu với Chiến Thần la lớn:
- Giết hắn đi, có thể đạt được bảo tàng trong sơn cốc!
- Bảo tàng? Chuyện gì?
Sở Nam hỏi.
Hồn Phiên lão tổ giải thích một lần, Sở Nam nhìn lướt qua mọi người, nói:
- Đúng vậy, với ta mà nói, người trong sơn cốc chính là đại bảo tàng, ai cũng không được nhúc nhích, nhúc nhích, chết!
- Tiểu tử hảo hảo hung hăng càn quấy...
Chí Độc lão tổ vừa mới nói tới đây thì đột nhiên trông thấy Ác thú với cái bụng tròn căng xuất hiện nhảy lên bờ vai Sở Nam, két két nói ra.
Chí Độc lão tổ nhìn Sở Nam chằm chằm:
- Tiểu tử, ngươi chính là chủ nhân của tiểu chút chít kia?
Sở Nam lắc đầu.
Chí Độc lão tổ cười nói:
- Coi như ngươi thức thời, đem tiểu chút chít kia giao cho lão tổ, lão tổ tha cho ngươi một mạng.
Sở Nam không thèm để ý đến, chỉ hướng Hồn Phiên lão tổ nói ra:
- Linh hồn của hắn, ngưoi có muốn không?
- Muốn muốn muốn...
Hồn Phiên gật đầu như mổ thóc, Chí Độc lão tổ cười lạnh:
- Muốn thu linh hồn lão tổ phải xem ngươi có bản lãnh hay không tới lấy!
Đang nói, một giọt máu từ mi tâm hắn bắn thẳng tới Sở Nam, trong miệng lại quát:
- Đây là kịch độc lão tổ từ dùng năng lượng trong hư không thứ nguyên luyện ra, trong lại có Quy tắc chi thế của lão tổ, có thể ăn mòn linh hồn!
- Độc đề luyện ra từ trong hư không thứ nguyên?
Sở Nam nhìn Chí Độc lão tổ một cách sâu sắc, sau đó đình chỉ động tác hoạ phù lại, để cho giọt máu màu đen kia nhập vào thân thể của hắn, sau đó đem nó dẫn vào trong đan điền, lại để cho Âm Dương ngư luyện hoá. Âm Dương ngư ngay cả năng lượng từ hư không thứ nguyên cũng có thể luyện hoá thì độc đề luyện từ trong hư không thứ nguyên há là cái gì.
Chí Độc lão tổ không nghĩ tới dễ dàng đánh trúng Sở Nam như vậy, hắn nhìn ra Sở Nam bất phàm, đặc biệt là còn cảm giác được nguy cơ, vốn hắn còn chuẩn bị nhiều thủ đoạn công kích, nhưng mà sự thật lại phát sinh quá mức thuận lợi rồi.
- Tiểu tử, đây là chính ngươi muốn chết, muốn lấy hồn lão tổ, lão tổ trước hết đem linh hồn ngươi hoá thành hư ảo!
- Độc của ngươi, quá yếu.
Sở Nam lắc đầu nói ra:
- Có qua thì phải có lại, ngươi cũng tiếp ta một chiêu.
Sở Nam không có làm ra hành động gì khác, chỉ áp súc Tử khí lại.
Chí Độc lão tổ nhìn Sở Nam chằm chằm, hắn không tin Sở Nam một chút việc gì đều không có, đồng thời hắn cũng âm thầm đề phòng.
Ba phút sau, trong lòng bàn tay Sở Nam hiện ra một giọt nước màu đen!
Vũ Nghịch Càn Khôn Vũ Nghịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ Vũ Nghịch Càn Khôn