Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Chúc Long Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 2120
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5885 / 141
Cập nhật: 2016-08-15 11:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1482-1483: Không Thể Gấp
huyện này, ta làm chủ!
Sở Nam nghe lời nói chém đinh chặt sắt như vậy, triệt để trợn tròn mắt, trong mũi tràn vào một hương thơm thoảng thoảng, hương thơm này thẩm thấu mỗi tấc da thịt, huyết nhục toàn thân, cho đến tận mỗi tế bào, cảm giác hưng phấn khó tả, khiến Sở Nam không kìm lòng được mà giải thích cho Tử Mộng Nhân huyền bí trong đó.
Thật ra, thời khắc này, trong lòng Tử Mộng Nhân cũng vô cùng khó chịu, trong lòng tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò, nhưng lúc khó chịu thì cũng cảm thấy hưng phấn vô cùng, thân thể càng run mạnh lại càng hưng phấn, giống như có một cỗ lửa tình theo thân thể mà lan vào trong nội tâm, đầu óc, càng thiêu càng vượng…
Chỉ hận không thể lập tức tìm một nơi để phát tiết.
Nghe thấy Sở Nam nói vậy, cánh tay nhỏ bé của Tử Mộng Nhân cực kỳ chuẩn xác bắt lấy tiểu Sở Nam đang ngẩng cao đầu, trong nháy mắt bắt lấy liền thả ra, nhưng một chộp vừa rồi càng khiến Tử Mộng Nhân khó chịu, ý thức có chút say mê, liền lấy vô hạn dũng khí, lần nữa duỗi cánh tay run run ra, ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy tiểu Sở Nam, thân thể từ từ hạ xuống,…
Lúc ngồi xuống, Tử Mộng Nhân còn cười vũ mị:
- Ngốc tử, ta đã nói rồi, là ta ăn ngươi!
- Á….
Tử Mộng Nhân vừa nói xong câu đó, liền hét lên một tiếng đau đớn, Sở Nam thì cảm thấy mình như tiến vào một mảnh đầm lầy ướt át, không đợi hắn cẩn thận cảm thụ thì bỗng cảm thấy có cảm giác như mình vừa phá tan trở ngại nào đó, so với lúc đột phá cảnh giới Võ Thánh còn sảng khoái hơn vô số lần.
Cũng vì vậy, một chữ "ực" từ trong cổ họng Sở Nam phát ra, vô cùng thoải mái nhấp nhô, Tử Mộng Nhân vốn là xử nữ, nào từng trải qua trận chiến loại này, lần đầu tiên, hơn nữa lại còn tranh quyền chủ động với Sở Nam, không biết nặng nhẹ, thoáng cái ngồi vào mệnh căn, nơi đó lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đến mức mười đầu ngón tay thoáng cái cào lên ngực Sở Nam, không dám cử động nhẹ chút nào.
Sở Nam cảm giác trước ngực truyền đến nóng rát mà đau nhức, không khỏi khiếp sợ, thân thể hắn tôi luyện đến ngày nay đã có thể liều mạng cùng Tổ Bảo, nhưng trong nháy mắt Tử Mộng Nhân cào xuống, hắn liền cảm thấy đau nhức, Sở Nam không khỏi sợ hãi than:
- Tiềm năng của người, quả nhiên là vô cùng.
Đương nhiên, Sở Nam mặc dù suy nghĩ cũng không dừng lại động tác chút nào, Tử Mộng Nhân hét:
- Lừa đảo! Sách đều là gạt người, đau chết ta rồi, nào có cái gì gọi là…
Tử Mộng Nhân nhớ đến miêu tả trong sách, hối hận đến nỗi ngay cả ruột trong bụng cũng biến thành màu xanh.
Sở Nam dùng sức nín cười, nhu tình nói với Tử Mộng Nhân:
- Chuyện này không được gấp, đặc biệt là lần đầu tiên…
- Sao ngươi không nói sớm?
Trên gương mặt Tử Mộng Nhân tràn đầy thống khổ, khóe mắt còn có một vệt nước mắt, trong lòng oán giận:
- Không ngờ ăn người khác cũng thống khổ như vậy, chuyện này…
- Ta đang định nói, nhưng nàng đã…
Sở Nam nói xong, vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Tử Mộng Nhân, nói khẽ:
- Ta cũng không ngờ… nàng so với ta còn… nóng vội…
- Ngươi dám giễu cợt ta!
Tử Mộng Nhân vừa thẹn vừa giận, há miệng cắn vào vai Sở Nam, mặc dù Sở Nam không có cảm giác đau, nhưng Sở Nam vẫn nhe răng nhếch miệng, lộ ra vẻ đau đớn tột cùng, Tử Mộng Nhân nói tiếp:
- Còn cười nữa, ta sẽ ăn ngươi thật sự, ngay cả xương cũng không thừa.
- Nàng không phải đang ăn ta sao?
- Còn cười, ta…
Tử Mộng Nhân còn muốn nói tiếp, nhưng Sở Nam đã chủ động hôn môi nàng, lần này không phải là cuồng phong bạo vũ, mà là suối nhẹ róc rách, Tử Mộng Nhân muốn đem thứ trong miệng mình nhổ ra, nhưng lại không thành công, ngược lại còn bị Sở Nam quấn lấy lưỡi.
Dần dần, Tử Mộng Nhân cũng thuần thục, như cá nghịch nước, có cảm giác thoải mái, trong lòng thầm nghĩ:
- Cảm giác này cũng có chút giống trong sách, nếu như vừa rồi không đau thì càng giống hơn…
- Mộng Nhân, còn đau không?
- Còn một chút.
- Ngốc quá, chậm một chút thì sẽ không đau nữa.
- Thật sao?
- Ừm.
Tử Mộng Nhân áp lên người Sở Nam, hỏa nhiệt trong người Sở Nam càng thiêu đốt điên cuồng.
- Mộng Nhân…
- Ưm…
- Để ta tới…
Mộng Nhân thuận miệng đáp ứng, nhưng chợt ngộ ra, vội nói:
- Không được! Ta phải ăn ngươi, chờ ta ăn ngươi xong, ngươi sẽ không đi lâu nữa, sẽ nhanh chóng trở về với ta.
Sở Nam nghe vậy, liền ôm chặt Tử Mộng Nhân, nói:
- Mộng Nhân, chờ ta làm xong những hứa hẹn đó, chúng ta sẽ tìm một nơi để ẩn cư, mở cửa có thể thấy núi, sau phòng có cây, trước phòng có suối…
- Ưm.
- Sau đó sinh một đám hài tử, vây quanh chúng ta.
- Xem ta là heo à? Còn một đám, trừ phi ta sinh một đứa, ngươi sinh một đứa!
- Ách! Nam nhân làm sao sinh?
- Ta mặc ẹ.
Tử Mộng Nhân rất cường thế, dù Sở Nam có bá khí cũng không thể làm gì, đang cười thì Tử Mộng Nhân chợt nói:
- Ngốc tử, dường như không đau nữa.
- Thử nhúc nhích một chút xem.
Tử Mộng Nhân cảm thấy sợ hãi, như chuồn chuồn điểm nước, nhẹ nhàng động thân, vừa động liền dừng lại, chầm chậm nâng lên rồi hạ xuống…
Không lâu sau, tốc độ của nàng dần nhanh lên, hai tòa núi phía trước như con thuyền trên sóng biển, lúc cao lúc thấp nhấp nhô, tỏa ra phong quang mê người, khiến người khác say đắm, Sở Nam không được duỗi tay ra, muốn khống chế hai chiếc thuyền này, hai tay hơi nắm lại…
Sau đó, tiếng thở dốc truyền ra.
Thanh âm như chim hoàng oanh không ngừng vang lên, đứt quãng, liên tiếp.
Hai loại thanh âm giao tạp, hội tụ thành một khúc nhạc mỹ diệu…
Tử Mộng Nhân ghé xuống bên người Sở Nam, cắn tai hắn, nói:
- Ngốc tử, dường như có chút giống như trong sách.
- Giống cái gì?
- Ngươi xấu lắm!
- Ta thật sự không biết, ta rất đơn thuần!
- Ngươi còn đơn thuần?
- Ta đều bị ăn, như vậy còn không phải đơn thuần sao?
- Hừ!
Tử Mộng Nhân đắc ý hừ một tiếng, lại ôm chặt Sở Nam, khó có thể ức chế cảm giác xông thẳng lên đầu, toàn thân run run nói:
- Ngốc tử, ngươi là nam nhân đầu tiên, cũng là nam nhân duy nhất của ta.
- Tình yêu này, Sở Nam ta sẽ dùng tính mạng bảo vệ, thật tình thật ý.
- A…
Lần này đã không còn là tiếng kêu thảm thiết nữa, mà là thanh âm sung sướng.
Gục xuống, không còn động đậy.
Không lâu sau, xuân triều lại lên, lại một khúc ca tình yêu.
….
Cuối cùng, mây tan mưa tạnh.
Tử Mộng Nhân sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa, gương mặt vũ mị ửng hồng, đôi mắt mông lung, như sống như chết, bắt đầu là chủ động ngang ngược, càng về sau thì uyển chuyển hầu hạ dưới người Sở Nam, hai người triền miên hồi lâu.
Cũng may là tu vi hiện tại của Tử Mộng Nhân không kém, bằng không thì Tử Mộng Nhân đã đưa tay đầu hàng, bây giờ Tử Mộng Nhân cuối cùng cũng hiểu, rốt cuộc là ai ăn ai, nếu không phải Sở Nam thương tiếc Tử Mộng Nhân lần đầu tiên, trận đại chiến mây mưa này e rằng sẽ vẫn tiếp tục.
Một đôi tình nhân dựa sát vào nhau, hưởng thụ hương vị hạnh phúc, Tử Mộng Nhân tựa đầu vào ngực Sở Nam, nàng vừa nếm thử hoan lạc mây mưa, Sở Nam ôn nhu vô cùng, khiến nàng từ đau đớn biến thành sung sướng, trong tim vui mừng không nói nên lời.
Đột nhiên, Sở Nam kinh ngạc thốt lên.
Tử Mộng Nhân hỏi:
- Sao vậy, ngốc tử!
Sở Nam sau khi kinh ngạc thốt lên một tiếng, thần sắc trở nên chuyên chú vô cùng, trong lòng Tử Mộng Nhân dấy lên lo lắng vô cùng, cũng mặc kệ đang cùng Sở Nam "thân thể tương kiến", liền ôm chặt hắn, như muốn tiếp thêm lực lượng cho Sở Nam.
Trong lòng Tử Mộng Nhân lại lần nữa dâng lên xúc động mãnh liệt, nàng phải nhanh chóng biến cường, đuổi kịp bước chân Sở Nam, nàng muốn trở thành trợ lực chứ không phải lực cản. Bằng không thì nếu Sở Nam xảy ra chuyện, nàng căn bản không thể giúp được gì, cũng giống như bây giờ…
Thật ra, Sở Nam bây giờ vô cùng tốt, hắn sở dĩ kinh ngạc là vì hắn cảm thấy Tinh Thần lực lần nữa được tôi luyện.
Lần tôi luyện này, so với tất cả những lần trước cộng lại còn mãnh liệt hơn, nếu là trước khi tu luyện "Phù Thuật", Sở Nam đối với Tinh Thần lực cũng không có khái niệm chính xác, chỉ cảm thấy Tinh Thần lực của mình đủ mạnh đủ nhiều, bởi vì trải qua nhiều lần sinh tử, Tinh Thần lực rất ít xuất hiện tình huống khô kiệt.
Thế nhưng, lúc vẽ Phù Văn, Sở Nam mới biết mình đã đánh giá cao bản thân, "Thuẫn Phù Văn", "Bạo Phù Văn" chỉ là cấp độ sơ giai mà đã có thể khiến Tinh Thần lực của hắn xảy ra tình huống khô kiệt.
Lúc bố trí Nghịch Thiên Sơn, lại vì mọi người trong Nghịch Thiên Sơn mà vẽ Phù Văn, Tinh Thần lực lại lần nữa tiêu hao không ít, cách trạng thái đầy đủ lúc trước một khoảng lớn. Nhưng bây giờ, Sở Nam cảm thấy Tinh Thần lực của mình đầy đủ, không khỏi khiến trong lòng hắn cuồng hỉ.
Bỏi vì Tinh Thần lực lúc này so với lúc trước còn nhiều hơn gấp mấy chục lần, nếu như để Sở Nam bây giờ vẽ Phù, theo tình huống lượng công việc như trước, cho dù vẽ hơn mười lần thì cũng sẽ không xuất hiện tình trạng suy yếu.
Sở dĩ như vậy là bởi vì hai trạng thái đầy đủ hoàn toàn không giống nhau, trạng thái đầy đủ lúc trước là trong một cái bình nhỏ, mà trạng thái đầy đủ lúc này lại là trong một cái bình lớn, trong một cái ao nhỏ.
Hơn nữa, Tinh Thần lực vẫn còn tăng trưởng.
Tinh Thần lực lần này đối với Sở Nam mà nói tươi đối trọng yếu, Sở Nam thật sự không ngờ, cùng Tử Mộng Nhân "ăn" một hồi lại có được thu hoạch như vậy, trong lòng vui sướng vô cùng, Sở Nam không khỏi nở nụ cười hắc hắc.
- Ngốc tử, ngươi cười cái gì?
Tử Mộng Nhân hoàn toàn không hiểu, Sở Nam không nói lời nào, chỉ cười, nhưng tiếng cười ngày càng xấu xa, còn nheo mắt nhìn trên người Tử Mộng Nhân, khiến Tử Mộng Nhân theo phản xạ có điều kiện mà hai tay ôm ngực, trong mắt lộ vẻ cảnh igacs.
- Mộng Nhân, nàng cho rằng nàng ôm có thể che được sao? Cái gì của nàng cũng bị ta nhìn thấy rồi.
Sở Nam làm ra bộ dạng giương nanh múa vuốt, bày ra bộ dạng sói đói, Tử Mộng Nhân nhìn thấy tiểu Sở Nam khiến nàng trải qua đau đớn vô cùng, cũng khiến nàng phảng phất như lọt vào tiên cảnh lại ngẩng đầu lên cao, nhìn chằm chằm Sở Nam mà nói:
- Ngốc tử, ngươi nếu không nói, ta sẽ cho nó một cước.
- Như vậy không được.
Sở Nam đưa tay đầu hàng, nói không chừng Tử Mộng Nhân sẽ làm vậy thật, hắn ôm lấy Tử Mộng Nhân, đem chỗ tốt vừa rồi kể cho nàng, khiến gương mặt nàng đỏ ửng, lộ vẻ khiếp sợ không thôi, lại nghe Sở Nam nói Tinh Thần lực đối với hắn rất trọng yếu, Tử Mộng Nhân cố lấy dũng khí nói:
- Bằng không, ta lại ăn ngươi một lần nữa?
- Chỉ bằng nàng…
Sở Nam lộ ra thần sắc đắc ý, nói:
- Mới vừa rồi là ai hô xin tha?
- Hừ, đến lần nữa xem, xem ai sẽ đầu hàng!
Tử Mộng Nhân nói xong, liền hóa thân thành cọp cái, ngọn lửa trong lòng Sở Nam liền bị hắn ép xuống, Tử Mộng Nhân là lần đầu tiên, nếu như tiếp tục "ăn" lần nữa, rất có thể làm thương tổn đến nàng.
- Mộng Nhân, để ta ôm nàng một cái.
Vì sau này, Sở Nam không để Tử Mộng Nhân dùng phương pháp "đốt cháy giai đoạn" để đề thăng tu vi của hắn, thế nhưng, thần sắc và lời nói vừa rồi của nàng khiến trong lòng Sở Nam chấn động, hắn muốn Mộng Nhân thật vui vẻ chứ không phải vì thực lực của mình mà ưu sầu, cho nên, Sở Nam hiện đang vắt óc nghĩ làm thế nào không ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này của Tử Mộng Nhân, tận khả năng tăng cường thực lực của nàng…
- Trong tinh huyết của ta có uy năng to lớn, nhưng trong đó cũng ẩn tàng tai họa ngầm, không thể cho Mộng Nhân. Lực lượng cũng không thích hợp với Mộng Nhân…
Lúc này, Sở Nam kiểm tra trong đan điền của mình, nhìn thấy Âm Dương Ngư trong Ngũ Hành nguyên dịch đang vui sướng bơi lội, so với lúc trước càng thêm linh hoạt, càng cường đại hơn.
- Nam là Dương, nữ là Âm, nam nữ kết hợp, âm dương tương hỗ, đây chính là nguyên nhân khiến uy lực của Âm Dương Ngư tăng mạnh, cũng là nguyên nhân khiến Tinh Thần lực tăng mạnh sao?
Đột nhiên, trong đầu Sở Nam hiện lên một đạo linh quang:
- Có rồi, Mộng Nhân là thể chất Hỏa, Mộc song thuộc tính, trong đan điền của Mộng Nhân cũng thành lập Âm Dương Ngư xoay tròn, dùng Hỏa làm Dương, dùng Mộc làm Âm, lại đem Hỏa "Pháp tắc" của ta ngưng tụ thành một mầm mống, như vậy có lẽ sẽ trợ giúp Tử Mộng Nhân không ít…
Nghĩ là làm, Sở Nam đem nguyên lực dũng mãnh quán nhập vào thân thể Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân trợn mắt nhìn chăm chú Sở Nam, trong đôi mắt to tràn đầy mê hoặc, Sở Nam nói:
- Mộng Nhân, thả lỏng, giao tất cả cho ta.
- Ưm.
Tử Mộng Nhân không biết Sở Nam muốn làm gì, nhưng Tử Mộng Nhân tin Sở Nam, tin nam nhân của mình, như vậy là đủ rồi.
Sở Nam đả thông kinh mạch của Tử Mộng Nhân, phát hiện độ bền bỉ và kích thước kinh mạch Tử Mộng Nhân đều không đủ, lập tức dũng mãnh quán nhập sinh mệnh lực vào, sau đó lại dùng Ngũ Hành nguyên dịch khuếch trương, chỉ trong chốc lát, kinh mạch của Tử Mộng Nhân đã mở rộng gấp ba, hơn nữa độ dẻo dai bền bỉ cũng tăng mạnh.
Tiếp đó, Sở Nam lại dùng Ngũ Hành nguyên dịch tôi luyện huyết nhục của Tử Mộng Nhân, đem tạp chất bên trong khu trừ đi, đồng thời quán nhập sinh mệnh lực nồng đậm vào.
Giờ khắc này, Sở Nam chợt nhíu mày.
Tử Mộng Nhân cảm thấy thân thể mình biến hóa, lại ngưng thần nhìn Sở Nam.
Chỉ trong ba giây, ánh mắt Sở Nam đã khôi phục kiên định, lấy ra sa bàn, bắt đầu suy diễn, trọn vẹn ba giờ sau, trên mặt Sở Nam tràn đầy vẻ tươi cười.
Sở Nam đã hiểu rõ huyệt khiếu trong người Tử Mộng Nhân, dựa theo suy diễn vừa rồi, đem Tinh Thần lực trùng kích vào trong, bố trí trên đó vài vạn trận pháp tinh vi, không để lực lượng xâm phạm đến Mộng Nhân, tại thời khắc mấu chốt tiến hành bộc phát, dĩ thương kỳ địch. Ngoài ra, lực lượng tinh thuần thông qua trận pháp, khiến Tử Mộng Nhân đang tu luyện chậm rãi hấp thu, chuyển hóa thành của bản thân.
Vũ Nghịch Càn Khôn Vũ Nghịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ Vũ Nghịch Càn Khôn