Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Chúc Long Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 2120
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5885 / 141
Cập nhật: 2016-08-15 11:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1480-1481: Gặp Cố Nhân
hoáng cái đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Chiến Thần quét ngang toàn bộ thành trì có Huyết Ma tộc tồn tại ở Cực tây chi địa, chỉ có số ít Huyết Ma tộc đào thoát, còn lại đều bị đám người Chiến Thần đánh thành thịt vụn, máu tươi thu được từ bọn chúng có thể tạo thành một cái huyết hồ.
Sở Nam tại Nghịch Thiên Sơn bày ra cơ quan trùng trùng điệp điệp, đem toàn bộ sở học mấy năm nay của hắn áp dụng vào Nghịch Thiên Sơn, đầu tiên là trận pháp, cái gì Sát Huyết trận, Sinh Tử Băng Hỏa trận, Tỏa trận, Huyễn trận, Cửu Cung Bát Quái trận,… lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại tuyệt đối vượt quá mười vạn, mỗi một cành cây ngọn cỏ bên trong Nghịch Thiên Sơn đều có thể là một loại trận pháp.
Hơn nữa, trận tài sử dụng cũng rất không đơn giản, Sở Nam tại đại lục Đồ Đằng và Nam Xuyên châu thu được rất nhiều tại liều trân quý, ngoại trừ Sở Nam tài liệu Sở Nam dùng để luyện chế trọng kiếm ra, tất cả đều được sử dụng, lại để cho Cửu Võ ngưng tụ "Pháp tắc" kiếm khí, Tứ Quý ngưng tụ "Pháp tắc" Mộc nguyên lực quỷ dị, Thổ nguyên lực "Pháp tắc" của Phong Vĩnh thành, thanh âm "Pháp tắc" của Tiên Nguyệt, năng lượng của Chiến Thần,… Tất nhiên là không thể thiếu lực lượng của Sở Nam, Thủy Hỏa "Pháp tắc" do chính bản thân sáng tạo, năng lượng Phong, Lôi, thần bí, sinh tử nhị khí đều dung hòa vào trong trận pháp…
Không ít vị trí còn được Sở Nam sử dụng Phù Thuật, Bạo Phù Văn, Băng Phù Văn, Toái Phù Văn,… càng khiến người khác khó lòng phòng bị.
Ngoài ra, tinh huyết của Huyết Ma tộc cũng có công dụng, Sở Nam vẫn không thể thu được thiên phú dị năng từ trong tinh huyết, thế nhưng hắn có thể từ trong tinh huyết thôi phát ra, tác dụng lên người kẻ xông vào, cường giả như Tứ Quý bị ba gã Huyết Ma Thánh vây công cũng không chịu nổi, tác dụng lên người khác ắt hẳn không cần phải nghĩ bàn.
Ngoài ra, phạm vi bao trùm của đại trận cũng cao đến tận trời xanh, sâu thì dưới lòng đất chín vạn dặm.
Tại vị trí chín vạn dặm còn đặt tám cây Chân Vũ Trụ, dùng thứ này làm trận cơ, về sau, Sở Nam vẫn không yên tâm, lại nghĩ đến một màn trong bí cảnh, liền đem hồ lô làm một trong những trận tâm.
Đại trận như vậy, một khi hoàn toàn khởi động thì năng lượng tiêu hao rất lớn, cho nên, Sở Nam ngoại trừ quán chú năng lượng suốt nửa tháng ra, còn bày 36 tòa Tụ Nguyên trận cỡ lớn, bên ngoài phương viên mười vạn dặm còn bố trí nhóm Tụ Nguyên trận thứ hai, cùng với Tụ Nguyên trận tại Nghịch Thiên Sơn hỗ trợ lẫn nhau.
Chiêu này của Sở Nam có thể hấp thu năng lượng trong phương viên 30 vạn dặm, bất luận là trên trời hay dưới đất.
Cẩn thận như vậy, chính là bởi vì Sở Nam sợ rằng lúc không có hắn ở đây, Thần Lai Thủy Hồn và những nhân vật thần bí truy sát đến, nếu như những người đó đến đây thì trận pháp này cũng có thể ngăn cản được một thời gian.
Sở Nam trước khi đi lại vẽ cho tất cả mọi người tại Nghịch Thiên Sơn một “Thuẫn Phù Văn”, đồng thời, Phù Chấn nghiên cứu suốt ngày đêm không ngủ, cuối cùng luyện chế ra một ít “Thuẫn Phù”, chỉ có điều, những “Thuẫn Phù” này chỉ đủ kiên trì nửa canh giờ, mà chống lại Huyết Ma Thánh thì hiệu quả không phải quá lớn.
Cốc Hi Đan thì đang luyện chế một loại đan dược gọi là “Ma Đan”, nếu như luyện chế thành công thì tạm thời có thể khiến cho thân thể Huyết Ma tộc bị mất kiểm soát, trong đó có một phần công lao của Lãnh Diện Diêm Vương.
Lúc Sở Nam đang làm công tác chuẩn bị thì đột nhiên có người đến báo, nói rằng có ba đại hán đến tìm hắn, Sở Nam kỳ quái lẩm bẩm:
- Đại hán? Ba người?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Sở Nam vẫn để ba người tiến vào, Sở Nam vằ gặp lập tức nhớ đến lúc trước mang theo võ giả phản kháng Huyết Ma tộc, ba người bọn họ là những người đầu tiên hưởng ứng, Sở Nam đang muốn hỏi bọn họ có chuyện gì, đột nhiên nhìn thấy tia sáng giảo hoạt hiện lên trong mắt ba người, không khỏi nhìn kỹ lại, không khỏi nhảy dựng lên, vui vẻ nói:
- Là các ngươi?
- Chúng ta là ai?
- Ngươi là Bạch Nhược Tuyết, còn hai ngươi là Hề Hề và Nam Nam!
- Cái này cũng không lừa được ngươi.
Ba đại hán nhanh chóng biến hóa, biến thành ba mỹ nữ tử, Nhược Tuyết nha đầu năm xưa, qua mười một năm cũng đã trở thành một đại cô nương xinh đẹp, Tử Mộng Nhân nhìn thấy không khỏi giật mình, tiếp đó bừng tỉnh:
- Thần Hành Bách Biến.
- Sở Nam ca ca.
- Chưởng môn.
Ba người bái kiến Sở Nam, Sở Nam vô cùng vui sướng, trong mắt Tử Mộng Nhân không khỏi lóe lên tia sáng đề phòng, trong lòng thầm nhủ:
- Ngốc tử quả là một con ong cần cù lấy mật, không biết hái bao nhiêu hoa, Linh Vân, Điệp Y, Tiên Nguyệt mặc dù gọi hắn là công tử, nhưng trong mắt lại lộ ra sự ái mộ, cho dù là người mù cũng nhìn thấy, còn có một Thiên Nhiên trong Cấm Vụ Hải nữa, hiện tại lại thêm ba người, trong đó còn có một đôi hoa tỷ muội, áp lực thật lớn, chẳng lẽ muốn…
Nghĩ đến đây, Tử Mộng Nhân liền sử dụng “véo thịt công” không chút dấu vết, chỉ có điều Sở Nam da thịt quá dầy, Tử Mộng Nhân căn bản véo không tác dụng, điều này khiến Tử Mộng Nhân rất o thoải mái, âm thầm quyết định phải tu luyện thật tốt, sau này có thể khiến “véo thịt công” hiển lộ thần uy.
- Nhược Tuyết, mối thù của ngươi đã báo rồi sao?
- Ừm.
- Hề Hề, đám người Diệu Âm đâu?
- Chưởng môn nhân, chúng ta cũng đang tìm kiếm.
Sắc mặt Hề Hề ảm đạm, Sở Nam lúc này lập tức ra lệnh, để người của Huyền Băng Môn phát ra hiệu lệnh tập trung tại Nghịch Thiên Sơn, lúc này mới an ủi Hề Hề:
- Yên tâm đi, các nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Ừm.
Lại một phen ôn chuyện cũ, sau đó Nhược Tuyết dẫn theo tỷ muội Hề Hề đến tìn Lâm Tuyết Nhiên, tam nữ vừa rời đi, Tử Mộng Nhân liền hỏi Sở Nam:
- Ngốc tử, thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm phạt, nhanh trung thực khai báo!
- Mộng Nhân, các nàng đều là muội muội!
- Vậy ngươi đến cùng có bao nhiêu muội muội?
- Ách…
Tử Mộng Nhân nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam, “phì” cười một tiếng, nói:
- Không trả lời cũng được, trừ phi ngươi đáp ứng ta một điều kiện!
- Đừng nói là một cái, cho dù mười vạn cái, dù lên trời xuống đất, ta cũng sẽ đáp ứng nàng.
- Vài năm không gặp, miệng lưỡi càng trơn tru, lần này, ta muốn đi cùng ngươi.
- Không được!
Sở Nam lập tức cự tuyệt, lần này ra ngoài, Sở Nam chỉ định đem theo Cửu Võ và Chiến Thần, đương nhiên còn có Huyết Lệ, Tứ Quý thì lưu tại tọa trấn Nghịch Thiên Sơn, Sở Nam còn để “ác thú” lưu lại, hơn nữa còn trả lại cho “ác thú” rất nhiều tử khí, để làm thức ăn cho nó.
- Việc gì cũng được, chỉ riêng việc này thì không!
- Ta cũng chỉ có điều kiện này!
- Mộng Nhân…
- Ngốc tử, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, thế nhưng, ta muốn ở cùng ngươi, nếu như ngươi ra ngoài lại thêm vài năm không gặp, ta phải làm sao đây? Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không trở thành vướng bận của ngươi.
Tử Mộng Nhân nói xong, đôi mắt trở nên ẩm ướt, Sở Nam thương tiếc ôm nàng vào lòng, Sở Nam rất muốn đáp ứng, nhưng hắn không thể đáp ứng, những nhẫn trữ vật kia đều biến mất, bị Huyết Ma tộc biến thành thứ gì đó còn chưa rõ, quan trọng nhất là khi hắn đi qua đại lục Đồ Đằng, biết về Thiên Trảm Điện, cũng biết Đại lục Thiên Vũ có một Thiên Võ Điện, nếu như Huyết Ma đại lục cũng có một cái Huyết Ma Điện, mà người trong đó rất có thể vô cùng lợi hại.
- Mộng Nhân, ta sẽ nhanh chóng trở lại!
- Ta không tin.
- Thật sự!
- Vẫn không tin.
- Hãy tin ta!
- Muốn ta tin tưởng ngươi, trừ phi…
Tử Mộng Nhân ngẩng đầu lên, gương mặt đột nhiên đỏ hồng, Sở Nam kỳ quái hỏi:
- Trừ phi cái gì?
- Buổi tối đến phòng ta…
-DG-: Á à…
Dứt lời, Tử Mộng Nhân giống như một trận gió chạy đi thật xa, chỉ lưu lại hương thơm thấm lòng người…
Trắng sáng, sao thưa
Hương khuê, mỹ nhân.
Lúc màn đêm buông xuống, Sở Nam đi vào phòng Tử Mộng Nhân, liền nhìn thấy một khung cảnh đẹp, một bộ sa y mỏng như cánh ve, đem dáng người yểu điệu của Mộng Nhân hoàn mỹ phô bày, ánh mắt trăng mông lung xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Tử Mộng Nhân càng khiến nàng tăng thêm vài phần cảm giác thần thánh.
Một màn như vậy khiến Sở Nam không chút do dự tiến vào.
Tử Mộng Nhân quay lại, bước đi nhẹ nhàng, từng bước tiến đến gần Sở Nam, trên mặt hé nụ cười, nụ cười có phần ngượng ngùng nhưng lại phóng xuất ra một loại mị hoặc, Sở Nam vẫn si mê nhìn, lúc Tử Mộng Nhân đi đến bên cạnh Sở Nam, cặp môi thơm khẽ mở, phả ra hương thơm như lan, nói:
- Ngốc tử, ta đẹp không?
- Đẹp…
Sở Nam thốt ra một chữ, trong đầu bất chợt nhớ đến một màn dưới thác nước năm xưa, Tử Mộng Nhân cũng lộ ra một mảnh xuân quang, khiến hắn không khỏi chảy máu múi, lúc đó nàng cũng hỏi hắn có “đẹp không”, ngay lúc trong người hắn chợt dâng lên cảm giác dị động thì Tử Mộng Nhân đã một cước đá hắn xuống hồ nước.
Nghĩ vậy, Sở Nam không kìm được mà lộ vẻ đề phòng, hai tay ôm trước ngực, quả thật không khác gì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, quan trọng nhất là Sở Nam căn bản không biết Tử Mộng Nhân muốn làm gì.
Tử Mộng Nhân đang lúc muốn nói vài câu mật ngọt, chợt nhìn thấy Sở Nam làm ra bộ dạng như vậy, cái gì mà tình thú, không khí, lãng mạng, ý đồ đều bị phá hủy hết thảy.
Vốn có chút buông thả, lại nghĩ đến chủ ý của mình, Tử Mộng Nhân vốn thẹn thùng thoáng cái phát hỏa, nói:
- Ngốc tử, ngươi đây là có ý gì? Sợ ta ăn ngươi sao?
- Chuyện này…
Tử Mộng Nhân lại càng khó chịu, cũng bất chấp cái gì mà hình tượng thục nữ, trực tiếp duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra, nắm chặt lấy tai Sở Nam, hét:
- Ngươi nói rõ cho ta, đến cùng là có ý gì?
- Ta…
- Đi theo ta!
Dù Sở Nam có tuyệt thế thần công, lực trảm Thiên Võ Thần, giờ phút này cũng phải bại dưới tay Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân nhéo lấy lỗ tai Sở Nam, trực tiếp kéo hắn vào trong nội thất, trên giường có mùi thơm đặc hữu của nữ nhân, Sở Nam có chút sợ hãi, hô lên:
- Mộng Nhân, nàng muốn làm gì?
- Làm gì?
Tử Mộng Nhân đột nhiên quay đầu lại, cười với Sở Nam, cắn lên tai hắn một cái, đây là “cắn” thật a, Sở Nam cảm thấy một cảm giác ngưa ngứa bên tai, lại nghe Tử Mộng Nhân nói:
- Ta muốn ăn ngươi!
- Ăn?
Đêm nay, Sở Nam bị hành vi kỳ quái của Tử Mộng Nhân khiến cho mơ hồ, tư duy đình trệ, đổi lại là bình thường, nói không chừng Sở Nam sẽ ngộ ra, nhưng lúc này, Sở Nam cũng không khỏi nghĩ đến loại “ăn” của Chiến Thần.
- Hừ!
Tử Mộng Nhân hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí đẩy Sở Nam ngã lên giường, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn giống như nữ nhân bị đùa giỡn, Tử Mộng Nhân không khỏi bật cười, sau đó hung hăng cắn môi, nhào lên người Sở Nam.
Đôi môi thơm dán lên môi Sở Nam.
Chỉ có điều, Tử Mộng Nhân chưa từng có kinh nghiệm hôn, nếu nói là hôn còn không bằng nói là cắn, Sở Nam càng thêm nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thật sự muốn ăn?
Mà Tử Mộng Nhân vừa “ăn” vừa lẩm bẩm:
- Trên sách không phải nói khi nữ nhân cắn môi nam nhân thì cảm giác như gió xuân thổi qua vạn vật, giống như đồng khô tắm nước mát, thân thể lâng lâng như say, hạn phúc mỹ diệu, cảm giác khiến người lưu luyến, vui đến quên trời đất, vĩnh viễn không muốn tách rời sao? Đều là giả dối?
Sở Nam nghe thấy chữ “cắn” rất rõ ràng, theo tư duy bình thường, không khỏi nói:
- Mộng Nhân, thịt của ta rất cứng, không thể ăn được.
- Ngốc tử, ngươi đúng là một tên ngốc, mười phần ngu ngốc!
Tử Mộng Nhân thở hổn hển mắng, vừa rồi những gì ghi trên sách đã lừa nàng, lại nhìn thấy thần sắc hiện giờ của Sở Nam, lửa giận dâng lên hừng hực, nắm lấy quần áo trước ngực Sở Nam, trực tiếp xé rách, sau đó xé đến lưng, tay không dừng lại, mặc dù vô cùng dã man, nhưng bản năng ngượng ngùng của nữ nhân cũng khiến nàng không định tiếp tục xé xuống dưới. Nàng cắn môi, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói với Sở Nam, nhưng thần sắc Sở Nam so với lúc trước càng kinh ngạc hơn…
Thoáng cái, vẻ ngượng ngùng của Tử Mộng Nhân đã biến mất không còn tăm hơi, lẩm bẩm:
- Dù sao cũng đã xé đến đây rồi, dứt khoát xé sạch.
Vừa nghĩ, Tử Mộng Nhân vừa đưa tay giật lấy quần Sở Nam.
Sau đó, Tử Mộng Nhân liền nhìn thấy một thứ dựng thẳng, nhất trụ kình thiên.
Tử Mộng Nhân không khỏi ngây người.
Sở Nam cũng ngây người, chỉ có điều, Sở Nam liếc trộm Tử Mộng Nhân một cái, chỉ thấy Tử Mộng Nhân cứng đờ như bức tượng, lại nhìn quang cảnh trên người Tử Mộng Nhân, Sở Nam bỗng nhiên nhớ đến cảnh thân mật vui vầy cá nước giữa mình và Linh Vân…
Chính lúc này, Tử Mộng Nhân không khỏi thốt lên:
- Như thế nào so với trong sách vẽ còn lớn hơn…
Sở Nam đổ mồ hôi đầy đầu.
Trong lúc đổ mồ hôi đầy đầu, Tử Mộng Nhân ngẩng đầu lên, tựa như nữ vương, nhìn thấy thần sắc của Sở Nam, tâm tính đùa giỡn nổi lên, nói:
- Ngốc tử, đêm nay ta sẽ ăn trọn ngươi…
- Còn không biết là ai ăn ai đâu…
Sở Nam đã hồi thần lại, lời nói đầy vẻ khiêu khích, hai lần kinh nghiệm nói cho hắn biết, loại ăn này chỉ có thể là nam nhân ăn nữ nhân, Tử Mộng Nhân thiên tính không phục, giống như giết địch trên chiến trường, thoát y toàn bộ y phục trên người, toàn bộ cảnh đẹp như tranh vẽ nhất thời hiện ra trước mắt Sở Nam.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy quang cảnh như vậy của Tử Mộng Nhân, Sở Nam choáng váng, toàn thân huyết dịch sôi trào, tiểu Sở Nam càng thêm hùng dũng, khí phách hiên ngang, Tử Mộng Nhân đẩy Sở Nam ngã xuống giường, sau đó áp lên người Sở Nam.
Ôn hương trong lòng, Sở Nam khó kiềm chế được nữa, nhiệt hỏa càng lúc càng vượng, thân hình Tử Mộng Nhân run rẩy dữ dội, trong đầu một hồi đầu tranh, một âm thanh ngượng ngùng, một âm thanh đầu độc “tiếp tục, mạnh mẽ tiến hành đến cùng!”
Cắn răng một cái, cuối cùng không cố kỵ nữa.
Tử Mộng Nhân nói:
- Hừ, để ngươi xem là ai ăn ai!
Thân hình Tử Mộng Nhân bắt đầu lắc lư lung tung.
- Mộng Nhân, sai rồi, nên là ta ở trên, nên là ta ăn nàng!
- Đừng hòng gạt ta, bây giờ ta ở phía trên, là ta ăn ngươi mới đúng!
- Nữ, nên ở dưới.
- Không đúng, trong sách đều là nữ nhân ở trên.
Tử Mộng Nhân ngắt lời Sở Nam, Sở Nam không khỏi ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Sách? Mộng Nhân xem sách gì?
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng Sở Nam cũng nhớ lại tình cảnh ở Cực Lạc Cung, dường như quả thật có cảnh nữ nhân ở trên…
Tử Mộng Nhân vì muốn “ăn tươi” Sở Nam, cố ý tìm sách để xem, chỉ có điều nàng cũng không xem hết toàn bộ, cho nên Tử Mộng Nhân cũng không biết tiếp theo phải làm thế nào, cứng nhắc hỏi:
- Ngốc tử, tiếp theo phải làm thế nào?
- Ách…
Sở Nam mồ hôi tuôn trào như thác, tiểu Sở Nam khẽ động, Tử Mộng Nhân hỏi:
- Ngươi cũng không biết sao? Không đúng, ngươi đã ăn Linh Vân rồi, ngươi phải biết mới đúng, nói mau…
- Nàng ta là ở bên dưới…
Sở Nam vẫn còn tranh đoạt quyền khống chế, Tử Mộng Nhân quả quyết bác bỏ:
- Không được, nàng là nàng, ta là ta, chuyện này, ta làm chủ.
Vũ Nghịch Càn Khôn Vũ Nghịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ Vũ Nghịch Càn Khôn