Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 74
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 3 - Mọi Thứ Đổi Thay - Chương 18 - Raziel
lary ơi? '
Simon ngồi trên hiên nhà trong trang trại, nhìn con đường dẫn đến vườn cây ăn quả rồi đến cái hồ. Isabelle và Magnus đang đứng ở đó, Magnus thì liếc ngang liếc dọc cái hồ rồi rặng đồi bao quanh trang trại. Anh đang ghi chú gì đó trong cuốn sổ tay bằng cái bút phần nắp phát sáng xanh lè (blue-green). Alec đứng cách đó không xa, đưa mắt nhìn hàng cây trải dài trên đồi ngăn cách đường cái và khu này. Anh ta như đang muốn đứng càng xa Magnus càng tốt nhưng đủ trong tầm nghe thấy. Theo Simon— phải nói thẳng cậu chẳng tinh ý mấy vụ này— thì cái chuyện đùa trong xe bỏ qua rồi, nhưng một khoảng cách nhìn thấy được tạo ra giữa Magnus và Alec, dù cậu không biết là xa nhường nào, nhưng chắc chắn nó có đó.
Bàn tay phải của Simon đặt lên tay trái, các ngón tay xoay xoay cái nhẫn.
Clary, trả lời đi mà.
Kể từ khi nhận tin nhắn của Maia về chú Luke, cứ mỗi tiếng một lần cậu lại thử liên lạc với Clary. Và công cốc. Một thoáng hồi âm cũng không.
Clary, mình đang ở trang trại. Mình nhớ lúc hai đứa mình ở đây.
Hôm nay là một ngày ấm áp, gió hiu hiu thổi bay đám lá cuối cùng trên cây. Sau khi dành quá nhiều thời gian tìm đồ mặc để diện kiến thiên thần— com-lê thì hơi thừa thãi, mặc dù cậu vẫn còn cái áo ấy kể từ lần dự tiệc đính hôn của cô Jocelyn và chú Luke, cậu quyết định mặc áo phông và quần jean, để tay trần ra nắng. Chỉ vì cậu để lại quá nhiều ký ức đầy nắng ở nơi này, tại cái nhà này. Gần như mùa hè nào cô Jocelyn cũng đưa cậu và Clary đến đây: họ vẫy vùng trong hồ, và Simon sẽ rám nắng còn Clary thì rộp da. Trên vai và tay cô ấy sẽ thêm mụn. Họ còn chơi 'bóng chày bằng táo' trong vườn cây(tàn cuộc lúc nào cũng bừa bãi nhưng vui), vào nhà thì bày trò Scrabble và bài poker, và chú Luke luôn bất bại.
Clary, mình sắp làm một chuyện nguy hiểm và ngu ngốc, thậm chí là tự sát. Mình chỉ muốn trò chuyện với cậu một lần cuối thôi? Mình làm chuyện này để bảo toàn tính mạng cho cậu, trong khi mình không biết cậu sống chết ra sao. Nhưng nếu cậu ra đi, mình sẽ biết đúng không nhỉ? Mình sẽ biết.
'Rồi. Làm thôi, ' Magnus lên tiếng ở chân cầu thang. Anh ngắm cái nhẫn trên tay Simon, nhưng không nói gì.
Simon đứng lên phủi quần, rồi dẫn đường cho cả bọn đi qua vườn cây. Mặt hồ lấp lánh trước mặt như đồng xu xanh lạnh lẽo. Khi tới gần hồ hơn, cậu mới thấy còn tàn dư của cái chỗ neo tàu, chỗ họ từng để canô trước khi một miểng chỗ neo tàu vỡ mất. Và khi đến bờ hồ, không kìm lòng được, cậu ngoái lại nhìn căn nhà, với tường sơn trắng với cửa sổ xanh lục và chỗ đồ nội thất để lâu ngày.
'Cậu rất thích nơi này nhỉ? ' Isabelle hỏi, mái tóc đen của cô bay theo gió.
'Sao cậu nói thế? '
'Nhìn mặt cậu đi, ' cô đáp. 'Như đang hồi tưởng điều tốt đẹp nào đấy. '
'Toàn ký ức đẹp không à, ' Simon nói. Cậu đưa tay lên chỉnh kính, rồi nhớ ra mình không đeo nữa, bèn hạ tay xuống. 'Mình thật may mắn. '
Cô nhìn quanh hồ. Nay cô đeo đôi khuyên tai vàng, một bên bị vướng vào tóc. Cậu muốn được đưa tay ra gỡ để áp tay vào má cô. 'Còn bây giờ thì không? '
Cậu nhún vai, nhìn Magnus cầm một cái thanh dài, dẻo để vẽ lên nền cát ướt bên bờ hồ. Tay anh cầm sác, miệng ngân nga gì đó trong lúc vẽ. Alec vẫn ngắm anh ta, với vẻ mặt người lạ nhìn nhau.
'Cậu sợ không? ' Isabelle hỏi, dịch người đến gần Simon hơn. Hơi ấm từ cô tràn qua cậu.
'Không rõ. Sợ thì phải kèm theo mấy phản ứng có điều kiện kìa: tim đập mạnh, toát mồ hôi, mạch như ngựa phi. Và mình không có. '
'Tệ nhỉ, ' Isabelle lẩm bẩm, mắt nhìn làn nước. 'Mấy chàng người đầy mồ hôi cũng nóng bỏng lắm. '
Cậu nở nụ cười nửa miệng với cô — khó khăn hơn cậu nghĩ. Có lẽ cậu có sợ. 'Giỡn chọc tếu đủ rồi nghe, quí nương. '
Môi Isabelle cũng cong lên như định cười. Nhưng rồi cô thở dài. 'Cậu biết điều mình chưa từng nghĩ sẽ thành hiện thực không? ' cô nói. 'Là có cậu con trai làm mình cười. '
Simon quay sang nắm tay cô, không màng xem anh trai cô có nhìn hay không nữa. 'Izzy... '
'Rồi đấy, ' Magnus gọi. 'Tôi xong rồi. Simon, qua đây. '
Họ quay lại. Magnus đang đứng trong vòng tròn phát sáng. Thực ra có hai vòng tròn, một to một nhỏ, và có các ký tự vẽ giữa hai vòng tròn ấy. Chúng cũng sáng bừng lên một màu xanh của mặt hồ.
Simon nghe tiếng Isabelle khẽ hít vào, và cậu bước đi để không nhìn cô. Nhìn cô chỉ tổ khó lấy can đảm. Cậu tiến đến đường viền của vòng tròn, rồi bước vào giữa cạnh Magnus. Nhìn cảnh vật từ trong ấy như nhìn qua làn nước: mọi thứ đều không rõ ràng và xáo động.
'Đây. ' Magnus đưa sách cho cậu. Trang giấy rất mỏng, in nhiều ấn ký, nhưng Magnus đã gõ lên để dịch chúng ra theo khẩu âm để dễ đọc hơn. 'Cứ nói to như sách, ' anh khẽ nói. 'Là được. '
Cậu ôm sách trên ngực, tay tháo chiếc nhẫn vàng giúp cậu liên lạc với Clary, và đưa cho Magnus. 'Nếu không được, ' cậu nói, tự hỏi vì sao cậu tự dưng bình tĩnh lạ kỳ, 'thì ai đó nên cầm nhẫn. Mối liên lạc duy nhất của ta với Clary đấy. '
Magnus gật đầu và đeo nhẫn vào ngón tay. 'Sẵn sàng chưa, Simon? '
'Uầy, ' Simon đáp. 'Anh nhớ đúng tên tôi kìa. '
Magnus ném cho cậu cái nhìn khó dò rồi bước ra khỏi vòng. Anh trở nên xáo động và mờ ảo ngay tức khác. Alec bước đến bên anh, Isabelle cũng thế; cô đang tự ôm mình, và nhìn qua Simon cũng biết cô không vui ra sao.
Simon đằng hắng. 'Mọi người nên đi là hơn. '
Không ai cử động. Họ đang đợi cậu nói gì đó khác kìa.
'Cám ơn vì đồng hành cùng tôi đến đây, ' cuối cùng cậu lên tiếng, đầu óc căng ra để tìm điều gì có ý nghĩa mà nói; họ đang chờ cậu mà. Cậu không phải kiểu người hay phát biểu lời tiễn biệt sâu sắc hay chào tạm biệt mọi người đầy kịch tính. Cậu nhìn Alec trước. 'Um, Alec. Tôi luôn thích anh hơn Jace. ' Rồi đến Magnus. 'Magnus, tôi ước gì mình có gan mặc kiểu quần như anh đang mặc. '
Và cuối cùng là Izzy. Cô đang nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy.
'Isabelle, ' Simon nhìn cô. Cậu thấy mắt cô ra ý hỏi, nhưng trước mặt Magnus và Alec, cậu không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình. Cậu lùi lại vào tâm vòng tròn, cúi đầu. 'Tạm biệt, chắc vậy. '
Cậu nghĩ họ cùng nói gì đó, nhưng phần không khí bao quanh cậu bưng bít lời họ lại. Cậu nhìn họ quay lưng đi khuất bóng sau vườn cây, vào đến nhà cho đến khi họ là chấm đen nhỏ xíu. Đến khi cậu không nhìn thấy gì nữa.
Cậu hơi khó nghĩ khi không nói lời cuối với Clary trước khi cậu hành động — cậu chẳng nhớ lần cuối cùng họ trò chuyện những gì nữa. Vậy mà nếu cậu nhắm mắt lại, cậu dường như nghe tiếng cười của cô bạn từ vườn cây; cậu nhớ họ từng vui vẻ ở đây ra sao, trước khi họ lớn lên và mọi thứ thay đổi. Nếu cậu chết ở đây thì sẽ hợp thôi. Suy cho cùng, cậu đã để lại một vài kỷ niệm đẹp nhất ở đây mà. Nếu Thiên thần thiêu cậu, tro của cậu sẽ bay theo gió về hồ và vườn cây ấy. Nghĩ thế cũng thanh thản thật.
Cậu nghĩ đến Isabelle. Rồi gia đình cậu — cha, mẹ và Becky. Clary à, cậu nghĩ. Dù cậu có ở đâu, cậu là bạn thân của mình. Luôn là bạn thân của mình.
'Không! ' Clary đứng lên, vứt khăn trong tay đi. 'Jace, không được. Anh sẽ bị giết. '
Anh cầm cái áo sạch để mặc vào, cài cúc lại mà không nhìn cô. 'Họ sẽ thử tách anh khỏi Sebastian trước, ' anh nói thế mà chả tin thế. 'Nếu không được, lúc đó họ mới xử tử anh. '
'Chưa đủ. ' Cô đến bên anh, nhưng anh quay đi để lấy giày. Khi anh quay lại, sắc mặt anh rất buồn bã.
'Anh không có lựa chọn, Clary. Đây là điều đúng đắn phải làm. '
'Điên rồ thì có. Ở đây anh an toàn. Anh không thể cử ném đời mình đi —'
'Tự cứu lấy mình là tạo phản. Làm thế là nối giáo cho giặc. '
'Ai quan tâm đến tạo phản? Hay bộ Luật đó? ' cô chất vấn. 'Em quan tâm đến anh. Chúng ta sẽ tìm cách —'
'Ta không thể giải quyết. ' Jace cho thanh stele vào túi, rồi cầm cái Cốc Thánh. 'Vì anh chỉ là chính mình một lúc nữa thôi. Anh yêu em, Clary. ' Anh nâng cằm cô lên và hôn cô đầy lưu luyến. 'Làm vì anh đi mà. ' anh thì thầm.
'Chắc chắn không, ' cô đáp. 'Em không giúp anh tự tử đâu. '
Nhưng anh đã bước đến cửa. Anh kéo cô theo và họ đi trong hành lang, xì xào to nhỏ. 'Điên rồ, ' Clary rít lên. 'Đặt mình vào nguy hiểm —'
Anh thở dài bực tức. 'Em thì không chắc. '
'Rồi thì không, nhưng em làm thế thì anh điên tiết còn gì, ' cô thì thầm lúc họ đến cầu thang. 'Anh có nhớ lời mình nói ở Alicante —'
Họ đến nhà bếp. Anh đặt lấy thanh stele ra. 'Anh không có quyền nói thế, ' anh bảo. 'Clary, đây là bản chất của chúng ta. Là Thợ Săn Bóng tối. Chúng ta hành xử thế này đây. Có nhiều rủi ro ta phải chấp nhận chứ không cứ ra chiến trận mới có. '
Clary lắc đầu, tay vẫn giữ khư khư tay anh. 'Em không cho anh đi. '
Vẻ đau lòng choán hết mặt anh. 'Clarissa —'
Cô lấy hơi chuẩn bị, khó tin vì điều mình sắp làm. Các hình ảnh cứ bồng bềnh trong đầu cô: nhà xác ở trong Thành phố Câm lặng, nhìn thi thể các Thợ Săn sõng soài trên phiến hoa cương, và cô không muốn Jace cũng thế. Mọi điều cô làm — đến đây, chịu đựng đủ điều, là để cứu anh, mà không chỉ tốt cho cô. Cô nghĩ đến Alec và Isabelle, họ đã giúp cô nhiều, và Maryse, người yêu anh ấy hết mực, rồi cô gào lên: 'Jonathan! Jonathan Christopher Morgenstern! '
Mắt Jace mở lớn. 'Clary —' anh dợm nói, nhưng đã quá muộn. Cô buông anh ra và lùi lại. Sebastian chắc đang lao đến; không thể nói với anh cô không tin Sebastian, mà hắn là chiêu duy nhất cô nghĩ ra để giữ anh ở lại.
Một bóng mờ vụt qua, và Sebastian có mặt. Hắn chẳng thèm dùng cầu thang, chỉ cứ nhảy xuống. Tóc hắn rối; hắn mặc áo phông đen tiệp màu với quần, và Clary tự hỏi hắn ngủ không thay đồ ra sao. Hắn liếc nhìn cả Clary và Jace như đang nhận định tình hình. 'Đôi uyên ương đang cãi nhau à? ' hắn thăm dò. Tay hắn cầm gì đó bóng loáng. Dao chắc?
Clary run rẩy đáp. 'Ấn ký của anh ấy bị phá hoại. Ở đó. ' Cô đặt tay lên ngực trái. 'Anh ấy muốn bỏ đi, ra đầu thú với hội Clave —'
Tay Sebastian vung ra chộp lấy cái Cốc. Hắn đặt cốc xuống mặt quầy bếp. Jace, mặt trắng bệch vẫn đang sốc, không hề động đậy, anh nhìn hắn áp sát và mở hàng cúc áo trên của mình. Cổ anh phơi ra, và Sebastian dùng thanh stele của hắn để vẽ ấn ký iratze lên đó. Jace cắn môi dưới, ánh mắt đầy thù hận khi Sebastian buông anh ra.
'Nói thật nhé, Jace ạ, ' hắn nói. 'Viễn cảnh cậu có thể thoát khỏi ấn ký đó làm tôi sững sờ đấy. '
Hai tay Jace siết chặt thành nắm đấm lúc ấn ký iratze chuyển sang màu đen như mực trên da mình. Anh gằn tiếng mà nói: Lần sau... nếu muốn sững sờ... tao sẵn sàng giúp mày. Với viên gạch trong tay. '
Sebastian xì một tiếng. 'Cậu sẽ cảm ơn tôi sau. Đến cậu cũng sẽ thừa nhận cách tự tử này hơi quá lố. '
Clary chờ Jace trả miếng. Nhưng không. Ánh nhìn của anh rà khắp mặt Sebastian. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hai người họ trong phòng, và khi Jace cất tiếng, lời nói của anh lạnh lùng và rõ ràng. 'Tao sẽ không nhớ chuyện này, ' anh nói. 'Nhưng mày thì có. Cái thằng cư xử bạn bè với mày —' Anh tiến bước, thu hẹp khoảng cách với Sebastian. 'Cái thằng cư xử như thể hắn thích mày, thằng đó là giả. Không chân thật. Đây mới là tao. Và tao ghét mày. Luôn luôn ghét mày. Và không có tà thuật hay bùa chú nào trên thế gian này có thể thay đổi điều đó. '
Nụ cười khẩy của Sebastian hơi héo đi. Nhưng Jace thì không. Thay vào đó, anh quay sang Clary. 'Anh cần em biết sự thật — anh đã không thành thật với em. '
'Sự thật nguy hiểm lắm, ' Sebastian xen vào, giơ thanh stele lên như giơ dao. 'Lựa lời mà nói nhé. '
Jace nhăn mặt. Ngực anh đang phập phồng gấp gáp, rõ ràng ấn ký chữa lành làm anh đau. 'Kế hoạch, ' anh tiếp. 'Triệu hồi Lilith, chế ra Cốc mới, tạo ra đội quân mới — đấy không phải kế hoạch của Sebastian. Mà là của anh. '
Clary cứng người. 'Hả? '
'Sebastian biết hắn muốn gì, ' Jace đáp. 'Nhưng cách thức là của anh. Một chiếc Cốc mới — ý đó là của anh. ' Anh kêu lên vì đau; cô hình dung được chuyện gì đang xảy ra dưới lớp áo kia — da anh đang liền lại, ấn ký Lilith sẽ lại phát tác. 'Cơ mà, anh nên nói là phiên bản kia nghĩ ra. Cái thứ đội lốt anh ấy? Hắn sẽ đốt trụi cả thế giới vì Sebastian, và cười lớn tận hưởng việc đó. Đó là cái thứ em cố gắng cứu vớt đấy, Clary. Thứ đó. Em sao vậy? Anh thà chết còn hơn —'
Anh ngưng bặt. Cơ vai anh gồ lên vì cơn đau lan tỏa ra khắp người. Clary nhớ lại lúc mình ôm anh trong Thành phố Câm lặng để các Tu huynh tra khảo trí óc anh — Giờ anh ngẩng lên, mặt ngạc nhiên.
'Chuyện gì thế? ' Jace hỏi.
'Chào mừng trở về. ' Sebastian cười toe.
Jace chớp mắt vì hơi hoang mang — rồi ánh mắt anh như đang thu về, giống lúc Clary nói gì đó anh không hiểu — cái chết của Max, cuộc chiến ở Alicante, nỗi đau thương anh gây ra cho gia đình mình.
'Đến giờ chưa? ' anh hỏi tiếp.
Sebastian làm bộ nhìn đồng hồ. 'Vừa đúng lúc. Sao cậu không đi trước và bọn tôi đi sau nhỉ? Cậu lo phần chuẩn bị nhé. '
Jace nhìn quanh. 'Còn cái Cốc đâu? '
Sebastian cầm cốc lên. 'Ngay quầy này. Có vẻ cậu hơi đãng trí nhỉ? '
Jace nhếch mép cười, và anh lấy cái Cốc. Rất tự nhiên. Chẳng giống người đứng ở đây và nói mình ghét Sebastian ra sao. 'Xong. Hẹn gặp cậu ở đó. ' Anh quay sang Clary(cô vẫn sốc), và hôn lên má cô. 'Và em nữa. '
Anh nháy mắt với cô. Ánh mắt anh như đang nói gì, nhưng quan trọng gì chứ. Đây có phải là Jace của cô đâu, và cô đờ đẫn nhìn anh đi. Thanh stele của anh bừng sáng, và một cánh cửa mở ra trên tường, cô nhìn thấy bầu trời và khoảnh đất đầy đá, và anh biến mất sau khi bước qua cửa.
Cô ghì móng vào lòng bàn tay. Cái thứ đội lốt anh ấy? Hắn sẽ đốt trụi cả thế giới vì Sebastian, và cười lớn tận hưởng việc đó. Đó là cái thứ em cố gắng cứu vớt đấy, Clary. Thứ đó. Em sao vậy? Anh thà chết còn hơn.
Nước mắt chực trào ra, nhưng cô ghìm lại vì anh trai cô đang nhìn mình, đôi mắt lóe sáng. 'Em gọi tên anh, ' hắn nói.
'Anh ấy muốn ra đầu thú, ' cô thì thầm, chả biết cô đang bào chữa với ai nữa. Cô phải làm điều cô vừa làm, sử dụng kế khả dụng nhất, dù cô khinh bỉ nó thế nào đi nữa. 'Họ sẽ giết anh ấy. '
'Em gọi tên anh, ' hắn lặp lại, và bước đến bên cô. Hắn đưa tay ra vuốt tóc cô. 'Cậu ấy nói hết kế hoạch rồi hả? Toàn bộ luôn? '
Cô nén sợ để đáp. 'Không phải toàn bộ. Em không biết chuyện tối nay là gì. Ý Jace nói "Đến giờ chưa?" là sao? '
Hắn hôn lên trán cô, cái hôn đó như đóng dấu sắt nung. 'Em sẽ hiểu ra thôi. ' hắn đáp. 'Em đã chứng tỏ vị trí của em ở đây là đích đáng, Clarissa. Tối nay, em sẽ ở bên anh để chứng kiến, tại Thánh địa thứ Bảy. Cuối cùng, cả hai đứa con của Valentine... cũng sum họp. '
Simon dán mắt vào trang giấy, đọc to mấy chữ Magnus viết cho cậu. Chúng có giai điệu nhẹ nhàng, sắc sảo và du dương. Cậu bỗng nhớ hồi đọc đoạn kinh haftarah vào buổi lễ thành niên của mình, chỉ khác là lúc đó cậu hiểu lời, lần này thì không.
Trong lúc cậu đọc, không khí quanh cậu như đặc lại và nặng nề hơn, tạo áp suất lên ngực và vai cậu, nhưng cũng ấm hơn nữa. Nếu cậu là người thường, nóng thế này là không chịu được. Khí nóng như muốn đốt cháy da, thiêu đốt mi mắt, áo cậu.
Cậu giữ mình nhìn vào trang giấy, mặc cho máu chảy từ tóc đang nhỏ xuống.
Và cậu đã xong. Cậu đọc đến từ cuối cùng— Raziel rồi ngẩng đầu lên. Máu chạy rần rật trên mặt, không khí bao quanh cậu đã dãn ra, và cậu thấy mặt hồ xanh lấp lánh, phẳng lặng như gương.
Cái hồ nổ tung.
Làn nước đổ màu vàng, rồi đen kịt. Nước từ giữa hồ trào lên bờ hồ, bắn tung tóe khắp nơi, tạo thành nhiều vòng tròn nước sáng loáng, dập dềnh trông kỳ quái nhưng đẹp mắt. Nước bắn lên da cậu, hạ nhiệt cho cậu. Đầu cậu ngửa lên đúng lúc nền trời đen đặc — sắc xanh đã biến mất vì quầng mây xám và bóng tối. Nước rơi tõm về hồ, và ở giữa hồ xuất hiện sừng sững một nhân vật dát vàng.
Miệng Simon khô khốc. Cậu từng nhìn vô số tranh vẽ thiên thần, tin tưởng vào họ, nghe lời dặn trước của Magnus. Và cậu vẫn kinh ngạc vì đôi cánh xòe rộng trước mặt đó. Đôi cánh như che hết trời xanh. Lông cánh có màu vàng, bạc và trắng muốt, vẽ hằng hà sa số con mắt: chúng đang nhìn cậu đầy khinh bỉ. Rồi đôi cánh quạt mây mù, và gấp lại, và một người đàn ông xuất hiện — hình dáng của một người đàn ông cao sừng sững.
Răng Simon đánh lập cập vào nhau. Cậu không chắc vì sao. Nhưng luồng năng lượng, và có gì đó quyền năng hơn thế— kiểu quyền lực tự nhiên của vũ trụ— đang lan tỏa từ Thiên thần khi ngài trở về kích cỡ thật. Ý nghĩ kỳ quặc đầu tiên của Simon là ngài như Jace bị phóng to cỡ bảng quảng cáo. Chỉ có điều ngài không giống Jace. Màu vàng choán người ngài từ đầu đến chân, đôi mắt ngài không có lòng trắng, mà là hai miểng vàng. Tóc vàng xoăn như được tạc ra bằng thép uốn. Biểu cảm của ngài xa lạ và đáng sợ. Quá nhiều yếu tố để hủy diệt bạn, Simon nghĩ. Bóng tối quá dày có thể giết bạn, nhưng ánh sáng quá chói thì bạn mù.
Kẻ nào dám gọi ta? Tiếng của Thiên thần vang như chuông ngân trong đầu Simon.
Câu hỏi mẹo đây, Simon nghĩ. Nếu cậu là Jace, lời đáp sẽ là 'một hậu duệ Nephilim', còn Magnus sẽ tự giới thiệu là Đại Pháp Sư và Đứa con của Màn đêm. Clary và ngài từng gặp nhau rồi, nên họ sẽ cho qua. Nhưng cậu là Simon, chẳng có tước hiệu gì hay lập công gì to tát. 'Simon Lewis, ' cuối cùng cậu cất giọng đáp, sách bùa chú bỏ xuống, đứng thẳng người. 'Một Đứa con của Màn đêm, và... là bầy tôi của ngài. '
Bầy tôi của ta? Vẻ không bằng lòng lạnh lùng hiển hiện trong lời của Raziel. Ngươi gọi ta như gọi chó mà dám xưng mình là bầy tôi? Ngươi nên bị thiêu cháy cho rồi, để làm gương cho kẻ nào dám nghĩ chuyện gọi ta. Chính hậu duệ Nephilim của ta cũng bị cấm gọi ta. Sao ngươi lại được đặc cách nhỉ, Ma cà rồng Ưa Sáng?
Simon cho rằng mình không nên ngạc nhiên vì ngài biết cậu là ai, nhưng cậu vẫn sững sờ, như lúc nhìn kích cỡ thật của Thiên thần. Chả hiểu sao cậu từng nghĩ Raziel sẽ giống người hơn. 'Tôi —'
Ngươi nghĩ mình mang dòng máu của hậu duệ của ta thì được khoan hồng chắc? Nếu thế, coi như ngươi đã làm liều và thất bại. Thiên đàng chỉ nhân từ với kẻ xứng đáng. Chứ không phải cho cái lũ phá Luật Hội Đồng.
Thiên thần giơ tay lên, chỉ thẳng vào Simon.
Simon căng người. Lần này cậu không mở miệng nói, mà chỉ nghĩ trong đầu. Nghe tôi đi, ngài Israel! Ngài là Chúa của chúng tôi, Ngài là một—
Ấn Ký gì kia? ngài Raziel bối rối. Trên trán ngươi ấy.
'Là cái Ấn ký đó, ' Simon lắp bắp. 'Ấn Ký đầu tiên. Ấn Ký Cain. '
Tay Raziel từ từ hạ xuống. Ta muốn giết ngươi, nhưng Ấn Ký không cho. Ấn Ký đó phải được bàn tay của Thiên đàng ban cho, nhưng của ngươi lại không phải. Sao lại thế được?
Vẻ hoang mang của Thiên thần làm Simon lấy lại dũng khí. 'Do một hậu duệ của ngài, một Nephilim, ' cậu đáp. 'Một hậu duệ có tài năng. Cô ấy vẽ cho tôi để bảo vệ tôi. ' Cậu bước đến gần đường viền hơn. 'Ngài Raziel, tôi đến đây để cầu xin ngài, nhân danh những hậu duệ Nephilim. Họ đang gặp nguy hiểm chí mạng. Một người của họ đã — đã về phe bóng tối, và hắn đe dọa họ. Họ cần ngài giúp. '
Ta không can thiệp.
'Nhưng ngài đã can thiệp, ' Simon tiếp. 'Khi Jace chết, ngài đã hồi sinh cậu ta. Không phải chúng tôi không vui vì điều đó, nhưng nếu ngài không làm thế, chuyện này sẽ không xảy ra. Nên có vẻ trách nhiệm của ngài là sửa sai. '
Ta có thể không giết được ngươi, Raziel suy tư. Nhưng chẳng có lý do gì để ta ban cho ngươi cái ngươi muốn.
'Tôi còn chưa nói tôi xin gì, ' Simon nói.
Một món vũ khí. Một món đồ giúp ngươi phá mối ràng buộc Jonathan Morgenstern với Jonathan Herondale. Ngươi muốn giết một tên và bảo toàn mạng cho tên kia. Cách dễ nhất dĩ nhiên là giết cả hai. Jonathan của ngươi đã chết rồi, chết lâu rồi, và tự làm thì tự chịu. Ngươi đã bao giờ suy xét thế chưa?
'Chưa, ' Simon đáp. 'Tôi biết chúng tôi không là gì so với ngài, nhưng chúng tôi không giết bạn mình. Chúng tôi cứu họ. Nếu Thiên đàng không muốn thế, làm sao chúng tôi biết cảm giác yêu thương được. ' Cậu vuốt tóc gọn lại, để lộ toàn bộ cái Ấn Ký. 'Không, ngài không cần giúp tôi. Nhưng nếu ngài không làm, tôi chỉ việc gọi đi gọi lại cho ngài thôi, mà ngài còn không giết tôi được, nên coi như từ giờ tôi sẽ đứng bấm chuông cửa Thiên đàng gọi ngài... mãi mãi đi. '
Ngài Raziel, khó tin sao, lại bật cười. Ngươi cứng đầu đấy, ngài phán. Một chiến binh đích thực của giống nòi nhà ngươi, cũng giống tên ngươi vậy, Simon Maccabeus. Kẻ đó từng hi sinh tất cả vì người anh em Jonathan của mình, nên chắc ngươi cũng làm tương tự với Jonathan của mình, hay không nhỉ?
'Không chỉ vì cậu ta, ' Simon đáp, cậu hơi choáng váng. 'Nhưng vâng, tôi sẽ từ bỏ mọi thứ. Ngài muốn gì tôi cũng chịu. '
Nếu ta ban cho ngươi cái ngươi muốn, ngươi có thề sẽ không làm phiền ta nữa không?
'Tôi không nghĩ, ' Simon đáp, 'chuyện đó thành vấn đề đâu. '
Được lắm, Thiên thần nói. Ta sẽ nói ta muốn gì ở ngươi. Ta muốn lấy cái Ấn Ký báng bổ đó trên trán ngươi. Ta muốn lấy Ấn Ký Cain đó, vì chỗ của nó không phải là ngươi.
'Tôi — nhưng nếu ngài lấy Ấn Ký, ngài sẽ giết được tôi, ' Simon đáp. 'Chẳng phải ấn ký là thứ duy nhất giúp tôi không hứng chịu cơn thịnh nộ của ngài sao? '
Thiên thần cân nhắc một thoáng. Ta sẽ thề không hại ngươi, dù ngươi có mang ấn ký hay không.
Simon do dự. Biểu cảm của Thiên thần trở nên giận dữ. Lời thề của Thiên thần trên Thiên đàng là thiêng liêng hơn hết thảy. Ngươi dám nghi ngờ ta sao, Cư dân Thế Giới ngầm?
'Tôi... ' Simon khổ sở đáp, trong mắt cậu tràn ngập hình ảnh Clary kiễng chân vẽ ấn ký lên trán mình bằng thanh stele; rồi lần đầu thấy tác dụng của Ấn Ký (lúc đó cậu như cột tầm sét ấy). Đây là một lời nguyền, thứ làm cậu trở nên đáng sợ và đáng thèm thuồng. Cậu ghét nó. Nhưng giờ mà bỏ nó đi, ấn ký làm cậu trở nên đặc biệt...
Cậu nuốt nước bọt. 'Xong. Vâng. Tôi chịu. '
Thiên thần mỉm cười, một nụ cười nhức nhối, chả khác gì nhìn thẳng vào mặt trời. Vậy ta thề không ngại ngươi, Simon Maccabeus.
'Lewis, ' Simon chỉnh. 'Họ của tôi là Lewis. '
Nhưng ngươi mang dòng máu và số mệnh của nhà Maccabeus. Tương truyền nhà Maccabeus được ban Ấn Ký từ bàn tay của Chúa. Nhưng ngươi dù là ai vẫn cứ là chiến binh của Thiên đàng, Ma cà rồng Ưa Sáng ạ, dù ngươi có thích hay không.
Thiên thần vung tay. Mắt Simon nhòe đi, vì Raziel như đang dùng cậu để quét nền trời đen đầy mây. Không khí quanh cậu xáo động. Có gì đó nhá lên như ánh kim, và một món đồ đâm sầm vào nền cát cạnh Simon với tiếng lanh canh của kim loại.
Món đồ là một thanh kiếm— chả có gì đặc sắc, một thanh kiếm sắt lâu đời có chuôi đen. Lưỡi kiếm lởm chởm như bị axit ăn mòn, nhưng mũi kiếm lại sắc. Trông thanh kiếm này giống đồ một nhà khảo cổ đào lên được, nhưng chưa được rửa sạch.
Thiên thần lên tiếng. Thuở xưa khi Joshua gần đến Jericho, ông ta ngẩng lên và thấy một người đàn ông cầm kiếm trong tay. Joshua đến bên ông ta và hỏi, "Ngài có về phe chúng tôi, hay ngài về phe địch? ' Ông ta đáp, 'Ta không theo phe nào, nhưng với trách nhiệm của một tổng chỉ huy dưới quyền Chúa, ta phải đến đây."
Simon liếc nhìn cái vật vô chủ dưới chân mình. 'Và đây là thanh kiếm đó? '
Đây là thanh kiếm của Tổng lãnh thiên thần Michael, chỉ huy quân đội của Thiên đàng. Thanh kiếm nắm giữ sức mạnh cảu lửa Thiên đàng. Dùng kiếm tấn công kẻ thù của người, nó sẽ đốt cháy phần ác trong hắn. Nếu bản chất hắn tà nhiều hơn chính, thuộc về Địa Ngục nhiều hơn Thiên đàng, sự sống trong hắn cũng sẽ tàn lụi. Chắc chắn thanh kiếm sẽ đốt trụi mối ràng buộc của bạn ngươi với hắn — và nó chỉ có thể đâm một trong hai người từng lúc thôi.
Simon cúi xuống cầm thanh kiếm lên. Cậu như bị sốc điện khắp người, cả trái tim cậu nữa. Theo bản năng cậu giơ thanh kiếm lên, và quầng mây trên đầu cậu tác ra một lúc, một tia sáng đánh vào lưỡi kiếm.
Thiên thần nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh băng. Tên của thanh kiếm không được để đám phàm trần các ngươi biết. Ngươi có thể gọi nó là Glorious.
'Tôi, ' Simon dợm nói. 'Cám ơn ngài. '
Đừng cám ơn ta. Ta muốn giết ngươi, Ma cà rồng Ưa Sáng ạ, nhưng Ấn Ký của ngươi, thêm lời thề của ta, không cho. Ấn Ký Cain phải được Chúa ban cho ngươi, nhưng cái này thì không. Giờ nó sẽ được gỡ khỏi ngươi, sự bảo vệ của nó không còn nữa. Và nếu ngươi gọi ta lần nữa, ta không giúp ngươi nữa đâu.
Ngay lập tức một luồng sáng phóng từ mây giáng vào thanh kiếm, làm nó bắt lửa, vây Simon bằng luồng lửa. Cậu hét lên và ngã xuống, đầu đau như búa bổ. Giống như ai đó đâm kim vào trán cậu vậy. Cậu che mặt lại, hai tay ôm đầu, để đau đớn tràn vào. Cảm giác đau đớn này tệ như cái đêm cậu chết đi vậy.
Và rồi đau đớn cũng qua đi, thỉnh thoảng dội lại như sóng xô. Cậu nằm ngửa ra, mắt mở to, đầu vẫn đau. Quầng mây đen tan đi, để lộ sắc trời xanh; Thiên thần đã mất dạng, mặt hồ trắng xóa như đang sôi.
Simon từ tốn ngồi dậy, nheo mắt nhìn mặt trời. Cậu thấy ai đó đang hộc tốc chạy đến hồ. Người đó có mái tóc dài, mặc áo khoác tím không cài bay phấp phới như đôi cánh. Cô ấy chạy hết đường và nhảy ra nền cát cạnh hồ, đôi giày làm cát bay tung tóe. Cô đến bên cậu và ôm lấy cậu. 'Simon, ' cô thì thầm. Cậu lắng nghe nhịp tim đều đều, mạnh mẽ của Isabelle.
'Mình tưởng cậu đã chết, ' cô nói tiếp. 'Mình thấy cậu ngã xuống, và— mình tưởng cậu đã chết. '
Simon để cô ôm mình, để cô vực cậu dậy. Cậu nhận ra mình như thuyền nghiêng ngả vì bị rò nước, liền thôi không cựa quậy. Cậu sợ nếu cậu làm thế, cậu sẽ gục hẳn. 'Mình đã chết. '
'Biết rồi, ' Izzy nạt. 'Ý mình là chết nhiều hơn bình thường. '
'Iz à. ' Cậu áp mặt mình lên mặt cô. Cô đang quỳ bên cậu, chân họ quấn lấy nhau, tay cô quàng cổ cậu. Trông không thoải mái mấy. Cậu để mình ngã xuống nền cát, kéo theo cả cô. Lưng cậu đập vào cát lạnh và cô nằm trên cậu, để cậu ngắm đôi mắt đen của mình. Đôi mắt ấy như hút cả nền trời vậy.
Cô kinh ngạc chạm vào trán cậu. 'Ấn Ký của cậu mất rồi. '
'Raziel gỡ nó ra. Để đổi lấy thanh kiếm. ' Cậu chỉ lưỡi kiếm. Nhìn về phía nhà, cậu thấy hai chấm đen đứng nhìn họ. Là Alec và Magnus. 'Đây là thanh kiếm của Tổng lãnh thiên thần Michael. Tên nó là Glorious. '
'Simon ơi... ' Cô hôn má cậu. 'Cậu làm được rồi. Cậu thuyết phục được Thiên thần. Cậu đã lấy được kiếm. '
Magnus và Alec sải bước đến hồ. Simon nhắm mắt vì kiệt quệ. Isabelle nép mình vào cậu, mái tóc của cô chạm vào mặt cậu. 'Đừng nói gì cả. ' Cô đang khóc thì phải. 'Cậu không còn bị nguyền rủa nữa, ' cô khẽ nói. 'Cậu không bị nguyền rủa nữa. '
Simon đan tay vào tay cô. Cậu thấy mình như dập dềnh trên dòng sông, bóng đêm trùm lấy mình. Chỉ có tay cô mới níu cậu lại mặt đất. 'Mình biết. '
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc