Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 74
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Những Thiên Thần Xấu Xa
rời ạ, tôi cứ tưởng cậu quên bẵng mình sống ở đây, ’ Jordan cất tiếng lúc Simon bước vào phòng khách căn hộ; tay còn cầm chìa khóa. Jordan thường bị mục kích lúc đang nằm dài trên nệm, đôi chân đung đưa ở mép nệm, tay bấm tay cầm Xbox. Hôm nay cậu ta có yên vị trên nệm, nhưng ngồi thẳng lưng, đôi vai vạm vỡ ngả ra trước, tay để trong túi quần, tay cầm biến đâu mất. Cậu ta có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Simon, và mất có một thoáng Simon đã đoán ra lý do.
Trong căn hộ không chỉ có Jordan. Ngồi trên cái ghế bành nhung cam-chẳng đồ nội thất nào của Jordan ăn rơ với nhau-là Maia, mái tóc xoăn buộc tết sang hai bên. Lần cuối Simon gặp cô, cô ăn mặc đẹp tuyệt trần để dự tiệc. Giờ cô mặc đồ hàng ngày: quần jean te tua, áo phông dài tay, và áo khoác da thuộc màu caramen. Cô trông khó ở như Jordan, lưng thẳng, ánh nhìn găm chỗ cửa sổ. Khi cô thấy Simon, cô buông chân xuống sàn và đến ôm cậu. ‘Này, ’ cô nói. ‘Mình vừa tới đây xem cậu có ổn không. ’
‘Mình ổn. Ý mình là, mình ổn hết mức trong tình trạng cho phép. ’
‘Mình không nói đến vụ của Jace, ’ cô tiếp. ‘Ý mình là chính cậu kìa. Cậu ổn không? ’
‘Mình á? ’ Simon ngạc nhiên. ‘Mình hoàn toàn ổn. Lo cho Isabelle và Clary. Cậu biết Clave điều tra cậu ấy —’
‘Và mình có biết cậu ấy được trắng án. Tốt rồi. ’ Maia buông cậu ra. ‘Nhưng mình lo cho cậu. Rắc rối với mẹ cậu. ’
‘Sao cậu biết? ’ Simon lừ mắt nhìn Jordan, nhưng cậu ta khẽ lắc đầu. Cậu ta không nói.
Maia nghịch búi tóc. ‘Mình gặp Eric. Cậu ấy kể mọi chuyện và nói cậu rút khỏi nhóm Millenium Lint trong hai tuần vừa rồi. ’
‘Thực ra họ đổi tên rồi, ’ Jordan nói. ‘Thành Midnight Burrito. ’
Maia khó chịu nhìn liếc Jordan, và cậu ta thu lu dán mình vào nệm thêm. Simon tự hỏi họ nói chuyện với nhau về cái gì trong lúc cậu không có mặt. ‘Cậu còn liên lạc với ai khác trong gia đình không? ’ Maia hỏi, giọng nhẹ nhàng. Sự quan tâm đong đầy trong đôi mắt màu hổ phách của cô. Simon biết là thô lỗ, nhưng có gì đó trong cái nhìn ấy làm cậu không ưa. Như thể ánh mắt ấy khiến vấn đề của cậu trở nên thực hơn, bằng không cậu có thể giả vờ nó không tồn tại.
‘Yeah, ’ cậu đáp. ‘Gia đình mình ổn hết. ’
‘Thật không? Vì cậu bỏ di động ở đây này. ’ Jordan nhặt nó lên từ cái bàn. ‘Và cả ngày nay chị cậu cứ năm phút lại gọi một lần. Cả ngày hôm qua nữa. ’
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong bụng Simon. Cậu lấy di động từ tay Jordan và nhìn màn hình. Mười bảy cuộc gọi lỡ từ Rebecca.
‘Khỉ thật, ’ cậu đáp. ‘Tôi những hi vọng không phải gặp chuyện này. ’
‘Thì, đó là chị cậu mà, ’ Maia nói. ‘Trước sau gì chị ấy chả gọi. ’
‘Mình biết, nhưng mình gắng né tránh chị ấy rồi-để tin nhắn thoại những lúc chị ấy không dùng điện thoại, kiểu kiểu đó. Mình chỉ... mình đoán mình đang lẩn tránh điều không thể tránh khỏi. ’
‘Và giờ thì? ’
Simon đặt di động lên khung cửa sổ. ‘Tiếp tục tránh? ’
‘Đừng. ’ Jordan bỏ tay khỏi túi quần. ‘Cậu nên nói chuyện với chị. ’
‘Và nói gì? ’ Câu hỏi ấy bật ra hơi sốt sắng hơn Simon nghĩ.
‘Mẹ cậu hẳn đã kể gì đó, ’ Jordan đáp. ‘Chị ấy chắc đang lo sốt vó. ’
Simon lắc đầu. ‘Trong vài tuần nữa chị ấy sẽ về nhà nghỉ lễ Tạ ơn. Mình không muốn chị mình vướng vào chuyện xảy đến với mẹ. ’
‘Chị ấy bị liên đới rồi. Chị ấy là gia đình cậu mà, ’ Maia nói. ‘Thêm nữa, đây-chuyện xảy ra với mẹ cậu, tất cả đống xà bần này-đây là cuộc sống của cậu rồi. ’
‘Vậy thì, mình đoán mình mong chị ấy hãy tránh xa nó. ’ Simon biết mình đang nói cùn, nhưng cậu không đừng được. Rebecca-chị ấy đặc biệt. Khác biệt. Là một phần trong cuộc sống của cậu không bị mấy chuyện kì quái làm hỏng. Có khi là phần duy nhất.
Maia đưa tay chào thua và nhìn Jordan. ‘Nói gì đó đi. Anh là Vệ binh mà. ’
‘Oh, thôi nào, ’ Simon nói trước khi Jordan kịp mở miệng. ‘Hai người có liên lạc với cha mẹ hai người không? Họ hàng hai người thì sao? ’
Họ liếc nhau một chốc. ‘Không, ’ Jordan chậm rãi đáp, ‘nhưng bọn mình đều không có quan hệ tốt với họ trước khi —’
‘Thế là xong vụ của mình, ’Simon chốt. ‘Chúng là đều mồ côi. Do dòng đời đưa đẩy cả. ’
‘Cậu không thể lờ đi chị cậu, ’ Maia quả quyết.
‘Mở mắt mà xem nhé. ’
‘Và khi chị Rebecca về và nhà cậu trông như hậu trường phim Người Trừ tà thì sao? Và mẹ cậu sẽ chẳng giải thích cậu đang ở đâu được? ’ Jordan ngả người ra trước, tay chống gối. ‘Chị cậu sẽ gọi cảnh sát, và mẹ cậu sẽ bị truy cứu. ’
‘Tôi chỉ nghĩ tôi chưa sẵn sàng nghe giọng chị ấy, ’ Simon đáp, biết mình đã thua trong cuộc tranh cãi này. ‘Tôi phải đi bây giờ, nhưng tôi hứa sẽ nhắn chị ấy. ’
‘Well, ’ Jordan nói. Cậu ta đang nhìn Maia, không phải Simon lúc cậu nói, như kiểu cậu ta hi vọng cô có thấy sự cải thiện và hi vọng cô ấy vui. Simon tự hỏi trong hai tuần qua hai người ấy có gặp nhau lúc cậu vắng mặt không. Cậu đoán là không dựa theo cái cách họ ngồi khi cậu xuất hiện, nhưng cặp này khó đoán bỏ xừ. ‘Bước đầu là vậy. ’
Cái thang máy dát vàng dừng ở tầng ba của Học Viện; Clary hít sâu và bước vào tiền sảnh. Nơi này đúng như Isabelle và Alec đã hứa, yên ắng vắng bóng người. Tiếng giao thông ở York Avenue ngoài kia vẳng lại khe khẽ. Cô dường như nghe được tiếng bụi quấn lấy nhau khi chúng nhảy múa trong ánh nắng trên cửa sổ. Trên tường là dãy móc để người đến Học Viện treo áo. Áo khoác đen của Jace vẫn treo trêm móc, hai cánh tay áo rũ xuống thiếu hơi người.
Cô bước qua tiền sảnh trong run rẩy. Cô nhớ về lần đầu Jace dẫn cô qua các hành lang, giọng nhẹ tênh vô tư của anh nói kể cô nghe về Thợ Săn bóng tối, về Idris, về một thế giới bí mật cô không hề biết. Cô nhìn anh lúc anh kể- lén lút thôi, nhưng giờ cô biết Jace có để ý, nhìn ánh sáng làm nổi màu tóc anh, những chuyển động phong nhã của đôi tay, các cơ bắp ở cánh tay xê dịch khi anh làm điệu bộ.
Cô đến được thư viện mà không gặp một Thợ Săn bóng tối nào và đẩy cửa mở. Căn phòng vẫn làm cô sững sờ như lần đầu. Dáng hình tròn vì nằm gọn trong một tòa tháp, thư viện có phần trưng bày tầng hai chạy dọc theo tường ngay trên hàng kệ sách. Cái bàn mà Clary vẫn nghĩ là của Hodge nằm ở chính giữa thư viện, đẽo từ phiến gỗ sồi nguyên khối, mặt bàn ngự trên lưng hai thiên thần đang quỳ gối. Clary nửa mong chờ thấy Hodge đứng lên từ phía sau bàn cùng con quạ mắt sáng, Hugo, đậu trên vai ông.
Rũ bỏ ký ức đó đi, cô rảo bước tiền về cầu thang cuốn ở phía cuối phòng. Cô mặc quần jean và đi giày đế cao su, cổ chân cô vẽ chữ rune vô thanh; không khí yên lặng còn trở nên kỳ quái khi cô leo bậc thang và vào chỗ trưng bày. Cũng có sách trên này, nhưng chúng bị khóa trong tủ kính. Một số cuốn rất cũ, bìa bung ra, lề chỉ còn giữ được vì có mấy sợi dây. Một số cuốn trưng ra rõ vẻ ma thuật nguy hiểm hoặc hắc ám-Những nghi lễ thờ cúng không thể tiết lộ, Mụn thủy đậu của quỷ, Hướng dẫn thực tiễn cách hồi sinh người chết.
Nằm giữa những giá sách khóa kín là tủ kính trưng bày. Mỗi cái đều để một đồ thủ công đẹp đẽ và hiếm có-một chai nước hoa thủy tinh có nắp bằng ngọc lục bảo to bự; một vương miện đính kim cương ở giữa mà chắc chẳng đầu người nào đội được; một mặt dây chuyền hình thiên thần có đôi cánh lắp từ bánh răng và phụ tùng, và trong cái tủ cuối cùng, y lời Isabelle hứa, một cặp nhẫn vàng chóe hình lá, do tiên tộc gia công tinh xảo.
Cái tủ bị khóa, tất nhiên, những chữ rune Mở khóa-Clary cắn môi lúc cô vẽ nó, cẩn thận không để nó đủ mạnh để nổ tung lớp kính và báo động mọi người-phá được khóa. Cô khẽ khàng cẩn thận mở tủ. Chỉ khi để thanh stele vào trong túi quần thì cô mới bắt đầu ngần ngừ.
Đây có phải cô? Trộm đồ từ Clave trả lại cho Nữ hoàng Tiên tộc, người mà có những lời hứa, theo lời Jace, chẳng khác nào loài bọ cạp với cái đuôi có vòi độc?
Cô lắc đầu xua đi mối hồ nghi-và khựng lại. Cửa thư viện đang mở. Cô nghe được tiếng sàn gỗ kẽo kẹt, những giọng nói nghèn nghẹn, tiếng bước chân. Không ngần ngừ gì cô nằm xuống sàn, úp mặt lên sàn gỗ lạnh lẽo của khu trưng bày.
‘Cậu nói đúng, Jace ạ, ’ một giọng nói vang lên-tưng tửng, và quen thuộc đến quay quắt-phía dưới cô. ‘Nơi này vắng người thật. ’
Cái lạnh trong huyết quản Clary dường như đặc lại, làm cô cứng đờ tại chỗ. Cô không cựa quậy, không thở nổi. Cô chưa thấy căng thẳng đến nhường này kể từ lần cha cô đâm kiếm xuyên ngực Jace. Cô lê mình đến mép khu trưng bày và ghé mắt nhìn xuống.
Và cắn môi đến phát đau để ngăn mình không thét lên.
Trên đỉnh mái thư viện hình vòm là cái giếng trời bằng thủy tinh. Ánh mặt trời chiếu qua đó, in lên sàn một vùng như ánh đèn sân khấu. Cô thấy được những mảnh đá hoa cương và đá quí tạo hình in lên sàn-Thiên thần Raziel, cái cốc và thanh kiếm. Đứng trong một bên cánh xòe rộng của Thiên thần là Jonathan Morgenstern.
Sebastian.
Ra đây là ngoại hình anh trai cô. Ngoại hình đích thực, có sức sống và có biểu cảm. Một khuôn mặt trắng ở mọi phương diện, cao và gầy vận đồ đen. Mái tóc hắn trắng bạc, không đen như lần trước cô gặp-đã nhuộm màu để đóng giả Sebastian Verlac. Màu trắng này hợp với hắn hơn. Đôi mắt đen đầy năng lượng và sức sống. Lần cuối cùng cô thấy hắn, đang trôi nổi trong quan tài thủy tinh như Bạch Tuyết, một bàn tay cụt bị quấn băng. Giờ bàn tay đã nguyên vẹn, đeo vòng tay bạc lấp lánh, nhưng chẳng có vết gì chứng tỏ từng bị thương tật-hơn cả thương tật, bị khiếm khuyết.
Và đứng bên cạnh hắn, mái tóc vàng ánh lên trong nắng, là Jace. Không phải hình ảnh của Jace cô hằng hình dung trong suốt hai tuần qua-bị chịu cực hình đau đớn hay chảy máu và đói khát, bị nhốt trong tù ngục, thét gọi tên cô đến giúp. Mà là Jace cô luôn nhớ, khi cô cho phép mình nhớ lại-khỏe mạnh, đẹp trai và đầy sức mạnh. Hai tay đút túi quần jean, các Ấn Ký nổi rõ sau lần áo phông trắng. Bên ngoài anh mặc áo khoác da đanh mới mang lại sắc vàng nhạt cho nước da. Anh ngửa đầu, như muốn thưởng thức ánh nắng mơn man trên mặt. ‘Tôi luôn đúng mà, Sebastian, ’ anh đáp. ‘Giờ cậu phải hiểu rõ tôi rồi chứ. ’
Sebastian nhìn anh dò xét, rồi mỉm cười. Clary nhìn chằm chằm. Đó là một nụ cười đúng nghĩa. Nhưng cô biết gì chứ? Sebastian cũng từng cười với cô, và hóa ra đó là trò lừa hạng nhất. ‘Thế mấy cuốn sách triệu hồi đâu? Có thứ tự nào trong đống hỗn loạn này không? ’
‘Không hẳn. Có theo thứ tự chữ cái đâu. Mà theo hệ thống đặc biệt của bác Hodge kìa. ’
‘Bác ta là người tôi đã giết chết đúng không? Thật bất tiện nhỉ, ’ Sebastian nói. ‘Có lẽ tôi nên lên tầng trên và cậu tìm tầng dưới nhé. ’
Hắn tiến đến cầu thang dẫn lên khu trưng bày. Tim Clary loạn nhịp vì sợ. Với cô Sebastian gắn liền với sát nhân, máu me, đau đớn và nỗi kinh hoàng. Cô biết Jace đã giao đấu với hắn và giành phần thắng nhưng rất trầy trật mới làm được. Đấu tay đôi thì cô không bao giờ thắng được anh trai mình. Cô có thể nhảy từ lan can khu trưng bày xuống tầng dưới mà không gãy chân không? Nếu cô làm thế, điều gì sẽ xảy đến tiếp? Jace sẽ làm gì?
Sebastian mới đặt chân lên bậc thang thì Jace gọi to, ‘Đợi chút. Đây rồi. Mục ‘Phép thuật, Không chí mạng. ’
‘Không chí mạng? Vui thú chỗ nào ở từ đó nổi? ’ Sebastian gừ gừ, nhưng hắn tiến về phía Jace. ‘Chỗ này đúng là thư viện, ’ hắn nhận xét, đọc thành tiếng tác phẩm mắt hắn lướt nhìn qua. ‘Cách Chăm sóc và Cho Ăn Tiểu Quỷ. Ác Quỷ Hiện Hình. ’ Hắn nhấc cuốn đó ra và bật tiếng cười khẽ.
‘Cuốn gì đấy? ’ Jace ngẩng đầu, môi cong lên. Clary muốn phi xuống tầng và ném mình vào anh đến mức cô phải cắn môi lần nữa. Môi cô có vị axit.
‘Sách khiêu dâm đó, ’ Sebastian đáp. ‘Nhìn đi. Ác quỷ... hiện hình. ’
Jace đến bên hắn, để tay lên cánh tay Sebastian để nhướn người đọc sách. Chả khác gì nhìn Jace với Alec, người mà anh thân thiết, anh có thể chạm vào họ mà không cần suy nghĩ-nhưng cảnh này, thật kinh khủng. ‘Okay, sao cậu biết? ’
Sebastian gập cuốn sách lại và khẽ đập vai Jace. ‘Có vài điều tôi biết nhiều hơn cậu đấy. Cậu lấy được sách chưa? ’
‘Rồi. ’ Jace nhấc một bộ sách dày trên bàn gần đó lên. ‘Chúng ta có đủ thời gian để ghé qua phòng tôi không? Nếu mà tôi lấy được đồ của mình thì... ’
‘Cậu muốn kiếm gì? ’
Jace nhún vai. ‘Quần áo là chủ yếu, mấy món vũ khí nữa. ’
Sebastian lắc đầu. ‘Quá nguy hiểm. Chúng ta cần đến nhanh biến lẹ. Chỉ lấy đồ cần kíp thôi. ’
‘Cái áo khoác da của tôi là đồ cần kíp, ’ Jace đáp. Quá giống lúc nghe anh trò chuyện với Alec, với bất kỳ bạn bè nào khác của anh. ‘Nó gần giống tôi, gọn gàng và đúng mốt. ’
‘Nghe nhé, ta có nhiều tiền lắm, ’ Sebastian nói. ‘Mua quần áo đi. Và trong vài tuần nữa cậu sẽ điều hành Học Viện này. Cậu lúc đó cứ việc dùng áo khoác da ấy làm lá cờ bay phần phật thoải mái luôn. ’
Jace cười, điệu cười nhẹ nhàng sảng khoái Clary yêu mến. ‘Tôi cảnh báo anh, cái áo khoác đó sẹc-xi lắm. Học Viện này có thể cháy trong đám lửa sẹc-xi mà. ’
‘Nhẹ tay với nơi này đi. Giờ trông nó ảm đạm quá. ’ Sebastian nắm lấy lưng áo khoác Jace đang mặc và kéo anh lại gần. ‘Giờ ta chuồn. Giữ đống sách đi. ’ Hắn liếc nhìn bàn tay phải mình, chiếc nhẫn bạc đang phát sáng, dùng tay không giữ áo Jace, ngón cái của hắn xoay chiếc nhẫn.
‘Này, ’ Jace nói. ‘Anh có nghĩ —’ Anh ngưng lời, và trong một thoáng Clary tưởng anh thấy cô-đầu anh ngẩng lên-nhưng lúc cô chưa kịp hít hơi vào, họ đã biến mất như ảo ảnh tan vào không khí.
Clary chậm rãi kê đầu xuống cánh tay mình. Môi cô chảy máu vì bị cắn; cô nếm được vị máu. Cô biết mình nên đứng dậy, di chuyển, chạy biến. Cô không được ở đây. Nhưng băng giá trong huyết quản cô lạnh lẽo đến nỗi, cô sợ rằng mình sẽ tan vỡ ra nếu cô chuyển mình.
Alec thức giấc vì cái đập vai của Magnus. ‘Dậy nào, đậu ngọt, ’ anh bảo. ‘Tới giờ tỉnh giấc và đón một ngày mới rồi. ’
Alec chậm chạp kéo mình dậy khỏi đám chăn gối và chớp mắt nhìn anh bạn trai, Magnus, dù ít ngủ, trông vẫn hoạt bát đến phát bực. Tóc anh ướt, nước nhỏ xuống áo trắng của anh khiến lần áo trong suốt. Anh mặc quần jean với vết mài và lỗ thủng, thường đồng nghĩa với việc anh sẽ ở nhà cả ngày.
‘Đậu ngọt? ’
‘Anh đang thử mà. ’
Alec lắc đầu. ‘Không. ’
Magnus nhún vai. ‘Anh sẽ thử tiếp. ’ Anh đưa cốc cà phê màu xanh pha theo ý Alec-đen, có đường. ‘Dậy đi. ’
Alec ngồi dậy, dụi mắt, và cầm cái cốc. Vị đắng như làm dây thần kinh cậu sống dậy vậy. Cậu nhớ mình đã nằm trằn trọc đời Magnus đi ngủ, nhưng rồi vì kiệt sức đã thắng thế cậu nên tầm năm giờ sáng cậu thiếp đi. ‘Em bỏ họp Hội Đồng hôm nay. ’
‘Anh biết. Nhưng em phải đến gặp em gái và những người khác ở Turtle Pond. Em bảo anh phải nhắc em thế. ’
Alec đặt chân xuống sàn. ‘Mấy giờ rồi? ’
Magnus nhẹ nhàng lấy cái cốc cà phê khỏi tay cậu trước khi nước trong cốc đổ ra và đặt lên bàn cạnh giường. ‘Em khỏi lo. Em còn một tiếng nữa. ’ Anh ngả người và ấn môi anh vào môi Alec; Alec nhớ lại lần đầu họ hôn nhau, cũng trong nhà này, và cậu muốn ôm anh bạn trai mình lại gần. Nhưng điều gì đó ngăn cậu lại.
Cậu đứng lên, chỉnh trang áo sống, và tiến tới tủ com mốt. Cậu có tủ quần áo của riêng mình. Có bàn chải đánh răng trong nhà tắm. Chìa khóa mở cửa trước. Những đồ vật chất đủ để chung sống với bất cứ ai trong cuộc đời, nhưng cậu vẫn không rũ bỏ dudwocj cảm giác sợ hãi lạnh lẽo trong mình.
Magnus nằm ra giường ngắm Alec, gối đầu lên một tay. ‘Choàng cái khăn ấy, ’ anh nói, tay kia chỉ vào một cái khăn len quàng cổ xanh biển treo trên mắc. ‘Nó hợp màu mắt em. ’
Alec nhìn cái khăn. Đột nhiên cậu thấy nỗi chán ghét trào dâng-ghét cái khăn, ghét Magnus, và chủ yếu là ghét bản thân mình. ‘Đừng nói là, ’ cậu đáp. ‘Cái khăn này có từ trăm năm trước, anh được ban tặng bởi Nữ hoàng Victoria ngay trước khi bà ta băng hà, vì đã phục vụ Vương quốc hay gì gì đó nhé. ’
Magnus ngồi dậy. ‘Em làm sao vậy? ’
Alec trừng mắt nhìn anh. ‘Em là thứ mới nhất trong cái nhà này à? ’
‘Vinh dự đó thuộc về con Chairman Meow. Nó mới hai tuổi. ’
‘Em nói mới nhất, không phải nhỏ tuổi nhất, ’ Alec nạt. ‘Ai là W. S? Có phải Will không? ’
Magnus lắc đầu giống kiểu có nước trong tai mình. ‘Cái khỉ gì vậy? Ý em là cái hộp gạt tàn á? W. S là Woolsey Scott. Ông ta —’
‘Thành lập Vệ đoàn Lupus. Em biết. ’ Alec vận quần jean và kéo khóa. ‘Anh nhắc đến ông ta rồi, và hơn nữa, ông ấy là nhân vật lịch sử. Và cái hộp gạt tàn của ông ta là đồ đựng đồ lặt vặt của anh. Có gì trong đó nữa không? Tông-đơ cắt móng tay Thợ Săn bóng tối à? ’
Đôi mắt mèo của Magnus lạnh băng. ‘Vì điều gì vậy mà em nói năng thế này, Alexander? Anh không nói dối em. Nếu có điều gì về anh em muốn biết, cứ hỏi. ’
‘Vớ vẩn, ’ Alec nói sẵng, tay cài cúc áo. ‘Anh tốt bụng và vui tính cùng tất cả các phẩm chất tuyệt vời khác, nhưng anh không hề sẵn sàng mở lòng, đậu ngọt ạ. Anh có thể trò chuyện về các vấn đề của người khác cả ngày, nhưng anh còn lâu mới hé lộ về mình, và mỗi khi em hỏi, anh giãy nảy như con sâu quằn quại trên lưỡi câu ấy. ’
‘Có thể tại vì em không thể hỏi về quá khứ của anh mà không cãi nhau về việc anh sẽ bất tử còn em thì không, ’ Magnus sừng sộ. ‘Có lẽ sự bất tử đang dần trở thành kẻ thứ ba trong quan hệ đôi ta rồi, Alec ạ. ’
‘Quan hệ giữa hai ta không được có người thứ ba. ’
‘Chính xác. ’
Cổ Alec nghẹn lại. Có ngàn điều nữa cậu muốn thốt lên, nhưng cậu chưa bao giờ dễ dàng bày tỏ như Jace và Magnus. Thay vào đó cậu lấy cái khăn xanh khỏi mắc và quàng lên cổ mình.
‘Đừng thức đợi, ’ cậu nói. ‘Tối nay em có thể đi tuần. ’
Khi cậu ra khỏi nhà, cậu nghe thấy tiếng Magnus hét. ‘Và cái khăn đó, cho em biết, từ cửa hàng Gap đó! Anh mua nó từ năm ngoái! ’
Alec đảo mắt và đi xuống cầu thang dẫn ra sảnh. Cái đèn duy nhất ở sảnh bị cháy, và chỗ ấy tối đến nỗi trong một thoáng cậu không phát giác ra được một người mặc áo trùm đầu đang tiến về phía cậu. Khi cậu nhận ra, cậu giật mình đến độ làm rơi chùm chìa khóa với tiếng leng keng mồn một.
Người đó tiến sát cậu. Cậu chẳng đoán được gì-tuổi, giới tính hay thậm chí loài nào. Giọng nói thoát ra cũng nhỏ và gãy gọn. ‘Tôi có tin nhắn gửi cậu, Alec Lightwood, ’ lời ấy thốt ra. ‘Từ Camille Belcourt. ’
‘Em muốn cùng đi tuần tra tối nay không? ’ Jordan hỏi hơi đường đột.
Maia quay người nhìn anh đầy ngạc nhiên. Anh dựa người và quầy bếp, hai tay để lên quầy đàng sau lưng. Có gì đó vô tư trong dáng người anh khiến nó quá cứng nhắc để là thật. Vấn đề nảy sinh khi bạn hiểu ai đó quá rõ đây, cô nghĩ. Rất khó giả vờ khi ở bên họ, hay lờ họ đi khi họ giả vờ, dù rằng lờ đi dễ hơn nhiều.
‘Tuần tra cùng nhau à? ’ cô hỏi lại. Simon đang thay đồ trong phòng cậu ấy, cô đã bảo mình sẽ đưa cậu đến đường tàu ngầm rồi, giờ thì cô ước mình không nói thế. Cô biết mình nên liên lạc lại với Jordan sau khi cô gặp cậu, và sau khi, hơi thiếu khôn ngoan, cô hôn anh. Nhưng rồi Jace biến mấu và cả thế giới dường như tan tành từng mảnh và đó là lý do cô cần để tránh đối mặt vấn đề của mình.
Tất nhiên, không vấn vương anh bạn trai làm tan nát trái tim mình và biến mình thành người sói sẽ dễ dàng lắm nếu anh ta không đứng trước mặt bạn, mặc cái áo xanh bó sát người để lộ cơ bắp săn chắc đúng chỗ và làm nổi bật màu mắt lục nhạt của anh ta.
‘Em tưởng họ bỏ việc đi tuần tra tìm Jace rồi, ’ cô tiếp lời, tránh nhìn anh.
‘Well, không bỏ hẳn tới độ dứt luôn đâu. Nhưng anh là Vệ binh, không phải Clave. Anh có thể tìm kiếm Jace theo ý mình. ’
‘Ờ nhỉ, ’ cô đáp.
Anh đang nghịch gì đó trên quầy, sắp xếp chi đó, nhưng vẫn chú mục vào cô. ‘Em định, em biết mà... Em từng muốn học đại học ở Stanford. Giờ em vẫn muốn đúng không? ’
Tim cô hụt một nhịp. ‘Em không nghĩ đến đại học từ khi... ’ cô đằng hắng. ‘Từ khi em biến đổi. ’
Má anh đỏ bừng. ‘Em từng-ý anh là, em luôn muốn đến California. Em sẽ học ngành lịch sử, anh chuyển tới đó để lướt sóng. Nhớ không? ’
Tay Maia đút vào túi áo khoác da. Cô cảm thấy mình nên thấy tức giận, nhưng không. Trong một thời gian dài cô đã đổ lỗi cho Jordan vì cô từ bỏ ước mơ về tương lai, một ngôi trường và ngôi nhà cùng một gia đình, vào lúc nào đó. Nhưng có những người sói khác trong đồn cảnh sát vẫn đang theo đuổi giấc mơ, thú vui của họ. Bat chẳng hạn. Từ bỏ cuộc sống bình thường hoàn toàn là do cô lựa chọn. ‘Em nhớ, ’ cô đáp.
Anh vẫn đỏ mặt. ‘Về chuyện tối nay. Chưa ai tìm ở Xưởng Đóng tàu Brooklyn cả, nên anh nghĩ... nhưng làm một mình chán lắm. Nhưng nếu em không muốn... ’
‘Không, ’ cô thốt lên, nghe giọng mình vang vang. ‘Ý em là, chắc được. Em đi với anh. ’
‘Thật không? ’ Đôi mắt nâu vàng sáng lên, và Maia rủa thầm mình. Cô không nên tạo hi vọng cho anh, khi mà cô chưa biết cảm xúc của mình. Chỉ là thật khó tin khi anh ấy vẫn quan tâm đến cô thế.
Huy chương Vệ đoàn Lupus ánh lên trên cổ anh khi anh đứng thẳng, và cô ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, ẩn đằng sau-mùi sói. Cô ngước mắt nhìn anh, đúng lúc cửa phòng Simon bật mở vầ cậu ta bước ra, cà nhắc đi đôi giày vào. Cậu đứng sững ở bậu cửa, mắt nhìn từ Jordan tới Maia, lông mày từ từ nhướn lên.
‘Cậu này, mình có thể tự đi đến đường ngầm, ’ cậu bảo Maia, khóe miệng khẽ nhếch lên. ‘Nếu cậu muốn ở đây... ’
‘Không. ’ Maia hấp tấp cho tay ra khỏi túi, tay cô đã thành nắm đấm vì bối rối. ‘Không, mình sẽ đưa cậu đi. Jordan, em-em sẽ gặp anh sau. ’
‘Tối nay nhé, ’ anh gọi với theo cô, nhưng cô không ngoảnh đầu nhìn anh, cô đang vội vã bước theo Simon.
Simon tản bước trên ngọn đồi thấp, nghe tiếng la hét chỗ đám người chơi Frisbee ở Sheep Meadow sau lưng mình, như tiếng nhạc vẳng lại. Hôm nay là một ngày thàng mười một đẹp trời, lộng gió và tươi tắn, ánh mặt trời soi rõ màu đám lá cuối cùng trên hàng cây: vàng, đỏ và hổ phách.
Trên ngọn đồi rải rác đầy đá tảng. Bạn có thể thấy rõ công viên được xây từ một vùng rừng đầy đá và cây ra sao. Isabelle ngồi trên một tảng đá, mặc váy lụa màu xanh ve khoác ngoài áo khoác xanh bạc. Cô ngước lên khi Simon đến, liền vuốt mái tóc đen ra sau mặt. ‘Tớ tưởng cậu đi với Clary, ’ cô cất tiếng lúc cậu tới gần hơn. ‘Bạn ấy đâu? ’
‘Trên đường từ Học Viện tới đây, ’ cậu đáp, ngồi xuống cạnh Isabelle và cho tay vào túi. ‘Cậu ấy có nhắn tin. Cậu ấy sẽ có mặt ngay thôi. ’
‘Anh Alec cũng đang đến —’cô bắt đầu nói, nhưng ngưng lại vì di động cậu rung, hay đúng hơn là di động để trong túi cậu rung. ‘Mình cho là có ai nhắn cậu gì kìa. ’
Cậu nhún vai. ‘Tớ sẽ xem sau. ’
Cô ném cho cậu một cái nhìn qua hàng mi dài. ‘Dù sao thì, mình đang bảo, anh Alec cũng đang đến. Vì anh ấy đi từ Brooklyn nên là —’
Di động Simon lại rung.
‘Được rồi, chốt hạ nhé. Nếu cậu không xem tin nhắn, mình sẽ làm, ’ Isabelle nhoài người, mặc kệ Simon phản đối, và cho tay vào túi cậu. Đầu cô cọ vào cằm cậu. Cậu ngửi được mùi nước hoa-hương vani-và mùi da cô nữa. Khi cô lấy được điện thoại và mở ra, cậu vừa thấy nhẹ nhõm vừa có chút thất vọng.
Cô liếc nhìn màn hình. ‘Rebecca? Rebecca là ai thế? ’
‘Là chị mình. ’
Người Isabelle thả lỏng. ‘Chị ấy muốn gặp cậu. Chị nhắn cậu chưa gặp chị ấy từ khi —’
Simon giật lấy điện thoại và đóng màn hình lại trước khi vứt vào túi. ‘Mình biết, mình biết. ’
‘Cậu không muốn gặp chị à? ’
‘Hơn-hơn bất kỳ điều gì. Nhưng mình không muốn chị ấy biết. Về mình. ’ Simon nhặt một cái cành cây lên và ném nó đi. ‘Nhìn chuyện gì xảy ra khi mẹ mình biết là ớn rồi. ’
‘Thì hẹn gặp chị ở nơi công cộng. Xa nhà cậu. Chỗ mà chị cậu không phát hoảng la toáng lên ý. ’
‘Dù chị ấy không phát hoảng, chị ấy vẫn có thể có cái nhìn giống mẹ mình ấy, ’ Simon nhỏ giọng. ‘Kiểu mình là quái vật vậy. ’
Isabelle khẽ chạm cổ tay cậu. ‘Mẹ mình đuổi Jace đi khi nghĩ anh ấy là con trai Valentine và là gián điệp-rồi mẹ mình hối tiếc tột cùng ngay chóc. Bố mẹ mình cũng không thoải mái với việc Alec cặp kè với Magnus. Mẹ cậu cũng sẽ thế. Nên là hãy khiến chị cậu ủng hộ mình. Khá có ích đấy. ’ Cô hơi nghiêng đầu. ‘Mình nghĩ thỉnh thoảng anh chị em ruột dễ đồng cảm với nhau hơn là bố mẹ. Vì không có đặt nặng sự kì vọng mà. Mình sẽ không thể, không thể từ mặt Alec được. Dù anh ấy có làm gì đi nữa. Không bao giờ. Cả với Jace nữa. ’ Cô nắm tay cậu, rồi buông ra. ‘Em trai mình chết rồi. Mình không bao giờ được gặp lại em ấy nữa. Đừng để chị cậu trải qua cảm giác ấy. ’
‘Trải qua gì cơ? ’ Giọng Alec, đang lên đồi, đá lá khô khỏi đường đi. Vẫn vận cái áo len nhàu nhĩ và quần jean, nhưng quanh cổ có quấn khăn quàng tiệp màu mắt anh. Chà, hẳn là quà của Magnus, Simon nghĩ. Alec không đời nào tự sắm cho mình. Khái niệm tiệp màu phù hợp không hề có trong anh ta.
Isabelle đằng hắng. ‘Chị Simon —’
Cô không nói thêm được gì. Một luồng gió lạnh thổi qua, xoáy tít đám lá khô lên. Isabelle đưa tay lên mặt để chắn bụi khi không khí lay động mờ ảo không lẫn vào đâu được khi có Cổng Dịch chuyển, và Clary hiện ra trước mắt họ, một tay cầm thanh stele và khuôn mặt đầy nước mắt.
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc