He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1967 / 74
Cập nhật: 2017-05-09 22:28:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đoạn Mở Đầu
imon đứng và lặng người nhìn cửa trước ngôi nhà của mình.
Cậu chưa bao giờ biết tới một ngôi nhà thứ hai. Đây là nơi mà bố mẹ cậu đã mang cậu về từ khi cậu mới được sinh ra. Cậu đã lớn lên giữa những bức tường của những ngôi nhà ở khu Brooklyn này. Cậu đã chơi trên con đường, dưới những tán cây rậm của hàng cây vào mùa hè, và đã làm những cái xe trượt tuyết đáng kinh ngạc bằng nắp thùng rác vào mùa đông. Trong ngôi nhà này, gia đình cậu đã ngồi cầu nguyện sau khi bố cậu mất. Tại đây cậu đã hôn Clary lần đầu tiên.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng một ngày những cánh cửa này sẽ đóng trước mặt cậu. Lần cuối cùng cậu gặp mẹ, bà đã gọi cậu là đồ quái vật và cầu nguyện cho cậu biến mất. Cậu đã làm cho bà quên rằng cậu là một ma cà rồng, dùng phép thôi miên, nhưng cậu không biết phép thôi miên sẽ tồn tại trong bao lâu. Khi cậu đứng đó, trong tiết trời lạnh của mùa thu, cậu biết nó đã không tồn tại đủ lâu.
Cánh cửa được bao phủ bởi những dấu hiệu - Ngôi sao David sáng loá trên nền sơn, biểu tượng của Chai - Cuộc Sống khắc vào cửa. Những chiếc vòng Tefillin được buộc vào tay nắm và vòng đập cửa. Hình Hamsa - Bàn Tay Của Chúa bao phủ lỗ nhòm.
Lặng lẽ, cậu chạm vào tấm bùa mezuzah dán vào bên phải cánh cửa. Cậu thấy có khói toả ra nơi tay cậu chạm vào vật thánh, nhưng cậu không cảm thấy gì. Không một chút đau đớn. Chỉ một khoảng trống tồi tệ, dâng lên từ từ thành cơn giận dữ lạnh lẽo.
Cậu đá vào chân cửa và nghe tiếng dội qua căn nhà. “Mẹ”, cậu hét. “Mẹ, là con đây”.
Không có tiếng trả lời - chỉ có tiếng cài chốt trên cánh cửa. Thính giác nhanh nhạy của cậu đã nhận ra những bước chân của mẹ cậu, hơi thở của bà, nhưng bà không nói gì cả. Cậu có thể cảm thấy nỗi sợ hãi gay gắt và hoảng loạn qua lớp gỗ. “Mẹ”. Giọng cậu vỡ ra. “Mẹ, thế này thật nực cười! Cho con vào! Là con, Simon đây”.
Cánh cửa rung lên, như thể bà đã đá nó. “Hãy đi đi!”. Giọng bà khô khốc, không thể nhận ra được vì nỗi sợ. “Đồ giết người”.
“Con không giết người”. Simon dựa đầu vào cánh cửa. Cậu biết cậu có thể đá nó đi, nhưng đá đi để làm gì? “Con đã nói với mẹ. Con uống máu động vật”.
“Mày đã giết con tao”, bà nói. “Mày đã giết nó và thế một con quái vật vào chỗ của nó”.
“Con là con của mẹ- “
“Mày mang bộ mặt của nó và nói với giọng của nó, nhưng mày không phải con tao! Mày không phải là Simon!”. Giọng bà cao lên, gần như một tiếng hét. “Đi khỏi nhà tao trước khi tao giết mày, đò quái vật!”
“Becky”, cậu nói. Mặt cậu ươn ướt; cậu đưa tay lên để chạm vào chúng; và nó đen đi: Nước mắt của cậu như máu. “Mẹ đã nói với Becky những gì?”
“Hãy tránh xa chị của mày ra”. Simon nghe thấy một tiếng loảng xoảng từ trong căn nhà, như vật gì đã bị đá đi.
“Mẹ”, cậu nói lần nữa, nhưng lần này giọng cậu không dâng cao. Nó phát ra như một tiếng thì thầm. Bàn tay cậu bắt đầu run. “Con cần được biết - có chị Becky ở đó không? Mẹ, hãy mở cửa đi. Xin mẹ- “
“Hãy tránh xa khỏi Becky!”. Bà lùi khỏi cánh cửa; cậu có thể nghe thấy điều đó. Rồi có một tiếng cửa bếp mở không thể nhầm được - tiếng cọt kẹt trên tấm ván lót sàn khi bà đi trên đó. Tiếng một cánh tủ được mở. Bỗng nhiên cậu hình dung mẹ cậu cầm một trong những con dao.
Trước khi tao giết mày, đồ quái vật.
Suy nghĩ đó làm cậu chao đảo. Nếu bà đâm vào cậu, Dấu Hiệu sẽ phát huy. Nó sẽ phá huỷ bà như nó đã làm với Lilith.
Cậu buộng tay và lui lại chậm rãi, loạng choạng xuống những bậc thang và qua lối vào, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước nhà cậu, được in dấu bởi sự căm ghét của mẹ dành cho cậu.
Không, cậu tự nhắc bản thân. Mẹ không ghét cậu. Mẹ nghĩ cậu đã chết. Cái mà bà ghét là cái thứ không tồn tại. Mình không phải cái thứ mà mẹ gọi.
Cậu không biết bao lâu cậu sẽ đứng đó, nhìn chằm chằm, nếu như điện thoại cậu không kêu, rung lên trong túi áo khoác.
Cậu với tới nó theo phản xạ, chú ý hoạ tiết từ tấm bùa - Ngôi sao David - đã in vào trong lòng bàn tay cậu. Cậu đổi tay và đưa điện thoại lên tai. “A lô? ’
“Simon?”. Đó là Clary. Cô nghe như hụt thở. “Cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà”, cậu nói, và dừng lại. “Nhà của mẹ mình”, cậu sửa lại. Giọng cậu nghe khô khốc và cứng ngắc ngay cả với cậu “Tại sao cậu không quay trở lại Học Viện? Mọi người có sao không?”
“Chuyện là thế đấy”, cô nói. “Ngay sau khi cậu đi khỏi, Maryse xuống từ tầng mái nơi Jace đáng lẽ phải đợi. Không có ai ở đó cả”.
Simon di chuyển. Còn không nhận cậu đang làm vậy, như một con búp bê máy, cậu bắt đầu đi dọc con đường, tiến về phía tàu điện ngầm. “Ý cậu là gì, không có ai ở đó?”
“Jace đã biến mất”, cô nói, và cậu có thể cảm thấy sự căng thẳng trong giọng nói của cô. “Và cả Sebastian”.
Simon dừng dưới bóng của một cái cây trụi lá. “Nhưng Sebastian đã chết. Hắn đã chết, Clary- “
“Vậy cậu hãy nói cho tớ biết tại sao xác hắn không ở đó, vì chúng không có đâu”, cô nói, giọng cô cuối cùng cũng vỡ ra. “Chẳng có gì ở đó ngoài rất nhiều máu và những mảnh kính vỡ. Họ đã cùng biến mất, Simon. Jace đã biến mất..."
Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 5 - Linh Hồn Lạc