Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: T Nguyen
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4031 / 74
Cập nhật: 2017-05-02 19:26:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
2 - Rơi Xuống
ậy tối nay cậu với Isabelle vui vẻ chứ hả?” Clary, chiếc điện thoại kề bên, thận trọng bước từ cái xà này tới cái xà khác. Chúng chỉ cách trần của căn gác mái Học Viện - chính là phòng luyện tập - hai mươi foot. Bước trên những cái xà là cách dạy bạn giữ thăng bằng. Clary ghét chúng. Nỗi sợ độ cao của cô khiến toàn bộ việc này thật kinh khủng, dù có một sợi dây co giãn buộc quanh eo để giữ cô không ngã dập mặt xuống đất nếu bước hụt. “Cậu đã nói cho cô ấy về Maia chưa?”
Simon tạo ra một loạt âm thanh nho nhỏ, lúng búng mà Clary “phiên dịch” ra là “chưa”. Cô có thể nghe thấy tiếng nhạc bên kia đầu dây; cô có thể tưởng tượng cậu nẳm trên giường, tiếng đài nho nhỏ vang lên trong khi cậu nói chuyện với cô. Cậu có vẻ mệt mỏi, kiểu mệt mỏi rã rời cô sẽ nhận ra ngay khi giọng nói của cậu chẳng thể hiện chút tâm trạng nào. Từ lúc bắt đầu nói chuyện đến giờ, cô đã vài lần hỏi xem cậu có ổn không, nhưng Simon toàn gạt đề tài đó sang bên.
Cô khụt khịt mũi. “Cậu đang đùa với lửa đấy, Simon. Mình mong cậu biết điều đó.”
“Mình không biết. Cậu thật sự nghĩ chuyện đó quan trọng thế sao?” Simon có vẻ ai oán. “Mình chưa thật sự nói chuyện rõ ràng với Isabelle - hay Maia - chỉ vì chuyện hẹn hò không thôi.”
“Để mình nói cho cậu nghe một số điều về con gái nhé.” Clary ngồi xuống một cái xà, chân đung đưa trong không khí. Cửa sổ hình bán nguyệt của phòng áp mái để mở, làn gió mát mẻ ùa vào nghe lành lành trên làn da lấm tấm mồ hôi của cô. Cô luôn nghĩ các Thợ Săn Bóng Tối sẽ luyện tập trong những bộ đồ đi săn may bằng chất liệu từa tựa như da thuộc, dai chắc, nhưng hóa ra, cái đó là dành cho khóa huấn luyện cấp cao hơn bao gồm sử dụng các loại vũ khí. Còn với cái loại huấn luyện cô đang theo - những bài huấn luyện nhằm làm tăng tính dẻo dai, tốc độ và cảm giác thăng bằng - cô mặc áo ba lỗ mỏng và quần chun làm cô liên tưởng tới quần áo mổ. “Kể cả nếu các cậu không có một cuộc nói chuyện riêng biệt, họ vẫn sẽ tức điên lên nếu biết cậu đang hẹn hò với một người họ quen mà không thèm nói năng gì. Đó là luật hẹn hò đấy.”
“Ơ, vậy làm sao để mình biết luật đây?”
“Ai cũng biết luật hết.”
“Mình tưởng cậu phải ở phe mình chứ.”
“Mình theo phe cậu mà!”
“Vậy vì sao cậu không thông cảm cho mình hơn?”
Clary chuyển điện thoại sang tai kia và nheo mắt nhìn vùng tối bên dưới. Jace đâu rồi nhỉ? Anh đã đi lấy thêm dây thừng và nói sẽ trở lại sau năm phút. Tất nhiên, nếu anh thấy cô ngồi trên đây mà nghe điện thoại, đảm bảo anh sẽ giết cô. Ít khi anh phải đảm nhiệm việc huấn luyện cô - thường thì đó là việc của cô Maryse, chú Kadir hay luân phiên bởi một lô một lốc thành viên khác của hội đồng Conclave New York cho tới khi họ tìm được người thay thế vị gia sư tiền nhiệm của Học Viện, bác Hodge. Nhưng khi anh lãnh trách nhiệm này, anh làm rất nghiêm túc. “Vì,” cô nói, “rắc rối của cậu không phải rắc rối thật sự. Cậu đang hẹn hò với hai cô gái xinh đẹp cùng lúc. Hãy nghĩ về điều đó. Nó giống như… rắc rối của các ngôi sao nhạc rock vậy.”
“Vướng vào rắc rối của các ngôi sao nhạc rock là nấc thang gần nhất với trở thành ngôi sao nhạc rock của mình đấy.”
“Đâu có ai bảo các cậu đi gọi ban nhạc của mình là Salacious Mold chứ, bạn tôi.”
“Giờ chúng mình là Millennium Lint rồi.” Simon phản đối.
“Nghe này, chỉ cần giải quyết nó trước đám cưới thôi. Nếu họ đều nghĩ họ sẽ tới đó cùng cậu và họ phát hiện ra tại đám cưới rằng cậu đang hẹn hò với cả hai, họ sẽ giết cậu đấy.” Cô đứng dậy. “Và rồi đám cưới của mẹ mình sẽ bung bét lên cả, và mẹ mình sẽ giết cậu. Vậy cậu sẽ chết hai lần. À mà ba lần mới đúng…”
“Mình chưa từng bảo với cả hai rằng mình sẽ tới đám cưới với họ!” Simon có vẻ hoảng hốt.
“Đúng, nhưng họ đang mong thế. Đó là lý do mà con gái muốn có bạn trai. Để có người đưa cậu đi tới những nơi nhàm chán mà cậu không tới không được.” Clary tiến tới rìa xà, nhìn xuống bóng tối được ngọn đèn phù thủy chiếu sáng. Có những hình tròn kì lạ dùng để tập luyện vẽ bằng phấn trên sàn; trông chúng như mắt bò vậy. “À mà giờ mình phải nhảy xuống khỏi xà và có thể đâm đầu chết đây. Mai mình nói chuyện với cậu nhé.”
“Mình có buổi luyện tập cùng ban nhạc vào lúc hai giờ, nhớ chứ? Mĩnh sẽ gặp cậu ở đó.”
“Gặp lại cậu sau.” Cô cúp máy và nhét điện thoại vào áo ngực; quần áo gọn nhẹ dành cho luyện tập không có túi, vậy con gái còn biết làm gì đây?
“Vậy em định thức trắng đêm ở đây hả?” Jace bước vào giữa cái mắt bò và ngước nhìn cô. Anh mặc đồ đi săn chứ không phải quần áo luyện tập như Clary, và mái tóc vàng nổi bần bật trên nền đen. Nó hơi sẫm lại một chút từ cuối hè và giờ giống màu vàng đậm hơn là vàng sáng, và Clary thấy màu tóc này hợp với anh hơn nhiều. Cô bỗng thấy vô cùng hạnh phúc khi giờ cô đã quen anh đủ lâu để nhận ra những thay đổi dù chỉ nhỏ xíu ở vẻ ngoài của anh.
“Em tưởng anh sẽ lên đây,” cô nói xuống. “Thay đổi kế hoạch sao?”
“Câu chuyện dài.” Anh cười toe toét với cô. “Thế nào? Em muốn tập chuyền hả?”
Clary thở dài. Tập chuyền liên quan tới việc chuyền từ xà này sang xà khác, bay qua những khoảng không và sử dụng những sợi dây co để giữ mình trong khi đạp tường và tung mình bay lên bay xuống, dạy chính mình cách nhào lộn, đá và né mà không cần lo tới sàn nhà cứng và những vết bầm. Cô đã thấy Jace làm điều đó, và anh trông như một thiên thần đang từ trên cao đáp xuống khi anh bay trong không khí, nhào lộn và lộn vòng một cách đẹp mắt và duyên dáng. Cô, ngược lại, cuộn tròn như con bọ khoai tây ngay khi mặt đất lại gần và dù cô biết mình sẽ không đâm đầu xuống đất mẹ thân yêu cũng chẳng giúp tình hình thay đổi là mấy.
Cô đang tự hỏi liệu chuyện cô được sinh ra là Thợ Săn Bóng Tối có ý nghĩa gì không; có lẽ giờ đã quá muộn để cô trở thành một trong số họ, hoặc ít nhất là một Thợ Săn Bóng Tối đúng nghĩa. Hoặc ít nhất món quà của cô và Jace đã biến họ thành như thế này không hiểu sao được chia sẻ không đều, vậy nên anh có tất cả sự duyên dáng bề ngoài, còn cô thì - ờ, chẳng có nhiều điều đó.
“Thôi nào, Clary,” Jace nói. “Nhảy đi.” Cô nhắm mắt và nhảy. Trong một lát cô có cảm giác mình đang treo lơ lửng, thoát khỏi mọi thứ. Rồi trọng lực xuất hiện, và cô lao thẳng vào sàn nhà. Theo bản năng cô rụt tay chân lại, mắt nhắm nghiền. Sợi dây kéo và cô nảy lên, khiến cô bay ngược lên trước khi lại rơi xuống. Khi tốc độ của cô giảm dần, cô mở mắt và thấy mình đang treo tòng teng ở cuối sợi dây, phía trên Jace khoảng năm foot. Anh đang nhe răng cười.
“Tuyệt,” anh nói. “Rơi nhẹ nhàng như một bông tuyết vậy.”
“Em có hét không?” cô hỏi, cực kỳ tò mò. “Anh biết đấy, trên đường rơi ấy.”
Anh gật đầu. “Ơn Chúa là không có ai ở nhà, không thì chắc họ tưởng anh giết em mất.”
“Ha. Anh còn chẳng chạm được tới em.” Cô đá chân ra và lười nhác quay mòng mòng trong không khí.
Jace nheo mắt. “Muốn cá không?”
Clary hiểu ngay ý anh. “Không,” cô vội nói. “Dù anh định làm gì -”
Nhưng anh đã làm rồi. khi Jace chuyển động nhanh, biến anh gần như một cái bóng. Cô thấy anh đặt tay xuống thắt lưng, và rồi có gì đó lóe lên. Cô có thể nghe thấy tiếng vải rách roàn roạt khi sợi dây phía trên cô bắt đầu đứt. Bị thả, cô rơi xuống, quá ngạc nhiên đến quên cả hét - thẳng vào vòng tay của Jace. Lực rơi làm anh đổ ngửa ra sau và họ ngã xõng xoài trên một chiếc thảm trải nhà cũ sờn, với Clary đè lên trên.
Anh nhe răng cười với cô.
“Giờ,” anh nói. “thế ổn hơn nhiều rồi. Em không hét nữa.”
“Em chẳng có cơ hội mà hét.” Cô không thở nổi, không phải chỉ do tác động của cú rơi. Nằm trên người Jace, cảm nhận cơ thể anh áp lên người mình khiến tay cô run và tim đập nhanh hơn. Cô đã nghĩ có lẽ phản ứng về mặt thể chất của cô với anh - phản ứng của họ với nhau - sẽ dần bớt đi khi họ quen nhau lâu hơn, nhưng chuyện đó không xảy ra. Hơn hết, cô càng dành nhiều thời gian với anh, cảm giác đó càng tệ - hay tốt hơn, tùy thuộc vào cách nhìn nhận.
Anh ngước nhìn cô bằng cặp mắt màu vàng sậm; cô tự hỏi liệu màu của đôi mắt có sẫm lên kể từ khi anh gặp Đại Thiên Thần Raziel bên hồ Lyn ở Idris không. Cô không thể hỏi ai: Dù mọi người biết Valentine đã triệu hồi Thiên thần và rằng Thiên Thần đã chữa lành vết thương cho Jace nhưng không ai, ngoài Clary và Jace, biết Valentine không chỉ làm bị thương người con trai nuôi. Trong lễ triệu hồi, ông ta đã đâm xuyên tim Jace - đâm anh, và ôm anh trong lúc anh dần lìa bỏ thế giới này. Trước ước nguyện của Clary, Raziel đã mang Jace trở lại. Sự tàn ác đó làm Clary quá sốc, và cô nghĩ cả Jace cũng cảm thấy vậy. Họ đã thống nhất sẽ không nói với ai rằng Jace thật sự đã chết, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Đó là bí mật của họ.
Anh đưa tay vén tóc cô. “Anh đùa đấy,” anh nói. “Em không quá tệ đâu. Em sẽ làm được. Em phải thấy lần đầu tiên Alec bay chuyền cơ. Anh nghĩ có lần cậu ấy tự đá vào đầu mình thì phải.”
“Chắc rồi,” Clary nói. “Nhưng có lẽ lúc đó anh ấy chỉ mười một tuổi.” Cô nhìn anh. “Em nghĩ anh luôn giỏi trong việc này.”
“Anh sinh ra đã giỏi rồi.” Những đầu ngón tay anh vuốt ve má cô, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cô run rẩy. Cô không nói gì; anh đang đùa, nhưng cũng có ý đúng. Jace được sinh ra đúng với con người anh bây giờ. “Em có thể ở lại tới bao giờ?”
Cô hơi mỉm cười. “Chúng ta luyện tập xong chưa?”
“Anh thích nghĩ là chúng ta đã hoàn thành phần việc cần làm tối nay. Dù có một vài thứ anh muốn thực hành…” Anh đưa tay kéo cô xuống, nhưng đúng lúc đó cánh cửa bật mở và Isabelle sải bước vào, trên đôi bốt cao gót gõ cồm cộp xuống mặt sàn gỗ cứng bóng loáng.
Thấy cảnh Jace và Clary nằm trên sàn, cô nhướn mày. “u yếm nhau, em thấy rồi. Em tưởng hai người cần luyện tập chứ nhỉ.”
“Không ai bảo em được phép bước vào mà không gõ cửa, Iz.” Jace không nhúc nhích, chỉ quay đầu sang nhìn Isabelle với vẻ vừa bực tức vừa hách dịch. Nhưng Clary thì vội lồm cồm bò dậy và vuốt thẳng thớm quần áo.
“Đây là phòng luyện tập. Đây là phòng dùng chung.” Isabelle đang đeo một đôi găng nhung màu đỏ sáng. “Em vừa mua đôi này ở Trash và Vaudeville. Đang giảm giá. Anh thích không? Anh thích có một đôi chứ?” Cô vẫy những ngón tay với họ.
“Anh không biết,” Jace nói. “Anh nghĩ chúng đối lập chan chát với bộ đồ đi săn của anh.”
Isabelle nhăn mặt. “Anh đã nghe về xác người Thợ Săn Bóng Tối họ tìm thấy ở Brooklyn chưa? Xác chết bị biến dạng và họ vẫn chưa nhận diện được. Em đoán chắc mẹ tới đó đấy.”
“Ờ,” Jace nói và ngồi dậy. “Buổi họp Clave. Anh có gặp mẹ khi ra ngoài.”
“Anh không nói với em cái đó,” Clary nói. “Vì vậy nên anh lấy dây lâu thế à?”
Anh gật đầu. “Xin lỗi. Anh không muốn làm em hoảng.”
“Ý Jace là,” Isabelle nói, “anh ấy không muốn phá hoại bầu không khí lãng mạn giữa hai người.” Cô nàng cắn môi. “Em chỉ hy vọng đó không phải một người chúng ta quen.”
“Chắc không phải đâu. Xác chết bị bỏ lại một nhà xưởng bỏ hoang - những vài ngày nay rồi. Nếu đó là người chúng ta quen, chúng ta phải nhận ra họ mất tích chứ.” Jace vén tóc ra sau tai. Anh đang nhìn Isabelle với chút thiếu kiên nhẫn, Clary nghĩ, như thể anh bực vì cô nàng lôi chuyện đó ra. Cô ước gì anh đã nói với cô sớm hơn, kể cả nếu nó có làm hỏng bầu không khí. Clary biết, rất nhiều chuyện anh làm, mọi người làm đều khiến họ có liên hệ thường xuyên với thần chết. Tất cả người nhà Lightwood, theo cách riêng của họ, vẫn buồn về sự ra đi của cậu con trai út, Max, chỉ vì cậu bé ở không đúng nơi và không đúng lúc. Thật là lạ. Jace đã chấp nhận quyết định rời trường trung học và bắt đầu luyện tập của cô mà không lầm bầm phản đối, nhưng anh không chịu nói những nguy hiểm của cuộc đời Thợ Săn Bóng Tối cho cô nghe.
“Em đi thay đồ đây,” cô tuyên bố và đi ra cửa vào phòng thay đồ nho nhỏ ở bên cạnh khu huấn luyện. Nó rất đơn giản: những bức tường gỗ sáng màu, một tấm gương, vòi hoa sen, và vài móc treo quần áo. Khăn tắm được gấp gọn gàng đặt trên chiếc ghế dài cạnh cửa. Clary tắm qua loa rồi mặc đồ - áo nịt, váy bò và một chiếc áo len màu hồng mới mua và đi giày vào. Nhìn mình trong gương, cô thấy có một cái lỗ trên áo nịt, và mái tóc ướt nhẹp và xoăn lọn của cô rối nùi. Cô chưa từng có vẻ ngoài hoàn hảo gọn ghẽ như Isabelle, nhưng Jace chẳng có vẻ để ý.
Khi cô trở lại phòng luyện tập, Isabelle và Jace đã bỏ qua đề tài Thợ Săn Bóng Tối đã chết và chuyển sang vấn đề Clary thấy còn kinh khủng hơn - buổi hẹn hò giữa Isabelle với Simon.
“Anh không thể tin là Simon đưa em tới một nhà hàng thật sự.” Giờ Jace đang đứng, dẹp những tấm thảm trải sàn và cởi đồ đi săn trong khi Isabelle dựa người vào tường và nghịch ngợm đôi găng tay mới. “Anh cứ nghĩ cậu ta sẽ mời em tới xem cậu ta chơi World of Warcraft với mấy cậu bạn mọt sách cơ.”
“Em,” Clary nhận định, “là một trong số những người bạn mọt sách của cậu ấy, cảm ơn anh rất nhiều.”
Jace nhe răng cười với cô.
“Đó không hẳn là một nhà hàng. Giống một quán ăn hơn. Với những món súp màu hồng mà cậu ta muốn em dùng thử,” Isabelle trầm tư nói.
“Cậu ta mới ngọt ngào làm sao.”
Clary đột nhiên thấy tội lỗi vì không nói cho Isabelle - hay Jace - về Maia. “Simon bảo cậu cũng khá vui vẻ.”
Ánh mắt của Isabelle chuyển phắt sang cô. Có gì đó cực kỳ đặc biệt trong thái độ của Isabelle, như thể cô nàng đang giấu diếm gì đó, nhưng nó đã biến mất ngay khi Clary nhận ra. “Cậu đã nói chuyện với Simon?”
“Ờ, cậu ấy vừa gọi cho mình vài phút trước. Chỉ nói chuyện tào lao ấy mà.” Clary nhún vai.
“Ờ mình hiểu,” Isabelle nói, giọng đột nhiên bình thường và vui vẻ trở lại. “À, như mình nói, cậu ấy rất ngọt ngào. Nhưng có lẽ là quá ngọt. Vì thế mình đâm ra chán.” Cô nhét đôi găng tay vào túi áo. “Mà dù sao mình cũng đâu định duy trì mối quan hệ lâu dài. Chỉ là chơi đùa một thời gian ấy mà.”
Cảm giác tội lỗi của Clary đã nhẹ bớt. “Các cậu đã bao giờ nói chuyện nghiêm túc về vấn đề hẹn hò chưa?”
Isabelle có vẻ hoảng hốt. “Tất nhiên là chưa rồi.” Đoạn, cô nàng ngáp ngủ, vươn tay cao quá đầu. “Thôi, mình đi ngủ đây. Gặp lại đôi uyên ương sau nhé.”
Cô nàng rời đi, để lại một mùi hương nước hoa nhài nồng đượm.
Jace ngó sang Clary. Anh bắt đầu cởi cúc áo đi săn ở cổ tay áo và lưng, tạo thành một lá chắn bảo vệ bên ngoài quần áo. “Vậy là em phải về nhà rồi hả?”
Cô nuối tiếc gật đầu. Lúc đầu, cô đã phải tranh luận rất dữ và lâu với mẹ để được huấn luyện làm Thợ Săn Bóng Tối. Mẹ Jocelyn một mực không đồng ý, nói rằng mẹ đã dành cả đời để giúp Clary tránh xa văn hóa Thợ Săn Bóng Tối, mà theo mẹ là một thứ nguy hiểm - không chỉ bạo lực, mà nó còn khiến người ta sống cô đơn và độc ác. Chỉ một năm trước, mẹ sẽ bảo với Clary rằng nếu cô dám bước chân vào luyện tập như một Thợ Săn Bóng Tối, cô đừng nghĩ tới chuyện nói chuyện với mẹ nữa. Clary cãi lại rằng sự thật rằng Clave đã ngừng những luật lệ như thế trong khi Hội Đồng mới xem xét lại Luật có nghĩa là Clave đã thay đổi, trong khi Jocelyn có một cô gái, và Clary đằng nào cũng cần biết cách bảo vệ chính mình.
“Mẹ mong chuyện này không phải vì Jace,” cuối cùng Jocelyn nói. “Mẹ biết khi con yêu một người là như thế nào mà. Con muốn ở bên người đó và làm những gì người đó làm, nhưng Clary à -”
“Con không phải mẹ,” Clary nói, cố kiềm cơn giận, “Không phải Thợ Săn Bóng Tối nào cũng thuộc Hội Kín và Jace không phải là Valentine.”
“Mẹ chẳng nói gì tới Valentine hết.”
“Nhưng mẹ nghĩ tới ông ta,” Clary đã đáp vậy. “Có thể Valetine nuôi nấng Jace, nhưng Jace không giống ông ta chút nào.”
“Ừ, mẹ hy vọng là không,” Jocelyn ôn tồn nói. “Vì lợi ích của chúng ta.” Và cuối cùng mẹ cũng đồng ý, nhưng kèm thêm vài điều kiện: Clary không được ở trong Học Viện mà phải sống với mẹ tại nhà chú Luke; Jocelyn phải nhận được báo cáo hàng tuần từ cô Maryse để chắc rằng Clary có học hành tử tế và, theo như Clary đoán, không dính lấy Jace suốt ngày, hay vì bất cứ điều gì mẹ lo lắng. Và Clary không được phép qua đêm tại Học Viện - không bao giờ. “Không được ngủ lại nơi bạn trai con sống,” mẹ nhất quyết vậy. “Mẹ không quan tâm đó có phải Học Viện hay không. Không được là không được.”
Bạn trai. Đến giờ, nghe từ đó mà Clary vẫn còn choáng. Có cả một quãng thời gian dài chuyện Jace là bạn trai cô là điều không thể và họ không thể là gì của nhau ngoại trừ anh trai em gái, và điều đó quá khó và khắc nghiệt. Họ đã quyết định không bao giờ gặp nhau sẽ tốt hơn, và điều đó giống như giết dần giết mòn họ vậy. Và rồi, một phép màu xảy ra, họ được tự do. Giờ đã sáu tuần trôi qua, nhưng Clary vẫn chưa chán nghe từ đó.
“Em phải về nhà,” cô nói. “Gần mười một giờ rồi, mà mẹ em điên lên nếu em ở đây quá mười giờ.”
“Được rồi.” Jace thả bộ đồ đi săn xuống, hay ít nhất là áo, lên ghế băng. Anh mặc áo phông mỏng bên trong; Clary có thể thấy những Ấn Ký bên dưới, giống như mực loang trên giấy ướt vậy. “Anh sẽ tiễn em.”
Học Viện thật yên tĩnh. Giờ không có một Thợ Săn Bóng Tối nào từ các thành phố khác tới thăm thú nơi đây. Chú Robert, bố Isabelle và Alec, đang ở Idris giúp xây dựng Hội Đồng mới, và sau khi bác Hodge cùng Max mãi mãi lìa bỏ thế giới này, còn Alec đang đi du lịch cùng Magnus, Clary có cảm giác những cư dân còn lại giống như những vị khách trọ trong một khách sạn quạnh quẽ. Cô ước những thành viên khác của Conclave sẽ ghé qua thường xuyên hơn, nhưng cô đoán chắc mọi người cũng muốn cho gia đình Lightwood chút thời gian riêng. Thời gian để tưởng nhớ Max, và thời gian để nguôi ngoai.
“Vậy gần đây anh có nghe tin gì từ Alec và Magnus không?” cô hỏi. “Họ vui vẻ chứ?”
“Có vẻ vậy.” Jace rút điện thoại khỏi túi và đưa cho cô. “Alec liên tục gửi cho anh những bức hình dở hơi lắm nhé. Rất nhiều lời nhắn Ước gì cậu ở đây, nhưng đừng cho là mình có ý nghĩ đó thật nhé.”
“À, anh không trách Alec được. Đây là một kỳ nghỉ lãng mạn mà.” Cô xem một loạt những tấm hình trong điện thoại của Jace và cười khúc khích. Alec và Magnus đứng trước tháp Eiffel, Alec mặc quần bò như thường lệ còn Magnus mặc áo len dày sụ, quần da và đội một chiếc mũ nồi kỳ quặc. Ở công viên Boboli Garden, Alec vẫn mặc quần bò còn Magnus mặc chiếc áo măng tô to sụ và đội mũ của người chèo thuyền Venice. Anh ta trông như Bóng ma trong Nhà hát vậy. Ở trước Prado, vị Đại Pháp sư mặc chiếc áo khoác của hiệp sĩ đấu bò tót sáng lấp lánh và giày đế cao, trong khi Alec có vẻ đang bình thản cho một chú bồ câu ăn.
“Anh phải lấy điện thoại trước khi em tới phần ảnh Ấn Độ.” Jace nói và rút điện thoại lại. “Magnus mặc sari đấy. Có vài thứ sẽ ám ảnh em suốt đời mất.”
Clary cười. Họ đã tới thang máy, và khi Jace ấn nút lên, cửa thang máy xổn xoảng mở ra. Cô bước vào trong, và Jace vào theo. Khi thang máy bắt đầu đi xuống - Clary không nghĩ cô sẽ quen nổi cái cảm giác tim rơi xuống bụng khi thang máy đi xuống - anh tiến tới với Clary trong cảnh mù mờ sáng và kéo cô lại gần. Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận những cơ bắp rắn chắc sau lớp vải áo phông và cả nhịp tim của anh nữa. Dưới ánh sáng mù mờ, đôi mắt anh sáng lên. “Em xin lỗi không ở lại được,” cô thì thầm.
“Đừng xin lỗi.” Có sự buồn phiền trong cách anh nói khiến cô ngạc nhiên. “Jocelyn không muốn em giống anh. Anh không trách cô đâu.”
“Jace,” cô nói, có chút bối rối vì sự cay đắng trong lời nói đó. “Anh ổn không?”
Thay cho câu trả lời, anh trao cô một nụ hôn, kéo cô sát lại bên mình. Người anh áp sát cô vào tường, chiếc gương kim loại lành lạnh sau lưng cô, và tay anh ôm lấy eo cô, bên dưới lớp áo len. Cô luôn thích cách anh ôm cô. Cẩn trọng, nhưng không quá nhẹ nhàng đến mức cô thấy anh kiềm chế cảm xúc tốt hơn cô. Không ai trong cả hai có thể kiểm soát nổi thứ tình cảm họ dành cho nhau, và cô thích thế, giống như cái cách trái tim anh đang đập rộn ràng bên trái tim cô, giống như cách anh khe khẽ nói khi cô đáp lại nụ hôn của anh.
Thang máy rổn rảng dừng lại và cánh cửa mở ra. Cô có thể thấy thánh đường vắng lặng, ánh sáng bập bùng từ những giá nến dọc lối đi giữa. Cô bám rịt lấy Jace, mừng vì thang máy không lấy gì làm sáng nên cô không phải nhìn gương mặt đỏ bừng như mặt trời trong gương.
“Có thể em ở lại được,” cô thì thầm. “Nán lại thêm một lúc nữa.”
Anh không nói gì. Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng nơi anh, và chính mình thấy căng thẳng theo. Đấy không đơn giản là sự căng thẳng của ham muốn.
Anh đang run, toàn bộ cơ thể rung lên trong khi anh vùi đầu vào hõm cổ của cô.
“Jace,” cô gọi.
Rồi anh đột ngột buông cô ra, và lùi lại. Má anh đỏ, đôi mắt sáng rực. “Không,” anh nói. “Anh không muốn mẹ em có thêm lý do để không thích anh. Mẹ em đã nghĩ anh là phiên bản thứ hai của bố anh rồi -”
Nói tới đó anh dừng lại, trước khi Clary kịp nói Valentine không phải bố anh. Jace thường rất thận trọng khi nhắc tới tên Valentine Mogenstern, chẳng bao giờ còn dùng cụm từ “bố anh” - khi nhắc tới Valentine nữa. Thường thì họ lãng tránh đề tài đó, và Clary chưa bao giờ nói với Jace về chuyện mẹ cô lo rằng anh luôn giấu giếm bí mật như Valentine, vì biết điều đó làm anh tổn thương sâu sắc hơn. Thường thì Clary luôn cố để mẹ cô và Jace không đụng mặt nhau.
Anh đi qua cô trước khi cô kịp nói gì và mở cửa thang máy. “Anh yêu em, Clary,” anh nói mà không buồn nhìn cô. Anh đang nhìn ra thánh đường, tới những hàng nến cháy bập bùng, ánh vàng của chúng ánh lên trong đôi mắt anh. “Hơn anh đã từng -” Anh ngừng lại. “Chúa ơi. Hơn anh nên. Em biết thế, đúng không?”
Cô rời thang máy và quay lại nhìn anh. Có hàng ngàn điều cô muốn nói, nhưng anh đã nhìn đi nơi khác, ấn nút lên Học Viện mất rồi.
Cô định cự nự, nhưng thang máy đã đi lên, và cánh cửa đang dần khép lại khi cái thang máy lại rổn rang đi lên. Chúng đóng lại cái cách, và cô nhìn chằm chằm một lúc; trên cửa có bức tranh Đại Thiên Thần, đôi cánh dang rộng, đôi mắt ngước lên. Bức họa Đại Thiên Thần có mặt ở mọi nơi.
Giọng cô vang vọng trong căn phòng trống: “Em cũng yêu anh.”
Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã