There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Hitchcock
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Đài Lan
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1698 / 20
Cập nhật: 2015-07-15 11:59:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Búp Bê Biết Bay
ác anh là thám tử! - Cô bé tóc hung tin tưởng tuyên bố. - Các anh phải giúp em tìm lại Anatasie! Em có tiền trả cho các anh đàng hoàng đấy!
Cô bé vừa nói vừa chìa đồng năm mươi cents nằm trong lòng bàn tay nhỏ không được sạch sẽ lắm.
Peter Crentch cười.
- Bé Winnie ơi, bọn anh không tìm búp bê đâu.
- Bọn anh chỉ quan tâm đến những vụ thật lớn - Hannibanl Jones nói thêm.
Bob Andy mỉm cười với con bé hàng xóm - bé chưa được sáu tuổi - vô tư đến thuê dịch vụ của Ba Thám Tử Trẻ.
- Búp bê của em không mất đâu! - Bob tử tế nói - Chắc là bị lạc đâu đó trong nhà thôi.
- Chắc chắn rồi! - Peter cười nói thêm - Bé về nhà tìm kiếm cho kỹ đi! Bọn anh còn nhiều việc khác phải làm, không có thời gian tìm búp bê cho bé đâu. Bọn anh đang bận sửa máy đèn chiếu cho ba anh.
Sáng nay, Hanniban, Peter và Bob đang dành ngày nghỉ Phục Sinh đầu tiên để dọn dẹp gara gia đình Crentch. Xong việc này, ba bạn định mang máy đèn chiếu của ông Crentch đến xưởng sửa chữa vặt của gia đình Jones, thì bé Winnie Valton - nhà ngay bên cạnh chạy qua nhờ giúp.
- Bọn anh cũng buồn là bé làm mất búp bê - Peter nói tiếp - Nhưng ba anh cần máy này gấp. Winnie ngoan về nhà đi nhé!
- Em không làm mất búp bê! - Cô bé phản đối - Búp bê tự nó bỏ đi. Nó bay đi! Búp bê đang nằm trong giường ngoài sân, tự nhiên bay lên trời!
Hannibal chưng hửng nhìn con bé.
- Bé nói búp bê bay đi... giống máy bay à?
Peter không để cho con bé hàng xóm kịp trả lời.
- Thôi nào Winnie! - Peter rầy - Đừng nói bậy nữa. Bé làm bọn anh mất thời gian. Không lẽ bé để ba anh rầy anh?
- Kh... không! - Con bé ấp úng.
Đột ngột bé òa khóc.
- Anatasie mất rồi! Em sẽ không bao giờ gặp lại!
- Nào Winnie, đừng khóc nữa! - Bob nói - Em sẽ tìm lại được búp bê mà...
Trong khi đó Hannibal nhíu mày.
- Winnie này, bé nói búp bê bay đi là sao? - Hannibal hỏi.
Bé dùng tay áo quệt nước mắt.
- Tối hôm qua, em để búp bê ngủ, có đắp chăn kín, nằm trong giường của nó ở ngoài sân - Winnie giải thích - Khi lên phòng ngủ, em nhìn qua cửa sổ và thấy Anatasie bay lên cây! Sáng nay, ba đi tìm nhưng không còn đó nữa. Búp bê đi rồi! Hu... hu... Nó sẽ không bao giờ về nữa!
- Không hiểu ta có nên ghé qua sân nhà Valton xem không- Hannibal nói khẽ.
Peter càu nhàu:
- Ôi! Còn máy đèn chiếu của ba? Babal ơi, cậu quên mất rồi!
- Mà làm gì có chuyện búp bê biết bay! - Bob nhận xét.
- Phải! - Hannibal thừa nhận.
Thám tử trưởng cắn môi, nét mặt đăm chiêu, rồi lập lại:
- Phải!... Chính vì vậy mà ta nên ghé xem cái cây ấy. Sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu!
Winnie nín khóc ngay, như có phép lạ. Bé sung sướng mỉm cười reo lên:
- Đi! Em sẽ chỉ cho xem!
Bước theo bé, ba bạn ra khỏi cửa đục trong hàng rào thông giữa nhà Crentch và nhà Valton. Cả ba thấy cây ngay! Đó là cây bơ già mọc sát bên hàng rào ngăn sân nhà Valton với đường. Cành cây tràn nhiều vào sân nhà.
Winnie chỉ xuống đất, ở một chỗ mát dưới cành cây dài.
- Hôm qua Anatasie ngủ ở đây! - Bé tuyên bố.
Ba thám tử lục soát ngay trong đám lá và trái xanh của cây bơ già. Ba cậu còn tìm thật kỹ lớp lá khô dưới đất.
- Không thấy búp bê đâu hết! - Peter thông báo.
- Cả trên cây lẫn dưới đất - Bob nói thêm.
Hannibal trở ra đường. Ở đó, thám tử trưởng nhận thấy cây bơ mọc giữa bụi hoa nhỏ. Cậu bước lại gần xem xét nền đất mềm quanh cây.
- Bob! Peter! - Hannibal gọi.
Hai bạn vội chạy ra. Hannibal chỉ tay xuống đất. Ở đó, ngay chân cây, thấy rõ bốn dấu chân, khá nhỏ và thon.
- Dường như có ai vừa mới leo lên cây này - Hannibal giải thích - Một người nhỏ bé, xét theo số giầy.
- Hay là một đứa trẻ - Peter nói thử - Ở đây, bọn trẻ đến chơi đông lắm, Babal à!
- Có thể cậu nói đúng. - Hannibal thừa nhận - Nhưng cũng có thể có ai đó đến từ ngoài đường leo lên cây để với lấy con búp bê dưới cành cây to.
- Phải! - Bob nói - Như vậy mới hiểu được tại sao trong bóng tối, bé Winnie tưởng búp bê tự nó bay lên cây.
- Nhưng! - Peter phản đối - Ai lại thèm ăn căp búp bê của một đứa bé làm gì?
Không ai trả lời được câu hỏi này. Cả ba trở vào sân nhà. Đúng lúc đó, một phụ nữ tóc hung bước ra khỏi nhà gia đình Valton. Winnie có nét giống bà và dễ đoán bà là mẹ của con bé.
- Winnie ơi! Ủa, chào Peter. Các cậu làm gì vậy?
- Mẹ ơi, tụi con tìm Anatasie! - Con bé trả lời - Anh Peter là thám tử.
Bà Valton mỉm cười.
- À phải! - Bà nói - Mẹ quên!
Rồi bà đa nghi lắc đầu.
- Tôi không muốn làm các cậu nản lòng, nhưng tôi e rằng Anatasie mất luôn rồi.
- Vậy cô tin chắc là búp bê đã bị lấy cắp à! - Bob hỏi.
- Lúc đầu thì tôi không tin - Bà Valton giải thích - Nhưng chồng tôi đã tìm khắp nơi trong nhà và ngoài sân, mà không thấy gì. Nên chúng tôi đã báo công an.
- Công an nói sao ạ? Hannibal hỏi.
- Dường như đêm qua có nhiều vụ trộm trong xóm và công an đang rất bận.
- Những con búp bê khác bị mất hả cô?
- Ồ, không. Không phải búp bê! Mà đủ thứ đồ: hộp đồ nghề, nhiều loại máy, kính hiển vi, v.v... Danh sách dài lắm, tôi không nhớ hết... Nhưng không có giá trị lớn! - Cảnh sát trưởng Reynolds nghĩ rằng thủ phạm là một đám thanh niên côn đồ.
- Phải nói rằng bây giờ chôm chỉa là mốt lắm - Peter trề môi nói - Bọn nhóc khờ khạo cứ tưởng mình trộm được một cái gì hay ho lắm...
- Cho đến ngày bị bắt! - Bob nói thêm.
Winnie bắt đầu khóc lóc.
- Anatasie đâu! - Bé thét lên - Em muốn búp bê!
- Ôi! Biết rồi! - Peter thở dài nhìn hai bạn - Dù gì, bọn mình vẫn cố tìm ra. Bọn mình biết hầu như toàn thể bọn nhóc ở xóm này.
- Các cậu tử tế quá - Bà Valton nói - Công an không để ý đến mấy vụ trộm vặt như thế này...
- Mẹ ơi, con có tiền để trả thám tử! - Winnie reo lên huơ đồng năm mươi cents - Giống như truyền hình! Đây!
Hannibal trịnh trọng cầm lấy đồng tiền.
- Từ nay, em là thân chủ của bọn anh, Winnie à. Em cứ ở nhà ngoan nhé. Bọn anh sẽ đến báo cáo cho em. Em chịu không?
Cô bé hài lòng gật đầu. Ba thám tử trở về sân nhà Peter. Ở đó, ba bạn thảo luận để xem nên bắt đầu cuộc điều tra từ đâu.
Rốt cuộc, ba cậu thống nhất với nhau để hỏi thăm các bạn trong lớp. Biết đâu trong số đó, một số có khả năng cung cấp thông tin có ích.
Đột nhiên, ba cậu nghe giọng bà Crentch giận dữ vang lên từ phía sau nhà.
- Kìa, ra khỏi vườn nhà tôi ngay! Anh làm gì trong nhà tôi?
- Nhanh! - Peter la lên và chạy trước.
Ba thám tử đến ngay góc nhà vừa kịp để thấy một hình bóng lạ lùng có đôi cánh đen rộng lớn đang bay qua khỏi hàng rào và biến mất ngoài đường.
Ba cậu chưng hửng đứng sững tại chỗ. Trong khi đó, mẹ của Peter lao ra ngoài vườn lớn tiếng than phiền:
- Hoa của tôi! Tên kai giẫm nát hết rồi!... Ôi! Hoa tội nghiệp! Xem có phí không nào!
Nhưng ba bạn không hề để ý đến luống hoa bị hỏng! Ba bạn chỉ chú ý đến hàng rào, đúng nơi hình bóng kỳ lạ đã biến mất, "đôi cánh" chỉ là áo choàng rộng màu đen. Trước khi biến đi, người đàn ông đã liếc nhìn qua vai, để lộ khuôn mặt nhỏ dài và vuông vức, có bộ ria dày.
- Úi chà! Peter kinh ngạc kêu - Chắc chắn không phải là đứa trẻ!
Hannibal đã quay đầu và chạy vào nhà xe. Peter và Bob đi theo. Hannibal chỉ chỗ mà vài phút trước đây có máy đèn chiếu của ông Crentch cất cẩn thận trong cái hộp đen xách tay.
- Mất - Hannibal thông báo với giọng điệu bi thảm - Gã đàn ông ấy đã lấy cắp rồi!
Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung - Alfred Hitchcock Vụ Bí Ẩn Con Quỷ Nhảy Múa Lung Tung