Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1046: Vật Quy Nguyên Chủ (hạ)
ường công tử xác thực là một đời kỳ nhân, đồng tử ta sống đã mấy trăm năm lần đầu tiên gặp phải tồn tại như ngươi vậy.
Phúc Đồng Tử cười khổ không ngớt.
- Nhân sinh trên đời nếu như tính toán được toàn bộ rõ ràng thi còn điều gì hứng thú để nói, chính là vì không biết chuyện gì cho nên sinh hoạt mới có thể muôn màu muôn vẻ, đồng tử đã sống qua mấy trăm năm, ngay cả điểm ấy cũng không phải nhìn không thấu chứ?
- Công tử nói phải, là do bản đồng tử quá đa tâm rồi.
Phúc Đồng Tử gật đầu đáp nhưng thần sắc vẫn như cũ không chịu cam tâm, xem ra hắn không phá giải được bí mật của Đường Phong trên con đường tính toán của hắn chính là một đả kích vô cùng lớn.
Đường Phong đưa tay giao trận pháp Thiên Cơ cho hắn rồi mở miệng nói:
- Cuối cùng ta cũng có thể đem vật này quy về chủ cũ của nó, thời gian lần trước không phải ta không muốn đưa mà thứ này vẫn còn chưa ở trên người của ta.
Lần trước thần hồn xuất khiếu gặp phải Phúc Đồng Tử nhưng thân thể vẫn lưu lại tại Vạn Ma Quật, không thể lấy được đồ vật từ trong không gian Mị Ảnh, tất nhiên không có biện pháp đưa cho hắn.
- Đường công tử không cần phải kinh hãi, chỉ là trận pháp này chính là bí mật không truyền của Thiên Cốc, cũng không phải do Thiên Cốc keo kiệt.
Đường Phong cảnh giác nói:
- Nhưng quyển trận pháp này ta đã xem qua toàn bộ rồi, hơn nữa còn ghi tạc toàn bộ trong đầu óc, Thiên Cốc các người sẽ không vì vậy mà tới tìm ta gây phiền phức chứ?
Phúc Đồng Tử lắc đầu nói:
- Đường công tử quá lo lắng rồi, hiện giờ trận pháp Thiên Cơ bị lưu lạc bên ngoài, công tử có thể trả lại nguyên vẹn thì Thiên Cốc ta tạ ơn còn không kịp, làm sao dám lấy oán báo ơn? Công tử có được quyển trận pháp Thiên Cơ đó chính là cơ duyên của công tử, tuy ta là người của Thiên Cốc cũng không thể can thiệp.
- Vậy là tốt rồi, coi như các ngươi cũng nói lý lẽ.
Đường Phong nhịn không được thở dài một hơi, thế giới bên ngoài này bất kỳ một trong bốn thế lực nào cũng có thể khiến cho Đường Phong không có đất dung thân, ngay cả ba đồng tử có năng lực khác nhau trong Thiên Cốc Đường Phong cũng vô cùng kiêng kỵ, nếu như ngày sau bọn họ còn muốn tìm mình gây phiền phức thì ngày ấy mình không phải nhún nhường quá mức để mà dâng cổ lên cho người ta chém.
- Công tử đã trả lại trận pháp Thiên Cơ, vậy thì bản đồng tử cũng xin cáo từ.
- Sau này còn gặp lại, không tiễn.
Đường Phong ôm quyền nói.
Phúc Đồng Tử đứng bên cạnh còn chưa mở miệng nói thì Linh Khiếp Nhan đã gật đầu, sau đó thân thể chợt lóe lên biến mất không thấy đâu.
- Được rồi, Thọ Đồng Tử của bản cốc nhờ ta chuyển cáo cho công tử mau chóng tu luyện tới cảnh giới Linh Giai thượng phẩm hắn còn đang chờ để đại chiến với ngươi một trận.
Thanh âm Phúc Đồng Tử xa xa nhẹ nhàng qua đây.
- Để hắn chết đi!
Đường Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
Lần trước hắn và Thọ Đồng Tử đã đánh qua một trận, trận chiến ấy tên sát thần kia ngay cả một phần năm bản lĩnh cũng chưa thèm dùng tới, còn mình thì đã ra hết các chiêu thức, cho dù là Vô Cấp Kinh Mang Kiếm hay thần binh Ngự Thần cũng không thể làm gì được hắn, cho dù Đường Phong có thể tu luyện tới được cảnh giới Linh Giai thượng phẩm thì ở trước mặt hắn cũng không dám nói khẳng định phần thắng.
Hiện giờ hắn dĩ nhiên còn muốn đánh với chính mình, Đường Phong nào có tâm tư này? Sát thần cũng không phải người dễ dàng đối phó.
Thở dài một tiếng, Đường Phong quay đầu sang Linh Khiếp Nhan hỏi:
- Nha đầu, vì sao ta có cảm giác đã quên hỏi chuyện gì rồi?
Ngày hôm nay đưa Phúc Đồng Tử đến đây, một là vì trả trận pháp Thiên Cơ, hai là để tìm hiểu nơi hạ lạc của Chu Tiểu Điệp, hai sự kiện này đều đã làm xong thóa đáng nhưng Đường Phong đang nghĩ vẫn còn quên điều gì.
- Lệnh bài!
Linh Khiếp Nhan cũng nghĩ tới.
Đường Phong vỗ đùi nhanh chóng phóng xuất ra thần thức nhưng vẫn không thể tìm được hình bóng của Phúc Đồng Tử, không biết hắn đã chạy tới đâu.
Ba khối lệnh bài khắc hình kim long làm từ loại gỗ vô danh kia vẫn không biết tác dụng thế nào, vốn lần này có cơ hội định hỏi Phúc Đồng Tử, lấy sự từng trải và bản lĩnh của hắn khẳng định biết được ít nhiều, nhưng mà nói một thôi một hồi cuối cùng lại quên mất việc này.
Không thể nói đây là một sai lầm vô cũng lớn!
- Quên đi, nếu đã có nhiều người tranh đoạt lệnh bài như vậy thì sau này vẫn có thể tìm hiểu được tin tức.
Đường Phong suy nghĩ một chút rồi trấn an chính mình.
- Phải.
Linh Khiếp Nhan gật đầu.
- Nha đầu, thu nhỏ lại rồi chui vào trong lòng ta.
Đường Phong hướng Linh Khiếp Nhan vẫy vẫy tay.
Linh Khiếp Nhan cũng không hỏi nhiều, thân thể vừa thu nhỏ chỉ còn to bằng ngón tay cái nhanh chóng tiến vào trong lòng Đường Phong. Đường Phong thu hết y phục rơi lả tả trên mặt đất vào trong không gian Mị Ảnh, mỗi một lần Linh Khiếp Nhan thu nhỏ lại có chút không tiện, đó chính là ý phục của nàng không nhỏ theo, cho nên khi người nhỏ đi thì y phục cũng dần dần tuột khỏi thân thể.
Đường Phong đang nghĩ chính mình nên tìm một người nào đó có tay nghề cao để may một bộ y phục tí hon cho Linh Khiếp Nhan.
- Hiện giờ chúng ta đi đâu?
Linh Khiếp Nhan từ trong túi áo của do ló đầu ra hỏi.
- Nghĩ biện pháp tiến vào Trảm Hồn Tông.
Đường Phong ngưng thần xác định rõ phương hướng, sau đó xoay người lại đi về phía Loa Thành.
Nếu như Chu Tiểu Điệp bị Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông bắt đi thì bắt buộc hắn phải đi tới địa phương kia nhìn một chút về tình huống hiện giờ của Chu Tiểu Điệp thế nào. Chẳng qua Trảm Hồn Tông bài danh thứ hai trong bốn thế lực lớn, có lẽ cũng không thể tùy tiện mà lẻn vào được tông môn này, sợ rằng nơi đó có vô số cao thủ, phòng ngự cực kỳ vững chắc, nếu một ngày bị bại lô thân phận thì hậu quả Đường Phong cũng không thể dự liệu được.
Cho nên muốn tiến vào Trảm Hồn Tông thì phải tìm được biện pháp mới được.
- Loa Thành, Dư gia!
Ở trong đại sảnh, vẻ mặt mập mạp của Dư Thiên Phách lộ ra nụ cười nịnh nọt, hắn đang cúi đầu khom lưng với một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn. Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn này chính là Liễu Như Yên, mặc dù hiện giờ nàng vẫn dùng khăn đen che mặt cho nên vẫn như cũ không thể thấy được diện mạo thật của nàng.
Dư Thiên Phách a dua nịnh nọt bên cạnh khiến nàng không hề thích, nếu như không phải tối nay có việc thì nàng cũng không có khả năng tới một gia tộc như vậy.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường