Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1011: Bất Tử Kim Đan (hạ)
ợi đến ngày thứ năm, Đường Phong đang mơ mơ màng màng chợt nghe một tiếng bước chân truyền đến, hắn không khỏi kinh hãi nhìn lại, thấy được Dung Thanh Thu đang bước tới nơi này.
- Ra mắt lão gia chủ.
Đường Phong đang muốn đứng dậy thì Dung Thanh Thu liền đi nhanh tới ấn vai hắn ngồi lại xuống dưới.
Đứng ở bên cạnh giường kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên Tuyết trong chốc lát, Dung Thanh Thu thở dài nói:
- Đã làm phiền thiếu hiệp nhiều ngày rồi!
- Không sao! Dù sao việc này ta cũng có trách nhiệm!
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Sự việc này cho tới giờ, nói lại chuyện này cũng không để làm gì!
Dung Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Đã qua nhiều ngày như vậy, vì sao Tuyết nhi còn chưa tỉnh lại?
- Sợ rằng là chính cô ấy không muốn tỉnh lại!
Đường Phong buồn bã tổn hao tinh thần rất nhiều, dùng bất tử kim đan cứu trị, lại có rất nhiều dược liệu tốt nhất của mình điều trị, thương thế của Tiêu Thiên Tuyết sớm đã ổn định lại, theo đạo lý mà nói cũng đã nên thức tỉnh, chẳng qua đến giờ vẫn còn ngủ say, có lẽ nàng không muốn đối mặt với tất cả chuyện này nên mới phong bế thân thể và ý thức của mình.
- Không có cách nào khác sao?
Dung Thanh Thu hỏi.
- Không có! Chỉ có thể chờ nàng thông suốt mới có thể tỉnh lại được.
- Aiii!
Dung Thanh Thu nặng nề thở dài một hơi.
- Tuyết nhi là một hài tử tốt, chẳng qua lưng đeo thân phận quả phụ của Dung gia, cái thân phận này đối với nàng mà nói là một loại gông xiềng!
Cũng là vì cái thân phận này cho nên Tiêu Thiên Tuyết mới nghĩ đến cái chết.
- Toàn bộ Linh Mạch Chi Địa mỗi khi nhắc tới Dung Thiếu nãi nãi không ai không tán thưởng nàng, coi nàng là tấm gương mẫu mực của phái nữ! Nhưng mà người đời không biết sự ca ngợi ấy đối với nàng mà nói chính là thống khổ cùng ràng buộc lớn nhất!
- Lão gia chủ nói phải!
Đường Phong gật đầu, một nữ tử tốt đẹp như thế lại có thời gian cực khổ hơn quá nhiều người, quãng đời sống còn lại của nàng đối với một nữ nhân mà nói thì quá tàn nhẫn và dằn vặt.
- Lão phu suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận được một việc.
- Mời lão gia chủ nói.
Đường Phong biểu cảm nhìn Dung Thanh Thu.
- Tuyết nhi không nên gả vào Dung gia, lão phu càng không nên tiếp nhận nàng!
Dung Thanh Thu chậm rãi nói.
Đường Phong không khỏi nheo lại con mắt của mình.
- Cho nên lão phu quyết định… trục xuất Tuyết nhi ra khỏi Dung gia, không thừa nhận thân phận quả phụ của nàng nữa!
Một thân cương khí của Đường Phong không tự chủ phát ra ngoài, ánh mắt hắn âm trầm nhìn Dung Thanh Thu:
- Lão gia chủ định làm chuyện qua cầu rút ván sao?
- Ha ha!
Dung Thanh Thu vui mừng không sợ hãi nói:
- Chuyện đấy so với chuyện nàng ở lại chỗ này chịu thống khổ tốt hơn rất nhiều, để nàng được theo đuổi lý tưởng của chính mình.
Đường Phong chậm rãi thu cương khí của mình lại, nhìn Dung Thiếu nãi nãi một lát rồi mới thở dài nói.
- Ta hiểu lão gia chủ đang nghĩ gì, chỉ là việc này nếu để cho nàng biết thì sợ rằng sẽ họa vô đơn chí, nàng cho dù chết cũng muốn ở lại Dung gia.
- Đau lâu dài không bằng đau ngắn! Đây là quyết định của lão phu, người đời muốn thóa mọa lão phu vong ân phụ nghĩa cũng được, để cho bon họ tới đi, nhưng mà Tuyết nhi thì không thể gánh vác những chuyện này!
Đường Phong không khỏi kính trọng, người ngoài không biết được Dung gia xảy ra chuyện gì nhưng nếu mà họ biết được Dung Thanh Thu khu trừ Dung Thiếu nãi nãi ra khỏi Dung gia thi sợ rằng Dung Thanh Thu sẽ rơi vào cục diện cực kỳ bi đát.
- Chờ cho Tuyết nhi tỉnh lại, mong thiếu hiệp mang nàng đi theo.
Dung Thanh Thu mở miệng nói:
- Có thiếu hiệp chiếu cố, lão phu cũng yên tâm.
- Chỉ cần nàng nguyện ý, vãn bối cam tâm tình nguyện bằng lòng!
Đường Phong cười nhẹ một tiếng, hắn cũng biết rằng lấy tính cách cương liệt của Tiêu Thiên Tuyết mà nói thì rất khó để nàng đồng ý đi cùng mình.
Như vậy không bằng mạnh mẽ mang nàng đi theo! Trong lòng Đường Phong nảy ra ý nghĩ quyết tâm, cuối cùng cũng không thể mặc kệ nàng được, vạn nhất trong lòng nàng luẩn quẩn lại làm ra chuyện tình tự hại mình thì Đường Phong có muốn hối hận cũng không kịp nữa.
- Thiếu hiệp cũng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi, nơi này có lão phu canh gác là được rồi.
Dung Thanh Thu mở miệng nói.
Đường Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Vậy thì nhờ lão gia chủ.
Đã qua nhiều ngày canh gác bên giường của Dung Thanh Thu, cho dù thân thể của Đường Phong làm bằng sắt cũng có cảm giác ăn không tiêu, không chỉ là thân thể mệt nhọc mà tinh thần cũng uể oải vô cùng.
Trở lại vào trong phòng khách, thiếu nữ áo xanh hầu hạ Đường Phong ăn uống chút gì đó rồi hắn ngồi đả tọa khôi phục lại sức lực, khôi phục xong rồi nói chuyện tình của Tiêu Thiên Tuyết cho thiếu nữ áo xanh kia, thiếu nữ áo xanh khóc đến vành mắt sưng đỏ, nói liên miên về Dung Thiếu nãi nãi cho Đường Phong nghe.
Thời điểm Tiêu Thiên Tuyết gả vào Dung gia, không chỉ đối với hạ nhân của Dung gia vô cùng tốt mà còn có uy vọng rất lớn ở trong Dung Thành, thường ngày Dung Thiếu nãi nãi không tu luyện trong nhà thì hay đi làm từ thiện ở khắp nơi, cứu tế bách tính khổ nạn, Thiếu nãi nãi lại là nữ nhân tuyệt đẹp, tự nhiên là đạt được lòng dân.
Cho nên khi Đường Phong đến Dung Thành thì lão đầu bán hoa quả mới có thể để Dung gia xưng hô ngang bằng với Thiên Lôi Tông. Cũng không phải mỗi người tu luyện của Dung gia làm cho người thường cảm kích như vậy, chỉ có Tiêu Thiên Tuyết tài năng mới làm cho già trẻ gái trai trong Dung thành tin tưởng tới trình độ này.
Đối với thiếu nữ áo xanh mà nói, Đường Phong nghĩ nữ tử đáng quý như Tiêu Thiên Tuyết không nên chịu những đau khổ như thế này như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác sự đau khổ cứ gia tăng bám víu trên người nàng.
Tiêu Thiên Tuyết chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi, một màn phát sinh ở Dung gia cũng chỉ là một góc của Linh Mạch Chi Địa hiện giờ, muốn để Linh Mạch Chi Địa khôi phục lại được bộ dáng vốn có của nó thì chỉ có thể đánh đuổi toàn bộ thế lực bên ngoài tới.
Một đêm này Đường Phong không ngủ được, chẳng qua chỉ đả tọa khôi phục chút thể lực, một đêm thời gian này đủ để Đường Phong suy nghĩ cẩn thận rất nhiều sự việc.
Trời bắt đầu sáng, đột nhiên thiếu nữ áo xanh vội vã chạy đến chỗ Đường Phong.
- Chuyện gì?
Đường Phong nghi hoặc hỏi.
- Thiếu nãi nãi… Thiếu nãi nãi… Nàng đã xảy ra chuyện!
Thiếu nữ áo xanh còn chưa nói hết thì mắt đã hoa lên, Đường Phong tựa như một cơn gió thổi qua bay ra ngoài thiếu chút nữa tốc cả váy của nàng lên.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường