Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 999: Hắc Y Nhân Thần Bí. (thượng)
au khi chạy tới, những dược thi này không nói một lời ném đồ vật đang vác trên vai xuống đất, đứng nguyên tại chỗ, mặc cho cuồng phong gào thét, cũng đứng bất động.
Mà những thứ đám dược thi vứt xuống mặt đất là vô số cổ thi thể, trong đó có thi thể mười bốn tên cao thủ Linh giai của Tư Đồ gia.
Ngồi xổm xuống, hắn vét sạch đồ vật trên người của đệ tử Tư Đồ gia, nhưng hắn không tìm được bao nhiêu thứ hữu dụng, những người này chỉ mang theo một ít đồ vật tu luyện như linh thạch, tính chất có tốt có xấu, linh thạch cấp thấp, linh thạch trung cấp, linh thạch cao cấp cũng có, duy chỉ không có linh thạch đỉnh cấp.
Nghĩ đến thế giới bên ngoài, linh thạch đỉnh cấp cũng không phải là thứ tùy ý có thể thấy được.
Trừ linh thạch ra, còn có một ít đan dược, những đan dược này cũng có tác dụng phụ trợ tu luyện, giá trị cũng không lớn. Nhưng so với đan dược của Mạc Lưu Tô, phẩm chất của những đan dược này còn không sánh bằng.
Đường Phong nhìn một chút, liền tiện tay ném toàn bộ đan dược vào trong Mị Ảnh không gian.
Mặt khác còn có hơn mười món Thiên binh, nội tình Tư Đồ gia không tệ, nhưng cao thủ Linh giai này, phàm là dùng võ khí, đều là một kiện Thiên binh.
Đường Phong cũng có Thiên binh nhưng tất cả đã biến thành Thứ Thần binh, hoặc là vỡ vụn, hiện Thiên binh duy nhất trong tay của hắn chính là Độc Ảnh kiếm, những vũ khí này, đương nhiên Đường Phong rất vui vẻ tiếp nhận.
Cuối cùng kiểm tra thi thể Tư Đồ Tinh, nhìn chằm chằm vào một bình ngọc trong tay hắn, thời điểm Đường Phong đuổi theo Tư Đồ Thịnh, hắn muốn phục dụng nó, nhưng chưa kịp đã bị dược thi đánh chết.
Nhẹ nhàng cầm bình ngọc sáng ngời này lên, bên trong truyền ra một âm thanh.
Đúng là có hàng! Đường Phong vui vẻ ra mặt, mở nắp bình ra, đổ từ trong đó ra một khỏa đan dược vàng tươi.
Viên đan dược này hoàn toàn khác với những đan dược mà hắn đã vơ vét được, có mùi thơm ngát, nhưng lại ẩn chứa hương vị cuồng bạo.
Viên đan dược này, nhớ lại Tư Đồ Kiến ngày đó, phục dụng một khỏa giống như đúc viên này.
Long Hổ Đan? Thần sắc Đường Phong vui vẻ. Ngày đó Tư Đồ Kiến phục dụng Long Hổ Đan, thực lực gia tăng trên biên độ lớn, Linh giai trung phẩm bộc phát ra thực lực Linh giai thượng phẩm, tuy thực lực còn cách biệt với Linh giai thượng phẩm, nhưng tuyệt đối có thể xưng hùng trong Linh giai trung phẩm.
Ngày đó sau khi Tư Đồ Kiến chết, người của Đường gia bảo tìm khắp người của hắn, nhưng không tìm được một khỏa Long Hổ Đan nào nữa, hắn cũng chỉ có một khỏa mà thôi.
Đan dược có thể tăng thực lực lên biên độ lớn, trong Dược Thần Phổ không có ghi qua. Hơn nữa Đường Phong đoán, chỉ sợ sau khi phục dụng Long Hổ Đan sẽ có di chứng.
Nhưng không sao, Mạc Lưu Tô là luyện dược hảo thủ, nếu đem viên đan dược này cho nàng nhìn, nói không chừng nàng sẽ nghiên cứu ra đan phương, chỉ cần có đan phương, có thể cải tiến, với bổn sự của Mạc Lưu Tô, nói không chừng có thể luyện chế ra đan dược không có tác dụng phụ.
Sau khi cất kỹ Long Hổ Đan, Đường Phong bỏ hơn mười cổ thi thể trước mặt vào trong Mị Ảnh không gian, lúc này mới ngẩn đầu đánh giá hai mươi tám cổ dược thi trước mặt mình.
Trận chiến đấu hôm nay, có hai mươi hai cổ dược thi chiến đấu lần đầu tiên, nhưng chiêu thức của bọn chúng rất linh hoạt và biến hóa, làm cho Đường Phong ý thức được sức chiến đấu của dược thi, vẫn có thể đề thăng.
Trong hai mươi hai cổ dược thi đó, trừ cổ dược thi của Thiên Cơ Tử không có âm hồn ra, còn lại đều có âm hồn của mình, có âm hồn thì có thần trí, chúng có thể sử dụng sở học trước đây của mình để chiến đấu.
Trước sáu cổ dược thi chữ Thiên từ số một đến sáu, đều là đả thủ vô cùng hung mãnh, nhưng bọn chúng chỉ sử dụng bằng vào tốc độ và lực lượng của bản thân, không biết biến hóa, quyền cước trực lai trực vãng, uy lực tuy lớn, nhưng kẻ thù dễ nhìn ra sơ hở. Nhưng những dược thi có âm hồn thì lại khác, trong cuộc chiến vừa rồi, Đường Phong nhìn thấy bọn chúng biết biến hóa chiêu thức, sử dụng võ điển tập luyện được khi còn sống.
Những phát hiện này làm cho Đường Phong khiếp sợ.
Phương pháp ngâm chế dược thi, Đường Phong tìm được trong Dược Thần Phổ. Thân là cổ tông môn trong Bạch Đế Bí Cảnh, dùng luyện dược làm chủ, thực lực môn hạ đệ tử không cao, ít nhất cũng không chênh lệch với các tông môn khác.
Nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ được một chỗ cắm dùi trong Bạch Đế Bí Cảnh, trường thịnh không suy, đương nhiên là bọn họ có bổn sự. Mà ngâm chế dược thi chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Nhưng dược thi được Dược Thần Tông ngâm chế ra, cũng chỉ có trình độ như dược thi chữ Thiên. Đến lúc này, Đường Phong đã có cơ hội cải tiến.
Tất cả những chuyện này có thể nói là trùng hợp, Đường Phong có thể cô đọng ra âm hồn của người chết, đây là bổn sự mà bất cứ ai cũng không thể làm được. Âm hồn và dược thi kết hợp hoàn mỹ, chuyện này trong lúc vô tình hắn phát hiện được.
Dược thi có thể sử dụng võ điển của bọn họ khi còn sống, vậy tại sao không thể sử dụng vũ khí chứ?
Dược thi không hiểu cách vận chuyển cương khí, chỉ vận dụng quyền cước chi uy, đương nhiên không thể sử dụng vũ khí. Mà trên tay Đường Phong, vũ khí không nhiều, Thứ Thần binh thì lại có một bó to, vừa rồi Thiên binh vơ vét hơn mười kiện, đủ để võ trang cho hai mươi mốt cổ dược thi có được âm hồn.
Cẩn thận tra xét trí nhớ của đám dược thi kia, xác định được vũ khí trong trí nhớ lúc còn sống của bọn chúng, Đường Phong đem Thứ Thần binh tích lũy được và Thiên binh vơ vét được cho bọn chúng.
Đám dược thi cầm vũ khí trong tay, đứng riêng một bên, trên người tản ra sát lục chi ý rất nồng đậm.
Sau khi hắn thăm dò một phen, Đường Phong cũng không nhịn được nữa, cất tiếng cười to.
Thực lực của dược thi, đúng là tăng lên một cấp bậc! Hai mươi mốt cổ dược thi có âm hồn, cầm vũ khí quen dùng, cùng lực chiến đấu khi tay không tấc sắt hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Nhất là vũ khí trong tay của bọn chúng, đại đa số là Thứ Thần binh, vô cùng sắc bén, thổi tóc tóc đứt (*cực bén), Đường Phong vận chuyển hộ thân cương khí, sau khi cho bọn chúng chém một lúc, cương khí chấn động không thôi, suýt nữa bị đánh tan.
Lần này triệt để phát đạt!
Nhưng vẫn có điểm làm hắn không vừa ý, dược thi cầm vũ khí trong tay, tuy hiểu được cách vận dụng võ điển và kỹ xảo, cộng thêm man lực cho nên không thể khinh thường, không có cương khí rót vào vũ khí, một khi đánh nhau chết sống, rất dễ dàng hư hao.
Những Thứ Thần binh này Đường Phong phải phí rất nhiều tâm tư mới có thể giày vò ra, hư hao một kiện cũng làm cho hắn đau lòng. Mà số lượng Thiên binh trong tay cũng không nhiều, nếu lúc dược thi làm vũ khí bị hư hao, sẽ không có đồ thay thế.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường