People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 851: Thu Phục Râu Cá Trê. (hạ)
ừ, nếu đại thiếu ta đi thử, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn, đến lúc đó ngươi liền có thể tiêu diêu khoái hoạt rồi phải không?
Đường Phong đem Độc Ảnh kiếm quét qua, chỉ về phía râu cá trê.
Sắc mặt râu cá trê biến đổi, sợ hãi nói:
- Đại thiếu bớt giận ah, lão phu tuyệt đối không có ý này, nếu lão phu nói có nửa phần giả dối thì xin thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng thề thốt của hắn, Đường Phong bĩu môi, lão thất phu này sớm đã chết từ cả ngàn năm trước, phát thề độc hắn cũng chẳng có tổn thất gì, mở miệng chuyện gì cũng nói được, loại tiểu nhân thay đổi thất thường như lão, cần quan tâm lời thế có độc hay không sao?
- Nhưng tin tức này rất thú vị.
Đường Phong gật đầu, thu hồi Độc Ảnh kiếm.
- Được rồi, xem như ngươi vẫn còn chút giá trị, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng, nhưng lão thất phu ngươi nhớ kỹ, nếu dám có dị tâm với bổn thiếu gia, ta sẽ giết không tha, ngươi cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của bổn thiếu gia, nên biết ta nói được thì làm được.
- Không dám không dám, sau này lão phu sẽ là thiên lôi của đại thiếu sai đâu đánh đó, bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, lên núi đao xuống biển lửa tuyệt không hối hận.
Râu cá trê vội vàng tỏ ra trung tâm, ngôn từ khẩn thiết, hiên ngang lẫm liệt.
Hắn thật sự sợ năng lực khắc chế của Đường Phong.
Tán Tá Thi Hoàn Hồn đi, cương khí toàn thân đã tổn hao hơn bảy tám phần, nhưng Đường Phong không dám để lộ ra bộ dạng suy yếu của mình lúc này trước mặt râu cá trê, nếu bị hắn nhìn ra mánh khóe, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện không hay.
Trước tiên rời khỏi Sơn Hà Đồ này rồi nói sau.
- Lão gia hỏa tới đây.
Đường Phong ngoắc ngoắc hắn, râu cá trê liền chạy tới bên người Đường Phong, cung kính nói:
- Đại thiếu có gì phân phó?
Vừa rồi hắn bị bích lục hỏa diễm đốt bị thương không nhẹ, cho nên thần sắc hiện giờ rất uể oải, chỉ sợ phải mất một thời gian tu dưỡng mới có thể khôi phục lại.
- Ngươi Thiên Cơ Ấn này có thể rời khỏi Sơn Hà Đồ, dùng nó như thế nào?
Râu cá trê vội vàng nói:
- Lão phu cũng chưa bao giờ dùng qua, nhưng nghe nói Thiên Cơ Ấn thấy rõ Thiên Cơ, cũng có thể thấy rõ nhân tâm, nếu đại thiếu không ngại lấy Thiên Cơ Ấn ra, trong lòng nghĩ muốn đi ra ngoài thử xem.
Đường Phong nhìn hai mắt của hắn, thấy rõ trong nội tâm của râu cá trê đang sợ hãi, lập tức lắc đầu, cũng không lấy Bạch Đế Ấn ra, lúc hắn mở Bạch Đế Bí Cảnh ra, chỉ dùng thần thức câu thông với Bạch Đế Ấn, trong nội tâm mặc niệm rời khỏi Sơn Hà Đồ, ngón tay nhẹ nhàng điểm về phía trước một cái.
Một vòng xoáy xuất hiện trước mặt Đường Phong, vòng xoáy này và vòng xoáy trước đây râu cá trê lừa gạt tiến vào giống hệt nhau, hư vô trống rỗng, thân thể Đường Phong chui vào trong, cả người liền biến mất trong vòng xoáy, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, thời điểm hồi phục tinh thần, thân thể của hắn đã xuất hiện trong đại điện trống trải.
Đúng là có thể đi ra! Đường Phong líu lưỡi không thôi, xem ra râu cá trê nói Thiên Cơ Ấn có khả năng mở ra tất cả phong ấn trên thế gian này là thật.
- Đại thiếu, đại thiếu!
Sau lưng truyền đến tiếng la của râu cá trê, Đường Phong quay đầu nhìn lại, thấy hắn đang cười lấy lòng với mình, đang không ngừng xoa tay.
- Có chuyện gì?
Đường Phong tức giận hỏi.
- Đại thiếu có thể thỏa mãn lão phu một chuyện được không?
Râu cá trê cẩn thận hỏi thăm.
- Nói đi!
Rời Sơn Hà Đồ, tâm tình Đường Phong cũng rất tốt, ít nhất không cần lo lắng bị nhốt chết trong đó.
- Ngài có thể mang lão phu ra ngoài hít thở không khí được không? Lão phu bị giam giữ ở trong này hơn một ngàn năm, nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.
- Ngươi cũng có thể đi ra?
- Nếu là người khác chỉ sợ không được, nhưng đại thiếu ngài là ai chứ, trong tay ngài chưởng quản Thiên Cơ Ấn, chớ nói lão phu, ngài cũng có thể mang Tiểu Bạch ra khỏi Sơn Hà Đồ.
Râu cá trê vội vàng giải thích.
- A... Không có vấn đề, chờ ta trước khôi phục một phen.
Đường Phong gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu này của hắn cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, muốn cho ngựa chạy, tất nhiên phải cho ngựa ăn, tuy trước đây không có hảo tâm, thậm chí còn ra tay với mình, nhưng giá trị lợi dụng của hắn cũng rất lớn, Đường Phong cũng phải để cho hắn nếm thử chút ngon ngọt.
Vừa rồi vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn đại chiến, cương khí trong thể nội tiêu hao gần hết, sau khi rời khỏi Sơn Hà Đồ Đường Phong mới dám khôi phục.
Lấy La Ngọc Thạch Tâm ra, khoanh chân ngồi dưới đất, Đường Phong nhắm mắt tập trung tư tưởng, vận chuyển Vô Thường Quyết khôi phục.
Không đến nửa canh giờ, tinh thần Đường Phong no đủ, mở mắt ra, nghe thấy lời tâng bốc phô thiên cái địa của râu cá trê tràn đến tới tấp:
- Đại thiếu thật là uy phong a, trên tay lại có bảo bối thần kỳ như vậy. Đây chính là La Ngọc Thạch Tâm trong truyền thuyết, không nghĩ tới đại thiếu lại có được. Đại thiếu gia ngài nên cẩn thận, không nên để ngoại nhân nhìn thấy thứ này, nếu không sẽ có rước họa vào thân.
- Ngươi cũng biết La Ngọc Thạch Tâm?
Đường Phong kinh ngạc nhìn hắn.
- Hắc, trên đời này không có kỳ trân dị bảo nào mà lão phu không biết, quên nói cho đại thiếu biết, khi lão phu còn sống yêu thích nhất chính là thu thập kỳ trân dị bảo. những bảo bối của các tông môn kia, lão phu đều muốn... Hắc hắc.
Nguyên lai lão thất phu này chẳng những tội ác chồng chất, lại là đạo tặc chuyên nghiệp, đáng đời khi bị người Thiên Cốc bắt tới nơi này.
- Đại thiếu, bây giờ có thể...
Đường Phong gật đầu, vận dụng Bạch Đế Ấn, trên Sơn Hà Đồ lại xuất hiện một vòng xoáy, râu cá trê nhìn thấy, thét dài một tiếng, cả người lao vào trong vòng xoáy.
Hắn lập tức chui ra, Đường Phong cảm thấy cương khí toàn thân như bị cái gì đó hấp thu, lập tức giảm bớt hai thành.
Không đợi Đường Phong kịp phản ứng, vòng xoáy trên Sơn Hà Đồ xuất hiện đầu của Bạch Ngọc Long, ngay sau đó, thân thể dài ba mươi trượng của Tiểu Bạch cũng từ trong Sơn Hà Đồ đi ra.
Đường Phong đặt mông ngã ngồi xuống đất, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng chóng mặt, trong nháy mắt vừa rồi, cương khí của hắn thiếu chút nũa bị tiêu hoa không còn.
Một tiếng tiếng Long ngâm điếc tai vang lên, râu cá trê đang đứng trên đại sảnh trống trải, hoa chân múa tay vui sướng:
- Ha ha, lão phu đi ra, lão phu đã đi ra.
Thừa dịp này, Đường Phong vung tay lên, đem ba bộ dược thi phóng xuất ra, đứng ở bên cạnh mình, phòng ngừa vạn nhất.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường