I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 847: Bổn Thiếu Gia Đói (thượng)
ường Phong không bi phẫn không được, Long đan cùng Thủy Hàn Kiếm trong tay, khác với thứ mà hắn nhìn thấy ở bên ngoài đến mười vạn tám ngàn dặm, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết rõ lão thất phu này ngay từ đầu đã chơi mình.
- Đây vốn chẳng phải là Long đan và Thủy Hàn Kiếm.
Mặt mũi râu cá trê rất xấu hổ, cúi cái đầu xuống.
- Hai thứ mà ta lấy ra, chỉ cần động chân động tay một chút, lại dùng Chướng Nhãn Pháp, nên những thứ mà ngươi nhìn thấy ở bên ngoài chỉ là giả dối.
- Thì ra là thế!
Đường Phong gật đầu, sát cơ không thể áp chế nổi từ trên người hắn tỏa ra.
Râu cá trê thấy thế, không khỏi cuống quít nói:
- Tuy Long đan và Thủy Hàn Kiếm là giả, nhưng Thất giai nội đan lại là bảo bối khó có được. Đúng đúng, còn năm khối linh thạch đỉnh cấp kia cũng là thật, điểm này ta không lừa ngươi.
- Thế nào?
Râu cá trê cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
- Lấy ra!
Đường Phong tức giận nói.
Râu cá trê lại hấp tấp chạy đến bên đầu rồng bận rộn một chút, đem năm khối linh thạch đỉnh cấp cầm trở lại, đặt ở trước mặt Đường Phong.
Đúng như lời tên râu cá trê nói, năm khối linh thạch này đúng là không giả, đều là linh thạch đỉnh cấp. Đường Phong cũng không khách khí, trực tiếp thu chúng vào Mị Ảnh Không Gian.
Chiêu thức ấy làm cho râu cá trê trợn tròn mắt, hắn đứng bên cạnh nhìn thấy, không biết Đường Phong đã làm cho linh thạch biến đi nơi nào.
Sau khi thu linh thạch, Đường Phong quay người nhảy từ trên người Bạch Ngọc Long xuống.
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Râu cá trê đứng trên người Bạch Ngọc Long dò hỏi.
Đường Phong không để ý đến hắn, tùy tiện tìm một phương hướng, liền triển khai thân pháp chạy đi.
- Tiểu bạch đuổi theo!
Râu cá trê vỗ vỗ Bạch Ngọc Long dưới thân, Bạch Ngọc Long quay người đuổi theo sau lưng Đường Phong.
Vô duyên vô cớ bị hấp thu vào trong Sơn Hà Đồ, Đường Phong phải tìm cách để thoát ra, râu cá trê không nói cho mình biết, vậy thì hắn phải tự tìm kiếm.
Đã có thể đi vào, vậy thì chắc chắn phải có cách để đi ra. Sơn Hà Đồ này nhất định là bảo bối do những tông môn cổ xưa lưu lại, trước đây Đường Phong chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì thần kỳ như nó cả, nhưng từ khi hắn tiến vào trong lòng đất, ngay cả những sinh vật trong bích họa được trận pháp làm sống lại, Sơn Hà Đồ có thể tự thành một thế giới cũng không tính là thần kỳ.
Tông môn cổ xưa, có nhiều điều mà hắn không thể lý giải, cũng không cách nào nhìn trộm huyền bí trong đó.
Đường Phong ở phía trước tìm kiếm đường ra, râu cá trê an vị trên người Bạch Ngọc Long, một mực đuổi theo hắn, không lên tiếng ngăn cản, cũng không mở miệng nhắc nhở, hắn để mặc Đường Phong tự do làm việc.
- Sớm muộn gì hắn cũng chết tâm này mà thôi.
Râu cá trê lẩm bẩm.
- Nhìn ngươi kiên nhẫn mò mẫn từ sáng đến giờ, muốn đi ra ngoài, không có đồ vật kia là chuyện không có khả năng.
Thế giới trong Sơn Hà Đồ không tính là quá lớn, Đường Phong chạy thẳng về phía trước không đến một ngày, liền phát hiện đã chạy tới điểm cuối cùng, phía trước là một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không có, làm cho lòng người hoảng sợ, lui một bước, là thế giới trong Sơn Hà Đồ ríu rít tiếng chim hót và hoa nở.
Công kích thăm dò mấy lần, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì!
Bất đắc dĩ, Đường Phong lại đổi phương hướng, chạy về một nơi khác.
Râu cá trê lại cưỡi Bạch Ngọc Long, chậm rãi theo sau, thần sắc bình tĩnh, không ngăn cản động tác của Đường Phong, nhưng hắn lại nói một ít chuyện râu ria trong Sơn Hà Đồ, giống như muốn đem khoảng thời gian ngàn năm tịch mịch nói ra hết, hắn mặc kệ Đường Phong có để ý tới hắn hay không, nói liên tục không ngừng lại.
Những chuyện này đều đã phát sinh vào rất nhiều năm trước, tuy Đường Phong không cẩn thận lắng nghe, nhưng lại từ trong miệng của râu cá trê nghe được tên của Hôi Y Bảo và Dược Thần Tông, còn có rất nhiều tên của các tông môn cổ xưa mà hắn chưa từng nghe qua.
- Năm đó vào thời điểm lão phu tung hoành giang hồ, gặp phải một nữ tử rất đẹp, nàng xuất thân từ một đại môn phái, tên là Đào Nguyên Môn, cho đến nay lão phu chưa từng quên, sau đó lão phu tự mình đi cầu hôn, tên môn chủ Đào Nguyên Môn ghét bỏ lão phu xuất thân thấp hèn, đuổi lão phu ra khỏi cửa, thật sự làm tức chết lão phu, tiểu tử, ngươi đoán xem cuối cùng lão phu đã làm gì nào?
Đường Phong cho rằng hắn nói láo, râu cá trê cũng không trông chờ vào phản ứng của Đường Phong, hắn lại tiếp tục nói:
- Lão phu cưỡng ép bắt nàng đi ra, hừ, lão phu muốn cái gì, chưa bao giờ thất thủ. Ai, chỉ đáng tiếc, nàng lại thóa mạ lão phu một phen, sau đó tự vẫn chết, mỗi lần nhớ tới việc này, cứ làm cho lão phu bóp tay thở dài. Anh hùng đa tình, mỹ nhân đa kiều, thiên cổ đa sự, tiêu sái một tiếng cười!
Râu cá trê nói lời này rất cảm khái, thần sắc buồn bã, xem như ngàn lần không muốn vạn lần không muốn, cũng có vạn lần bất đắc dĩ.
- Sau khi nàng chết, lão phu muốn đi Đào Nguyên Môn báo thù thay nàng, nhưng lại không nghĩ tới, Đào Nguyên Môn không biết làm gì lại đi trêu chọc một con thượng cổ linh thú, trong vòng một đêm bị diệt môn. Sau khi lão phu chạy tới, chỉ thấy một biển lửa, còn tên môn chủ Đào Nguyên Môn kia đã chết không có chỗ chôn, không thể tự tay báo đại thù, đó chính là việc ân hận lớn nhất trong đời của lão phu.
Đi về phía trước để tìm kiếm đường ra, Đường Phong quay đầu lại liếc hắn, cười lạnh nói:
- Lão thất phu, cô nương kia tự vẫn thì có liên quan gì tới Đào Nguyên Môn? Người ta không muốn gả cho ngươi, để bảo vệ sự trong sạch liền tự vẫn, ta lại nhìn ra, đầu sỏ gây nên chuyện chính là ngươi mới đúng.
Sắc mặt râu cá trê ngượng ngập, liên tục khoát tay nói:
- Lời nói không đúng, khi đó lão phu tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, lại môn đăng hộ đối với nàng, thiên sinh một cặp, địa tạo một đôi, nếu không phải vì tên môn chủ Đào Nguyên Môn cản trở, vì cái gì mà nàng lại từ chối ta chứ? Cho nên, tên môn chủ Đào Nguyên Môn mới là căn nguyên, lão phu và nàng đều là người bị hại.
Đường Phong bĩu môi, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Bây giờ nhìn tên râu cá trê cả người lẫn vật đều vô hại, mình công kích hắn thì hắn cũng không hoàn thủ, nhưng có một việc, Đường Phong nhìn ra hắn khi còn sống tuyệt đối là kẻ không phân thiện ác, làm việc không kiêng nể gì, làm việc toàn bộ vì yêu thích của bản thân, loại người này trên đời có rất nhiều, nếu thực lực không cao thì không nói làm gì, nếu thực lực cao, nhất định sẽ trở thành tai họa.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường