Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 796: Một Kiếm Bại Địch (hạ)
ét lên cũng đã muộn, phảng phất Đường Phong không hề nghe thấy, tay phải chậm rãi rút trường kiếm từ trong vỏ ra.
Kiếm ra ba tấc, quang mang liền hiện ra, kiếm ý trùng thiên mất không thấy, huyết tiên và huyết chưởng ấn đầy trời đột nhiên hóa thành bột mịn.
Bố Liên Chu kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình mãnh liệt lùi lại đằng sau, chờ lúc dừng lại, trước ngực đã có thêm một vết kiếm dài đến một thước, máu tươi chảy ra.
Rầm!
Một tiếng vang trầm muộn.
Cương Binh trên tay Đường Phong vỡ vụn ra. Từ lúc Bố Liên Chu kêu lên và công kích, đến bây giờ thời gian ngắn ngủ ba nhịp thở, thế nhưng trong thời gian ba nhịp thở này,
Bố Liên Chu cảm giác được mình đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng, Bố Trường Thiên vội vàng đi tới cũng dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không dám nghĩ ngợi nhiều lập chạy tới bên cạnh Bố Liên Chu, kiểm tra tỉ mỉ thương thế của hắn.
Bố Liên Chu tại sững sờ tại chỗ, làm sao cũng không thể tin được thành quả bế quan lâu như vậy mới đạt được vẫn bị người khác dùng một kiếm phế đi. Bị thua lần này so với lần trước còn dứt khoát hơn rất nhiều.
- Chu Nhi!
Bố Trường Thiên có chút hoảng hốt vỗ vỗ lên mặt Bố Chu Liên, tinh thần của hắn lúc này mới hồi phục lại.
- Ta thất bại!
Bố Liên Chu lầm bầm lầu bầu một mình, mặt mũi mất mác.
Bố Trường Thiên kiểm tra lại thân thế hắn một lần, lúc sau mới an tâm, vết thương trước ngực thoạt nhìn rất lớn, nhưng lúc Đường Phong xuống tay đã khống chế tốt lực đạo, chỉ làm Bố Chu Liên bị thương ngoài da, vẫn chưa động đến gân cốt của hắn, vết thương nhỏ nhoi như vậy ngay cả băng bó đều không cần, lấy thực lực của Bố Liên Chu chỉ cần ba đến năm ngày là khôi phục như lúc đầu. Biết được Bố Chu Liên cũng không có gì lo ngại, sắc mặt Bố Trường Thiên vừa chuyển, phẫn nộ quát:
- Hỗn xược, đi bế quan cho ta, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ngươi đi ra ngoài!
Bố Liên Chu trừng mắt oán hận nhìn Đường Phong, một lúc sau mới nói:
- Đường Phong, tuy lúc này ngươi thắng, chẳng qua là ỷ vào công lao của một kiếm này, ta tuyệt đối sẽ đánh bại ngươi!
Đường Phong cười ha hả, vứt cương binh bị hỏng trên tay xuống đất, nhướng mày nói:
- Ta sẽ đợi Bố huynh chỉ giáo!
- Còn không mau cút đi!
Bố Trường Thiên lại rống lên một tiếng, Bố Liên Chu mới hừ lạnh xoay người rời đi.
Đợi thân ảnh của Bố Liên Chu biến mất, Bố Trường Thiên thở dài một tiếng, quay đầu nói với Đường Phong:
- Đa tạ đường thiếu hiệp thủ hạ lưu tình!
Bố Trường Thiên không phải loại người không có mắt, tốt xấu hắn cũng là cao thủ Linh Giai, loại vết thương như vừa rồi, nếu không phải Đường Phong tận lực khống chế căn bản không làm được, điểm này tự nhiên hắn có thể nhìn ra.
- Bố gia chủ không trách ta đả thương đệ tử trong gia tộc ngươi là được!
Đường Phong nhếch miệng cười một tiếng.
- Không trách, không trách! Tính tình Chu nhi có chút để tâm vào việc vụn vặn, bất quá hắn là loại người càng gặp khó khăn càng mạnh, ta còn phải đa tạ Đường thiếu hiệp lần này để hắn tăng thêm kiến thức, bằng không hắn đúng thật cho rằng mình là thiện hạ đệ nhất. Mời Đường thiếu hiệp vào bên trong ngồi.
Bố Trường Thiên khách khí đối với một người vãn bối như Đường Phong không phải là không có nguyên nhân, đầu tiên không nói bản thân hắn cũng khá lợi hại, hiện tại càng có quan hệ cùng Thượng tiền bối, hơn nữa một kiếm hắn vừa sử dụng, rõ ràng là Thượng tiền bối truyền thụ cho hắn.
Uy lực của một kiếm này, ngay cả Bố Trường Thiên cũng có chút phát sợ. Có thể nói, tuy Đường Phong là một vãn bối, nhưng là bằng vào một kiếm này, đã có tư cách đối thoại bình đẳng cùng hắn.
Theo Bố Trường Thiên vào tới đại sảnh, chờ thị nữ đưa lên trà thơm, Đường Phong liền nói thẳng ý đồ của mình:
- Bố gia chủ, vãn bối không hẹn trước mạo muội quấy rầy, kỳ thực là có chuyện nhờ giúp đỡ.
- Đường thiếu hiệp có chuyện gì xin cứ nói, nếu có thể giúp đỡ tuyệt đối ta sẽ không chối từ.
Bố Trường Thiên hào sảng nói.
- Vậy thì vãn bối xin được nói!
Đường Phong dùng ngón tay gõ gõ bàn, trầm ngâm một lát mới nói:
- Vãn bối muốn mượn Tru Tâm Động của Bố gia dùng một thời gian, không biết thuận tiện không?
- Mượn Tru Tâm Động?
Bố Trường Thiên vô cùng nghi hoặc.
- Là như thế này, tỉ thí gia tộc lần trước, vãn bối từng lịch lãm ở bên trong Tru Tâm Động, lấy được lợi ích không nhỏ, cho nên lại muốn đi lịch lãm một lần nữa.
Bây giờ thi triển Tá Thi Hoàn Hồn nguy hiểm quá lớn, lần trước thi triển ra chỉ duy trì được thời gian ngắn ngủi trong chốc lát, chính mình có chút không áp chế được âm hồn kia, càng nghĩ, Đường Phong càng cảm thấy hồn phách của mình không đủ cường đại.
Chỉ cần lực lượng hồn phách đủ rồi, chính mình không gặp phải phiền toái khi thi triển Tá Thi Hoàn Hồn nữa, như vậy cũng có thể phát huy ra thực lực cường đại của âm hồn kia. Mà muốn rèn luyện lực lượng hồn phách, ngoại trừ Tru Tâm Động của Bố gia, thực sự Đường Phong không tìm được địa phương nào khác.
- Ra là như vậy!
Mặt Bố Trường Thiên hiện ra thần thái khó xử.
- Nếu không tiện thì thôi cũng được.
Đường Phong nhìn ra một chút manh mối, hắn cũng không muốn ép buộc, nếu Bố gia không muốn mở ra Tru Tâm Động cho hắn, hắn sẽ trực tiếp rời đi.
- Đường thiếu hiệp hiểu lầm rồi, cũng không phải là bất tiện.
Bố Trường Thiên vội vã giải thích.
- Nếu là người khác tới mượn Tru Tâm Động, Bố mỗ còn phải suy nghĩ một phen, nhưng nếu là Đường thiếu hiệp cần, Bố mỗ nào dám nói không đồng ý. Chỉ là hiện tại tiến vào Tru Tâm Động, khả năng sẽ không có hiệu quả gì.
- A? Làm ơn chỉ giáo!
Đường Phong nhìn ra Bố Trường Thiên không giống lừa dối hắn, bèn mở miệng hỏi.
- Một năm trước tỉ thỉ gia tộc cử hành, khi đó đệ tử các đại gia tộc tại trong Tru Tâm Động chém giết mãnh thú hầu như không còn con nào, tiếp đó Chu nhi một mực tại đó bế quan, nên mãnh thú nơi đó cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Mãnh thú hình thành như thế nào, ngay cả chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ là nếu như không có mãnh thú để chém giết, lịch lãm cũng không có tác dụng gì. Nói đến lịch lãm ở Tru Tâm Động chẳng qua là phá giải ảo giác do mãnh thú chế tạo, chém giết mãnh thú. Lợi dụng năng lượng sau khi chết của mãnh thú để tăng cường lực lượng hồn phách. Nếu là bên trong Tru Tâm Động không còn mãnh thú, tiếp tục đi vào lịch lãm xác thực không có hiệu quả gì.
Lời nói này của Bố Trường Thiên rất trung thực, cũng không có chút thần thái làm bộ nào, Đường Phong nghe xong không khỏi thất vọng.
- Nếu là Đường thiếu hiệp không ngại, cũng có thể tiến vào Tru Tâm Động, tuy rằng số lượng mãnh thú bên trong không còn nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn phải có một chút hiệu quả.
Bố Trường Thiên đưa ra ý kiến của mình.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường