Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 792: Luyện Kiếm (hạ)
ột lần lại một lần tìm kiếm linh thú thích hợp làm đối thủ, một lần lại một lần rèn luyện kiếm chiêu, cương binh bị hủy một thanh lại một thanh, bỏ ra cái giá rất lớn, bù lại, thu hoạch cũng không nhỏ.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi nửa tháng, trình độ Vô Cực Kinh Mang Kiếm của Đường Phong đã có chút hình thái ban đầu... Chém ra một kiếm hủy đi một thanh Cương Binh, tuy rằng vẫn chưa đến mức vỡ thành bột mịn, nhưng cũng kém không xa.
Một kiếm như vậy, nếu sử dụng trong tình huống hợp lý có thể tạo thành một ít uy hiếp đối với cao thủ Linh Giai.
Trong thời gian nửa tháng này, Đường Phong làm hỏng một trăm thanh Cương Binh!
Con số này cũng quá nhiều! Người bình thường làm sao đủ khả năng lấy ra một trăm thanh Cương Binh để tu luyện kiếm chiêu? Nhưng Đường Phong có thể, tuy rằng hắn chỉ có hơn mười thanh Thiên Binh, nhưng Cương Binh có đến mấy trăm thanh. Số Cương Binh bị hỏng này đối với Đường Phong coi như trong phạm vi chấp nhận được.
Hơn nữa hiện tại Vô Cực Kinh Mang Kiếm mới chỉ dùng Cương Binh thi triển, nếu đổi thành Thiên Binh, uy lực chắc chắn sẽ lớn hơn một chút.
Thu hoạch xa xa không chỉ có thế, trong mấy ngày Đường Phong luyện tập kiếm chiêu, cũng thu thập được không ít dược liệu trân quý. Trăm, nghìn năm qua không có ai tới Vân Hải Chi Nhai, nói nơi này đã trở thành một bảo khố của thiên nhiên cũng không quá đáng, linh dược trăm năm ở mọi nơi, Đường Phong hái đến mỏi tay.
Chỉ tính giá trị số dược liệu thu thập được cũng đủ bù tổn thất cho Cương Binh bị hỏng. Cách vài ngày lại trở lại sơn động kiểm tra một lần, cũng không phải Đường Phong nhớ Chung Lộ, mà là dùng hết khả năng giữ hoàn cảnh tu luyện thanh tĩnh, để nàng không bị phân tâm, mau chóng luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, lúc đó chính mình có thể nhanh chóng ly khai.
Mỗi một lần trở về, Đường Phong đều mang theo đồ ăn uống cho Chung Lộ, ngược lại Chung Lộ cũng rất tập trung, mấy ngày này đều ở trong sơn động, ngồi ở hai bên linh mạch, chăm chú tu luyện Linh Quyết.
Thấy Đường Phong trở về cũng chỉ nói vài câu, ăn một vài thứ liền tiếp tục vùi đầu vào nghiệp lớn tu luyện.
Nhưng giữa chênh lệch giữa hai người vẫn còn quá lớn, Đường Phong chỉ dùng thời gian một tháng, liền tu luyện đến Linh Quyết tầng thứ nhất, có thể ở Vân Hải Chi Nhai đi lại tự nhiên.
Còn Chung Lộ, tu luyện Linh Quyết đến bây giờ đã qua nửa tháng, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Vội vã cũng không được, tư chất của Chung Lộ không thể so với mình, thời gian tu luyện Linh Quyết lâu hơn một chút cũng không có gì đáng trách. Đường Phong một mặt tự an ủi mình một mặt tiếp tục tại Vân Hải Chi Nhai rèn luyện kiếm chiêu.
Vân Hải Chi Nhai rộng bao nhiêu, Đường Phong cũng không rõ ràng lắm, trước đây hắn và Trang Tú Tú ở chỗ này đi hơn một tháng cũng không thấy được tận cùng, bây giờ bởi vì vài ngày phải trở về một lần nên cũng không đi quá xa.
Tất cả linh thú chu vi trăm dặm đều bị Đường Phong giáo huấn một phen, Đường Phong lấy từ bi làm chủ, cũng không muốn giết bọn nó, chẳng qua uy lực Vô Cực Kinh Mang Kiếm quá lớn, dù là Linh Thú cấp sáu cũng không chịu nổi một kích… Kiếm ra xác định chắc chắn thụ thương, sau đó chạy trốn không còn bóng dáng.
Hai tháng sau, trong vòng chu vi trăm dặm đã không có bất cứ một con linh thú tồn tại. Tất cả Linh Thú đều biết nơi này có một kẻ biến thái, mỗi ngày tìm chúng nó ngược đãi, cho nên sống chết cũng không chịu tới gần.
Đến một ngày, vẻ mặt Đường Phong chán nản ra về tay không, tròn ba ngày nay hắn không gặp một con linh thú nào ra hồn để luyện kiếm, hắn chỉ có thể buồn bực dùng kiếm chém vào thân cây to.
Trở lại sơn động tầng thấp nhất, Đường Phong đang muốn hỏi một chút Chung Lộ muốn ăn gì, vừa ngẩng đầu nhìn, lại không phát hiện bóng dáng Chung Lộ.
Người đâu? Sơn động chỉ có một lối duy nhất, nếu Chung Lộ ở chỗ này, Đường Phong đã nhìn thấy. Thế nhưng hiện tại không thấy nàng đâu...
Do vậy chỉ có thể khẳng định Chung Lộ đã rời khỏi sơn động, nếu như không có Linh Quyết hộ thân, cương khí bị phong tỏa, căn bản không có khả năng làm được.
Tu luyện đến tầng thứ nhất rồi?
Đường Phong mừng rỡ, vội vã chạy ra ngoài. Đến cửa động, bay xuống phụ cận Vân Hải Chi Nhai tìm một vòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng Chung Lộ.
Tiểu quỷ này đã chạy đi đâu? Trong lòng Đường Phong đầy nghi hoặc, rơi vào đường cùng chỉ có thể trở về trong sơn động đợi nàng.
Mà khi Đường Phong lần thứ hai trở lại sơn động, mắt không khỏi trợn tròn. Chung Lộ dĩ nhiên đang ngồi hai bên Linh Mạch nhắm mắt ngưng thần, cần cù tu luyện.
Nhìn khuôn mặt chăm chú của nàng, còn có một chút mồ hôi trên trán, lắng nghe hô hấp hỗn loạn, trong nháy mắt Đường Phong đã minh bạch.
Không một tiếng động đi tới bên cạnh Chung Lộ, bỏ đồ vật đang cầm trên tay, Đường Phong cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào nàng.
Cảm thụ được ánh mắt Đường Phong đang nhìn mình, mí mắt Chung Lộ khẽ run run vài cái, nhưng vẫn như cũ không mở mắt ra.
Giả bộ, vẫn tiếp tục giả bộ!
Đường Phong hận không thể gõ cho tiểu quỷ này mấy phát. Không thể không nói, bản lĩnh gạt người của Chung Lộ không tồi, ít nhất Đường Phong đã bị nàng lừa gạt, nếu không phải hôm nay trùng hợp phát hiện nàng không ở trong sơn động, nếu không có trời mới biết lúc nào nàng mới hiện nguyên hình.
Mặt đối mặt một lát, Chung Lộ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng Đường Phong kiềm chế không nổi, hít vào một hơi thật sâu, tủm tỉm cười hỏi:
- Tu luyện đến đâu?
Mi mắt Chung Lộ khẽ lay động vài cái, sau đó chậm rãi mở ra, rất tự nhiên đáp:
- Có chút manh mối, so với trước kia khá hơn rất nhiều, nhưng cảm giác chung quy vẫn không thể đột phá được bình cảnh của tầng thứ nhất.
- Ha ha....
Đường Phong ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười:
- Vậy ngươi đánh giá cần đùa giỡn trong thời gian bao lâu mới có thể đột phá đến tầng thứ nhất?
Chung Lộ chăm chú suy nghĩ, lát sau mới nói:
- Khả năng còn mười ngày đến nửa náng nữa!
Vừa nói vừa vạch tóc che trên bộ ngực cao vút lộ ra phong tình mê người, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cũng biết, tu luyện công pháp tuyệt thế như thế này, quan trọng nhất là ngộ tính, tư chất của người ta không cao, ngộ tính tự nhiên cũng chẳng thể tốt được, cho nên...
Chung Lộ một mặt nói một mặt vẫn liếc trộm thần sắc của Đường Phong, nhìn thấy sắc mặt Đường Phong trở nên âm trầm, trong lòng biết là không tốt, rất nhanh sửa chữa:
- Bất quá ta sẽ hết sức cố gắng, ta nghĩ sau mười ngày nữa, khẳng định có thể tu luyện đến tầng thứ nhất.
Đường Phong sắp tức nổ phổi rồi, bật mình đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Chung Lộ nói:
- Ngươi còn muốn lừa gạt ta tới khi nào?
- Ta lừa ngươi cái gì?
Sắc mặt Chung Lộ có chút không được tự nhiên, bất quá khẩu khí vẫn rất cứng rắn.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường