Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 661: Sao Lại Là Ngươi (hạ)
ất quá, trước khi hắn và nàng chia tay ở Vân Hải Chi Nhai, nàng đã ném lại cho hắn một câu nói tàn nhẫn, bảo hắn không nên gặp lại nàng trong cuộc tỷ thí, bằng không nàng nhất định sẽ giết hắn.
Bây giờ nàng sẽ làm thế nào đây? Đường Phong không khỏi có chút hiếu kỳ.
Hai người đối mắt nhìn nhau, da mặt Đường Phong rất dày, còn Trang Tú Tú lại sắp không chịu được ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt tâm can của đối phương, nàng quay đồ nhìn đi chỗ khác, tiện tay ném ra một bọc nhỏ trên mặt đất, một tràng âm thanh tiếng tiền đồng va chạm nhau vang lên thanh thúy.
Trang Tú Tú hỏi:
- Ngươi đến tìm cái này phải không?
Đường Phong gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt thâm ý và hỏi
- Tú Tú tiểu thư, nàng vô tình phát hiện hay là đã sớm biết một số tin tức, cho nên cố ý chạy đến đây để ôm cây đợi thỏ?
Sắc mặt Trang Tú Tú khẽ biến, lại càng không dám nhìn thẳng Đường Phong, việc này không hợp lẽ lắm, bằng vào tính kiêu ngạo của Trang Tú, nàng sao lại nguyện ý làm việc này, chẳng qua trước khi tỷ thí bắt đầu, trưởng bối trong gia tộc đã hạ tử lệnh, buộc nàng nhất định phải lấy được đồng tiền.
Đường Phong cười lạnh, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Xem ra, trong cuộc tỷ thí lần này, Trang gia dường như đã động tay động chân trong đó rồi, vì một khối linh thạch đỉnh cấp mà đã sớm tiết lộ liễu một số tin tức. Trang gia đã như vậy, Bố gia hiển nhiên cũng không cần phải nói. Còn về các gia tộc khác, có lẽ toàn bộ đều đã bị bưng bít hết rồi.
Vừa rồi, do là hắn nên mới có thể tránh được đòn tập kích nguy hiểm của Trang Tú Tú, nếu đổi lại là người khác, chỉ e bây giờ đã phơi thây tại chỗ rồi. Người đã chết thì lấy đâu mà còn cảm giác được âm mưu quỷ kế?
Vô sỉ, thật là vô sỉ!
"Keng" một tiếng, thanh trường kiếm trong tay Trang Tú Tú phát ra một tiếng kiếm minh, nàng u oán nhìn Đường Phong chằm chằm, mở miệng nói:
- Nếu đã tới, vậy thi đừng mong mà đi được. Lần trước ta đã nói với ngươi, trong cuộc tỷ thí, hễ gặp ngươi thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi.
Đường Phong ngạo nghễ nói:
- Nàng nghĩ bằng vào thực lực của nàng thì có thể giết được ta sao? Người khác không biết thực lực của ta thế nào, chỉ có nàng là rõ nhất!
- Không phải ngươi chết thì ta chết! Sau khi giết ta, ngươi có thể dấu bí mật của mình!
Trang Tú Tú nghiến răng, chớp mắt một cái, vung trường kiếm đâm qua.
Lưỡi kiếm tràn ngập lãnh ý, trên thanh trường kiếm dài ba thước cũng bám đầy trên cũng tuyết sương, một kiếm này, Trang Tú Tú đã dùng đến lực lượng cương tâm của nàng, sắc mặt nàng tuy có mâu thuẫn nhưng xuất thủ lại không hề chừa đường lui nào cho đối thủ.
Không hổ là một trong hai thanh niên xuất sắc nhất ở nơi linh mạch, tuy chỉ là một kích đơn thuần, nhưng cũng thể hiện thực lực bất phàm.
Đường Phong lấy ra Độc Ảnh Trường Kiếm, trở tay cản vũ khí của đối phương lại, cương khí hung mãnh tuôn ra, đầu tóc của hai người đều bị thổi tung bay về phía sau. Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Đường Phong và Trang Tú Tú xuất thủ, thế nhưng vô luận là ai trong hai người cũng đều hết sức hiểu rõ đối phương, dù sao trên Vân Hải Chi Nhai, hai người họ cũng đã sống chung với nhau suốt hai tháng trời.
Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trang Tú Tú, Đường Phong nói:
- Hà tất như thế, tội gì phải khổ thế? Nàng biết mình không đánh thắng được ta, ta lại không có ý giết nàng, có đánh tiếp cũng vô vị!
- Có đánh thắng hay không thì phải đánh rồi mới biết được.
Tay ngọc của Trang Tú Tú liên tục rung kiếm, từng đóa hoa kiếm bao trùm lấy các đại huyệt khắp người Đường Phong.
Đường Phong cũng vung ra thanh Độc Ảnh Trường Kiếm, trong nháy mắt đã đánh tan hết kiếm quang trên thân kiếm của đối phương, trường kiếm dán sát vào vũ khí của đối phương, giống như linh xà xuất động, cắn thẳng vào cổ tay của Trang Tú Tú. Trang Tú Tú phát hiện không ổn, cổ tay hạ thấp, thanh lợi kiếm không ngừng cắt nhanh vào cổ Đường Phong, bức Đường Phong không thể không thu về phòng bị.
Khá lắm! Đường Phong bất giác phải tán dương đối với cô gái này, cảm giác nhạy bén trong chiến đấu và sự nắm bắt chiêu thức của nàng, người bình thường căn bản không thể so sánh được, hắn căn bản không thể dẫn xuất tiết tấu của chiến đấu, vừa động một chút liền bị nàng hóa giải.
Đối mặt với nàng, Đường Phong quả thực cảm nhận được một chút áp lực mà hắn không cảm nhận được khi đối mặt với ngừơi khác.
Hai người đều sử dụng trường kiếm, về kiếm pháp mà nói thì Trang Tú Tú rõ ràng tinh thông hơn nhiều, Đường Phong thì cái gì cũng biết nhưng lại không tinh thông một cái gì hết, chỉ có ám khí là thế mạnh của hắn. Cho nên nếu đơn thuần chỉ dùng kiếm pháp đấu với nhau thì Đường Phong có thể rơi vào thế hạ phong, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, hoàn toàn có thể bù đắp chỗ khiếm khuyết trong kiếm pháp.
Âm thanh đinh đinh đang đang liên tiếp vang lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã xuất thủ được mấy mươi chiêu, hơn nữa lại ngang tài ngang sức, không ai kém hơn ai.
- Tú Tú, dừng tay đi, ta chỉ cần bọc đồng tiền đó thôi!
Đường Phong thực sự cũng lười đánh tiếp với nàng, hiện tại hai người đều không toàn lực xuất thủ, chỗ đặt chân trên ngọn cô phong đại khái chỉ khoảng ba mươi trượng vuông, cuồng phong gào thét, cứ đánh nhau như thế này, hễ có chút xíu nào bất cẩn thì rất có thể sẽ thành đại hoạ.
Nữ tử này tuy là đối thủ, nhưng trong khoảng thời gian trên Vân Hải Chi Nhai, nàng ít ra cũng đã cứu mạng hắn một lần, lúc đó nếu nàng buông tay thì hắn hiện giờ có thể vẫn còn ở dưới Vân Hải Chi Nhai. Chính vì nguyên nhân này, Đường Phong thực sự không đành lòng hạ sát thủ với nàng.
- Tên Tú Tú không phải để ngươi gọi!
Sắc mặt Trang Tú Tú khẽ giận, trên trường kiếm lưu động một mảnh hàn quang, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, quát lên một tiếng:
- Tuyết Băng!
Trường kiếm tấn công tới, ẩn ước có hàn phong rít lên, một làn hơi sương có thể nhìn thấy bằng mắt thường tuôn ra từ mũi kiếm, không khí đều bị ngưng kết lại.
Một chiêu kiếm này vừa xuất ra, khí thế của Trang Tú Tú liền biến đổi, phảng phất như biến thân thành một ngọn núi nguy nga, khiến người khác nhìn vào phải kính sợ. Còn Đường Phong đối mặt với một kiếm này lại có cảm giác như đối mặt với một ngọn tuyết sơn đang sụp đổ, cảm giác nặng nề áp bức và lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, đông cứng nội tâm hắn.
Đó chính là kiếm thế! Một người luyện kiếm đến trình độ nhất định mới có thể sử ra kiếm thế.
Đối mặt với một kiếm này, thần sắc của Đường Phong bất giác trở nên chuyên chú, lực lượng cương tâm của duệ kim chi khí truyền vào Độc Ảnh kiếm, một chiêu Phách Sát Kiếm bổ tới trước.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường