They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 659: Dung Thiếu Nãi Nãi (hạ)
hững điểm tinh quang này lại như những con đom đóm vũ động, nương theo thân hình màu tím, tản ra bốn phía, bao bọc lấy nam tử thấp bé cùng đồng bọn ở trong đó.
- Dung gia Thiên Huỳnh Công!
Nam tử thấp bé biến sắc, mở miệng nói ra tên công pháp mà phụ nhân áo tím sử dụng, lời vừa ra khỏi miệng, liền vội vàng nín thở, vận khởi cương khí hộ thân, cùng với đồng bạn vội vã thoát khỏi vòng chiến.
Tiếng đánh nhau trong nháy mắt liền biến mất, trong tràng diện bốn người phân thành ba góc, tâm tư bất đồng.
Cho tới giờ khắc này Đường Phong mới phát hiện người tới dĩ nhiên lại chính là mỹ phụ kia đã từng có duyên gặp mặt hai lần trong sơn cốc, hiện tại nàng đang che ở phía trước bản thân, trên tay cầm một thanh trường kiếm thoạt nhìn mỹ lệ phi thường, khí thế toàn thân ôn hòa mà mạnh mẽ.
Từ sau lưng nhìn lại, Đường Phong tuy chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn bên dưới mái tóc dài, thế nhưng từ trang phục toàn thân lại khiến Đường Phong nhận ra nàng.
- Tiểu huynh đệ không sao chứ?
Mỹ phụ cũng không quay đầu lại, mở miệng hỏi một câu.
Đường Phong cười khổ một tiếng, từ trước tới nay đều toàn là hắn đi cứu người khác, thật không ngờ hôm nay lại được người ta tới cứu, hơn nữa còn là một nữ tử không có giao tình quá lớn.
Quả thật là thiện hữu thiện báo, người tốt suốt đời bình an a. Tuy nói Đường Phong vừa rồi hoàn toàn có thể xuất kỳ bất ý, lực lượng dùng cương tâm Duệ Kim Chi Khí đánh trọng thương nam tử ít lời kia, nhưng dù sao người ta cũng đã có lòng tới cứu mình, Đường Phong nào dám có ý trách cứ.
- Không việc gì!
Đường Phong lắc đầu.
- Hai vị huynh đệ Lâm gia, khi dễ một tiểu hài tử các ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Mỹ phụ nhìn hai người đối diện mở miệng hỏi.
Đường Phong thiếu chút nữa bị những lời này khiến cho uất nghẹn mà chết!
Mỹ phụ này nhìn qua chắc tối đa ba mươi tuổi, bản thân mình dù gì cũng đã mười bảy mười tám, vậy mà vào trong miệng nàng dĩ nhiên lại biến thành một tiểu hài tử.
Nam tử thấp bé phía đối diện sau khi nghe xong, liền cười hắc hắc hai tiếng quái dị, nói:
- Xem ai kìa, dĩ nhiên lại là Dung thiếu nãi nãi. Dung thiếu nãi nãi cũng gặp chuyện bất bình bạt kiếm tương trợ sao?
Mỹ phụ bị gọi là Dung thiếu nãi nãi vẫn thản nhiên nói:
- Tiểu huynh đệ này có chút ân tình đối với ta, ta không thể nhìn hắn bị người khi dễ được.
Nam tử thấp bé âm hiểm cười một tiếng:
- Là có chút ân tình, hay là ngươi cũng mơ ước bảo bối trên người hắn, huynh đệ ta sao biết được, Dung thiếu nãi nãi ngươi nhất định phải lội vào vũng nước đục này sao?
- Ta chỉ làm hết khả năng mình mà thôi!
Dung thiếu nãi nãi vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Nam tử thấp bé hận đến ngứa răng, nếu không phải nữ nhân này chạy tới quấy rối, hai huynh đệ mình đã sớm bắt được Đường Phong, đoạt lấy bảo bối trên người hắn rồi. Hiện tại nữ nhân này đột nhiên nhảy ra chặn ở phía trước, hơn nữa thực lực của nàng thực sự khiến người ta kiêng kỵ, hai huynh đệ mình tuy rằng không sợ nàng, nhưng thật sự đánh nhau phỏng chừng cũng không dễ dàng chiến thắng được, huống chi tiểu tử Thiên giai hạ phẩm kia cũng không phải bất tài, trong trận chiến ngắn ngủi vừa rồi đã làm hắn nhận ra điểm này.
- Dung thiếu nãi nãi, ta có một đề nghị, không ngại nghe một chút chứ?
Nam tử thấp bé tròng mắt đảo loạn, cũng không chờ mỹ phụ trả lời, liền nói luôn:
- Ngươi cùng huynh đệ ta liên thủ, đoạt lấy đồ trên người tiểu tử này, sau đó ba người chia đều, đồ trên người hắn cũng không ít, dù chia làm ba ngươi cũng có được thu hoạch không nhỏ.
Mỹ phụ chậm rãi lắc đầu.
- Sáu bốn, ngươi bốn, huynh đệ ta sáu!
Nam tử thấp bé khẽ cắn môi.
Mỹ phụ vẫn lắc đầu.
- Năm năm! Nhiều hơn nữa thì không thể.
- Ta đã nói rồi, vị tiểu huynh đệ này có chút ân tình với ta.
Dung thiếu nãi nãi mở miệng nói:
- Hai vị huynh đệ Lâm gia mời đi thôi, ta cũng không muốn giao thủ cùng các ngươi.
- Xú nữ nhân!
Nam tử tiếc lời như vàng nhịn không được mơ miệng mắng.
Mỹ phụ nhướng mày, cố nén tức giận trong lòng, cũng không tiện phát tác.
Nam tử thấp bé âm hiểm cười hắc hắc một tiếng, chủy thủ trên tay không ngừng múa máy, mở miệng nói:
- Dung thiếu nãi nãi ngươi không phải là muốn độc chiếm sao? Hay là... Thiếu nãi nãi hạn hán cần mưa móc, muốn nuốt tên tiểu tử này? Hắc hắc, tiểu tử này lớn lên mi thanh mục tú, cũng thật là anh tuấn.
Sát khí trên người mỹ phụ bắn ra mãnh liệt, trường kiếm giống như thủy tinh trên tay một lần nữa lại tản ra những ánh sáng như đom đóm, lạnh lùng nói:
- Mồm miệng sạch sẽ một chút!
Nam tử thấp bé sắc mặt ngượng ngùng, vội ho khan một tiếng:
- Khụ, hai huynh đệ ta ngày hôm nay liền bán cho Thiếu nãi nãi ngươi mặt mũi! Bất quá Thiếu nãi nãi ngươi nên giữ cho chắc vào, cách thời điểm kết thúc tỷ thí đầu tiên vẫn còn chút thời gian, chớ để huynh đệ ta bắt được sơ hở!
Sau khi nói xong vạn phần chán nản nhìn Đường Phong nói:
- Tiểu tử, coi như vận khí ngươi tốt!
Đường Phong cười lạnh một tiếng, ai vận khí tốt, chỉ có trời mới biết.
- Đi!
Nam tử thấp bé cất chủy thủy vào lòng, dẫn nam tử trầm mặc nhanh chóng rời đi.
Sau khi bóng dáng hai người biến mất, mỹ phụ mới xoay người lại, tra lợi kiếm vào vỏ, nhìn Đường Phong nói:
- Ngươi thực không cẩn thận, ở trong sơn cốc không nên làm như vậy.
Đường Phong cười cười, cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ ôm quyền nói:
- Đa tạ Thiếu nãi nãi vừa rồi giải vây cho Đường mỗ.
- Việc nhỏ mà thôi.
Mỹ phụ gật đầu.
Bất quá Đường Phong lại biết, đại khái là sau khi bản thân rời cốc nàng vẫn luôn đi theo phía sau, lo rằng người khác sẽ đánh chủ ý lên bản thân, bằng không vừa rồi cũng không thể xuất hiện đúng lúc được. Nữ nhân này có tâm nhãn cũng không tệ, chỉ vì mình tặng cho nàng vài mảnh tàng bảo đồ mà có thể làm được như vậy, coi như là người biết tri ân báo đáp.
Hơn nữa, từ phản ứng của hai huynh đệ Lâm gia, Đường Phong cũng có thể mơ hồ đoán ra được thực lực của nàng không phải Thiên giai thượng phẩm phổ thông có thể bằng được.
Hai huynh đệ Lâm gia kia đều là Thiên giai thượng phẩm, Dung thiếu nãi nãi nếu không có chút bản lĩnh, sao có thể khiến bọn họ kinh sợ, biết khó mà lui?
Vừa rồi nam tử thấp bé kia đã gọi ra công pháp của Dung thiếu nãi nãi, Dung gia Thiên Huỳnh Công! Đường Phong chưa từng nghe thấy bao giờ, bất quá có lẽ cũng là một loại công pháp không tệ, mỹ phụ này vô luận là công pháp, cương tâm lực lượng hay thanh trường kiếm giống như thủy tinh trên tay, đều là vật phi phàm, chẳng trách có thể đi tới bước này.
- Tiếp theo ngươi muốn làm thế nào?
Dung thiếu nãi nãi nhìn Đường Phong hỏi.
- Đi tìm đồng tiền, sau đó rời khỏi nơi này.
Đường Phong đáp.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường