Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 654: Cò Kè Mặc Cả (hạ)
goại trừ mảnh tàng bảo đồ này ra, không hề còn vật gì khác.
Thế nhưng khi Đường Phong thấy mảnh tàng bảo đồ này, lại kiểm tra dao động linh lực của nó, không khỏi nheo mắt lại, vội vã ngồi xuống quan sát thật kỹ.
Quả thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Mảnh nhỏ này dĩ nhiên là một mảnh tương ứng với tấm tàng bảo đồ mà mình có được, lật mảnh nhỏ để xem, quả nhiên mặt sau có khắc một số "mười".
Tám mảnh tàng bảo đồ hoàn chỉnh trên tay Đường Phong, tấm nhiều nhất cũng chỉ tương ứng với số "bảy" mà thôi, tàng bảo đồ có in số "mười" khó có được tới cỡ nào, đại khái trong cả Vân Liên Sơn cũng chỉ có một tấm mà thôi.
Một phần tàng bảo đồ này, Đường Phong đã sưu tập được tới tám mảnh, chỉ cầm tìm được hai mảnh còn lại là có thể ghép được một tấm hoàn chỉnh, nguyên bản hắn cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó, một tấm bị cắt thành mười mảnh nhỏ, mình có thể sưu tập tới tám mảnh đã là rất khó rồi, nếu muốn tìm nốt hai mảnh còn lại quả thực có phần không thực tế, lại không nghĩ rằng ở chỗ này có thể tìm ra được một mảnh.
Nếu như đổi được mảnh này, vậy chỉ cần tìm được một mảnh cuối cùng là mình có thể tìm ra được mười đồng tiền kia.
Chủ quầy Thiên giai trung phẩm này thăm dò quan sát một hồi, thấy Đường Phong không giống với những người khác chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi, không khỏi mở miệng nói:
- Huynh đài ngươi muốn nó không?
Đường Phong nghe vậy liền gật đầu.
Đối phương không khỏi đánh giá Đường Phong từ trên xuống dưới, sắc mặt dần dần trở nên khiếp sợ. Tuy rằng Đường Phong cũng chưa nói gì, thế nhưng hắn lại đoán ra được vài điều. Nếu như Đường Phong muốn mảnh tàng bảo đồ này, điều nó nói lên mảnh tàng bảo đồ này hữu dụng đối với Đường Phong.
Chủ quầy cũng là đệ tử tham chiến, biết được ở nơi đây muốn cướp đoạt yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ từ người khác khó khăn tới mức nào, mấy ngày qua mỗi ngày hắn đều gặp nguy hiểm, nếu không phải vận khí không quá tệ, rất có khả năng sẽ trở thành con mồi của kẻ khác, mặc dù vài lần đó đều gặp dữ hóa lành, nhưng bản thân lại không có bất kỳ thành tích gì.
- Giống với mọi người, một mảnh đổi một mảnh sao?
Đường Phong mở miệng hỏi, nếu là mảnh tàng bảo đồ nào khác hắn không có cũng được, nhưng mảnh này thì hắn nhất định phải có, hiện tại chỉ sợ đối phương sử dụng công phu sư tử ngoạm mà thôi.
Nam nhân Thiên giai trung phẩm này nghe vậy cười khổ một tiếng, buông tay tự giễu nói:
- Ta cần mảnh tàng bảo đồ làm gì chứ?
Quả thực là vô dụng, toàn thân trên dưới hắn cũng chỉ có một mảnh này mà thôi, trao đi đổi lại, thu về trên tay cũng chỉ là một mảnh, mà một mảnh thì làm gì có giá trị đối với hắn.
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Đường Phong nhướng mày.
Chủ quầy thở dài một tiếng, ngôn từ khẩn thiết nói:
- Huynh đài nếu như có tâm mà nói, trả ta ba khối yêu bài đi. Để Đỗ mỗ không đến mức hai tay trống trơn ra khỏi Vân Liên Sơn, thành trò cười cho người khác!
Người này cũng khôn khéo, hiện tại thứ có thể dùng để trao đổi, ngoại trừ mảnh tàng bảo đồ ra, cũng chỉ có đồng tiền cùng với yêu bài. Đồng tiền thì khẳng định không ai nguyện ý giao ra, hắn chỉ có thể đặt chủ ý lên yêu bài mà thôi.
Thế nhưng một mảnh tàng bảo đồ đổi lấy ba khối yêu bài, việc này hiển nhiên không hợp lý cho lắm.
- Đắt!
Đường Phong lập tức cự tuyệt, hắn cần mảnh nhỏ này, nhưng cũng chưa tới mức coi tiền như rác, hơn nữa, mảnh nhỏ này hiện tại đối với bất kỳ kẻ nào cũng đều vô dụng, chỉ có đối với mình là hữu dụng, Đường Phong cũng không sợ người khác sẽ đến cướp giật.
Nam tử họ Đỗ với vẻ mặt đau khổ nói:
- Huynh đài, ta biết là đắt, thế nhưng Đỗ mỗ đại biểu gia tộc tiến vào Vân Liên Sơn, kết quả nếu như không mang được thứ gì ra ngoài, cũng không còn mặt mũi nào để gặp người a. Chỉ là ba khối yêu bài, coi như là giúp cho Đỗ mỗ chút thể diện đi!
Đường Phong nói:
- Yêu bài giá trị là một đồng tiền, mà mảnh nhỏ, trên lý luận mà nói cũng có giá trị một đồng tiền, đương nhiên, đây là dưới tình huống đã ghép lại hoàn chỉnh, nếu như không ghép lại, mảnh tàng bảo đồ cũng không đáng giá tới một văn, mảnh tàng bảo đồ này của ngươi sao có thể đổi lấy ba khối yêu bài được?
Nam tử họ Đỗ bị Đường Phong nói cho đỏ mặt, lên tiếng cãi:
- Mặc dù nói mảnh tàng bảo đồ này trên tay ta không đáng giá một văn, nhưng nếu như tới tay huynh đài, nói không chừng liền có giá trị tới mười đồng tiền, ta biết huynh đài khẳng định đã tập hợp được không ít. Bằng không cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với nói như thế.
- Ngươi nói không sai, thế nhưng chính bởi vì như vậy, mảnh tàng bảo đồ này ngoại trừ ta cũng không còn giá trị với bất kỳ kẻ nào, nói cách khác, ngươi chỉ có thể trao đổi yêu bài cùng với ta mà thôi, những người khác cũng sẽ không cần mảnh tàng bảo đồ này. Mặt mũi của ngươi, một khối yêu bài cùng với ba khối yêu bài chẳng khác gì nhau cả.
- Sao lại không khác nhau?
Nam tử họ Đỗ ngượng ngùng nói:
- Ba khối yêu bài cũng có nghĩa là Đỗ mỗ đánh bại ba đối thủ đó, so với một khối yêu bài vẫn tốt hơn.
- Ngươi đã nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp, đành phải bỏ qua mảnh nhỏ này vậy!
Nói xong, Đường Phong liền đứng lên.
- Đừng, có gì hảo hảo nói chuyện đã!
Nam tử họ Đỗ mặc dù biết Đường Phong đang dùng thủ đoạn, nhưng cũng không dám trơ mắt nhìn hắn rời đi, bởi vì hiện ngoại trừ Đường Phong ra, mảnh tàng bảo đồ này của hắn không có ai cần đến. Nếu như Đường Phong thật sự không cần mà nói, vậy hắn cũng chỉ có thể hai tay trống trơn mà rời khỏi Vân Liên Sơn.
- Một khối! Đường Phong dựng thẳng một ngón tay lên, như đinh đóng cột nói.
- Hai khối!
Nam tử họ Đỗ cò kè mặc cả, vẻ mặt đau đớn khổ sở.
Đường Phong xoay người lần nữa.
Nam tử họ Đỗ vội vàng hô lên:
- Cộng thêm một tin tức hữu dụng đối với ngươi!
Đường Phong cước bộ ngừng lại, nghiêng đầu nhỉn hắn, nghi hoặc nói:
- Tin tức hữu dụng với ta?
Nam tử họ Đỗ thần thần bí bí chỉ vào mảnh nhỏ trên tay, bộ dáng không tin ngươi không động tâm.
- Thành giao!
Đường Phong nói.
Từ trong lòng lôi ra hai khối yêu bài giao cho đối phương, lại bỏ mảnh nhỏ của hắn vào trong túi, Đường Phong lúc này mới ung dung nhìn hắn.
Đối phương đã nói có tin tức hữu dụng đối với mình, có lẽ chính là tin tức vể mảnh cuối cùng của tàng bảo đồ này. Trên tay mình hiện tại đã có được chín mảnh, chỉ cần tìm ra được mảnh cuối cùng là có thể ghép lại hoàn chỉnh, đến lúc đó giá trị của những mảnh nhỏ này sẽ được thể hiện ra, cho nên mặc dù vừa rồi giao dịch có chút thiệt thòi, nhưng Đường Phong vẫn đáp ứng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường