People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 585: Luận Bàn Không Công Bằng. (hạ)
ữ nhi ngoan, chờ ta.
Đường Chiến Thiên hấp tấp xông ra ngoài nhưng mới chỉ qua mười lần hô hấp đã vội vã chạy về, nhìn nữ nhi bảo bối của mình từ trên xuống dưới một lần, mở miệng nói:
- Điểm Điểm, ngươi có phải muốn thanh Hoan Ca Kiếm không, vậy nên mới đến đây lừa ta?
Đường Điểm Điểm vểnh môi lên nói:
- Ta chính là thích thanh kiếm này, đã từng tìm đến lão tổ nhiều lần hắn cũng không có cho ta. Nhưng giờ thập thất đệ vừa trở về lão tổ đã tặng cho hắn rồi, lão tổ thật quá bất công, ô ô... Ta không cam tâm. Phu thân, ngươi giúp ta cướp về đi.
Đường Chiến Thiên ho khan một tiếng, quay lại ngồi xuống bàn, gãi má nói:
- Điểm Điểm a, không phải phụ thân không muốn ra mặt giúp ngươi, mà Đường Phong chỉ là một vãn bối, phụ thân sao lại không biết xấu hổ mà ra tay với hắn được?
- Phụ thân ngươi sợ bị Ngũ thúc đánh thì đúng hơn!
Đường Điểm Điểm nói trúng tim đen.
- Sao có thể chứ?
Đường Chiến Thiên mạnh miệng nói:
- Ngũ thúc của ngươi rất tốt, ta với hắn lại là huynh đệ thủ túc, sao hắn lại đánh ta được?
- Vậy ngươi giúp ta cướp Hoan Ca Kiếm về đi!
Đường Điểm Điểm đắc thế không buông tha người.
Đường Chiến Thiên thật ủy khuất muốn chết, vẻ mặt đưa đám nói:
- Con gái a, ngươi làm vậy không phải là muốn mạng của ta sao? Vật kia chính là do tổ gia gia ban thưởng cho Đường Phong đấy, nếu để cho người biết ta động thủ cướp đoạt thì ta không phải sẽ bị lột cả da ra à?
- Phụ thân vô dụng!
Miệng Đường Điểm Điểm càng vểnh lên cao hơn.
Đường Chiến Thiên nhất thời khí huyết dâng trào, lòng đầy căm phẫn, thiết chút được đã nhịn không được muốn thể hiện trước mặt con gái, nhưng cuối cùng vẫn là lí trí chiếm thượng phong, trầm ngâm chốc lát nói:
- Điểm Điểm, phụ thân dạy ngươi một chiêu...
Phải làm như vậy, như vậy... Đường Điểm Điểm nghe xong mặt mày liền hớn hở, lập tức đi làm ngay.
Bình minh ngày thứ hai vừa ló dạng, Đường Phong mới rời giường đã nghe có người gọi mình ngoài sân, nghi hoặc ra ngoài xem xét thì thấy ngoài đó đang có ba người trẻ tuổi mặt hơi quen đứng đó.
Ba người này hẳn là gặp ở nhận tổ đại điển hôm qua, chỉ là lúc đó người nhiều như vậy nên nhất thời Đường Phong cũng không biết nên xưng hô với bọn hắn như thế nào nữa.
- Thập thất đệ!
Thấy Đường Phong đi tới, ba người ôm quyền hô.
Đường Phong đáp lễ, chần chờ nói:
- Ba vị đây là...
- Ta là thất ca của ngươi Đường Chính Khí!
- Ta là cửu ca của ngươi Đường Hạo Khí!
- Ta là thập tam ca của ngươi Đường Bá Khí!
Chúng ta là đệ tử của Tứ Phòng!
Ba người đồng thanh nói.
- A, là đệ đệ của Lục tỷ sao?
Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ nhưng lòng cảm thấy hơi buồn cười. Tuổi của ba huynh đệ này cũng không lớn lắm, còn chưa tới hai mươi, chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi thôi. Bọn hắn tới đây để làm gì thì Đường Phong cũng đã hơi đoán được, đại khái là vì Hoan Ca Kiếm đây mà.
Chỉ là Đường Phong không ngờ đến vị Lục tỷ kia lại không tự ra mặt gặp mình mà tìm vài người khác đến giúp đỡ, đang muốn chơi trò gì đây?
Đường Phong tuy rằng đã đoán ra nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, mở miệng hỏi:
- Không biết mới sáng sớm mấy vị ca ca đã đến tìm Đường Phong có chuyện gì quan trọng không?
- Minh nhân không nói ám thoại, chúng ta đến tìm ngươi để luận bàn.
Vẻ mặt Đường Chính Khí đắng chát, thật sự là do mình bị vị tỷ tỷ kia ép buộc, nếu không sao mới sáng sớm đã đến phá giấc mộng đẹp của người khác được?
- Luận bàn?
Lông mày Đường Phong nhíu lại, lúc này mới cẩn thận nhìn thực lực của ba người một chút.
Dùng bốn chữ là có thể hình dung được... Vô cùng thê thảm!
Thực lực của Đường Chính Khí cao nhất trong ba người nhưng cũng mới là Địa giai thượng phẩm, còn hai người còn lại chỉ là Địa giai trung phẩm thôi. Thực lực bực này nếu đặt trong thế tục thì cũng tính là một hảo thủ, nhưng ở linh mạch chi địa này thì có chút không đủ nhìn.
Người tu luyện ở thế tục, đa số đều là trưởng thành từ thực chiến. Còn mấy đệ tử Đường gia này lại xa rời thực tế, nhắm mắt làm liều, đau khổ tu luyện cũng chỉ tăng trưởng được thực lực, nhưng nếu thực sự đánh nhau thì chỉ cần một Địa giai hạ phẩm ở thế tục cũng đủ để xử lý bọn hắn nhẹ nhàng rồi.
Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối. Trong linh mạch chi địa cũng có rất nhiều người bước chân vào đường chính, thông qua chiến đấu để nâng cao thực lực của mình. Những người kia, không ai không phải là cao thủ đương thời cả.
Đường Phong nhịn cười, nghiêm mặt hỏi thăm:
- Mấy vị ca ca, đều là huynh đệ một nhà, luận bàn gì đấy e là không tốt lắm đâu?
Đường Bá Khí nói:
- Có cái gì không tốt, chính vì mọi người đều là huynh đệ nên mới cần thông qua luận bàn để bồi dưỡng thêm tình cảm, cũng có thể bổ xung tích lũy một số kinh nghiệm chiến đấu hữu ích...
Đường Phong xem chừng nếu hôm nay mình không đáp ứng luận bàn với bọn họ thì sẽ không yên rồi, liền gật đầu nói:
- Được rồi, mấy vị ca ca muốn luận bàn thế nào, có phần thưởng gì không?
Đường Hạo Khí nói:
- Đương nhiên là có phần thưởng, nếu ngươi thắng thì ba huynh đệ ta từ nay về sau sẽ làm trâu ngựa, nô tỳ cho ngươi!
Đây cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, vì dù cho Đường Phong có thắng thì sao hắn lại bắt ba người này làm nô bộc cho hắn được? Dù sao cũng là huynh đệ, nói ra cũng khó coi. Hơn nữa, Đường Phong vừa mới trở lại Đường gia đương nhiên không dám cường thế như vậy. Theo bọn hắn nghĩ thì Đường Phong nhất định sẽ khách khí một phen. Vậy thì dù cho hắn có thắng thì phần thưởng này cũng không có hiệu lực gì cả.
Quản nhiều như vậy làm gì, Đường Phong sau khi nghe xong không chút khách khí gật đầu nói:
- Tốt.
Ba huynh đệ sững sờ, cảm giác không được ổn lắm, thầm nghĩ vị thập thất đệ này chẳng lẽ lại là người thẳng tính? Nếu không sao lại nghe phong chính là vũ chứ? Đường Chính Khí lại không hề có ý thay đổi, kiên trì nói:
- Vậy nếu ngươi thua thì phải đáp ứng chúng ta một điều kiện.
- Không có vấn đề.
Đường Phong đáp ứng một cách sảng khoái càng khiến ba huynh đệ trở nên bất an hơn.
- Thập thất đệ.
Đường Hạo Khí đứng ra nói:
- Lại nói giờ ngươi đã là Thiên giai, mà ba huynh đệ chúng ta đều là Địa giai, cho nên lần luận bàn này không được phép sử dụng Cương khí, chỉ dùng chiêu thức để phân thắng bại thôi!
- Không vấn đề gì.
- Hơn nữa là ba chúng ta đánh mình ngươi! Nghe nói người ở thế tục đều thuộc loại hiếu chiến, nếu thập thất đệ đã đến từ thế tục vậy thì kinh nghiệm chiến đấu chắc rất phong phú. Ba người chúng ta lại chưa từng trãi qua chiến đấu, việc này cũng không tính là không công bằng.
- Không tính.
Đường Phong gật đầu.
Lời cũng đã nói xong, lý lẽ cũng nêu ra đầy đủ, ba huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, kiên trì nói:
- Ra tay đi, hôm nay để ta lãnh giáo cao chiêu của thập thất đệ một chút!
Ba huynh đệ quanh năm cùng nhau luyện võ nên cũng có một bộ hợp kích chi thuật. Tuy rằng phải đối mặt Đường Phong nhưng lại không chút e sợ. Dù sao cũng không thể sử dụng cương khí, lại lấy ba đánh một, biết bao nhiêu là lợi thế cơ mà.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường