"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 550: Tĩnh An Thành Loạn. (hạ)
ạch Tiểu Lại che miệng cười khẽ.
- Lại tỷ, ngươi không trách ta sao?
Đường Phong hỏi.
Bạch Tiểu Lại nhìn qua ánh mắt hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi xem ta giống như đang trách ngươi sao?
- Lòng dạ của nữ nhân, thâm sâu như biển, khó đoán lắm.
- Đồ ngốc.
Bạch Tiểu Lại gục đầu vào ngực Đường Phong, nói khẽ:
- Có thể làm bạn cả đời với ngươi, ta đã rất thỏa mãn. Nhưng Lại tỷ lớn tuổi hơn ngươi, sẽ già trước ngươi, đến lúc đó, khi đó ta biến thành một lão thái bà thì làm sao dám đứng trước mặt ngươi chứ. Ngươi bây giờ có thể tìm được một nữ nhân có niên kỷ tương tự, xem như đa giải quyết được tâm sự trong lòng ta, hai năm trước khi ta nói những lời này với ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Đường Phong không phản bác được, há hốc mồm nhưng lại không biết nói gì cho phải, thậm chí có một ít nghẹn ngào.
Đang lúc hắn cảm động, cái hông bị Bạch Tiểu Lại véo một cái, hơn nữa lực đạo rất mạnh, thậm chí có một chút lôi điện tiến vào thân thể, truyền ra tiếng nổ vang, vẻ mặt Đường Phong nhăn lên, cúi đầu nhìn người ngọc trong lòng, nói:
- Lại tỷ ngươi càng ngày càng mê người a.
Bạch Tiểu Lại ngẩng đầu lên, nhìn qua hắn giảo hoạt cười cười, ôn nhu nói:
- Đưa tay ra.
Đường Phong nghe vậy, đưa tay tới trước mặt nàng, Bạch Tiểu Lại nhìn thẳng vào hắn, khóe mắt mỉm cười, khẽ mở đôi môi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó... Cắn lấy ngón tay Đường Phong.
Đường Phong lại nói:
- Bộ dáng của Lại tỷ rất mê người.
Bạch Tiểu Lại hừ nhẹ một tiếng, nhanh như cắt bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của Đường Phong, hàm răng nhả tay hắn ra, nhảy qua ngồi chỗ khác, kéo giãn khoảng cách với hắn.
- Lại tỷ ngươi cũng biết tức giận sao?
Đường Phong buồn bực hỏi thăm.
Bạch Tiểu Lại lấy ra một cái khăn lụa, tư thái ưu nhã lau lau khóe miệng của mình, mỉm cười:
- Ngươi cứ nói đi.
Đường Phong đem thân tới gần, rất khí phách, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Hôm nay chuyện gì ta cũng làm rồi, nếu ngươi thật sự tức giận, muốn chém muốn giết tùy ý, Đường Phong ta tuyệt không nhíu mày.
Bạch Tiểu Lại cười khổ nói:
- Ta giận ngươi vì ngươi không tín nhiệm ta, thời gian dài như vậy không nói cho với ta, chẳng lẽ nội tâm của ngươi sợ ta như vậy sao?
Một câu đâm ngay chỗ hiểm, đúng là Đường Phong sợ nàng tức giận nên không nói cho nàng biết, nhưng không ngờ hắn đã sai rồi.
Nghe một lời này, Đường Phong hoan hỉ cười đùa một tí, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy người hạ nhân Bạch gia đang đánh ngựa thấp giọng nói:
- Đường thiếu hiệp, thiếu thành chủ, đã đến nội thành, sợ rằng xe ngựa không thể đi nhanh được, từ đây còn cách Thiên Tú mười dặm, hai vị có thể xuống đi bộ không?
Nói thế xong, hạ nhân Bạch gia hô lên:
- Ta là người của Bạch Đế thành!
Đám người nội thành cũng biết người tới là ai, nhưng người Bạch Đế thành chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, lấy mạnh hiếp yếu.
Cho nên dù chỉ là hạ nhân Bạch gia, cũng chỉ có thể cho Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại xuống xe đi bộ.
- Ân?
Đường Phong nghe lời này không khỏi nghi hoặc vạn phần, vén rèm xe lên xem xét bên ngoài, thấy Tĩnh An nội thành lúc này có vô số người tu luyện, trên tay cầm vũ khí, đến lại vội vàng, một đại đội nhân mã đi tới, rất náo nhiệt. Một quầy bán hàng rong ven đường tránh không kịp, bị những người tu luyện này đụng ngã xuống đất, hàng hóa cũng những gánh hàng rong rơi xuống bên đường, liền bị dẫm nát.
Mà những người tu luyện kia, cũng lơ là mặc kệ những người bán hàng rong này khóc hô, vẫn nghênh ngang rời đi. Thậm chí, Đường Phong nhìn thấy những người tu luyện này đang hành hung một ít đầy tớ bình thường.
Trong lòng Đường Phong tức giận, cổ tay vung lên, một chuôi phi đao bắn ra, trực tiếp xuyên thủng bàn tay đang giơ cao của tên người tu luyện kia.
Một tiếng hét thảm truyền đến, máu tươi bắn ra, tên người tu luyện này nhìn lại, phẫn nộ quát một tiếng:
- Là ai, là tên vương bát đản nào đánh lén đại gia?
Lời nói mặc dù hung ác, nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, bởi vì hắn biết, người có thể lặng yên không một tiếng động đánh lén mình, thực lực nhất định phải cao hơn mình rất nhiều, nhưng có nhiều đồng môn sư huynh đệ ở đây, tự nhiên không thể biểu hiện quá mức nhu nhược.
Mấy người huynh đệ đồng hành của người này nhìn quanh, nhưng không phát hiện người khả nghi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vứt lại vài câu ngoan thoại, hậm hực rời đi, mà tên đầy tớ bị hành hung, đã thừa dịp bỏ chạy.
Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại nhảy xuống xe ngựa, nhìn quanh một vòng, càng mê mang.
- Kỳ quái, tại sao Tĩnh An thành lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ Thiên Tú xảy ra chuyện gì?
Đường Phong chau mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
Người đi trên phố, đại đa số đều là người tu luyện ở bên ngoài đến, ngược lại cư dân bản địa của Tĩnh An thành đều đóng cửa không ra ngoài, hơn nữa những người trốn tránh rất nhiều a? Huống chi,phương hướng của những người này, chính là phương hướng của Thiên Tú tông, cho thấy nhất định gần đây Thiên Tú đã xảy ra đại sự gì đó.
Chính mình ly khai Thiên Tú mới hai ba tháng thôi mà, có thể xảy ra đại sự gì chứ?
Bất quá muốn thế nào cũng vô dụng, xem ra phải về Thiên Tú nhìn xem, nghĩ đến đây, Đường Phong vội vàng lên một chút.
- Hoa bá, ngươi vể Bạch Đế thành trước đi, nói với tỷ tỷ là bọn ta đi đường rất bình an.
Bạch Tiểu Lại nhìn hạ nhân Bạch gia kia dặn dò một tiếng.
- Được.
Hạ nhân Bạch gia ứng tiếng, liền quay đầu xe rời đi.
Đứng trên đường, Đường Phong lôi kéo Bạch Tiểu Lại chạy về Thiên Tú, nhưng không ngờ sau lưng đột nhiên phóng tới mấy con tuấn mã, móng ngựa bay lên, tốc độ cực nhanh, ngồi trên ngựa là mấy người mặc quần áo màu vàng, một người trong đó một bên giục ngựa một bên cao giọng hô:
- Tránh ra, tránh ra!
Trên đường phố diễn ra một hồi gà bay chó chạy, không ít người tu luyện trong lòng tức giận, đang muốn mở miệng mắng mấy câu, nhưng khi nhìn thấy quần áo của những người này, lập tức câm miệng không nói, ngoan ngoãn tránh qua một bên.
Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại cũng tránh đi, không muốn cùng người tới phát sinh tranh chấp.
Người trên tuấn mã cấp tốc rời đi, Đường Phong nghe tiếng một người trong đó kêu lên, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Lại.
Sau một khắc, người nọ đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, con ngựa dừng chạy, một tiếng Xi..Xiiii.. vang lên, mấy người đi phía sau cũng ghìm cương, đều dừng ngựa.
Ngay sau đó, tên đầu lĩnh thay đổi phương hướng, điều khiển ngựa đến trước mặt Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại, dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn xuống hỏi:
- Hai vị là đệ tử tông môn nào?
Ngữ khí của người này có hương vị cao cao tại thượng, hiển nhiên là xem chuyện của mình là quan trong. Mặt Bạch Tiểu Lại lộ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, căn bản không để ý đến hắn.
Nếu đang nói chuyện với mà phải ngẩng đầu nhìn người khác, trong nội tâm khẳng định sẽ không vui sướng. Còn nữa, Bạch Tiểu Lại thân là Bạch Đế thành thiếu thành chủ, lại là Thiên giai thượng phẩm cao thủ, làm sao đem người này để vào mắt.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường