There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 463: Ý Định Của Mạc Lưu Tô
ạch Tố Y vốn định để cho những đệ tử mới nhập môn nhìn, có rất nhiều người không biết mặt mũi của anh hùng là cái dạng gì, nhưng vừa nghiêng đầu, không thấy bóng dáng của Đường Phong.
Hắn đã sớm đã chạy mất dạng.
- Phong sư ca đâu rồi?
Một tiểu mỹ nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Đường Phong, mặt mũi tràn đầy sùng bái, thanh thúy nói:
- Ta muốn gả cho hắn!
Nói không cố kỵ, thật là mạnh miệng a!
Mấy nữ đệ tử đứng bên cạnh nàng trêu chọc, cười nói:
- Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Tiểu mỹ nữ ủy khuất vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng vẫn kiên trì:
- Ta muốn gả cho hắn, ta hâm mộ hắn muốn chết đi được.
Giờ phút này Đường Phong đã sớm trở về Yên Liễu Các, trước kia đệ tử Thiên Tú gọi hắn là Phong sư đệ, hiện tại đã có người gọi hắn là Phong sư ca, nếu hiện tại Đường Phong nghe được, không biết hắn có cảm tưởng gì.
Trở lại Yên Liễu Các, Bảo nhi Mộng nhi, Tứ Nương cùng Manh Manh đều đang ở đây đợi hắn.
Đường Phong lấy từ trong Mị Ảnh không gian ra một ít đồ ăn vặt đưa cho Manh Manh, trước kia hắn đã đáp ứng nàng rồi, tự nhiên không thể nuốt lời.
Những đồ ăn vặtt này là hắn mua được trên đường trở về, đối với tiểu hài tử mà nói, mỗi lời hứa của người lớn đều rất quan trọng, nếu nói mà không làm, các nàng sẽ rất rất thương tâm.
Manh Manh rất vui vẻ nhận lấy, còn phân ra một nửa cho Linh Khiếp Nhan.
Tứ Nương nhìn Đường Phong cười nói:
- Lần này ngươi đi ra ngoài đắc tội không ít người nha.
Đường Phong lộ rõ vẻ mặt bất đắc dĩ mà khoát tay:
- Tình thế bất đắc dĩ. Đúng rồi Tứ Nương, chuyện lần này có chút phiền phức, tuy Nhất Đao Môn đã bị diêt, những đệ tử còn sót lại của Nhất Đao Môn không đáng lo, nhưng ta đã giết bốn tên khách mời, đều là tiền bối trong các môn phái, tông môn sau lưng bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, nếu ngày sau bọn chúng tới báo thù, phải nhờ người ra tay giúp đỡ rồi.
Tứ Nương gật đầu nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, ta và Manh Manh đều ở tại Thiên Tú, ở đây xem như là nhà của chúng ta. Hơn nữa, thực lực Thiên Tú bây giờ, dù ta không ra tay, chỉ sợ ngoài tam đại thế lực ra, cũng không ai dám đụng tới. Chẳng lẽ Phong thiếu đã quên mấy trăm linh thú kia sao?
Lúc ở Vạn Thú Tông mang về đây mấy trăm linh thú, thực lực mỗi con đều không kém, mặc dù chỉ có rất ít đệ tử Thiên Tú thu phục được linh thú, trở thành tọa ky đồng bọn của mình, nhưng khi có kẻ thù từ bên ngoài xâm phạm, những linh thú này chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chúng đều đã có một ít linh trí, đã sinh hoạt ở đây, tự nhiên phải ra sức bảo vệ. Lấy thực lực của mấy trăm linh thú này, thêm vào nội tình của Thiên Tú, xác thực không cần phải sợ bất kỳ thế lực nào trong cảnh nội Lý Đường đế quốc.
Dừng một chút, Tứ Nương lại nói:
- Nghe ý của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn đi ra ngoài nữa sao?
Khóe miệng Đường Phong lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn lên trời nói:
- Ước hẹn hai năm trước đã tới rồi.
Tứ Nương sững sờ, lập tức nhớ lại, lúc Bạch Tiểu Lại rời Yên Liễu Các, nàng và Đường Phong đã có ước định với nhau.
Trong hai năm, nhất định phải đến Bạch Đế thành, dẫn nàng trở về.
Thời gian hai năm ước hẹn đã không còn cách xa lắm, Đường Phong cũng nên chuẩn bị khởi hành tiến về Bạch Đế thành.
Hai năm thời gian, từ một tiểu tử Luyện Cương Kỳ, hôm nay đã trở thành một Địa giai thượng phẩm cao thủ, mặc dù nói cũng không phải là cao thủ đứng đầu gì. Nhưng loại tốc độ phát triển này quá mức không thể tưởng tượng.
Tứ Nương vẫn nhớ như in tình cảnh hai năm trước, nước mắt Bạch Tiểu Lại tuôn ra ào ào, kể cả nàng cũng chảy nước mắt, hiện tại hồi tưởng lại, cũng làm cho Tứ Nương xúc động không thôi.
- Mang Tiểu Lại cô nương về đây, chắc hẳn hai năm qua nàng phải chịu rất nhiều đau khổ.
Tứ Nương ôn nhu nói.
Nàng là người từng trải, đương nhiên cũng biết cảm thụ của nữ tử, năm đó Thang Phi Tiếu uống rượu mát lý trí, xảy ra một đêm điên cuồng, Tứ Nương hoài thai, mặc dù là như vậy, nàng cũng không hận Thang Phi Tiếu nửa phần, hiện giờ truy đuổi hắn chẳng qua là ủy khuất trong lòng mà thôi.
- Ân, ta sẽ mang nàng về đây.
Đường Phong gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nghiêm mặt cười hì hì nhìn Tứ Nương, nói:
- Tứ Nương, có một việc cần ngươi giúp.
Tần Tứ Nương oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ta đang nghĩ là chuyện gì mà ngươi phải nịnh nọt ta thế này?
Nếu không phải có chuyện cần nhờ, Đường Phong cần gì làm ra vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng như thế chứ?
Đường Phong tranh thủ thời gian nghiêm mặt nói:
- Chuyện này đối với người khác là chuyện quá sức, nhưng đối với Tứ Nương ngươi thì vô cùng đơn giản, dễ như trở bàn tay, Bạch Chích cương khí xuất thủ, đạo chích tránh lui, Viêm Nhật Kiếm xuất vỏ, hỏi thiên hạ ai dám tranh phong.
Tứ Nương cười mãi không thôi, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, miệng lưỡi ngươi ngọt như thế, chắc đã gây tai họa cho không biết thiếu nữ rồi phải không, đến cùng là chuyện gì mà muốn mượn Bạch Chích cương khí của ta, có phải ngươi muốn nhờ ta giúp ngươi chế tạo ám khí có phải không? Nhưng lão Thang không có tại đây, không có hắn trợ giúp, cái gì ta cũng làm không được.
Đường Phong vội vàng nói:
- Không phải chế tạo ám khí, ngươi chờ một chút.
Nói xong, hắn chạy ra khỏi Yên Liễu Các, tìm một nơi không người, liền lấy khối Thiên Ngoại Thiên Thạch từ trong Mị Ảnh không gian ra, vận khí lực toàn thân ôm lên, thở hổn hển chạy trở về.
Dù khí lực hiện giờ của Đường Phong lớn vô cùng, tố chất thân thể rất khá, cũng cảm giác thứ đồ chơi này quá nặng.
Đem khối Thiên Ngoại Thiên Thạch đặt trước mặt Tần Tứ Nương, Đường Phong nói:
- Vật này cướp được từ trong Nhất Đao Môn, nói là Thiên Ngoại Thiên Thạch chỉ có điều còn cần phải rèn luyện, mới có thể tách Thiên Ngoại Vẫn Thạch bên trong nó ra, Tứ Nương, ngươi xem…
Tần Tứ Nương tò mò đi đến phía trước tảng đá kia, đưa tay đặt trên tảng đá, vận chuyển cương khí bản thân, một đoàn ánh sáng màu trắng xuất hiện trên bàn tay trắng nõn, độ ấm trong Yên Liễu Các đột nhiên tăng lên.
- Ồ…
Tần Tứ Nương nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, một thân Bạch Chích cương khí của nàng có thể nói là dễ dàng làm cho kim loại tan chảy, tảng đá bình thường chỉ cần đốt qua một chút, sẽ tan chảy rất nhanh, nhưng bây giờ tảng đá kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngoại trừ tảng đá đỏ lên, căn bản không có biến hóa gì khác.
Tứ Nương lại tăng mạnh Bạch Chích cương khí, chỉ có vị trí bị Bạch Chích cương khí bao trùm, mới có dấu hiệu tan chảy.
Thu bàn tay về, Tứ Nương thở nhẹ một ngụm, khen:
- Thiên Ngoại Thiên Thạch quả nhiên không giống bình thường.
- Có thể dung luyện hay không?
Đường Phong có chút khẩn trương, nếu ngay cả Tần Tứ Nương cũng không thể dung luyện thì Đường Phong cũng chẳng biết tìm ai hỗ trợ cả.
- Có thể, bất quá không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, Phong thiếu ngươi rất vội sao?
Tần Tứ Nương nhìn hắn hỏi.
- Không phải là vội hay không. Chỉ cần có thể dung luyện là được.
Đường Phong nói.
- Ân, chờ ngươi đem Tiểu Lại cô nương từ Bạch Đế thành trở về, mới có thể dung luyện tốt.
Tần Tứ Nương vỗ vỗ tay nói.
- Bất quá Phong thiếu, lần này ngươi đi Bạch Đế thành, có thể sẽ không thuận lợi, dù sao Tiểu Lại cô nương cũng là thiếu thành chủ Bạch Đế thành, thành chủ Bạch Đế thành hiện tại là Bạch Nguyệt Dung muội muội, mà ngươi… nói khó nghe một chút, tư chất tuy không tệ, nhưng chỉ là đệ tử một môn phái nhỏ, xuất thân cũng không cao quý, thực lực chỉ đạt tới Địa giai thượng phẩm, tuy Tiểu Lại cô nương không để ý, nhưng người của Bạch Đế thành lại để ý, nói không chừng sẽ có biện pháp chia rẽ các ngươi.
- Ta biết rồi.
Đường Phong gật đầu, đối với chuyện này, Đường Phong sớm đã chuẩn bị tâm lý, sở dĩ nhẫn nại suốt hai năm qua, chính là muốn tăng thực lực của mình lên, khi đó sẽ đi tìm nàng, cũng làm cho người Bạch Đế thành không khinh thường mình nhỏ yếu.
Nhưng thời gian hai năm, thật sự không đủ để Đường Phong tăng thực lực mình lên cấp bậc Thiên giai. Bây giờ thời gian có hạn, mặc dù chỉ đạt tới Địa giai thượng phẩm, Đường Phong cũng phải đi Bạch Đế thành.
- Phong thiếu ngươi phải bộc lộ tài năng, tuổi trẻ khí thịnh, lần này đi Bạch Đế thành nếu có người làm khó dễ, ngươi đừng so đo với họ. Nói cho cùng, lưỡng tình tương duyệt, chuyện này người khác muốn quản cũng không được, chỉ cần trong lòng ngươi và Tiểu Lại cô nương có hình bóng của nhau là được rồi.
Tần Tứ Nương nói lời thấm thía, đúng là nàng có chút sợ, tính tình của Đường Phong, nếu người Bạch Đế thành làm khó hắn, có thể hắn sẽ xé rách da mặt, đến lúc đó, Bạch Tiểu Lại sẽ rất khó xử.
- Tứ Nương nói rất đúng.
Đường Phong nói.
- Lần này đi, dù bọn họ cũng làm nhục ta, ta cũng sẽ tươi cười đón nhận, bọn họ tát má trái, ta sẽ đưa má phải cho họ đánh nốt, tùy ý cho bọn họ giày vò, chỉ cần có thể mang Lại tỷ trở về, là ta đã thành công rồi.
Tứ Nương cười nhạo nói:
- Miệng lưỡi trơn tru, ta đang nói chính sự với ngươi đó, Bạch Đế thành tốt xấu gì cũng là danh môn đại phái, cho dù xem thường ngươi, cũng không vũ nhục ngươi đâu.
- Hắc hắc.
Đường Phong cười ngượng một tiếng, bọn họ sẽ không quá mức quá phận, nhưng nhất định sẽ làm khó mình, Đường Phong đã giác ngộ chuyện này.
Hai người rãnh rỗi hàn huyên một hồi, Tứ Nương rất phàn nàn về Tiếu thúc Lâu Bất Quy, nói là chờ hắn trở về sẽ có hắn đẹp mặt, nghe điều này Đường Phong toát mồ hôi thay cho Tiếu thúc, cầu nguyện cho hắn lúc trở về mang theo lễ vật làm vừa lòng Tứ Nương, nếu không, một hồi bạo lực gia đình là không thể tránh khỏi.
Đến lúc xế chiều, Đường Phong chuẩn bị xuất hành, Mạc Lưu Tô lại đến.
Mấy ngày nay nàng rất mệt mỏi, lúc bị ép buộc ở lại Nhất Đao Môn, cuộc sống của nàng rất khó khăn, tuy hiện giờ được Đường Phong cứu ra, nhưng trên đường từ Nhất Đao Môn trở về Thiên Tú nàng nghỉ ngơi không được tốt, sắc mặt hiện tại có chút tái nhợt.
Sau khi trở về tông môn, nghỉ ngơi nửa ngày, liền đi đến nơi đây.
- Sư đệ, lần này rất cảm ơn ngươi.
Mạc Lưu Tô nhỏ giọng nói.
- Nếu như không có ngươi, sư tỷ ta cũng không còn trên đời này nữa.
Nếu không phải Đường Phong kịp thời đuổi tới, đợi đến ngày kết hôn, Mạc Lưu Tô nhất định sẽ tự vẫn, tình nguyện chết cũng không để thiếu môn chủ Nhất Đao Môn làm nhục sự trong sạch của mình.
- Sư tỷ nói quá lời rồi, trước kia sư tỷ chiếu cố ta rất nhiều, lần này chẳng qua chỉ là việc nhỏ.
Tần Tứ Nương ở bên cạnh không nhìn được nữa, trừng mắt liếc hai người nói:
- Hai người các ngươi, khách khí như vậy làm gì? Lại muốn phân rõ giới hạn lẫn nhau nữa phải không?
Câu này vừa ra khỏi miệng, vô luận là Đường Phong hay Mạc Lưu Tô đều ngượng ngừng, khuôn mặt Mạc Lưu Tô ửng đỏ, giương mắt nhìn Đường Phong, phát hiện hắn cũng như mình, trong lòng ngọt ngào như vừa uống mật.
Nếu như hắn thật sự không có cảm giác với mình, vậy thì không cần khách khí, nếu đã làm ra vẻ khách khí, nói rõ trong lòng của hắn có chút chột dạ.
Đương nhiên, Mạc Lưu Tô là tiểu thư khuê các, rất cảm thông cho người khác, tự nhiên không tiếp tục làm khó Đường Phong, mở miệng nói:
- Lần này tới ngoại trừ nói cảm ơn, ta còn có một việc muốn nói với sư đệ.
- Mời sư tỷ nói.
Trước đó vài ngày Linh cô nương cho ta rất nhiều đan phương, lần trước ta đi ra ngoài chính là đi tìm dược liệu, bất quá những dược liệu này số năm không đủ, hơn nữa có một ít dược liệu quý hiếm khó mà mua được, cho nên ta muốn, đi vào Khúc Đỉnh Sơn tìm kiếm một hồi.
Khúc Đỉnh Sơn là một khối bảo địa, lúc trước Đường Phong xâm nhập hái được không ít dược liệu quý hiếm, hơn nữa số năm rất lâu, chỉ có điều nguy cơ trùng trùng, linh thú cường đại nhiều vô số kể, làm cho nhiều người ở Thiên Tú tông phải chùn bước. Mà lúc này Mạc Lưu Tô nói với Đường Phong chuyện này, Đường Phong đã minh bạch ý nghĩ của nàng.
- Sư tỷ muốn Tiểu Thiên mang sư tỷ đi vào?
Đường Phong dò hỏi.
- Không cần làm phiền nó.
Mạc Lưu Tô chậm rãi lắc đầu.
- Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang chính là Khúc Đỉnh Sơn thú trung chi vương, nếu có nó che chở, tự nhiên có thể dễ dàng tiến vào Khúc Đỉnh Sơn tìm kiếm dược liệu, chỉ là… Vương giả chi thú không phải chúng ta có thể tùy ý sai bảo, nếu nó ra mặt khuyên bảo các đàn thú trong Khúc Đỉnh Sơn một chút, bảo đảm an toàn cho ta và những người vào hái thuốc là được rồi.
- Phần lớn linh thú trong Khúc Đỉnh Sơn, cũng không phải mỗi con đều có linh trí đầy đủ để nghe theo lệnh của Tiểu Thiên phân phó đâu, nếu không có nó mang người đi vào, vô cùng có khả năng gặp nguy hiểm.
Đường Phong chậm rãi nói.
Linh thú nhiều như vậy, Khúc Đình Sơn lớn như vậy, tuy Khiếu Thiên Lang là vương giả chi thú, cũng không có khả năng ra lệnh cho mỗi con linh thú được.
- Như vậy sao…
Mạc Lưu Tô có chút thất vọng, bất quá vẫn cười một tiếng.
- Quên đi, dược liệu tuy khó tìm, nhưng không thể để cho các sư muội mạo hiểm được, ta chậm rãi thu thập trong thế giới nhân loại vậy.
- Cũng không cần phải như thế, chỉ cần Khiếu Thiên Lang dẫn các ngươi tiến vào là được, Khúc Đỉnh Sơn là địa bàn của nó, ở đâu có dược liệu trân quá, nó tinh tường vô cùng.
Đường Phong nói.
Mạc Lưu Tô chần chờ một chút:
- Làm thế có quá đáng không?
Điều này không giống cần người dẫn đường nữa, mà là đi vào nhà của người ta để vơ vét tài sản, người ta cam tâm tình nguyện sao?
- Đương nhiên là được, ta sẽ nói giúp các ngươi.
Trong nội tâm Đường Phong có chút không yên, nói thật, Khiếu Thiên Lang rất có thành kiến với hắn, nếu không phải Linh Khiếp Nhan trấn an, nó nghe mình mới là chuyện lạ.
- Ân, ta chờ tin của ngươi.
Mạc Lưu Tô tươi cười vui vẻ.
Trong phòng Đường Phong. Đường Phong ngồi ở bên giường, Khiếu Thiên Lang đã hiện hình, ngồi xổm trước mặt Đường Phong, thân thể cao vài thước, mặc dù là ngồi cạnh, cũng mang đến áp lực cho Đường Phong.
Một người một thú đang đám phán… Sai rồi, là Đường Phong đang thuyết phục Khiếu Thiên Lang.
Nguyên nhân hắn đáp ứng Mạc Lưu Tô cũng là vì không muốn nàng chịu khổ cực như vậy, nhưng khi Đường Phong biết Mạc Lưu Tô từ chỗ Linh Khiếp Nhan lấy được đan phương nào, Đường Phong liền thay đổi sắc mặt.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường