Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 141 / 13
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ùa xuân này Nhân tròn mười tám tuổi.
Suốt cả mùa đông năm trước là những tháng ngày khổ luyện của Nhân. Rét như cắt ruột, nhưng không ngày nào Nhân không dậy từ tinh mơ theo sau xe đạp của thầy Vĩnh Nguyên tập chạy hơn chục cây số. Cả ngày mồng một Tết Nguyên đán, Nhân vẫn một mình hì hụi trong phòng tập đấm bao cát, kẽ móng tay tóe máu, buốt tới tận óc cũng cắn răng chịu. Một mảnh săm cao su thay kẹo suynh gôm lúc nào cũng sẵn ở trong miệng để luyện quai hàm; trong khi trong túi lúc nào cũng sẵn một cái lò xo thép để tập bóp tay. Không một giọt rượu, không một hơi thuốc lá, ngày hai bữa cơm rau, nhưng ăn ngon ngủ ngon, ngày đêm Nhân tơ tưởng đến những thần tượng của môn thể thao cao thượng này! Chao ôi! Bao giờ thì Nhân có trể trở thành một Rây Sugơ Rôbinxơn, võ sĩ Mỹ đen, một Macxen Xécđăng, võ sĩ người Pháp, những võ sĩ nhà nghề được mệnh danh là nghệ sĩ của vũ đài. Trong đó, Nhân đặc biệt yêu thích Rây. Trên vũ đài, Rây có cách di chuyển như khiêu vũ, có quả đấm ngọt như mía lùi khiến địch thủ đổ lúc nào không hay. Nhớ lại cái ngày chuẩn bị cho trận đấu mở màn một đời người với Chếch, Nhân thấy buồn cười cho mình. Sao hồi ấy Nhân lại rụt rè, ngại ngần thế nhỉ? Chẳng bù cho bây giờ. Tơ tưởng đến các võ sĩ danh tiếng như các đấng siêu nhân, ngày đêm Nhân chỉ mong có dịp được thượng đài.
Và Nhân đã tìm mọi cách thượng đài để rèn tập, để thử sức mình.
Suốt cả mùa đông năm ấy, Nhân đã gặp gỡ đọ găng với đủ các loại võ sĩ tên tuổi ở khắp ba miền bắc Trung Nam. Thôi thì đủ các tên tuổi, danh xưng. Hết hùm xám Thăng Long, Trâu mộng Thành Nam lại Búa tạ Đất Cảng, người hùng Trung Kỳ, chầy máy Gia Định, Siêu nhân Chợ Lớn... Có thắng. Có thua. Có hòa. Vinh quang không ít. Rủi ro cũng nhiều. Đã từng hạ đo ván nhiều tay găng sừng sỏ. Nhưng cũng không ít ăn đòn sấm sét, lục phủ ngũ tạng lộn lạo, mặt mũi tối tăm; và chỉ còn cách là gằm mặt xuống và bụng bảo dạ rằng: Nhân ơi, tài nghệ của mày tập trung ở hai chữ chịu đòn, vậy thì hãy chịu đòn, chịu đòn, chịu đòn nữa đi! Tuy chưa đến nỗi phải gục ngã trên sàn đấu, hay bị đánh bật ra khỏi vũ đài, nhưng rơi vào tình trạng thất bại thê thảm cũng đã không ít lần. Chẳng hạn, những lần mạo hiểm chơi trèo, dám thử sức thách đấu với các võ sĩ hạng nặng, những tấm thân hộ pháp 75 kilô, 80kilô, trận nào cũng bị dừ đòn, có trận về phải ăn cháo suốt tuần vì bị các ông anh đấm cho đến dập nát cả hai môi.
Suốt cả mùa đông năm ấy, không chút ngại ngần, Nhân còn tranh thủ so găng giao hữu với không ít các võ sĩ chuyên nghiệp người âu Mỹ. Không thể quên được trận đấu với Ripha, người Italia, đã từng đấm chết một võ sĩ ta tên là Ngọc Linh. Ripha cao kều, khô đét, tay dài và cứng như đòn gánh tre, có cú đấm đau nhói.; vào cuối hiệp hai lớ ngớ thế nào mà Nhân hứng liền hai quả móc hàm như trời giáng của anh ta, máu mũi đổ ra ồng ộc, choáng người, nảy đom đóm mắt, đầu óc rỗng tuếch, tưởng như não sọ bay đi đằng nào hết. Ôi, những trận đấu tập dượt đổ cả mồ hôi và máu huyết! Mặc dầu vậy, trong thâm tâm, Nhân vẫn chỉ coi tất cả những gì đã xảy ra chỉ là chuỗi ngày chuẩn bi, chỉ là những cái mốc nhỏ trên con đường đi tới cái đích lớn: đánh thắng trong trận đấu với Đờ Lanay, tên võ sĩ trẻ tuổi Tây lai, kẻ thù của anh, của các bạn anh, của độc lập tự do của dân tộc vào mùa xuân này.
Mùa xuân năm nay, cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trên nóc Tháp Rùa. Biệt động quân từ ngoài vùng tự do xâm nhập vào nội thành liên tục gây ra những trận tập kích vào các đồn bốt, các cơ sở quân sự của địch. Hoạt động của phong trào học sinh, sinh viên càng lúc càng mở rộng, gây thanh thế lớn. Theo chủ trương của lãnh đạo, Nhân như được tách ra khỏi các công việc chung. Tuấn bảo: để Nhân có thời gian, sức lực chuẩn bị cho trận đấu then chốt đó. Và nói thêm: “Nên nhớ, thằng Đờ Lanay hàng ngày đang đánh đập dã man các tù binh của ta!”
Thằng Đờ Lanay đối thủ của Nhân? Không! Nhân không thể coi thường nó. Nó là một tuổi trẻ hung cuồng. Nó là gà đang được luyện trong xới Saphe một võ sư tên tuổi, và những kẻ đã thất bại nhục nhã đang ngày đêm truyền hơi tiếp sức cho nó, sửa soạn cho nó vào cuộc quyết đấu này.
Gần đến ngày đấu với Đờ Lanay, mỗi sáng Nhân chạy hai mươi vòng quanh sân vận động hàng đẫy. Mưa, rét, vừa nhẩy dây nước mắt nước mũi Nhân vừa chảy ròng ròng. Vậy mà, chiều chiều thầy Vĩnh Nguyên vẫn xỏ găng, vỗ vai động viên: Nào, lên sàn, tập đấu với thầy! Tập đấu với thầy mỗi hiệp 3 phút để vào đấu thực sự 2 phút. Ông Thân hết buổi làm đến đón Nhân, đưa Nhân đến quán nước cam Mụ Béo Bờ Hồ, thủ thỉ: Nhân à, Mình ăn rau muống đấu với thằng ăn bít tết. Nên phải có sự khôn ngoan! Từ nay đến ngày con lên vũ đài, sáng ba cho con ăn một bát phở ở phố Hàng Than, chiều con ra quán này uống một cốc nước cam nhé!
Một hôm, Nhân xách găng về đến nhà thì thấy nhà đã đầy người. Thầy Thiệu, ba, ông Nhự và mấy người lạ mặt, trong đó có một người Pháp, đang ngồi ở trong buồng.
Ông Thân chỉ từng người giới thiệu:
— Đây là võ sư Khuê, đây là võ sư Quảng, đây là võ sĩ Phan Thông... Còn đây là ông Mâynien, cựu võ sĩ ở Tulông bên Pháp. Các bác muốn tới thăm con, theo chỗ thân tình của ba.
Ông giáo Thiệu ngẩng lên:
— Anh Nhân đã biết tin gì mới về Đờ Lanay chưa?
— Thưa thầy chưa ạ.
— Báo vừa đăng tin: Nó vừa đấm chết một võ sĩ thành Nam hôm qua.
Ông Nhự cười:
— Khéo lại tin vịt. Mai nó lại cải chính chưa biết chừng.
Nhân nhìn mọi người. Anh hiểu mọi người đều muốn khích lệ anh.
o O o
Nhân đi đôi giầy da đính ngôi sao ở mắt cá, xúng xính trong cái áo choàng. Hôm nay, người săn sóc Nhân là thầy Vĩnh Nguyên và võ sĩ Mâynien.
Mâynien cao lớn, râu rậm, mắt xanh, điệu bộ phóng khoáng như người Mễ Tây Cơ. Ông mới ở Pháp sang. Ông là võ sĩ hạng nặng. Kháng chiến chống phát xít Đức, ông ở trong đội du kích của đảng cộng sản Pháp. Sang tới Hà Nội vào cuối mùa bốc, ông đã chú ý ngay đến Nhân. Ông bảo, xem trận đấu của Nhân với Phécđinăng vừa rồi, ông có cảm giác là chàng Đavít tí hon đấu với gã khổng lồ Gôliát. Gã Gôliát sức vóc hơn người, nhưng mù mắt, chàng Đavít bé người, nhưng là bé hạt tiêu.
Thầy Vĩnh Nguyên ra ngoài một lúc quay trở vào, có chuyện gì vừa xảy ra mà mặt thầy bỗng buồn bã hẳn đi. Thầy nói, giọng khàn rè:
— Nhân sẽ đấu sau ba cặp giữa võ sĩ thành Nam với Hải Phòng.
Ông Mâynien cười, nhóng nhánh hai con mắt xanh:
— Càng có thời gian chuẩn bị - Rồi nhìn Nhân, ông âu yếm - Em đã sáng tạo ra một trường phái mới rồi đấy. Trường phái người Việt. Gọi thế được không, võ sư Vĩnh Nguyên?
— Chúng tôi chưa dám tự tôn! - giọng ông Vĩnh Nguyên rầu rầu.
— Không! Các bạn phải tự tôn. Các bạn, do điều kiện thuộc địa, không giao tiếp được với bên ngoài nhiều. Nhưng, tôi thấy rõ ràng các bạn có phong cách riêng. Phong cách ấy phù hợp với đặc điểm cơ thể, sức vóc và đặc điểm dân tộc các bạn. ồ! Sau này các bạn độc lập,
Các bạn hoàn toàn có thể sánh vai ngang hàng với các dân tộc tiên tiến trên toàn cầu về cả phương diện này.
Gương mắt có hửng sáng lên tí chút, nhưng vẫn không xóa được được nỗi buồn rầu ngấn đọng trong hai con mắt thầy Vĩnh Nguyên. Khe khẽ thở dài, thầy cúi đầu để mặc hai mảng tóc như hai cánh gà rủ xuống che lấp cả khuôn mặt. Thầy rất ít nói. Ngoài những điều cần dậy bảo về nghề nghiệp, chưa bao giờ thầy nói thêm điều gì về tâm sự của thầy. Nhân hiểu thầy. Một nửa đời người của thầy long đong rồi. Giờ đây, cực chẳng đã phải chịu cảnh cá chậu chim lồng nên thầy chỉ còn biết gửi gắm tâm sự vào nghề nghiệp thôi. Vậy mà chao ôi, cái nghề nghiệp cao quý, cái nghệ thuật cao cấp này lại đang có nguy cơ bị những kẻ có quyền lực lợi dụng biến thành một phương tiện để kiếm chác lợi lộc vô cùng đê hèn và bẩn thỉu!
— Anh Vĩnh Nguyên này! Nói thật với anh nhé. Anh có thấy đời là một trò hề giả dối không? Tôi thì tôi hiểu như thế đó. Và, trớ trêu, tôi nghĩ, nghề của bọn ta chẳng qua cũng chỉ là một cuộc mãi võ kiếm ăn dài dài rất vô nghĩa lý thôi, anh à!
Ai nói câu đó với võ sư Vĩnh Nguyên vậy? Thưa, chính là ông bầu Ruân. Ruân đã thôi nhập vai ông bầu sau khi vơ đầy túi tham. Giờ, lão được thăng lên chức phó giám đốc Nha thể thao Bắc Kỳ. Lão khoác tay thầy đi bát phố. Lão kéo thầy tới hiệu phở nổi tiếng ở Hàng Than. Rồi sau đó, lại cùng thầy thả hồn mơ màng trong quán cà phê giảng. Thân mật, ưu ái như ngày nào thầy mới trở về Hà Nội. Nhưng cuối cùng, sau khi đã báng bổ cái nghề nghiệp cao quý thầy đang phụng sự thì ghé tai thầy. Và thầy ngay lập tức đã phắt ngay đầu dậy, quát giật một hơi, phản đối thật quyết liệt.
— Không, không được! Không thể làm như thế được!
Ôi chao! Thầy nghiến chặt hai hàm răng. Nước mắt thầy ào ra. Khốn nạn đến thế là cùng. Phó giám đốc Nha thể thao Bắc Kỳ nói: Ngài chánh mật thám yêu cầu, trong trận đấu này, kẻ thắng phải là Đờ Lanay! Không! Quyết không thể như thế được! Không thể như thế được!
o O o
Nhân đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đấm gió cho quen tay. Thời gian chờ đợi thật là nặng nề. Ngoài kia, cặp võ sĩ thứ hai đã lên đài. Võ sĩ Mâynien đã ra xem.
Bỗng Nhân lui lại, ông Ruân đội cái mũ phớt, tay xách cặp da từ ngoài cửa nặng nề bước vào.
Nhân quay đi, tiếp tục công việc khởi động.
Góc phòng, ông Ruân lại ghé tai thì thào với thầy Vĩnh Nguyên. Nhân không nghe, không hiểu. Ngoài kia, cặp võ sĩ thứ ba đã lên đài. Sắp đến lượt Nhân rồi.
— Nhân!
Thầy Vĩnh Nguyên bỗng cất tiếng gọi. Nhân bước tới, đứng giữa võ sư và ông Ruân.
— Em Nhân - Võ sư nhìn Nhân, giọng ông nghẹn lại- Ông phó giám đốc Nha bảo: do yêu cầu chính trị, đêm nay, em phải thua Đờ Lanay. Ý em thế nào, tôi chưa rõ. Còn ý tôi: Thể thao phụng sự chân lý, phụng sự cái đẹp, phụng sự dân tộc, Tổ quốc!
Võ sư hơi ngẩng lên, mắt nhìn thẳng ông Ruân:
— Vì phụng sự cái chân, cái thiện, cái mỹ mà chịu hoạn nạn, tôi xin sẵn sàng.
Người Nhân rung lên vì xúc động. Anh đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Loa đã gọi: Võ sĩ Phạm Xuân Nhân!
Có cảm giác vừa già đi đến mười tuổi, Nhân bước ra ngoài nhà thi đấu.
o O o
Tiếng loa vang vang:
— Phạm Xuân Nhân, hạng gà, 51 kg 500 bốcxơ Hà Nội, mặc quần đỏ.
— Đờ Lanay, hạng gà 51 kg, lò Saphe, mặc quần xanh.
Đôi chân chạng nạng rậm rịch, hai con mắt sục sạo và ngóng ngóng, Đờ Lanay chờ Nhân mà không giấu nổi vẻ sốt ruột. Trong khi đó thì thật điềm tĩnh, từ một góc vũ đài, Nhân chầm chậm bước ra. Và khi nhìn thấy Đờ Lanay, mặt anh thoáng lộ chút ngập ngừng. Đờ Lanay là người này đây ư? Anh có cảm giác lâu lắm rồi mới gặp lại tên Tây lai này. Lâu lắm rồi, kể từ trận anh và y còn là học trò, bọn y đón đường gây sự, rồi theo phương thức một chọi một, anh đã đấm y ngã ở phố Quan Thánh buổi tan học năm nào. Lâu lắm rồi, nên giờ đây, Đờ Lanay với anh đã trở nên thật là xa lạ, có vẻ như y đã già gấp đôi tuổi mười chín của y. Lông lá lợp một lớp hung đỏ trên tay, đùi, bắp chân y. Khuôn mặt y, khuôn mặt của đứa hay gây gổ, vốn đã dài như mặt ngựa nay lại càng dài thêm vì mảng tóc ở thóp đã rụng trụi. Phù hợp với khuôn mặt xấc lấc vừa nghênh ngáo vừa ngạo ngược ấy là cái cổ gà chọi, hàm răng nhọn nhe nhe và hai con mắt mầu nâu nhỏ như hai kẽ nứt, nhưng đỏ sặc như xuất tiết. Y không có dáng nét đàng hoàng đĩnh đạc của võ sĩ. Y không phải là con người của môn võ nghệ đẹp đẽ này. Là bởi vì, dẫu sao thì Leng Kai Chếch cũng còn chút dáng dấp hào hoa, cao nhã. Và Phécđinăng tuy võ biền, nhưng phong độ cũng còn toát ra được cái chất đặc trưng hùng tráng mạnh mẽ của môn thể thao nghệ thuật này.
Nhưng mà thôi, cồng đã nổi và chẳng chút dò dè gì hết, Đờ Lanay đã sầm sập lao ngay tới, như muốn chỉ một chùy là giáng chết tươi Nhân. Và, áp dụng ngay chiến thuật làm tối tăm mặt mũi đối phương bằng kỹ thuật đòn tràng hai tay, hai nắm đấm trái phải của y phằm phặp bổ vào đôi găng chống đỡ của Nhân như chân máy khâu guồng. Cùng với tiếng reo, tiếng la hét, tiếng sáo huýt cổ vũ của bọn Tây đầm, Nhân có cảm tưởng, Đờ Lanay muốn huy động sức mạnh tổng lực theo kiểu lấy thịt đè người, từ thân hình tới đôi chân nghều ngào cùng hai con mắt sục sặc cay cú của y vào cuộc uy hiếp, áp đảo Nhân và đánh gục Nhân sớm phút nào hay phút ấy. Bủa vây Nhân ngay lập tức là bầu nộ khí man rợ, hung cuồng. Chà, thì chẳng cả suốt mùa đông vừa rồi y đã vẽ một cái mặt người trên cái bao cát rồi đề tên Nhân vào đó để tập đấm, để trả hận đó sao!
Tất nhiên, nhẹ nhàng tiến lui kịp thời trên đôi chân với cả thân mình mềm mại như làm bằng một chất dẻo, Nhân đã khôn ngoan né tránh được tất cả các cú đấm nhanh như máy của Đờ Lanay. Hơn nữa, điều Nhân thu hút được cảm tình của lớp khán giả chân chính còn ở chỗ này. Tay trái che mặt, tay phải đỡ bụng, anh hơi khom mình xuống, tạo nên trong tư thế phòng thủ vừa vô hiệu hóa được cơn thịnh nộ của đối phương vừa đẹp mắt, khiến khán giả không ít người phải xuýt xoa thán phục.
Hiển nhiên, cũng như Nhân, Đờ Lanay đã được chuẩn bị rất kỹ cho cuộc đấu quyết định này. Liên tiếp, không ngưng nghỉ y tung ra những cú đấm mạnh như quạt gió qua đầu Nhân. Và Nhân nhận ra điều hệ trọng này: hơn tất cả những kẻ đã từng là đối thủ của Nhân, y cũng có một ưu thế trội bật như Nhân: Tuổi trẻ! Y nhậy cảm, nhanh ý, tinh khôn, biết rõ chiến thuật của Nhân, nhất định không cho Nhân sáp tới gần.
Còn ba mươi giây nữa hết hiệp một, Nhân tìm được cơ hội, lăn vào bám. Nhưng anh lại bị bật lui trở ra. Đờ Lanay láu cá thừa cơ thực hiện ngay một quả đấm móc đồng thời thúc cùi chỏ vào ngực Nhân. Thằng đểu! Nó đánh xấu. Có tiếng ai đó huýt sáo mồm tỏ ý bất bình. Nhưng tiếng cồng báo hết hiệp vừa nổi đã xí xóa tất cả và trọng tài cũng được cớ đánh bài lờ.
Hai người về nghỉ ở hai góc vũ đài. Loa oang oang công bố giải thưởng của các nhà ái mộ môn bốc. Không khí không có vẻ sôi nổi như trận Nhân đấu với Phécđinăng. ít vỗ tay, reo hò, thúc hối. Mà trang nghiêm, lo lắng thế nào.
Nhân thấy điều đó cả ở ánh mắt bồn chồn của võ sư Vĩnh Nguyên. Mâynien cầm tấm khăn quạt cho Nhân. Còn thầy thì ghé tai Nhân:
— Sức nó còn dai. Liệu xem có thể thì đánh dứt điểm đi! Hiệp hai quả thật trang nghiêm quá! Vẫn là con thú Đờ Lanay trong cơn căm hận hằm hè, nhưng đổi chiến thuật đánh xa và có cân nhắc. Hiển nhiên là cũng giống Nhân, y cũng muốn đánh dứt điểm. Hai ý nghĩ, hai quyết tâm gặp nhau và thế là đôi bên ngay từ đầu hiệp cứ quấn lấy nhau; kẻ này xúc thì người kia múc, giữa những tiếng tây và ta cùng huýt sáo vỗ tay, dậm chân ồn ào hỗn loạn, đến nỗi cồng nổi báo hết hiệp cũng không biết; trọng tài phải vào tách họ ra hai góc đài.
Ngồi giang hai tay níu dây rinh ở góc võ đài, võ sĩ Tây lai mặt đỏ hăm hăm. Saphe to ục ịch ghé tai gà của mình, hí hửng: “Phần thưởng lên tới 5.000 đồng rồi”. Đờ Lanay gật đầu. Bỗng, giật thột mình, y vung tay. “đ. Mẹ mày! Mày quen đánh tù, hả?” Quả đấm của y rơi vào không khí. Kẻ nào vừa nói vào tai y hay chỉ là tưởng tượng của y?
Côồng! Lần này thì Đờ Lanay nổi cơn điên thật rồi. Như mãnh thú, y chồm ngay tới trước Nhân, “Thằng Nhân! Tao phải đập nát mày! Tao phải nghiền mày thành tro bụi! Tao phải giầy đạp mày như bùn dưới chân tao. Ý nghĩ cháy bỏng trong đầu y ngay tắp lự biến thành những quả đấm vừa mạnh vừa ác hiểm liên tục nhằm vào mặt vào ngực Nhân.
Nhân giật lùi, chủ động giật lui và sau một giây tính toán, như một hơi gió, thình lình xô tới. Tiếc thay, chính là lúc này Nhân đã sơ hở. Và một cú đấm tạt mạnh như búa bổ của tên Tây lai đã giáng trúng mặt Nhân. Mặt mày ê ẩm, Nhân lui hai bước nữa. Và quái quỷ chưa, không phải là Nhân khóc mà nước ở hai hốc mắt Nhân cứ trào ra, giàn giụa. “Sao lại có thể thua nó dễ dàng thế được nhỉ!” Nhân nghĩ cay uất, khi thấy Đờ Lanay lợi dụng cơ hội xăm xăm áp tới; và thật là họa vô đơn chí, đang bật lui, Nhân bỗng thấy mình như vừa dẫm phải một đống dây rợ lằng nhằng, và chẳng sao có thể gượng lại được, thế là Nhân ngã đánh ịch một cái xuống mặt sàn. Đấu trường rầm lên một tiếng kêu kinh hoảng! May thay, chính là tiếng kêu ấy đã khiến Nhân như bừng tỉnh, vùng ngay dậy, và vô cùng mừng rỡ vì nhận ra, chính là một góc thảm lót sàn đấu bung rách đã vướng vào giầy Nhân, gây nên sự cố bất thường vừa rồi; Nhân còn chưa hề hấn gì!
— Cố lên, Nhân! Chú ý hai mảng sườn nó. Cứ giáp lá cà mà phang thật lực vào!
— Nhớ nghe, Nhân: Tranh thủ thời cơ trườn tới, giáp thân vào đối phương!
Vẳng lên bên tai Nhân lời thầy Vĩnh Nguyên khi cồng nổi báo hiệu hiệp bốn bắt đầu. Và thực hiện ngay chỉ dẫn của thầy, Nhân liền nhẹ nhàng trườn tới. Tuy nhiên, như đã biết trước, Đờ Lanay, đã kịp thời đảo người tránh né. Với hai nắm tay to xù xương xẩu, mỗi lần dính đòn của y là vô cùng tai hại. Chính đờ La nay cũng biết vậy, thành ra cứ mỗi lần Nhân tìm được đường vào gần, rúc được vào bụng y, cứ gan và lá lách y mà ra đòn, thì y cũng trả miếng ngay bằng những cú đấm lợi hại của mình. Tuy vậy thì, cũng có lúc y tỏ ra lúng túng. Và việc này xảy ra ở cuối hiệp bốn. Trời! Cơ hội hiếm hoi đến thật vô cùng bất ngờ. Vừa thấy cái cằm nhọn hoắt của Đờ Lanay lộ ra, Nhân liền vung nắm đấm. Nhưng đúng lúc tưởng có thể kết thúc trận đấu, thì Nhân bỗng thấy cả một mảng lưng đau nhói lên và tức nghẹt đến mất cả hơi thở! Thằng Tây lai lại chơi đểu! Rõ ràng là thế rồi. Vì chính là khán giả đang la ó ầm ầm, rằng nó chơi cùi chỏ, mà không phải chỉ có một lần.
Lui về một góc võ đài, Nhân rơi ngay vào một trạng thái phân tâm. Trọng tài hiển nhiên là đã theo lệnh của chánh mật thám Pháp nhắm mắt làm ngơ trước sai phạm của Đờ Lanay. Thế thì còn gì là công bằng nữa! Nhưng, tiếc thay, Nhân đã sai lầm vì chính trạng thái phân tâm của mình. Lợi dụng tình thế, mặt đỏ gắt vì tức tối, võ sĩ Tây lai xốc ngay tới, và nhanh như chớp xúc ngay một quả vào giữa mặt Nhân. Đòn này là đòn hiểm. Thấy hai lỗ mũi ươn ướt, Nhân hiểu thế là mình đã bị chảy máu mũi. Kinh khủng chưa, vì lúc này anh thấy hình như mình đã có dấu hiệu của sự xuống sức. Thì vẫn là ra đòn đều đều đấy mà những cú đấm của anh xem ra đã rời rạc uể oải lắm rồi. Chúng chỉ mang tính cầm cự. Cầm cự cho hết hai phút, mà trời ạ, sao hai phút mà dài như cả một thế kỷ thế này! Hai cánh tay anh lúc này như chỉ còn bám lỏng lẻo vào thân mình anh thôi. Còn hai chân anh thì nặng như đeo đá, chúng như dính chặt vào mặt sàn, nhấc được lên còn khó nói chi đến chuyển động. Chưa kể, tệ hại hơn, có lúc hai con mắt anh lóa nhóa vì nước mắt; chỉ có một Đờ Lanay mà anh tưởng đó là hai thằng. Trong khi đó thì Đờ Lanay sau cú chơi xấu trót lọt, lại thừa thắng lấn tới. Khi thụp xuống, lúc nhổm lên, y tỏ ra đang còn rất sung mãn; và tận dụng tầm vóc cao hơn mét bẩy cùng đôi vai rộng, y vươn cánh tay trái ra đo đo ở tầm xa để tìm thời cơ cho Nhân ăn đòn. Mà vẻ như là y chưa thấm mệt thật, tuy là đã phung phí quá nhiều sức lực vì thói ngông nghênh và nôn nóng. Ngật ngà ngật ngưỡng cái cổ gà chọi, lểu đà lểu đểu mà nhanh như cắt, y phối hợp đòn trên - dưới, dưới - trên thật mau lẹ và hài hòa, để rồi đột ngột cho ra một cú đấm khô nửa móc nửa xúc rất khó đoán trước, nhằm mạng sườn Nhân. Thậm chí, nghĩ rằng Nhân đã kiệt lực, đã có lúc chủ quan khinh thường đối thủ, y đã chơi trò đấm lẹ, nửa bắn nửa vẩy, vừa đánh vừa nhử đòn Nhân.
Nhân đã ở vào thế thua?
Không! Không đời nào!
Kỳ lạ thay, sau một lần bị Đờ Lanay dồn vào góc vũ đài, chạm lưng vào dây ring, thì Nhân bỗng tỉnh hẳn. Nhân đâu đã cạn hơi, kiệt lực! Mấy hiệp đấu vừa qua, những lúc rơi vào thế bất lợi chẳng qua là do Nhân chưa có được chiến thuật thích hợp thôi. Trong Nhân vẫn còn nguyên vẹn bầu năng lượng đã được tích đọng từ bao lâu nay. Nhân vẫn là bí hiểm với cả chính mình. Trong Nhân còn có tất cả những gì đã tích tụ, đã nếm trải, đã kiểm nghiệm. Có cả nỗi cực khổ của gia đình Tùng. Có cả nỗi ân hận khổ đau của thầy. Niềm vui sống mạnh mẽ của ba, của bác Nhự. Niềm tin cậy, nhiệt tình khích lệ của Cường, của bạn gái, bạn trai. Trong Nhân có sức mạnh và ý chí quật cường bắt nguồn từ cội nguồn sâu thẳm... Trong Nhân có sức mạnh khởi nguồn từ lòng ưu ái của Mâynien, của các võ sĩ đàn anh, võ sĩ đồng niên, đồng tuế...
“Ờ, chưa bao giờ mình được đánh nó công khai cả. Thằng mật thám! Tên đao phủ kia! Bốc của người nô lệ với kẻ thống trị không chỉ là trò thể thao đâu! Được rồi! Hãy chờ đấy! Chúng mày đừng có hòng? Tao sẽ rửa nỗi hận của thầy Vĩnh Nguyên”.
Những ý nghĩ ấy càng nung nấu, chín nục trong Nhân khi sang hiệp năm.
Thì vẫn là phong vẻ hung hăng ngay khi bước vào hiệp đấu này, tuy nhiên, Đờ Lanay đã bộc lộ ngay nhược điểm cố hữu của mình chỉ sau đó có vài giây thôi. Một lần lăn xả và trả đũa y, Nhận nhận ra tên tây lai này cũng chẳng vừa, nhưng y vừa có một động thái rất lạ lùng: đột ngột thực hiện động tác khóa tay Nhân, rồi y tựa hẳn người vào Nhân. Y tựa nào Nhân để làm gì vậy? à, y tựa vào Nhân để y nghỉ, để y thở; để y thở hào hển, thở hồng hộc. Gắng gỏi lắm Nhân mới đẩy được y ra xa. Nhưng lạ chưa kìa, sau đó mấy giây, sáp lại gần y thì lại thấy y vòng hai cánh tay dài như hai cái bơi chèo ôm choàng lấy Nhân. Đó là lúc y vừa đấm trượt mấy quả liên tiếp. Nhân đẩy y ra. Không được! Trọng tài can thiệp, thật khó khăn mới tách y ra xa. Và nhìn cái thân xác nghêu ngao của y đã không còn cái khí sắc hăm hở như trước, Nhân phấp phỏng nghĩ, rồi chợt như bừng ngộ trong bàng hoàng: chẳng lẽ là vậy ư? Chẳng lẽ là Đờ Lanay, tên địch thủ hung đồ của Nhân đã thấm mệt, đã bắt đầu xuống sức?
Vậy là ngay lập tức, hưng phấn bốc dậy bừng bừng, ngây ngất tràn ngập trong Nhân. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên võ sĩ Tây lai này vốn sở hữu một thể lực hơn người, hơn cả Nhân, nhưng khốn nạn cho y, chính y đã tự làm hại mình; không biết tiết chế, không làm chủ được bản thân, để mặc cho tà niệm xấu xa dẫn dắt, y đã đánh mất cái ưu thế căn bản của cuộc đấu đối kháng là sự bền bỉ và tinh thần nhẫn nại. Còn Nhân, thật tình là Nhân cũng đã bã bợi lắm rồi. Chống chọi với con thú hoang dã này thật vô cùng tổn hao sức lực. Liên tục đảo người để né tránh, chuyển dịch để đổi hướng bất ngờ, luồn lách để trườn tới giáp thân vào hắn, mệt mỏi bã bời đã xuất hiện ở từng cơ bắp anh. Tuy vậy, lúc này anh thấy mình vẫn còn hơn Đờ Lanay, ở chỗ, anh biết dè giữ sức lực và thêm nữa trong anh chưa bao giờ thôi nấu nung một ý chí quyết đấu. Đã từng rơi vào những tình huống nghiệt ngã nhất, đã biết cắn răng chịu đựng để đứng dậy, vượt lên, anh còn hơn Đờ Lanay ở sự từng trải và vững tin ở bản thân mình. Ăn đòn, chịu đau mà có ích, chẳng sách vở nào bằng đâu; đó chẳng phải là lời thầy Vĩnh Nguyên dậy anh ở cái buổi đầu tiên được đấu với thầy sao? Và thế là đúng như quy luật: may mắn chỉ đến với những ai chịu dày công tích luỹ các điều kiện, vận hội đã đến và mỉm cười với Nhân. Là bởi vì lúc này, còn rất cay uất và hung hãn, võ sĩ Tây lai- khảo tra viên tàn bạo của Sở Mật thám Pháp, đang âm mưu dồn nén những năng lượng cuối cùng để tạo ra một đòn sinh tử, đấm chết tươi Nhân trên sàn đấu - nhưng than ôi, ham ăn to và quá nôn nóng, bằng động tác hạ hai cánh tay xuống ngang tầm vai để cho quả đấm móc nhằm vào quai hàm Nhân thêm phần trọng lượng và có ý nghĩa quyết định, y đã phạm phải một sai lầm chết người. Vừa thấy vùng mặt trái của Đờ Lanay hở ra lồ lộ, vô cùng nhạy bén, Nhân liền phóng ngay ra một quả đấm bằng tay phải, thẳng như một đường kẻ và xoáy như một mũi khoan. Quả đấm dồn tích bao nhiêu là ý chí, tinh thần, cộng thêm cả trọng lượng bản thân anh đang ở trong tư thế nghiêng người thật thuận lợi, đã giáng trúng giữa mặt tên võ sĩ đao phủ.
Nhân chỉ nghe thấy một tiếng “khặc” và tiếp đó tiếng reo hò của khán giả bật lên rồi ào ào như sóng bể. Đờ Lanay ngã ngửa vào dây võ đài rồi gục mặt xuống sàn.
Trọng tài chạy tới, chẳng còn cách nào hơn, đành khuỵ chân, chém tay, cố tình đếm thật thong thả: Một... Hai... Ba... Đờ Lanay không thể vùng dậy ngay được. Đến nhịp đếm thứ tám của trọng tài, y mở mắt, chống tay, đẩy lưng lên được một chút, rồi lại dập ngực xuống sàn.
Việt Nam muôn năm! Vivơ Việt Nam! Vivơ Việt Nam! Việt Nam muôn năm! Muôn năm Việt Nam! Khắp đấu trường ran ran vọng lại tai Nhân những lời reo tiếng Việt lẫn tiếng Pháp, vang trầm như sóng biển.
Võ Sĩ Lên Đài Võ Sĩ Lên Đài - Ma Văn Kháng Võ Sĩ Lên Đài