Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 141 / 13
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ường nhẩy thình thình trên giường, reo:
— Ui chà chà! Tuyệt hết chỗ nói!
Rồi cậu lại quỳ phục xuống, tiếp tục cắt, dán. Cường đang sưu tập những bản tin, bài tường thuật, phóng sự, tranh ảnh đăng trên các tờ báo nói về anh Nhân. Anh Nhân võ sĩ tên tuổi nổi như sóng cồn. Anh lại vừa thắng võ sĩ Chếch một keo nữa. Lần này Chếch ngã dập xuống, đếm quá mười, vẫn không ngóc đầu lên được. Anh lại chiếm giải vô địch hạng gà Hà Nội, rồi thắng luôn cả các võ sĩ cùng hạng của Thành Nam và thành phố cảng. Vinh quang đến tới tấp, tối tăm cả mặt mũi!
— Anh Nhân trông, cái ảnh này đẹp không? Trông anh giống ai nhỉ? Xitnây Giắcsơn nhé? Hay là Mutu?
Thích thú với phát hiện của mình, Cường giơ tấm ảnh mới cắt ở báo lên cao. Ai mà trông vừa oai phong vừa dữ dằn thế! Đầu húi cua. Mắt hất ngược. Hai nắm đấm lăm lăm. Người xô về phía trước.
— Anh Nhân! Nhìn cái ảnh này nữa. Trông người anh có giống cái hình tam giác không? Đôi vai rộng bè bè, trong khi đó hai chân chụm lại thành một góc nhọn. Chị Thúy thích cái ảnh này lắm đấy, ông anh của thằng em ạ!
Mặc Cường huyên thuyên, Nhân cứ mải mê với cái bị cát treo ở giữa nhà. Cái thằng hồi này đúng là đang phát tiết anh hoa thật. Giao du rộng, chẳng thiếu một ai. Véspa đi mượn mà phóng tít thò lò. Tán chuyện thì còn phải nói. Lúc gán Nhân với cô bé Nguyệt con ông Nhự. Lúc thì đèo cả Thúy con gái thầy Thiệu đến xem Nhân tập, đến tếu!
Nhưng mà mặc mày, Cường ạ, tao phải tập. Mày vẫn còn thuộc loại nhóc, chưa hiểu chuyện đời đâu. Võ sư Vĩnh Nguyên bảo: “Bên bờ danh vọng là vực sâu trụy lạc tội lỗi. Báo chí có thể tâng mình lên tận mây xanh, nhưng cũng có thể dìm mình xuống tận bùn đen đấy!”. Ba cũng bảo vậy. Bác Nhự cũng tán thành ý kiến ấy. Tao phải tập. Tao phải vươn lên đỉnh cao hơn nữa. Hà Nội sẽ giải phóng khỏi sự chiếm đóng của bọn lõ thực dân. Lúc ấy, tao sẽ góp phần xây dựng môn quyền anh của đất nước. Ngoài kia, anh em bận kháng chiến, không có điều kiện tập, mình càng phải cố. Tao phải tập. Tập một hiệp ba phút để đấu hai phút. Tập nghỉ chỉ nửa phút để vào đấu nghỉ một phút. Nghĩa là bao giờ cũng đặt mình vào hoàn cảnh khắc nghiệt hơn thực tế.
— Ối, anh Nhân. Anh nghe này: “Một cuộc vượt ngục vô cùng táo bạo. Tường thuật của phóng viên bản báo Tia Sáng. Một biệt động quân Việt Minh bị thương, sau khi bị bắt vào nằm ở nhà thương Phủ Doãn...”
Nhân bỏ cái bao cát, ngồi phịch xuống ghế, thở phù phù. Cường đọc bài báo. Bài báo kể chuyện chiến sĩ biệt động ta, với sự giúp đỡ của các tổ chức bí mật nội thành, vượt khỏi nhà thương; qua các vòng lưới mật thám, lính gác dầy đặc.
— Anh Nhân này. Thế thì phải đánh thuốc mê thằng lính gác nhỉ?
— Ừ...
Đáp lời Cường như lơ đãng mà lòng Nhân đang xôn xao. Hà Nội! Hà Nội bị giặc chiếm đóng nhưng có bao giờ không hướng về cách mạng, hướng về kháng chiến.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa có tiếng bác Nhự:
— Đấy, nhà cậu ấy đây. Nhân, Cường ơi, có các vị phóng viên nhật trình hỏi các cậu đây này.
Cường vội kéo cái bao cát vào góc nhà. Nhân ra mở cửa, rồi lui ra sau cánh cửa, lau mồ hôi, mặc quần áo tiếp khách.
Khách bước vào nhà. Một người đeo kính râm, đội mũ phớt, mồm ngậm xì gà. Người đi sau, béo ú, đội berê, mép cứng đờ hai thẻo ria đen. Người đội mũ phớt ngả mũ:
— Xin kính chào đương kim vô địch võ sĩ. Tôi xin tự giới thiệu: tôi là người ái mộ môn nghệ thuật cao quý này. Tôi, Lê Giáo, được ngài tham Ruân nhường lại việc bao thầu các trận đấu của quý anh. Sắp tới, tôi xin đứng ra đăng cai trận của anh với võ sĩ Phécđinăng. Còn đây, anh Giang Phong, đặc phóng viên của báo Giang San.
Người đặc phóng viên tên Giang Phong như một quả bí đặc, cười hụ hụ như bị tắc cuống họng, nhìn căn nhà:
— Thật không ngờ nơi đây lại là tổ ấm của một gia đình lực sĩ. Nếu tôi không nhầm thì thân phụ quý anh là thợ, là cuarơ xe đạp.
— Vâng! - Nhân đáp, hơi khó chịu về những lời lẽ hoa mỹ của hai người nọ.
Nhà đặc phóng viên ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, giở sổ tay:
— Tôi xin hỏi quý anh ngay kẻo lại quên: có thật toàn bộ số tiền 3.000 đồng giải lần thứ hai đấu với võ sĩ Leng Kai Chếch, quý anh đã biếu quỹ học sinh nghèo thành phố?
— Vâng.
— Tại sao quý anh lại có cử chỉ nghĩa hiệp đẹp đẽ ấy?
— Vì... Tôi cũng là học trò nghèo. Bạn bè tôi cũng nghèo.
— Thật là chí lý. Tôi xin hỏi tiếp: Người anh của quý anh là cuarơ xe đạp?
— Vâng. Anh tôi thi đường trường vào Sài Gòn năm 1945.
— Từ đó đến nay?
— Tôi không nhận được tin tức gì.
— Có thể có mệnh hệ gì chăng?
— Không! Tôi tin là anh tôi còn sống. Và anh tôi chắc không làm hổ danh gia đình tôi.
— Còn chú em đây?
— Nó mới mười lăm tuổi.
— Ồ! Sẽ là một trang nam nhi tuấn tú của nước Việt.
Người bao thầu có vẻ sốt ruột về sự kề cà của ông đặc phóng viên liền cắt ngang câu chuyện:
— Vậy xin quý anh cho biết vài chi tiết về trận đấu sắp tới với Phécđinăng.
— Hai võ sĩ sẽ đấu trong tám hiệp.
— Chà!
— Ồ! - Nhà đặc phóng viên ngoáy bút, hai vành môi khoanh tròn vo - Thật là hùng dũng! Nhưng thưa quý anh, theo tôi biết thì tụi Tây thật là đáng ngại.
— Ba tôi đã từng đấu với họ. Thầy dậy tôi cũng đã đọ sức với họ.
— Vâng. Nhưng, có lẽ võ sĩ Tây da thịt họ được cấu tạo bằng chất liệu khác với ta. Cơ thể họ to. Da thịt họ bì bì, bị đấm không có cảm giác. Mà họ lại có cái sức bật dẻo như cao su, dai đến phát sợ.
Ông bao thầu gật đầu:
— Dường như họ sinh ra là chỉ để đánh bốc.
Nhân bật cười:
— Các ông nhìn họ từ xa, lại quen nếp sợ Tây nên thấy họ là khiếp hãi thế thôi. Thực ra họ cũng là người.
— Thật là khí phách!
— Tất nhiên, - Nhân thêm - họ cũng có những ưu thế riêng.
Ông bao thầu nhìn Nhân, ngập ngừng:
— Vậy quý anh có tin...
— Tôi tin là tôi sẽ thắng.
— Vậy... Số tiền thưởng?
— Tôi cũng sẽ cúng vào quỹ bảo trợ học sinh nghèo.
— Quý hóa quá!
Ông bao thầu gãi gãi vầng trán rộng:
— Vậy, hiện thời quý anh cần thêm những gì mà tôi có thể giúp?
— Cám ơn ông! Ba tôi đã chuẩn bị cho tôi đầy đủ mọi thứ cần thiết!
— Nếu thắng cuộc, quý anh có dự định đi du lịch thưởng ngoạn ở đâu chăng? Sài Gòn. Huế. Hay là Nam Vang, Hồng Kông? Có thể cả Pari nữa?
Nhân lắc đầu. Ông đặc phóng viên chồm sang nắm tay anh, hoan hỉ:
— Thật đúng là dòng máu Con Hồng Cháu Lạc.
o O o
Không còn là những tiếng vỗ tay lẻ tẻ rời rạc như hôm nào Nhân ra trình diện trong trận đấu với Chếch. Những tiếng vỗ tay ào lên cùng với tiếng reo hò của hàng trăm con người được nhân lên trong vòm mái khum, tưởng đến bung vỡ cả cái Nhà hát lớn kiến trúc kiên cố, cổ điển này.
Trận đấu đã được quảng cáo rầm rĩ cả tháng nay. Nó là trận kết thúc mùa đấm. Nhưng, hấp dẫn hơn vẫn là ở chỗ: nó là trận võ sĩ ta đấu với võ sĩ Tây. Chuyện này đã xẩy ra. Nhưng hồi đó, trước cách mạng, còn là thời bình. Còn là lúc Pháp - Việt chung sống đề huề! Còn bây giờ, dẫu sao thì cũng là lúc đôi bên đang dàn trận. Cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp xâm lược của nhân dân Việt Nam đang vào hồi quyết liệt! Vậy thì, trên võ đài, võ sĩ ta so găng với bốcxơ Tây, có ý nghĩa lắm chứ! Ý nghĩa lắm chứ! Thì chính là các chú Tây thực dân cũng đã nhận ra điều ngầm ẩn hàm chứa trong cuộc đấu tay đôi này. Đấy nhé, nào ai còn nói là tôi thống trị, tôi đè nén, tôi áp bức, khinh bỉ các anh? Là bởi vì rõ ràng là tôi đã ban tặng các anh hai chữ bình đẳng và tôi tạo điều kiện để các anh bình đẳng với tôi rồi nhé. Tôi cho các anh quyền lên võ đài đọ găng với chúng tôi. Còn nếu anh bị tôi cho đo ván, điều này hiển nhiên là sự thật rồi, thì các anh một lần nữa phải tự hiểu ra cái thân kiếp hèn mọn nhược tiểu da vàng mũi tẹt của mình chứ!
Hẳn là nghĩ vậy nên Nhà hát lớn đêm nay, nơi đặt võ đài, đầy nhóc khán giả là Tây lớn Tây bé. Lác đác có cả đầm già, đầm trẻ ngồi nhá ô mai. Vé chuồng gà tăng vọt lên gấp đôi, những 100 đồng. Đắt hơn cả trận đấu tranh cúp bóng tròn giữa đội Tổng hành Dinh với đội Bảo Chính vừa rồi ở sân hàng đẫy. Báo chí đăng ảnh hai võ sĩ liên tục mấy tuần nay. Giải thưởng lên tới 4.000 đồng. Ông thị trưởng tặng một giải đặc biệt. Báo Tia Sáng, Giang Sơn, Sinh Lực, Liên Hiệp, L'Entente cũng đều có giải. Hiệu may Phúc Toàn hàng gai xin tặng bộ com lê đắt tiền nhất cho võ sĩ thắng cuộc v.v... Và v.v...
Sáu giờ chiều. Nhà hát đã đầy ắp. Có thể điểm tên từng vị. Vì toàn là loại quyền quý, sang giầu, có chức tước lớn. Nếu không thì cũng là con nhà thể thao danh tiếng lẫy lừng. Như nhà phóng lao vô địch Lê Quý; nhà điền kinh nhẩy cao quán quân Bắc Việt, Hồng Long; lực sĩ ném đĩa vừa chiếm giải nhất, Văn Lợi. Các võ sư như thầy Vĩnh Nguyên, thầy Phan Thông không một ai vắng mặt. Các võ sĩ đương kim càng không thể thiếu. Cả bốcxơ Nam, người đã đấm lộn nhào một võ sĩ Tây đen thời Đuycôroa đang ngụ cư ở huế cũng đáp tầu bay ra xem.
Võ sĩ người Việt gặp võ sĩ Âu Tây! Đâu có phải là chuyện bình thường, nhất là lúc này.
o O o
— Hoan hô Phạm Xuân Nhân! Bra vô Nhân!
— Hoan hô Nhân, đương kim vô địch hạng gà.
— Vivơ Việt Nam! [17] Việt Nam muôn năm!
[17] …Vive Việt Nam: Việt Nam muôn năm
Tai Nhân ù ù. Cả trăm tiếng hò reo từ các chuồng gà, các hàng ghế kề cận khán đài, trên các tầng cao sát nóc Nhà hát dội tới Nhân. Tuy nhiên, trong khi hiểu rằng mình là đối tượng đã dành được sự ưu ái đặc biệt của khán giả, Nhân cũng nhận ra, đối thủ Phécđinăng của anh đêm nay được cổ vũ nồng nhiệt không hề kém anh. Chiếm có tới một nửa số khán giả buổi giao đấu này là các quan chức, các sĩ quan Pháp. Thôi thì còn thiếu gì lời chúc tụng cùng hoa hoét và các tặng phẩm được tới tấp đưa tới cho Phéc. Cũng không thiếu gì đứa còn huýt sáo, đưa tay lên mũi vẫy vẫy chế nhạo Nhân.
Còn bây giờ thì Phécđinăng đã bước lên vũ đài và giơ tay chào khán giả.
Ôi! Phécđinăng! Phécđinăng, một sĩ quan trẻ tuổi trong đội quân viễn chinh nhà nghề! Phécđinăng, võ sĩ thượng thặng! Phécđinăng, thiên thần của hủy diệt! Phécđinăng, vua của các vũ đài! Phécđinăng, hai tay đấm như hai chầy máy! Thì cả tháng nay Phécđinăng chẳng đã hiện diện với những danh từ, tính từ hoa mỹ, gợi cảm nhất trên các mặt báo hàng ngày đó sao! Nhân nhớ, trong ảnh, Phécđinăng là một gương mặt gân guốc và một vóc hình cân đối, nở nang. Nghĩa là ngoài vẻ lạnh lùng pha chút tàn nhẫn thì trông y cũng không đến nỗi nào, vậy mà sao khi nhìn ảnh y, Nhân lại thấy ghê tởm và vô cùng ác cảm! Hay là trông y rất giống những tên lính Lê Dương hung hãn đã từng xả súng vào đồng bào mình trong các vụ khiêu khích những ngày Hà Nội sửa soạn kháng chiến cuối năm 1946?
Chạm găng với Phécđinăng, Nhân lui về phía mình. Phéc cũng vậy. Nhân nhận ra anh chỉ đứng đến tai y. Y có nước da màu đồng hun, tay chân, thớ bụng, vồng ngực y nổi múi cuồn cuộn. Mắt gầm ghè, y phóng cáí nhìn đầy vẻ khinh mạn vào gương mặt Nhân; trong khi cái nhếch mép cười khẩy của y thì một lần nữa khẳng định, tính cách tàn nhẫn của y: “Tao sẽ nghiền nát mày! Tao sẽ nhai ngấu nghiến mày”. Thì mới tuần trước y chẳng đã nghiền nát, đã chẳng nhai ngấu nghiến Mu tu, lính nhảy dù, võ sĩ da màu rồi là gì! Mutu có đấu pháp cực kỳ thanh thoát đẹp mắt, có cách di chuyển mau lẹ, vào trận hai tay lúc nào cũng phành phạch như cánh gà để ra đòn chớp nhoáng; ấy thế mà gặp Phéc mới chỉ tới hiệp bốn thì đã rũ ra như gà mắc dịch Niu cát sơn, rồi kết cục là bị Phéc cho lộn từ vũ đài xuống đất đó thôi!
Quả nhiên, cồng vừa nổi, như mãnh thú đói mồi, Phécđinăng lập tức lao ngay tới Nhân. Nhưng may mắn, nhớ lời dặn dò của thầy Vĩnh Nguyên khi còn trong phòng thay quần áo, Nhân đã kịp thời phòng thủ và xác định ngay chiến thuật của mình.
Tuy nhiên, lùi tránh mấy quả đấm đầu tiên của Phécđi năng, Nhân hiểu ngay là đã gặp một đối thủ lợi hại, có nhiều ưu thế hơn mình. Anh phải né mình liên tiếp để tránh những cú đấm vùi dập phủ đầu như thác đổ của y. Ngăn chặn, che đỡ đó là cách ứng xử lúc này của anh. Và hiệu quả tức thời của việc này, chỉ vài giây sau, đối thủ của anh cũng đã nhận ra. Phécđinăng khôn ngoan có thừa, thấy đấm liên tục mà không có hiệu quả, y liền chuyển đổi ngay chiến thuật. Động tác của y chậm hơn, điều độ hơn và rõ ràng là cố tính toán để tạo ra những xoay chuyển bất ngờ.
Cứ tưởng là có thể ăn sống nuốt tươi Nhân ngay tức khắc, nên lúc này, đám khán giả ủng hộ Phécđinăng đã không thể giấu nổi vẻ sốt ruột.
— Phécđinăng! Va- di! Chuy- lơ![18]
— Phécđinăng! Vào đi! Giết nó đi!
[18] Vas-y! Tue le! (tiếng Pháp): Vào đi! Giết nó đi!
Bốn bề đấu trường ồn ĩ tiếng Tây lớn Tây bé, đầm già đầm trẻ la hét. Bị kích thích, Phécđinăng nhảy chồm chồm. Sử dụng đòn khô, lợi dụng chiều cao, từ xa y liên tiếp phóng những quả đấm thẳng vào mặt Nhân. Tỉnh táo, trong chuỗi phản ứng né tránh kịp thời, Nhân hạ thấp người, gần như luồn dưới tầm đấm của y và cũng ăn miếng trả miếng ngay khi có cơ hội.
Tuy nhiên, rõ ràng là Nhân so về mọi mặt, không thể bằng Phéc. Phéc là võ sĩ nhà nghề, dày dạn trong chinh chiến. Kia kìa, cái mũi vẹo vọ của y giờ Nhân mới nhìn rõ, nó chẳng là cái dấu chứng của các lần trận mạc của y thì là cái gì! Phản xạ vô cùng mau lẹ, bật nẩy như một cục tẩy, Nhân đã có được những cú đấm nhẹ vào cạnh sườn Phéc; tuy nhiên đấm được vào da thịt y mà Nhân có cảm giác như đấm vào bị bông. Vậy thì lúc này đây, dựa vào điểm mạnh nào trong đấu pháp mà Nhân có thể đương cự được; hoặc chí ít cũng không bị Phéc hạ đo ván, hay đánh bật ra khỏi vũ đài như Mutu? Có! Có đấy! Nhân có điểm mạnh riêng của mình. Thông minh. Gan góc. Bám riết địch thủ. Và, trong một điểm rơi hội tụ tất cả các yếu tố nọ, một tích tắc loé sáng, anh phát hiện ra điểm sơ hở chết người của đối phương. Phécđinăng đã ỷ vào ưu thế chiều cao mà quên phòng bị phần bụng và cái cằm. Phần bụng và cái cằm của y hoàn toàn bỏ trống. Sướng rên lên vì phát hiện quan trọng này, Nhân cùng lúc nhớ tới lời dạy của thầy Vĩnh Nguyên: Nghệ thuật là bắt đối phương đánh theo ý mình! Vậy thì nghệ thuật đánh của Nhân lúc này chính là chiến thuật áp sát đối phương mà ông Nhự goi nôm na là trâu lăn, đồng thời cũng là ngón nghề sở trường của anh. Không bỏ lỡ cơ hội một giây, Nhân xô tới, áp sát hẳn vào Phécđinăng. Tình thế diễn ra thật bất ngờ. Ngửi thấy mùi hôi nách sặc sụa của y, đồng thời nhận ra hàm râu rậm của y cọ vào vai mình ran rát, anh liền nín thở, hất ngược lên một nắm đấm sượt qua phần bụng nhằm vào cái mũi vẹo của y!
— Phécđi năng! Mũi cà chua!
Chợt bật lên tiếng một người thét. Bật lui, tách ra khỏi thân hình Phéc, Nhân nhận thấy máu ở mũi y đã đổ ra đỏ lòe cả vùng nhân trung, y đang giật lui trên đôi chân chuệnh choạng như chực ngã.
Ngồi ở góc vũ đài nghỉ một phút sau hiệp một, Nhân nghĩ: Phécđinăng có sức, nhưng không có chiến thuật. Có lẽ ta sẽ thủ hòa với hắn. Nhưng thật bất ngờ, đúng lúc ấy, Nhân nghe thấy một tiếng gào hung tợn giật lên ở góc vũ đài đối diện, nơi Phécđinăng đang ngồi nghỉ:
— Phécđinăng! Chuy lơ! Phécđinăng! Giết nó đi!
o O o
Chủ nhân tiếng gào hung tợn đó là Đờ Lanay. Đờ Lanay, nhân viên Sở mật thám mặc áo vét ca rô, mũ lưỡi trai xám, ngồi ở góc trái hàng ghế đầu, sát vũ đài. Không có trận đấu nào của Nhân mà hắn vắng mặt. Con thú rình mò này có âm mưu gì đây? Chưa biết. Nhưng, quả là chưa có trận đấu nào, ở vị trí khán giả, mà hắn bộc lộ sự tức tối hung cuồng như trận này, ở lúc này.
Suốt cả hiệp một, hắn như một cái máy ra sức gào, thúc tên võ sĩ sĩ quan Phécđinăng nọ. Hắn sốt ruột vì gã nọ đấm không có hiệu quả. Hắn cay cú, uất ức vì gã nọ bị đấm chẩy máu mũi.
Và khi tiếng cồng mở đầu hiệp hai vừa vang, thấy Phécđinăng vẫn còn tỉnh táo, dũng mãnh xông tới Nhân, thì hắn lại đập chân thét, lần này bằng thuần tiếng Việt, có lẽ là để Nhân nghe thấy:
— Xé xác nó ra, Phécđinăng! Nghiền nó thành tro bụi đi! Phécđinăng! Đấm vỡ mõm nó đi!
Xé xác Nhân, nghiền Nhân thành tro bụi, Phécđinăng muốn thế lắm chứ, nhưng làm được chuyện ấy đâu có phải là dễ dàng! Vào hiệp hai, Phécđinăng nhận ra điều nọ. Đông đảo khán giả cũng nhận ra điều nọ. Vì bây giờ mọi người còn nhận ra thêm một điều hệ trọng nữa: Phécđinăng có sải tay dài, có cú đấm mạnh, nhưng đấu pháp lại vô cùng đơn điệu. Nhân thấp nhỏ hơn y, nhưng bám dai, hết sức linh hoạt khi xử lý các tình huống, biết tiết kiệm từng quả đấm, không để phí sức và luôn tạo ra những tình thế bất ngờ. Chưa kể, vóc hình thấp bé, lại khéo léo, nên Nhân tránh lẩn rất giỏi; và do vậy đã vô hiệu hóa được những cú đấm siêu nặng của Phéc, khiến Phéc hao tổn quá nhiều sức lực.
Hiệp ba qua.
Ngay vào đầu hiệp bốn, bị một quả đấm tạt của Nhân, Phécđinăng trở nên uể oải hẳn đi. Phéc giật lùi, liên tục giật lùi, để thoát ra, để giẫy ra khỏi cái đeo bám dai dẳng, riết róng của Nhân. Ưu thế của trận đấu vẻ như đã nghiêng về Nhân rồi, mặc dầu chính Nhân cũng hiểu, anh không đủ sức quật ngã được võ sĩ nhà nghề kia đâu.
Nhân sống động hẳn lên khi bước vào hiệp năm.
Lúc này Đờ Lanay đã bứt ra khỏi ghế ngồi. Áp sáp vũ đài, hắn nhẩy chồm chồm và la hét loạn xạ. Chao ôi! Đờ Lanay tức tối! Đờ Lanay cay uất! Nhân, kẻ thù của hắn. Kẻ thù của tuổi thiếu niên và kẻ thù của lý tưởng! Giờ đây, sau những lần làm hỏng việc vì cái tính xốc nổi của mình, Đờ Lanay đã thôi hẳn chức trách một nhân viên chỉ điểm. Được điều về phòng hỏi cung, ở đây hắn đóng vai tra khảo viên, chuyên làm công việc đánh đập, tra tấn các tù nhân. Và thế là từ đó, phòng hỏi cung vốn đã có các đòn tra hiểm ác như đi tầu ngầm, đi tầu bay... Nhờ Đờ Lanay, thêm đòn đấm. Ở đây, không có luật lệ; các cú đấm xúc, bổ, tạt, móc... Tha hồ được sử dụng. Ở đây, Đờ Lanay đã đấm gẫy răng cả chục người, đấm lòi con ngươi năm người và đấm một phát chết ngay một ông cụ già bán lạc rang bị tình nghi hoạt động cho kháng chiến. Đờ Lanay thỏa sức hung hãn trong phòng tra khảo. Nhưng, ở đây, khoái cảm của hắn bị ức chế đến tối đa. Chiến thắng dễ dàng không gây khoái cảm. Người tù như cái bịch cát, như cái bị bông, chỉ biết chịu đựng, không được chống trả thì cú đấm làm sao có thể tạo nên hưng phấn cho hắn được!
Thành ra giờ đây, đã áp sát vào vũ đài rồi mà người hắn cứ giần giật liên hồi. Hắn muốn nhẩy ngay lên vũ đài, thế chân Phécđinăng. Hắn muốn biến thành ma quỷ nhập vào thể xác Phécđinăng. Trời ạ! Cái thằng sĩ quan võ sĩ vô tích sự kia, sao mày không cút mẹ mày về nhà đi cho khỏi ngứa mắt tao!!
Kết quả của trận đấu đã dự đoán được chín phần.
Vào hiệp sáu, chưa đầy nửa phút, sau khi đấm trượt hai quả nữa, Phécđinăng thở dốc, kiệt lực và khi Nhân vừa xông tới định tranh thủ thời cơ ra đòn, thì Phéc liền giơ tay lên trời, báo hiệu với trọng tài: xin bỏ cuộc đấu. Phéc đã mất ưu thế ngay từ hiệp một, sau khi bị chẩy máu cam. Phéc đã quá tự tin và đánh giá sai lầm đối phương.
Nhân đứng lại khi trọng tài yêu cầu dừng trận đấu. Anh nhận thấy Phécđinăng như ngước lên nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng như muốn nói: chà! Người Việt bé nhỏ, giờ thì tôi hiểu các anh rồi!
Nhà hát ồn ào lên, khi loa công bố Nhân thắng Phécđinăng. Nhưng, thật bất ngờ, đúng lúc, Nhân và Phéc bắt tay nhau thì Đờ Lanay sùng sục chui qua dây rinh, hùng hổ bước ra giữa vũ đài, giơ một tay lên trời, há mồm gào hết cỡ:
— Tôi, võ sĩ hạng gà Đờ Lanay, thuộc lò võ sư Saphe. Tôi thách đấu với võ sĩ Phạm Xuân Nhân vào mùa xuân tới.
Võ Sĩ Lên Đài Võ Sĩ Lên Đài - Ma Văn Kháng Võ Sĩ Lên Đài