Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 141 / 13
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ờ Lanay bỏ học rồi. Cái thằng học dốt đến bò cũng phải khinh.
Nhưng, bù cho cái đầu óc bã đậu, đất sét, nó lại có sức vóc hơn người. Hết năm học ấy, sang mùa xuân sang năm, vào tuổi mười bẩy nó đã là một thanh niên cao lớn nghều nghệu, khỏe như trâu đực. Vai nó to. Đầu và mặt nó lại như đầu, mặt đứa bé, lọt thỏm, so với tảng ngực lực sĩ cử tạ. Tay chân nó rườm rà lông lá lúc nào cũng vung văng như định đấm đá ai. Kẻ yếu bóng vía trông thấy nó cũng sởn da gà.
Nó tự nguyện bước hẳn ra đời với cái thân hình thô sơ, ngộc nghệch ấy. Thêm cái tính hung hăng, ngỗ ngược, nó rất tự tin ở sức mình. Sức nó mà đi làm culít thì phí. Dòng máu pha Tây pha ta cũng lại là của quý. Vậy thì phải tận dụng. Ý định của bố nó gặp ý định của nó và được sở mật thám hoan nghênh, chấp nhận.
Đờ Lanay không chọn, nhưng quả là nó ra đời gặp ngay vận hội. Lúc này, nó có bao nhiêu việc để thi thố. Việt Minh sau chiến dịch biên giới, tuyên bố chuyển mạnh sang Tổng phản công. Hà Nội không còn cái vẻ ổn định như mấy năm trước. Liên tiếp Nhà dầu Shell ở hàng bột, hàng bông, phố Gia Long bị đánh. Đoàn tầu Hà Nội - Văn điển bị tập kích. Cầu Sông Đuống bị uy hiếp. Sân bay Gia Lâm lại vừa bị thiêu hủy hai mươi nhăm chiếc phi cơ b 26. Chưa kể các vụ lẻ tẻ ở các bốt đồn cảnh sát...
Sau lần lập thành tích báo cáo về đêm Dạ hội của học sinh thành phố nhân lễ Nôen cuối năm ngoái, Đờ Lanay chính thức bước vào nghề với sự tin cẩn của Sở Cẩm. Tuy nhiên, từ năm nay, khi đã bắt đầu khôn ngoan, Đờ Lanay hiểu rằng, làm mật thám thật không dễ dàng gì. Làm mật thám quan trọng là phải giả dạng thật khéo đến mức người ngoài không một chút bợn cợn nghi ngờ rằng mình là thằng mật thám. Nghĩa là phải biết giấu mình. Vậy thì một thằng con trai lêu lổng - một võ sĩ quyền anh nghiệp dư sẽ là cái vỏ bọc ngoài đắc dụng nhất lúc này của y đây.
Giờ thì ngày ngày Đờ Lanay xách găng đi, đến đâu cũng gạ đấm. May là tên mật thám tập sự gặp thời. Phong trào bốc đang lên như diều gặp gió. Lò Vĩnh Nguyên, lò Mạnh Sơn, lò Phan Thông... ở Hà Nội đầy gà nhóc. Hải Phòng, Nam Định, các lò võ cũng mọc như nấm sau mưa.
Đờ Lanay la cà khắp nơi. Nay Nam Định, mai Hải Phòng, ngày kia y đã có mặt ở Hà Nội.
Sáng hôm ấy, đang ở Hải Phòng y vội vã thuê tắcxi trở về Hà Nội. Ấy là vì y vừa đọc được một cái tít lớn ở trang một trên tờ Tia Sáng: Đêm nay, tại võ đài Tòa Thị chính Hà Nội sẽ diễn ra một trận đấu chắc chắn là nảy lửa, giữa một võ sĩ Tầu ở Chợ Lớn mới ra tên là Leng Kai Chếch và một võ sĩ trẻ tuổi mới nổi danh: Phạm Xuân Nhân!
Nhân! Ôi chao! Có phải Nhân cách đây hơn năm đã đấm chảy máu mũi Đờ Lanay ở bờ hè phố Quan Thánh đó không? Có phải Nhân đã đuổi hắn và ném cát trộn hồ tiêu sọ vào y đêm Nôen năm rồi đó không? Nhân, con trai võ sĩ Thân. Nhân, kẻ thù của Đờ Lanay. Nhân, mối hận của Đờ Lanay! Trời, thấm thoát có hơn năm trời, ngoảnh đi ngoảnh lại mà Nhân đã lên hàng võ sĩ thực thụ. Nhân, gà của Vĩnh Nguyên. Nhân trong danh sách những học sinh bị sở mật thám ghi sổ đen. Nhân! Biết đâu rồi lại chẳng gặp nhau trên võ đài và đối mặt nhau trong cuộc đời!
Chiếc tắcxi như con ngựa bị thúc, lồng như gió cuốn. Tài xế van vỉ: đường Năm dạo này Việt Minh hay chôn mìn lắm, không nên bắt phóng nhanh. Nhưng trông thấy hai quả đấm của Đờ Lanay, bác tài lại im thin thít, chân dận ga hết cỡ.
Tuy vậy, rẽ vào cầu Long Biên, chiếc tắcxi cũng phải chạy chậm lại rồi đứng khựng. Đèn trên cầu vừa bật, lố nhố trước kính xe culít, cảnh binh. Tất cả người, xe vào thành phố đều bị khám xét rất tỉ mỉ gắt gao. Dạo này truyền đơn Việt Minh tuyên truyền chuẩn bị Tổng phản công rải như bươm bướm. Tuần trước, ở chợ Đồng Xuân, lưng hai culít biến thành hai bức tường dán truyền đơn mà cả hai vẫn mù tịt.
Đờ Lanay đẩy cửa, chui ra khỏi xe. Y xốc lại bộ com lê nâu kẻ xọc, tay lủng lẳng hai chiếc găng da. Tóc hung ép sát da đầu. Cái mặt nhỏ, hơi dài lấm tấm tàn nhang nghênh ngáo, già dặn, đang xì xị chợt hửng lên. Soát giấy ở đây nào có phải là ai xa lạ!
— Ba! Ba!
Đờ Lanay gọi, mừng rỡ. Tây culít đờ gatxơ quay lại:
— Ô! Chán Hải Phòng rồi à?
— Đâu có! Đêm nay có trận bốc lý thú, con phải có mặt chứ.
Tây culít Đờ Gátxơ không hiểu ý con, nhưng vẫn hất tay cho chiếc tắcxi vượt lên, qua cầu.
o O o
Vậy là anh đã được thầy nhận xét là đã đủ lông đủ cánh và quyết định đưa anh vào đời. Vậy là anh sẽ ra trình diện và thi thố trước công chúng. Vậy là anh sẽ xuất hiện để mọi người công khai đánh giá tài nghệ, sức vóc, nhân cách của anh. Tuổi thiếu niên đã qua, trưởng thành rồi thì anh phải nhập cuộc thôi. Không trốn tránh được đâu. Và vấn đề còn lại sẽ chỉ là: Liệu anh có xứng đáng để mọi người yêu mến, tin cậy không?
Vậy là võ sĩ trẻ tuổi sẽ bước lên vũ đài, sẽ vào trận đọ găng thực sự đầu tiên trong đời mình. Hai năm qua, học lên hai lớp và tại lò của thầy Vĩnh Nguyên là hai năm khổ luyện và đã đấu tập hàng chục trận với bạn bè, với thầy đậy. Hai năm qua, vẫn tham gia hoạt động trong phong trào học sinh yêu nước. Hai năm qua, không ngày nào, dù giông bão, mưa sa, nắng cháy không có mặt ở sân tập. Nhẩy dây, nhẩy cao, cử tạ, leo dây, chạy đường dài, chạy tốc độ và có sớm mùa đông nào không như thanh thép sau khi nung trong lửa đỏ không trần mình vào dòng nước lạnh giá! Quai hàm cứng như sắt vì nhai cao su. Da dẻ chân tay, lồng ngực, vòng bụng se sắt bì bì vì rèn tập và nắng gió.
Hai năm qua, hồn càng ngất ngây với men say lý tưởng, nhờ thơ ca chiến đấu từ ngoài vùng tự do kháng chiến thẩm thấu qua trái tim và dòng máu trai trẻ. Hai năm, đã qua thời ngây dại, đã trở nên rắn rỏi, và khôn lớn lên.
Còn bây giờ là lần thứ nhất lên vũ đài! Lần đầu tiên ra trình làng, xuất hiện trước thiên hạ trong tư thế một nhân cách, một tài năng, một con người thành niên. Chao ôi! Đây là tác phẩm đầu tay của nghệ sĩ! Đây là trái quả bói đầu mùa. Đây là hoa của tâm hồn trinh trắng. Đây là điểm hội tụ của bao gắng gỏi, niềm hy vọng, sự cổ xuý của bạn bè, thầy dậy. Hồi hộp và bồn chồn làm sao giây phút hệ trọng thắt nghẹt con tim như lúc này. Là bởi vì, chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ thấy tên tuổi mình được ghi rành rành trên các tấm biển quảng cáo. Chưa bao giờ căng thẳng như thế vì chưa bao giờ phải giáp mặt tay đôi thật sự với một địch thủ chưa hề quen biết!
Chiều, xin nghỉ giờ Pháp văn, Nhân về sớm. Thầy Thiệu bắt tay chúc Nhân thắng lợi và hứa sẽ cùng Thúy, con gái thầy, đến xem trận đấu. Tùng đưa Nhân ra tận cổng trường, rưng rưng như là chia tay đi đâu xa lắm. Bạn bè cả lớp nhắn nhủ suốt cả sáng, giờ đứng ở trên gác, nhoai người ra vẫy tay.
Nhân đi tầu điện tới Cửa Nam thì xuống tầu đi bộ về Sinh Từ. Anh muốn đi thong thả để ngẫm nghĩ và lấy lại sự thanh thản từ trong tâm hồn. Nhưng, cuối cùng thì anh lại vội vàng cắm cúi đi như chạy. Có cảm tưởng những người đi đường ai cũng như dừng lại nhìn anh, ánh mắt không giấu nổi vẻ cảm phục. Chà! Anh đang trở thành một nhân vật quan trọng như thế kia ư? Cảm giác ấy làm anh ngượng ngùng.
Tuy nhiên, rẽ vào con ngõ nhỏ của nhà mình thì
Nhân điềm tĩnh trở lại. Trời ngả chiều. Ông Năm xe đạp đang thu dọn đồ nghề, ngẩng lên, tự dưng lại gật gật đầu và réo thật to: “chào cậu Nhân”. Nhân đáp nhú nhí, mặt đỏ rừ, như gằm xuống đất. Nhà ông Nhự, không có ai ở nhà, cửa mở toang.
Nhân đẩy cửa. Ba chưa về. Cường đang đọc một cuốn sách nhỏ, ngẩng lên:
— Anh Nhân, em nấu cơm, sửa soạn mọi thứ xong rồi.
— Đọc cái gì đấy?
— Truyện “Đời võ sĩ Xitnay Giắcxơn”.
Nhân lẳng cái cặp ra giường:
— À, ông này người Mỹ, sang đấu ở Liên Xô rồi xin ở lại Liên Xô luôn.
— Đúng đấy! Có một câu ông nói rất hay: cuộc đấu trong vòng dây rinh không thể thay thế cuộc đấu ở ngoài đời.
Nhân quay lại nhìn Cường. Cường học đệ nhất, lớn rồi. Cao hơn cả Nhân. Đẹp trai, cân đối. Hai mắt trong veo. Cường đã có những ý nghĩ sâu sắc.
— Ba bảo ba về muộn một tí. Anh ăn cơm đi!
Nhân nhấc lồng bàn. Anh xuýt kêu to. Mâm cơm la liệt món ăn. Sao nhiều thế? Ba dốc một tuần lương mua thịt bò làm bíttết. Tối đấu, chiều ăn bíttết và khoai tây cho nhẹ. Ba nói vậy. Nhưng lại còn một bát canh rau cải nấu với thịt thăn. Cạnh đó, năm quả trứng gà luộc. Một nải chuối. Trời! Của vợ chồng bác Nhự đây.
— Chị Nguyệt cho anh trứng với chuối đấy.
— Nó làm gì có tiền?
— Ối, chị ấy theo bác gái đi buôn, có vốn riêng rồi đấy. Chị ấy bảo, anh mà thắng, chị ấy tặng anh một cái áo thật đẹp.
Nhân tủm tỉm cười.
Xới cơm ăn, anh nhận ra ở cạnh bàn, đã gấp sẵn bộ quần áo đấu thủ. Cường là, gấp nếp cẩn thận. Trên xếp quần áo có một tờ giấy nhỏ. Đó là thư của thầy Vĩnh Nguyên. Thư viết:
Nhân, đấu với Leng Kai Chếch phải chú ý:
— Hết sức kín bụng và cằm hàm bên trái.
— Vào sát, nhưng phải không cho họ biết mình vào.
— Tay này đỡ thì tay kia phải đánh.
— Khi bị đánh đau không nên vì giận dữ mà lăn xả vào. Cần lui ra như đang tìm thế tiến công. Bình tĩnh, để rồi lại tiếp tục sáp vào gần.
Vĩnh nguyên.
— Anh ăn nữa đi anh Nhân.
Cường đứng dậy, rót nước sẵn cho anh. Miếng cơm nghẹn ắng ở cổ Nhân. Sự săn sóc của tất cả mọi người làm anh cảm động quá. Đặt bát cơm xuống mâm, Nhân lặng đi trong giây lát. Không thể chấp nhận thất bại trong trận này được. Danh dự tuổi trẻ để vào đâu. Chưa kể, còn một chi tiết quan trọng: giải đã công bố, 1000 đồng cho võ sĩ thắng cuộc, 500 đồng cho võ sĩ bại trận! Phải dành cho được 1000 đồng! Một nghìn đồng, giá một chiếc máy in nhỏ. Anh Tuấn và Tùng ước ao ra được một tờ báo, in được một tập thơ học sinh Hà Nội kháng chiến bằng tipô.
Lừng lững một tấm lưng trần, Nhân đi ra sân. Vòi nước chung của mấy hộ không một bóng người. Dụi cái đầu húi cua nóng bừng vào dòng nước máy thấy mát lịm, anh liền nhấc cả xô nước lên. Tắm một cái cho mát đã! Chà, mát tới tận tim gan! Ngoài ngõ, ông Thân đang dắt chiếc xe đạp, đi vào. Sau ông là ông tham Ruân.
o O o
Người ùn ùn trước cửa Tòa Thị chính, làm ách tắc cả một chuyến xe điện từ Bạch Mai lên. Mặt hồ hoàn gươm lung linh những chấm vàng. Quanh hồ dòng dòng người đi đi lại lại, xôn xang trong tiếng nhạc đang phát ra từ hai hiệu ăn sang trọng Tavécnơ Roayan, và Gà Trống Vàng. Lả lướt điệu van, nhộn nhịp điệu pasôđôp, điệu tănggô; cuồng nhiệt điệu suynh, điệu rum-ba. Cả một khoảng trời rộn ràng, quay đảo.
Trận đấu mở đầu mùa đấm được dân chúng hà thành hưởng ứng thật nhiệt tình. Quảng cáo đăng trên các tờ Thời Sự, Tia Sáng, Giang Sơn... Liền suốt một tuần. Vé đã bán hết sạch từ hai hôm trước.
Đờ Lanay từ hiệu Gà Trống Vàng bước ra, ngà ngà men rượu. Sóng nhạc dập dìu, hỗn độn làm cho chân y liêu xiêu. Y mặc bộ comlê len xám mỏng mùa thu. Tới cửa vào, dáng chừng đã tỉnh rượu, y liền lẻn ngay vào giữa đám đông.
Nhân có Cường, Tùng hộ tống hai bên, đi bộ tới.
Một dẫy ôtô con bóng lộn đậu ở vườn hoa Pônbe. Võ sư Vĩnh Nguyên mặc cái áo vải bạt lụng thụng đón Nhân ở ngay trước cửa tòa nhà.
— Đọc thư bác gửi chưa, Nhân?
— Dạ... Cháu đọc rồi ạ.
— Cứ thế nhé.
Tham Ruân xệ bụng đứng cạnh ông Vĩnh Nguyên, cười hẹ hẹ:
— Thắng nhé! Nhân!
Nhân đưa mắt nhìn. Thầy Thiệu và cô Thúy con gái thầy mặc áo dài tím vừa vào cửa. Một người tầm thấp, vóc to ngang, mặc cái áo vét ka ki dài rộng thùng thình đi qua, chạm vào Nhân.
— Ôi! Bác Nhự.
— Chúc cậu chiến thắng, cậu Nhân!
Mấy bóng người nữa như sóng nước ở phía sau xô tới dồn luôn cả Nhân, thầy Vĩnh Nguyên và ông bầu Ruân vào cửa.
Đèn sáng trưng cái sân sỏi rộng ở giữa Tòa Thị chính. Người càng lúc càng ùn tới, ồn ồn ào ào vang lộng như sóng bể. Hai sợi dây cáp điện chăng chéo qua khung trời, thả xuống giữa sân một chùm điện sáng trắng. Vũ đài là một cái sàn gỗ cao tới ngực người, mỗi chiều dài khoảng mươi mét, vuông vức. Quanh sàn, chăng dây thừng bọc vải. Mặt sàn lót một lớp chăn dạ Nam Định, trên nữa là một lớp thảm và trên cùng phủ một tấm vải trắng muốt.
Micrô đang oang oang giới thiệu ông bầu Ruân, người chủ xướng trận đấu khai mạc mùa bốc năm nay. Tiếp đó, giới thiệu tên, tuổi, hạng từng cặp võ sĩ. Trong căn nhà nhỏ cạnh vũ đài, các thầy dạy, các săn sóc viên đang xúm quanh gà của mình dặn dò.
Nhân cởi quần áo ngoài, vừa nhún nhẩy vừa làm động tác co ruỗi tay. Trông Nhân lạ hẳn. Ngực để trần, quần sa tanh đỏ nẹp vàng, giầy da cao cổ, mắt cá đính ngôi sao cao su trắng. Nhân cúi xuống sửa lại dây giầy thì vừa lúc cái loa nhắc đến tên. Nhân đây! Nhân học trò, gà của lò Vĩnh Nguyên, nặng 51 kg, hạng gà. Nhân sẽ đấu với một võ sĩ đã dạn dầy kinh nghiệm đấu trường: Leng Kai Chếch.
Leng Kai Chếch đâu? Chếch tới đây rồi. Chếch tự động tới cho Nhân xem mặt đây. Chà! Quả là danh bất hư truyền. Cao chừng một mét bảy. Ngực nở phồng, hai vai u đầy. Đôi cánh tay dài như hai cái bơi chèo, được tạo ra như để sử dụng vào một việc duy nhất là đánh bốc. Chưa hết! Tạo hóa còn cho Chếch nhiều ưu thế nữa kia. Chếch có một cái cổ to, một khuôn mặt tròn lì, hai con mắt tinh anh, nhưng hết sức lạnh lùng. Chếch người Tầu ở Chợ Lớn, gia tộc Chếch đã ba đời làm ăn ở Việt Nam. Chếch thượng đài đã mười năm nay. Trước, hắn tập cùng phòng với võ sĩ Khuê ở Nam Định, dưới sự chỉ bảo của nhà vô địch Nguyễn Văn Tộ. Hắn là một võ sĩ có cú đánh gọn, đánh nhanh, đánh đẹp, đặc biệt có ngón đòn tủ là miếng ớppéccút - tức cú đấm xúc. Đấy là tất cả những điều Nhân biết về Chếch. Nhưng từng ấy điều cũng quá đủ làm run rẩy những kẻ yếu bóng vía rồi.
Quả thật, bạn bè Nhân rất lo cho Nhân, Ông Thân cũng vậy. Nhưng ông vẫn cố giữ thản nhiên. Chiều nay, ông bảo Nhân: “con có cái ưu thế là nhiều hơi”. Tức là Nhân có sức. Vào cuộc đấu, ăn nhau ở cái sức. Võ sư Vĩnh Nguyên không nói gì thêm ngoài những điều ông đã viết dặn Nhân trong thư. Ông Thân không ăn được miếng cơm nào chiều nay. Giờ, đứng cùng Cường, Tùng, ông cố giữ vẻ bình thản, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn vào căn buồng Nhân đang chuẩn bị lên đài. Không hiểu ông có đủ gan dự hết sáu hiệp đấu, mỗi hiệp hai phút, của Nhân với Chếch không? Ông đã thấy Chếch kia rồi. Cái thằng, nó định uy hiếp Nhân hay sao mà hùng hổ vung tay cạnh Nhân thế?
Quả là Chếch mặc quần trắng cạp đen đang hùng hổ vung tay cạnh Nhân thật! Hừ! Chếch đang chơi trò đấm gió đây. Rõ ràng là hắn đang đánh đòn cân não Nhân rồi. Vì cùng với mỗi quả đấm mạnh vào không khí, hắn lại cố tình phát ra một hơi xuỵt xuỵt thật mạnh từ cái miệng tròn vo.
Tuy nhiên, chơi trò dọa dẫm cũng không phải là không tốn sức. Chưa kể là cũng hơi lố bịch. Thành ra chỉ lát sau là Chếch ngừng vung tay. Và tiếp đó vừa đi vừa nắn bóp hai bắp tay nở nang rất đẹp như để khoe khoang, hắn tiến thẳng tới trước Nhân, rồi đứng lại, chống tay lên sườn, hất hàm rất kẻ cả:
— Ê! Thế nào Nhân... Ta thỏa thuận lại với nhau đi.
— Thỏa thuận lại cái gì?
Nhân hơi ngẩng lên. Chếch nhếch một bên mép:
— Không phải là được ăn 1000, thua ăn 500 đồng. Mà là... Được ăn cả, ngã về không!
Nhân sõng hai tay, môi mim mím. Chếch nói thế nghĩa là hắn đã nắm chắc phần thắng? Chủ quan thật hay chỉ là một thủ đoạn khủng bố tinh thần đối phương? Nếu vậy thì, Nhân tiến lên một bước. Tuy nhiên Nhân chưa kịp hiên ngang chấp nhận trò thách đố nọ thì võ sư Vĩnh Nguyên đã gạt Nhân sang một bên và áp sát mặt gã đấu thủ người hoa:
— Anh Chếch! Anh quên là chúng ta đã thỏa thuận từng chi tiết thể lệ từ hôm qua rồi à?
— Nhưng tôi thích thay đổi trước giờ thượng đài.
— Không được. Để tôi mời ông bầu Ruân.
Nhân chen lên, mắt gườm gườm:
— Bác Vĩnh Nguyên! Cháu đồng ý! Được ăn cả, ngã về không!
Nén một hơi trong ngực, võ sư Vĩnh Nguyên rít qua hai hàm răng:
— Này, Chếch! Mày là dân Tầu chính tông. Vậy mà hành xử rất không quân tử. Nhưng thôi, được! Vậy nghe tao nói thêm đây: trận này, dẫu sao mày cũng thuộc lớp đàn anh của thằng Nhân. Đánh cho đứng đắn! Không được dở trò đểu!
Chếch lui lại một bước, còng lưng, ưỡn bụng dưới, cười ặc ặc như kẻ say rượu:
— Ố! Võ sư! Võ sư mầu mè mà làm gì! Nhân nó là con nòi võ sĩ Thân, lại qua tay đào luyện của võ sư, lại là gà trưởng lò. Nó tha đánh chết tôi thì có, chứ tài sức tôi đã là gì so với nó. Nhưng thôi, võ sư đã có lời thì đâu sẽ có đó!
Dứt lời, Chếch quay lại nhìn Nhân, đoạn giơ cánh tay phải lên, nháy nháy mắt, cười: “May mắn nhé”. Rồi biến mất.
o O o
Tên Nhân và Chếch đã hai lần vang lên trên loa điện.
Giờ thượng đài đã điểm!
Hồi hộp, rộn rực, mỗi bước chân đặt lên bậc gỗ dẫn tới vũ đài là của Nhân hay là của ai vậy? Tuy nhiên, chút ảo giác nọ đã tan biến rất nhanh khi Nhân đứng lại ở góc trái đài đấu, ngước lên mắt bỗng chói lóa vì chùm điện trên cao. Xung quanh vũ đài là một biển người đen mờ, hỗn độn, ồn ào. “điên thật! Tự nhiên lại lôi nhau ra... Đấm nhau cho người ta xem...”. Một ý nghĩ ngộ nghĩnh vừa thoáng hiện qua óc Nhân rồi tan biến ngay đúng lúc anh nghe thấy loa gọi tên mình. Và anh liền nhẹ nhõm bước ra giữa vũ đài, giơ cao cánh tay phải, xoay người qua bốn phía, làm động tác chào khán giả. Đáp lại anh, có tiếng nhiều thiếu niên gọi, reo và lọt đọt một tràng vỗ tay rời rạc.
Anh đã thua Leng Kai Chếch từ phút đầu rồi ư? Võ sĩ Chếch quả là đã lăn lộn với sàn đấu thâm niên rồi. Hắn đâu có chào khán giả thẳng đuột, đơn giản như Nhân. Mình khoác cái khăn bông xọc xanh đỏ, hắn đứng vụt ngay dậy khi loa vừa gọi tên. Tay phải hắn giơ cao vừa đung đưa vừa vẫy vẫy, trong khi đôi chân cân đối của hắn lại bật nhẩy tâng tâng dẻo mềm như làm bằng cao su. Trời ạ! Khán giả vỗ tay hoan hô hắn mới náo động làm sao!
Võ sư Vĩnh Nguyên cầm đôi găng bước ra võ đài. Nhân đứng dậy, đưa tay cho thầy. Mắt thầy âu yếm và tin tưởng. Nhân thấy ngực nghèn nghẹn. Trọng tài kiểm tra găng của hai võ sĩ, rồi trở lại giữa võ đài, vẫy tay mời hai đấu thủ lại, rành rọt:
— Hai võ sĩ sẽ đánh sáu hiệp, mỗi hiệp hai phút. Phải đánh đúng luật!
Nhân và Chếch cùng gật đầu, họ chạm găng vào nhau, và tách làm hai, lui về hai góc.
— Săn sóc viên xuống đài!
Trọng tài ra lệnh! Cả đấu trường im lặng như nín thở. Sáu vị trong ban giám khảo nhất loạt cùng nghển dậy. Kôồng! Kôồng! Cồng vừa vang. Trọng tài bấm giơ tay bấm đồng hồ. Thời gian bắt đầu nhúc nhích.
Trán hâm hấp, mí mắt nong nóng, sùm sụp, chân dò dè, một thoáng mê ảo lướt qua nhân Nhân khiến anh như chần chừ. Khác hẳn anh, Chếch như mãnh thú xổng chuồng, lập tức xông tới.
Tuy nhiên, Nhân choàng tỉnh ngay vì nhận ra tình thế không thể không dấn thân. Và những lời thầy Vĩnh Nguyên dặn dò, cũng ngay lập tức đã chuyển thành những động tác, những phản ứng tức thời. Che đỡ thật kín, Nhân dè dặt tiến lên phía trước, trong khi tay liên tục dứ đòn, đúng như bài bản. Nhưng mà lạ chưa kìa! Thì vẫn là những động tác đã thành thục, đã quen thuộc mà sao lúc này anh lại thấy mình ngượng ngập thế. Ám ảnh rụt rè vì lần đầu nhập cuộc khiến anh không dám đấm trước hay anh đang bị giam hãm trong bóng đen của mặc cảm yếu đuối, vụng về? Và thế là, nhanh như chớp, hết sức già dặn bởi đã lăn lóc thâm niên trong đấu trường, Chếch đã tranh thủ được thời cơ. Nhân vội vàng nghiêng người, nhưng chậm mất rồi! Một quả đia-rếch của Chếch đã thoi trúng mặt anh. Mặt anh thoáng chút ê choáng. Anh bật lui về góc vũ đài. Nhưng thật bất ngờ, cú đấm của Chếch bỗng nhiên lại có ý nghĩ cảnh tỉnh. Thậm chí trở thành một nhân tố kích động tích cực. Lắc lắc đầu rũ ra khỏi cơn tự kỷ về sự kém cỏi, yểu nhược, anh sấn lên, nhanh nhẹn chuyển đổi vị trí và những quả đấm từ tay trái anh đã bắt đầu tung ra...
Kôồng! Hiệp một đã hết. Nhân lui về góc võ đài. Hai phút qua! Hai phút cực kỳ căng thẳng! Mồ hôi túa đầy mặt. Giang rộng hai cánh tay trên dây, anh thở dốc. Tấm khăn bông của thầy Vĩnh Nguyên xoa ấp trên mặt anh khiến anh thấy mát rượi. Một người đưa nhanh chai nước. Bên tai anh tiếng ai đó rì rầm, rì rầm.
— Sao đánh chệch choạc thế, Nhân?
— Nhân, nó hở bên trái!
— Chủ động! Chủ động, tự tin hơn nữa! Chiến thuật là lăn xả vào đối phương, Nhân nhớ chưa!
— Không sao! Bình tĩnh! Đây là cảm xúc buổi đầu. Nhớ: khi còn 10 giây hết hiệp thì sáp lại địch thủ để thu hút cảm tình của khán giả!
Nhân quay lại, bật ngay tới giữa võ đài khi tiếng cồng hiệp hai vừa nổi. Khán giả chồm chồm như sóng trào. Loa điện oang oang thông báo. Chủ hiệu bánh ngọt Kim Thành này xin tặng 100 đồng cho võ sĩ nào thắng bằng nốc ao. Nhà hàng Phú Lộc xin biếu 50 đồng cho võ sĩ thắng cuộc. Tiếng reo hò chốc chốc lại rộ lên. Phù thịnh chứ ai phù suy. Chà! Đời là vậy, ở đây cũng thế. Rõ ràng là đông đảo khán giả đặt hy vọng ở Chếch! Mà cũng phải thôi. Chếch áp đảo Nhân ngay từ hiệp một. Chếch ra đòn có bài bản, rõ là dạn dầy lịch duyệt trên trường đấu.
Còn Nhân? Nhân có gì trong mình để khán giả chờ đợi? Kỹ thuật thì dẫu sao thì cũng là gà mới ra lò. Kinh nghiệm là số không. Ưu thế của Nhân, nếu có thể nói, thì đó chỉ là Nhân có sức trẻ. Nhân dám nhập cuộc và có gan chịu đòn. Có gan chịu đòn như lần đấu với thầy Vĩnh Nguyên vậy.
Vào hiệp hai, trái với dự đoán của nhiều người, Chếch hơi có vẻ đủng đỉnh. Thậm chí có lúc lại như chờn vờn và thi thoảng lại nhếch mép như cười. Rồi tiếp đó là những cú đấm gió cùng hơi thở phát ra từ hai vành môi chụm như khi chưa lên vũ đài.
Còn Nhân, khi trận đấu trôi qua chừng nửa phút, trong khi thấy mình đã không còn một chút e ngại, đã từng bước dành lấy sự chủ động, bỗng dưng lại rơi vào một cơn mệt mỏi thật bất ngờ. Có cảm giác như anh là một quả bóng đang xì hơi. Từng đường gân thớ thịt đang căng tràn bỗng mềm nhão bã bời đến mức tưởng như không đủ lực để nâng nổi quả đấm của chính mình. Trời, bây giờ thì anh nhớ ra rồi. Vậy thì tại sao chiều nay anh lại thực hiên công việc vệ sinh rất dại dột là tắm nước lã đến hơn nửa giờ đồng hồ. Để lên võ đài với một thân hình sạch sẽ ư? Thật là ngu dại hết chỗ nói! Ba đã dạy rồi! Quả nhiên là do tắm quá lâu, do các lỗ chân lông đã để thoát ra ngoài quá nhiều khí lực, nên lúc này, các cơ bắp ở chân tay anh đã nhão mềm, bớt bấy, mất hết cả sức căng nén rồi.
Khốn khổ cho Nhân chưa! Nhưng mà, chớ có vội hoang mang. Và hãy cấp tốc sửa chữa, để trở lại thế quân bình đi. Bụng bảo dạ vậy, Nhân liền nghiến chặt hai hàm răng lại để nén thêm hơi. Rồi nhanh như một con sóc, anh nhào tới, tung về phía Chếch liền hai quả đấm.
Tránh hai quả đấm của Nhân, Chếch lùi lại. Đòn tấn công của đối phương bất ngờ với Chếch và hắn rơi vào thế bị động, lúng túng? Không, mép Chếch vẫn in một nét cười tự thị. Nhân, thế nào thì cũng chỉ là một con gà nhép thôi. Nhưng mà kìa, tại sao bỗng dưng khán giả ồ lên một tiếng xuýt xoa tiếc rẻ thế. Chếch vừa ngã ngửa vào dây. Nguy cho Nhân rồi, nhưng mà chẳng lẽ là Nhân đã bị Chếch lừa? Thì hiển nhiên là thế rồi! Chếch đã lợi dụng sức bật trở lại của dây ring, bắn ra như một mũi tên, với một quả đấm xúc vòng từ dưới hất ngược lên, trúng mỏ ác Nhân! Trời! Khán giả nhẩy cẫng lên, la thét mới khoái trá làm sao! Cú đấm xúc! Đòn ớppéccút sấm sét! Cú đấm tủ lợi hại! Cú đấm con nhà nghề của Chếch. Nhân hự một tiếng. Cú đấm đã mạnh lại gia thêm cường độ của sức dây bật[14]. Râm ran cả ngực Nhân. Nhân rên một hơi. Đầu Nhân vừa đau nhói vừa váng vất, âm u.
[14] Lối đánh này hiện đã bị cấm.
Nhưng, kìa! Cứ tưởng rằng Nhân sẽ gục ngã ngay tại chỗ, hoặc trọng tài sẽ cho ngừng trận đấu vì Nhân đã hoàn toàn kiệt lực và trận đấu sẽ kết thúc với thắng lợi vẻ vang của Chếch, thì lạ chưa, cả võ đài bỗng dưng im phắc! Nhân đã không gục ngã. Trời! Nhân không chấp nhận thất bại. Tuổi trẻ của Nhân, tất cả sức mạnh chứa trong nội lực Nhân thật bền vững và kỳ diệu làm sao! Nhân đã không đổ sau cú đấm quyết định ấy như Chếch tưởng. Như Chếch tưởng. Vì thật tình là, với quả đấm kiểu này, Chếch đã hạ gục không biết bao nhiêu đối thủ. Và bây giờ Chếch tin chắc rằng, đến lượt Nhân.
Chếch đã có phần vội vã chăng? Chếch đã quá nôn nóng, đã mắc thói chủ quan, khinh người và do vậy đã sử dụng bảo bối chưa đúng lúc, đã tung quả đấm tủ ra quá sớm chăng? Quá sớm và khi thấy hiệu quả không như mong muốn nên lúc này, trên khuôn mặt hào hoa tài tử của Chếch lồ lộ một trạng tháí nghi ngại và thấp thoáng ánh lo âu. Cú đấm tủ đã hút hết quá nhiều sức lực, hào hứng của Chếch. Thở dốc từng hồi, Chếch xuống sức rất nhanh. Trong khi đó, đã vượt qua giây phút hiểm nguy nhất, Nhân phấn chấn hẳn lên, nguồn sức lực ẩn nấp ở đâu đó bỗng dưng tràn ra, gia tăng lên gấp bội trong võ sĩ trẻ tuổi.
Chao ôi! Thế là thời điểm nan nguy cực độ, kề bên bờ vực thất bại thảm hại đã cắn răng vượt qua được rồi. Hệ trọng xiết bao cái thời điểm có tính chất quyết định sinh tử này! Là bởi vì, đây là hệ quả của cả một quá trình cắn răng lại mà bền bỉ chịu đựng và luyện rèn; là kết tinh của nỗ lực ngày ngày, trong âm thầm nhẫn nại, để tạo nên một năng lượng tiềm tàng có thể đương đầu, đối mặt với những tình huống tồi tệ nhất.
Còn bây giờ, tuổi trẻ không biết đến giới hạn, tốc độ phục hồi của Nhân thật hiếm có. Nhân xông tới, áp sát Chếch, tay trái bằm bặp ra đòn.
Nhìn Chếch giật lui từng bước, võ sư Vĩnh Nguyên nghĩ: “Nhân sẽ thắng!”.
Ông bầu Ruân chạy lại bên ông thầy dạy võ, lập bập:
— Cừ quá! Gà của anh cừ quá! Chếch nhất định thua rồi!
Võ Sĩ Lên Đài Võ Sĩ Lên Đài - Ma Văn Kháng Võ Sĩ Lên Đài