In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1283 / 12
Cập nhật: 2015-11-24 19:40:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hưng bây giờ thì khác.
“Cô ấy là trách nhiệm của anh.” Cho dù có như thế nào, Hiểu Nguyên vẫn là vợ của anh, cô là trách nhiệm của anh, anh và cô có lẽ không có tình yêu nồng cháy, nhưng cô vẫn là quan trọng.
Không để ý Tú Thanh ngăn cản, anh lại bấm số của một người khác. “Lâm, Hiểu Nguyên đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa, điện thoại của cô ấy tắt máy, có thể giúp tôi tìm cô ấy không?”
Bác sĩ Lâm là chủ nhiệm phụ khoa, cũng là bạn của Tống Tử Ngôn.
“A, hai tiếng trước tôi có thấy cô ấy, nhưng là có người bệnh cần cấp cứu, nên không cùng cô ấy chào hỏi, lúc ấy sắc mặt cô ấy rất khó coi… Anh chờ một chút, tôi nhờ y tá đi tìm người. Đúng rồi, bà xã anh là sao lại đến bệnh viện a?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Trời đất, Tử Ngôn, các ngươi mới cưới ba tháng, sao ngay cả bà xã đi bệnh viện lại không biết? cũng không phải vợ chồng già, các ngươi hiện tại còn tân hôn a!” Bác sĩ Lâm trêu đùa chế giễu, còn phải nhờ bạn bè tìm bà xã. “Yên tâm, radio tìm người rất nhanh, lập tức sẽ tìm thấy người thôi!”
Trong chốc lát, bác sĩ Lâm lập tức báo tin. “Y tá nói cô ấy vừa rời bệnh viện không lâu, còn nói cô ấy có vẻ rất đau lòng. Ái, bà xã anh đang khóc đó? Thật là hiếm có…”
Hiểu Nguyên đang khóc? Đã xảy ra chuyện gì?
Tống Tử Ngôn vội kết thúc cuộc gọi, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
“Tử Ngôn!” Đổng Tú Thanh kéo cánh tay hắn.
“Anh về trước.”
Đổng Tú Thanh mặc kệ anh đối với Khương Hiểu Nguyên là trách nhiệm gia đình hay vì cái gì, cô ta chỉ muốn giữ anh ở lại…
“Tử Ngôn, Khương tiểu thư nhất định không có việc gì. Anh có thể cùng em ăn cơm xong rồi hãy đi không?”
Anh lắc đầu. “Để hôm khác đi.”
Không để ý lời mời của Đổng Tú Thanh, Tống Tử Ngôn dứt khoát rời đi.
Đổng Tú Thanh nhìn bóng dáng anh rời đi, tủi thân cùng lạnh lẽo trong nháy mắt tròa ra. Quá khứ, dần dần hiện lên trong đầu ký ức anh đối với cô ta là tốt nhất, năm đó anh một lòng một dạ chăm sóc cô ta, che chở cô ta, đổi lấy là cô ta quay lưng phản bội anh, mặc dù như thế, nhiều năm sau gặp lại lần nữa, Tử Ngôn không có nửa câu oán trách, còn đối với cô ta rất tốt, đặc biệt quan tâm cô ta.
Cô ta đã làm cái gì? Cô ta đã bỏ lỡ cái gì? Nếu như năm đó tình cảm của cô ta có thể vững vàng một chút, hôm nay cô ta sẽ không phải nhìn Tử Ngôn bởi vì trách nhiệm gia đình mà rời đi, trở về nhà của anh cùng Khương Hiểu Nguyên. Nếu cô ta không quay lưng phản bội, ở bên cạnh Tử Ngôn bây giờ, được gọi là “bà xã” sẽ là cô ta, không phải Khương Hiểu Nguyên, cũng sẽ không phải là bất kỳ người đàn bà nào khác…
Tống Tử Ngôn nhanh chóng lái xe về nhà, cả người đều căng thẳng. Anh không cách nào tưởng tượng được sự đấu tranh cùng cảm giác trong lòng mình, vừa nghe Hiểu Nguyên đau lòng khóc thút thít, anh cực kỳ lo lắng không giống với khi biết được Tú Thanh phải chịu đựng bạo lực gia đình. Anh hiểu Hiểu Nguyên rất mạnh mẽ, nếu không phải thật sự có chuyện, cô ấy sẽ không khóc…
Điện thoại di động của cô vẫn tắt máy, cuộc gọi khi nãy có phải là tín hiệu cô đang cần giúp đỡ?
Xe về đến nhà, anh xông lên lầu, mở cửa nhà, chỉ thấy căn phòng tối đen như mực. Trong phòng không có một bóng người, trên giường lớn là chiếc áo khoác vàng nhạt, đây là đồng phục của “Hoa Dạng”. Hiểu Nguyên luôn thay đồng phục ở công ty, cũng trực tiếp tắm ở công ty, đây là lần đầu tiên cô mang đồng phục về nhà.
Anh cầm áo khoác lên, vết máu màu đỏ sẫm đã khô hấp dẫn sự chú ý của anh, Tống Tử Ngôn nhíu mày, nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, anh bỏ áo khoác xuống đi vào phòng tắm.
Sau màn hơi nước trong phòng tắm, anh thấy bà xã xích lõa mái tóc dày rối loạn, tóc xõa trên vai, có vẻ yếu ớt nhỏ nhắn.
Cô hai tay che mặt, âm thanh nức nở nho nhỏ vang vọng trong phòng tắm.
Tống Tử Ngôn kéo cửa kính ra, không quan tâm nước nóng thấm ướt quần áo đang mặc, vội vàng nắm lấy cánh tay Hiểu Nguyên, kiểm tra thân thể xích lõa trắng noãn không tỳ vết của cô.
Trên áo khoác vàng nhạt của cô có vết máu dính ở trên ngực…
“Em bị thương ở đâu?”
Đang đắm chìm trong đau khổ, Khương Hiểu Nguyên bởi vì anh xuất hiện bất ngờ mà giật mình. “Anh đã về?”
Tống Tử Ngôn giọng nói cứng nhắc hỏi: “Nói cho anh biết, em bị thương chỗ nào? Tại sao phải tới phòng phẫu thuật phụ khoa?”
Cô cho là anh không quan tâm mình, cô vốn đã cho là anh không quan tâm…
“Anh không phải đang ở ngoài sao?” Nước mắt yếu ớt không ngừng rơi xuống.
“Hiểu Nguyên, nói cho anh biết, em bị thương chỗ nào?”
Khương Hiểu Nguyên yếu ớt lắc đầu, mệt mỏi nhào vào ngực anh khóc thút thít, dường như hắn là cọc gỗ duy nhất giữa biển cả.
Tống Tử Ngôn hai tay tìm kiếm vết thương trên người cô. Vết máu chói mắt trên áo khoác kia… Cô không thể nào không sao.
Nước nóng xối ướt cả người anh, ở trong không gian nhỏ hẹp, tràn đầy hơi thở gấp của hai người, hai tay anh xoa nhẹ thân thể cô, bàn tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại của cô…
Khương Hiểu Nguyên giơ tay níu cổ hắn xuống, nhón chân lên, ngửa đầu chủ động đem môi mềm in lên môi mỏng của anh.
Từ khi kết hôn tới nay, khi hai người thân mật đều do anh chủ động, bởi vì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm. Cho dù là thế, cô vẫn cảm nhận được anh đang kiềm chế. Bởi vì không yêu cô, cho nên kiềm chế sao?
Cô không lưu loát hôn anh, đầu lưỡi rụt rè kẽ chạm vào anh, hai tay run rẩy đem cúc áo sơ mi của anh mở ra. Cô nhút nhát vuốt ve lồng ngực cường tráng khỏe mạnh của anh, đôi tròng mắt long lanh nước nhìn thẳng hắn, bi thương hỏi: “Em có thể không?”
Cô có thể không? Cô có thể làm anh thật sự yêu cô không? Cô có thể thay thế vị trí người phụ nữ trong lòng anh không?
Thậm chí, cô có thể lấy được nụ cười vui vẻ thật lòng của anh không?
Xót xa cùng cầu khẩn trong mắt cô làm anh rung động, Tống Tử Ngôn cúi đầu, đôi môi ấm áp che kín môi cô, anh bắt đầu cởi bỏ trói buộc trên người, nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi trên môi cô, cần cổ, sau đó lại trở lại môi. Anh dịu dàng thăm dò, nhẹ nhàng mềm mại dây dưa, trấn an hoảng loạn của cô. Cô mạnh dạn học tập động tác của anh, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh, tay nhỏ bé xấu hổ thăm dò thân thể cứng rắn của anh.
“Em đang đùa với lửa…” Anh rời khỏi môi cô, giọng nói nguy hiểm.
Cô nở nụ cười quyến rũ, thành thật thở nhẹ. “Em muốn anh.” Cô ngửa đầu, chủ động hôn anh.
Tình dục vừa vội vàng vừa mãnh liệt, lưng của cô tiếp xúc với vách tường lạnh băng, cảm giác lạnh băng cùng sự đụng chạm nóng bỏng của anh tạo thành sự đối lập mãnh liệt.
“Ông xã…”
Anh hôn đôi môi đỏ mọng đang thở gấp của cô, nuốt vào tiếng cô rên rỉ. Cô bởi vì anh chưa bao giờ thể hiện nhiệt tình như vậy mà kêu lên, tiếng rên rỉ khiêu gợi vọng vào tai anh, kích thích tình dục của anh.
Cảm giác run rẩy ùa tới, từ từ đi vào, lần lượt ngang ngược giữ lấy. Tay của cô leo lên bả vai rộng lớn của anh, lồng ngực rắn chắc cùng bộ ngực tuyết trắng ma sát lẫn nhau. Trong phòng tắm khép kín, cô chỉ nghe thấy tiếng thô ráp thở dốc của anh cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của mình…
“Tử Ngôn, Tử Ngôn…”
Cô mất khống chế gọi tên anh, đã gần kề bờ vực tan vỡ, anh tăng nhanh tốc độ, một lần đem cô đưa lên đỉnh điểm, cũng ở trong thân thể co rút của cô giải phóng chính mình.
Anh ở bên tai nàng thở hổn hển, phần nóng rực còn ở trong thân thể cô. Khương Hiểu Nguyên tình hình cũng không khá hơn nhiều, cao triều mạnh mẽ rung động làm cô run rẩy không ngừng. Đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác đó là cái gì? Trừ bỏ bên ngoài mặt đỏ tim đập, anh chưa từng mang đến cho cô khoái cảm như vậy…
“Tại sao đi bệnh viện?” Anh hỏi. Muốn biết đáp án, bàn tay qua lại khẽ vuốt lên sống lưng tuyết trắng của cô, cảm nhận được làn da mượt mà nhạy cảm của cô, ánh mắt nặng nề.
“Có người khách bị ngất ở “Hoa Dạng”, em theo người khách đó tới bệnh viện…” Cô không có tiền đồ rên rỉ, bởi vì sự đụng chạm mập mờ của anh.
“Vậy tại sao lại khóc?” Anh nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, tiện tay tắt vòi nước. Phòng tắm lớn thiếu đi tiếng nước chảy, càng lộ rõ tiếng cô nặng nề thở gấp.
“Tình trạng người khách đó không tốt…”
“Ừ.”
Anh buông cô, đồng thời rút chính mình ra, cô thở hổn hển, thân hình mềm mại vô lực bám vào cánh tay anh, hai đầu gối mềm nhũn không thể đứng vững.
Bàn tay anh đặt ở thắt lưng mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong ngực, thoải mái đỡ lấy thân thể của cô. “Cho nên em gọi điện thoại cho anh, muốn anh ở cạnh em?”
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, khoảng cách quá gần, tiếp xúc quá thân mật, cô ngược lại không biết làm sao.
“Ừ?” Anh hỏi, ánh mắt sáng quắc dừng ở bộ ngực đứng thẳng của bà xã, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô.
“Ừ…”
Anh kéo kéo khóe miệng, tâm tình sau khi thả lỏng, lại theo thói quen chứng thực. “Có lẽ em nên đổi cách nói, em có thể nói: 'Em đưa người khách đến bệnh viện, em hiện tại cảm thấy hoang mang lo sợ, anh có thể đến bệnh viện với em không?'
Mà không phải chỉ có một câu: 'Anh có thể tới bênh viện tìm em không?' Anh còn tưởng là em đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn, xe hư không về nhà được.”
Khương Hiểu Nguyên sững sờ, cô nháy mắt mấy cái, lườm anh. “Em nên kiểm điểm cách nói chuyện của mình, hay là nên khâm phục sức tưởng tượng của anh?” Đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn? Chỉ có đại luật sư Tống mới nghĩ ra!
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, khuôn mặt hồng hào, đối với bụng dưới lần nữa đứng lên của mình cảm thấy hoang mang rối loạn.
“Anh cho là không nên nói như vậy.”
“Coi như thật sự là xe hư không về nhà được, anh không thể tới đón em sao?”
Tức giận oan ức trên mặt cô làm anh nở nụ cười. “Vậy em có thể nói: 'Xe em hư, em muốn về nhà nhưng bắt không được xe, anh có thể tới đón em không?”
“Này!”
Bởi vì không tìm được lời nào để đáp trả lại, cô tức giận đẩy ngực anh ra, xoay người không để ý tới anh. Không khí hoan ái mập mờ kiều diễm vừa rồi bởi vì hai người im lặng mà mất sạch. Chỉ thấy hai vợ chồng mỗi người một suy nghĩ mà tự tắm, hai người nằm trên phần giường của mình.
Bọn họ đưa lưng vào nhau, chẳng qua là, hai người cũng không buồn ngủ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cô cho rằng ông xã phản bội mình, cho rằng anh gặp lại người yêu cũ liền quên bà xã, thậm chí là hôn nhân của cô cũng không thấy mặt trời ngày mai.
Chẳng qua là… Cô vuốt đôi môi hơi sưng đỏ. Anh chưa từng hôn cô như vậy, không phải chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mà giống như cô là người rất quan trọng của anh, mỗi cái đụng chạm của anh đều giống như lửa, thiêu đốt da thịt của cô, ngay cả việc cảm giác anh chiếm giữ cô cũng giống như lửa. Ngay lập tức, cô cảm giác được, nhiệt tình của anh không phải vì muốn cô thực hiện nghĩa vụ của bà xã, mà bởi vì cô là người phụ nữ hắn khát vọng…
Khương Hiểu Nguyên thẹn thùng nở nụ cười. Trời ạ, cô thích cảm giác này, thật sự rất thích, rất thích…
Cho nên, cô vẫn còn cơ hội cạnh tranh cùng Đổng Tú Thanh, cho dù quá khứ bọn họ đã từng sâu sắc trải qua, nhưng quá khứ đã qua, theo luật pháp cô chính là bà xã của hắn.
Không sai, cô không muốn thua, Tử Ngôn chưa chắc sẽ buông tha gia đình của bọn họ.
Thật tốt quá… Khương Hiểu Nguyên che miệng ngáp, cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Cô xoay người, giống như mèo con dựa vào bên cạnh anh.
“Ông xã…”
“Ừ?”
“Ngủ ngon.” Cô nỉ non nói nhỏ, từng bước rơi vào giấc mơ đẹp.
Tống Tử Ngôn cúi đầu nhìn bà xã nắm bên cạnh, cô bình yên ngủ, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh vĩnh viễn cũng không biết rõ được suy nghĩ của Hiểu Nguyên, một giây trước cô có thể như con mèo lớn giương nanh múa vuốt, một giây sau có thể nũng nịu cọ vào ngực anh, cô vui, buồn, yêu, giận tất cả đều thể hiện trên mặt.
Nhưng mà, đây mới chính là Khương Hiểu Nguyên không phải sao? Anh yêu thích cũng chính là kiểu cá tính sạch sẽ này của cô không phải sao? Cô là bà xã của anh, coi như tim của anh vì Tú Thanh mà bị quấy nhiễu, nhưng, anh thật hài lòng với cuộc hôn nhân đơn giản yên bình này.
Cô nằm nghiêng dựa vào ngực anh, áo ngủ cổ thấp lộ vẻ hấp dẫn gợi cảm thử thách ý chí năng lực đàn ông.
Dáng người của cô rất đẹp, hai vú tròn trịa, eo nhỏ mê người, còn có một đôi chân đẹp như người mẫu, sau khi cưới bọn họ quan hệ thân mật bởi vì chính bản thân kiềm chế không để lộ cảm xúc mãnh liệt, tương đối giống như thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, chẳng qua là…
Anh nâng cao cánh tay, cẩn thận ôm cô vào trong khuỷu tay, Hiểu Nguyên ư a phản đối anh làm phiền, vừa từ từ rúc vào lồng ngực của anh, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên hông anh, sau đó thỏa mãn nhẹ nhàng thở dài. Anh hít sâu, buồn bực vì dục vọng của anh chỉ vì động tác nho nhỏ của cô mà thức tỉnh. Có lẽ bởi vì không có tình yêu làm nền tảng, quan hệ thân mật sau khi cưới của hai người thường bị hạn chế mất tự nhiên, anh hiểu chính mình kiềm chế, không thích vì thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà phát sinh hoan ái… Chẳng qua là, nếu như, anh ngửi hương thơm từ tóc cô, nếu như lần hoan ái tiếp theo, cô đáp lại đầy tập trung khiêu gợi như hôm nay, mình có thể kiềm chế bao lâu?
Anh cảm thấy vô cùng mong đợi.
*CPR là viết tắt của thuật ngữ Cardiopulmonary resuscitation chỉ thủ thuật hồi sinh tim-phổi. CPR là sự kết hợp giữa hồi sức hô hấp (thổi ngạt) và ép lồng ngực. giống với hô hấp nhân tạo.
Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi - Ngũ Vi Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi