The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ầu tước Dain bước khỏi buồng tắm vào lúc hai giờ sáng. Rồi chàng phải khoác chiếc áo choàng mặc trong nhà và xỏ dép đi tìm vợ mình, vì như chàng đã đoán chừng, lúc này nàng không nằm trên giường ngủ, mà đáng lý ra thì nàng phải ngủ mới được.
Chàng thử nhìn qua Tháp Nam trước, nhưng nàng không có bên giường của Dominick. Mary đang ở đó, thiêm thiếp ngủ trên ghế. Thằng bé nằm sấp, ngủ rất say, đống chăn màn bị đạp dồn thành một đống cuối chân giường.
Dain thầm càu nhàu, lôi tấm khăn trải giường và cái chăn lên, nhanh tay đắp quanh con trai mình. Rồi chàng vỗ nhẹ đầu thằng bé đang ngủ không biết trời trăng gì ấy và bỏ đi.
Mười lăm phút sau, chàng tìm ra Jessica trong phòng ăn.
Nàng đang đứng trước lò sưởi, quấn mình trong chiếc áo khoác ngủ màu đen và vàng, tóc tai được cẩn thận bới lên, kẹp chặt trên đỉnh đầu. Những ngón tay nàng khum khum cầm một cốc rượu mạnh và nàng đang nhìn lên bức chân dung của mẹ chàng.
“Lẽ ra nàng phải mời ta uống chung với nàng chứ,” chàng nói từ ngoài cửa.
“Đây là chuyện giữa em và Lucia,” nàng nói, mắt vẫn nhìn lên bức chân dung. “Em đến đây để nâng ly vinh danh bà.”
Nàng nâng ly lên. “Dành cho phu nhân, thưa bà Lucia đáng yêu: vì đã mang ông chồng quỷ quyệt của con đến thế giới này... vì đã trao cho chàng quá nhiều điều tốt đẹp nhất của bà... và vì đã bỏ chàng lại đây, để chàng có thể sống sót và lớn lên thành một người đàn ông... để con tìm thấy chàng.”
Nàng xoay xoay cái chất lỏng vàng sóng sánh trong ly, và hít lấy một hơi vẻ tán thưởng. Đoạn, với một tiếng thở dài khe khẽ khoan khoái, nàng nâng ly lên môi.
Dain bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. “Nàng không biết mình đã may mắn thế nào đâu khi tìm ra ta đâu,” chàng nói. “Ta là một trong số ít những tên đàn ông ở Tây Âu có thể chịu nổi nàng. Thứ rượu đó, ta đoan chắc, là brandy loại hảo hạng của ta đấy.”
“Thực tình em đã tính đến hầm rượu của chàng khi em cân nhắc những tài sản và tiêu sản của chàng,” Jessica nói. “Kho rượu của chàng chắc chắn là đã làm cán cân nghiêng về phần ưu điểm của chàng đấy.”
Nàng khoát cánh tay đang cầm ly rượu về phía bức chân dung. “Trông bà ấy thật rạng rỡ ở đấy đúng không?”
Dain đi đến đầu bàn, ngồi vào ghế của mình và ngắm nghía bức chân dung. Xong chàng lại đứng lên đi lại tủ chén bát và ngắm bức chân dung từ góc ấy. Chàng săm soi bức tranh từ lối cửa vào Phòng trưng bày nhạc cụ, từ các cửa sổ, và từ đầu kia chiếc bàn ăn dài ngoẵng. Cuối cùng chàng đi lại bên vợ mình trước lò sưởi, khoanh tay trước ngực, và đứng đấy trầm ngâm chiêm ngưỡng mẹ mình.
Nhưng dù chàng có nhìn bà từ góc cạnh nào hay nhìn lâu nhìn kỹ đến đâu, chàng cũng không còn cảm thấy lòng mình đau đớn nữa. Tất cả những gì chàng nhìn thấy là một thiếu phụ xinh đẹp, người đã yêu thương chàng theo cách thất thường của riêng mình. Dù chàng sẽ không bao giờ biết hết sự thực của những gì đã xảy ra hai mươi lăm năm về trước, nhưng chàng đã biết đủ nhiều, tin tưởng đủ nhiều để tha thứ cho mẹ mình.
“Bà ấy thực là xinh đẹp, phải không?” chàng hỏi.
“Đẹp tuyệt trần.”
“Chẳng trách sao một thằng tiện nhân vùng Dartmoor lại cuốn gói theo bà, ta nghĩ thế,” chàng nói. “Ít ra là hắn đã ở cùng bà. Họ chết cùng nhau. Việc ấy hẳn làm cho cha ta điên tiết đến mức nào nhỉ.” Chàng cười lớn. “Nhưng ta biết rõ con trai của Jezebel còn làm cho ông ta điên hơn nữa ấy chứ. Ông không thể từ ta được vì cái con người hợm hĩnh quá đáng ấy không muốn trao những của nả thừa tự quý hóa của mình vào bàn tay thô thiển của một cậu ấm con nhánh thứ. Cái lão đại giả nhân giả nghĩa ấy cũng đã chẳng thể nào tiêu hủy bức chân dung của mẹ ta - bởi vì bà là một phần lịch sử của dòng họ Ballister, và ông ta, giống như những tổ tiên cao quý của mình, phải bảo tồn mọi thứ cho hậu duệ của mình, dù mình có thích hay không cũng mặc.”
“Ngay cả đồ chơi của chàng ông cũng không vứt đi.”
“Nhưng ông ta lại quẳng ta đi đấy thôi,” Dain nói. “Cát bụi chưa kịp phủ mờ bóng mẹ ta thì ông ta đã đóng gói đồ đạc tống ta đến Eton. Trời ạ, lão già ấy mới cứng đầu ngu ngốc làm sao. Lẽ ra chỉ cần cố gắng chút nữa thôi là ông ta đã có thể nuôi dưỡng, thu phục cảm tình của ta. Ta mới có tám tuổi đầu. Hoàn toàn phụ thuộc vào lòng thương hại của ông ta. Là một cục đất sét trong tay ông ta. Ông ta đã có thể đóng khuôn ta theo mẫu mà ông ta thích. Nếu ông ta muốn trả thù bà ấy, thì đấy là cách trả thù - và đồng thời còn có luôn được đứa con trai theo khuôn mẫu mình mong muốn.”
“Em mừng là ông đã không đóng khuôn chàng,” Jessica nói. “Như vậy thì chàng chẳng có gì đáng thú vị bằng một nửa chàng bây giờ.”
Chàng nhìn xuống khuôn mặt đang mỉm cười của nàng. “Thú vị ư, thật tình. Tai ương và Hiểm họa của dòng họ Ballisters, Chúa tể của những tên vô lại. Tên đại dâm tặc trong cộng đồng con chiên của Chúa. Kẻ vô ơn cục súc, kiêu căng.”
“Người đàn ông xấu xa nhất từng tồn tại trên cõi đời này.”
“Con đười ươi vụng về. Thằng thô lậu hằn học, ích kỷ, hư đốn.”
Nàng gật đầu. “Đừng bỏ qua cái tên ‘thằng đần lừa đảo’ nữa.”
“Không quan trọng là nàng nghĩ gì,” chàng kênh kiệu nói. “Con trai ta tin rằng ta vừa là Vua Arthur vừa là hiệp sĩ Bàn Tròn.”
“Chàng quá khiêm tốn đấy, chàng yêu quý,” nàng nói. “Dominick tin rằng chàng là vừa là Jupiter vừa là toàn thể các vị thần La Mã. Điều này thật mắc ói quá đi mất.”
“Nàng không biết mắc ói là thế nào đâu, Jess à,” chàng cười lớn. “Ta chỉ ước sao nàng có thể nhìn thầy cái đống rác rưởi nhơ bẩn nhúc nhích mà ta đã thấy ở nhà trọ Golden Inn. Nếu đống giẻ rách ấy mà không lên tiếng, thì ta hẳn đã lầm tưởng đó là đống rác thối rữa, và đã ném vào đống lửa rồi.”
“Phelps đã kể cho em nghe,” nàng nói. “Em xuống nhà trong khi chàng đang tắm thì gặp phải ông ấy đang đi ra. Ông ấy mô tả tình trạng trước đó của Dominick, và chàng đã xoay xở giải quyết ra sao, chỉ mình chàng... với hai tay chàng.”
Nàng lướt tay mình lên cánh tay ấy, lên cánh tay mà chính nỗi sợ hãi và nhu cầu cần kíp của chàng đã làm cho bại liệt, và được chữa lành bằng nỗi sợ hãi và nhu cầu lớn lao hơn của một đứa nhỏ. “Em không biết nên khóc hay cười,” nàng nói. “Thế là em vừa cười vừa khóc.” Một đám sương mù bàng bạc lấp lánh trong mắt nàng. “Em rất tự hào về chàng đấy, Dain à. Và tự hào về chính mình,” nàng thêm vào, lảng nhìn đi hướng khác và chớp chớp mắt, “vì biết cảm nhận thật đúng đắn để nhận lời lấy chàng.”
“Đừng nói chuyện buồn cười,” chàng nói. “Chẳng có gì liên quan đến cảm giác cả. Nhưng ta khá khen cho nàng đấy vì đã tận dụng tối đa được tình huống mà bất cứ một người phụ nữ nào cũng sẽ bị tình huống ấy làm cho hét toáng lên, và phóng mình nhảy đi, từ đỉnh của ngọn tháp gần nhất.”
“Đấy sẽ là một trò ngớ ngẩn không thể tha thứ được,” nàng nói.
“Ý nàng là, đấy sẽ có nghĩa là chấp nhận thua cuộc,” chàng nói. “Mà nàng thì không thể làm như vậy. Đấy không phải là bản chất của chàng. Như là Vawtry đã học được bài học ấy, từ cơn hành xác bất tận của hắn.”
Nàng cau mày. “Em biết là em lợi dụng cơ hội từ hắn. Dù gì đi nữa, hắn quá quân tử nên đã không đánh trả nhiệt tình. Hắn chỉ cố rũ bỏ cho em rơi ra. Nhưng lẽ ra em đã không lợi dụng thời cơ như thế nếu thằng khùng chết bầm ấy chịu thả bức tranh ra. Vậy đó, cho đến khi hắn chịu thả bức tranh, thì em đã phát rồ lên vì điên tiết và không thể dừng tay đánh đập hắn được. Nếu lúc đó mà chàng không kịp đến nơi thì em e là em đã giết chết hắn mất thôi.” Nàng tựa đầu vào cánh tay vạm vỡ của chàng. “Em không nghĩ là người nào khác có thể ngăn em lại được.”
“Phải, lũ đười ươi to lớn xấu xa chúng tôi cũng được việc lắm đấy,” chàng nói. Chàng bế nàng lên đặt trên bàn ăn. “May sao, lúc đó cả hai tay ta đều hoạt động, nếu không ta không chắc là ta có thể ngăn được nàng không nữa.” Chàng thả nàng đánh phịch xuống mặt bàn gỗ sáng bóng. “Thế nhưng, chuyện mà ta thực muốn biết, là sao cô vợ thông minh của ta lại chẳng thể nghĩ được rằng phải luôn có ít nhất một hai người hầu bên mình, dù có cháy hay không cháy cũng thế.”
“Em có người hầu đấy chứ,” nàng nói. “Nhưng Joseph và Mary đang ở trên Tháp Nam, quá xa nên không nghe thấy gì. Đến em lẽ ra còn không nhìn thấy Vawtry nữa kìa, nếu như hắn không chạy xuống cầu thang chính. Nhưng lúc đó em đã xuống dưới tầng trệt để trông tin chàng. Phải có người ở đó khi chàng trở về, để Dominick thấy là nó được chào đón. Em muốn là người chào đón nó. Em muốn chứng tỏ cho nó thấy là em rất mong nó về đây.” Giọng nàng run run. “Em muốn làm nó yên lòng và… và ô…ôm nó một cái.”
Chàng nâng cằm nàng lên và nhìn vào đôi mắt mờ nước của nàng. “Ta đã ôm nó rồi mà, cara,” chàng dịu dàng nói. “Ta đã mang nó ngồi lên yên ngựa trước ra, và ta ôm chặt nó, vì nó là một đứa trẻ, nó cần được yên lòng. Ta đã nói cho nó biết là ta sẽ chăm sóc cho nó... bởi vì nó là con ta. Và ta cũng bảo nó là nàng muốn nó ở bên. Ta kể cho nó nghe mọi điều về nàng - rằng nàng rất dịu dàng và cực kỳ thấu hiểu người khác, nhưng nàng sẽ không cho phép những trò vớ vẩn xảy ra.” Chàng mỉm cười. “Và khi bọn ta về đến nhà, điều đầu tiên Dominick trông thấy là một bằng chứng sống động không thể chối cãi được của cái điều ta nói sau cùng ấy. Nàng đã chứng minh rằng cha nó đang nói sự thật, và cha nó biết rõ mọi người mọi chuyện.”
“Thế thì em phải ôm cha nó thôi.” Nàng vòng tay quanh eo chàng và đặt đầu lên ngực chàng. “Em yêu chàng, Sebastian Leslie Guy de Ath Ballister à. Em yêu chàng, ngài Dain và Beelzebub, ngài Blackmoor, ngài Launcells, ngài Ballister…”
“Nhiều tên quá đi,” chàng nói. “Chúng ta đã kết hôn hơn một tháng rồi. Vì có vẻ như là nàng sẽ ở lại đây, ta có lẽ nên cho phép nàng gọi ta bằng tên thánh. Nhưng dù sao, ta vẫn thích được gọi là ‘thằng đần’ hơn.”
“Em yêu chàng, Sebastian à,” nàng nói.
“Ta cũng khá thích nàng đấy,” chàng nói.
“Thích phát điên,” nàng chỉnh lại.
Áo khoác của nàng đang tuột xuống khỏi vai. Chàng vội vã kéo áo lên. “Chữ phát điên có lẽ dành cho nó đấy.” Chàng liếc xuống nơi thằng nhỏ đang cựa quậy bên dưới làn áo ngủ. “Chúng ta nên nhanh chân lên lầu đi ngủ ngay thôi. Trước khi cảm tình thích thú của ta cương lên đến mức độ vô lý.”
“Đi ngủ ngay mới là vô lý ấy,” nàng nói. Nàng luồn tay vào trong lớp áo chàng đang hở ra và vuốt ve ngực chàng. Những bắp thịt nơi ấy cứng lại và co giật, và cơn co giật ấy phóng thẳng xuống dưới.
“Cơn đấm đá hồi chiều làm nàng mệt rồi,” chàng nói, có nuốt tiếng rên rỉ xuống. “Mà ta cũng chắc là người nàng bầm tím mọi nơi. Nàng không muốn một thằng khốn nặng cả trăm ký nhấp nhô hổn hển trên người nàng đâu.”
Nàng rê ngón trỏ lên đầu ngực chàng.
Chàng hít vào một hơi.
“Chàng có thể thì thụt hào hển bên dưới em vậy,” nàng dịu dàng nói.
Chàng tự nhủ hãy làm ngơ những gì nàng vừa nói đi, nhưng trong tâm tưởng chàng hình ảnh ấy lại khơi dậy, và bộ phận giống đực của chàng cũng ngỏng dậy theo hình ảnh ấy.
Đã một tháng rồi kể từ khi nàng nói nàng yêu chàng. Đã một tháng rồi kể từ khi nàng thực sự mời mọc chàng, thay vì chỉ làm cùng chàng. Dù là nàng nhiệt tình hợp tác với chàng, chàng vẫn thèm nhớ những lời mời mọc trâng tráo của nàng cũng như chàng thèm nhớ ba tiếng thiêng liêng kia.
Ngoài ra, chàng còn là một con thú.
Chàng đã bị kích thích như một con voi động đực.
Chàng nâng nàng lên khỏi bàn. Chàng định đặt nàng xuống, bởi vì mang nàng lên lúc này thì cọ xát quá nguy hiểm. Nhưng nàng không chịu để chàng đặt xuống. Nàng níu lấy tay chàng và chân nàng quặp quanh eo chàng.
Chàng cố không nhìn xuống, nhưng không cưỡng lại được.
Chàng nhìn thấy cặp đùi trắng ngần mềm mại bao bọc lấy mình, thoáng nhìn thấy những đường cong cong đen mượt dưới thắt lưng áo lúc này đã không còn buộc được cái áo ngủ hoa hòe ấy nữa.
Nàng khẽ cựa mình, và chiếc áo lại tuột khỏi vai nàng. Nàng rũ khỏi một ống tay áo, rồi rũ thêm ống tay áo hờ hững còn lại. Cái áo trang nhã trở thành một miếng lụa vô dụng lủng lẳng quanh eo nàng.
Nàng mỉm cười, đưa tay lên vòng quanh cổ chàng. Nàng chà xát bộ ngực trắng ngần, rắn chắc của mình lên phần hở ra trên áo chàng, và chiếc áo xổ ra. Phần ngực ấm mềm nén chặt lên da chàng.
Chàng quay lại bước về phía bàn và sụp người xuống bàn.
“Jess ơi, ta leo lên cầu thang thế quái nào được trong tình trạng này?” chàng hỏi, giọng khản đi. “Làm sao một tên đàn ông có thể suy nghĩ sáng suốt khi nàng làm những trò này với hắn?”
Nàng liếm cổ chàng. “Em thích vị của chàng,” nàng thì thầm. Nàng rê đôi môi hé mở lên xương đòn của chàng. “Và cảm giác của làn da chàng trên môi em. Và mùi cơ thể chàng... mùi xà phòng và dầu thơm và mùi đàn ông. Em yêu bàn tay to lớn, ấm áp của chàng... và thân hình to lớn, ấm áp của chàng... và cái phần cứng căng, giần giật…”
Chàng lôi đầu nàng lên và choàng môi lên môi nàng. Lập tức nàng hé môi, mời mọc chàng tiến vào.
Nàng thật tinh quái, một femme fatale, nhưng nàng tươi mới và tinh khiết. Nàng như mưa, và chàng uống hết vào. Chàng hít lấy mùi hoa cúc lẫn với hương thơm của riêng nàng. Hai bàn tay to lớn, đen đúa của chàng lần mò khắp thân hình mỹ miều của nàng... chiếc cổ thanh tú, bờ vai mảnh khảnh, bầu ngực uốn cong lụa là với phần nhũ hoa căng cứng, sẫm màu.
Chàng ngả người ra sau, nằm xuống bàn, kéo nàng lên bên trên mình, và lại lần mò dọc theo những đường cong nữ tính ấy một lần nữa, bằng miệng, bằng lưỡi mình.
Chàng vuốt ve vùng lưng mềm mại, láng mịn của nàng, và bàn tay chàng lượn theo đường cong từ vòng eo thon sang vùng hông dịu dàng mở ra của nàng.
“Em là đất sét trong tay chàng,” nàng hổn hển bên tai chàng. “Em yêu chàng điên dại. Em muốn có chàng quá.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, khàn đi vì thèm khát, vần vũ trong đầu chàng và hát vang trong từng mạch máu của chàng, và thứ âm nhạc huyền diệu ấy quay cuồng qua tim chàng.
“Sono tutta tua, tesoro mio,” chàng đáp lại. “Tất cả ta là của nàng, ôi báu vật của ta.”
Chàng chộp lấp bờ mông tròn trĩnh của nàng và nâng nàng lên trên cái giống đực của mình... và rên lên khi nàng mở ra dẫn lối chàng vào. “Ôi, Jess.”
“Tất cả là của em.” Nàng chầm chậm hạ mình xuống thanh kiếm của chàng.
“Ôi Chúa lòng lành.” Sung sướng đâm xuyên qua chàng, những nhát đâm đầy gai bỏng cháy. “Oh Dio. Ta đang chết đây.”
“Tất cả là của em,” nàng nói.
“Phải. Giết ta đi, Jess. Làm nữa đi.”
Nàng lại nhấc người lên và hạ người xuống, cùng một nhịp giày vò chầm chậm. Lại một tia chớp xẹt qua. Bỏng rát. Mê ly.
Chàng van xin thêm nữa. Nàng cho chàng thêm nữa, cưỡi lên người chàng, điều khiển chàng. Chàng muốn như thế, bởi vì lúc này tình yêu đang thống lĩnh chàng, hạnh phúc đang kiềm tỏa chàng. Nàng là nữ chủ nhân đam mê của thân xác chàng, là nhân tình ân ái của trái tim chàng.
Khi rốt cuộc cơn giông vỡ òa, và run rẩy kèm theo, nàng phục người lên tay chàng, chàng ghì chặt nàng vào trái tim đang đập rộn rã nơi nàng ngự trị... nơi mà điều bí mật chàng đã cất giấu quá lâu làm nhịp thở chàng đổ dồn.
Nhưng chàng không còn muốn giữ điều gì bí mật nữa. Giờ chàng có thể thốt nên lời. Dễ dàng quá rồi, khi mà những gì đã đông lạnh và chôn cứng bên trong chàng đã rã ra và trỗi dậy, tươi mới như những dòng suối Dartmoor mùa xuân.
Với nụ cười run rẩy, chàng nâng đầu nàng lên và nhẹ nhàng hôn nàng.
“Ti amo,” chàng nói. Và chàng lại nói thêm bằng tiếng Anh, thật đơn giản đến lố bịch làm sao. “Anh yêu em, Jess à.”
Nếu tình yêu không bùng phát trong cuộc sống của chàng, một lúc sau Dain nói với Jessica, thì có lẽ chàng đã phạm một sai lầm mà tự mình sẽ không bao giờ tha thứ được.
Mặt trời đang ló dạng phía chân trời khi họ trở về phòng ngủ chính, nhưng Dain không thể ngủ được nếu chưa kể hết những chuyện xảy ra tối đó, làm rõ, giải thích và dàn xếp mọi chuyện.
Chàng nằm ngửa, mắt nhìn lên tấm trướng thêu rồng vàng. “Ngu xuẩn như ta,” chàng kể, “mà cũng phải nhìn ra thật dễ dàng làm sao cho bất cứ tên đàn ông nào - đặc biệt là một kẻ trí truệ có hạn như Vawtry - rơi vào một bãi lầy.”
Với vài câu khinh miệt, chàng kể cho nàng nghe mối nghi ngờ của mình về vai trò của Beaumont trong cái trò hề ở Paris, và trò trả thù ấy được tiếp diễn như thế nào. Jessica chẳng ngạc nhiên lắm. Nàng luôn coi Beaumont là một sinh vật đặc biệt khó chơi và tự hỏi vì sao vợ hắn không bỏ hắn từ lâu cho rồi.
Tuy nhiên, nàng vừa ngạc nhiên vừa phấn khích trước cách giải quyết vấn đề của chồng mình. Khi Dain vừa dứt lời mô tả phương thức hấp dẫn của mình để đối phó với Vawtry và cả tên Beaumont kinh tởm kia, Jessica cười rũ rượi.
“Ôi, Sebastian,” nàng đứt cả hơi. “Chàng thật là tinh quái. Em sẽ đổi tất để được nhìn thấy vẻ mặt của Beaumont khi đọc được bức…bức thư cám…cám ơn,” nàng líu cả lưỡi. Thế rồi nàng lại cười như nắc nẻ.
“Chỉ có nàng mới biết đánh giá cao tính khôi hài của tình huống,” chàng nói khi nàng đã thôi cười.
“Và tính nghệ thuật nữa,” nàng nói. “Vawtry, Charity - ngay cả thằng khốn hằn học Beaumont đó - tất cả được xử lý, dàn xếp chỉ trong vài phút. Và chàng không cần phải động một ngón tay.”
“Ngoài việc phải chi tiền ra,” Dain nói. “Cũng tốn tiền đấy chứ, nàng nhớ không?”
“Vawtry sẽ biết ơn chàng suốt đời,” nàng nói. “Khi chàng cần việc gì thì hắn sẽ chạy đến cùng trời cuối đất ngay. Và Charity sẽ thỏa mãn, bởi vì được ổn định cuộc sống một cách êm ấm với người tôn thờ mình. Đấy là những gì ả muốn, chàng biết mà. Một chuỗi ngày xa hoa nhàn hạ. Đấy là vì sao ả đẻ ra Dominick.”
“Ta biết. Ả nghĩ ta sẽ trả cho ả năm trăm bảng mỗi năm.”
“Em đã hỏi ả vì sao mà ả lại có cái ý tưởng điên rồ đó,” Jessica nói. “Ả bảo ấy là khi mấy ông quyền quý đến dự lễ tang cha chàng. Vài quý ông mang mấy ả gái bao đi cùng và cho bọn họ ở tại một nhà trọ gần đây. Charity nghe thấy, lẫn trong mấy trò đàm tiếu từ Luân Đôn, là những chuyện - rõ là được thêm mắm thêm muối - dàn xếp tiền chu cấp hàng năm cho những đứa con ngoài giá thú của các quý ông. Vì thế, ả bảo với em, ả đã không sử dụng phương pháp ngừa thai thông thường với chàng và Ainswood, và khi phát hiện mình dính bầu, ả đã không hủy thai đi.”
“Nói cách khác, là ả có được ý tuởng ấy từ một con điếm não phẳng khác.”
“Charity nghĩ tất cả những gì cần làm là có một đứa con, rồi ả sẽ không bao giờ phải hành nghề nữa. Năm trăm bảng là cả một gia tài mà ả chưa bao giờ nghe tới.”
“Điều ấy giải thích vì sao ả dễ dàng chấp nhận một nghìn rưỡi bảng của nàng đến thế.” Dain vẫn nhìn chăm chăm lên những con rồng. “Nàng biết điều đó, thế mà nàng vẫn dọa ta là nàng sẽ đưa cho ả bức thánh họa của ta.”
“Nếu tự em phải đi đối phó với ả, em không thể liều để cho ả tạo nên một cảnh tượng xấu xí trước mặt Dominick,” Jessica giải thích. “Nó cũng giống chàng, rất nhạy cảm và dễ kích động. Những tổn hại mà ả có thể gây ra chỉ với vài lời trong vài phút có lẽ phải mất vài năm để phục hồi. Nhưng với chàng ở đó, mối nguy giảm đi đáng kể. Dầu vậy, em vẫn thích ả ra đi trong im lặng hơn. Đấy là lý do vì sao em giao cho Phelps một mớ tiền hối lộ.”
Dain xoay người sang bên và ôm nàng vào lòng. “Nàng đã làm đúng đấy, Jess,” chàng nói. “Ta không nghĩ là ta có thể đối phó cùng lúc với một thằng nhỏ ốm đau la hét và con mẹ của nó. Hai tay ta bận rộn với họ - với cả hai - trong khi đầu óc ta chỉ chăm chăm lo cho thằng nhỏ.”
“Chàng đã ở đấy vì nó,” nàng nói, vuốt ve bộ ngực rắn chắc, ấp áp của chàng. “Người cha to lớn, mạnh mẽ đã ở đấy vì nó, và giờ đây đó là tất cả. Thằng bé đã về nhà rồi. Nó được an toàn. Chúng mình sẽ chăm sóc cho nó.”
“Nhà.” Chàng nhìn xuống nàng. “Vậy đây là nhà mãi mãi.”
“Phu nhân Granville nuôi lớn hai thằng nhãi con riêng của chồng - ông chồng có con với dì của bà ta - cùng với lũ con chung của họ. Những đứa con rơi của Công tước vùng Devonshire cũng đã lớn lên trong nhà chúng nó đấy thôi.”
“Và Hầu tước phu nhân xứ Dain có thể làm bất cứ việc chết tiệt nào mà cô ấy thích mà chẳng cần quan tâm quái gì đến những lời người khác nói,” chồng nàng thêm vào.
“Em không ngại việc bắt đầu xây dựng gia đình mình với một thằng bé tám tuổi,” nàng nói. “Tuổi đó thì người ta có thể nói chuyện với chúng được rồi. Chúng gần phát triển thành người hoàn thiện rồi.”
Lúc ấy, cứ như là một ám hiệu, một tiếng tru không giống tiếng người vang lên phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm.
Dain rời người khỏi nàng và ngồi bật dậy.
“Thằng bé đang gặp ác mộng thôi mà,” Jessica nói, cố kéo chồng nằm xuống. “Mary đang ở với nó.”
“Tiếng hét ấy vang lên từ phòng trưng bày.” Chàng bò ra khỏi giường.
Khi chàng đang mặc áo choàng vào thì Jessica lại nghe thấy một tiếng hét đinh tai khác... vọng lại từ phía phòng trưng bày, như lời Dain nói. Nàng cũng nghe thấy những âm thanh khác nữa. Những tiếng người khác. Và tiếng bước chân chạy thùm thụp. Rồi tiếng bước chân lịch bịch xa dần.
Jessica còn đang vật lộn khỏi đám mền gối thì Dain đã chân trần phóng ra ngoài. Nàng nhanh nhẹn mặc áo khoác vào và xỏ dép chạy vội theo sau chàng.
Nàng thấy chàng đứng ngay ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu khi chàng nhìn theo một thằng bé tám tuổi trần truồng phóng chạy về cầu thang phía Nam, ba tên người hầu cật lực đuổi theo.
Dominick chỉ còn cách lối vào ba bước chân thì Joseph đột ngột xuất hiện ngay ở ấy. Thằng bé ngay lập tức quay người chạy ngược lại theo hướng vừa chạy vào, thụp người né tránh mấy tên người lớn đang cố bắt lấy nó và ré lên khi bọn họ bắt hụt.
“Có vẻ như con trai ta dậy sớm nhỉ,” Dain dịu dàng nói. “Ta thắc mắc, Mary cho nó ăn sáng những gì thế? Thuốc súng à?”
“Em đã bảo chàng là thằng nhỏ nhanh như quỷ ấy,” Jessica nói.
“Mới nãy nó chạy vụt qua ta,” Dain nói. “Nó nhìn thấy ta. Nhìn thẳng vô mặt ta rồi cười - cái tiếng rú ré ấy là tiếng cười đó, nàng sẽ biết thôi - mà không hề chạy chậm lại. Rồi nó chạy tiếp về cửa Bắc, chỉ nửa giây thôi là nó đã đập vỡ sọ vào cánh cửa rồi - nó quay lại, chạy ngược sang hướng khác. Ta nghĩ nó muốn ta chú ý.”
Nàng gật đầu.
Dain đi về phía phòng trưng bày. “Dominick,” chàng nói, mà chẳng cần lên giọng.
Dominick vụt vào một góc phòng. Dain đi theo, lôi nó ra khỏi đống chăn màn mà thằng nhỏ đang cố leo lên và vác nó lên vai.
Chàng mang nó đi qua phòng ngủ chính, rồi vào phòng thay đồ.
Jessica chỉ đi theo đến phòng ngủ. Nàng có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của chồng nàng và tiếng hơi cao giọng hơn của con trai chàng, nhưng không thể nghe ra rõ lời.
Vài phút sau khi họ bước ra từ phòng thay đồ, Dominick đang mặc một trong những cái áo của cha nó. Những nếp gấp trước ngực áo thòng xuống dưới eo thằng nhỏ, trong khi tay và bâu áo lết phết dưới đất.
“Nó đã ăn sáng và rửa mặt, nhưng lại không chịu mặc bộ áo liền quần vì nó bảo nó bị nghẹt thở,” Dain giải thích, trong khi Jessica xém chết ngạt vì cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đây là áo của cha,” Dominick nói vẻ tự hào. “Quá rộng. Nhưng con không thể lòi đít...”
“Ở truồng,” Dain chữa lại. “Con không được nói đến mông đít gì cả khi có phụ nữ ở quanh. Cũng như con không được chạy lòng vòng phơi mông ra gió - ngay cả khi nghe tiếng đàn bà kinh ngạc la hét cũng khá thú vị. Còn nữa, con không được la hét vào buổi sáng sớm khi phu nhân và ta còn đang cố gắng để ngủ thế này.”
Dominick ngay lập tức chuyển sự chú ý sang chiếc giường vĩ đại. Đôi mắt đen của thằng bé mở lớn. “Đây có phải cái giường lớn nhất thế giới không vậy cha?”
Thằng bé xắn tay áo lên, tóm lấy đống vải đang lùng bùng dưới đôi chân khẳng khiu, bước tới bên chiếc giường và nhìn trân trân vào nó.
“Chiếc giường lớn nhất trong nhà,” Dain nói. “Vua Charles đệ Nhị đã một lần ngủ trên chiếc giường này. Khi Đức vua đến thăm, thì mình phải nhường cho vua chiếc giường lớn nhất.”
“Có phải cha bỏ em bé vô bụng của cô ấy trên chiếc giường này không?” Dominick dò hỏi, đưa mắt nhìn vào bụng Jessica. “Mẹ nói cha bỏ con vào bụng mẹ trên chiếc giường lớn nhất thế giới. Giờ có đứa bé nào trong đấy không?” thằng bé chỉ tay hỏi.
“Có,” Hầu tước nói. Quay lưng lại với người vợ đang sửng sốt, chàng bước đến bên giường và bốc thằng bé lên. “Nhưng đó là bí mật. Con phải đảm bảo với ta là con sẽ không nói cho ai biết hết đến khi ta cho phép. Hứa không?”
Dominick gật đầu. “Con hứa.”
“Ta biết giữ cái bí mật hay ho ấy rất khó,” Dain nói. “Nhưng ta sẽ bù lại cho con. Để thưởng cho con vì đặc ân ấy, ta sẽ cho con là người làm mọi người ngạc nhiên vì thông tin ấy. Công bằng chứ nhỉ?”
Sau một thoáng cân nhắc, Dominick lại gục gặc đầu.
Bây giờ thì rõ ràng là hai ông tướng ấy không gặp khó khăn trong việc nói chuyện với nhau. Cũng thật rõ ràng, Dominick quả đúng là cục đất sét trong tay cha nó.
Dain quay sang cười đắc thắng với người vợ đang kinh ngạc của mình, đoạn chàng mang thằng bé ra ngoài.
Một lúc sau chàng quay vào một mình, miệng vẫn mỉm cười.
“Chàng chắc mẩm quá nhỉ,” nàng nói khi chàng tiến lại gần.
“Ta có thể đếm được mà,” chàng nói. “Chúng ta đã kết hôn được năm tuần mà nàng chưa khó ở lấy một lần.”
“Sớm quá chưa nói được gì cả,” nàng nói.
“Không, chẳng sớm đâu.” Chàng nhấc bổng nàng lên thật dễ dàng như khi chàng nhấc con trai mình và mang nàng đến giường. “Việc tính nhẩm ấy quá dễ. Một nữ Hầu tước mắn con cộng với một nam Hầu tước dâm đãng thành ra một thằng nhóc, vào khoảng thời gian giữa Lễ rước nến và Lễ truyền tin. “
Chàng không đặt nàng xuống, mà lại ngồi bên mép giường, ôm ấp nàng trong cánh tay vạm vỡ của mình.
“Chàng hy vọng quá nhiều rằng em sẽ làm chàng ngạc nhiên đấy,” nàng nói.
Chàng cười lớn. “Nàng đã làm ta ngạc nhiên rồi, Jess à, từ cái ngày ta gặp nàng. Cứ mỗi lần ta quay sang, thì lại có một thứ gì đó đập vào mắt ta. Nếu như không phải là một cái đồng hồ tục tĩu hay một bức thánh họa, thì là một khẩu súng lục - hay là người mẹ bị ta hiểu lầm một cách đau khổ - hay là thằng con nghịch ngợm của ta. Có vài lần ta đã tin là không phải mình cưới một phụ nữ, mà là một cỗ máy tạo bom. Ít nhất điều này còn có lý.” Chàng vén một cọng tóc ra sau tai nàng. “Chẳng có gì ngạc nhiên khi hai con người với niềm đam mê xác thịt vô độ sinh ra một đứa bé cả. Chuyện ấy hoàn toàn tự nhiên và hợp lý. Chẳng làm cho tính mẫn cảm của ta bị tổn thương đâu.”
“Bây giờ thì chàng nói thế.” Nàng mỉm cười ngước nhìn chàng. “Nhưng đến khi em bắt đầu phình ra rồi bẳn gắt rồi nóng tính, thì thần kinh chàng sẽ không thể nào không căng lên được. Và khi bắt đầu lâm bồn, và chàng nghe thấy em la hét chửi bới và trù cho chàng xuống Địa…”
“Thì ta sẽ cười lớn,” chàng nói. “Như ta là một tên khốn vô lương tâm ấy.”
Nàng đưa tay vuốt ve chiếc cằm cao ngạo của chàng. “À vâng, ít ra chàng là một thằng khốn đẹp trai. Và giàu có. Và mạnh khỏe. Và cường tráng.”
“Đã đến lúc nàng thấy ra mình may mắn thế nào rồi đấy. Nàng đã lấy một tên cường tráng nhất thế giới.” Chàng toét miệng cười, và trong đôi mắt tối đen tội lỗi của chàng, nàng nhìn thấy con quỷ trong chàng cũng đang nhe răng cười. Nhưng chàng là con quỷ của nàng, và nàng yêu chàng điên dại.
“Ý chàng nói là, tên đại bịp,” nàng nói.
Chàng cúi đầu xuống cho đến khi cái mũi Usignolo to lớn của mình lù lù cách mũi nàng một phân. “Tên cường tráng nhất,” chàng kiên quyết nhắc lại. “Nàng thật là chậm trí đến đáng thương nếu như đến giờ này vẫn chưa nhận ra điều đó. May cho nàng, ta là tay gia sư kiên nhẫn nhất. Ta sẽ chứng tỏ cho nàng thấy.”
“Thấy lòng kiên nhẫn của chàng à?” nàng hỏi.
“Và sự cường tráng của ta nữa. Cả hai. Hết lần này sang lần khác.” Đôi mắt đen của chàng lấp lánh. “Ta sẽ dạy nàng một bài học mà nàng sẽ không bao giờ quên được.”
Nàng lùa ngón tay vào tóc chàng và kéo miệng chàng về môi mình. “Hỡi chàng ranh ma yêu dấu của em,” nàng thì thầm. “Em rất muốn xem chàng sẽ làm thế nào.”
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ