My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 34
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
à Ingleby kể với Jessica rằng, khi Athcourt được mở rộng và tu sửa vào thế kỷ mười sáu, cách bố trí phòng ốc của nó cũng tương tự như lâu đài Hardwick ở Derbyshire. Tầng trệt chủ yếu là nơi phục vụ. Phần sinh hoạt gia đình chiếm hết tầng hai. Tầng ba, nơi thoáng đãng và sáng sủa nhất, vì có trần nhà cao và cửa sổ lớn, được dùng làm phòng khánh tiết.
Vào thời của ông nội Dain, các chức năng của tầng hai và tầng ba được hoán đổi, chỉ trừ phòng trưng bày, luôn là nơi treo bộ sưu tập chân dung.
Tuy nhiên, phòng dành cho con nít, cũng như phòng dạy học, phòng vú em và phòng dành cho nữ gia sư, vẫn giữ nguyên vị trí kể từ cuối những năm 1500, tại góc Đông Bắc của tầng trệt - góc tối nhất và lạnh nhất trong gian chính của tòa nhà chính.
Điều đó là không chấp nhận được, Jessica nói với bà Ingleby ngay sau khi Dain và Phelps khởi hành.
“Thằng bé đã quá buồn khi bị chia cắt khỏi cái gia đình duy nhất mà nó biết để bị mang đến ở trong ngôi nhà đầy ngóc ngách với toàn người xa lạ xung quanh,” nàng nói. “Ta sẽ không đày nó đến một góc tối tăm ở dưới hai tầng lầu kia, ở đấy thì chắc chắn rồi nó sẽ gặp ác mộng.”
Sau mội hồi hội ý, hai người phụ nữ nhất trí là Tháp Nam, ngay trên khu phòng của Jessica, sẽ là nơi thích hợp nhất. Tất cả những gì cần phải di dời khỏi những căn phòng trong Tháp Nam sẽ dễ dàng được mang đi qua lối đi trên mái, sang một trong năm ngọn tháp còn lại. Những đồ vật cần được mang vào cũng có thể vào theo lối ấy. Như thế thì cần vài chuyến di dời khá dài từ khu phòng nuôi trẻ hiện tại sang khu phòng mới, nhưng chỉ một vài chuyến thôi. Đa phần những bàn ghế trong phòng trẻ ấy đã được chất hết vào kho từ hai mươi lăm năm trước rồi.
Nhờ vào lực lượng gia nhân hùng hậu của Athcourt mà dự án ấy tiến triển nhanh chóng.
Khi hoàng hôn xuống, căn phòng mới dành cho trẻ em đã được trang bị với giường, thảm, chăn màn mới tinh và rèm cửa vàng tươi xinh xắn. Rèm cửa không được sạch lắm, nhưng cũng chấp nhận được sau khi đã được giũ đập tận tình trong không khí trong lành của buổi chiều tà. Jessica cũng đã tìm ra một cái ghế đu cho con nít, trầy xước khá nhiều nhưng chưa bị hỏng hóc, một con ngựa gỗ lắc lư bị gãy nửa đuôi và phần lớn bộ đồ chơi lính gỗ mà Phelps đã nhắc đến.
Mary Murdock, người mới được chọn làm vú em, đang lục tìm trong cái rương đầy ắp đồ dùng thuở thiếu thời của Hầu tước, lôi ra một mớ quần áo đủ cho một đứa trẻ hiếu động mặc trong vài ngày cho đến khi tủ quần áo mới cho thằng bé hoàn tất. Bridget đang tháo cái viền cổ đầy dây nhợ trên một chiếc áo ngủ be bé, vì bà chủ nói thời nay, không thằng bé nào lại sống sót được trong đống lùng bùng đó.
Bọn họ đang làm việc trong nhà kho của Tháp Bắc, nơi đã trở thành đầu não của chiến dịch, vì đó là nơi mà Hầu tước đời trước đã cất hầu hết các vật dụng dưới triều đại ngắn ngủi của vợ ông. Jessica vừa mới tìm ra một bộ truyện tranh xinh đẹp. Nàng đang xếp những cuốn sách ấy lên trên bệ cửa sổ thì, từ khóe mắt, nàng bắt gặp một ánh sáng lóe lên từ bóng tối bên dưới.
Nàng cúi sát người nhìn qua cửa kính dày. “Bà Ingleby này,” nàng kêu to. “Tới đây nói cho ta biết kia là cái gì thế.”
Bà quản gia vội chạy băng qua phòng đến cái cửa sổ nhìn về hướng Tây. Bà nhìn ra ngoài. Rồi tay bà chặn ngang cổ. “Xin Chúa rủ lòng thương. Đó là căn chòi gác cổng. Và trông như là nó đang... bốc cháy.”
Không chút chậm trễ, chuông báo động được gióng lên, và căn nhà lập tức trống không vì mọi người đã đổ xô về phía chòi gác cổng.
Căn chòi nhỏ xíu có cấu trúc như hũ tiêu dùng để canh gác một trong những cánh cổng ít được dùng nhất ở Athcourt. Thông thường, cứ tối Chủ nhật, người canh căn chòi ấy lại tham dự một buổi cầu nguyện tập thể. Nếu nó bị cháy rụi - mà có khả năng lắm chứ, vì ngọn lửa phải bốc lên rất cao thì người ta mới có thể nhìn thấy được - tổn thất cũng chẳng có gì đáng kể.
Thế nhưng, khu rừng trồng lấy gỗ của Hầu tước lại cách cái chòi ấy không xa. Nếu ngọn lửa lan rộng, đống gỗ sẽ cháy hết, tiêu hủy luôn cả nhà kho chứa đầy dụng cụ làm mộc. Vì khu rừng ấy cung cấp gỗ xẻ dùng để xây cất hay sửa sang hầu hết các ngôi nhà của những người sống trong khu điền thổ này, nên đám cháy là mối quan ngại của cả cộng đồng, lôi kéo mọi thanh niên trai tráng, cũng như mọi trẻ em và phụ nữ trong làng.
Nói cách khác, mọi chuyện xảy ra y như lời Charity đã nói với Vawtry.
Cả cộng đồng bé nhỏ vùng Athton chạy bổ về phía căn chòi đang bốc cháy. Vawtry hoan hỉ vì đã không gặp khó khăn khi lẻn vào dinh thự của Hầu tước Dain mà không bị ai bắt gặp.
Tuy vậy, cũng không dễ dàng gì vì từ khi kế hoạch ban đầu được đề ra đến nay cũng đã cả tuần rồi. Rõ là Vawtry đã không thể chọn được thời điểm thích hợp mà phải châm lửa ngay sau cơn mưa dông. Cái hũ tiêu bằng gỗ và đá ấy cứ trơ lì ra không chịu bắt lửa, nói gì đến chuyện để lửa bốc thành ngọn đủ cao sao cho cách xa vài dặm cũng nhìn ra được. Vì khí trời ẩm ướt, ngọn lửa lan cũng chậm, điều ấy có nghĩa là người ta sẽ khống chế ngọn lửa nhanh hơn nhiều so với thời gian ngài Vawtry cần.
Hơn nữa, kế hoạch ban đầu là chỉ cần hắn tạo ra đám cháy. Charity sẽ là người lẻn vào Athcourt rinh bức thánh họa đi. Nhưng bây giờ, ngài Vawtry phải đóng cả hai vai, có nghĩa là phải chạy thục mạng từ một đầu của khu điền thổ sang đầu kia - vừa chạy vừa cầu nguyện sao cho bóng đêm sẽ không che giấu luôn những vật cản trên đường mà nếu đâm phải thì hắn sẽ té gãy cổ.
Ba là, Charity đã ra vào căn nhà ấy nhiều lần nên biết được đại để cách bố trí trong nhà. Vawtry chỉ mới đến đó có một lần, trong đám tang của vị Hầu tước quá cố, và chỉ ở lại có một đêm, không đủ để nhớ hết những cầu thang và hành lang của một trong những ngôi nhà rộng lớn nhất Anh quốc.
Tin tốt là, đúng như Charity đã hứa hẹn, chẳng ai thèm khóa cửa lớn cửa sổ trước khi chạy bổ đi làm cường nhân cứu hỏa, và ngài Vawtry đã lẻn vào ngay phía sau căn nhà mà không gặp khó khăn gì.
Tin xấu là, hắn phải loanh quanh từ phòng này sang phòng khác mãi mới tìm thấy lối đi đến cầu thang hậu phía Bắc nằm sau cánh cửa được ngụy trang như một phần của bức tường lót ván in hoa văn kiểu kỷ Todor được giữ gìn cẩn thận như Charity đã mô tả.
Sau khi tìm thấy lối đi ấy, hắn mới nhớ lại có lần Charity vừa cười vừa lưu ý rằng mọi lối ra vào của bọn đầy tớ đều được “giả vờ như đó là thứ gì khác, như là ở đó không có gia nhân nào cả, và căn nhà to lớn tự thân vận động” vậy.
Dầu sao, hắn cũng xoay xở tìm được lối đi, sau đó thì việc đi đến tầng ba rất nhanh lẹ.
Cánh cửa vào phòng Dain là cánh cửa đầu tiên bên trái. Như Charity đã đảm bảo, chỉ cần một tích tắc để lẻn vào và thêm một tích tắc nữa bước xuyên qua căn phòng bao la để thó lấy bức thánh họa. Quan trọng nhất là bức tranh nằm ngay nơi mà ả đã chỉ.
Ngài Hầu tước Dain cất bức tranh ngoại đạo mà phu nhân đã tặng cho ngài trên đầu giường, tên người hầu Joseph đã nói cho em trai hắn biết... em trai hắn đã nói cho hôn thê của mình... cô nàng lại kể với anh trai... tên này hóa ra lại là một trong những khách hàng thường xuyên của Charity.
Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Vawtry buông lời thề khi hắn lẻn ra khỏi phòng ngủ. Sau đêm nay, Charity sẽ chia sẻ giường chiếu cùng những kỷ xảo tuyệt vời của mình với chỉ một người mà thôi. Đó là ngài Roland Vawtry anh hùng, gan dạ, sẽ đem ả ra nước ngoài, rời xa khỏi Dartmoor và những tên nông dân quê mùa cáu bẩn. Hắn sẽ chỉ cho ả thấy thế giới Paris hào nhoáng. Kinh đô của nước Pháp với ả sẽ như vùng đất thần tiên và hắn sẽ là hiệp sĩ trong bộ giáp sáng loáng của ả, vừa chạy xuống cầu thang hắn vừa tưởng tượng như thế.
Lạc lối trong mộng tưởng, hắn đẩy một cánh cửa mở ra, lao xuống một loạt cầu thang... và thấy mình đứng trong một lối đi vào sảnh mà hắn không nhớ nổi. Hắn chạy vội đến cuối lối đi, hóa ra là dẫn đến phòng nhạc.
Sau khi đi qua hơn nửa tá cửa, hắn lạc vào phòng khiêu vũ, từ đấy nhìn qua lối vào, hắn thấy cái cầu thang chính vĩ đại. Hắn bắt đầu đi về hướng ấy, rồi dừng lại, do dự không biết có nên cố tìm cho ra cầu thang hậu nữa không.
Nhưng tìm ra thì phải mất đến vài tiếng, hắn tự nhủ, mà căn nhà thì đang không có ai. Hắn quyết định đi về hướng cầu thang, lao vội xuống, chạy qua khoảng trống rộng ở chân cầu thang, vòng vào khúc quanh... và đứng sững lại.
Một người phụ nữ đang đứng trên bậc thang, nhìn lên hắn... rồi nhìn xuống, nhìn vào bức họa hắn đang cặp chặt trước ngực.
Trong khoảnh khắc phu nhân Dain nhìn vào hắn và cái báu vật hắn đang nắm giữ, lý trí của Vawtry hồi tỉnh - và tay chân hắn cũng thế.
Hắn lao xuống cầu thang, nàng lao vào hắn, và hắn né quá muộn. Nàng chộp lấy cổ áo khoác của hắn và hắn mất đà. Bức tranh rơi khỏi tay hắn. Hắn gượng lấy lại thăng bằng ngay sau đó, và xô nàng ra khỏi lối đi.
Hắn nghe thấy tiếng loảng xoảng, nhưng không để ý. Mắt hắn dán vào bức tranh nằm dưới chân cầu thang trải thảm, và hắn lao xuống để chộp lấy nó.
Đầu Jessica va vào tường, và khi nhắm mắt quơ chộp để giữ thăng bằng, nàng đã xô ngã một cái bình sứ Trung Hoa ra khỏi bệ. Cái bình va vào lan can vỡ tan.
Dầu thế giới đang quay cuồng và tối sẩm đầy vẻ nguy hiểm, nàng vẫn gượng đứng thẳng dậy. Tay bấu chặt thành cầu thang, nàng chạy vội xuống, không màng đến những sắc màu đang nhảy múa trong đầu.
Khi chạy xuống đại sảnh, nàng nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, tiếng đàn ông chửi rủa, và tiếng ủng vội vã gõ lên nền đá. Đầu óc nàng minh mẫn ra, nàng nhận ra con mồi của mình chắn hẳn đang cố đào tẩu theo ngõ hậu nhưng thay vào đó lại lạc vào kho chứa thức ăn.
Nàng phóng xuống đại sảnh, chạy về phía lối đi khuất sau bình phong đến kho thức ăn ngay lúc hắn đang chạy ra ngoài.
Lần này thì hắn kịp né nàng. Nhưng ngay cả khi hắn vụt ra tiền sảnh rồi, nàng vẫn chộp lấy vật gần mình nhất - một con chó Trung Hoa bằng sứ - ném ngay về phía hắn.
Bức tượng đập vào một bên đầu hắn, và hắn lảo đảo rồi khuỵu xuống, tay vẫn giữ chặt bức tranh. Khi nàng chạy về phía hắn, nàng nhìn thấy máu nhỏ giọt xuống mặt hắn. Cho dù thế, gã ôn dịch ấy vẫn không đầu hàng. Hắn bò về phía cửa và với lấy tay nắm. Khi nàng chộp lấy cổ áo hắn, hắn xoay người lại và vung tay lên, thô bạo xô nàng ra xa đến nỗi nàng mất thăng bằng ngã xuống nền gạch.
Jessica nhìn thấy những ngón tay của hắn nắm lấy nắm cửa, thấy nắm cửa xoay... và nàng búng người theo hắn. Chộp lấy một nắm tóc của hắn, nàng dập đầu hắn vào cánh cửa.
Hắn xô nàng ra, vừa kêu gào chửi bới vừa cố vặn người thoát khỏi tay nàng, nhưng nàng quá giận không để ý đến gì khác. Con lợn này đang cố đánh cắp bức tranh Đức mẹ quý giá của chồng nàng, hắn sẽ không trốn thoát cùng bức tranh ấy được.
“Mày sẽ không thoát được đâu!” nàng hổn hển, dập đầu hắn vào cửa thêm lần nữa. “Không đời nào!” Rầm. “Không đời nào!” Rầm.
Vawtry buông tay nắm cửa và bức tranh để lăn sang bên đẩy nàng ra.
Nàng không chịu buông tay. Nàng bấu móng tay vào sọ hắn, vào mặt, vào cổ hắn. Hắn cố lăn sang nằm chồng lên nàng. Nàng thúc gối vào hạ bộ hắn. Hắn dội lui, nằm nghiêng và gập đôi người lại, tay chộp lấy hạ bộ.
Nàng lại nắm chặt tóc hắn hơn, đang định đập sọ hắn xuống nền đá cẩm thạch cho vỡ luôn, thì thấy hai cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo nàng và nhấc nàng lên, khỏi Vawtry, khỏi sàn nhà.
“Đủ rồi, Jess.” Giọng nói đanh thép của chồng nàng xuyên qua tâm trí phẫn nộ của nàng, thế là nàng ngừng đánh để nhìn quanh.
Nàng thấy cửa lớn mở toang và một đám gia nhân đứng như trời trồng ở đấy. Đứng trước đám người bất động ấy là Phelps... và Dominick, đang nắm tay người phu xe và há hốc mồm nhìn Jessica.
Nàng chỉ thấy thế thôi, bởi vì Dain đã nhanh chóng vắt nàng lên vai và đi qua lối đi khuất sau bình phong, vào Đại sảnh.
“Rodstock đâu,” chàng kêu lên mà không thèm nhìn lại sau lưng, “chuyện xảy ra trong tiền sảnh thật là lộn xộn. Cho ai đó ra dọn dẹp đi. Ngay.”
Khi vợ chàng đã yên ổn đi tắm, được Bridget chăm sóc và hai tên hầu lực lưỡng đứng canh cạnh lối vào phòng nàng, Dain trở xuống tầng trệt.
Vawtry, hay những gì còn sót lại của hắn, nằm dài trên cái bàn gỗ trong căn phòng học cũ, với Phelps đứng bên canh chừng. Mũi Vawtry bị gãy, hắn mất một răng và một cổ tay bị trật. Mặt hắn đóng đầy máu và một mắt sưng vêu nhắm chặt.
“Dù sao thì, mày bị thế là còn nhẹ đấy,” Dain nói sau khi xem xét các tổn hại. “May cho mày là nàng không có súng trong tay, đúng chứ?”
Khi mang Jessica lên phòng thì Dain đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chàng nhìn thấy bức thánh họa nằm dưới sàn tiền sảnh. Chàng biết tin về đám cháy và phi ngựa thẳng về nhà. Chàng có thể liên kết hai chuyện với nhau.
Chàng chẳng cần phải tra hỏi con trai cũng biết được Vawtry và Charity là đồng phạm.
Giờ Dain cũng không buồn tra hỏi Vawtry làm gì, thay vào đó chàng nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Mày đã để cho một con đĩ tham lam vú bự biến mày thành một thằng thậm ngu,” Dain khinh bỉ kết luận. “Chuyện đó quá rõ ràng. Chuyện tao muốn biết là từ đâu mà mày có được ý tưởng bức tranh đó đáng giá hai mươi nghìn bảng. Đồ chết tiệt, Vawtry, chẳng nhẽ nhìn vào bức tranh đó mà mày không biết nó chỉ đáng giá nhiều nhất là năm bảng - và mày biết mấy tên chủ hiệu cầm đồ còn không trả tới nửa giá đó.”
“Không có thời gian... để nhìn.” Vawtry khó nhọc thốt nên lời qua bộ nhá sưng vù và đôi môi dập nát. Âm thanh hắn thốt ra nghe như. “Ôi… chết… ôi… cắt cổ,” nhưng với sự giúp đỡ của Phelps, Dain cũng có thể dịch thành lời.
“Nói khác đi, là chỉ đến tối nay mày mới thấy bức họa,” Dain nói. “Nghĩa là có kẻ nào đó đã nói cho mày biết - chắc hẳn là Bertie. Và mày đi tin lời hắn - thật quá ngu xuẩn, vì không ai đầu óc bình thường mà đi nghe lời Bertie Trent - nhưng mà mày lại nghe lời hắn rồi đi kể lại cho con đĩ của Satan ấy. Và con mụ ấy, như mày đã thấy đấy, sẽ bán luôn con trai đầu lòng của mình lấy hai mươi nghìn bảng.”
“Ngài thật điên mà, không nghi ngờ gì nữa,” Phelps rầu rĩ xen vào, nghe như một bản đồng ca Hy Lạp. “Ả bán đi đứa con chỉ với một nghìn rưỡi bảng. Giờ, không phải là ngài đang thấy mình hơi đần chứ hả, thưa ngài? Không muốn sỉ nhục ngài đâu, nhưng mà…”
“Phelps.” Dain quay nhìn người đánh xe của mình vẻ gian ác.
“Ôi dào, thưa ngài.” Phelps trợn mắt nhìn lại và Dain mất cả phút không tin vào mắt mình.
“Ta không đưa cho Charity Graves một nghìn rưỡi bảng,” Hầu tước lẳng lặng nói. “Theo như ta nhớ, ông rất tế nhị gợi ý là ông sẽ vòng ra phía sau nhà trọ, tránh việc mụ ta đào thoát trong trường hợp mụ ấy tránh né ta. Ta cứ cho là ông đã quá chậm chân và con mụ ấy đã tẩu thoát. Sao ông không nói thật ra.”
“Lệnh bà đã lo là bà mẹ sẽ lu loa lên trước mặt thằng nhóc,” Phelps nói. “Lệnh bà không muốn thằng bé buồn hơn nữa vì nó sẽ đã quá hoảng rồi khi ngài xông vào. Vì vậy bà ấy đã bảo tôi đưa cho ả ít tiền để bịt miệng. Đấy là tiền riêng của Lệnh bà, bà ấy nói thế, và bà ấy muốn xài sao cũng được. Thế là bà ấy dùng nó để bịt miệng bà mẹ, và viết một bức thư, bảo ả nhận tiền mà sang Paris tận hưởng.”
“Paris hả?” Vawtry bỗng thốt lên.
“Nói là mấy ông bên đó sẽ thích ả hơn và đối xử tốt với ả hơn là mấy chàng quanh đây. Và tôi đoán là cô ả thích cái ý tưởng đấy đấy, vì ả rạng rỡ hẳn ra, và nói là Lệnh bà cũng không đến nỗi. Vào bảo tôi nhắn lại với Lệnh bà là cô ta sẽ làm theo những gì Lệnh bà bảo - và nói với thằng bé những gì đại loại như là Lệnh bà bắt ả làm thế.”
...tốt hơn là để đứa nhỏ lại nơi an toàn... và được chăm sóc. Jessica đã bảo cho con điếm ấy phải nói gì và ả đã làm như thế.
Rồi Dain nhận ra Jess đã tin tưởng mình đến mức nào. Nếu không tin tưởng chàng, nàng đã đi theo chàng, dù chàng có làm hay nói gì đi nữa. Nhưng nàng đã tin tưởng... rằng chàng sẽ làm cho thằng bé an tâm, và làm cho Dominick tin rằng những gì người ta nói với nó là thật.
Có lẽ, Dain nghĩ, vợ chàng hiểu chàng nhiều hơn là chàng hiểu chính mình. Nàng nhìn thấy trong chàng những phẩm chất mà chàng chẳng bao giờ nhận ra khi chàng nhìn vào trong gương.
Nếu đúng thế thật, chàng phải tin là nàng nhìn thấy những phẩm chất trong Charity mà chàng chẳng mảy may nghĩ đến. Charity phải có một thứ gì đó như là một trái tim chẳng hạn, nếu ả đã bận tâm chuẩn bị tinh thần cho Dominick trước khi bị bỏ rơi.
Jessica từng nói bản thân Charity cũng là một đứa con nít.
Có vẻ là đúng thật. Gieo một ý tưởng vào đầu ả, thì ả cun cút theo ngay.
Chàng thấy mình đang nhoẻn miệng cười với Vawtry. “Lẽ ra mày nên tìm ra một món trang sức rẻ tiền nào khác mà làm cho ả sao lãng,” Dain nói. “Một thứ gì đó an toàn hơn để hoạch tính và mơ mộng. Ả là một đứa trẻ, mày biết đấy. Chẳng đạo lý, không phép tắc. Hiện tại, ả có một nghìn rưỡi bảng trong tay, và thế là quên ngay bức họa - quên cả mày. Ả sẽ không bao giờ biết - hoặc nếu có nghe thấy thì ả cũng chẳng quan tâm - là mày đã liều cả mạng sống và danh dự của mình vì...” Dain cười khô khốc. “Vì gì thế nhỉ, hả Vawtry? Tình yêu chăng?”
Bên dưới những vết sưng tấy, phù nề và máu me kết cục, mặt Vawtry chuyển sang đỏ bầm. “Cô ta sẽ không thế. Cô ta không thể nào.”
“Ta cá năm mươi bảng là ngay phút này đây cô ả đang trên đường đến vùng ven biển đấy.”
“Tao sẽ giết cô ta,” Vawtry văng tục. “Cô ta không thể bỏ tao. Không thể nào.”
“Bởi vì mày sẽ săn lùng cô ả,” Dain giễu. “Mày sẽ theo chân cô ả đến cùng trời cuối đất. Đó là nếu như tao không thấy mày bị treo cổ trước.”
Gương mặt tả tơi của Vawtry đột nhiên trắng bệch, để lại một quang cảnh vằn vện trên một nền xám ngoét bệnh hoạn.
Dain chăm chú nhìn tên cựu chiến hữu của mình một lúc lâu. “Vấn đề là, tao chẳng thể nghĩ ra hình phạt nào độc ác hơn là hình phạt mà tự mày vừa chui đầu vào. Tao không thể tưởng tượng ra trò tra tấn nào dã man hơn là bị Charity Graves làm cho mê muội trong vô vọng.” Chàng ngưng lại. “Trừ một chuyện.” Môi Dain cong lên thành một nụ cười mai mỉa. “Và đó là cưới cô ả làm vợ.”
Dain quyết định đấy là giải pháp hiệu quả nhất. Và chắc chắn là đỡ phiền toái hơn hiều so với việc khởi tố thằng điên ngu muội này.
Vawtry đã phạm một tội ác là phóng hỏa, và cố phạm một tội khác là trộm cắp.
Dù thế, hắn đã phóng hỏa vào kiến trúc kém giá trị nhất trong khu điền thổ, và nhờ vào không khí ẩm ướt cùng sự phản ứng nhanh nhẹn của người nhà Dain, tổn thất là rất không đáng kể.
Về việc trộm cắp: Jessica đã trừng phạt tên tội phạm ngu ngốc này dã man hơn là Dain có thể đã làm. Việc một phụ nữ ra tay trừng phạt đã thêm vào những nỗi đau của Vawtry một thoáng sỉ nhục đáng yêu.
Bất cứ một quý ông với chút ít danh dự đàn ông nào cũng thà để cho hai hòn bi của mình bị kẹp bằng kềm nung nóng đỏ hơn là để cho người khác biết hắn bị phụ nữ đánh cho bầm giập.
Do đó, với sự thông thái của Solomon - và ký ức sống động về trò tống tiền của Jessica ở Paris - Hầu tước tuyên bố bản án.
“Mày sẽ đi tìm Charity Graves, dù cho ả ở nơi nào,” Dain nói với tù nhân của mình. “Và mày sẽ cưới cô ả. Việc đó sẽ khiến mày phải có trách nhiệm pháp lý với ả. Và tao sẽ quy trách nhiệm cho mày cả về mặt pháp luật lẫn cá nhân nếu ả đến gần vợ tao, con tao, hay bất cứ người nào trong nhà tao trong vòng mười dặm. Nếu ả - dù chỉ một lần - quấy rầy chúng tao - bất cứ người nào, thì tao sẽ tổ chức một buổi tiệc đêm hoành tráng đấy, Vawtry à.”
Vawtry chớp mắt. “Tiệc đêm?”
“Tao sẽ mời đến buổi tiệc ấy tất cả những anh em hào hiệp của chúng ta,” Dain nói. “Và khi bình rượu được chuyền quanh, tao sẽ đứng dậy và thết đãi cho bạn hữu bằng những chuyến phiêu lưu thú vị của mày đấy. Đặc biệt là, tao sẽ cung cấp những chứng cứ vô cùng chi tiết, về những gì tao đã chứng kiến tối nay từ trước cửa nhà tao.”
Sau một lúc suy ngẫm để hiểu ra, Vawtry sụp đổ hoàn toàn. “Tìm cô ta?” hắn gào lên, man dại nhìn quanh quất. “Cưới cô ta? Bằng cách nào? Trời ạ, mày không thấy sao? Tao đã không lâm vào cảnh này nếu tao không còn cách tráp lệnh bắt giam chỉ ba bước chân. Tao chẳng có gì hết, Dain. Còn hơn cả không có gì hết.” Hắn rên rỉ. “Nợ đến năm ngàn bảng, chính xác là thế. Tao tiêu rồi. Mày không thấy à? Tao đã không đến Devon nếu Beaumont không nói là tao có thể thắng đậm trong trận đấu vật.”
“Beaumont à?” Dain lặp lại.
Vawtry không nghe thấy chàng. “Thắng đậm, thật tình. Thắng bằng mấy thằng nghiệp dư đầu đất ấy. Mày có tin nổi không?” Hắn đưa tay bứt tóc. “Hắn nướng chín tao, con lợn ấy. ‘Trận đấu vĩ đại nhất kể từ trận giữa Cann và Polkinghorne,’ hắn bảo thế.”
“Beaumont,” Dain lặp lại.
“Hai mươi nghìn bảng, hắn nói món ấy đáng giá chừng ấy,” Vawtry khổ sở nói tiếp. “Nhưng cả vụ đấy hắn cũng lừa tao luôn, đúng không? Hắn bảo hắn biết một tên người Nga dám bán cả con trai đầu lòng để có bức tranh. Và tao đã tin hắn.”
“Thế thì rốt cuộc, không phải Bertie Trent, mà lại là Beaumont đã mớm cho mày ý tưởng đó,” Dain nói. “Lẽ ra tao phải biết chứ nhỉ. Thằng ấy còn hận tao lắm,” chàng giải thích mọi chuyện cho gã Vawtry hoang mang.
“Hận à? Nhưng sao lại chọn tao?”
“Để làm mày bực tao, với hy vọng tạo ra bất hòa giữa mày với tao, tao nghĩ thế,” Dain nói. “Việc làm mày đã khốn khổ còn khốn khổ hơn chỉ khiến hắn thấy mọi chuyện thêm thú vị,” Dain cau mày. “Thằng ấy chỉ là một thằng rình trộm hay sinh sự không hơn không kém. Hắn chẳng bao giờ dám phục thù như một tên đàn ông thực thụ. Trò rửa hận của hắn đã thành công ngoài mức dự đoán mà có mơ hão cách mấy hắn cũng mơ không ra, và đó là việc đáng bực mình hơn cả.” Chàng cau mày nhiều hơn. “Lẽ ra tao nên để cho mày bị treo cổ. Và lúc đó hắn sẽ phát ốm vì cười.”
Trong khi Vawtry đang khó nhọc tiêu hóa những thông tin đó, thì Dain vừa suy nghĩ, vừa chầm chậm đi quanh căn phòng nhỏ hẹp.
“Tao nghĩ tao sẽ trả hết nợ cho mày đấy, Vawtry ạ,” cuối cùng chàng nói.
“Mày sẽ cái gì?”
“Hàng năm tao cũng sẽ chu cấp chút ít cho mày,” Dain nói tiếp. “Để đổi lấy vài dịch vụ.” Chàng dừng lại, chắp hai tay sau lưng. “Mày thấy đấy, bạn thân mến và trung thành của tao ạ. Tao đã không biết bức tranh của mình lại đáng giá đến thế... cho đến khi mày nói. Thực ra tao định tặng cho phu nhân Beaumont, đổi lấy việc nhờ phu nhân họa chân dung cho vợ tao. Jessica đã nói cho tao biết phu nhân Beaumont ngưỡng mộ bức tranh đến thế nào. Tao đã nghĩ rằng bức tranh ấy là món tiền công có ý nghĩa với người nghệ sĩ, nhiều hơn chỉ là mấy đồng tiền kia.” Dain thoảng mỉm cười. “Nhưng mà chẳng có bức chân dung nào, ngay cả khi được vẽ bởi Leila Beaumont nổi tiếng, lại đáng giá hai mươi nghìn bảng đâu nhỉ?”
Vawtry rốt cuộc đã nghĩ ra. Gương mặt tả tơi của hắn rúm ró lại thành một nụ cười.
“Đương nhiên, mày sẽ viết thư cho Beaumont, cảm ơn hắn đã chia sẻ thông tin,” Dain bảo. “Theo lẽ lịch sự là phải thế. Và đương nhiên, vì là một chiến hữu thân thiết của mày, hắn sẽ vui mừng khôn xiết vì mày đã có thể kiếm lời nhờ sự thông thái của hắn.”
“Hắn sẽ bứt hết cả tóc ra khi hắn đọc thấy những lời đó,” Vawtry nói. Rồi hắn đỏ mặt. “Quỷ tha ma bắt tao đi, Dain, tao chẳng biết phải nghĩ hay nói gì nữa. Mọi chuyện - đã quá sai lầm - vậy mà mày vẫn tìm ra cách chuyển nó thành đúng, dù tao đã làm gì đi nữa. Nếu mày mà có đem thả tao vào vùng đầm lầy gần đây nhất thì cũng chẳng có gã nào trên đất Anh này lại trách cứ gì mày.”
“Nếu mày mà không giữ cho con đàn bà quỷ quái ấy tránh xa ta ra, thì tao sẽ quẳng cả hai bọn mày vào đầm lầy,” Dain hứa hẹn. Chàng đi ra cửa. “Ông Phelps sẽ tìm người tút tát lại cho mày. Tao sẽ sai một tên hầu đi theo mày cùng lộ phí. Và khi bình minh đến, tao hy vọng là mày đã cuốn xéo khỏi đây rồi, Vawtry ạ.”
“Được, được dĩ nhiên. Cảm ơn…”
Cánh cửa đóng sầm sau lưng Dain.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ